chương 5

Chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn đó nhưng quần bò thì đã bay đi đâu mất tiêu, bàn tay Lý Đế Nỗ lướt trên làn da trắng mịn, cứ như phát ra tia lửa khiến mỗi điểm đi qua đều thắp lên một chút nóng bỏng khó mà dập tắt. La Tại Dân khẽ rùng mình, hai tay cậu đang ôm lấy cổ Lý Đế Nỗ thật chặt, như vừa kêu cứu vừa cầu xin nhẹ tay.

Lý Đế Nỗ rất biết trêu chọc, khi mạnh khi nhẹ, khi quyết liệt khi hững hờ làm La Tại Dân khóc lóc ỉ ôi không hết, cậu chỉ biết ôm thật chặt người yêu, sớm đã vì khoái cảm mà mất hết ý thức.

Lý Đế Nỗ sau khi phóng ra tinh dịch thật sâu trong bụng La Tại Dân mới thoả mãn rút ra. Lục lọi tủ đồ bên trái có một ống thuỷ tinh nhỏ, hắn đặt nhẹ lên khoé mắt cậu, nơi đang dần chảy ra một giọt nước trong suốt rồi từ từ rơi xuống đáy. Hắn cúi xuống hôn môi La Tại Dân rồi lại từ từ bế cậu vào phòng tắm, bọn họ cần phải giải toả sự nhớp nháp trên người.

Ngủ đến tận trưa La Tại Dân là người thức dậy trước tiên, nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ ngon nên không nỡ đánh thức, đành vác cái mông đau đớn cả đêm dậy khỏi giường.

Đi xuống phòng bếp tự tay pha cho mình một cốc sữa nóng, La Tại Dân vẫy phép cho cái chảo tự rán một quả trứng. Chợt không gian phía trước bỗng biến đổi, La Tại Dân không tốn một giây đã phóng chiếc dao trong tay ra đằng sau, trước khi dừng lại ngay trước mắt Trịnh Tại Hiền tốc độ vẫn không giảm.

"Phản xạ nhanh đấy." Trịnh Tại Hiền khen ngợi.

"Cảm ơn."

"Có vẻ như người thương của cậu tối qua đã hành động rồi, tôi hi vọng là cậu có biết."

Bàn tay La Tại Dân vốn đang từ tốn bỏ hoa quả vào máy ép liền dừng lại, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường. Cậu không hề đổi tông giọng, ngược lại còn rất bình tĩnh mà trả lời:

"Tôi vẫn đang dò thám."

"Ông ấy rất muốn kết quả càng sớm càng tốt."

"Vậy thì đi mà dặn tay sai khác của anh."

Trịnh Tại Hiền cau mày, hắn không thích giọng điệu tức giận này của cậu, không ai dưới trướng hắn lại có quyền lên giọng như vậy.

Tiến từng bước khoan thai về phía La Tại Dân, Trịnh Tại Hiền trông thấy ánh mắt căm phẫn của cậu chỉa thẳng về phía mình, tựa lưỡi dao sắc bén lúc nãy không hề e ngại mà phóng thẳng một mạch. Hắn mỉm cười, nụ cười hết sức xã giao chuyên nghiệp, đưa tay vuốt nhẹ má La Tại Dân, nói:

"Đừng để tôi phải động tới Lý Đế Nỗ."

"Ngươi không bao giờ có cơ hội đâu."

"Có chứ..." Trịnh Tại Hiền cười nhẹ. "Tôi sẽ khiến hắn phải cầu xin được chết, cậu có tin không?"

Ánh mắt lần này đã thay đổi, chưa bao giờ La Tại Dân chứng kiến một thiên thần tối cao lại có thể dùng chuyện giết hại để đe dọa, để đi sai khiến lợi dụng người khác. Nhiều năm không trở lại Thiên Đường, chẳng lẽ nó đã bị vấy bẩn đến mức này.

"La Tại Dân, cậu nhớ cho kĩ. Tôi sẽ không ai cản bước mình trở thành tổng nghị thiên thần đâu."

"La Tại Dân, tôi sẽ không cho ai một cơ hội sống sót..."

"Tại Dân..."

"Tại Dân..."

La Tại Dân giật mình, không biết từ lúc nào Lý Đế Nỗ đã đứng ở sát một bên cậu.

"Em sao vậy?" Lý Đế Nỗ lo lắng hỏi.

"Không sao, đang nghĩ vẩn vơ thôi." La Tại Dân nói dối, nhìn xung quanh không biết Trịnh Tại Hiền vừa mới đe doạ cậu đây đã biến đi mất ngay từ lúc nào.

Lý Đế Nỗ bật cười. "Làm tôi sợ em bị tôi chơi đến hỏng rồi chứ."

"Đừng có tưởng bở!"

Người kia ngược lại không hề biết ngượng, còn véo mông cậu một cái, nhẹ nhàng nói từng chữ bên tai cậu. "Tôi đang định lên tắm, có muốn cùng.."

"Tự anh đi mà tắm một mình!"

"Thôi nào, em cũng thích mà."

"Không! Em không thích.." Nếu lên rồi cậu sẽ ngủ tới lúc nào nữa.

Lý Đế Nỗ rất nhanh sau đó liền buông tha cậu, La Tại Dân đỏ mặt một hồi chợt nhớ đến lời ban nãy Trịnh Tại Hiền vừa nói.

Lý Đế Nỗ hôm qua đã hành động.

Chờ tới lúc nghe thấy tiếng chốt cửa phòng tắm, cậu mới dám lên phòng, ngay lập tức dùng phép thuật tua ngược thời gian đêm qua. Không giống những thiên thần chỉ biết làm phép nửa mùa, La Tại Dân từ khi sinh ra đã được ban tặng quyền năng quý báu cùng với trí óc thâm hiểu nhiều nguồn kiến thức sâu rộng, chỉ với một vài động tác liền thành công.

Nhưng có vẻ như phép thuật này không chỉ riêng La Tại Dân sở hữu.

"Em đang làm gì vậy?"

"Anh là người có tư cách hỏi sao?"

Lý Đế Nỗ thở dài. "Những việc anh làm không hề tổn hại đến em."

La Tại Dân hất tay Lý Đế Nỗ đang cố nắm lấy tay mình: "Không quan trọng liệu nó có tổn hại đến em hay không. Nhưng em không chấp nhận được những hành động tối qua, từ lúc tới mời em đi ăn cho tới khi cùng em lên giường đều chỉ là kế hoạch của anh!"

Lý Đế Nỗ ôm chầm lấy La Tại Dân, nâng mặt cậu lên nhìn mình, miệng tha thiết giải thích: "Không có gì có thể ảnh hưởng tới tình yêu của chúng ta hết, tôi làm như vậy cũng chính là vì em."

"Vì em? Vậy rốt cuộc anh đang làm gì mà phải lén lút như vậy?"

"Tôi không thể tiết lộ."

"Tới cả em anh cũng không thể tiết lộ..."

"Em thì sao, rốt cuộc tự dưng lại xoay chuyển thời gian làm cái gì?"

Lần này tới lượt La Tại Dân cứng miệng, cậu cũng không thể giải thích được việc mình làm, bây giờ mới bàng hoàng nhận ra cả hai đều đang giấu kín lẫn nhau một bí mật không thể tiết lộ khiến cuộc cãi nhau dường như không có hồi kết.

La Tại Dân mím môi, toan bước ra ngoài liền bị Lý Đế Nỗ kéo cả người lại, cậu biết hắn sắp sửa nói gì, vốn trong chuyện tình cảm Lý Đế Nỗ chẳng phải là kẻ thích dây dưa.

"Ngồi xuống nói chuyện!"

Bọn họ thoắt cái đã vào thư phòng của Lý Đế Nỗ, hắn để cậu ngồi lên bàn làm việc, chậm rãi thông báo: "Ados sắp trở lại."

"Gì cơ?"

"Chúng tôi đang không biết phải làm thế nào để tìm được kẻ chủ mưu đánh thức con quái vật kia. Nếu là người của em thì mọi việc sẽ không sao nhưng nếu là người của bọn tôi, mọi việc không tha đâu."

La Tại Dân nhíu mày, cậu nhảy xuống bàn, đi tới một bên Lý Đế Nỗ. "Từ khi nào người của các anh lại sợ hãi như vậy?"

"Đó là một bước nhượng bộ, em cũng biết tôi muốn hai thế giới thống nhất như thế nào.."

"Nhưng không thể vì lợi ích của bọn em mà.."

"Tôi biết." Lý Đế Nỗ vuốt nhẹ tóc mai trên trán cậu, đặt một nụ hôn nhẹ rồi ôm cậu vào lòng. "Đó là lý do chúng tôi phải nhanh chóng tiêu diệt được Ados càng sớm càng tốt, nguyên liệu cần thiết chính là nước mắt của thiên thần."

"Vậy nên anh mới làm chuyện kia.."

"Tôi xin lỗi nhưng tôi cũng vì bất đắc dĩ.."

La Tại Dân mím môi, cậu úp mặt vào ngực Lý Đế Nỗ, rầu rĩ thú nhận. "Trịnh Tại Hiền vừa mới giao nhiệm vụ cho em dù em chẳng có chức trách gì cả, đó là phải theo dõi anh.."

"Tôi biết."

"Em xin lỗi... Khoan đã, anh nói anh biết.."

Lúc ngước nhìn lên, La Tại Dân chỉ thấy một màu tối tăm trong đôi mắt của Lý Đế Nỗ đang hướng đến phía sau lưng cậu. Thoáng chốc toàn bộ căn phòng cứ như giảm nhiệt độ đột ngột, giấy tờ trên bàn làm việc bay tán loạn, Lý Đế Nỗ buông cậu ra, để cậu nấp sau lưng mình trong khi bản thân nhìn kẻ đang đứng phía đối diện.

"Sống bao nhiêu năm vẫn không biết cách tới nhà người khác phải gõ cửa sao?"

Trịnh Tại Hiền gõ cây gậy batong được nạm trổ con sư tử trên đầu lên sàn, mỗi bước đi của hắn đều khiến đôi cánh trắng muốt sau lưng thêm phần đáng sợ, thế nhưng trên mặt vẫn trưng ra biểu cảm tươi cười.

"Biết từ khi nào?"

Lý Đế Nỗ lạnh nhạt đáp: "Khi ta không đọc được tâm trí của em ấy, lúc đó ngươi đã ở trong kia sẵn."

"Thật không ngờ đến cả bầy tôi của Chúa Tể giờ đây đã quyền năng như vậy rồi, không biết vị kia còn mạnh tới mức nào."

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Lý Đế Nỗ không còn kiên nhẫn dư thừa, hắn muốn biết kẻ được gọi là thiên thần nhưng tâm địa còn xấu xa hơn bọn họ này rốt cuộc muốn làm gì, vì sao lại lợi dụng La Tại Dân, sợ nhất chính là bọn họ đã biết thân phận thật sự của cậu.

"Tôi chỉ muốn gọi trợ lý của mình về thôi mà." Nói rồi ngoắc tay hướng tới La Tại Dân, điệu bộ trông giống như một cậu chủ với thú cưng của mình.

"Còn giả ngu cái gì." Lý Đế Nỗ nhếch môi: "Việc Lý Mã Khắc xuất hiện gần đây chứng tỏ ngươi đã bắt đầu hành động rồi."

"Lý Mã Khắc? Con tốt thí vốn đã bị ta bỏ rơi từ lâu?" Trịnh Tại Hiền xoa mũi, trầm tư kể lại. "Ngày đó nếu không nhầm chính hắn đã ngăn cản ta giết Lý Đông Hách, khiến ta không thể nào diệt được lũ ti tiện các ngươi."

Vừa dứt lời toàn bộ cửa kính trong phòng đều bị bắn tung toé, từ bên ngoài đôi cánh màu đen pha lẫn vài đốm trắng với vận tốc di chuyển tựa như chim ưng bay vào, Lý Đế Nỗ không kịp thi triển phép thuật, chỉ có thể áp bùa bảo vệ lên La Tại Dân. Thế nhưng vẫn không kịp, La Tại Dân ngay sau đó liền bị kẻ lạ mặt kia bắt lên vai rồi bay đi.

Lý Đế Nỗ cũng không ngần ngại vẫy tung đôi cánh đen rộng lớn của mình nhưng lập tức bị Trịnh Tại Hiền kéo lại, sức lực lớn tới mức khiến hắn ngã sóng xoài, đôi cánh vương phải thuỷ tinh liền chảy máu. Trịnh Tại Hiền dẫm lên ngực hắn, dùng câu chú thuật tấn công, ngay sau khi đánh vào người Lý Đế Nỗ, trên ngực đối phương liền chảy máu.

Lý Đế Nỗ ho ra một ngụm máu, hắn biết mình đã bị mắc bẫy, có vẻ như lúc hắn đang bận suy nghĩ nên làm thế nào để dụ được Trịnh Tại Hiền ra thì đối phương đã nhanh chóng niệm chú lên căn phòng này, khiến sức tấn công lẫn phòng thủ của hắn bị giảm một nửa. Lý Đế Nỗ không phải là không đặt bùa bảo vệ lên ngôi nhà nhưng dường như quyền năng của Trịnh Tại Hiền đã quá lớn mạnh.

"Tôi mượn bạn trai cậu một chút nhé."

"Đừng có dại làm trò ngu ngốc..."

Trịnh Tại Hiền mỉm cười: "Chuyện đó không hứa được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro