chương 30

Lý Đế Nỗ vừa hồi phục liền xuất hiện một trạng thái vô cùng lạ.

Năng lực của hắn trở nên đột biến, tựa như không phải là kẻ vừa mới bị thanh kiếm tử thần đâm xuyên qua tim, uy lực cường thế tới mức không có ai dám đọ lại, kể cả La Tại Dân.

La Tại Dân mất rất nhiều công sức mới đảm bảo được an toàn cho Lý Mã Khắc đã ở bên chữa trị cho Lý Đế Nỗ, lại tốn thêm mấy đêm thức trắng để chế ngự được Lý Đế Nỗ ở yên trong nhà mà không bạo động điên cuồng, tránh để Ados cùng đoàn quân gã phát hiện tung tích bọn họ. Ròng rã suốt một tuần, cuối cùng Lý Đế Nỗ cũng bình ổn trở lại, hắn đã khống chế được sức mạnh của mình, từ từ hồi phục thậm chí còn mạnh mẽ hơn xưa.

Cũng từ lúc đó, Lý Đế Nỗ quyết định rời xa La Tại Dân, hắn không muốn việc phép thuật của mình bỗng dưng mạnh lên sẽ gây tổn thương tới cậu, lại càng muốn tìm hiểu nguồn căn sự việc để trở lại như lúc trước.

Lý Đế Nỗ phát hiện ra, hắn có thể có sức mạnh vô biên nhưng đồng hồ tuổi tác của hắn đang bắt đầu chạy không khác gì con người.

Hiện tại, thân phận của hắn không phải là ác quỷ, hắn là một thực thể đặc biệt khiến cả hai thế giới sẽ phải run sợ, chính điều đó đã luôn dày vò La Tại Dân. Cậu luôn muốn được ở bên Lý Đế Nỗ nhưng tung tích của bản thân luôn là mối thịt béo bở của bất kì kẻ nào đang phục tùng Ados, nếu bị phát hiện đương nhiên Lý Đế Nỗ sẽ trở thành mục tiêu đáng giết hơn cả một Tổng lãnh thiên thần là cậu. Hơn nữa, cứ cho là Ados sẽ chưa làm gì đi, liệu Lý Đế Nỗ sẽ đồng ý cho La Tại Dân một mình xông ra chiến trường lần nữa không.

Sinh mệnh của người mình yêu đang ngày một nguy hiểm nhưng những gì La Tại Dân chỉ có thể làm là trơ mắt đứng nhìn khiến lòng cậu bức bối đến phát điên, nhiều lúc không thể khống chế được bản thân mình muốn trực tiếp đi giết chết Ados. Chỉ tiếc thế lực của gã đã quá mạnh, sau nhiều năm Tổng lãnh thiên thần không có tung tích cùng với Đại đế Ác quỷ Lý Thái Dung được cho là đã chết đã khiến nhiều kẻ chấp nhận cúi đầu làm đầy tớ cho Ados.

Quan trọng hơn tất thảy, không có ai dám cầm cây kiếm Tử thần lên một lần nữa.

La Tại Dân ghét bỏ thanh kiếm đã đâm xuyên qua tim của người mình yêu, suýt nữa vì bản thân không kiềm chế được mà kết liễu sinh mệnh của Lý Thái Dung, hơn hết cậu nhận ra từ thời điểm ban đầu tới bây giờ, sự chú ý của toàn bộ mọi người đều tập trung vào nó, dường như Ados cũng chỉ là một tấm bình phong che mắt tâm tư đã bị cám dỗ bởi một đồ vật khác thú vị hơn rất nhiều.

La Tại Dân đã từng nghĩ, cậu không hề muốn giống Lý Thái Dung, bởi vì giấu quá nhiều điều trong lòng nên khiến tâm trạng luôn va chạm phức tạp, dẫn đến việc mọi quyết định mà anh đưa ra đều sẽ vướng phải sai lầm.

Từ mối quan hệ khó một lời giải thích giữa Lý Thái Dung với Trịnh Tại Hiền, cho tới việc tự mình cam đoan có thể xoay xở được hết mọi biến cố xảy ra, La Tại Dân sẽ có những lúc căm giận một Lý Thái Dung như vậy nhưng cũng có những lần cậu đủ tỉnh táo để nhận ra hai người đều vì người mình yêu mà làm những điều không thể.

Nhưng cũng có những chuyện, thí dụ như việc Lý Đế Nỗ đang ngày một đánh mất thời gian để sống như bây giờ đã đụng vào vảy ngược của La Tại Dân.

"Tại vì sao anh ấy không còn là ác quỷ nữa?"

Trịnh Nhuận Ngũ như ngừng thở, một câu của La Tại Dân chặt đứt toàn bộ tinh thần vốn đang vô cùng phấn chấn của anh khi đang giải thích hết toàn bộ sự việc cho đối phương. Băn khoăn của La Tại Dân không phải là điều Trịnh Nhuận Ngũ muốn giấu diếm nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể trả lời hết toàn bộ câu hỏi này.

La Tại Dân chờ rất lâu, lại dựa vào biểu cảm của người nọ mà có chút mất khống chế trả lời, "Sao vậy, anh không biết sao?"

"Cậu ta..."

"Sức mạnh tột đỉnh nhưng tuổi tác có giới hạn, anh ấy là ác quỷ hay là cái quái gì?"

"..."
"Năm đó anh cho anh ấy uống máu của mình, chẳng lẽ trong máu có tồn tại thứ gì sao?"

Không một lời nào được đáp lại, La Tại Dân dường như đã độc thoại trong vòng năm phút, trí não của Trịnh Nhuận Ngũ cũng dừng làm việc trong ngần nấy thời gian, bàn tay anh run rẩy, nhưng rồi anh nhận ra đó không phải là do mình đang sợ hãi, mà ngay từ dưới lòng đất, những cơn rung chấn đã bắt đầu.

Vảy ngược quá thực là thứ không được động đến.

Ánh mắt La Tại Dân dần trở nên lơ đãng, ngón tay gõ gõ trên ghế vẫn đang theo một nhịp điệu vô cùng đồng đều, dường như việc ý thức mất kiểm soát chẳng là một vấn đề đối với mình. Trịnh Nhuận Ngũ biết, đằng sau vẻ ngoài bàng quan kia chính là sự thỏa mãn đầy ngạo mạn của một kẻ săn mồi, đang thích thú quan sát chằm chằm con mồi là anh vùng vẫy và tuyệt vọng.

"Anh nói xem đó là một điều tốt hay điều xấu đi, nếu năm đó Đế Nỗ không được anh rót máu cho mà uống, liệu anh ấy có sống được đến bây giờ?" Môi nhỏ La Tại Dân cong lên, khẽ mỉm cười, "Nhưng bây giờ tính mạng Đế Nỗ đang được tính bằng ngày đấy Trịnh Nhuận Ngũ quyền năng ạ, tôi nghĩ đấy là sự nguyền rủa, có dù chạy đi đâu cũng không thoát khỏi được móng vuốt của sinh mệnh."

Từng chữ được nói ra là một lần đục khoét Trịnh Nhuận Ngũ, anh cảm nhận những cơn rung chấn ở bên ngoài, khi biển sâu bỗng vươn lên cao tận hàng trăm mét và tựa như một con quái vật đang chờ chực được nuốt chửng nơi này. Ngôi nhà thờ cổ vốn vô cùng rộng lớn và uy nghiêm, nay đang run rẩy và chấn động nặng nề, cứ mỗi giây trôi qua là lại có thêm một vết nứt không hề nhỏ xuất hiện trên tường.

Ở phía bên ngoài, Lý Đế Nỗ đang vô thức bước đi về phía rừng sâu, bởi vì trước đó chẳng biết nên đi đâu nên hắn cứ thế chạy theo sói con, không biết từ bao giờ đã lạc đến đây.

Lý Đế Nỗ đang tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mong mình đi đâu xa một chút để đề phòng không kiềm chế được mà chạy tới phá mất việc chữa trị của Lý Thái Dung, khi quay đầu lại không còn thấy nhà của mình nữa thì hắn mới tạm ngồi xuống bên cạnh một gốc cây, sói con thấy hắn ngồi liền cắn cắn góc quần kéo hắn đi, bắt hắn chạy tới vài chục mét nữa mới cho hắn nghỉ ở bên gốc cây.

Bàn tay Lý Đế Nỗ vuốt nhẹ lên đầu sói con, phủi đi tuyết lạnh dính trên lông mịn của nó, hắn khẽ thở dài, như có như không mà nói, "Mày nói xem một lát nữa Tại Dân có giận tao mà bỏ về hay không, trường hợp mà em ấy đã khỏi bệnh thì tao rất muốn để em ấy ở đây mãi, nhưng mà nếu không thể chữa được nữa thì tao cũng sẽ giữ em ấy lại..."

Vừa nói Lý Đế Nỗ vừa nghĩ đến biểu cảm của La Tại Dân, liệu cậu sẽ bĩu môi giận dỗi mình hay chỉ im lặng ngồi một góc như hồi trước, hắn thật sự tò mò cậu sẽ phản ứng như thế nào.

Sói con hình như hiểu được tiếng người, khẽ ư ử một bên, Lý Đế Nỗ thở dài, "Chắc mày cũng nghĩ em ấy sẽ giận tao lắm, đúng không?"

Nhưng sao cũng được, hắn hiện tại muốn ôm tiểu tổ tông này đến phát điên rồi.

Gió bỗng dưng nổi mạnh, quét ngang một đoạn tuyết từ phía bắc mà tới, Lý Đế Nỗ bỗng dưng thấy hơi lạnh, nhịn không được mà ôm sói con vào lòng.

Không hiểu sao sói con liên tục vùng vẫy, hết quẫy chân rồi đến lắc đầu, đòi thoát khỏi người Lý Đế Nỗ cho bằng được. Lý Đế Nỗ hết cách, đành thả lỏng tay, bất đắc dĩ hỏi, "Đến mày cũng giận tao hả?"

Lại một trận gió nữa thổi đến, Lý Đế Nỗ rùng mình, tự hỏi ngày hôm nay tại sao trời lại trở lạnh đến thế, bởi vì sói con không cho ôm nên hắn chỉ có thể tự rúc mình vào chiếc áo choàng lông vừa to vừa ấm, có điều nó cũng chẳng có tác dụng là bao, hắn thề sau trận rét buốt này, trái đất sẽ chẳng còn cái gì đó gọi là "ấm lên toàn cầu" nữa.

Đột nhiên, sói con bỗng dưng tru lên, sói mẹ không biết đã xuất hiện từ khi nào, từ trong bụi cây nhảy vọt ra, sau đó một miệng cắp đi đứa con của mình nhưng vẫn chưa chịu bỏ đi mà lại đứng nhìn Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ nhíu mày, dáng vẻ của sói mẹ vô cùng bình tĩnh nhưng ánh mắt nó lại mang biểu cảm khác, hệt như muốn kêu hắn rời khỏi chỗ này.

Từ đằng sau lưng lần nữa truyền thêm một cơn buốt lạnh, Lý Đế Nỗ lần này đành phải đứng dậy, chợt trong tầm mắt xuất hiện một vòng tròn sáng, hệt như ánh mặt trời va chạm và cuốn lấy nhau tạo thành một cánh cửa nóng rực, mở ra cánh cửa không gian với diện tích lớn chưa từng thấy.

Ở phía xa, binh đoàn lạ mặt bao gồm thiên thần và ác quỷ xuất hiện, trên thân khoác giáp cứng cỏi, trong tay là lưỡi đao và kiếm sắc nhọn cắt được cả gió. Bọn chúng xếp thành hàng chục hàng, nhóm phía trên hướng thẳng giáo mác về phía trước, nhóm thứ hai là cung thủ, nhóm cuối cùng là nhóm mở cửa.

Lý Đế Nỗ trừng mắt nhìn, khi cánh cửa kia lớn tới mức đến cả một ngọn núi cũng có thể xuyên qua, Ados chính thức xuất hiện, tựa như kẻ phản diện cuối cùng muốn kết thức hồi chương này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro