Chương 7 Thế giới bản chất là một quyển tiểu thuyết

Beta: Cục tạ 0.1

"Được thôi."

"Người sương mù" dường như đã trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới lên tiếng: "Câu hỏi đầu tiên, không thể trả lời."

Hắn đang nói đến chuyện lấy đi Tế Thiên Thạch.

"Nhưng nếu ngươi lấy đi thứ này, thì sẽ có thể lấy lại được nó".

....

Ân Lang trầm ngâm suy xét quan hệ nhân quả giữa hai sự kiện này.

Nhận mảnh Hoang Cổ Ngọc, = chấp thuận yêu cầu của Thiên Đạo, = thuận lợi lấy lại Tế Thiên Thạch từ chỗ Lận Tâm Kiều.

Suy ra rằng:

Đầu tiên, Thiên Đạo đặt Tế Thiên Thạch lên người Lận Tâm Kiều, rồi chặt đứt liên hệ tâm huyết với hắn, là để khiến hắn chủ động đi thực hiện một chuyện mà Thiên Đạo muốn hắn làm. Và nguồn cơn của chuyện này, không thể tiết lộ cho hắn biết.

Tiếp đến, chuyện này tất nhiên đã từng thất bại ít nhất một lần. Nếu không, Thiên Đạo cũng sẽ chẳng cần phải đích thân đến tìm hắn, dùng thứ mà hắn khao khát, mảnh Hoang Cổ Ngọc, để đưa ra điều kiện giao dịch.

Ân Lang nhanh chóng rà soát lại tất cả những chuyện mình đã làm gần đây có liên quan đến Lận Tâm Kiều.

Việc đầu tiên là tàn sát toàn môn Tế Hòa Minh. Nhưng việc này rõ ràng đã không thể cứu vãn, mà Thiên Đạo đã quyết định giao dịch với hắn thì hẳn nhiên cũng không thể bắt hắn gọi người chết sống lại.

Việc thứ hai là khiến Lận Tâm Kiều đi lại một lần con đường tuyển chọn. Nhưng quyết định đó hoàn toàn dựa theo môn quy của Thái Hoa Tiên Tông. Dù trong đó quả thực có chút tư tâm, cũng chỉ là để xác nhận Tế Thiên Thạch có trên người nàng hay không. Phán quyết ấy không ảnh hưởng gì lớn.

Việc thứ ba lại càng chẳng đáng nói, hắn chỉ từ xa lặng lẽ quan sát xem Lận Tâm Kiều bái nhập môn hạ ai, hoàn toàn không bị ai phát hiện, thì làm gì có ảnh hưởng gì?

Ân Lang tự thấy đã suy nghĩ rất thấu đáo, mà Thiên Đạo từ đầu đến cuối đều không cắt ngang dòng suy luận của hắn, điều này chứng tỏ hắn quả thật không nắm được đáp án chính xác.

Hắn buộc phải kiềm chế tính khí, hỏi lại lần nữa:

"Ngươi muốn ta làm gì?"

"Người sương mù" cố chấp lặp lại:

"Ngươi không thể biết."

Ân Lang thực sự phải bật cười vì tức.

Không chỉ vì yêu cầu kỳ quái này. Sống mấy trăm năm, chuyện quái đản hắn thấy cũng nhiều. Chủ yếu là vì hắn chưa từng gặp ai đưa ra yêu cầu kỳ quặc đến vậy, mà bản thân lại hoàn toàn không có cách phản kháng.

"Từ Dung cũng là trò của ngươi?" Hắn bất ngờ hỏi.

"Người sương mù" không giống nhân loại dễ mắc bẫy ngôn từ, không trả lời lấy một câu.

"Vật đó, đưa ngươi."

"Nó" đột nhiên buông một câu như vậy, chưa để Ân Lang kịp phản ứng, liền trong nháy mắt hóa thành sương mù tan biến.

Ánh sáng mờ mịt, bóng tối tan biến.

Hương trúc thanh nhẹ phất qua má, Ân Lang mở mắt, vẫn đang ở trong tiểu viện trên đỉnh Thiên Cơ Phong.

Nơi xa, Quý Trường An đang cầm theo bản mệnh kiếm của mình, khổ sở sửa lại mấy gốc trúc bị đổ. Thỉnh thoảng lại phải an ủi thanh kiếm bản mệnh đang hậm hực của mình. Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ mà bộ dạng mồ hôi đầm đìa.

Tay phải nặng trĩu, vừa nâng lên đã thấy ánh sáng trắng lấp lánh của một mảnh ngọc vỡ nằm yên trong lòng bàn tay.

Cái này là... Ép mua ép bán?

Ta đã cầm lấy vật này, vậy tức là phải dốc hết sức vì ngươi làm việc?

Quý Trường An thở hổn hển, nghỉ ngơi bên bờ trúc hải. Tu bổ rừng trúc vốn không phải chuyện phiền phức, chỉ là linh khí trên Thiên Cơ Phong quá dồi dào, mỗi cây trúc đều mọc to cao, lại đông đúc, tích tiểu thành đại, hao tổn không ít.

"Làm phiền nhường đường một chút." Phía sau bỗng vang lên một giọng nam.

Quý Trường An theo phản xạ bấm tay niệm chú hộ thân, vung kiếm chém ngược ra sau.

Hai tiếng"khanh khanh", luồng linh khí quen thuộc giao thoa, nàng lập tức thu kiếm, xoay người lại. Suýt chút nữa thì buột miệng chửi thề, nhưng khi đối diện khuôn mặt giả vờ cười của Tần Tuần, nàng đành gắng gượng mỉm cười:

"Phong sư huynh, đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?"

Quý Trường An cứ cảm thấy hôm nay ánh mắt Tần Tuần nhìn nàng có chút quái lạ, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn ta lại khôi phục biểu cảm quen thuộc, khiến nàng không khỏi hoài nghi, có phải mình hoa mắt không.

"Trường An sư muội."

Tần Tuần khoác da Phong Lam, thần thái vội vàng. Cũng may mà hắn vẫn nhớ rõ thân phận hiện tại, miễn cưỡng lễ phép chào hỏi một tiếng, sau đó đẩy nàng ra, vội vàng đi vào trong:

"Xin lỗi, ta có việc gấp."

Quý Trường An bị đẩy lảo đảo một cái, trong lòng còn chưa kịp nổi giận, đã bị một tiếng "xin lỗi" cùng thân phận "tiểu vai ác" trong đầu đè ép xuống.

Từ xa, nàng thấy Tần Tuần lao vào tiểu viện, cúi đầu nói gì đó. Ân Lang, vốn đang nằm thong thả trên ghế xích đu, sắc mặt liền biến đổi. Quý Trường An không dám chậm trễ, lập tức quay đầu bay về phía rừng trúc, vung linh kiếm tỏ vẻ đang chăm chỉ tu bổ.

Nói đùa sao, mưu đồ bí mật của vai ác là thứ nàng có thể nghe được à? Theo định luật tiểu thuyết, mười phần mười sẽ thành pháo hôi chết sớm!

Ân Lang liếc nhìn bóng dáng nàng bỏ chạy, cười mắng: "Thật là lanh lợi."

Tần Tuần cảnh giác, ngừng báo cáo: "Sư phụ, có cần đệ tử đi...". Hắn làm thủ thế "rắc" trên cổ.

Song trọng thân phận là bí mật lớn nhất giữa họ, tuyệt đối không thể để người thứ ba còn sống biết được!

Ân Lang đưa tay gõ trán hắn một cái.

"Trong đầu ngươi chỉ toàn chuyện giết chóc à? Không nói đây là đệ tử của cố sư thúc ngươi, chỉ riêng việc Tiểu Trường An là cô nương đáng yêu, lại biết làm đủ loại điểm tâm ngọt, giết đi thì tiếc lắm chứ?"

Hắn đột nhiên vỗ tay, hỏi ngược lại: "Ngươi nói mới nhớ. Trước đó ta truyền tin, bảo ngươi mang bánh tuyết luy, ở đâu rồi?"

"..."

Tần Tuần nhất thời á khẩu.

Lý trí nói với hắn rằng sư phụ đang tỏ ý mình đã nắm rõ thân phận Quý Trường An, không cần xen vào nữa. Nhưng về mặt cảm xúc thì...

"...Vâng, lần sau đệ tử nhất định nhớ mang theo."

Nói chuyện phiếm xong, Ân Lang hỏi: "Có chuyện gì gấp, khiến ngươi nửa đêm truyền tin gọi ta? Nếu không phải ta phản ứng nhanh, suýt nữa bị Đồ Phong chặn lại giữa đường."

Đồ Phong là tên chưởng môn

"Đúng là chuyện lớn." Tần Tuần lấy từ trong ngực ra một mảnh ngọc giản, đang định dâng lên thì chợt phát hiện trong lòng bàn tay Ân Lang có mảnh ngọc trắng óng ánh đang phát sáng bất định, một mặt có ký hiệu hình móc từ trên trái xuống dưới phải.

"Cái này là..."

Cảm nhận được luồng khí tức khác thường, hắn do dự hai giây, sắc mặt biến đổi liên tục, đầy vẻ kinh ngạc.

Ân Lang nói: "Đúng như ngươi nghĩ."

"Thật sự là..."

Tần Tuần mừng rỡ như điên, suýt nữa làm rơi ngọc giản khỏi tay. Cả trái tim lẫn đầu óc đều bị niềm vui bất ngờ làm cho mềm nhũn, hắn thậm chí thất lễ túm lấy vạt áo Ân Lang, run run nói:

"Sư phụ, ngài được cứu rồi!"

"Ăn nói cho đàng hoàng, đừng dùng từ bậy bạ." Ân Lang lại gõ đầu hắn, cười mắng:

"Ai bảo vi sư sắp chết không cứu được?"

Thấy đồ đệ mừng rỡ đến phát cuồng, Ân Lang hiếm khi tốt bụng không nói cho hắn biết, món đồ này có cái giá rất lớn. Mà cái giá đó, hắn còn chưa dò ra là gì.

Tám phần là có liên quan đến tiểu gia hỏa đang quỳ dưới chân núi. Từ khi Tế Thiên Thạch bị mất, những chuyện kỳ quái hắn gặp đều liên quan đến hai người đó. Nhưng hắn vẫn chưa rõ thân phận thật sự của họ, và vì sao Thiên Đạo lại dốc công bày mưu tính kế như vậy.

Mãi đến khi Tần Tuần bình tĩnh lại, hai người mới bắt đầu bàn chuyện chính.

Tần Tuần vẫn còn phấn khích, đưa ngọc giản tới tay Ân Lang. Hắn nhận lấy, nhớ lại biểu cảm đồ đệ khi đến, không quên trêu một câu: "Thứ gì khiến ngươi khẩn trương như vậy...!!"

Thần thức của một tu sĩ Độ Kiếp kỳ mạnh đến cỡ nào, chỉ liếc mắt một cái đã quét sạch mấy trăm vạn chữ bên trong.

Sắc mặt Ân Lang lập tức tối sầm, hai ngón tay bóp mạnh ngọc giản. Vật liệu thường khó mà chịu nổi lực đạo của Độ Kiếp kỳ, trong chớp mắt đã hóa thành bụi mịn.

"Thứ này từ đâu ra?" Hắn từng chữ từng chữ hỏi, ngữ điệu chậm rãi, vẻ mặt cũng hết sức bình thường.

Nhưng toàn bộ tiểu viện đang bị linh áp điên cuồng dâng trào.

Báo hiệu nguy hiểm sắp bùng phát.

Tần Tuần đã sớm xem qua nội dung bên trong, lúc đó hắn còn trực tiếp hủy cả một cung điện. Nếu giờ Ân Lang nổi giận, e rằng cả Thiên Cơ Phong này cũng không còn tồn tại.

Hắn biết rõ sư phụ vẫn còn kiềm chế một tia lý trí, vội vàng đổ mồ hôi lạnh, liên tục khuyên nhủ: "Sư phụ, chỉ là một phàm nhân suy đoán trong thoại bản tử thôi mà! Ngài đừng tức giận, đều là giả hết! Giả cả!"

Còn thật hay giả... Trước cứ dỗ người bình tĩnh lại cái đã!

"Vi sư rất bình tĩnh." Ân Lang thế mà còn nở một nụ cười, khiến Tần Tuần càng thêm dựng tóc gáy. Hắn nói:

"A Tuần, ngươi còn nhỏ, sau này khi ngươi đến cấp bậc giống vi sư, tự nhiên sẽ hiểu được cái gì gọi là lực lượng Thiên Đạo."

Hắn chỉ vào đám bụi ngọc đang lơ lửng trên mặt đất, khẽ nói:

"Đây là lần thứ hai trong mấy trăm năm qua, vi sư nhìn thấy hơi thở Thiên Đạo dày đặc đến mức này."

Lần đầu tiên... chính là chưa đến nửa canh giờ trước, khi hắn thu được mảnh nhỏ Hoang Cổ Ngọc.

"Ngươi thành thật nói cho ta biết. Thứ này... từ đâu mà có?"

Tần Tuần đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lập tức kể lại toàn bộ sự việc.

Sau khi xử lý xong chuyện ở Tế Hòa Minh, hắn quay về tổng bộ thế lực Ma đạo để tiếp tục xử lý một số vụ việc còn tồn đọng. Một cơ thiếp mới tới, tiến lên a dua nịnh bợ. Tần Tuần phát hiện thần sắc nàng ta có gì đó kỳ lạ nên lập tức ra tay, bắt giữ rồi tra xét linh hồn.

"...Linh hồn nàng ta cất giấu một vật kỳ lạ. Vật đó phát ra âm thanh rất quái dị, giọng nói cứng nhắc không chút cảm xúc, nhưng lại có thể biểu đạt đủ loại tâm trạng như: gấp gáp, táo bạo một cách rất sống động. Khi đệ tử tra hồn, nữ nhân đó liên tục hô trong đầu những câu như: 'hệ thống cứu ta', 'công lược thất bại', 'nguyên tác không phải viết như vậy'... Toàn là những lời kỳ lạ mà đệ tử nghe không hiểu. Sau đó, đệ tử thấy cái gọi là 'hệ thống' định bỏ chạy nên vội ra tay ngăn lại, nào ngờ nó tự hủy, còn tiện tay khiến nữ nhân kia biến thành kẻ ngốc. Lúc ấy, cuốn truyện này cũng xuất hiện, nhưng đệ tử thật sự không thể điều tra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Tần Tuần mướt mồ hôi lạnh, căng thẳng chờ phản ứng của Ân Lang. Trong đầu hắn đã tính trước hàng loạt phương án. Ví dụ như, làm sao trong lúc sư phụ bạo nộ, cứu được Thiên Cơ Phong, hoặc làm sao trong tình huống ma khí dâng tràn, mà vẫn bảo vệ được áo choàng của hai người.

Hắn từ trước đến nay luôn kính trọng sư phụ, nhưng ngẫm lại tình trạng của chính mình, sau khi trải qua cú sốc về chân tướng thế giới, hắn thật sự không dám chắc liệu sư phụ có thể giữ được lý trí khi đối mặt với sự thật tương tự hay không.

Hắn cẩn thận chờ đợi hồi lâu, chợt nghe thấy Ân Lang lạnh nhạt mở miệng:

"Đi gọi Quý Trường An tới."

...A?

Tần Tuần căng thẳng chờ đợi suốt nửa ngày, không ngờ lại chỉ nhận được một câu như thế.

"...Vâng." Dù trong lòng vẫn mơ hồ khó hiểu, nhưng với tư cách là một đệ tử ngoan, hắn vẫn vâng lời mà đi gọi người.

Ân Lang day day thái dương, ngồi xuống bên chiếc bàn đá.

Khi phát hiện Tế Thiên Thạch bị đánh cắp, hắn tuyệt đối không ngờ rằng chân tướng sự việc lại phức tạp đến mức này.

Từ Dung, Lê Bạch Tô, Quý Trường An, Lận Tâm Kiều...

Rốt cuộc hắn nên kinh hãi trước chân tướng rằng, cả thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết, hay nên phẫn nộ với chính mình, thế mà lại chính là độc thủ phía sau màn, cuối cùng sẽ bị chính nghĩa tiêu diệt theo cốt truyện?

Hoặc cũng có thể, dù đã biết rõ chân tướng Thiên Đạo, hắn vẫn bị ép buộc phải trở thành người đứng sau che chở cho vai chính đại diện chính nghĩa?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro