Chap 25: Anh trai

Cuộc sống trôi qua yên bình, êm ả Ngày nào cũng vậy, Denmark đều đến khu trại của người Na Uy để tìm bạn mình, khi thì hai đứa đi khám phá khu trại, khi thì Norway dạy cho Denmark cách sử dụng mấy dụng cụ kì lạ. Nhưng ở trại của Norway ít trẻ con quá nên Denmark lúc nào cũng lôi kéo Norway sang trại chỗ của mình. Vì không quen chốn đông người nên Norway rất e dè khi chơi với đám trẻ Đan Mạch.

-"Nè, Danmark, đó là em cậu hả?" – một đứa trẻ trong làng của Denmark hỏi.

-"Không. Đây là bạn mình mà."

-"Thế mà tớ cứ tưởng...Nhìn nó lúc nào cũng bám theo cậu làm bọn này nghĩ cậu mới có em trai!"

Denmark suy nghĩ, cậu nhớ rằng mỗi khi Norway chơi trò chơi gì với đám trẻ thì lúc nào cậu cũng phải dẫn dắt cậu ta. Mỗi khi Norway ở một mình mà không có cậu là thể nào cậu ấy cũng ngồi thu lu một góc để đợi cậu về, chẳng chịu làm gì cả. Ngẫm lại thì, mình cũng giống với một người anh đấy chứ...

.

.

-"Cậu vừa nói gì cơ?"

-"Gọi anh là "anh trai" đi" – Denmark nói.

-"Điên hả?" – Norway ngạc nhiên.

-"Nhiều người nhầm hai ta là anh em mà, mà anh cũng thấy chúng ta cũng giống anh em thật. Gọi anh là "anh" đi nha." – Denmark làm bộ mặt dễ thương.

BỐP – Một cú đấm vào mặt Denmark.

-"Không!" – Norway lạnh lùng đáp. "Và đừng có xưng hô như thế trước mặt tớ."

-"Thôi mà, Norge! Gọi "anh" thôi mà! Em nhìn xem, trông anh còn lớn hơn cả em nữa đấy." – Đó là sự thật, Norway chỉ thấp đến tai Denmark mà thôi.

-"Không!" – Norway đáp.

-"Đi mà, đi mà! Xin em đấy!" – Denmark nhõng nhẽo. Nếu ai đó đang nhìn thấy cảnh này thì không hiểu đúa nào là anh, đứa nào là em nữa, "Anh luôn muốn có một đứa em!"

Do mức độ lầy lội của Denmark quá cao nên Norway quyết định để Denmark gọi mình kiểu gì cũng được.

-"Cậu muốn gọi thế nào thì gọi, nhưng tôi nhất quyết không xưng "em" với cậu đâu." – Norway nói. Còn Denmark trề môi, làm vẻ mặt thất vọng, nhưng cậu vẫn quyết tâm một ngày nào đó, Norway sẽ trở thành em cậu, chắn chắn là vậy.

.

.

-"Danmark, cậu muốn tới xứ sở của tớ không?"

-"Xứ sở của em? Tức là vượt biển hả?" – Denmark hỏi.

-"À, ừ. Không hẳn là vượt biển, chỉ là một eo biển nhỏ thôi mà." – Norway đáp, cậu vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô kì dị kia của Denmark.

-"Wowww, tuyệt quá!! Anh muốn đến đó ngay bây giờ!!" – Denmark rất hạnh phúc, cậu luôn tò mò về xứ sở phương Bắc của Norway.

-"Bình tĩnh đi nào!! Ngày mai tàu sẽ khởi hành. Cậu về nhà chuyển bị đồ đạc nhé, nhớ mang theo áo ấm nữa, có thể sẽ lạnh lắm đấy." – Norway nói.

-"Okay! Ở đây vốn đã lạnh rồi mà, lên đó chắc không là gì chứ!"

-"Rồi anh sẽ biết nó như thế nào thôi!" – Norway nói.

-"Khoan...em vừa nói gì thế?" – Denmark đột ngột hỏi.

-"Em nói là rồi anh sẽ..." – Norway nhận ra và lấy tay che miệng mình lại.

-"Em đã gọi anh bằng "anh" rồi kìa! Em gọi rồi kìa!" – Denmark reo lên vui sướng.

-"Không!! Tớ không có nói thế!! Cậu nghe nhầm rồi!!" – Norway cãi lại.

-"Nhưng anh vừa nghe thấy mà!Rõ ràng em vừa nói xong!"

-"Không!! Tớ không nói gì cả! Tớ không nói gì cả!!"

-"Thôi nào Norge, em không cần làm vậy mà!"

-"Thế cậu không về ngủ à? Mai chúng ta sẽ đi sớm đấy!" – Norway đán trống lảng.

-"Ừ, anh sẽ...Này, đừng có đổi chủ đề chứ!!"

Norway đẩy Denmark ra khỏi lều của mình, cậu nhóc cấm tiệt Denmark quay trở vào đó, "Nếu cậu mà làm phiền giấc ngủ của tớ thì đừng trách ngày mai tớ ném cậux uống biển đấy." Nói rồi, Norway thổi nến rồi lên giường đi ngủ.

Denmark đứng ngoài, mỉm cười, cậu biết là Norway chỉ đang nóng giận nhất thời thôi, chứ thực ra là rất muốn gọi cậu bằng anh rồi. Denmark nhảy chân sáo quay về nhà, còn Norway thì nằm trong chăn và cảm thấy xấu hổ...

.

.

Trời cao trong xanh, gió thôi mát lành, biển động lặng yên, bầy hải âu by quanh những con tàu. Khung cảnh sẽ càng trở nên lãng mạn hơn nữa nếu như...

.

-"Trời ạ! Trần đời chưa thấy ai lần đầu đi biển mà lại say sóng nhiều đến thế!" – Norway ngao ngán khi thấy Denmark kiệt sưc bên lan can tàu mà ói xuống biển. Hy vọng là không có con cá nào chết vì mấy thứ đó.

-"Anh cũng phải có thời gian làm quen với cái mới chứ!! Tàu gì mà lắc dữ..." – Denmark vừa thở hổn hển, vừa nói.

-"Nhưng biển đang lặng mà. Mới đó mà anh đã gục thế này rồi, nhỡ có bão bùng gì thì tính sao?"

Denmark không nói chỉ, chỉ tiếp tuc làm cái việc mình đang làm :v

.

-"Lạnh.....lạnh....lạnh quá à!!!" – Denmark run lên cầm cập khi vừa mới đặt trên tới xứ sở của Norway. Bây giờ là tháng năm nhưng cảm giác như mùa đông vẫn không chịu rời đi vậy.

-"Đã bảo cậu phải mang áo ấm mà!" – Norway thở dài, cậu choàng chiếc áo lông của mình lên người Denmark. Tuy vậy, cậu vẫn có thể thản nhiên đi trong tiết lạnh mà vẫn không hề hấn gì. "Chào mừng đến với Na Uy!"

.

Nếu so với Đan Mạch thì Na Uy khác xa một trời một vực. Nếu ở nhà Denmark có đồng cỏ xanh, có những khu rừng thơ mộng thì ở đây có rất nhiều núi đá hiểm trở. Nếu ở Đan Mạch có nguồn thức ăn dồi dào thì ở đây, việc trồng trọt khá là khó nhằn. Nếu ở Đan Mạch có bãi biển cát vàng, thì ở Na Uy, núi xẻ ra đến tận bờ biển...

-"Norge, anh mệt quá, hay là chúng ta nghỉ chân 5 phút, được không?" – Denmark thở hổn hển, cậu thấy mình đã đi một quãng đường khá xa rồi.

-"Nhưng mà cậu mới đi được có 5 phút thôi mà!" – Norway nói.

-"Đi 5 phút, nghỉ 5 phút, thế là huề mà. Mà nhà em có nhiêu núi quá, anh đi không có quen."

-"Thôi được, nghỉ thì nghỉ vậy!" – Norway nhượng bộ, cũng phải coog nhận là Denmark vẫn chưa quen lắm với khí hậu ở đây.

-"Norge, rốt cục chúng ta đang đi đâu vậy?" – Denmark hỏi.

-"Chúng ta đang đến nơi đẹp nhất của phương Bắc, nếu chưa đặt chân đến đó thì coi như đã bỏ phí đời!!"

-"Anh thấy toàn là núi...lấy đây ra mà đẹp chứ. Mấy đồng lúa vàng với cỏ xanh vẫn là đẹp nhất." – Denmark khẳng định.

-"Mấy cái đó chỉ bình thường thôi, rồi cậu sẽ thấy nó đẹp đến mức nào!!"

.

.

Norway dẫn Denmark đến một vách núi đã. Ở giữa hai vách núi là một tảng đá rất to bị mắc kẹt, troong có vẻ cheo leo. Norway đứng trên tảng đá đó mà không hề e sợ.

-"Nào, Danmark, ra đứng với tớ đi!!" – Norway đưa tay ra để ra hiệu.

-"Trông có vẻ không ổn lắm. Nhỡ nó không chịu được cả hai chúng ta thì sao??" – Denmark lo lắng, vì phía dưới là vực rất sâu mà.

-"Yên tâm đi, nó đã đứng vững ở đây từ rát lâu rồi mà, không có chuyện rơi đâu. Nào, Danmark, đừng nhút nhát thế chứ." – Norway cười.

-"Này, anh không nhút nhát nha!! Đứng thì đứng." – Cảm thấy bị xúc phạm, Denmark nắm lấy tay Norway và đứng trên cái tảng đá chênh vênh kia, cậu nhìn xuống dưới...đúng là chết người mà!!

-"Danmark, hãy nhìn về phía trước đi!!" – Norway chỉ tay về phía trước, Denmark hướng mắt nhìn theo.

-"WOW! Thật không thể tin được!!" – Denmark la lớn. Trước mặt cậu là một cảnh thiên nhiên hùng vĩ, cảm giác như đó là một xứ sở thần thiên vậy, những đám mây được mặt trời chiếu vào khiến chúng trở nên lấp lánh, xa hơn nữa là những thác nước lớn chảy xiết, tạo nên một làn khói huyền ảo...một thế giới mà Denmark chưa từng thấy. Và đúng như Norway nói, cậu đã không phí đời.

.

Norway nói có một trò rất vui và Denmark rất tò mò về điều đó. 'Lại là một vách núi!' – Denmark nghĩ. 'Sao Norge lại thích đến mấy cái chỗ nguy hiểm như vậy nhỉ? Bộ ở đây không có trò gì khác an toàn hơn sao?'

Norway dẫn Denmark đến một vách núi, nhưng khác với chỗ lần trước, vách núi này nằm ngay sát biển và không đáng sợ bằng. Tuy vậy, bên dưới là những con sóng dánh rất mạnh, nếu không cẩn thận mà rơi xuống thì chắc tan xác luôn.

-"Norge, chúng ta tới đây làm gì vậy?" – Denmark hỏi.

-"Nhảy xuống đây chơi!! Cảm giác tuyệt lắm!!"

-"Sao cơ?? Nhảy...nhảy xuống ư? Nhưng sóng đánh mạnh lắm!"

-"Thế này là bình thường mà, có gì đáng sợ đâu nhỉ?? Hay là cậu sợ??" – Norway châm chọc.

-"Không! Anh không sợ! Anh chỉ thấy nó quá nguy hiểm thôi!" – Denmark nói.

-"Chắc chắn là cậu sợ rồi!! Đúng là nhát như thỏ!" – Norway trêu chọc.

-"Anh không sợ mà!!" – Denmark la lên.

-"Thế sao cậu không dám nhảy?"

-"Vì anh không thích trò này!"

-"Ồ thế hả?? Thôi được rồi, tùy cậu! Nhưng nếu cậu nhảy xuống đó, tớ sẽ gọ cậu bằng "anh!" – Norway nói.

-"Thật chứ?"

-"Thề luôn!! Không giữ lời thì sẽ bị sét đánh chết." – Norway giơ tay thề. "Nhưng nếu cậu không thích thì cũng chẳng sao cả!"

Nói rồi, Norway lùi sâu xuống để lấy đà, cậu nhóc chạy một mạch, nhảy qua vách núi, lộn vài vòng trên không rồi rơi xuống nước. Denmark ở phía trên lo lắng, không thấy ngươi kia đâu. Một vài giây sau, Norway nổi lên tên mặt nước, vẫy tay, kêu lên vui sướng.

Denmark nghĩ ngợi. Cậu không thích trò này chút nào, nhưng nếu nhảy xuống thì Norway sẽ gọi cậu bằng anh như cậu muốn, em ấy sẽ không coi cậu là một đứa hèn nhát nữa. Đã quyết tâm như vậy, Denmark cũng chạy đà y như Norway, nhảy qua vách núi, cũng không khó như bề ngoài lắm, cảm giác rơi trên không đúng là cũng thú vị thật, không khí xung quanh như đang phóng qua cơ thể vậy. Sau vài giây, Denmark chìm xuống nước. Nước lạnh quá!!!!! Cậu phải bơi lên bờ. Nhưng có một thứ gì đó cứ cản cậu...Sóng lớn quá, cậu không đủ sức để bơi, nó cứ đánh vào cậu, cậu không thể ngoi lên được. Cậu không thể chịu được nữa...

.

.

Denmark thấy lạnh. Cậu loáng thoáng nghe thấy những tiếng rên rỉ, cậu thoáng thấy những tòa nhà lớn màu đen, cậu thấy một người phụ nữ xấu xí.

-"Nhà ngươi sẽ có nhiều việc phải làm đấy!" – người phụ nữ đó nói.

Denmark không hiểu gì lắm, nhưng cậu muốn về nhà, cậu không thể ở lại chốn này được.

-"Anh trai! Anh trai!" – Một giọng nói trong trẻo vang lên.

-"Anh trai!! Tỉnh lại đi!!"

'Norge?' – Denmark nhận ra chủ nhân của giọng nói. 'Em ấy vừa gọi mình là gì kìa?'

-"Danmark, xin anh đấy!! Hãy tỉnh lại đi!!" – Denmark nghe thấy tiếng khóc – "Em sẽ gọi anh là anh trai bất cứ khi nào anh muốn!! Em sẽ không bắt anh nhảy xuống biển nữa đâu!! Anh dậy đi mà!!!" – Tiếng than khóc ngày càng thảm thiết hơn.

'Norge, đừng khóc, anh vẫn ở đây mà!!'

Chợt cái thế giới lạnh lẽo kia bỗng biến mất, Denmark mở mắt, cậu bật dậy và ho ra rất nhiều nước.

-"Nor...ge!" – Denmark thều thào.

-"DANMARK!!"- Norway gào lên, cậu ôm chặt lấy Denmark, "Em xin lỗi! Em xin lỗi!!" – Norway vừa nói vừa khóc, những từ cậu nói ra không còn rõ rằng nữa, nhưng cậu ôm Denmark rất chặt.

-"Đừng khóc...Không sao đâu mà!" – Denmark ôm lấy Norway, dỗ dành.

.

.

Hai đứa trẻ đã quay trở về Đan Mạch, cuộc sống lại quay lại như trước đây, người Na Uy đã dồn xuống phía Nam nhiều hơn và khu vực của họ ngày càng được mở rộng, nhưng họ vẫn sống rất hòa thuận với người trong tộc của Denmark, quả là điều đáng mừng.

Nhưng tuyệt vời hơn cả, giờ thì Denmark có thể tự hào giới thiệu cho mọi người về em trai của mình. Đúng vậy, chính là Norway, còn gì hạnh phúc hơn khi nghe em ấy kêu tiếng "anh trai" chứ. :3.

.

Đêm nay lạnh thật. Denmark cuốn tròn trong tấm chăn để có thể có giấc ngủ ấm áp. Khi cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, chợt có một thứ gì đó đè lên người cậu.

-"Ai.... Ơ, Norge??" – Denmark ngạc nhiên khi Norway bỗng dưng xuất hiện trong lều của mình bình thường thì cậu hay lẻn sang chỗ của Norway, hôm nay thì lại là ngoại lệ.

-"Em làm gì ở đây thế? Đã khuya lắm rôi đấy!"

Không đáp. Norway chui vào chăn và nằm cùng Denmark.

Denmark không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chạm vào người Norway

-"Trời đất, người em lạnh như băng ấy" – Denmark hốt hoảng, "Nào, nằm sát vào anh đi, không em sẽ bị cảm mất!"

Norway liềm ôm lấy Denmark, cuộn tròn vào lòng Denmark như một chú mèo con rồi chìm vào giấc ngủ. Denmark thấy vậy, cũng không hiểu Norway đang nghĩ gì, chỉ hạnh phúc ôm lấy con người bé nhỏ, tin rằng đêm nay cậu sẽ ngủ rất ngon.

.

Sáng hôm sau, Denmark thức dậy, cậu nghĩ về đêm hôm qua, quả là một đêm ấm áp. Cậu nhìn sang bên cạnh...TRỐNG TRƠN. Không ai ở đó cả, không có Norway. Denmark thấy hụt hẫng. Không lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi ư?

Cậu tính qua chỗ của Norway nhưng trưởng làng lại giữ cậu lại để giúp ông một số chuyện, cậu cố gắng hoàn thành công việc nhanh hết sức có thể. Trong lúc ở trong xưởng của làng, cậu thấy người ta rất nhiều xe ngựa chở lương thực vừa mới khởi hành đi đâu đó.

-"Trưởng làng ơi, mấy chiếc xe ngựa đó đi đâu vậy?" – Denmark hỏi.

-"À, đó là xe chở lương thực cho bộ lạc của người Na Uy. Hôm nay họ sẽ rời đi." – trưởng làng đáp.

-"Sao cơ? Rời đi ư?" – Denmark không thể tin vào điều mình vừa nghe. "Ý ngài là sao?"

-"Tức là họ sẽ đi xa khỏi nơi này."

-"Nhưng...nhưng mà...Họ sẽ đi đâu?" – Denmark bối rối, Norway không nói cho cậu nghe về chuyện này. Tại sao chứ??

-"Ta cũng không rõ lắm. Hình như họ sẽ vượt biển, sẽ đi rất xa, có thể sẽ không trở về nữa. Nhưng chiếc xe lương thực vừa nãy là một món quà chia tay với họ."

Denmark không thể tin vào tai mình....có thể sẽ không bao giờ trở lại ư? Tại sao Norway lại giấu cậu một chuyện quan trọng như vậy? Em ấy coi cậu là cái gì chứ?

Denmark lấy một con ngựa và phi thật nhanh đến chỗ của Norway. Khu trại của Norway giờ đã trống trơn, chắc chắn giờ này họ đang ở bến cảng. Phải mau lên trước khi quá muộn.

.

Bến tàu là nơi nhộn nhịp, tươi vui, ai ai cũng chúc nhau lên đường may mắn, nhưng chỉ có duy nhất một người không thấy vậy. Norway hướng mắt về phương Nam, cậu không thể đối mặt được với người đó, cậu không đủ can đảm để nói lời tạm biệt.

-"Danmark, em xin lỗi!" – Norway bước những bước đầu tiên lên tàu.

-"NORGEEEEEEEEEEEEEE!!" – cậu nhóc quay đầu lại, Denmark đang cưỡi ngựa và tiến về phía cậu, nhưng do tốc độ quá nhanh nên người kia bị ngã.

-"Danmark!" – Norway hốt hoảng chạy đến chỗ của Denmark. "Anh có sao không?"

-"Sao em không nói gì cả?" – Denmark chẳng quan tâm đến việc mình bị ngã ngựa, cậu tức giận với con người kia. "Em có còn coi anh là anh trai không thế? Sao lại bỏ đi mà không nói với anh một tiếng nào?"

Norway không đáp.

-"NÓI ĐI!!" – Denmark gào lên.

-"Em sợ phải xa anh!!"

-"Hả?"

-"Em không muốn rời xa anh một chút nào!! Em không thể nói lời tạm biệt được. Em sợ mình sẽ không thể đi mất." – Norway bật khóc.

-"Norge...Sao em không ở lại??" – Denmark hỏi.

-"Em không thể." – Norway nấc lên, "Em không thể làm trái ý bộ lạc của mình, anh biết mà." "Đồ ngốc, sao anh lại đến đây chứ?" – nước mắt cậu bé cứ trào ra mãi không ngừng.

Denmark hiểu ra mọi chuyện, cậu hiểu lí do cho hành đọng kì lạ của Norway đêm qua, cậu hiểu vì sao mà em ấy không thể nói một lời nào với cậu. Cậu có thể chờ, nhưng không biết chuyến đi này sẽ kéo dài bao lâu, cũng có thể đây sẽ là lần cuối cùng hai đứa nhìn thấy nhau. Chỉ còn một cách...

-"Hãy đưa anh đi cùng!" – Denmark nói.

-"Ơ..."

-"Anh sẽ đi cùng em, hai ta sẽ không phải xa nhau nữa." – Denmark vừa nói, vừa lau nước mắt cho Norway.

-"Nhưng mà nguy hiểm lắm, chuyến đi lần này không phải đi qua eo biển mà se là đại dương đấy. Ở đó xa lắm, lại còn bão bùng nữa, làm sao anh sống được. Mà em cũng không rõ mình sẽ dừng chân ở đâu vì không biết bên ngoài kia có gì, chúng ta có thể chết đói. Em không thể mang anh theo được."

-"Vậy thì hãy dạy anh cách làm thủy thủ đi. Chẳng phải em nói cái gì cũng oahri mất thời gian mới quen được sao. Rồi anh sẽ quen dần với cuộc sống trên biển thôi. Anh không quan tâm đến nguy hiểm, quan trọng là hai chúng ta vẫn luôn bên cạnh nhau."

Norway nhìn vào mắt của Denmark, một sự quả quyết trong đôi mắt ấy. Đúng vậy, nếu như cậu đi một mình thì cậu sẽ chết vì cô đơn mất, Denmark cũng vậy. Cho dù thế giới có tận thế thì cậu tin chắc rằng Denmark vẫn luôn ở bên cậu.

-"Vậy thì đừng hối hận nhé!" – Norway cười.

Và như vậy đấy, hai đứa trẻ ấy đã ra khơi, bắt đầu một cuộc hành trình mới.

End flashback~~~~

Denmark mỉm cười, ngẫm lại thì ngày trước Norway đáng yêu thật đấy, quá khác so với bây giờ. Ước gì bây giờ Norway đang ở đây nhỉ, cậu muốn được cùng em ấy đi phiêu lưu như ngày trước.

-"Danmark! Danmark!" – Finland gọi từ bên ngoài.

-"Sao vậy Finland?"

-"Họ trở về rồi! Norway đã trở về rồi!" – Finland mừng rỡ báo tin.

Denmark vui mừng khi điều ước của mình đã được đáp lại. Cậu nhanh chóng chạy ra ngoài đón anh em nhà Norway. Ra đến bên ngoài, Denmark ngỡ ngàng không thể nói một câu nào, cậu trông thấy một công chúa xinh đẹp bên chiếc xe ngựa. Không, đó không phải là công chúa, đó là Norge!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro