21
Đây là một căn hộ ba phòng ngủ bình thường.
Nội thất của căn phòng có màu nâu be là chính, đèn chiếu trong phòng cũng lấy màu vàng ấm là chính. Thảm lót sàn mềm mại và ghế lười xốp mềm được đặt tùy ý. Đồ đạc trong phòng được sắp xếp có nề có nếp, vật dụng cũng được lau sạch sẽ, có dấu vết sử dụng rõ ràng. Nhìn qua thôi là đã biết đây là một căn phòng được sử dụng rất lâu, chủ nhà tình cảm nồng thắm, yêu thương cuộc sống.
Trên sô pha màu vàng nâu, tấm thảm màu vàng nâu được lật lên một góc, quyển sách tinh xảo được mở ra đang đặt trên đó, một tấm đánh dấu trang hình chiếc lá đang được kẹp trong sách. Trên ghế sô pha còn có dấu lõm hơi nông, ly hồng trà vơi nửa trên bàn trà còn đang giữ lại chút độ ấm. Nắp lọ đường bằng sứ vẽ được đặt một bên, nút nắm trên nắp là hình đầu mèo được làm nhìn rất thật, có thể thấy rõ cả hoa văn màu cam trên trán.
Tựa như có người vốn đang ngồi ở đó đọc sách, nhưng vì có chuyện gì gấp nên tạm thời rời đi, ngay cả sách còn chưa kịp khép lại.
Ở nơi gắn liền khu vực trong nhà và sân vườn có một bể cá được dùng để phân chia. Lá cây của thực vật dưới nước được trồng trong bể cá đã bị ốc sên cắn thủng vài lỗ. Cá nhiệt đới màu sắc rực rỡ bơi từ phía sau lá cây ra, há miệng ăn trọn tép nhỏ đang bơi trong nước. Trên hàng hiên lót sàn gỗ dẫn tới lối vào sân vườn có một cái ổ hơi cũ, một con thú có kích cỡ gần bằng một chú mèo đang cuộn mình nằm trên đó. Da lông đã mất đi nét sáng bóng ngày xưa, cũng không có cơ bắp mạnh mẽ, có thể thấy rõ xương sườn từ tư thế nằm nghiêng, răng trên lộ ra ở hai bên cũng chỉ còn lại một khúc ngắn nhỏ.
Không biết từ đâu thổi đến một cơn gió, tai của hổ con khẽ nhúc nhích, chầm chậm mở đôi mắt thú màu vàng nâu.
La Tại Dân thu lại tinh thần lực, khẽ xoa thái dương.
"Thế nào?" Lý Đế Nỗ hỏi.
"Cảnh tranh tinh thần miễn cưỡng có thể khôi phục, tinh thần thể cũng đã cô đọng lại thành hình, trước mắt vẫn còn đang ở trong giai đoạn ổn định. Tình trạng Đi lạc cũng đã gần như biến mất." La Tại Dân thật sự có chút mệt mỏi, ngồi xuống mới tiếp tục nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai hoặc ngày mốt anh Thái Dung sẽ tỉnh lại."
La Tại Dân hiếm khi nào dùng giọng nói nặng nề đến vậy, Lý Đế Nỗ thả ra một ít tinh thần lực đi vào để cảm nhận, rất nhanh đã biết La Tại Dân đang lo lắng điều gì.
"Tinh thần lực của anh Thái Dung rất yếu ớt."
"Đúng, tình huống của tinh thần thể cũng rất kém. Chẳng qua những điều đó đều đã được tôi dự đoán trước. Giác quan đi lạc sẽ đem lại hậu di chứng rất nghiêm trọng, điều này cũng không lạ." La Tại Dân khẽ ngập ngừng rồi nói. "Điều kỳ lạ đó là, cảnh tranh tinh thần của anh Thái Dung đã hoàn toàn thay đổi."
Dù là Lý Đế Nỗ cũng cảm thấy bất ngờ: "Tôi nhớ trước đây cảnh tranh tinh thần của anh Thái Dung là một hẻm núi."
"Môi trường sống của hổ răng kiếm, bên ngoài vách núi là một vùng thảo nguyên, là một cảnh tượng rất hùng vĩ." La Tại Dân nói. "Đã hoàn toàn thay đổi rồi, hiện giờ chỉ là một căn hộ ba phòng ngủ bình thường, không biết được đó là nơi nào, có khả năng là nhà của anh Thái Dung."
"Trước kia có trường hợp nào cảnh tranh tinh thần bị thay đổi không?" Lý Đế Nỗ chưa từng nhận được sự giáo dục của Tòa Thánh, anh cũng không biết nhiều về lĩnh vực này.
"Cảnh tranh tinh thần sẽ đi theo năng lực giả suốt đời kể từ lúc vừa thức tỉnh. Chi tiết của cảnh tranh có thể thay đổi dựa trên sự thay đổi về tình trạng tinh thần của năng lực giả, cũng có thể bị hủy hoại hoặc biến mất vì sự suy yếu của năng lực giả. Nhưng việc hoàn toàn thay đổi lại là chuyện chưa từng gặp phải." La Tại Dân lắc đầu, xoay đầu nhìn lại khoang cách âm vẫn còn đang hoạt động. "Tình huống cụ thể phải đợi đến khi anh Thái Dung tỉnh lại mới nói được."
—-
Lý Thái Dung tỉnh lại vào sáng sớm ngày thứ hai. Lúc đó Chung Thần Lạc đang tiến hành chỉ dẫn theo thường lệ cho anh, thấy anh tỉnh lại cậu nhóc nhanh chóng phái cá heo của mình đi nói cho Lý Đế Nỗ và La Tại Dân.
Do Lý Thái Dung bị chìm vào Giác quan đi lạc thời gian dài và bị nhốt lại trong phòng cách ly nên thể chất kém xa lúc xưa. Chẳng qua trạng thái tinh thần của anh tốt hơn nhiều so với những gì La Tại Dân nghĩ, cho dù có rời khỏi khoang cách ly cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Tuy rằng anh chìm vào Giác quan đi lạc nhưng ý thức cơ bản thì vẫn luôn tồn tại. Anh biết Lý Mã Khắc đã trích xuất lượng lớn tinh thần lực của mình, thậm chí còn dự định tách hạch tinh thần lực của anh nữa.
La Tại Dân còn đang bất ngờ việc Viên nghiên cứu Tân Văn hóa Kỹ thuật dám tiến hành phẫu thuật phi pháp với tiền thủ lĩnh của bộ lính gác thì nhận ra lý do mà Lý Thái Dung có thể thuận lợi tỉnh lại.
"Lính gác càng mạnh càng dễ dàng chìm vào Giác quan đi lạc và lạc vào Giếng để rồi dần dần đi tới cái chết. Bởi vì tinh thần lực của họ có kết cấu phức tạc hơn, chỉ cần gặp phải tổn thương thì việc khôi phục sẽ khó khăn hơn rất nhiều." La Tại Dân nói. "Phẫu thuật của Lý Mã Khắc khiến cho tinh thần lực của anh suy yếu, đồng thời cũng suy yếu cả ảnh hưởng mà Giác quan đi lạc đem lại cho anh."
"Lý Mã Khắc không thể nào lại không biết được điểm này." La Tại Dân nói.
"Bởi vì ngay khi bắt đầu họ đã không nghĩ tới việc để anh sống sót mà rời khỏi tháp." Lý Thái Dung nhẹ giọng nói.
Lý Đế Nỗ tuy rằng đã rời khỏi Tháp từ nhiều năm trước, sau này anh vẫn luôn ẩn giấu thân phận của mình nhưng vẫn có chút hiểu biết về tình trạng của xã hội năng lực giả. Viện nghiên cứu Tân Văn hóa Kỹ thuật là cơ cấu dưới quyền của Tháp, ngày thường rất lặng tiếng nhưng ảnh hưởng của nó đối với xã hội năng lực giả lại không thể khinh thường. Mà Lý Mã Khắc được xưng là 'thiên tài' là viện trưởng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Viện nghiên cứu.
"Nếu như Lý Mã Khắc nghe theo lệnh của Trịnh Tại Huyền, vậy chúng ta sẽ rất phiền phức." Lý Đế Nỗ nói.
"Theo như những gì anh biết thì thay vì nói Lý Mã Khắc nghe theo lệnh người khác, chẳng bằng nói là cậu ta không thể từ chối việc 'có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để tiến hành thực nghiệm trên người lính gác cấp SSS'." Lý Thái Dung dựa nửa người vào đầu giường, gương mặt hơi gầy phủ lên nét trắng bệch của bệnh ốm. "Nếu nói về việc nắm giữ lòng người, chúng ta đều không sánh nổi Lý Vĩnh Khâm."
La Tại Dân và Lý Đế Nỗ trước đây cũng đã biết được vai trò mà Lý Vĩnh Khâm nắm giữ trong chuyện này nên cũng không quá ngạc nhiên. Lý Thái Dung nhìn hai người, nói tiếp: "Có vẻ như Đạo Anh đã nói với hai đứa rồi. Đúng, anh và Đạo Anh vẫn luôn đề phòng Trịnh Tại Huyền mà lại lơ là Lý Vĩnh Khâm. Bọn anh đã phạm phải sai lầm chết người, ngây thơ cho rằng sự chia rẽ chỉ xuất hiện ở trong nội bộ của tháp, chỉ cần nắm giữ được tháp là có thể nắm giữ mọi chuyện."
Lý Đế Nỗ đột nhiên nói: "Việc anh chìm vào Giác quan đi lạc không phải chuyện ngoài ý muốn."
La Tại Dân vô thức nắm lấy cánh tay của Lý Đế Nỗ, nguyên nhân Lý Thái Dung chìm vào Giác quan đi lạc là tin Từ Anh Hạo qua đời, Lý Đế Nỗ đột ngột nhắc lại chuyện này rất có khả năng sẽ dẫn đến việc rối loạn tinh thần lực.
"Không cần lo." Lý Thái Dung nhìn ra sự lo lắng của La Tại Dân, anh nói với cậu: "Anh đã chấp nhận rồi."
Căn phòng chìm vào yên lặng trong giây lát, La Tại Dân buông tay ra.
"Khi nghe được tin đó, đúng là cảnh tranh tinh thần của anh đã đột ngột xuất hiện chấn động, nhưng còn xa lắm mới đến mức gặp phải Giác quan đi lạc." Lý Thái Dung nói. "Là bò cạp độc của Vĩnh Khâm đã tấn công anh."
Lý Vĩnh Khâm và Lý Thái Dung còn cả Kim Đạo Anh là học sinh tốt nghiệp cùng một khóa ở Tòa Thánh, khi ở Tòa Thánh cũng là bạn bè tốt. Khác với hai người bạn có chỉ số tinh thần lực đột phá đến bậc SSS, cấp bậc của Lý Vĩnh Khâm vẫn luôn ổn định ở cấp SS, nhưng cho dù là Lý Thái Dung cũng không dám dễ dàng xem nhẹ năng lực của anh ta.
Bò cạp độc Palestine là sinh vật độc nhất từng được ghi lại, có thể tiết ra những chất độc có đặc tính khác nhau dựa trên ý muốn của Lý Vĩnh Khâm. Lý Thái Dung từng nhìn thấy cảnh tinh thần thể của Lý Vĩnh Khâm dùng nọc độc để đánh gục vô số sinh vật to lớn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới độc tố của bò cạp còn có tác dụng xâm nhiễm tinh thần lực.
"Em đã bảo Chí Thanh đi điều tra tai nạn xe của Giáo sư Từ rồi." Lý Đế Nỗ nói. "Tuy rằng mục đích của Lý Vĩnh Khâm là để anh chìm vào Giác quan đi lạc, vậy tai nạn xe cộ của giáo sư Từ chưa chắc là chuyện ngoài ý muốn, tin báo qua đời cũng chưa chắc đáng tin."
"Chí Thành? Em cũng tìm cậu ấy đến à?" Lý Thái Dung nói với vẻ bất ngờ.
"Cậu ấy còn mang về một dẫn đường." Lý Đế Nỗ nhìn về hướng cửa gật đầu. "Chính là người vừa nãy với chỉ dẫn cho anh, tên là Chung Thần Lạc."
Lý Thái Dung nở nụ cười, đã rất lâu anh chưa từng lộ ra vẻ mặt thế này rồi.
"Các em đều đã trưởng thành rồi." Anh nói với hai người một cách trịnh trọng. "Có một số chuyện, cũng nên để các em biết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro