Chương 2: Bóng Đêm Cung Điện

Cánh cổng cung điện đồ sộ, được chạm khắc những hình ảnh thần linh và các vị pharaoh vĩ đại, khép lại sau lưng Lee Jeno với một tiếng động nặng nề, như một lời tuyên án tử. Từ một người thợ gốm bình dị giữa khu chợ ồn ào, giờ đây Jeno bị kéo lê qua những hành lang lát đá cẩm thạch mát lạnh, nơi không khí đặc quánh mùi hương trầm và sự uy nghiêm đầy lạnh lẽo. Mỗi bước chân của chàng vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như tiếng trống dồn dập trong lồng ngực. Hai lính canh áp giải Jeno đi qua những dãy cột đá cao vút, bức tường được trang trí bằng các bức phù điêu tinh xảo, và những ô cửa sổ lấp lánh ánh trăng. Tất cả, đều thật xa lạ.

Jeno không hề chống cự. Chàng biết rằng, mọi sự phản kháng đều là vô ích. Trong tâm trí chàng, một lần nữa, hình ảnh khuôn mặt của hoàng tử Na Jaemin xuất hiện, vẫn rõ đến từng chi tiết. Đôi mắt hổ phách lấp lánh dưới nắng, làn da trắng mịn như ngọc. Vẫn hay nghe dân tình đồn thổi rằng vị hoàng tử kia có vẻ đẹp như thiên sứ ban xuống, nhưng cho đến khi chàng tận mắt nhìn thấy, Jeno vẫn thấy thật khó tin.

Jeno bị đưa đến một căn phòng giam dưới lòng đất, nơi ánh sáng chỉ le lói qua một khe nhỏ trên trần nhà. Không khí ẩm mốc và lạnh lẽo, mùi đất và đá cũ kỹ bao trùm lấy chàng. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc giường đá thô sơ và một bình nước. Lính canh đẩy Jeno vào trong, tiếng khoá cửa vang lên khô khốc, cắt đứt mọi hy vọng về sự tự do. Jeno ngồi xuống nền đá lạnh, tựa lưng vào bức tường thô ráp, và nhắm mắt lại.

Trong bóng tối của phòng giam, tâm trí Jeno quay cuồng với những suy nghĩ. Chàng là một người đàn ông trung thực, chăm chỉ, chưa từng làm điều gì sai trái. Tội lỗi duy nhất của chàng là đã nhìn thấy dung nhan hoàng tử, một điều cấm kỵ từ xưa đến nay. Jeno biết rằng hình phạt cho tội lỗi này có thể rất nặng nề, thậm chí là cái chết. Nỗi sợ hãi len lỏi vào trái tim Jeno, như hàng ngàn con kiến bò qua, nhưng lại không thể lấn át được sự kinh ngạc và mê hoặc mà chàng đã cảm nhận được. Chàng tự hỏi, liệu hoàng tử có biết về số phận của mình không? Liệu chàng có nhớ ánh mắt của mình không? Hay Jeno chỉ là một kẻ vô danh, một thường dân đã phạm phải sai lầm và sẽ bị lãng quên trong ngục tù tăm tối?

Trong khi đó, tại cung điện, Hoàng tử Na Jaemin đã trở về phòng mình. Cuộc diễu hành kết thúc, và người lại trở về với cuộc sống bị gò bó trong những bức tường vàng son. Nhưng tâm trí người không thể yên tĩnh. Hình ảnh chàng trai thường dân với ánh mắt đầy kinh ngạc, không pha lẫn sự sợ hãi hay tôn kính, cứ lởn vởn trong đầu Jaemin. Người đã thấy cách Jeno đưa tay ra đỡ tấm mạng, thấy ánh mắt chàng trai ấy dừng lại trên khuôn mặt mình, và thấy sự choáng váng thuần túy trong đôi mắt ấy. Đó là một ánh mắt khác biệt hoàn toàn so với những ánh mắt mà Jaemin đã quen thuộc – những ánh mắt cúi đầu, những ánh mắt đầy sợ hãi, hoặc những ánh mắt đầy toan tính của các quan lại. Ánh mắt của Jeno là sự chân thật, một sự kinh ngạc không che giấu, và nó đã chạm đến một điều gì đó sâu thẳm trong tâm hồn Jaemin.

Hoàng tử nhớ lại cách các lính canh đã thô bạo lôi Jeno đi, và một cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng. Jaemin biết rằng Jeno sẽ phải chịu phạt nặng nề, có thể là bị đánh đòn, bị giam cầm, hoặc thậm chí là bị xử tử. Người chưa bao giờ quan tâm đến số phận của những người dân thường, bởi đó là điều xa lạ với cuộc sống của người. Nhưng với Jeno, mọi thứ lại khác. Chàng trai ấy đã đỡ tấm mạng che mặt của mình, và ánh mắt ấy... ánh mắt ấy đã khiến Jaemin không thể quên.

Jaemin đi đi lại lại trong phòng, sự bồn chồn trong lòng ngày càng lớn. Người không thể tập trung vào những cuộn giấy cổ hay những bài học về lịch sử. Hình ảnh Jeno, với vẻ ngoài mạnh mẽ và ánh mắt kiên định, cứ hiện lên trong tâm trí người. Jaemin tự hỏi, tại sao người lại cảm thấy bận tâm đến một thường dân như vậy? Người chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Đây có phải là sự tò mò? Hay là một điều gì đó sâu sắc hơn, một cảm xúc mà người chưa từng trải qua?Đêm buông xuống, mang theo sự tĩnh lặng bao trùm cung điện.

Ánh trăng dát bạc lên những mái vòm và những ngọn cọ, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo. Jaemin đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao, nơi những chòm sao cổ xưa lấp lánh như những viên kim cương. Người nghĩ về Jeno, về chàng trai đang bị giam cầm trong bóng tối của cung điện, chỉ vì đã nhìn thấy khuôn mặt của mình. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Jaemin. Người không thể để Jeno phải chịu đựng hình phạt nặng nề như vậy. Người phải làm gì đó.

Jaemin biết rằng việc can thiệp vào một vụ án của lính canh là điều chưa từng có tiền lệ. Nó có thể gây ra sự xì xào, sự nghi ngờ từ các quan lại, và thậm chí là sự tức giận từ Pharaoh. Nhưng Jaemin không thể bỏ mặc Jeno. Có một sợi dây vô hình nào đó đã kết nối họ trong khoảnh khắc định mệnh ấy, và Jaemin cảm thấy mình có trách nhiệm với chàng trai ấy.

Với quyết tâm sắt đá, Jaemin bắt đầu lên kế hoạch. Người sẽ không thể công khai can thiệp, nhưng người có thể tìm cách tiếp cận Jeno, tìm hiểu về chàng trai ấy, và tìm cách giúp đỡ. Đây sẽ là một cuộc phiêu lưu nguy hiểm, một cuộc phiêu lưu mà Jaemin chưa từng dám nghĩ đến. Nhưng vì Jeno, người sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Trong bóng đêm tĩnh lặng của cung điện, một hạt giống của tình cảm lạ lùng đã được gieo mầm trong trái tim Jaemin, và nó đang bắt đầu nảy nở, lặng lẽ nhưng đầy mãnh liệt, báo hiệu một sự thay đổi lớn lao trong cuộc đời của vị hoàng tử cô độc.

End Chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro