36

Tầng hầm bỗng trở nên nhốn nháo, Lý Đế Nỗ vốn không có biểu cảm gì đột nhiên nhíu mày.

Ánh mắt của Lý Vĩnh Khâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp của đám đông rồi dừng lại vừa đúng trên người anh và La Tại Dân.

"Tôi nhìn thấy một người bạn ngoài ý muốn." Giọng nói của Lý Vĩnh Khâm không lớn nhưng tất cả mọi người đều tự giác nhỏ giọng lại và đồng loạt nhìn lại. Gấu chó trên bục tròn cùng chầm chậm dùng đôi mắt thú dữ nhìn sang.

La Tại Dân cảm giác có chuyện chẳng lành, xung quanh họ toàn là người, trừ phi thả tinh thần thể ra nếu không thì không có cách nào rút lui trong thời gian ngắn.

Lý Vĩnh Khâm nhìn họ từ xa, ánh tím lập loè trong mắt trái: "Cậu cũng tới gia nhập chúng tôi sao, lính gác bóng đêm J?"

Phần lớn những người đang có mặt ở đây đều không biết thời đại này có lính gác bóng đêm tồn tại. Phút đầu họ dùng ánh mắt không thể tin nổi cùng với sự kích động để đánh giá anh, sau đó cùng với sự im lặng của Lý Đế Nỗ, họ dần dần hiểu ra.

Vị lính gác bóng đêm chưa từng gỡ mặt nạ xuống này chỉ sợ không phải tới đây để gia nhập Hội Tháp đèn.

Tầng hầm chìm vào im lặng, La Tại Dân có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự xung đột của hơn vài chục luồng tinh thần lực trong chiều không gian cao độ.

Cậu không có chút nghi ngờ rằng chỉ cần Lý Vĩnh Khâm lên tiếng ra lệnh, những kẻ theo đuổi cuồng nhiệt này sẽ bất chấp tất cả để xé nát hai người họ.

La Tại Dân vô thức lùi về sau nửa bước, đuôi mắt lại nhìn thấy tình cảnh làm cậu hốt hoảng: bò cạp độc Palestine vẫn luôn ở xung quanh Lý Vĩnh Khâm giờ đây đang bò trên sau cổ áo của Lý Đế Nỗ và cái đuôi lập lòe ánh tím của nó đang giơ cao và chuẩn bị cho lính gác một đòn trí mạng.

Không kịp rồi! Cậu không kịp thả tinh thần thể ra, mọi âm thanh đều bị nhốt lại trong cổ họng, ngay cả tiếng kêu trong vô thức cũng không thể nói ra!

Ngay lúc này, tất cả mọi người đều nghe được âm thanh đầy uy hiếp của loài dã thú. Tinh thần lực khủng bố của lính gác bóng đêm va chạm với hàng chục luồng tinh thần lực khác trong chiều không gian cao độ. Hành động của bò cạp độc ở gần anh nhất trì trệ, sau đó rơi xuống như mất đi sự sống, khi nó sắp tới xuống đất thì 'vù' biến mất.

Lý Vĩnh Khâm thu hồi tinh thần thể về cảnh tranh với nét mặt trắng bệch. Anh đã sớm có dự đoán về thực lực của lính gác bóng đêm. Thêm vào đó vì trước nay Lưu Dương Dương luôn không thu gọn tinh thần nên anh vẫn luôn mang theo máy móc có thể ngăn cách tinh thần lực cấp cao bên người.

Thế nhưng anh vẫn đánh giá thấp trình độ của Lý Đế Nỗ. Ngay trong giây phút đó máy móc gần như vô hiệu. Tinh thần thể của anh lại bị tinh thần lực của lính gác bóng đêm tấn công ở cự ly gần đến vậy, chỉ sợ là phải chữa trị trong cảnh tranh một khoảng thời gian.

Sức ép từ tinh thần lực của lính gác bóng đêm vẫn còn đang lan tỏa. Gấu chó của Lưu Dương Dương mở rộng chiếc hàm đầy răng nhọn hướng về phía hai người họ nhưng lại hành động cực kỳ cẩn thận. Nó chỉ dậm chân dạo quanh chứ không hề mạnh dạn đến gần.

"Có vẻ như là tôi nghĩ sai rồi." Khóe môi của Lý Vĩnh Khâm đang mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại là một mảng trầm lặng. "Kẻ mạnh nhất thời đại của chúng ta có vẻ như không lựa chọn đứng về chính nghĩa rồi."

"Thế nào mới là chính nghĩa?" La Tại Dân đột ngột nâng cao giọng. "Ngài có thể chắc chắn rằng tất cả mọi thứ mà ngài làm đều là vì chính nghĩa sao?"

Từ lúc bắt đầu La Tại Dân đã sắp xếp sứa biển nhỏ ở xung quanh Trịnh Tại Huyền. Lúc này cậu có thể cảm nhận rất rõ dao động tinh thần lực của Trịnh Tại Huyền. Anh ta muốn ra tay rồi. Nếu như Trịnh Tại Huyền liên thủ với Lưu Dương Dương, chắc chắn họ không thể an toàn rút lui.

Cậu đang tranh thủ thời gian cho Lý Đế Nỗ.

"Tôi không thể." Lý Vĩnh Khâm nhẹ nhàng nói thế. "Mọi người đang ở đây cũng không."

Có người quay đầu lại nhìn Lý Vĩnh Khâm, nhưng anh cũng không dao động mà chỉ tiếp tục nói: "Nhưng mà lịch sử có thể xác định rằng chúng tôi mới là chính nghĩa."

"Vậy nên, vì cái mà các người gọi là chính nghĩa thì có thể hy sinh tất cả những người có thể hy sinh sao?" La Tại Dân tiếp tục gặng hỏi. "Bao gồm cả người yêu của các người sao?"

Lý Vĩnh Khâm trầm mặt xuống, Trịnh Tại Huyền cúi mắt nhìn xuống, nhìn không rõ nét mặt. La Tại Dân vốn chỉ muốn dò xét, giờ nhìn thấy nét mặt của Lý Vĩnh Khâm thì hiểu rõ trong lòng.

Liên minh của hai người này cũng không phải hoàn toàn vững chắc.

"Đến nay Tiền Khôn vẫn chưa tỉnh lại, Kim Đạo Anh cũng bị đưa vào bệnh viện Ascle. Đây là thứ chính nghĩa mà các người muốn ư?" La Tại Dân bước xuống một bục đá, gầm giọng nói. "Rốt cuộc thì các người là người bị hại hay là kẻ thủ ác?"

Tầng hầm rộng lớn không còn chút tiếng động. Có người vội vàng xen vào đám đông đi tới nói gì đó bên tai của Trịnh Tại Huyền.

Thủ lĩnh lính gác mãi vẫn luôn chưa nói gì giờ đây bật người đứng dậy, trên gương mặt anh tuấn phủ đầy nét tối tăm.

"Không cần kéo dài thời gian nữa La Tại Dân." Trịnh Tại Huyền nói. "Cho dù các cậu có cứu được Kim Đạo Anh và đưa anh ấy tới Tháp thì cũng chẳng được gì."

Hắn nhìn chằm vào Lý Vĩnh Khâm sau đó dẫn người đi theo hướng của cửa ra gần nhất.

"Giết họ."

Ánh mắt đó La Tại Dân nhìn thấy rất rõ ràng. Thay vì nói đó là sự ăn ý trong lòng giữa những kẻ đồng minh, đó đúng hơn là sự cảnh cáo.

Lý Đế Nỗ lập tức phản ứng lại. Khủng lang gầm thét nhào ra từ bóng đêm, dùng thể hình to lớn và sức ép tinh thần lực mang tính áp đảo đã mạnh mẽ vạch ra một con đường đi tới cửa ra cho hai người.

"Lý Vĩnh Khâm có chuyện giấu Trịnh Tại Huyền." Lý Đế Nỗ mang La Tại Dân chạy ra ngoài. "Mau liên hệ Chí Thành."

Tốc độ của Lưu Dương Dương cũng không chậm hơn họ. Khi hai người họ chạy tới bậc đá cuối cùng thì móng vuốt của gấu cho chỉ cách lưng La Tại Dân vài cm. Đến lúc sắp làm cậu bị thương thì trong mắt Lý Đế Nỗ hiện lên mây mù màu xám. Giây tiếp theo khủng lang xuất hiện trên đầu của gấu chó, nương theo lực rơi đè gấu chó xuống đất.

La Tại Dân nắm lấy thời cơ trả lời, hai tay nắm lấy hai đầu của viên đá quý trên cài áo, dùng sức ép vào trong. Bom thu gọn được bố trí ở lối vào khi họ đến đây theo đó nổ tung. Ngay lúc đó Lý Đế Nỗ đã thu khủng lang lại, đá tảng bị nổ toàn bộ rơi lên người gấu chó còn chưa kịp phản ứng và cùng lúc cũng chặn kín lại lối đi.

Hai người không dám chậm trễ dùng tốc độ nhannh nhất để chạy ra viện bảo tàng. Lối đi bị nổ tuy không thể hoàn toàn cắt đuôi được Lưu Dương Dương nhưng ít nhất cũng giúp họ tranh thủ được thời gian. Móng vuốt của gấu chó mang theo tiếng gió vồ vào cửa xe, Lý Đế Nỗ dẫm chân ga đến hết mức. Móng vuốt cứng như sắt thép sượt qua cửa xe tạo ra tiếng ồn chói tai.

La Tại Dân ngồi ở ghế phụ nhanh chóng thao tác máy tính có sẵn trên xe. Tín hiệu đã khôi phục nhưng vẫn chưa liên lạc được, chỉ có một dòng nhắn lại bằng giọng nói. Cậu nhấn vào chấm đỏ trên màn hình, giọng nói gấp gáp của Phác Chí Thành vang vọng trong buồng xe nhỏ hẹp.

"Bọn em cứu anh Đạo Anh khỏi bệnh viện bị Lý Mã Khắc phát hiện rồi. Anh Đạo Anh bảo bọn em lập tức đưa anh ấy đến Tháp."

"Lý Mã Khắc, Lý Mã Khắc." La Tại Dân lập lại cái tên này hai lần, đột ngột hiểu ra. "Là Lý Vĩnh Khâm bảo anh ta đi, anh ta vẫn muốn trích xuất hạch tinh thần lực của anh Đạo Anh! Trịnh Tại Huyền không biết chuyện đó!"

"Buổi họp mặt của Hội Tháp đèn ngoại trừ việc có thể đánh lạc hướng chúng ta còn có thể mượn cơ hội đó bám lấy Trịnh Tại Huyền." Lý Đế Nỗ nắm lấy vô lăng một cách ổn định, ngón áp út bật nút đổi số, máy móc của xe thể thao vang lên tiếng động xé rách màn đêm. "Trịnh Tại Huyền đi tháp rồi."

"Liên kết với phía Chí Thành đứt rồi, chắc chắn đã có chuyện! Tốt nhất thì chúng ta phải đến tháp trước khi Trịnh Tại Huyền." La Tại Dân vội vàng nói. Ngay lúc này một suy nghĩ xẹt trong đầu cậu, tuy rất nhanh thôi nhưng đã bị cậu nắm được.

"Đế Nỗ..." La Tại Dân cảm nhận được giọng nói của mình đang run rẩy, nhưng cậu không thể khống chế được. Suy nghĩ hiện giờ khiến cậu rất sợ hãi.

"Sao thế?"

"Chúng ta đều chưa từng nghĩ tại sao anh Đạo Anh lại muốn giải trừ tác dụng thuốc của LM208." La Tại Dân thì thào. "Họ bị Lý Mã Khắc phát hiện ở bệnh viện, cách tốt nhất là phải tìm nơi nào đó trốn đi chứ không phải mạo hiểm kiên quyết đi đến Tháp. Rõ là việc khôi phục liên kết tinh thần giữa anh ấy và Trịnh Tại Huyền còn quan trọng hơn việc trốn khỏi truy bắt của Lý Mã Khắc."

Trong đầu của Lý Đế Nỗ xuất hiện nét buồn lo của Lý Thái Dung ngày hôm đó khi nghe được Kim Đạo Anh muốn họ tìm được cách để giải quyết tác dụng của LM208.

Ngay lúc này, đuôi của xe thể thao bị vật nặng đâm phải. May mà xe chạy nhanh nên dù nó bị lật gần nửa thân xe lên nhưng vẫn rơi xuống rồi chạm đất. Ánh nhìn sắc bén của Lý Đế Nỗ chuyển đến phía kính chiếu hậu. Nửa thân trên của Lưu Dương Dương đứng vươn người trên nóc xe vũ trang hạng nhẹ và đang lắp một viên đạn pháo vào trong súng phóng lựu đạn được cố định trên nóc xe. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro