01: Tư cách người bố

Tôi gặp lại Lee Jeno vào một buổi chiều mây đen vần vũ sau sáu năm lang bạt.

Lạnh lẽo từ trong mắt hắn tràn ra khiến cả căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông giống như một hầm băng.

Tôi đứng đối diện hắn, cố gắng giấu nỗi sợ hãi và cảm giác đau đớn vào nơi sâu nhất trong lòng.

Bởi vì con trai tôi đang ngồi bên cạnh hắn.

Con là người tôi yêu thương nhất, còn hắn là người tôi oán hận nhất.

Mà hai khuôn mặt này lại giống hệt nhau.

Số phận đã đẩy tôi vào hoàn cảnh trớ trêu, tôi giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.

Lee Jeno trầm ngâm quan sát căn phòng chật chội đầy mùi ẩm mốc sau đó nhìn chằm chằm về phía tôi, trong giọng nói chứa đựng sự chán ghét.

- Cậu trốn được sáu năm là bởi vì tôi không muốn tìm, nhưng hôm nay tôi sẽ mang con trai đi.

Câu nói của hắn giống như một cây gậy sắt đập mạnh vào đầu tôi.

Tôi run rẩy lùi về phía sau, đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn hắn.

Đúng vậy, sở dĩ tôi trốn được là vì hắn để cho tôi trốn.

Một kẻ trong đầu chỉ toàn thủ đoạn nguy hiểm, trực tiếp hại chết bố tôi, gián tiếp hại chết mẹ tôi, nếu muốn tìm và giết tôi thì có gì khó khăn, tại sao tôi lại ngây thơ mà quên mất điều này.

Năm đó tôi chật vật chạy ra khỏi biệt thự của hắn, toàn thân đều là máu và nước mắt, đêm tháng mười hai tuyết rơi dày đặc, cả thành phố được bao phủ bởi một màu trắng ảm đạm và lạnh lẽo.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu, cũng không biết mình còn có ngày mai hay không. 

Hai chân tôi ngập sâu trong tuyết, hồi lâu trở nên tê dại. 

Một cơn gió lớn bất chợt thổi qua, những cành cây nghiêng ngả xô vào nhau. 

Thần trí tôi càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng mất hết sức lực mà ngã xuống, rơi vào hôn mê.

Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, Jung Jaehyun đang ngồi bên cạnh. 

Anh ấy nắm chặt tay tôi, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc, liên tục nói.

Xin lỗi, anh trở về quá muộn rồi.

Tôi rất muốn gào khóc thảm thiết, rất muốn thể hiện những đau khổ cuồn cuộn trong tim với anh ấy.

Bởi vì hiện tại anh ấy chính là sự quen thuộc duy nhất còn lại trong cuộc đời tôi.

Nhưng cơ thể tôi cứng đờ giống như một khúc gỗ, cổ họng đau rát không thể phát ra âm thanh.

Tôi đưa mắt nhìn bộ âu phục trang nhã trên người anh ấy. 

Chỉ tiếc là giờ phút này bộ âu phục đã xộc xệch và xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.

Có lẽ sau khi biết chuyện anh ấy đã gấp gáp bay về đây để ở bên cạnh tôi.

Thời gian chầm chậm trôi, bác sĩ đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn tôi hiện lên vài tia thương cảm, thông báo về tình trạng sức khỏe tồi tệ của tôi.

Để làm giảm sự ngột ngạt trong căn phòng u ám này, bác sĩ hắng giọng nói có một tin tốt và một tin xấu, hỏi tôi muốn nghe tin nào trước.

Tôi rất muốn cười nhưng ngay cả khóe môi cũng không nâng lên được.

Cuộc đời tôi bây giờ giống như một miếng giẻ rách tùy người chà đạp, ngay cả cái chết cũng chẳng khiến tôi sợ hãi thì tốt hay xấu liệu còn quan trọng không.

Tôi thở dài, từ từ nhắm mắt.

Sau đó tôi nghe thấy Jung Jaehyun bảo bác sĩ nói tin tốt trước, có lẽ anh ấy muốn thay tôi tìm kiếm một chút hy vọng còn sót lại trong vũng bùn lầy.

Bác sĩ nói, tôi đang mang thai.

Trong đầu đột nhiên có một tiếng nổ vang, tất cả ký ức về cuộc hôn nhân thối nát kia nhanh chóng quay về hành hạ trái tim tôi.

Tôi sững sờ mở to hai mắt, máu trong cơ thể giống như bị rút cạn, khuôn mặt tôi bây giờ có lẽ đã trở nên trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Đứa bé tại sao lại đến vào thời điểm này? 

Đứa bé là con của Lee Jeno. 

Tôi không thể mang thai con của kẻ độc ác đã hại chết bố mẹ mình.

Nhưng đứa bé được hình thành trong cơ thể tôi, là máu thịt của tôi, nếu tôi quyết định giữ và sinh nó, vậy sau này nó chính là người thân duy nhất của tôi.

Hơn nữa nó hoàn toàn không có tội.

Sự mâu thuẫn này đã giày vò tôi rất nhiều ngày đêm sau đó.

Tôi hoang mang đặt tay lên bụng mình, tôi chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Còn tin xấu là tôi bị suy tim.

Jung Jaehyun chuyển tôi đến một bệnh viện tư nhân ở thành phố khác, giám đốc bệnh viện là bạn thân của bố anh ấy.

Các thông tin của tôi được xử lý gọn gàng, hiện tại ở đây tôi an toàn tuyệt đối.

Jung Jaehyun cũng nói, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ, chỉ cần vẫn còn sống thì vẫn còn tương lai. 

Anh ấy sẽ trở thành bố của đứa bé, sẽ yêu thương và nuôi dạy nó trưởng thành tốt đẹp.

Tôi hiểu vì sao anh ấy lại nói như vậy, bởi vì anh ấy luôn cảm thấy có lỗi với tôi.

Jung Jaehyun chính là người giới thiệu Lee Jeno cho tôi. 

Và anh ấy cũng chính là người giúp đỡ Lee Jeno theo đuổi tôi.

Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Lee Jeno, lợi dụng Jung Jaehyun để tiếp cận tôi, biến tình cảm và niềm tin trở thành những quân cờ, từng bước thực hiện kế hoạch trả thù.

Vì vậy tôi chưa bao giờ trách anh ấy. 

Từ nhỏ đến lớn Jung Jaehyun luôn đối xử rất dịu dàng với tôi, là người anh trai tốt nhất của tôi, cũng là người đàn ông lương thiện nhất trên thế giới này.

Tôi không thể vì nỗi đau khổ và sự ích kỷ của bản thân mà hủy hoại tương lai của Jung Jaehyun.

Anh ấy không nên lao xuống vũng bùn lầy này cùng với tôi.

Jung Jaehyun nhất định phải bình yên sống thật lâu.

Nhưng người anh trai tốt nhất, người đàn ông lương thiện nhất, sạch sẽ và ấm áp giống như cảnh đẹp ngày xuân ấy đã chết rồi.

Anh ấy chết vào năm hai mươi chín tuổi, khi đang trên đường từ sân bay về ngôi nhà anh ấy mua cho tôi.

Ngày hôm ấy là sinh nhật một tuổi của con trai tôi.

Anh ấy trở về để tổ chức sinh nhật cho con trai tôi.

Lúc tôi đến hiện trường, cảnh tượng thảm khốc đó khiến hai chân tôi mềm nhũn, cả người ngã xuống mặt đường cứng rắn.

Chiếc xe ô tô biến dạng, hoa tươi và bánh ngọt vương vãi khắp nơi, còn anh ấy nằm giữa một vũng máu, đã không còn thở nữa.

Tôi lảo đảo đứng dậy muốn chạy đến chỗ anh ấy nhưng bị cảnh sát và những người xung quanh giữ lại.

Tôi điên cuồng hét lên anh ấy là người thân duy nhất của tôi, cũng điên cuồng gọi tên anh ấy rất nhiều lần.

Trái tim đau đớn giống như bị dao đâm, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.

Người suy tim cần tránh những cảm xúc tiêu cực nếu không sẽ rất dễ đột tử, nhưng lúc đó trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Có một khoảnh khắc tôi thực sự đã quên mất mình còn một đứa con trai.

Tôi muốn lao ra giữa đường để bất cứ chiếc xe nào đâm thật mạnh vào mà chết.

Tia sáng cuối cùng trong lòng tôi đã bị số phận nghiệt ngã dập tắt rồi.

Sau đám tang của Jung Jaehyun, tôi đã bán ngôi nhà mà anh ấy mua cho tôi.

Toàn bộ số tiền nhận được tôi đều âm thầm đóng góp cho các tổ chức từ thiện dưới tên của anh ấy.

Tôi muốn thay Jung Jaehyun làm một việc tốt cuối cùng.

Sau đó tôi lại đưa con trai đến một thành phố khác, cuộc sống mỗi ngày đều không dễ dàng.

Nhưng tôi phải kiên cường chống đỡ, bởi vì có một sinh linh bé nhỏ đang ngày ngày cần sự nuôi dưỡng và bảo vệ từ tôi.

Năm nay con trai đã năm tuổi. 

Khoảng thời gian từ lúc mang thai đến thời điểm hiện tại đều là một mình tôi cực khổ trải qua.

Vậy bây giờ Lee Jeno lấy tư cách gì để mang con trai tôi đi?

Tư cách người bố sao?

Tôi khinh thường hắn, cũng ghê tởm hắn. 

Người duy nhất đủ tư cách làm bố của con tôi đã chết rồi.

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, dứt khoát nói.

- Thằng bé không phải con của anh.

Còn tiếp 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro