Chương 26: Đồ Vật Đã Thu Hồi Rồi!

Beta: Cục tạ 0.1

"......A?"

Từ Dung ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đang đi đến trước mặt, vươn tay về phía hắn.

Hắn phản chiếu ánh sáng, dáng người không cao lớn, nhưng lại khiến lòng người trống rỗng sinh ra cảm giác an toàn sâu sắc.

Từ Dung bị mê hoặc, vươn tay nắm lấy.

"Ái chà——" Hắn ôm trán, đôi mắt mở to, trông ngây ngốc.

"Biết đồ nhi rất kích động, nhưng vẫn là nên quan tâm thương binh trước đã." Thẩm Mộ Huyền một tay cầm kiếm, tay kia vòng qua ôm eo Lận tiểu cô nương, xoay người đi về phía đống đổ nát của hang động.

Vừa đi vừa hỏi chuyện Từ Dung: "Xảy ra chuyện gì? Các ngươi lần này gây ra chuyện không nhỏ đâu, cả trăm cái tiểu bí cảnh cùng lúc gặp vấn đề, toàn bộ tông môn đều bị kinh động, chưởng môn suýt nữa phát điên."

Hắn nói chuyện quen thuộc lại tự nhiên, không hề khiến Từ Dung cảm thấy câu nệ. Khi toàn bộ uy áp mạnh mẽ thu liễm lại, thoạt nhìn y hệt một vị sư huynh thích cười trong môn phái.

Từ Dung đầu óc hỗn độn, nói ra lý do đã bịa đặt từ trước, nhưng tư duy lại theo bản năng hồi tưởng lại vị Thiên Cơ Đạo Quân đời trước.

Tuy rằng cũng là bộ dáng áo tuyết mặt mày mỉm cười như vậy, nhưng giữa những cử chỉ nhấc tay nhấc chân lại là sự xa cách không thể che giấu. Gặp thì gật đầu chào hỏi khách sáo, nụ cười hiện trên mặt, nhưng lại không chạm tới được đáy lòng.

Hoàn toàn không giống nhau.

Từ Dung lại không để ý, vị Đạo Quân áo tuyết quay lưng về phía hắn, viên đá quý đỏ tươi giữa mày như bị gió thổi động, rung nhẹ theo nhịp, vừa nhỏ vừa tinh tế. Khi nhìn lại, lại thấy màu sắc càng thêm tươi sáng, dường như có luồng sáng xoay chuyển trong đó.

Nụ cười của hắn cũng sâu hơn. Ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt, nhưng trong chớp mắt vẫn là vị Thiên Cơ Đạo Quân tiêu sái tự nhiên.

Thẩm Mộ Huyền thuận lợi cứu được mấy ngàn đệ tử bị kẹt trong bí cảnh.

Kim sắc kiếm quang xé trời, khi chém phá sương trắng bay ra, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với khuôn mặt đen như than của Cố Phù Hiên.

"Khụ..."

Kẻ nào đó chột dạ quay đầu đi, động tác cực kỳ tự nhiên mà dịch một bước ra sau lưng tiểu đệ tử mới thu nhận.

May mà Cố Phù Hiên sẽ không trước mặt hơn một ngàn đệ tử mà làm khó hắn, đè nén lửa giận, theo lệnh chưởng môn an trí tốt các đệ tử vẫn còn sợ hãi.

Mãi đến khi mọi người tản đi, Cố Phù Hiên đang định nổi giận thì Thẩm Mộ Huyền giơ tay, xách Từ Dung đang đứng một bên đến trước mặt:

"Đệ tử vừa mới thu, sư huynh xem có chút lễ gặp mặt nào không?"

Lời mắng đã đến cổ họng của Cố Phù Hiên nghẹn lại, hắn thở dài nặng nề.

Cái vẻ mặt biết rõ mình đang giở trò nhưng lại không khiến người khác phản cảm này, trong số các trưởng lão tiên tông, có lẽ chỉ có người sư đệ này làm được.

...... Thật sự là một chút cũng không có dáng vẻ trưởng bối!

Hắn đen mặt mắng: "Ngươi bất ngờ như vậy, ta làm gì kịp chuẩn bị trước?"

Miệng mắng dữ dội, nhưng hắn lại xoay người, từ trong Tu Di Giới lấy ra một tấm lệnh bài ném qua. Hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Từ Dung nhận lấy, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tấm lệnh bài có hoa văn phức tạp, không biết làm sao.

Trong lòng thầm than, Thiên Xu Quân và Thiên Cơ Quân quả không hổ là sư huynh đệ, ngay cả thứ tốt thế này cũng không chớp mắt mà đưa ra.

Thiên Tâm Lệnh.

Chứng nhận có thể mở Bảo Khí Các của Thái Hoa Tiên Tông, được phép tùy ý lấy đi một món bảo vật ở ba tầng đầu tiên, bất kể phẩm cấp.

Tấm của Cố Phù Hiên rõ ràng không giới hạn số lần, từ lúc đưa ra cũng chẳng nói khi nào sẽ thu hồi. Quả là một món hời lớn đến mức ngay cả Từ Dung, một người có kiến thức rộng rãi từ kiếp trước, cũng phải kinh ngạc.

Nếu cái này rơi vào tay một đệ tử không biết điểm dừng, chẳng phải Bảo Khí Các ba tầng đầu sẽ bị dọn sạch ư?

Đồ Phong cũng ngạc nhiên vỗ vỗ vai hắn, thuận miệng giải thích công dụng của thứ này. Cuối cùng cảm thán với Thẩm Mộ Huyền: "Thiên Xu quả nhiên là xem ngươi như..." Con ruột mà nuôi dưỡng.

"Sư tôn..." Từ Dung vẻ mặt khó xử.

Ngược lại, Thẩm Mộ Huyền là người vô tư nhất, hay nói đúng hơn là không bận tâm đến những vật tầm thường này nhất. Sau khi hai người lần lượt rời đi, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm vì không bị trách cứ. Hắn không biết lấy từ đâu ra một cây quạt xếp, cười nói: "Sư huynh cho con, con cứ nhận lấy. Dù sao môn phái của họ trên dưới đều là kiếm tu, để đó cũng chỉ bám bụi mà thôi."

"Hai ngày nữa tự mình đi xem, thích cái gì thì cứ lấy."

Từ Dung dường như đã bị thuyết phục, lo lắng bất an nhận lấy Thiên Tâm lệnh.

Dưới lớp quạt che nửa khuôn mặt, Ân Lang nhếch môi tạo thành một nụ cười lạnh lùng.

Ây nha, đây là 'thiên mệnh chi tử' được Thiên Đạo công nhận sao?

Từ Dung không hề hay biết điều này. Hắn suy nghĩ một chút, từ trong túi trữ vật lấy ra một mảnh ngọc vỡ to bằng đốt ngón tay, đưa cho Thẩm Mộ Huyền, mặt ửng đỏ nói: "Sư tôn, đây là thứ đệ tử tìm được trong bảo tàng bí cảnh kia."

Hắn thấy Thẩm Mộ Huyền không có phản ứng gì, lập tức càng sốt ruột, lắp bắp nói: "Con... Đệ tử biết đối với sư tôn mà nói thứ này không tính là đồ tốt gì, nhưng đây đã là bảo vật tốt nhất mà đệ tử hiện tại có thể lấy ra. Vẫn xin sư tôn chớ có ghét bỏ!"

Thẩm Mộ Huyền bỗng nhiên cười.

Hắn giơ tay từ tay Từ Dung nhận lấy khối ngọc vỡ có một vết nứt xiên đó, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo, lực nhẹ đến như thể đang nhón một sợi lông tơ nhẹ bẫng.

Hắn khẽ nói: "Không sao, đồ tốt như vậy, ai mà ghét bỏ được."

Từ Dung chỉ cho rằng đối phương đang an ủi mình, trong lòng vui vẻ khôn xiết.

Dùng một thứ rách nát còn không tính là bảo khí để đổi lấy hảo cảm của vị sư tôn 'tiện nghi' này, món làm ăn này quả thực không thể lời hơn!

Từ Dung đi theo đối phương trở về Thiên Cơ Phong đang được xây dựng lại.

Đập vào mắt là một vùng đất hoang sơ, Từ Dung ngơ ngác nhìn về phía Ân Lang: "Sư tôn... đây là?" Ở đâu đây ạ?

Thẩm Mộ Huyền cũng trầm mặc, Từ Dung nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Đi vội quá, quên dặn dò họ xây dựng lại theo quy cách... Thôi kệ, dù sao cũng không ở thường xuyên, cứ xây vài căn nhà tùy tiện là được."

"......"

Từ Dung biết người này rất tùy hứng, nhưng lại lần đầu tiên ý thức được, người tùy hứng phần lớn không đáng tin cậy trong những chuyện nhỏ.

Hắn không thể không nén cơn muốn hộc máu mà bị Thẩm Mộ Huyền sai khiến xây phòng. Đối phương còn lấy lý do mỹ miều là tự mình xây sẽ ở thoải mái nhất, rồi hào phóng lấy ra một đống gỗ quý từ Tu Di Giới ném xuống đất, mặc kệ Từ Dung sử dụng.

Từ Dung: ...Quả không hổ là sư huynh đệ ruột.

"Sư tôn, trước đây có nghe người ta nói, trúc hải trên Thiên Cơ Phong là cảnh ngài yêu thích, đệ tử biết Lê Triều có một nơi trồng những cây trúc phẩm tướng đặc biệt tốt, tuy là phàm trúc, cũng tuyệt đối không thua kém các loại tiên gia. Ngài có ngại để đệ tử bứng một ít về trồng không?"

Từ Dung nghiền ngẫm tâm tư của Thẩm Mộ Huyền, thăm dò đưa ra đề nghị.

Ngay từ kiếp trước, lần đầu tiên biết Thiên Cơ Phong trồng đầy trúc, hắn đã tò mò về điểm này. Nhưng không có ai biết nguyên nhân, hỏi chính Thẩm Mộ Huyền thì hắn chỉ mỉm cười không nói, ba câu đã lái sang chuyện khác. Đến tận khi trọng sinh cũng không thể giải đáp được bí ẩn này.

"Không cần, phiền phức lắm." Thẩm Mộ Huyền một câu phủ quyết đề nghị này, giơ tay tìm kiếm trong Tu Di Giới: "Cứ tùy tiện trồng gì đó đi, không còn trơ trọi khó coi là được."

Hắn phủi tay ném cho Từ Dung một túi hạt giống: "Tiểu Trường An đưa ta hạt hoa bỉ ngạn, con xem mà trồng đi."

Rồi sau đó quạt xếp mở ra đặt lên mặt, lười biếng tận hưởng ánh nắng ấm áp.

Cây trúc ư?

Mãi mới tìm được cơ hội hợp lý để hủy đi thứ ghê tởm kia, việc gì phải tiếp tục tự làm khó mình chứ?

Thiên Kiếm Tông

Quý Trường An đang luyện kiếm trên vách núi, bỗng nhiên thế kiếm đang trôi chảy trong tay dừng lại.

Nàng như có điều cảm nhận, sắc mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào biển mây vô tận dưới vực sâu, bỗng nhiên nói với Tạ Lan đang cùng luyện kiếm:

"Sư huynh, sư muội có một chuyện muốn nói riêng với tông chủ."

Sau khi Tạ Lan đã hỏi dò Tạ Đình Hiên không lâu, Quý và Tạ hai người lại lần nữa ngồi đối diện nhau ở đình đá bên huyền nhai.

So với lần trước, tư thái của Quý Trường An tự nhiên hơn rất nhiều: "Tông chủ, Trường An muốn kể lại cho ngài nghe câu chuyện trước đó một lần nữa."

Tạ Đình Hiên hai mắt khẽ khép hờ: "Cũng biết ?"

Quý Trường An gãi đầu cười cười: "Có một loại cảm giác số phận đã định, đại khái là... Có thể đi."

Cẩn thận suy nghĩ, nàng vẫn lựa chọn phương pháp 'giảng mộng' lần trước.

Nàng bình tĩnh kể hết câu chuyện đến kết cục, trời quang mây tạnh, không một gợn sóng.

Không có sấm sét.

Quý Trường An thấp thỏm bất an hỏi: "Tạ tông chủ, ngài... Nghe được không?"

Nàng vẫn chọn kể câu chuyện này cho Tạ Đình Hiên, là vì chỉ có phản ứng của hắn là 'không nghe thấy, không nhìn thấy', còn người khác thì chỉ cần nói không quá ba câu là bị trời phạt.

Quý Trường An không biết Tạ Đình Hiên đặc biệt ở chỗ nào, nhưng nếu hắn là người sư tôn tín nhiệm, nàng cũng nguyện ý đặt niềm tin.

Tạ Đình Hiên không làm nàng thất vọng.

"Nghe được."

Hắn nói: "Ngươi đang sợ hãi cái chết."

Vẫn như cũ là cách nói sắc bén, đi thẳng vào vấn đề của Tạ Tông Chủ.

Tạ Đình Hiên không hề có ý tứ chiếu cố hậu bối, không chút nể nang mà xé toạc lớp quần áo mang tên 'giấc mơ' mà Quý Trường An khoác lên cho mình.

"Ngươi thật sự biết, thế nào là chân thật sao?"

"Chỉ vì một hai chuyện ngẫu nhiên giống nhau, liền hô to thế giới là giả dối."

"Nhưng giả như thế giới là giả dối, thì ngươi và ta, ai thật ai giả?"

"Người ngồi đối diện ngươi, chẳng lẽ cũng chỉ là một tạo vật giả dối có thể bị ngươi tùy ý một ý niệm 'giết chết'?"

Quý Trường An lần đầu tiên nghe hắn nói ra một câu dài như vậy.

Nàng phản xạ có điều kiện trả lời một câu 'đương nhiên không', sau đó liền rơi vào trầm tư.

Nàng đương nhiên không phải tác giả, không thể nào một bút kết luận sinh tử của nhân vật, nhưng dù cho phải dựa vào điều này mà bắt nàng thừa nhận, rằng Tạ Tông Chủ là nhân vật giả dối trong những truyện tranh tiểu thuyết kiếp trước, nàng phát hiện mình cũng không làm được.

Đó rõ ràng là một người sống sờ sờ kia mà.

Nàng có thể nghe được giọng nói của đối phương, nhìn thấy hành động của đối phương, thậm chí cảm nhận được gió nhẹ mà đối phương mang theo khi đi lại.

Trong mắt nàng lại lần nữa tràn ra những tơ máu đỏ chi chít.

Khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Đình Hiên chợt trở nên lạnh lùng. Hắn giơ tay ấn lên bàn đá, băng sương từ nơi ấn nhanh chóng lan truyền đến người Quý Trường An, lạnh đến mức nàng run rẩy, nhưng vẫn không thể tỉnh táo khỏi tâm ma.

"Đủ rồi."

Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ dị đáng sợ của cô gái, giọng lạnh như băng: "Ngươi đã đạt được mục đích của mình, tại sao phải tiếp tục làm khó nàng?"

'Quý Trường An' nghiêng đầu: "Cần phải đuổi đi, ngươi, bây giờ cũng vậy."

Tạ Đình Hiên như thể không nghe thấy: "Ngươi cố ý mặc kệ nàng nói cho ta những điều này, sau khi ngươi đã đạt được mục đích của ngươi."

'Quý Trường An' nói: "Ngươi biết, không có trở ngại."

Tạ Đình Hiên khẳng định nói: "Ngươi không thể đuổi ta đi."

'Quý Trường An' mặt mày càng thêm lạnh nhạt và khô khan: "Lần đầu tiên thử đuổi đi trong......"

Tiếng tạp âm 'rẹt rẹt rẹt' vang lên, Tạ Đình Hiên cũng lộ ra vẻ mặt hoài niệm.

'Quý Trường An' đôi mắt mở to: "Đuổi đi thất bại... Đang tìm nguyên nhân..."

"Ngươi không thể đuổi được ta."

Tạ Đình Hiên lặp lại một lần, bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười. Giống như băng tuyết trên đỉnh núi tan chảy, trong khoảnh khắc xuân về hoa nở: "Tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao, nhưng chỉ là bắt lỗi trình tự, ngươi sẽ không am hiểu hơn ta."

Hắn từng câu từng chữ: "Bởi vì thế giới này đối với ta, chưa bao giờ là giả dối."

Trong mắt 'Quý Trường An', màu đỏ điên cuồng lập lòe: "Thất bại... Thất bại... Thất bại..."

Tạ Đình Hiên lần nữa sầm mặt, không chút do dự tăng cường truyền linh lực.

Màu đen và màu đỏ trong mắt Quý Trường An nhanh chóng đan xen thay đổi, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Đến một giới hạn, sắc mặt đỏ bừng của nàng trong nháy mắt tái nhợt, đôi mắt nhắm lại, ngã vật xuống bàn đá.

Tạ Đình Hiên gọi Tạ Lan đưa nàng về phòng, còn mình một mình đứng trên vách núi, phía trước nửa bước, chính là vực sâu.

Gió lạnh từ đỉnh núi thổi tung vạt áo và mái tóc dài của hắn, lướt qua gương mặt lạnh lùng.

Giọng nói cực thấp bị gió thổi lọt xuống đáy vực ——

"Thì ra thế giới này lại là diễn biến từ một quyển tiểu thuyết? Ta tới nơi đây mấy trăm năm, lại gần như sắp phi thăng mới biết được, quả là thời vậy, mệnh vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro