Chương 5

Lý Đế Nỗ đi vào Thính Lý các, La Tại Dân đang đùa nghịch mấy cái lọ trên tay y.

"Tại Dân." ~~~ không để ý đến hắn.

"Tại Dân." ~~~ vẫn không lên tiếng.

Lý Đế Nỗ đi qua, xoay người La Tại Dân lại, mới phát hiện hiện tại khuôn mặt y đỏ bừng, trên tay cầm bốn năm bình dược, đang đổ cái này vào cái nọ, cái nọ lại đổ vào cái kia.

"Tại Dân, dược như vậy còn có thể dùng sao?" Lý Đế Nỗ buồn cười.

"Ai nói không thể dùng." La Tại Dân cúi đầu, lúc này mới nhìn đến thứ mình làm ra, nhíu nhíu mày, bỏ bình dược trong tay xuống. "Lát nữa bảo Canh Tinh ăn."

"Được rồi, không còn sớm nữa, đều đã sắp qua bữa trưa, muốn ăn cái gì? Không bằng hôm nay liền ăn thỏ nướng đi."

La Tại Dân nhất thời cười ra tiếng. Chỉ chốc lát Lý Vân trở lại, cầm một con gà béo trong tay. Canh Tinh ăn một hơi, lúc này mới vừa lòng bò qua một bên phơi nắng.

"Có Canh Tinh thật tốt, về sau Lý gia bảo sẽ không có con chuột nào dám nháo loạn." Lý Đế Nỗ nói, rồi sau đó sai Lý Vân đi thông tri phòng bếp đem cơm trưa đến Thính Lý các, cơm chiều muốn thêm một phần thịt thỏ nướng.

Đã nhiều ngày Lý Đế Nỗ ăn no uống say cùng La Tại Dân, tuy rằng y không béo ra, nhưng khí sắc thoạt nhìn tốt lên rất nhiều, đang lúc hắn cảm khái phải dưỡng cho La Tại Dân béo lên, Lý Mạc tiến vào Thính Lý các.

"Thiếu gia, giải dược đã sai người đi nấu." Lý Mạc cười ha ha nói. Lý Đế Nỗ nghĩ đến con chuột hồi nãy, nhất thời cảm thấy rùng mình. Ngược lại La Tại Dân không phản ứng gì.

"Còn có, trưởng lão Cái Bang Lỗ Bình muốn gặp thiếu gia."

Nghĩ đến Lỗ Bình có việc tìm mình, Lý Đế Nỗ gật gật đầu, phân phó Lý Vân thêm một bộ bát đũa.

Dựa theo ký ức đời trước, hiện tại giang hồ tuy rằng bình yên, nhưng nhanh thôi bình yên này sẽ bị phá vỡ, đầu tiên là Cái Bang có người trúng độc không rõ nguyên nhân, rồi sau đó có người phát hiện độc dược đến từ một đại bang phái khác — Thanh bang. Chờ đến lúc người trong giang hồ bao vây tiêu trừ Thanh bang thì mới phát hiện Thanh bang cũng bị hãm hại, mà thủ phạm phía sau đã sớm ẩn cư – Tàng Kiếm sơn trang.

Tóm lại khi sự tình kết thúc, cuối cùng lại phát hiện Tàng Kiếm sơn trang cũng chỉ là quân cờ, hết thảy đều bởi vì một cái kho báu trong truyền thuyết.

Chỉ có điều thời điểm đó giang hồ đã trở nên hỗn loạn, Lý gia bảo mơ hồ trở thành thế lực lớn nhất trên giang hồ, Lý Đế Nỗ cũng biết, Lý gia bảo có thể bảo trì không bị liên lụy, La các đã xuất ra hết khí lực bảo vệ. Nhìn La Tại Dân một bên cúi đầu ăn cơm, Lý Đế Nỗ nhịn không được nắm chặt tay y.

Lỗ Bình đến, làm bộ không thấy tay hai người nắm một chỗ. Có việc cầu người, hắn đem tư thái bản thân hạ rất thấp. "Lý bảo chủ, La thần y."

"Trưởng lão khách khí, chúng ta lấy ngang hàng luận giao, huynh gọi ta một tiếng Lý lão đệ là được, ta gọi huynh một tiếng Lỗ đại ca." Lý Đế Nỗ nói, Lý Vân thông minh rót đầy chén rượu cho Lỗ Bình. Tâm Lỗ Bình càng thêm ổn định vài phần.

Chuyện La Tại Dân ở Lý gia bảo tuy rằng trên giang hồ người biết vẫn có, nhưng càng nhiều người không biết, Cái Bang là bang phái đệ nhất thiên hạ, tin tức đương nhiên linh thông, cũng biết địa vị La Tại Dân ở Lý gia bảo. Hắn trước khi đến đều đã chuẩn bị sự tình lần này không dễ dàng thành công.

Thế nhưng nhìn tình hình hai ngày nay, cùng lời đồn đãi cực kì không giống nhau.

"Ta đây liền sảng khoái gọi đệ một tiếng Lý lão đệ." Lỗ Bình cũng không phải người khách khí, "Lão đệ, ta tới đây là có một việc muốn nhờ."

Tuy rằng trong lòng sớm biết rõ, bất quá Lý Đế Nỗ vẫn là làm ra biểu tình kinh ngạc, "Đại ca xin cứ nói, có chuyện gì ta tất nhiên sẽ tận lực."

"Là như vậy..." Lỗ Bình kể rằng Cái Bang đột nhiên có rất nhiều người nhiễm quái bệnh, đại phu bó tay không có biện pháp, cho nên muốn thỉnh La Tại Dân đến cứu trị.

Lý Đế Nỗ hiểu rõ, nguyên nhân Cái Bang vội vã như vậy chủ yếu là bởi vì bang chủ Cái Bang cũng trúng độc, có điều bọn họ hiện tại còn không biết là trúng độc, đều tưởng quái bệnh.

Lý Đế Nỗ nhíu mày, Lỗ Bình cả kinh trong lòng, cho rằng Lý Đế Nỗ không chịu hỗ trợ. "Lão đệ, vi huynh tuy rằng không phải bang chủ, nhưng sự tình Cái Bang vẫn có thể làm chủ, hôm nay nếu có thể cứu trợ Cái Bang một lần, ngày khác Cái Bang nhất định hồi báo."

"Đại ca nói quá lời, chuyện này vốn nên đáp ứng không thể thoái thác, chỉ là thân mình Tại Dân không tốt, Lý gia bảo ở Trung Nguyên, tổng bộ Cái Bang tận Giang Nam. Ngựa xe mệt nhọc ta sợ y chịu không nổi." Đây cũng không phải là Lý Đế Nỗ thoái thác, đời trước hắn có thể không để ý chuyện này, đời này tuyệt đối không có khả năng tái phạm.

"Này..."

"Như vậy đi, nếu là quái bệnh thì trước sẽ không đoạt mạng người, có thể hoãn mấy ngày nữa xuất phát, để ta chuẩn bị một ít đồ."

Lý Đế Nỗ có thể đáp ứng thống khoái như vậy, Lỗ Bình đã rất bất ngờ, đương nhiên là vội vàng đồng ý. Lý Đế Nỗ dĩ nhiên cũng có quyết định của riêng hắn, đã nhiều ngày cũng muốn đem Phượng Nhan tống xuất Lý gia bảo, bằng không lưu lại bọn họ không biết sẽ dẫn đến nhiễu loạn gì.

Bên này Lý Đế Nỗ cùng Lỗ Bình nói chuyện với nhau vui vẻ, bên kia Phượng Nhan ở trong phòng phát hiện Bạch Ngọc đang ngủ, vung ống tay áo đem Bạch Ngọc vứt đến xa xa, oán hận ngồi xuống.

Lâm Dương nhìn thấy cảnh tượng này nhịn không được nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Muội thấy Bảo chủ thật sự bị La Tại Dân mê hoặc hồn phách rồi." Thi Kỳ Nhi nói. Khóe miệng Lâm Dương lộ ra một nụ cười khinh thường, "Cái gì gọi là bị ma quỷ mê hoặc? Ngươi chưa thấy qua La Tại Dân đối tốt với Lý Đế Nỗ như thế nào sao? Nếu ngươi là Lý Đế Nỗ ngươi chọn ai?"

"La Tại Dân dù tốt cũng là nam nhân, Bảo chủ không thấy ghê tởm sao?" Thi Kỳ Nhi cả giận nói.

Lâm Dương lắc đầu, nhìn trâm cài tóc trên đầu Thi Kỳ Nhi, "Ta thì không hề gì, ngược lại ngươi phải vì chính mình suy nghĩ một chút, hiện tại tình huống này, ngươi ở trong này ngốc không được, rời Lý gia bảo ngươi tính đi đâu chứ? Còn có thể sống như thế nào?" Vươn tay xả hạ trâm cài trên đầu Thi Kỳ Nhi, "Chế tác thật tinh quý, trâm cài tóc này chắc phải ngàn lượng bạc nhỉ."

"Ngươi..."

"Đủ rồi, đều câm miệng." Phượng Nhan giận dữ. Thi Kỳ Nhi không dám hé lời, ngược lại Lâm Dương không hề gì nói "Ta ăn xong giải dược trở về tiêu cục, các ngươi tự mình lo liệu đi." Dứt lời xoay người rời khỏi.

Trước không kể quá trình ba người ăn giải dược, Lâm Dương dùng giải dược xong, đêm đó liền từ biệt Lý Đế Nỗ. Ngược lại Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi đều không có phản ứng gì.

Lại qua năm ngày, Thi Kỳ Nhi không biết nghe ai nói La Tại Dân muốn đi Giang Nam, còn đặc biệt đến Thính Lý các thăm dò.

Thời điểm Thi Kỳ Nhi tới, Lý Đế Nỗ đang nghe Lý Mạc trình bày sổ sách của Lý gia bảo tháng này. Cho dù là võ lâm nhân sĩ, cũng phải có sinh kế. Tửu lâu, trà quán, hiệu cầm đồ, khách điếm, bố trang, mấy trăm năm cơ nghiệp vẫn thực khổng lồ, trải rộng toàn bộ Trung Nguyên, ở Giang Nam cũng có không ít việc làm ăn.

La Tại Dân bên bờ hồ nhìn Canh Tinh ở trong nước du đãng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lý Đế Nỗ một cái.

Lý Mạc cũng đang làm sổ sách kết toán, ông biết về sau không cần nuôi Thi Kỳ Nhi cùng Phượng Nhan, có chút vui vẻ viết tới viết lui trên sổ sách.

"Hai nàng chi tiêu so với toàn bộ Lý gia bảo đều lớn hơn rất nhiều, đặc biệt Phượng tiên tử, trong nhà kho có thật nhiều đồ cổ thiếu gia đều đưa cho nàng. Đó đều là lão bảo chủ lưu lại. Thi cô nương cũng vậy, vốn là vật phẩm trang sức để buôn bán, nói lấy liền lấy đi, tuyệt không khách khí."

Lý Đế Nỗ rốt cục biết Lý Vân cứ mãi lãi nhãi nhắc tới của quý giống ai rồi, Lý Mạc một bộ dáng thần giữ của, trước đây mỗi lần Lý Mạc báo cáo chi tiêu của Lý gia bảo với hắn, đều là vẻ mặt không cam nguyện. "Nhà kho đều trống rỗng."

"Được rồi, được rồi, về sau sẽ không vậy nữa." Lý Đế Nỗ khuyên giải an ủi. Hắn đối với tiền tài linh tinh, luôn luôn để ngoài mắt. La Tại Dân lúc trở về chỉ nghe thấy câu nói sau cùng của Lý Mạc "Chỗ ta có, muốn lấy lại đây hay không?" La gia vẫn luôn là kinh thương thế gia, La Tại Dân tuy rằng không phải người thừa kế, nhưng vẫn có không ít phần, "Ngươi muốn cái gì?" Y hỏi Lý Đế Nỗ.

"Không cần nghe Mạc thúc nói lung tung, nhà kho đồ vật nhiều lắm, chẳng qua ông ấy một thứ cũng luyến tiếc xuất ra ấy mà." Lý Đế Nỗ kéo La Tại Dân qua, để y ngồi lên đùi của mình. La Tại Dân đỏ mặt khẽ cử động, cuối cùng an tĩnh lại, giống hệt con mèo nhỏ ngoan ngoãn ghé vào trong ngực Lý Đế Nỗ.

"Xe ngựa mà ta muốn làm xong chưa?" Lý Đế Nỗ hỏi.

"Ngày mai là xong, chỉ cần tu sửa một chút nữa." Lý Mạc đáp. "Lão lui xuống trước." Lúc ông bước ra, vừa lúc gặp Thi Kỳ Nhi. Ông có chút căm giận nhìn thoáng qua bộ y phục mới cùng đồ trang sức tinh xảo trên đầu Thi Kỳ Nhi, xoay người bỏ đi.

Thi Kỳ Nhi có chút không hiểu tại sao, chỉnh lý y phục rồi đi vào.

Vào trong tiểu lâu, đối diện án thư, có thể nhìn thấy Lý Vân đứng bên cửa sổ tưới hoa, Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân, cằm tựa lên vai y, tay trái ôm eo y, tay phải đang viết chữ. La Tại Dân vươn một bàn tay mài mực.

"Thi cô nương?" Lý Đế Nỗ nghe được tiếng bước chân vốn tưởng hạ nhân, định không chú ý. Không nghĩ tới là Thi Kỳ Nhi. "Có việc?"

"Là như vậy, ta nghe nói Bảo chủ muốn đi Giang Nam, Phượng tỷ tỷ vừa lúc muốn về Phượng Tiên các, muốn hỏi Bảo chủ có thể tiện đường đi cùng." Phượng Tiên các là do Phượng Nhan lập ra, chuyên thu nhận nữ đệ tử.

"Tiên tử đã ở Trung Nguyên lâu, ắt muốn trở về thôi." Lý Đế Nỗ nhếch miệng cười, "Vậy thì cùng nhau đi." Dù sao trên đường hắn sẽ vứt bỏ các nàng.

Thi Kỳ Nhi trộm nhìn La Tại Dân vẫn đang mài mực một chút, chậm rãi nói, "Kỳ Nhi quấy rầy đã lâu rồi, cũng nghĩ đi xem cảnh sắc Giang Nam, muốn cùng Phượng tỷ tỷ tới Phượng Tiên các một chuyến."

Lý Đế Nỗ gật đầu "Nhi nữ giang hồ tự nhiên là chí ở bốn phương. Ta cũng không giữ các ngươi nữa. Ngày mai giờ Thìn xuất phát." Sắc mặt Thi Kỳ Nhi lập tức trở nên tái nhợt, cắn môi. "Vâng, vậy Kỳ Nhi trở về thu thập một chút."

Thi Kỳ Nhi đi rồi, Lý Vân lại nhịn không được thầm mắng vài câu, Lý Đế Nỗ cười mặc kệ hắn.

Vào đêm, hai người sớm rửa mặt nằm xuống nghỉ ngơi. Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy cho tới bây giờ đều chưa từng có sinh hoạt thả lỏng như vậy.

Ở trước mặt La Tại Dân, hắn cái gì cũng không cần ngụy trang, lười biếng hay nghịch ngợm cũng có thể thoải mái biểu hiện. Trước kia chung quy hắn cho rằng hai người là huynh đệ, không thể nào thành tình nhân, hiện tại xem ra mình trước kia nghĩ quá nhiều rồi.

Ôm La Tại Dân, Lý Đế Nỗ không biết là có phải do mình tác động, cảm giác La Tại Dân béo lên một chút.

Trái sờ sờ, phải sờ sờ, Lý Đế Nỗ khẳng định đúng là có béo lên. "Ngươi làm gì vậy?" La Tại Dân nhịn không được bắt lấy cái tay tác quái trên người.

Lý Đế Nỗ hắc hắc cười hai tiếng, "Xúc cảm không tồi." Hắn dám thề với trời, lúc này hắn hoàn toàn không có ý tưởng không đứng đắn gì, chỉ là muốn đùa La Tại Dân thôi.

Một tay cởi bỏ áo trong của La Tại Dân, nhẹ nhàng dò xét vào. Xúc cảm trơn mịn khiến Lý Đế Nỗ có chút lưu luyến, ý tưởng muốn trêu đùa La Tại Dân sớm bay đến phương trời nao. Chỉ một bàn tay không đỡ thèm, Lý Đế Nỗ dứt khoát ôm cả người La Tại Dân vào trong ngực, hai bàn tay bắt đầu giở trò.

Vẫn cảm giác có chút không đủ, bất luận sờ như thế nào vẫn thấy có loại xúc cảm không đủ. Cả người La Tại Dân đều cuộn trong lòng của hắn, giống như con mèo nhỏ hừ vài tiếng, thanh âm này rơi vào trong tai hắn, càng khiến loại không thỏa mãn này sâu thêm rất nhiều.

"Tại Dân?" Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy cổ họng bắt đầu khàn khàn. Bất chợt xoay người đặt La Tại Dân dưới thân.

Trong bóng đêm có thể nhìn thấy ánh mắt La Tại Dân sáng trong, tựa hồ có nước tràn ngập trong đó. Giống như ma chướng, Lý Đế Nỗ cúi đầu, hôn lên cánh môi La Tại Dân.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi, cả hai đều cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, rồi sau đó liền đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp này, không thể tự kềm chế.

Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy cho tới bây giờ đều không có uống qua thức uống ngọt lành như vậy, hắn không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này. Trong lòng khát vọng không ngừng gia tăng, hắn chỉ cảm thấy bên tai có một thanh âm tự nói với mình, không đủ, còn chưa đủ.

Hai người chỉ bằng bản năng, không ngừng khát cầu đối phương.

La Tại Dân nhận thấy nhiệt độ cơ thể của mình cao lên, Lý Đế Nỗ cũng dần nóng lên. Thật lâu sau, Lý Đế Nỗ rốt cục buông La Tại Dân ra.

"Ngủ đi." Hắn nói. Thân thể hai người đều sinh ra biến hóa, Lý Đế Nỗ biết, nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ. Hắn còn chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng không muốn thương tổn đến La Tại Dân.

"Ừ..." Thanh âm La Tại Dân nhẹ nhàng, không nhẹ không nặng đánh vào trong lòng Lý Đế Nỗ.

***

Lý Đế Nỗ vừa lòng nhìn xe ngựa trước mặt, chế tạo rắn chắc, chiều rộng của xe gấp đôi xe thông thường, vô cùng lớn, một nam tử trưởng thành nằm ngủ tuyệt đối không cần phải co hai chân.

Trong xe, vị trí bên hông có thiết kế một cái bàn nhỏ hình vuông, phía dưới bàn rỗng ruột vừa lúc có thể đặt một ít đồ ăn. Bên trong mỗi một góc nhỏ đều được bao tơ lụa, vừa giúp thông khí trong mùa hè nóng bức lại vừa tránh bị va đập.

"Xe ngựa này trước do Quan đạo nhân thiết kế, hắn đem bản vẽ cho ta. Sẽ không xóc nảy giống xe ngựa thông thường." Quan đạo nhân là cao thủ giang hồ nổi danh về thiết kế cơ quan, Lý Đế Nỗ cùng hắn có một vài lần gặp gỡ.

La Tại Dân gật gật đầu, Lý Đế Nỗ sai người cầm sách mà La Tại Dân thích đọc cùng một ít đồ ăn đặt dưới bàn. Lý Mạc chỉ huy hạ nhân không ngừng dọn đồ, Lý Đế Nỗ đột nhiên nhớ đến điểm tâm đã bảo người làm để y ăn trên đường, nhưng còn chưa lấy lại đây.

"Tại Dân, ngươi ngồi chờ một lát." Lập tức sẽ phải lên đường, Lý Đế Nỗ nghĩ mình tranh thủ đi một chuyến. Đỡ La Tại Dân ngồi ở một bên, còn hắn chợt lóe thân bay tới phòng bếp.

Phòng bếp Lý gia bảo nằm ở phía sau, Lý Đế Nỗ đi vào sân trong nhà bếp, một đống người đang vội vội vàng vàng làm đồ ăn.

"Bảo chủ." Quản sự phòng bếp tên gọi Triệu Nhị, đã làm việc tại Lý gia bảo rất nhiều năm. Nhìn thấy Lý Đế Nỗ vội hành lễ.

Lý Đế Nỗ phất tay, "Điểm tâm ta muốn đâu?" Triệu Nhị có thể làm được quản sự tất nhiên giỏi việc sát ngôn quan sắc, mấy ngày nay thái độ Lý Đế Nỗ đối với La Tại Dân hắn đều thấy rõ, tự nhiên sẽ không dám chậm trễ.

"Bảo chủ, mới vừa làm xong, đang định đem cho ngài." Triệu Nhị cười nói, trong tay cầm một cái thực hạp ba tầng, Lý Đế Nỗ mở nắp hộp ra, tầng thứ nhất có hai đĩa, bên trong là điểm tâm nhiều màu.

Hắn vừa lòng gật đầu, vươn tay tiếp nhận điểm tâm. "Gọi người lấy một chút thực phẩm chín lại đây."

"Vâng." Triệu nhị vội vàng chạy đi, Lý Đế Nỗ cầm thực hạp đứng ở bên ngoài phòng bếp chờ. Đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

"Ngươi nói Bảo chủ sao lại thay đổi bất thường, trước không phải rất thích Phượng tiên tử sao?"

"Chính là vậy đấy, đột nhiên bắt đầu xa lánh Phượng tiên tử, đi đối tốt với một người nam nhân. Phượng tiên tử người ta thực tốt a, sẽ cho chúng ta phần thưởng, đối nhân xử thế cũng ôn hòa, còn xinh đẹp. Cái tên nam nhân kia đều chưa thấy qua y cười một lần." Một thanh âm khác đáp. "Ngươi không nhìn bộ dáng thương tâm mấy ngày nay của Phượng tiên tử, thật đáng thương."

"Thật không hiểu Bảo chủ nghĩ như thế nào nữa, nghe nói nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sinh hoạt phu thê, chính là..." Thanh âm thấp xuống, sau đó biến thành cười ha ha. Rồi sau đó một giọng khác nói tiếp "Nghe nói so với nữ nhân còn thoải mái hơn, nam nhân kia nói không chừng dùng phương pháp gì..."

Người nói chuyện nữ có nam có, nói vài câu liền cười thành một đoàn. Thời điểm Triệu Nhị ra tới cửa, liền nhìn thấy Lý Đế Nỗ sắc mặt xanh xám đứng bên ngoài, trong phòng bếp còn có vài tiếng hạ nhân nói giỡn.

Lòng hắn biết không xong rồi, lớn tiếng nói "Bảo chủ, ta lấy thực phẩm chín người muốn đến rồi đây." Một tiếng này dọa chết những kẻ đang tán chuyện trong bếp, chạy ra nhìn thấy Lý Đế Nỗ ngoài cửa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết như thế nào cho phải.

Lý gia bảo đối xử với hạ nhân luôn luôn khoan dung, bọn họ đều là rảnh rỗi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn, thuận tiện cùng người nói chuyện phiếm. Nào biết lại bị Lý Đế Nỗ bắt gặp như vậy.

"Các ngươi là người trong viện nào?" Toàn bộ hạ nhân Lý gia bảo có trên vài trăm người, Lý Đế Nỗ sẽ không nhớ rõ hoàn toàn. Không ai đáp lại, Lý Đế Nỗ gật gật đầu, nói với Triệu Nhị: "Gọi Lý Mạc tới đây."

"Vâng."

Chỉ chốc lát, Lý Mạc đã chạy lại đây, ở trên đường Triệu Nhị đã nói cho ông biết sự tình. "Bảo chủ."

"Cho bọn họ mỗi người mười lượng bạc, đuổi khỏi Lý gia bảo. Ta không ở đây mấy ngày, ngươi toàn quyền phụ trách hết thảy sự vụ trong bảo, phàm là nói lung tung, đều đuổi hết đi. Nhận người mới cũng do ngươi phụ trách." Lý Đế Nỗ phân phó.

"Vâng." Lý Mạc nhìn thoáng qua vài người đứng bên.

"Bảo chủ, Bảo chủ cho chúng ta một cơ hội, xin đừng đuổi chúng ta đi." Mấy người vừa nghe, lập tức khóc lên, đặc biệt là mấy tỳ nữ. Một bộ dáng khóc như lê hoa đái vũ.

Lý Đế Nỗ lạnh lùng liếc nhìn mấy người một cái, mang theo hai cái thực hạp rời đi, Lý Mạc trước kia đã cảm thấy hạ nhân của Lý gia bảo quá nhiều, phần lớn đều là nhận tiền mà lại lười làm việc, lần này rốt cục có thể thanh lý một chút. Cười tủm tỉm xuất ra khế ước tùy thân cùng bàn tính và sổ sách, tách tách gõ bàn tính tính rõ ràng.

La Tại Dân còn tại chỗ chờ hắn, tư thế đều không có một chút thay đổi, Canh Tinh ghé vào bên cạnh, tất cả mọi người không dám lại gần.

Để thực hạp vào trong xe ngựa, Lý Đế Nỗ cẩn thận suy xét mọi thứ cần thiết đều tại nơi này, "Tại Dân, lên xe nào. Chúng ta đi Giang Nam chơi."

Đi theo xe ngựa tổng cộng có bốn chiếc, một chiếc là của Lý Đế Nỗ cùng La Tại Dân, cái này là xe ngựa đặc biệt, một chiếc là cho Lỗ Bình cùng Lý Vân chuẩn bị, còn có một chiếc chở một ít tạp vật, đều là Lý Đế Nỗ mang theo ít đồ lặt vặt sợ trên đường La Tại Dân cần dùng đến. Tỷ như y phục cùng hòm thuốc. Chiếc xe cuối cùng, là xe ngựa của Phượng Nhan và Thi Kỳ Nhi.

Đi theo còn có hai mươi hộ vệ của Lý gia bảo, Lý Đế Nỗ trước vẫn luôn là một mình hành tẩu trên giang hồ, lần này mang theo La Tại Dân, sợ có cái gì sơ xuất. Vì vậy liền mang hai mươi hộ vệ.

Một chuyến đi chậm rãi xuất phát từ Lý gia bảo, xe của Phượng Nhan đi theo sau cùng, trừ bỏ Phượng Nhan và Thi Kỳ Nhi, còn có một nha hoàn của Phượng Nhan. Lý Đế Nỗ cũng không chú ý đến nha hoàn này vừa rồi cũng ở tại phòng bếp, là một trong số những người bị hắn đuổi đi.

Trong xe ngựa đầu tiên, Canh Tinh cuộn thành một cục ngủ say. La Tại Dân đang đọc sách, Lý Đế Nỗ ôm y vào trong ngực, tay không thành thật sờ tới sờ lui trên người y.

La Tại Dân bất đắc dĩ, buông sách xuống. "Làm sao vậy?"

Lý Đế Nỗ tựa đầu chôn ở trong cổ y, thanh âm rầu rĩ nói, "Không có việc gì." Sau đêm đó hắn liền muốn ấp ấp ôm ôm cộng thêm hôn hôn sờ sờ La Tại Dân, chính bản thân hắn cũng cảm thấy dọa người. Nhưng mà, lại nhịn không được.

La Tại Dân sờ sờ trán của hắn, "Sao cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngươi hơi nóng?"

Lý Đế Nỗ nhịn không được chớp mắt, "Nóng? Đúng là có chút nóng." Nhịn không được hôn hõm cổ La Tại Dân một hơi, "Ngươi xem sách của ngươi, không cần để ý ta."

La Tại Dân đối với những lời Lý Đế Nỗ nói luôn luôn là nói gì nghe nấy, lúc này tất nhiên gật đầu, tiếp tục đọc sách, Lý Đế Nỗ tiếp tục trái hôn một chút, phải hôn một ngụm.

"Tại Dân, ngươi có muốn ăn chút gì hay không?" Vốn hắn bảo La Tại Dân không cần để ý tới chính mình, nhưng thời điểm y thật sự không để ý tới, lại cảm thấy nhàm chán. "Không nên xem sách nữa, chúng ta trò chuyện đi."

La Tại Dân nghe vậy buông sách xuống, Lý Đế Nỗ lấy ra thực hạp chứa điểm tâm từ dưới bàn. Lấy ra mấy món điểm tâm bên trong. "Ngươi muốn đi chỗ nào chơi? Muốn về thăm La các một thời gian không?" Lý Đế Nỗ đề nghị.

"Nếu như đi ngang qua thì có thể trở về nhìn một chút." La các là môn phái thần bí trên giang hồ, dược vật cùng sát thủ nổi tiếng hậu thế, thế nhân chỉ biết rằng La các là do đương nhiệm La các Các chủ sáng lập, chẳng biết kỳ thật La các đã sớm tồn tại, chỉ có điều khi đó là một tổ chức tương đối rời rạc, sau khi La Tại Dân chỉnh đốn, biến thành La các hiện giờ.

Lý Đế Nỗ cầm lấy một khối điểm tâm đút cho La Tại Dân, sau đó nhớ ra cái gì đó, có chút ủy khuất nói "Tại Dân, ngươi còn chưa từng đút cho ta ăn."

Mặt La Tại Dân lập tức đỏ giống trứng tôm, cầm lấy một khối hoa quế cao "Ăn a."

Nhìn La Tại Dân đỏ bừng hai má, Lý Đế Nỗ chỉ thấy trong lòng một sợi dây tên là lý trí lập tức đứt phựt, một hơi ăn luôn hoa quế cao trong tay y còn nhân tiện hôn lên tay y.

Nhai vài cái nuốt xuống điểm tâm, Lý Đế Nỗ cười có chút tà khí "Ăn như vậy quả nhiên là mỹ vị." Bộ dáng của hắn vốn cực kỳ tuấn lãng, mỉm cười như vậy càng tăng thêm vài phần tà mị.

"Ăn thì ăn, cười cái gì?" La Tại Dân quay đầu. Lý Đế Nỗ cười lật người y qua hôn lên.

Hắc y bao trùm bạch y, môi răng tương giao.

Nói về mấy cỗ xe đằng sau, Lỗ Bình biết quan hệ giữa Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, tự nhiên sẽ không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với bọn họ, Lý Vân là theo trên đường hầu hạ La Tại Dân, lúc này hai người ở trong xe thứ hai nghỉ ngơi nhàn rỗi, cũng tự tại, qua một hồi còn thành bạn vong niên của nhau.

Trên cỗ xe cuối cùng, Phượng Nhan nhấc lên màn xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thi Kỳ Nhi ở một bên cũng không nói một lời.

Một đường đi vội vã, đến giữa trưa Lý Đế Nỗ hô ngừng bảo mọi người nghỉ ngơi, Phượng Nhan cũng được nha hoàn đỡ xuống xe. Hộ vệ dọn dẹp một vùng đất trống cho mọi người nghỉ ngơi. Đưa ra một ít lương khô phân cho tất cả mọi người.

Lỗ Bình cùng Lý Vân ở trên xe vừa tán gẫu vừa ăn rất nhiều, cho nên lúc này cũng không đói bụng, liền khoát tay không nhận. Lý Đế Nỗ sai hộ vệ bắc nồi nhóm lửa, mang thực phẩm chín theo cho vào nấu thành canh.

Đỡ La Tại Dân ngồi xuống một tảng đá, Lý Vân cầm chén múc canh, Lý Đế Nỗ cho La Tại Dân uống canh lót dạ.

Ngược lại Phượng Nhan, trước giờ xuất môn đều là Lý Đế Nỗ chuẩn bị tốt hết thảy, nàng sớm đã thành thói quen, hiện giờ ngân lượng tuy rằng mang theo rất nhiều, nhưng không mang theo chút thức ăn nào.

"Tiên tử không chê, thì cùng chúng ta ăn đi." Lý Đế Nỗ nói, Phượng Nhan cười đáp "Vậy làm phiền Lý bảo chủ." Những khi Phượng Nhan cười, quả nhiên là một nụ cười trăm ngàn mị hoặc, năm đó Lý Đế Nỗ chính là bị nụ cười này mê hoặc, một phát không thể vãn hồi.

Chính là hiện giờ, nụ cười này cũng không lưu lại trong mắt Lý Đế Nỗ. Hắn quay đầu cười hỏi La Tại Dân "Ăn no rồi sao? Ta còn cho người mang theo một ít hoa quả, có muốn ăn một ít hay không?"

La Tại Dân gật đầu, Lý Vân kế bên đi tới cỗ xe ngựa thứ ba lấy hoa quả, tẩy rửa sạch sẽ đưa cho y. Tiếp nhận hoa quả, La Tại Dân ăn vài miếng, Lý Vân lại xuất ra khăn sạch để y lau tay.

Cơm trưa qua đi mọi người lại nghỉ ngơi một phen, sau đó mới tiếp tục lên đường. Bởi vì cần cứu người, cho nên tăng nhanh tốc độ, đi đường hai ngày, cho dù gặp được trấn điếm cũng không dừng lại. Những hộ vệ này là một tay Lý gia bảo bồi dưỡng nên, đều là cao thủ, đương nhiên sẽ không cảm thấy mệt. Lỗ Bình thì lại càng hận không đến nhanh một chút, hiển nhiên cũng sẽ không mệt.

La Tại Dân thân mình kém nhất trong mọi người, nhưng được Lý Đế Nỗ chiếu cố từng chút một, ăn uống đều do một mình hắn ôm lấy mọi việc, hơn nữa xe ngựa đặc chế tuy rằng so ra kém giường, nhưng quả thật cũng không cảm giác quá xóc nảy, tinh thần cũng không tệ lắm.

Khó chịu nhất chính là Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi, xe ngựa thực nhỏ, thời điểm đi vội xóc nảy lợi hại. Hơn nữa phần lớn thời gian ban đêm cũng chạy đi, cơ hồ không có thời điểm để ngủ nghỉ, hai ngày sau tiều tụy không ít.

"Tiên tử, đi vội như vậy thân thể của ngươi khả năng sẽ chịu không nổi, không bằng ở thôn trấn phía trước nghỉ ngơi một phen." Lỗ Bình là một người thông minh, hắn nhìn thấu ý định của Lý Đế Nỗ.

Mà lúc này hắn tất nhiên là giúp đỡ Lý Đế Nỗ.

"Bản tiên tử không sao, cũng không thể trì hoãn thì giờ cứu người." Phượng Nhan đương nhiên biết ý tứ Lỗ Bình, nàng cũng không biết vì sao phải đi theo Lý Đế Nỗ, chỉ cho là chính mình chẳng qua có chút tức giận.

Lỗ Bình nghĩ thầm rằng lại không phiền đến ngươi cứu người, bất quá lời này đương nhiên không thể nói ra, "Tiên tử, còn vài ngày lộ trình, chúng ta chịu được, ngươi khẳng định chịu không nổi. Huống chi tổng bộ Cái Bang ngay tại Dương Châu, ngươi cứ chậm rãi đi, chờ đến Dương Châu tìm chúng ta cũng không muộn."

Phượng Nhan cười lạnh trong lòng, trên mặt lại giấu giếm thanh sắc, "Đa tạ Lỗ trưởng lão, bất quá ta cùng Thi muội muội đều là nữ tử yếu đuối, chỉ sợ trên đường gặp phải nguy hiểm." Phượng Nhan giờ phút này sắc mặt tái nhợt, ngược lại thêm vài phần khiến người thấy liền thương xót. Chỉ là Lỗ Bình cũng không có tâm tư thưởng thức này.

Trong lòng hắn phỉ báng vài câu Phượng Nhan thật không biết suy xét.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro