Thượng

[01]

Hoàng Nhân Tuấn, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong ngành, cậu đã mở một công ty thiết kế với quy mô không lớn cũng không nhỏ, bên dưới quản lý tầm mười mấy nhân viên, có thể xưng là một vị giám đốc trẻ tuổi lại có vị thế, theo như cậu đã nói, nếu như nỗ lực thêm một chút nữa thì có thể bước tới vị trí là một trong những công ty mới xuất sắc nhất.

Vị Hoàng tổng trẻ tuổi lại vừa có vị thế trong ngành, xét về sự nghiệp có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày đều rất giản dị và đơn điệu, chỉ có duy nhất một bức tường chắn ngang cuộc sống của cậu, chính là Hoàng Nhân Tuấn đang yêu thầm thư ký của cậu.

Đối tượng cậu đang yêu đơn phương tên là Lý Đế Nỗ, gương mặt đầy soái khí, tính cách lại là một người vô cùng nhạt nhẽo, thời gian đi làm thì rất tỉ mỉ hoàn thành tốt công việc, thời gian tan ca thì vội vã đi về, tuyệt đối không nán lại công ty thêm dù chỉ là một phút.

Rất nhiều lần Hoàng Nhân Tuấn đã muốn mời anh cùng nhau đi ăn một bữa cơm, nhưng lời còn chưa nói ra thì bóng dáng đã không thấy đâu, cậu cũng chỉ có thể nắm chặt kịch bản "Thư ký tổng tài bá đạo" vốn dĩ không tồn tại mà chán nán thở dài một hơi.

Hoàng Nhân Tuấn lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau khi yêu đơn phương, khi Lý Đông Hách tới chụp hình, cậu đã kể khổ tâm của cậu cho Lý Đông Hách nghe hết cả nửa ngày.

Lý Đông Hách nghe xong vô cùng ngạc nhiên: "Làm gì thật sự có người không hiểu chuyện đến thế chứ, đến cả một người đàn ông cũng trị không được?"

Hoàng Nhân Tuấn: ... cứng mồm ha, nói cũng thật cứng mồm.

"Lý Đông Hách, cái công việc người mẫu này không cần nữa đúng không, không cần thì có thể nhường cho người khác cần nó hơn ^^"

Giây tiếp theo Lý Đông Hách liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Hoàng Nhân Tuấn, dùng giọng nói nhão nhẹt thân tình để nói với bảo bối Nhân Tuấn của cậu: "Người ta cũng chỉ đang đùa giỡn thôi mà, làm gì mà nghiêm trọng thế!"

Hoàng Nhân Tuấn: "Mắc ói"

"Cái này còn không dễ sao, mày tự tạo thêm nhiều không gian chỉ có hai người thôi đi, nịnh nọt cậu ta một chút. Nếu thật sự không được nữa..." Lý Đông Hách chớp chớp mắt, đáy mắt ngập tràn ý cười, "thì trực tiếp đạp đổ vậy. Không đáp ứng mày thì mày cắt luôn xúc xích của cậu ta luôn đi!"

Hoàng Nhân Tuấn nghe xong thì thở dài một hơi: "Lý Đông Hách, may mà mày có một công việc chính thức, may mà mày có một người bạn trai chính thức, nếu không tao thật sự sợ là lần sau gặp lại mày, thì chính là ở trên lệnh truy nã tội phạm cấp đặc biệt nghiêm trọng rồi."

[02]

Nói đi vẫn nói lại, Hoàng Nhân Tuấn rất tin tưởng vào công thức tình yêu của Lý Đông Hách, cậu chờ đợi mong mỏi rồi lại tiếp tục chờ đợi, mãi cho đến khi không dễ dàng gì cậu đã chờ được một cơ hội đi công tác, tiểu Hoàng tổng nhanh chóng điểm mặt thư ký Lý cùng nhau đi công tác với cậu.

Ngũ quan của Lý Đế Nỗ vô cùng sắc lạnh, trời sinh vốn dĩ đã đem đến cho người khác cảm giác xa cách nghìn dặm, toàn thân tỏa ra một sức hút cực mạnh, Hoàng Nhân Tuấn dẫn theo Lý Đế Nỗ ra ngoài bàn công việc, đối tác làm ăn vừa đến liền bắt tay Lý Đế Nỗ nói "Ngưỡng mộ Hoàng tổng đã lâu! Hôm nay được diện kiến như thế này quả nhiên là một vị nhân tài!"

Hoàng Nhân Tuấn đã rất quen thuộc với điều này, cậu đứng kế bên gật đầu, đáy mắt ngập tràn vẻ đồng ý: "Ừ ừ ừ ông cũng cho rằng cậu ta rất đẹp trai đúng không."

Việc nhận nhầm người coi như không bàn tới, cả thời gian bàn công việc giữa hai bên hoàn toàn thuận lợi, Hoàng Nhân Tuấn với tâm trạng vui vẻ nói lời tạm biệt với đối phương, quay đầu lại liền nói sẽ mời các nhân viên liên hoan một chầu để chúc mừng thành công giao dịch.

Vào buổi liên hoan, Hoàng Nhân Tuấn cố ý ngồi dính lấy Lý Đế Nỗ, cả buổi vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn lẫn rót rượu cho anh, để rồi chỉ nhận lại được một câu không lạnh cũng không nóng "Cảm ơn Hoàng tổng", lại cật lực liếc mắt đưa tình thì người cũng chẳng màng để tâm, bàn tay cậu lén lút giơ ra định nắm lấy thì lại bị bàn tay kia tránh né một cách nhanh chóng, cứ nhiều lần như vậy cậu cũng chẳng còn hứng nữa, bản thân bực dọc cứ thế mà một tay nhận rượu từ người khác, một tay thì tự rót cho mình một ly.

Khi cậu cuối cùng say xỉn đến xiêu xiêu vẹo vẹo mà nằm trong lòng Lý Đế Nỗ, cúi đầu nhìn xuống bàn tay lịch thiệp của người đó, cậu không khỏi buồn bực, mẫn cảm khi say rượu có thể làm cho người ta đỏ hoe tròng mắt.

"Hoàng tổng? Hoàng tổng?" Cậu cảm nhận được Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng lắc vai cậu, giọng nói trầm thấp ân cần, hơi thở nóng khi mở lời của anh nhẹ phủ lên tai cậu, làm cho cả thân thể cậu dường như tê liệt đi.

Vì không muốn cho anh thấy bộ dạng ngượng ngùng của bản thân lúc này nên Hoàng Nhân Tuấn đành nhắm chặt mắt lại giả vờ nửa tỉnh nửa mê, sau đó không lâu lại nghe Lý Đế Nỗ thấp giọng nói với những người khác "Hoàng tổng say rồi, tôi đưa ngài ấy về phòng trước."

Hoàng Nhân Tuấn say rượu nhanh nhưng tỉnh rượu cũng rất nhanh, khi được Lý Đế Nỗ dìu lên giường thì cậu đã tỉnh được hơn một nửa, cậu nhắm mắt định bụng chờ người đi khỏi rồi sẽ thức dậy đi tắm sau đó mới ngủ tiếp, cậu đợi cả nửa ngày nhưng lại không nghe được tiếng động tác đóng cửa nào được phát ra, đúng lúc cậu chuẩn bị mở mắt, thì bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngứa.

Lý Đế Nỗ dùng ngón tay chọt vào cái lúm đồng tiền trên má cậu, rồi lại không mạnh không nhẹ nhéo một bên má cậu, nhẹ thở dài, dường như rất bất lực, thấp giọng nói: "Hoàng Nhân Tuấn à..."

SOS!!!

Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn tỉnh rượu, cậu chau mày, tốc độ xử lý tình huống của bộ não chậm chạp của cậu bỗng nhảy số vèo vèo.

Chuyện gì vậy?! Lý Đế Nỗ cũng say rồi sao? Cậu ta không phải là không thích mình sao? Không thích mình tại sao lại chạm vào mình!!

Vào lúc Hoàng Nhân Tuấn đang loạn cào cào cả lên, thì kẻ chủ mưu lại đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng, trong đầu Hoàng Nhân Tuấn chẳng biết vì sao lại hiện lên câu nói cuối cùng của Lý Đông Hách hôm nào.

"Lý Đế Nỗ!"

Rượu cho người ta được sự dũng khí, cơ thể cậu dường như nhanh hơn cả cơ não một bước, Hoàng Nhân Tuấn nắm lấy cánh tay Lý Đế Nỗ, đối phương bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã nhào lên giường, Hoàng Nhân Tuấn ngồi xổm kế bên anh, vành mắt vẫn còn đỏ, giống như một con thỏ hung dữ vừa bị cướp củ cải vậy, hùng hổ bày tỏ tâm ý: "Tôi, tôi rất thích cậu!"

Vừa nói xong cậu liền cúi đầu nhẹ hôn lên môi Lý Đế Nỗ, một bên với tay cởi bỏ cà vạt ra, Lý Đế Nỗ lại vô cùng phối hợp, hôn cậu được một lúc, mới hít một hơi rồi đẩy cậu ra: "Đợi một chút..."

Hoàng Nhân Tuấn bị Lý Đế Nỗ đẩy ra trước tiên ngồi thẩn cả người, ngay lập tức có một ngọn lửa cháy bên trong tâm hồn cậu. 

Đm Lý Đế Nỗ có thật sự là một thằng đàn ông không vậy! Cậu cũng đã đem hết tấm chân tình ra để bày tỏ đến mức này rồi, anh ta còn đợi gì nữa chứ! Trừ phi anh là cô bé lọ lem thế kỷ 21, vừa đến đúng 12h đêm thì lập tức phải trả lại chiếc giày thủy tinh, chứ không thì lý do nào khác cũng không hợp lý nữa rồi!

Lúc này áo sơmi của Lý Đế Nỗ đã cởi bỏ được hơn một nửa, cả gương mặt lẫn phần ngực bị lộ ra đều đang thi nhau phiếm đỏ đến khiến người khác động tình, hàng lông mi cong dài chớp chớp khẽ rung động, nhìn chăm chăm Hoàng Nhân Tuấn cả nửa ngày, mới miễn cưỡng  dời tầm mắt đi, hình ảnh một nữ nhân như bị bắt nạt trong một gia đình bỗng hiện lên, anh thấp giọng nói.

"Hoàng tổng, tôi, tôi có con rồi..."

Hoàng Nhân Tuấn thẩn thờ.

Đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm, chiếc giày thủy tinh bỗng nhiên biến thành một cậu nhóc.

[03]

Phát triển của sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoàng Nhân Tuấn, cậu hoàn toàn tỉnh rượu, nghi hoặc mở lời: "Vậy cậu... là bố đơn thân sao?"

Lý Đế Nỗ liếc nhìn cậu vài lần, rồi lặng lẽ gật đầu.

Oh, vẫn tốt. Hoàng Nhân Tuấn người vừa được biết bản thân mình không hề phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, liền thở phào nhẹ nhõm.

Khí thế vừa rồi đều đã dùng trên người Lý Đế Nỗ hết rồi, đầu óc cậu sau khi uống rượu xong thì hoàn toàn mơ hồ, năng lực tư duy giảm sút, Hoàng Nhân Tuấn sau khi suy đi nghĩ lại tới lần thứ ba thì vẫn là lựa chọn cài lại từng chiếc nút áo một cho Lý Đế Nỗ, đắp chăn gọn gàng lên cho đối phương, cả quá trình đều không dám ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một lần.

"Để tôi nghĩ lại xem nào... Nghĩ lại chút xem nào..."

Lý Đế Nỗ yên lặng tùy theo từng động tác của Hoàng Nhân Tuấn, nhìn cậu mặc áo lên lại cho từng người, đắp chăn lên, lại mò lên đầu giường để tắt đèn đi, rồi mò lại nằm kế bên anh, vô cùng ngoan ngoãn, cả quá trình hoàn toàn đều không khí thế như vừa nãy nữa, không lâu sau đó là chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt Lý Đế Nỗ trong đêm chìm sâu vào một khoảng không, không ngừng dán chặt mắt lên cánh môi Hoàng Nhân Tuấn, rất lâu sau đó, mới bỏ cuộc rồi nhắm mắt lại, ráng che đậy đi tấm chân tình nhiệt huyết ở sâu trong đáy mắt.

Khi Hoàng Nhân tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lý Đế Nỗ sớm đã rời khỏi phòng cậu, cậu ôm chăn ngồi trên giường cả nửa ngày, nghĩ rằng vẫn là nên bỏ qua thôi.

Mặc dù Lý Đế Nỗ vừa cao, tính cách lại chu đáo đến mê hoặc lòng người, nhưng theo như kinh nghiệm nhiều năm của Hoàng Nhân Tuấn thì làm bố dượng là một việc không dễ dàng.

Sau khi hạ quyết tâm, Hoàng Nhân Tuấn đối mặt với tường, luyện tập hơn 30 lần dáng vẻ tra nam, chuẩn bị lần sau khi gặp Lý Đế Nỗ sẽ nói với anh ta rằng: Tối qua tôi uống say rồi, những chuyện đã xảy ra thì cậu cũng quên hết đi.

Không tệ, rất ác, rất vô tâm.

Lần sau gặp mặt Lý Đế Nỗ là vào lúc cả hai ra sân bay chuẩn bị trở về, người đó đang thấp giọng nói chuyện điện thoại, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn thấy Lý Đế Nỗ gọi điện thoại riêng tư trước mặt cậu. Cậu cẩn thận giữ cho mình một khoảng cách nhất định, thầm luyện tập ngữ khí để lát nữa nói chuyện với anh, nhưng những lời nói của Lý Đế Nỗ không ngừng chạy thẳng một mạch vào tai Hoàng Nhân Tuấn.

"... Xin lỗi, bố vẫn đang đi làm ở bên ngoài... Chiều nay bố sẽ đến đón con đi học về được không?"

Đợi Lý Đế Nỗ cúp máy, Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được hỏi một câu: "Con của cậu?"

Lý Đế Nỗ gật đầu, thu lại sự lạnh lùng, gương mặt anh thay đổi trở nên dịu dàng hiếm thấy: "Hôm nay bên nhà trẻ có tổ chức một buổi diễn kịch. Đáng tiếc là tôi đến không kịp, hiếm khi được thấy thằng bé diễn xuất."

Hoàng Nhân Tuấn hứng thú: "Thật sao? Bé diễn vai gì thế?"

"Một bé heo."

Hoàng Nhân Tuấn: ...Lý Đế Nỗ là đang nói đùa sao?

Đối phương tỏ rõ vì trò đùa này mà cười đến vui vẻ, anh cười đến tít mắt trông như hai vầng trăng khuyết ngọt ngào: "Có muốn tận mắt đi xem bé heo không?"

Hoàng Nhân Tuấn rất hiếm khi thấy nụ cười của Lý Đế Nỗ, ngây ngốc gật đầu thuận theo ý của đối phương.

Mười phút sau.

Hoàng Nhân Tuấn: Thật là dở hơi! Trai đẹp làm lỡ việc mất rồi!... Tôi bây giờ giở giọng tra nam ra thì còn kịp không vậy?

[04]

Hoàng Nhân Tuấn người mà buổi sáng còn thề non hẹn biển rằng bản thân sẽ không đi làm bố dượng của người khác, thì ngay khoảnh khắc này lại đứng bên cạnh bố của đứa nhóc đấy chờ trước cửa nhà trẻ, nội tâm không ngừng bồi hồi: Nhân sinh, chính là khúc khuỷu gập ghềnh như thế mà!

Đợi một lát, cuối cùng cũng thấy được giáo viên nhà trẻ dẫn từng nhóm học sinh bước ra cổng, Hoàng Nhân Tuấn vừa nhìn đã thấy ngay bé heo nhỏ với cái mũi màu xanh ngay trước mặt, cùng với một cặp kính tròn, một mực nắm lấy góc áo của cô giáo mà đi ra ngoài, một bên thì trông ngóng về bốn phía, mơ hồ lại đáng yêu.

"Phác Chí Thành à" Lý Đế Nỗ - người còn bị kích động hơn cả Hoàng Nhân Tuấn vì bé heo nhỏ, hưng phấn đến mức không ngừng khuya tay.

Bé heo được gọi tên liền nhìn về phía Hoàng Nhân Tuấn đang đứng kế bên Lý Đế Nỗ mà ngẩn ra trong vài giây, nhưng lại không tỏ ra một chút ngạc nhiên nào, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, nhưng lại không hề chạy bắn vào lòng người nhà như các bạn nhỏ khác, nó chỉ âm thầm bước đi nhanh hơn một chút.

Ba người cùng nhau lên xe, Lý Đế Nỗ ngồi đằng trước lái xe, Hoàng Nhân Tuấn cùng Phác Chí Thành ngồi phía sau, hai mắt lớn chăm chú nhìn về phía hai mắt nhỏ.

Gương mặt nhỏ nhắn của Phác Chí Thành, đôi mắt cả khuôn miệng cũng bé xíu xiu, trông rất giống một bé hamster mà Hoàng Nhân Tuấn lúc còn nhỏ đã từng nuôi, khi đang chọc vào điểm đáng yêu của nó, mắt của Hoàng Nhân Tuấn sáng lên, mắt cậu dán chặt lên người Phác Chí Thành, bề ngoài thì giả vờ lạnh nhạt, nhưng nội tâm bên trong sớm đã gào thét.

Phác Chí Thành so ra vẫn yên lặng hơn rất nhiều, âm thầm đánh giá Hoàng Nhân Tuấn một chút, trộm nghĩ gout của Lý Đế Nỗ cũng không tệ, ngoại hình duyệt, vậy thì chỉ còn thử thách cuối cùng chính là, tâm hồn đồng bộ.

Một giọng nói mềm mại vang lên: "Chú Nhân Tuấn, chú nói xem ngoài vũ trụ có người ngoài hành tinh không?"

Lý Đế Nỗ nắm chặt tay lái, chau mày lại, thằng nhóc Phác Chí Thành này lại bắt đầu nói về vũ trụ tinh hà rồi...

Hoàng Nhân Tuấn bỗng hào hứng khí thế, vô cùng kích động: "Đương nhiên là có rồi!"

Lý Đế Nỗ: ...



Vào đêm một tuần trước, Lý Đế Nỗ đang chơi trò rút gỗ với Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành cẩn thận rút ra một thanh gỗ: "Lý Đế Nỗ, chuyến đi công tác này bố sẽ dẫn về một người mẹ mới cho con được không?"

Lý Đế Nỗ: "Bố sẽ cố gắng."

Phác Chí Thành a một tiếng, nó chau mày rồi nhẹ nhàng để thanh gỗ lên trên đỉnh tháp: "Nếu như con không thích mẹ mới thì phải làm sao đây?"

"Ah"

Lý Đế Nỗ dùng tốc độ bàn thờ để rút ra thanh gỗ ở tầng cuối cùng rồi để lên trên: "Không thích cũng bắt buộc phải thích."

Một tuần sau, cũng là hôm nay, Phác Chí Thành: Thơm thật.(*)

*Thơm thật (真香): Là một từ ngữ trên mạng, xuất hiện từ một show truyền hình nọ. Nó có ý chỉ một người đã hạ quyết tâm làm một việc nào đó, nhưng cuối cùng lại làm ngược lại. Chủ ý là nói dự định và kết quả của người đó hoàn toàn khác nhau (©baike.baidu.com/item/真香/22700736)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro