Tạm Biệt Nhé, Bé Con!
Tôi thoáng thấy em - một sinh vật nhỏ bé, lạc lõng giữa sự hỗn loạn ẩm ướt của hẻm chợ đen. Ngay cả từ xa, tôi vẫn cảm nhận được sự khác biệt của em - sự đối lập giữa hình bóng nhỏ bé mặc trên mình bộ đồng phục xinh xắn của trường trung học trong điểm và một nơi nằm ngoài vòng pháp luật. Em như một đoá hoa mỏng manh, đẹp đến phi thường nhưng cũng dễ dàng nghiền nát dưới chân trong thế giới tàn nhẫn này.
Làn sóng kinh ngạc dâng trào trong tôi, và có lẽ cơ thể tôi đã run rẩy như một chiếc lá sắp bị gió cuốn đi. Em làm gì ở đây? Làm sao em xuất hiện trong thế giới tối tăm này của tôi? Sự sai trái này xoắn lại trong ruột tôi, bản năng nguyên thủy cào cấu tôi - em không thuộc về nơi này, không thuộc về nơi này, không thuộc về nơi của tội ác.
Tôi tiến về phía em, bị thúc đẩy bởi sự cấp bách tuyệt vọng, thậm chí có thể nói là tôi đang chạy về phía em. Tim tôi đập loạn xạ. Em - ngọn hải đăng trong thế giới tràn ngập tội lỗi, tâm trí tôi liên tục gào thét rằng điều này là sai trái. Khi tôi tiến lại gần, tôi cảm thấy tôi sẽ xé toạc cánh tay của tên côn đồ đang có ý đồ xấu với em.
Ánh mắt tôi bùng lên cơn thịnh nộ dữ dội khi tôi nắm chặt cổ tay hắn, gầm lên: "MÀY MUỐN LÀM GÌ?"
"Nora?" hắn lắp bắp, nỗi kinh hãi lóe lên trong mắt hắn. Hắn là thành viên của băng đảng mà tôi đã chạm trán trước đó. Tôi siết chặt lấy cổ tay hắn, hứa hẹn sẽ bóp nát nó. Và biểu cảm của hắn biến thành vẻ đau đớn xen lẫn nỗi kinh hoàng. Một tiếng gầm gừ thoát ra khỏi môi tôi khi tôi quan sát những kẻ đang đứng xung quanh - những kẻ vài phút trước nhìn em với sự thèm khát kinh tởm và giờ đây ánh mắt chúng chỉ còn lại nỗi sợ hãi khi thấy tôi.
"Cút đi," tôi ra lệnh, giọng điệu của tôi tràn ngập đe dọa. Chúng rời đi nhanh chóng, nếu tôi không nói chúng cụp đuôi và chạy như một con chó, chúng sợ tôi sẽ trút cơn giận của mình lên chúng.
Quay lại nhìn em, tôi thấy hình dáng nhỏ bé của em run rẩy, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và những giọt nước mắt sắp rơi. Cổ họng tôi đắng nghét, lồng ngực thắt lại đau đớn, một cảm giác sợ hãi dâng trào trong tôi - em sợ tôi.
"Em bị lạc à?" Tôi hỏi, giọng khàn khàn vì hút thuốc lá nhiều năm. Em vẫn nhìn tôi, mắt lấp lánh ánh nước, và nỗi đau đớn cào xé trái tim tôi.
"Làm sao em đến được đây?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, cố gắng làm dịu đi giọng nói khàn đặc của mình.
Em mở miệng định nói nhưng chỉ thốt ra được một tiếng the thé: "Tôi... tôi..."
Với một tiếng thở dài nặng nề, tôi lên tiếng: "Anh sẽ đưa em ra khỏi đây"
Tôi cố gắng xoa dịu em bằng một nụ cười mà tôi hy vọng nó sẽ là một lời trấn an. Nhưng vết sẹo trên mắt phải của tôi - một vết tích của quá khứ không mấy vui vẻ - có lẽ đã khiến nụ cười của tôi trở nên quái dị trong mắt em, nó càng làm em sợ tôi.
Trong im lặng, tôi dẫn em đi trên những con đường hẹp, ẩm thấp và tối tăm. Một nỗi ấm áp bất ngờ nở rộ trong lồng ngực tôi giữa cảnh hoang tàn.
Shizuka, cái tên đã khắc sâu vào ký ức tôi, tôi nhớ em, luôn luôn nhớ đến em. Nhưng có lẽ em sớm đã quên tôi. Tên tôi có lẽ đã bị em lãng quên từ lâu hoặc có lẽ chưa bao giờ được nhớ đến một cách trọn vẹn.
Cuối cùng tôi vẫn đưa em đến đồn cảnh sát, tôi không thể để em lang thang về nhà một mình trong trạng thái này, và tôi biết rằng em không đủ tin tưởng để cho tôi biết nơi em sống ở đâu. Và tôi càng không muốn em biết được tôi đã âm thầm theo dõi cuộc sống của em bao lâu nay.
"Vào đi, giờ em đã an toàn rồi", tôi nói.
"Cảm ơn..." em thì thầm.
"Cảm ơn anh." Em nói lại, to và rõ hơn lần trước, có lẽ là sợ tôi không nghe được.
Tôi mỉm cười, "Tôi chỉ đang thực hiện một lời hứa nhỏ thôi, nhóc con. Hãy cẩn thận hơn nhé"
"Cảm ơn anh" Em cảm ơn tôi một lần nữa, và bước vào đồn cảnh sát, nơi trú ẩn an toàn gần nhất của em.
Nhìn em khuất khỏi cánh cửa đồn cảnh sát, một nỗi đau sâu thẳm len lỏi vào tim tôi. Ký ức về tôi, có lẽ sớm đã chẳng còn. Tám năm, đủ dài để em quên đi kẻ vô tình bước vào ký ức em trong một khoảng khắc không đáng giá. Và cũng trong những năm tháng đó, tôi đã nhận thức được khoảng cách vô tận giữ tôi và em. Tôi là thủ lĩnh tàn nhẫn của một băng đảng khét tiếng, là thế lực ngầm của Tokyo đang rung chuyển dưới nắm đấm của tôi, cuộc sống của tôi đan xen mùi khói, bạo lực và máu. Ngược lại, em là một tâm hồn dịu dàng, tràn đầy hạnh phúc và lòng tốt - hiện thân của sự trong sáng và tốt đẹp, thứ vô cùng xa lạ với thực tại của tôi.
Và tôi gặp lại em một lần nữa. Trái tim tôi nhói lên một nỗi khao khát muốn gặp lại em.
Ánh mắt tôi và em chạm nhau, sự ngạc nhiên của em nhanh chóng biến thành một nụ cười ngọt ngào khiến trái tim tôi lỡ thêm một nhịp.
"Em không ngờ lại gặp lại anh, cảm ơn anh vì đã giúp em" em nói, giọng nói của em như một loại thuốc xoa dịu tâm hồn tôi.
Em biết tôi là ai, phải không, Shizuka? Em biết, em đã thấy nó. Và đôi mắt em vẫn nhìn tôi một cách trân thành như thể em chưa nhìn thấy tội lỗi của tôi.
"Em là Shizuka", em tự giới thiệu, đưa tay ra, một cử chỉ vô cùng ngây thơ và trong sáng.
"Nora", tôi khàn giọng đáp lại, bàn tay chai sạn và thô ráp của tôi chạm vào những ngón tay mềm mại của em.
"Nora-san, cảm ơn anh một lần nữa". Nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua màn mây giông bão, và trong khoảnh khắc thoáng qua, trái tim tôi khựng lại, đắm chìm trong sự ấm áp mà em mang lại.
Tôi lại không kìm được nỗi khao khát muốn nhìn thấy em.
Một buổi chiều, tôi lái xe ngang qua trường của em, cửa sổ hạ xuống, để không khí xua tan những suy nghĩ phiền muộn và những ngón tay đẫm mùi khói thuốc của tôi. Tôi thoáng thấy em, được bao quanh bởi những người bạn cùng tuổi. Em rất khác tôi.
Tiếng cười của em và họ vang lên, hoà vào cơn gió, nhẹ nhàng tiến vào tai tôi. Tôi cân đã nhắc đến việc rời đi, tôi không muốn em nhìn thấy tôi.
"Nora-san!" Giọng em cắt ngang tiếng cười trong gió, thu hút ánh mắt tò mò của bạn bè em về phía tôi. Trái tim tôi như muốn rời khỏi lồng ngực.
"Chào Shizuka." Tôi cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, mặc dù sự căng thẳng đang len lỏi vào cổ họng. Em tiến đến gần chiếc xe, một nụ cười rạng rỡ trên môi, "Dạo này anh khoẻ chứ?"
"Tôi vẫn ổn", tôi trả lời, giả vờ, "Tôi đang giải quyết một số công việc gần đây. Tôi cũng không ngờ lại gặp em. Em đang học ở đây à?" Tôi hỏi, tỏ ra không biết gì về việc biết em học ở đây.
"Vâng, em đang học ở đây", em xác nhận bằng một cái gật đầu.
"Tôi nghĩ là bạn em đang đợi em", tôi nói khi nhìn về phía đám bạn của em, và em cũng quay lại nhìn họ.
"Cũng đến giờ tôi phải đi gặp khách hàng tiếp theo." Lời nói dối bùng cháy trong tôi, tôi đến đây chỉ để gặp em.
"Vậy gặp lại sau nhé!" em nói, vẫy tay tạm biệt, tay em nán lại trong không khí khi em quay lại với những người bạn của mình, tiếng cười khúc khích của em và họ lại vang lên, lấp đầy buổi chiều muộn với sự nhẹ nhõm sảng khoái, rồi để lại trong tôi nỗi phiền muộn. Tôi dập điếu thuốc của mình, vị đắng chát còn đọng lại trên lưỡi. Nỗi khao khát tuyệt vọng gặm nhấm tôi, thúc giục tôi kéo em vào thế giới hỗn loạn của mình. Nhưng em thuộc về ánh sáng, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp, và sống trong hạnh phúc. Tôi biết tôi phải chấm dứt tất cả trước khi quá muộn. Tôi biết mình phải làm gì, nhưng viễn cảnh mất đi em như một con dao xoáy không ngừng vào lồng ngực tôi.
Em ở đó, nụ cười nở rộ như một đoá hoa xinh đẹp. Tôi nhìn em, mỉm cười một cách vô thức.
Ký ức lại ùa về tâm trí tôi.
"Dù có xa tận chân trời, tôi cũng sẽ đưa cô trở về nhà an toàn."
Tôi đã từng hứa sẽ bảo vệ em, bảo vệ em bằng mọi giá. Tôi đã làm được, chỉ tiếc là em không còn nhớ đến lời hứa ấy...
Tạm biệt nhé, bé con.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro