Chương 3
La Tại Dân nhìn Lý Đế Nỗ từng bước từng bước đem đồ cổ vốn nằm trên giá lấy xuống, đem những bình dược trong tay đặt thế lên.
Lý Vân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, có chút xấu hổ đứng ở tại chỗ "Bảo chủ, ta..." Buổi sáng hắn vừa đến tiểu viện của La Tại Dân, người đã đi rồi. Sau lại nghe có người nói Lý Đế Nỗ đã trở lại Thính Lý các, lúc này mới cuống quít chạy tới.
Ngày đầu tiên đã muộn, Lý Vân có chút khẩn trương.
Lý Đế Nỗ không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói "Mang điểm tâm tới."
"Vâng." Thấy Lý Đế Nỗ không mắng y, Lý Vân xoay người muốn tới phòng bếp, nào biết vừa mới chuyển thân, liền va phải một người đang tiến vào.
Thi Kỳ Nhi bưng khay, điểm tâm trong khay cùng với chén đĩa đều rơi hết ra ngoài.
La Tại Dân nhíu mày, nữ nhân này cứ mãi nhìn y, bất quá y cũng không thích Thi Kỳ Nhi. Đây chính là một loại trực giác trời sinh. Tựa như vừa rồi Thi Kỳ Nhi rõ ràng có thể né tránh Lý Vân, lại thẳng tắp đụng phải. Y thoáng quay qua nhìn Lý Đế Nỗ.
Lý Đế Nỗ còn đang bày đồ của y, không ngẩng đầu nhìn dù chỉ một cái.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lý Vân ngốc, hắn vừa rồi không nghe được tiếng bước chân, nên không lưu ý. Lòng hắn nghĩ phen này chết chắc rồi, cúi đầu không dám nhìn Thi Kỳ Nhi.
"Không sao, là do ta không cẩn thận." Thi Kỳ Nhi dịu dàng đáp lại. Cúi người nhặt khay lên, nàng hôm nay mặc một bộ váy dài hồng nhạt, nửa phần tóc búi đơn giản chỉ cắm một cây trâm ngọc. Trông có vẻ hết sức xinh đẹp động lòng người.
Mặt Lý Vân ửng hồng, không biết nói gì.
"Lui xuống đi, ta tự dọn được." Thi Kỳ Nhi nói tiếp.
Lý Vân khó xử, mọi người đều biết bình thường việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của Lý Đế Nỗ cơ hồ là do Thi Kỳ Nhi phụ trách, vậy hắn không cần đi lấy cơm nữa?
"Sao còn không đi lấy điểm tâm, ở trong này ngây ngốc làm gì?" Lý Đế Nỗ rốt cục bày biện xong hết số hộp.
"Vâng." Lần này Lý Vân không vội chạy nữa, mà là thật cẩn thận xoay người, nhìn thấy không có ai, lúc này mới rời đi.
"Bảo chủ, ta nghe nói La công tử đến, có thật không?" Thi Kỳ Nhi cười hỏi, vẻ mặt tò mò thêm chút vui vẻ "Ta lâu rồi không nhìn thấy y."
Lý Đế Nỗ gật gật đầu, một bên La Tại Dân đã ngồi trên ghế, biểu tình hờ hững. Biết y không thích Thi Kỳ Nhi, hắn cũng không muốn cùng nàng nhiều lời.
"Trước giờ đều làm phiền ngươi, sau này một ít việc nhỏ thì để Lý Vân làm là được." Ngữ khí Lý Đế Nỗ ôn hòa lại mang theo xa cách.
"Chính là Kỳ Nhi ở tại Lý gia bảo, cũng không thể ăn không ở không." Thi Kỳ Nhi đáp lời, hơi có chút ý tứ đáng thương. Nếu trước đây nàng nói như vậy, Lý Đế Nỗ khẳng định sẽ ôn nhu khuyên giải an ủi. Hiện giờ Lý Đế Nỗ chỉ cười "Ngươi là khách, nào có đạo lý để khách làm điều này."
Nàng định nói lại, nhưng Lý Đế Nỗ đã chạy tới bên cạnh La Tại Dân, lo lắng hỏi "Có phải mệt rồi không?"
La Tại Dân lắc đầu, Lý Đế Nỗ xoay người nói với Thi Kỳ Nhi "Tại Dân mệt, ta dẫn y đi nghỉ." Trong lòng La Tại Dân kinh ngạc, có điều vẫn thuận theo cùng Lý Đế Nỗ đi lên lầu.
Hai người lên lầu hai, nhìn đến Thi Kỳ Nhi thu thập đồ trước cửa rơi xuống, bóng dáng có chút cô đơn rời đi.
La Tại Dân nói "Ngươi không phải rất thích nàng sao? Sao lại tổn thương lòng của nàng?"
Lý Đế Nỗ tất nhiên nghe được trong lời nói mang ý tứ trào phúng, chỉ đành nhìn trời. La Tại Dân nói cái gì, hắn nhận là được.
Sau khi cùng La Tại Dân dùng điểm tâm, Lý Đế Nỗ kiên trì muốn tự mình đi lấy đồ vật đưa dư lại của y đến. "Ngươi thân mình không tốt ở lại nơi này nghỉ ngơi là được. Những người khác dọn ta lo lắng, dược vật La thần y sở chế thiên hạ ai không ham muốn, vạn nhất bị người cầm đi mấy bình biết làm thế nào."
La Tại Dân bị Lý Đế Nỗ nói mà bất đắc dĩ, còn bị Lý Đế Nỗ kéo lên ngồi trước cửa sổ, gọi Lý Vân châm trà cho y, nhét vào tay y một quyển sách "Có việc liền phân phó Lý Vân, ta sẽ nhanh trở lại."
Nói xong, Lý đại hiệp phi thân rời Thính Lý các.
Khinh công của hắn có thể nói là độc nhất giang hồ, nhanh chóng bay tới tiểu viện của La Tại Dân. Rất nhanh thu thập dược vật còn lại trong phòng y.
Lý Đế Nỗ đi rồi, La Tại Dân mở ra quyển sách trên tay, nhưng không cách nào nhìn vào. Thời gian còn chưa đến một ngày, sinh hoạt của y tựa hồ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lý Đế Nỗ đột nhiên thay đổi thái độ khiến y cũng vô cùng hoang mang.
Cùng Lý Đế Nỗ sinh hoạt như vậy vẫn luôn là điều y tha thiết ước mơ, nhưng thật sự có thể duy trì mãi mãi sao? Y đối với Lý Đế Nỗ, mặc dù có oán, nhưng không có hận.
Yêu sâu đậm, sao có thể hận cơ chứ?
Thôi, cho dù ngày mai lại trở về trước kia thì có sao? Cho dù là mộng, chính mình cũng sẽ nghĩa vô phản cố (không chùn bước) không phải sao?
La Tại Dân nghĩ đến đây, khép lại quyển sách trên tay. Đứng dậy đi dạo một vòng trong Thính Lý các, tinh tế đánh giá nơi này. Lầu một Lý Đế Nỗ dùng làm thư phòng, lầu ba là phòng ngủ, lầu hai liền dùng làm những sự tình khác.
Đồ hắn không quá quý giá nhưng rất tinh xảo, nhuyễn tháp bằng gỗ đàn hương, bên cạnh đặt một cây cổ cầm. Tử sa trà cụ — đây là thọ lễ trước kia y tặng Lý Đế Nỗ, trên đời duy nhất một trà cụ ngàn năm này còn được sử dụng.
Đang lúc La Tại Dân đánh giá, một bóng người từ cửa sổ phi vào, đáp xuống mặt đất cười ha ha nói "Đế Nỗ, ta tìm được rượu ngon, nữ nhi hồng trên trăm năm."
Người tới là Lâm Dương, gã luôn luôn có thể tự do xuất nhập Lý gia bảo. Nhìn thấy La Tại Dân, Lâm Dương không khỏi thu hồi tươi cười.
Trên giang hồ chỉ biết La Tại Dân y thuật siêu phàm, lại không biết La các Các chủ chính là La Tại Dân. Lâm Dương cũng không biết rõ. Gã chỉ biết người này đã từng là hảo hữu của Lý Đế Nỗ, hiện tại thành nam thiếp. Hơn nữa Lý Đế Nỗ chán ghét y.
"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Lâm Dương hỏi. Tùy ý vung vò rượu trong tay xuống, vò rượu bay ra ngoài nhẹ nhàng dừng trên mặt đất.
Hưng trí nhất thời của La Tại Dân hoàn toàn biến mất, lần nữa ngồi trở lại bên cửa sổ.
Lâm Dương đoán phỏng chừng là Phượng Nhan lại xảy ra chuyện, quạt trong tay gã mở ra phẩy phẩy, "Có phải Phượng tiên tử đã xảy ra chuyện?" Bản thân gã tuấn mỹ, một thân thanh y thêm vào đai lưng ngọc càng tôn thêm dáng vẻ phiêu dật bất phàm.
Ngồi đối diện La Tại Dân, tự châm một ly trà cho mình. Thấy La Tại Dân đối với mình hờ hững, Lâm Dương có chút không vui.
"Đế Nỗ đâu?" Lần này gã hỏi Lý Vân phía sau La Tại Dân.
"Bảo chủ đi dọn đồ giúp La thiếu gia." Lý Vân nhạnh nhẹn đáp lại.
Lâm Dương kinh ngạc nhướng mày, không biết đây là trò gì nữa. La Tại Dân chỉ nhìn quyển sách trên tay, làm như hoàn toàn không thấy gã.
Bên này Lý Đế Nỗ đã cầm hết đồ vật này nọ của La Tại Dân, cẩn thận xác nhận không thiếu sót cái nào, một tay nắm Canh Tinh còn đang say ngủ, đặt trên vai.
Dọc theo đường đi người Lý gia bảo chỉ nhìn thấy Bảo chủ ngày thường như một quý công tử giờ lại ôm một đống hộp, trên vai còn treo một mãng xà thật lớn, vội vã bay trên không.
Lý Đế Nỗ nhanh chóng về Thính Lý các, từ xa đã nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ lầu hai, trong trí nhớ Lâm Dương quả thật tới rất sớm, còn mang theo một vò nữ nhi hồng cùng hơn trăm khối nam châu.
Phi thân vào Thính Lý các, Lý Đế Nỗ thả hết đồ trong tay xuống, đặt Canh Tinh lên nhuyễn tháp.
"Đế Nỗ, huynh đã trở lại. Ta tới tìm huynh uống rượu. "Lâm Dương cười nói, chỉ vào vò rượu. "Khi ta đi ngang một tiểu điếm thì phát hiện đấy."
Lý Đế Nỗ đáp, "Rượu thì ta nhận, uống coi như xong." Nghĩ đến người cùng hắn xưng huynh gọi đệ đời trước đối với hắn không chút lưu tình, bất quá Lý Đế Nỗ cũng không tính toán sớm như vậy lột mặt nạ của gã, dù sao hiện tại hết thảy đều còn chưa rõ ràng.
"Không phải là Phượng tiên tử không cho phép huynh uống rượu sao?" Lâm Dương đi qua nắm bả vai Lý Đế Nỗ, "Lần này ta mang theo hơn trăm khối nam châu làm quà cho huynh, Phượng tiên tử không phải thích nhất trân châu sao, huynh có thể cầm đi lấy lòng mỹ nhân."
Lý Đế Nỗ sờ sờ cái mũi, hắn đời trước quả thật đem nam châu đưa cho Phượng Nhan, đồ quý báu mà hắn tặng Phượng Nhan hơn rất nhiều so với nam châu, đếm không thể hết.
Không dấu vết đẩy Lâm Dương ra, Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy thời gian sống lại rất không tốt, còn có ba ngày là sinh thần của hắn, nhiều ngày qua khách nhân đều lục tục đến, rất quấy rầy hắn cùng La Tại Dân tiến triển.
"Mạc thúc đã dọn xong khách phòng cho huynh, một đường mệt nhọc, buổi chiều Phượng tiên tử muốn đánh đàn ở hậu hoa viên, huynh nên đi nghe." Lý Đế Nỗ cười nói. Xoay người nói với La Tại Dân "Tại Dân, ta đi dọn cho xong, ngươi nghỉ ngơi trước."
Đối với lệnh đuổi khách rõ ràng này, trong mắt Lâm Dương hiện lên một tia kinh ngạc, ai không biết Lý Đế Nỗ mặc dù nhìn giống như con cháu thế gia, thực tế là một người hào sảng, đặc biệt đối với bằng hữu, luôn luôn hữu cầu tất ứng, rất có nghĩa khí đại hiệp giang hồ.
La Tại Dân vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu. Lý Đế Nỗ ôm một đống đồ theo xuống lầu hai. Nghi hoặc trong mắt Lâm Dương dần thêm sâu, cuối cùng cũng đi theo Lý Đế Nỗ xuống lầu.
"Ta đi ngủ một giấc, buổi chiều chờ huynh ở hậu hoa viên." Lâm Dương cười nói, quạt trong tay gã chuyển vài vòng. Sau đó nhịn không được hỏi "Đế Nỗ, huynh đang diễn trò gì?"
"Không có gì, chính là tính toán về sau đối đãi thật tốt với Tại Dân. Y trước kia vì ta chịu rất nhiều khổ." Lý Đế Nỗ thản nhiên nói. Động tác trong tay cũng không ngừng. Từng món đồ cổ vô giá bị quăng qua một bên.
"Huynh điên rồi, chuyện huynh lấy nam thiếp bị nếu giang hồ biết được huynh không cần thanh danh Lý gia bảo nữa sao, huống chi còn Phượng tiên tử? Nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng chung chồng với một tên nam nhân."
"Phượng tiên tử không phải còn chưa đáp ứng gả cho ta sao?" Lý Đế Nỗ không tính toán nhiều lời, kiếp trước hắn chính là không hề cảnh giác với Lâm Dương. Cũng quá để ý cái nhìn của thế nhân.
"Huynh... sao đột nhiên huynh nghĩ như vậy? Có phải La Tại Dân lại làm cái gì?"
Lý Đế Nỗ lắc đầu, không nghĩ nói thêm gì nữa. "Y cái gì cũng không làm, ta chỉ là đột nhiên phát hiện ta trước kia quá đáng với y." Dọn xong đồ vật bèn gọi, "Lý Vân."
Trên lầu hai Lý Vân nghe được Lý Đế Nỗ gọi mình, lập tức chạy xuống dưới. "Bảo chủ."
"Mang Lâm đại hiệp tới khách phòng, thuận tiện gọi người đem đống đồ cổ này nhét vào nhà kho, cẩn thận không nên đụng đến các bình trên giá." Lý Đế Nỗ nói xong liền xoay người lên lầu.
Lâm Dương ngơ ngác nhìn hắn rời đi, nhịn không được hỏi Lý Vân "Đây là có chuyện gì?"
Lý Vân cười vui vẻ, "Ta cũng không biết, ngày hôm qua bắt đầu Bảo chủ liền như vậy, có điều La công tử thật đáng thương, Bảo chủ có thể đối tốt một chút với y thật sự là quá tuyệt." Lý Vân hàng năm bị Lý Mạc thì thầm ngấm vào đầu, cảm tình với La Tại Dân rất tốt.
Lâm Dương gật đầu, xoay người theo Lý Vân rời đi, rũ mi ẩn đi một tia tàn nhẫn trong mắt.
***
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh.
La Tại Dân cầm thảo dược đã được phơi khô, thật cẩn thận xay thành bột phấn. Rồi sau đó bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lý Đế Nỗ bên cạnh, nhịn không được hỏi, "Yến hội sinh thần của ngươi, chủ nhân thế nhưng không đi?"
"Vậy ngươi sao cũng không đi?" Lý Đế Nỗ phản bác.
La Tại Dân chuyển ánh mắt về hướng thảo dược trong tay "Người tới đều là bằng hữu của ngươi, cơ hồ cũng biết chuyện của ta, ta đi sẽ ảnh hưởng thanh danh Lý gia bảo."
Lý Đế Nỗ thở dài, "Vậy ngươi nói, nếu ta không phải là Lý gia bảo Bảo chủ, bọn họ còn bao nhiêu người sẽ đến?"
Tay La Tại Dân dừng một chút, không trả lời. Hồi lâu sau mới nói "Ngươi nếu không thích bọn họ, ta... chính là không để ý tới." Y vốn định nói không thích ta kêu người giết bọn họ, nhất thời chuyển sang lời này.
"Dù sao ngươi không đi, ta cũng không đi. Cứ để bọn họ chờ."
Ba ngày này, Lý Đế Nỗ cái gì cũng không làm, cũng không giống dĩ vãng đi tiếp đón khách nhân từ xa tới. Mỗi ngày đều kề cận La Tại Dân, không nhìn y phối dược, thì liền quấn y chơi cờ hoặc là đánh đàn.
Lý Mạc đã đến thúc giục một lần, La Tại Dân thở dài, "Quên đi, đi thôi."
Y phục La Tại Dân hôm nay là Lý Đế Nỗ đặc biệt cho người chuẩn bị, vân cẩm tốt nhất, y phục màu trắng dùng sợi tơ bạc thêu sơn thủy. Cùng hắc y của Lý Đế Nỗ lại càng tăng thêm vẻ đẹp, nếu có tâm liền sẽ phát hiện hoa văn trên y phục hai người là một dạng.
Thân mình La Tại Dân không tốt, đi chậm một chút. Lý Đế Nỗ cũng không thúc giục y, cầm tay y chậm rãi kéo đi. Chờ đến khi hai người đến trước sảnh, bên trong đã kín người, Lý Mạc vừa chỉ huy hạ nhân tiếp đãi thức ăn cho khách, vừa không ngừng lau mồ hôi trên trán.
"Mạc thúc khẳng định ở trong lòng mắng chết ta rồi." Lý Đế Nỗ cười nói. Lôi kéo tay La Tại Dân đi vào.
Phượng Nhan ngồi trên ghế cao, là vị trí gần Lý Đế Nỗ nhất. Thi Kỳ Nhi ngồi ở cạnh nàng. Hôm nay hai người đều mặc cẩm y hoa phục, Thi Kỳ Nhi vốn trẻ trung xinh đẹp, đủ để hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng một khi so sánh với Phượng Nhan bên cạnh, tựa như chim sẻ cùng phượng hoàng.
Rất nhiều người trước đây chưa thấy Phượng Nhan, đều cho rằng lời đồn đại chính là nói quá, nhìn thấy rồi mới phát hiện, đúng là không có ngôn ngữ nào miêu tả cho đủ. Khó trách Lý Đế Nỗ đối nàng vừa gặp đã thương.
Thực khách kính rượu Phượng Nhan, người ở chỗ này đều biết Phượng Nhan chính là người Lý Đế Nỗ khổ tâm theo đuổi, chỉ cần nàng gật đầu, vị trí Bảo chủ phu nhân không chạy đi đâu được. Hơn nữa nhìn Phượng Nhan đã tiến vào Lý gia bảo, rất nhiều người trong lòng biết chuyện Phượng tiên tử trở thành Lý phu nhân, chỉ là vấn đề thời gian.
Mấy ngày nay, Lý Đế Nỗ không xuất hiện, Lý Mạc thông báo với người ngoài rằng thân thể hắn khó chịu, rất nhiều người đều do Phượng Nhan thay mặt tiếp đãi.
"Thiếu gia, cậu đã đến rồi." Nhìn thấy Lý Đế Nỗ, Lý Mạc cuối cùng nhẹ nhõm cả người.
Lý Đế Nỗ gật đầu, kéo La Tại Dân đi vào phòng thiết yến. Hắn rất xa liền thấy được Phượng Nhan trên bàn chủ. Vẫn như trước khó có thể phác hoạ dung nhan, nhưng ở trong lòng hắn, đã không còn là tiên nữ thanh nhã trước kia hắn theo đuổi nữa.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phượng Nhan, Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, mặc kệ nói như thế nào, nhiều năm coi như trân bảo, không có khả năng lập tức liền hoàn toàn quên mất.
Hiện tại Lý Đế Nỗ đối với Phượng Nhan, có vài phần yêu mến lúc trước, cũng có vài phần bị phản bội đau đớn, còn kèm theo vài phần chán ghét.
Hắn không biết là làm sao? Có thể thân thiết với một người, rồi sau đó lại lập tức sử dụng độc kế.
Ba ngày này cũng coi như trốn tránh Phượng Nhan, cứ như Phượng Nhan cao ngạo, hắn không đi tìm nàng, Phượng Nhan tự nhiên cũng sẽ không tự mình tìm hắn. Hắn biết Phượng Nhan đi tiếp đãi tân khách, về phần là vì lung lạc nhân tâm hay là vì chính bản thân nàng, Lý Đế Nỗ cũng lười suy nghĩ.
La Tại Dân cảm giác trong chốc lát Lý Đế Nỗ tay nắm chặt, rồi sau đó lại khôi phục khí lực như cũ. Y âm thầm nhéo nhéo tay Lý Đế Nỗ, nghĩ muốn hỏi hắn có phải có chuyện.
Lý Đế Nỗ từ trong xúc cảm thanh tỉnh lại, hoàn hồn mỉm cười với La Tại Dân.
"Lý đại hiệp, đây là..." Người của Cái Bang tới là một vị Cửu đại trưởng lão, đến thay cho bang chủ. Thấy tình cảnh này, nhịn không được hỏi một câu.
La Tại Dân lúc này mới chú ý tới trong phòng có rất nhiều người.
Cái Bang cùng Lý gia bảo tương giao không lâu, lần này cũng chỉ bởi vì có việc muốn nhờ mới tới. Không ít người đang ngồi là hảo hữu của Lý Đế Nỗ, cũng có một số bang phái có giao tình cùng Lý gia bảo, đều biết rõ Lý Đế Nỗ có một nam thiếp.
La Tại Dân, cái tên này ở trên giang hồ danh xưng thần y, bất quá càng nhiều người thích gọi y là độc y. Bởi vì y giết người, tuyệt đối nhiều hơn so với cứu người.
Khi niên thiếu ở trên giang hồ kinh hồng nhất hiện, rồi sau đó trong ba năm trở mặt với Lý Đế Nỗ giết người vô số, cuối cùng vào Lý gia bảo làm nam thiếp của Lý Đế Nỗ, lúc này mới mai danh ẩn tích.
Bọn họ hoặc là bởi vì danh tiếng Lý gia bảo, hoặc là bởi vì không dám đắc tội Lý gia bảo mà nói năng thận trọng, thế cho nên chuyện này cũng không truyền bá ra ngoài. Về nguyên nhân La Tại Dân trở thành nam thiếp của Lý Đế Nỗ, chung quy sẽ có vài kẻ hạ nhân lanh mồm lanh miệng nói cho bọn họ biết.
Cho nên hầu hết mọi người ngồi ở chỗ này, đều biết Lý Đế Nỗ tuy rằng cưới La Tại Dân, nhưng lại đối với y nhìn như không thấy. La Tại Dân vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho hết thảy mọi người đều ngầm suy đoán.
"Y là thê thất của ta." Ấn tượng của Lý Đế Nỗ về Cái Bang cũng không tệ lắm, trong trí nhớ của hắn, Cái Bang là số ít bang phái không vây công hắn.
Lời vừa nói ra, toàn bộ khách phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Ngược lại Cửu đại trưởng lão cả kinh, cẩn thận đánh giá La Tại Dân một chút, tựa hồ có lời muốn nói.
Nếu là nam tử khác, bị một nam tử nói thành thê thất, cho dù là yêu sâu đậm đến mấy cũng đã sớm giận tím mặt, đặc biệt người giang hồ coi trọng nhất thể diện.
Có điều La Tại Dân lúc này chú ý trọng điểm chính là ở chỗ "Phải là thiếp mới đúng, lúc nào thì biến thành thê?"
Trong mắt La Tại Dân, chỉ có Lý Đế Nỗ, ngoài ra cái gì cũng không tồn tại. Mà không có Lý Đế Nỗ, cũng không tất yếu phải tồn tại nữa.
Đang ngồi ở đây đều là nhân vật có uy tín danh dự trên giang hồ, cho dù kinh ngạc cũng chưa từng biểu lộ thất thố. Trưởng lão Cái Bang thoáng xấu hổ chắp tay, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.
Lý Đế Nỗ kéo La Tại Dân ngồi xuống, hắn sợ Phượng Nhan giở chiêu trò gì, liền ngồi ngăn giữa hai người. Việc này trong mắt nhiều người, lại biến thành một loại ý tứ khác.
Chẳng lẽ Lý Đế Nỗ muốn hưởng tề nhân chi phúc? Hay là nói Lý Đế Nỗ đã chán theo đuổi Phượng Nhan?
Ngược lại sắc mặt Phượng Nhan có chút khó chịu, nhưng vì duy trì hình tượng, cũng không biểu lộ rõ rệt.
"Đa tạ các vị có thể tới tham gia sinh thần của Lý mỗ, Lý mỗ nào có đức có tài gì, khiến các vị đường xa mà đến, thật sự là vạn phần áy náy. Đã nhiều ngày Lý mỗ chiêu đãi không chu toàn, mong rằng mọi người không trách tội." Lý Đế Nỗ bưng chén rượu lên nhìn chung quanh một vòng. "Lý mỗ tự phạt ba chén, trước xin cạn sạch."
"Lý bảo chủ khách khí." Mọi người cũng nâng chén theo.
Uống xong ba chén, Lý Đế Nỗ cười nói "Chư vị cứ ở lại Lý gia bảo, có nhu cầu gì cứ việc nói."
Không thể đắc tội quá nhiều người, Lý Đế Nỗ vẫn biết, lời này nói thực hào khí, cùng trước kia hắn độc nhất vô nhị, nhưng trong đó có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, chỉ có Lý Đế Nỗ tự mình biết.
Yến hội bắt đầu, tất cả mọi người trong võ lâm không quá thích ca múa, Lý Mạc mời tới một gánh hát, biểu diễn trên sân khấu dựng ở đất trống ngoài cửa, nhìn người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại có vẻ rất náo nhiệt.
"Lỗ trưởng lão, cảm tạ đã đến, có chuyện gì cứ việc sai bảo." Lý Đế Nỗ nói.
Trên bàn chủ đều là một ít bằng hữu thân quen, chỉ có Cái Bang Lỗ trưởng lão ngồi vào nơi này, vốn vị trí của hắn là ở bàn dưới, Lý Đế Nỗ cố ý bảo Lý Mạc đưa hắn tới bàn chính.
Lỗ Bình liên tục nói lời cảm tạ, Lý Đế Nỗ nhớ rõ lần này Cái Bang đến là bởi vì trong bang có người nhiễm quái bệnh, thỉnh cầu La Tại Dân ra tay. Đối với thỉnh cầu này của Cái Bang, hắn đời trước suy nghĩ hồi lâu thì đáp ứng. Cả đời này không bằng thống khoái một chút, đổi lấy một cái nhân tình từ Cái Bang.
"Bảo chủ, hôm nay sao lại mang theo La công tử, ngày thường ngươi đều giấu đi không cho chúng ta nhìn." Thi Kỳ Nhi nói. Những người khác cũng vội vàng dựng lỗ tai, cho dù là đại hiệp thì cũng có tính hiếu kỳ.
Lý Đế Nỗ chỉ cười, kéo La Tại Dân qua, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt y. "Về sau Tại Dân chính là nửa chủ nhân của Lý gia bảo, dĩ nhiên là muốn cho mọi người nhận thức một chút."
Mọi người nhìn hướng La Tại Dân, y tựa hồ không phản ứng gì, rồi sau đó đặt vào tay Lý Đế Nỗ một viên đan dược. "Tỉnh tửu hoàn." Y nói.
Lý Đế Nỗ cười cười, không chút do dự ném đan dược vào trong miệng.
"Xoảng" một tiếng, có người ném bát rượu xuống đất, đứng lên cao giọng nói "Lý bảo chủ, chúng ta ngàn dặm xa xôi tới, là ngưỡng mộ uy danh của ngươi, cũng nghe ngươi đối với Phượng tiên tử một mảnh tình si. Mà lần này ngươi mặt cũng không lộ, đều là Phượng tiên tử thay tiếp đãi. Hiện tại ngươi biểu hiện như vậy, ý muốn thế nào?"
Người nói chuyện là một đại hán cường tráng, Lý Đế Nỗ biết hắn, là đại đệ tử Vân Trung môn Tiết Nghiễm, Vân Trung môn ở trên giang hồ không có danh khí gì, nhưng chưởng môn từng có giao tình với hắn.
Lời vừa nói ra, có hơn trăm người ngồi dưới phụ họa thêm.
"Ngươi bội tình bạc nghĩa như vậy, sao tính là anh hùng hảo hán." Tiết Nghiễm nói.
Trong mắt La Tại Dân hiện lên một tia không vui, Lý Đế Nỗ vỗ vỗ tay y ý bảo không sao. Đứng dậy cất cao giọng nói. "Chuyện này quả thật hổ thẹn với Phượng tiên tử. Bốn năm trước Lý mỗ sơ ngộ tiên tử, kinh động vì thiên nhân, nhiều năm nhớ mãi không quên, dùng hết biện pháp theo đuổi, nói vậy hẳn các vị đang ngồi đây đều biết đến...."
Không ít người căm giận gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Đế Nỗ tựa như nhìn một kẻ phụ bạc.
"Tiếc rằng tiên tử không ngã phàm trần, chung quy phàm nhân như ta nào có thể với tới, bốn năm theo đuổi Lý mỗ cũng dùng hết tâm hết lực, tiên tử lại thủy chung như trăng sáng trong mây, mong muốn mà không thể thành. Thực không dám giấu giếm, Lý mỗ đúng là cảm thấy...." Lý Đế Nỗ cười khổ. "Mấy ngày nay Lý mỗ thân mình khó chịu, chỉ nhờ Tại Dân cẩn thận chăm sóc... tình cảm một chuyện, cũng không phải việc con người có khả năng khống chế. Nghe nói tiên tử tiếp đãi các vị, thật sự là vạn phần cảm kích, chỉ có điều phong thái tiên tử Lý mỗ cũng không dám lại có ý niệm không an phận."
"Nửa năm nay tiên tử ngại với thể diện của Lý mỗ, mới ở tại Lý gia bảo, Lý mỗ vô cùng cảm kích." Nói xong, chắp tay trí tạ Phượng Nhan với.
" nhan kính, minh nguyệt châu, tiên tử đều chưa từng động tâm, Lý mỗ..." Lý Đế Nỗ nói tới chỗ này, bưng chén rượu lên một hơi uống cạn. Tựa hồ thiên ngôn vạn ngữ đều theo rượu uống xong.
Rất nhiều người đã nhiều ngày bị Phượng Nhan mê hoặc, nghe Lý Đế Nỗ nói như thế, mới có người phục hồi lại tinh thần.
Nhân vật lớn như Lý gia bảo Bảo chủ khổ tâm theo đuổi bốn năm không có kết quả, người như bọn hắn có thể nào vọng tưởng? Huống chi Lý Đế Nỗ cùng Phượng Nhan cũng chưa từng ước định, chẳng qua là không tiếp tục theo đuổi, sao có thể nói hắn phụ lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro