Chương 3: Lời Thỉnh Cầu

Đêm trôi qua thật chậm rãi đối với cả Lee Jeno và Na Jaemin. Jeno nằm trên chiếc giường đá lạnh lẽo trong căn phòng giam tối tăm, đôi mắt mở thao láo nhìn vào khoảng không vô định. Mỗi tiếng động nhỏ nhất từ bên ngoài đều khiến chàng giật mình, chờ đợi một phán quyết, một hình phạt. Chàng không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng nỗi sợ hãi không thể lấn át được hình ảnh khuôn mặt hoàng tử Jaemin vẫn còn in đậm trong tâm trí chàng. Vẻ đẹp ấy, sự thuần khiết ấy, đã trở thành một thứ ánh sáng le lói trong bóng tối của căn phòng giam, một niềm an ủi kỳ lạ. Jeno tự hỏi, liệu mình có còn cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa không? 

Trong khi đó, tại cung điện, Jaemin cũng không thể chợp mắt. Người ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng dần lặn về phía chân trời, nhường chỗ cho những tia sáng đầu tiên của bình minh. Quyết tâm giúp đỡ Jeno ngày càng lớn mạnh trong lòng người. Jaemin biết rằng người không thể trực tiếp ra mặt, bởi điều đó sẽ gây ra quá nhiều sự chú ý và nghi ngờ. Người cần một kế hoạch khôn ngoan, một cách để tiếp cận Jeno mà không làm lộ ra mối quan tâm bất thường của mình.

Sau nhiều giờ suy nghĩ, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Jaemin. Người nhớ về một quy tắc cũ của vương triều: bất kỳ người dân nào bị giam giữ trong cung điện vì một tội danh không quá nghiêm trọng, nếu có tài năng đặc biệt, có thể được phép phục vụ trong cung điện thay vì chịu hình phạt nặng nề. Tội của Jeno, dù là bất kính với hoàng tử, nhưng lại không liên quan đến phản quốc hay bạo loạn. Và Jeno là một thợ gốm. Jaemin nhớ lại những chiếc bình gốm tinh xảo mà người đã nhìn thấy ở chợ, và một ý nghĩ chợt lóe lên.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Jaemin đã cho gọi cận thần thân tín nhất của mình, Đại quan Imhotep. Imhotep là một người đàn ông trung tuổi, khôn ngoan và trung thành, đã phục vụ hoàng gia nhiều năm. Jaemin tin tưởng Imhotep hơn bất kỳ ai khác trong cung điện.

"Đại quan Imhotep," Jaemin bắt đầu, giọng chàng hoàng tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường lệ, nhưng ẩn chứa một chút căng thẳng. "Ta muốn hỏi về vụ việc của người thường dân đã phạm tội bất kính trong buổi diễu hành hôm qua."

Imhotep cúi đầu. "Thưa hoàng tử, tên thường dân đó tên là Lee Jeno. Hắn đã bị giam giữ trong ngục tối. Hình phạt sẽ được quyết định sau khi Pharaoh xem xét."

"Ta hiểu," Jaemin nói, ánh mắt chàng nhìn thẳng vào Imhotep. "Ta nghe nói hắn là một thợ gốm?"

Imhotep hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm bất ngờ của hoàng tử. "Thưa đúng vậy, hoàng tử. Hắn là một thợ gốm trẻ tuổi, có tiếng trong vùng."

"Ta có một ý tưởng," Jaemin tiếp tục, giọng người trở nên trầm hơn. "Cung điện của chúng ta đang cần thêm những chiếc bình gốm mới để trang trí, đặc biệt là những chiếc bình có họa tiết độc đáo. Ta nghĩ, thay vì trừng phạt hắn một cách khắc nghiệt, chúng ta có thể tận dụng tài năng của hắn. Hãy để hắn phục vụ trong cung điện, làm những chiếc bình gốm cho ta. Đây sẽ là một hình phạt nhẹ hơn, nhưng cũng là một cách để hắn chuộc lại lỗi lầm của mình."

Imhotep lắng nghe, đôi mắt ông lộ rõ vẻ suy tư. "Thưa hoàng tử, việc một thường dân dám nhìn dung nhan hoàng tử là một tội lỗi nghiêm trọng. Việc tha bổng hắn có thể gây ra sự xì xào trong triều đình."

"Ta hiểu," Jaemin nói, giọng người vẫn kiên định. "Nhưng tài năng của hắn là điều đáng quý. Hơn nữa, việc giam giữ hắn trong cung điện sẽ giúp chúng ta dễ dàng giám sát hơn. Hãy trình tấu ý kiến này lên Pharaoh. Ta tin rằng phụ vương sẽ đồng ý." Jaemin biết rằng Pharaoh, dù nghiêm khắc, nhưng cũng là một người thực tế và luôn muốn tận dụng tài năng của người dân, hơn nữa, ông cũng không bao giờ từ chối được Jaemin - đứa con trai út, viên ngọc quý của triều đình.

Imhotep nhìn hoàng tử một lúc lâu, rồi ông khẽ gật đầu. Ông cảm nhận được một điều gì đó khác lạ trong lời nói của Jaemin, một sự quan tâm đặc biệt mà ông chưa từng thấy. Nhưng Imhotep là một cận thần trung thành, ông sẽ làm theo ý muốn của hoàng tử. "Thần sẽ trình tấu lên Pharaoh ngay lập tức, thưa hoàng tử."

Sau khi Imhotep rời đi, Jaemin thở phào nhẹ nhõm. Người đã thành công bước đầu. Giờ đây, Jeno sẽ không phải chịu hình phạt quá khắc nghiệt, và quan trọng hơn, chàng sẽ được đưa vào cung điện. Đây là cơ hội để Jaemin tiếp cận Jeno, tìm hiểu về chàng trai ấy, và có thể, để khám phá những cảm xúc lạ lùng đang lớn dần trong lòng mình.

Vài giờ sau, Imhotep trở lại với tin tức. "Thưa hoàng tử, Pharaoh đã đồng ý. Lee Jeno sẽ được đưa đến xưởng gốm trong cung điện và sẽ phục vụ hoàng gia dưới sự giám sát chặt chẽ. Hắn sẽ phải làm việc không ngừng nghỉ để chuộc lại lỗi lầm của mình."

Jaemin cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm và vui sướng dâng trào trong lòng. "Tốt lắm, Imhotep. Hãy đảm bảo rằng hắn được đối xử công bằng, và ta muốn xem những sản phẩm đầu tiên của hắn."

Trong căn phòng giam tối tăm, Jeno đang tuyệt vọng chờ đợi số phận của mình. Bỗng cánh cửa sắt nặng nề mở ra, ánh sáng chói chang từ bên ngoài tràn vào, khiến chàng phải nheo mắt. Hai lính canh bước vào, và Jeno chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

"Lee Jeno," một lính canh nói, giọng hắn lạnh lùng. "Ngươi đã được ân xá. Ngươi sẽ không bị xử tử. Thay vào đó, ngươi sẽ phục vụ trong cung điện, làm thợ gốm cho hoàng gia, dưới sự giám sát chặt chẽ. Đây là lòng khoan dung của Pharaoh."

Jeno không thể tin vào tai mình. Ân xá? Phục vụ trong cung điện? Chàng đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nhưng giờ đây, một cơ hội thứ hai đã đến. Chàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. "Tại sao... Tại sao lại có sự ân xá này?"

Lính canh không trả lời, chỉ ra hiệu cho Jeno đứng dậy. "Ngươi không cần biết. Hãy đi theo chúng ta."

Jeno đứng dậy, bước đi theo các lính canh. Chàng không hiểu tại sao mình lại được ân xá, nhưng chàng biết rằng mình phải nắm lấy cơ hội này. Khi chàng bước ra khỏi căn phòng giam tối tăm, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu rọi vào mắt chàng, và Jeno cảm thấy một niềm hy vọng mới dấy lên trong lòng. Chàng sẽ được sống, và chàng sẽ được ở trong cung điện. Jeno không biết rằng, đằng sau sự ân xá bất ngờ này là một bức màn bí mật, một lời thỉnh cầu thầm lặng từ chính vị hoàng tử mà chàng đã vô tình xúc phạm.

Khi Jeno được đưa đến xưởng gốm trong cung điện, chàng ngạc nhiên trước sự rộng lớn và đầy đủ tiện nghi của nơi đây. Đất sét mịn màng, bàn xoay chắc chắn, và lò nung lớn – tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với xưởng gốm nhỏ bé của chàng ở bên ngoài. Jeno bắt đầu làm việc ngay lập tức, dồn hết tâm huyết vào từng chiếc bình, từng chiếc đĩa. Chàng muốn chứng tỏ mình xứng đáng với cơ hội thứ hai này, và chàng cũng muốn thể hiện tài năng của mình cho vị hoàng tử cao quý.

Trong những ngày tiếp theo, Jeno làm việc không ngừng nghỉ. Chàng tạo ra những chiếc bình gốm với hình dáng độc đáo, những họa tiết tinh xảo lấy cảm hứng từ thiên nhiên Ai Cập: những bông sen nở rộ, những con chim ưng bay lượn trên bầu trời, hay những dòng sông Nile uốn lượn. Mỗi chiếc bình đều là một tác phẩm nghệ thuật, thể hiện sự khéo léo và tâm hồn của người thợ gốm. Jeno không biết rằng, mỗi khi một chiếc bình mới được hoàn thành, nó sẽ được đưa đến phòng của hoàng tử Jaemin để người chiêm ngưỡng.

Jaemin thường xuyên đến xem những tác phẩm của Jeno. Người không trực tiếp gặp Jeno, mà chỉ đứng từ xa, quan sát chàng trai ấy làm việc. Jeno, với đôi tay khéo léo và ánh mắt tập trung, dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của đất sét và lửa. Jaemin cảm thấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc dành cho tài năng của Jeno, và cũng là một sự tò mò ngày càng lớn về con người chàng. Vị hoàng tử biết rằng, việc Jeno được đưa vào cung điện không chỉ là một sự ân xá, mà còn là một cơ hội để họ xích lại gần nhau hơn, một cách chậm rãi và tinh tế, dưới bức màn bí mật của cung điện hoàng gia.

End Chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro