33
La Tại Dân cản trước mặt Lý Thái Dung. Cậu nhíu mày, gương mặt ngập tràn vẻ không đồng ý.
"Ngài không thể đi. Cảnh tranh tinh thần của ngài còn chưa hồi phục." La Tại Dân kiên quyết nói. "Có đi cũng là em đi."
"Tại Dân, anh cần em cung cấp chi viện kỹ thuật." Lý Thái Dung thành thạo đeo túi vũ khí lên người. Điều này làm cho La Tại Dân cảm thấy hơi hối hận khi để anh biết mật mã kho vũ khí. "Huống chi anh có thể trở thành Thủ lĩnh cũng không chỉ vì tinh thần lực."
Đã hơn 20 phút kể từ lúc liên lạc bị gián đoạn, La Tại Dân đã thử nhiều cách nhưng vẫn không kết nối lại được. Camera trong phòng thí nghiệm thì đã khôi phục, cửa két bảo hiểm vẫn trong trạng thái đóng cửa, tựa như chưa từng bị mở ra.
Tất cả camera giám sát ở Đại học Đế Quốc họ đều đã xem rồi nhưng Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc tựa như đã biến mất. Lý Thái Dung mở cửa kho vũ khí bắt đầu lựa chọn vũ khí, La Tại Dân vội vàng đặt tai nghe xuống ngăn cản anh.
"Ngài không thể đi." Cậu lặp lại. "Quá nguy hiểm."
Lý Thái Dung nhét súng vào vỏ súng trên đùi, cái tay còn rành khẽ vỗ vào mu bàn tay hơi căng của La Tại Dân: "Nếu anh không đi thì chuyện còn nguy hiểm hơn."
Ánh vàng trong mắt trái La Tại Dân chớp lên. Cậu cảnh giác quay đầu lại, sứa biển sao đen ở hình thái hoàn chỉnh xuất hiện trước người cậu.
"Có người đang đi đến." Cậu lặng lẽ nói.
Lý Thái Dung nhanh nhẹn lùi về sau, tìm nơi kín đáo đặt bệ súng. Tinh thần thể của anh còn chưa khỏi hẳn, nếu như thật sự đánh nhau, anh chỉ có thể dựa vào những vũ khí này, và cả kinh nghiệm chiến đấu được tích lũy qua nhiều năm.
Hai chú sứa biển nhỏ trong suốt vẫn luôn đang canh gác ở cửa sau lúc này xuyên tường vào. Thân thể vẫn luôn căng chặt của La Tại Dân lúc này thả lỏng lại. Sau đó họ nghe được tiếng nói quen thuộc, Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành một trước một sau đi vào, người sau còn mở cửa rộng hơn chút để ngừa việc khủng lang đi phía sau đụng phải đầu.
"Quá nguy hiểm rồi, xém chút nữa đã bị lộ." Lời nói của Chung Thần Lạc nghe thì nghiêm trọng nhưng giọng lại rất dồi dào sức sống. Có thể thấy rằng cũng không có chuyện gì lớn. "Còn may anh Jeno đã tới."
"Đế Nỗ?"
"Vâng. Thiệp mời đã lấy rồi." Lý Đế Nỗ sau khi đi vào thì bước thẳng tới chỗ La Tại Dân nhưng lại không đóng cửa. "Trên đường về nhận được tin nhắn của em nên tôi trực tiếp đổi đường đi tới Đại học Đế Quốc."
Phác Chí Thành chớp chớp mắt với La Tại Dân, giọng nói thế mà có vẻ vui mừng: "Anh Thái Dung đâu? Bọn em còn mang về một niềm vui bất ngờ."
Lý Thái Dung nhìn thấy họ thì yên tâm đi khỏi nơi ẩn nấp. Súng của em còn chưa đóng chốt an toàn, cánh tay vừa đưa lên đã cứng lại.
Một người đàn ông có dáng người cao ráo đi vào theo sau lưng của Lý Đế Nỗ, ốm hơn so với trong ký ức, tóc cũng dài hơn nhiều. Chỉ có ánh mắt nhìn anh, vẫn luôn chăm chú mà dịu dàng như mọi khi.
Đó là Từ Anh Hạo mất tích đã lâu.
Tất cả mọi người đang ở đều có thể nhìn thấy một chú hổ răng kiếm non lớn cỡ một chú mèo đang cuộn mình nằm trên đùi của Từ Anh Hạo, ngoại trừ chính bản thân Từ Anh Hạo. Nhưng điều này cũng ảnh hưởng việc anh có thể vuốt ve lông hổ một cách chính xác và mang theo chút an ủi. Hổ con híp mắt, thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ vào lòng tay của anh.
Động tác như thế họ đã làm hơn trăm ngàn lần, cho dù anh không nhìn thấy được tinh thần thể ở chiều không gian cao độ, nhưng lại lập tức nhận ra được việc tinh thần lực của Lý Thái Dung có vấn đề. Trước kia hổ răng kiếm của Lý Thái Dung cũng sẽ thu nhỏ hình thể lăn lộn trên đùi anh, nhưng răng vẫn luôn sắc bén, cần phải cẩn thận tránh đi. Mà hiện tại tinh thần thể đang làm nũng dưới tay anh, nanh trên đang lộ ra thì hơi cùn.
Từ Anh Hạo nhìn về Lý Thái Dung đang ngồi bên cạnh mình, đối phương nở một cười với vẻ an ủi.
Anh bình tĩnh lại, tiếp tục kể tiếp chuyện mình đã trải qua.
Hệt như những gì Lý Thái Dung đã biết, LM208 là hạng mục hợp tác giữa phòng thí nghiệm của Từ Anh Hạo và Viện Nghiên cứu Tân Văn hóa Kỹ thuật, người phụ trách ở phía Viện nghiên cứu chính là Lý Mã Khắc.
Mục đích ban đầu thành lập hạng mục là vì để giúp đỡ cho những năng lực giả tiến vào tình trạng cuồng hóa hoặc sụp đổ cảnh tranh tinh thần vì bạn đời kết hợp gặp chuyện. Việc nghiên cứu thuốc rất thuận lợi, tổ hạng mục cũng chế tạo ra thuốc giải AG-LM208 theo thông lệ. Nhưng mà khi họ chuẩn bị xin đăng ký với Cục quản lý giám sát Dược phẩm thì Từ Anh Hạo đột nhiên nhận ra rằng nếu như LM208 được sản xuất với số lượng lớn sẽ dẫn đến nguy cơ về mặt đạo đức.
Từ Anh Hạo cũng nói chuyện này cho Lý Mã Khắc. Điều nằm ngoài ý muốn đó là Lý Mã Khắc vốn rất tích cực trong việc nghiên cứu hạng mục lại nhanh chóng nhất trí với anh. HỌ dừng lại lưu trình đăng ký LM208, hai liều AG-LM208 duy nhất cũng được chia ra lưu giữ ở Viện Nghiên cứu và Đại học Đế Quốc mỗi nơi một phần.
Bởi vì LM208 là hạng mục từ 5 năm trước, sau khi Từ Anh Hạo gặp tai nạn xe cũng không hề nhớ đến nó đầu tiên. Nhưng anh cảm thấy tai nạn không phải ngoài ý muốn, sau khi tỉnh dậy không bao lâu đã tìm cách để trốn khỏi bệnh viện. Sau đó anh nhìn thấy bài báo nói Lý Thái Dung đã chìm vào Giác quan đi lạc, và lệnh truy nã ba vạch đỏ của La Tại Dân.
Trên lệnh truy nã của La Tại Dân có cả hình ảnh về rương mật mã màu bạc. Từ Anh Hạo ngay lập tức nhận ra nó là rương mật mã đã được dùng để lưu trữ AG-LM208 lúc xưa. Hai rương mật mã đều được phòng thí nghiệm cung cấp, hình dạng mẫu mã khóa đặc biệt, anh sẽ không nhận sai.
Tiếp theo đó, Tháp tuyên bố Trịnh Tại Huyền tạ thời đảm nhận chức vị Thủ lĩnh Bộ Lính gác kiêm lãnh đạo Tháp. Mà dựa theo tin tức nội bộ lúc đó, Kim Đạo Anh đã chịu trọng thương, không rõ tung tích.
Từ Anh Hạo lập tức nhận ra, Lý Mã Khắc không chỉ cho Lý Vĩnh Khâm dùng LM208 mà cả Trịnh Tại Huyền cũng đã sử dụng. Anh lập tức lẻn vào Đại học Đế Quốc, phát hiện phòng thí nghiệm của mình không chỉ bị đóng cửa mà xung quanh còn có năng lực giả trông coi. Nếu như mạo hiểm xông qua chắc chắn sẽ bị lộ.
Anh chỉ có thể chờ, may mà hệ thống an toàn của két bảo hiệm được chính anh viết ra. Ngoại trừ tổ mật mã mà anh cho Lý Thái Dung, không ai có thể mở được. Lý Vĩnh Khâm cho dù có giỏi giang tới đâu cũng không thể chính diện xông vào dhdq rồi phá hoại phòng thí nghiệm đặc quyền cấp 1.
"Cái rương mật mã màu bạc mà em lấy lúc đó có chứa AG-LM208 ư?" La Tại Dân cảm thấy không thể tin nổi. "Nhưng nhiệm vụ đó là một cái bẫy, em không thể nào thuận lợi hoàn thành nó, rương mật mã cũng không biết đi về đâu."
"Có lẽ, thứ mà Trịnh Tại Huyền muốn chính là không biết đi về đâu." Lý Thái Dung nói. "Họ không cần thuốc giải, mất trong tay em, không chỉ có thể để Lý Mã Khắc ra mặt giám định thứ mất đi thuộc về 'Tuyệt mật cấp 1', trực tiếp định tội cho em, hơn thể chỉ cần sau này chúng ta phát hiện thuốc giải cần tìm đã mất sẽ có thể trách em."
"Nhưng còn có một liều thuốc giải khác ở chỗ Giáo sư Từ." Chung Thần Lạc nói. "Chúng ta vẫn lấy được rồi."
"Mấy tên lính gác được phái đến dhdq chỉ là cấp S, trình độ trang bị và chiến đấu đều thường, nói rõ Lý Vĩnh Khâm không hề quan trọng liều thuốc ở dhdq, hoặc là, Lý Mã Khắc không nói với anh ta." Lý Đế Nỗ nói.
Lý Thái Dung cúi mắt nhìn xuống, cũng có khả năng là Trịnh Tại Huyền và Lý Vĩnh Khâm không nghĩ tới, Từ Anh Hạo thân là người thường lại có thể phản ứng nhanh nhạy và nắm đúng trọng điểm đến vậy.
Họ đã thường hay xem nhẹ người thường, Từ Anh Hạo trong mắt họ chẳng qua chỉ là công cụ để làm anh dao động.
"Khi chúng em mở khóa két bảo hiểm, anh Jeno đã dẫn mấy tên lính canh đi. Giáo sư Từ thì ở gần phòng thí nghiệm giúp bọn em khôi phục lại két bảo hiểm lại như cũ." Phác Chí Thành nói. "Họ chắc còn chưa biết chúng ta đã lấy đồ đi."
"Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng cứu anh Đạo Anh đi." Chung Thần Lạc nói.
"Cứu người thôi không đủ." Từ Anh Hạo khẽ lắc đầu. "LM208 không phải thuốc uống hay tiêm như bình thường, cần dùng thiết bị chuyên môn để dẫn, AG-LM208 cũng vậy."
"Máy dẫn ở đâu?" La Tại Dân hỏi.
Lý Thái Dung thở dài, nói: "Ở Tháp."
_________________
Ngày mai 8h30 có chương mới
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro