Hạ
[05]
Sau khi dỗ Phác Chí Thành ngủ xong, Hoàng Nhân Tuấn nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi phòng, hai tay chắp lại để lên tai, dùng khẩu hình nói với Lý Đế Nỗ: "Nó-----ngủ-----rồi-----"
Lý Đế Nỗ gật đầu, trong đầu bỗng vô cùng nghiêm túc nghi hoặc, đi kèm theo là một cảm giác thất bại: "Tại sao nó trước mặt anh thì lại trở nên ngoan ngoãn đến thế nhỉ?" Lý Đế Nỗ mỗi lần dỗ đều không chịu ngủ.
Hoàng Nhân Tuấn chống nạnh, vênh mặt nhướn mày: "Còn phải nói, cũng không nhìn xem tôi là ai."
Lý Đế Nỗ bị dáng vẻ kiêu ngạo của cậu làm cho buồn cười, vươn tay ra xoa xoa đầu cậu: "Ừm, anh vất vả rồi. Đi thôi, tôi đưa anh về."
Xe đến dưới nhà Hoàng Nhân Tuấn, hai người níu níu kéo kéo lẫn nhau nói lời chúc ngủ ngon đến tận lần thứ ba, Hoàng Nhân Tuấn vẫn cứ luyến tiếc không muốn xuống xe, chần chừ cả nửa ngày sau, mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Hay là lên lầu ăn một bát mì rồi về?"
Lý Đế Nỗ nghe câu này xong liền ngẩn ra, bên má cũng dần đỏ theo, ánh mắt hướng về phía đối phương, hắng giọng vài cái rồi nói: "Ừm, tôi đi đỗ xe trước vậy."
Đợi Lý Đế Nỗ đỗ xe xong, vừa đúng lúc Hoàng Nhân Tuấn bước ra từ cửa hàng tiện lợi bên cạnh, xách theo một túi nilon chứa vài món đồ ăn."
"Không biết cậu thích vị nào, nên tôi đã mua thêm nhiều vị khác nữa đó."
Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bản thân cả đời này cũng chưa bao giờ ẩm ướt đến như vậy.
Tình dục trong cơn mây mù đang dần được lên men, Lý Đế Nỗ mang đến một cơn mưa nóng ấm, làm cho cậu ẩm ướt khắp cả người từ bên trong cho đến bên ngoài.
Cậu ôm chặt tấm lưng gầy của Lý Đế Nỗ, đôi môi nóng rực hiển nhiên dính sát vào tai đối phương, bộ dạng uể oải, giống như là đang nói mê: "Lý Đế Nỗ..."
Sau những trận hôn môi triền miên của Lý Đế Nỗ dành cho Hoàng Nhân Tuấn, thì anh cũng nhanh chóng rời khỏi giường. Hoàng Nhân Tuấn buồn ngủ đến mắt mở không lên, mơ mơ màng màng nhìn về phía cơ thể hoàn mỹ kia đang dần dần mặc lên lại từng cái quần chiếc áo, cậu có chút không vui, chau mày nói: "Đi đâu?"
Lý Đế Nỗ không quay đầu lại nói: "Nửa đêm Phác Chí Thành tỉnh dậy mà không thấy anh thì thằng nhóc đấy sẽ khóc ầm lên mất."
Hoàng Nhân Tuấn mếu máo, vô thức tranh sủng: "Em cũng vừa mới khóc xong..."
Sở trường của Lý Đế Nỗ không phải là dỗ đứa bé, mà chính là rất biết dỗ một người lớn, anh đi đến đầu giường nhẹ hôn lên trán cậu một cái, mở lời với âm giọng mê hoặc không biến sắc: "Vậy phải làm sao đây? Em qua ở với anh đi, có được không?"
Mãi cho đến khi Lý Đế Nỗ đã rời đi, Hoàng Nhân Tuấn mới đứng lên đi từng bước từng bước rồi cảm thấy dáng đi của bản thân hình như là càng đi càng lệch.
Hoàng Nhân Tuấn cũng chẳng thèm quan tâm bây giờ đang là nửa đêm, nhanh chóng tìm đến đường dây nóng trợ giúp từ phía người anh em, Lý Đông Hách nghe chuyện xong liền mắng cậu một câu, chuyện tình cẩu huyết: "Hoàng Nhân Tuấn não mày bị úng nước hả, đường đường là một Hoàng tổng đơn thân lại đi làm cái gì mà bố dượng, mày bị người tình làm cho mờ mắt rồi đó mày có biết không hả?!"
Hoàng Nhân Tuấn bị mắng nhưng vẫn rất cam chịu, rụt rè nói: "Ah vậy sao? Nhưng cậu ấy rất to rất thô lại rất cứng..."
"Cứng lắm không? Cứng hơn viên kim cương không?"
Hoàng Nhân Tuấn nghe không ra đây là một lời mỉa mai, cậu liền hào hứng tiếp lời: "Tao nghĩ là có thể xem như vậy! Ôi mẹ ơi thích quá đi mất! Lên đỉnh chết tao rồi!!"
Lý Đông Hách ngắt điện thoại.
[06]
Khi Lý Đế Nỗ đẩy cửa phòng làm việc Hoàng Nhân Tuấn, vừa đúng lúc Lý Đông Hách bước từ bên trong ra, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Đế Nỗ một mặt tỏa ra khí lạnh, đôi mắt thường được các nhiếp ảnh gia khen ngợi của Lý Đông Hách liếc thành hình viên đạn, khi lách qua nhau còn cố ý đụng vào anh một cái.
Từ thái độ của đối phương, Lý Đế Nỗ mơ hồ ngửi được một mùi vị chiến thắng, nhẹ cười thầm, sau khi đóng cửa xong cũng thuận tiện khóa nó lại.
Hoàng Nhân Tuấn khi thấy anh thì đôi mắt liền sáng lấp lánh, vẫy tay gọi anh lại, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lý Đế Nỗ, ngẩng đầu lên định hôn anh, nhưng lại bị gọng kính của đối phương cản trở.
"Đợi một chút..." Lý Đế Nỗ bật cười, cho phép đối phương thay anh tháo gọng kính xuống, mới cúi cả thân người xuống hôn Hoàng Nhân Tuấn.
Hoàng Nhân Tuấn rất ngoan ngoãn thuận theo nụ hôn của Lý Đế Nỗ, cậu quay mặt lại để cả người lọt thỏm vào trong lòng của Lý Đế Nỗ: "Chiều nay em đi đón Phác Chí Thành nhé."
Lý Đế Nỗ ôm Hoàng Nhân Tuấn trong lòng, ngón tay nhẹ xoa xoa vết bớt trên bàn tay cậu, nắm chặt rồi lại hôn lên: "Vậy anh ở nhà nấu cơm đợi hai người trở về."
Khi Hoàng Nhân Tuấn gấp rút đi đến nhà trẻ, đa số bọn trẻ đều đã được người nhà tới đón hết cả rồi, những bạn trẻ còn lại thì sẽ tập trung tại một chỗ để chờ được đón.
Hoàng Nhân Tuấn bị mù đường, ù ù cạc cạc tìm hết tận nửa ngày mới tìm được tới nhà trẻ của Phác Chí Thành, vừa đi tới gần đã nghe được những trận cãi nhau rất kịch liệt truyền từ bên trong phòng chờ ra.
Giọng của các bạn trẻ vô cùng nhộn nhịp, nghe có chút sắc bén: "... Nhưng mà Phác Chí Thành không có mẹ!"
"Tớ có mẹ nhé!" Phác Chí Thành giống như một bé nhím xù lông lên, tức đến la khan cả họng, rõ ràng đã bị lời nói của đối phương chọc cho nổi điên, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều, "Mẹ của tớ rất đẹp, còn biết rất nhiều thứ về vũ trụ nữa!"
Aaa, thật là cảm động quá mà.
"Mẹ tớ nấu ăn rất ngon! Ngày nào cũng nấu lẩu Tứ Xuyên cho tớ ăn!"
"Mẹ của tớ là một người đàn ông! Ngày nào cũng vào nhà vệ sinh cùng với tớ!"
Người mẹ đàn ông Hoàng Nhân Tuấn: ?
Stop stop, còn nói về những việc làm cảm động nữa thì thật sự cứu không nổi nữa rồi.
Hoàng Nhân Tuấn xuất hiện kịp thời, Phác Chí Thành vừa quay đầu nhìn thấy cậu, giống như nhìn thấy vừa được cứu binh vậy, chạy bổ nhào vào lòng Hoàng Nhân Tuấn, còn đặc biệt gọi lớn một tiếng "Mẹ ơi", rõ ràng là gọi lớn cho những bạn trẻ đứng kế bên nghe.
Phác Chí Thành gọi xong liền cảm thấy bất an, rụt rè liếc nhìn cậu, Hoàng Nhân Tuấn bị ánh mắt của đứa trẻ này làm cho mềm nhũn, Hoàng Nhân Tuấn cúi người ôm chặt lấy nó, hôn lên trán nó cười nói: "Bảo bối, nói tạm biệt với bạn đi nào."
Đi ra khỏi nhà trẻ, Hoàng Nhân Tuấn gặng hỏi mới biết được nguyên nhân là gì, hóa ra là thầy giáo của nó hôm nay cho bài tập về nhà, là chụp một tấm hình cùng người nhà trải qua một ngày nào đó.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nó thì nào có nỡ nói ra những lời từ chối được, thế là bèn đồng ý.
Khi Hoàng Nhân Tuấn nắm tay dẫn Phác Chí Thành về đến gần nhà, đúng lúc gặp được Lý Đế Nỗ bước ra từ siêu thị, Lý Đế Nỗ một tay cầm đồ ăn, một tay kia rất tự nhiên nắm lấy tay phải của Phác Chí Thành.
Hoàng Nhân Tuấn khẽ nhìn vào cái bóng hai lớn một nhỏ đang nắm tay nhau đi trên con đường dần dần kéo dài rồi lại rút ngắn, cậu bất giác cong khóe môi.
[07]
Vào thứ bảy, Hoàng Nhân Tuấn đem đến nhà Lý Đế Nỗ một chiếc kính viễn vọng cực lớn, Phác Chí Thành khi thấy món đồ chơi thì hưng phấn cực độ.
Lý Đế Nỗ không tinh thông về thiên văn học, nhưng lại rất giỏi những việc động tay chân, tốn hết cả một buổi chiều cùng Hoàng Nhân Tuấn lắp ráp nó, Phác Chí Thành đứng một bên phụ trách việc chụp hình và cổ vũ.
Sau khi lắp xong kính viễn vọng, Lý Đế Nỗ nhìn Hoàng Nhân Tuấn ngẩn ra cả nửa ngày, hiếu kì hỏi hôm nay có hiện tượng gì lạ sao?
Hoàng Nhân Tuấn vô tội nói: "Cũng không có gì, chỉ là lần trước đã đồng ý với tiểu Thành là cùng nó ngắm sao trời."
Lý Đế Nỗ vô cùng cạn lời, Phác Chí Thành thì lại vô cùng đắc ý, chạy đến hôn lên má Hoàng Nhân Tuấn một cái rõ kêu, xúc động nói: "Cảm ơn bố."
Nói xong liền quay đầu nhìn Lý Đế Nỗ, biểu cảm lại đổi thành vô cùng nghiêm túc: "Cảnh hồi nãy bố đã nhấn nút quay chưa vậy?"
Ăn xong cơm tối, Phác Chí Thành đi vào nhà tắm, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đế Nỗ ở phòng bếp rửa bát.
"Phác Chí Thành rất thích em." Lý Đế Nỗ quay đầu qua, vừa nói vừa cười nhìn Hoàng Nhân Tuấn.
Lý Đế Nỗ ở cuộc sống thường nhật so với Lý Đế Nỗ đi làm thì có cách biệt rất lớn, cởi bỏ bộ âu phục thay thành áo hoodie, đeo thêm một chiếc kính gọng đen điển hình, giảm đi cái cảm giác lạnh lùng luôn xa cách nghìn dặm với người khác, được tiêm nhiễm ngọn lửa giữa người với người, dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả lời nói cũng thay đổi thành ấm áp hơn.
Hoàng Nhân Tuấn rất thích thư ký Lý lạnh lùng, cũng rất thích người bố đơn thân vừa dịu dàng lại vừa ngốc nghếch này.
"Vậy anh thì sao?"
Lý Đế Nỗ dường như bị bốn chữ này làm cho giật mình, cúi đầu tiếp tục rửa bát, một khoảnh khắc trong phòng chỉ vang lên tiếng nước chảy cùng với những tiếng va chạm bát đũa với nhau, mãi cho đến khi cậu cho rằng Lý Đế Nỗ sẽ không trả lời câu hỏi này nữa, anh mới quay qua nhìn Hoàng Nhân Tuấn, đó là một ánh mắt kiên định, nhẹ giọng mở lời.
"Anh rất yêu em."
Lý Đế Nỗ đã do dự rất lâu, thế rồi quyết định nói như vậy.
Có lẽ khoảnh khắc này không phải là cơ hội tốt nhất để anh bày tỏ lòng mình, có lẽ phần tình cảm này quá lớn, khi đứng bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn thì anh hầu như đều biến thành không giống anh nữa, lỗ mãng, kích động, cảm tính dẫn trước lý trí, không thể thuyết phục.
Nhưng anh vẫn muốn cho Hoàng Nhân Tuấn biết, anh rất yêu cậu, chân thành đối đãi cậu, mãnh liệt yêu cậu, không cách nào ngừng lại được.
Hoàng Nhân Tuấn nhẹ chớp chớp mắt, tiến tới hôn lên môi Lý Đế Nỗ, đứng bên cạnh Lý Đế Nỗ nói với một vẻ đắc ý.
"Hành lý của em đang để trong cốp xe rồi đấy."
[08]
Hoàng Nhân Tuấn lấy từ trong hành lý ra ba bộ pyjamas Moomin với ba size khác nhau, một bên mặc lên cho Phác Chí Thành, một bên thì lèm bà lèm bèm: "Thật ra bố đã chịu đựng cái bộ pyjamas sọc caro của hai bố con con rất lâu rồi."
Mãi cho đến khi một lớn một nhỏ cả hai thay bộ pyjamas Moomin xong, Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy khung cảnh tuyệt trần này suýt chút nữa thì rưng rưng, cầm điện thoại di động chụp lại cho hai người họ rất nhiều hình với các góc độ khác nhau, sau đó đăng lên vòng tròn bạn bè.
[Người thành công Hoàng Nhân Tuấn: [Hình][Hình][Hình] Nhân sinh mỹ mãn/ Khóc lớn]
[Lý Đông Hách: Đây là chính một sự ngu ngốc tiêu chuẩn của thời hiện đại.]
[La Tại Dân: Cosplay Moomin biến thái ghêeee]
Tối nay vẫn là Hoàng Nhân Tuấn dỗ Phác Chí Thành ngủ, Phác Chí Thành đã sớm trèo lên giường nằm đợi cậu đến đọc cho nó nghe những câu chuyện trước khi ngủ, đắp chăn lên vô cùng nghiêm chỉnh, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh.
Vừa kể chuyện đến một nửa, Phác Chí Thành đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Con tặng bố một căn nhà nhé."
Hoàng Nhân Tuấn người bỗng nhiên được nhận một căn nhà với view biển: ?
"Lạc Lạc nói, cậu ấy rất thích con, sau này lớn lên sẽ mua tặng con một căn nhà, thế này thì tụi con có thể kết hôn rồi." Phác Chí Thành chậm rãi giải thích "Con đem nhà của con tặng cho bố, vậy bố có thể kết hôn với bố Lý Đế Nỗ được không?"
Phác Chí Thành rất thích Hoàng Nhân Tuấn.
Trong đầu óc của nó có chứa rất nhiều thứ kỳ lạ, người bố ngốc nghếch kia không hiểu phong tình, nhưng ngược lại Hoàng Nhân Tuấn rất hay cùng cậu nói chuyện về vũ trụ. Hơn nữa, nó phát hiện, hóa ra Lý Đế Nỗ cái người bố ngốc kia khi ở trước mặt Hoàng Nhân Tuấn, cũng có thể trở thành vô cùng đẹp trai, vô cùng dịu dàng.
Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.
Lý Đế Nỗ vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy một khung cảnh một lớn một nhỏ, cả hai người kề đầu bên nhau ngủ đến say sưa, anh bước vào để lại trên trán mỗi người một dấu hôn, rồi mới nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Lần đầu tiên Lý Đế Nỗ gặp Phác Chí Thành là lúc anh vừa tốt nghiệp đại học, cả thân thằng bé toàn máu nằm bên cạnh người chị của anh đã ngừng hô hấp, gào khóc đến không biết mệt mỏi, dường như không hề biết mọi thứ xung quanh đã xảy ra chuyện gì, trong khoảnh đột ngột đó, họ đã trở thành người nhà duy nhất của nhau trên thế giới này.
Anh một bên phải sứt đầu mẻ trán với cái thế giới gian nan lạnh nhạt này, một bên phải vụng về chăm sóc cho một sinh mệnh bé nhỏ, tập quen dần mọi thứ. Anh yêu Hoàng Nhân Tuấn, lại vì điều này mà thường muốn nói lời xin lỗi cậu. Tình yêu của anh vĩnh viễn không cách nào nói ra một cách chân thành được, không màng tất cả, đối với Hoàng Nhân Tuấn, dường như là vừa đấm vừa xoa, âm thầm mê hoặc cậu, mạnh nhẹ cưỡng ép cậu.
Còn Hoàng Nhân Tuấn toàn thân đều như phát sáng, với một lý tưởng hạnh phúc và lãng mạn, lao đầu theo đuổi anh một cách nồng nhiệt, ôm lấy anh, hoàn toàn không quan tâm đến việc bị nhiễm phải những thứ phàm tục, cùng với Lý Đế Nỗ tham gia vào cuộc sống của nhau.
Sau đó vừa tự tin lại đắc ý tuyên truyền rằng, ở một góc nào đó trên thế giới, có một câu chuyện tình được bắt đầu từ giây phút này.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro