Trung
[04]
Con người khóc mệt rồi thì sẽ rất dễ buồn ngủ, khi về đến nhà cũng đã khá muộn, đương nhiên, cậu vẫn không hề quên việc phải giải quyết vấn đề chỗ ngủ của Lý Đế Nỗ.
Anh ta sẽ ngủ ở đâu?
Cũng không thể ngủ chung một giường với cậu được! Mặc dù giường của cậu rất lớn, nhưng Hoàng Nhân Tuấn đã quen với việc một mình ngủ trên chiếc giường lớn đó rồi. Ngủ sofa vậy, cơ thể Lý Đế Nỗ khá cao, anh cũng chỉ có thể cuộn tròn trên sofa, còn không thể quay người được nữa. Thôi bỏ đi, người ta cũng có ý tốt muốn tới đây để làm một tiểu thiên sứ lương thiện, Hoàng Nhân Tuấn quyết định, bản thân cậu sẽ ngủ ngoài ghế sofa.
Nhưng Lý Đế Nỗ không đồng ý, anh nói, bản thân anh làm sao có thể chiếm giường của cậu được, như vậy thì thật chẳng ra cái thứ gì hết!
Hoàng Nhân Tuấn: Anh vốn dĩ cũng không phải là cái thứ gì đó rồi...
Hai người họ cuối cùng cũng quyết định ngủ chung một giường.
"Tôi nói trước nhé, nếu như ngày mai anh thấy bản thân đang nằm ngủ dưới đất thì cũng đừng trách tôi đấy nhé!"
Vì không quen với việc có người khác ngủ chung, Hoàng Nhân Tuấn đã tỉnh dậy không ít lần, cậu nằm im trên giường, trong phòng ngủ chỉ vang lên tiếng hít thở đều đặn của cậu. Hoàng Nhân Tuấn nhìn qua người bên cạnh, Lý Đế Nỗ vẫn đang nhắm mắt, hai tay để trên ngực.
"Anh đã ngủ chưa?"
"Chưa." Lý Đế Nỗ đáp.
Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu tìm kiếm chủ đề nói chuyện, "Tôi đột nhiên phát hiện ra, tôi có rất nhiều việc chưa từng làm qua, tôi chưa từng nhảy bungee, cũng chưa từng đến Iceland xem cực quang, tôi còn muốn nuôi chó nữa, còn nữa..."
Lý Đế Nỗ âm thầm lắng nghe.
"Đến bây giờ tôi mới biết, có rất nhiều việc mà tôi muốn làm, tôi cũng được xem như là một người rất may mắn nhỉ, có những việc mà cả đời người họ cũng không hoàn thành được, còn tôi lại có cơ hội này."
"Tôi phải lập ra một danh sách, viết hết những việc mà tôi muốn làm mới được."
Cậu dùng tay chỉ vào từng nguyện vọng của mình rồi bắt đầu đếm: "Một cái, hai cái, ba cái,..."
"Nhưng mà... có khi nào tôi sẽ không thấy được sáng mai không..."
"Hoàng Nhân Tuấn, sẽ không đâu." Lý Đế Nỗ cắt ngang lời nói của cậu.
"Cậu vẫn còn rất nhiều thời gian."
Hoàng Nhân Tuấn quay người lại, đối lưng với mặt Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ cho rằng cậu lại buồn phiền, nhưng thật ra là cậu với tay đến lấy chiếc điện thoại. Hoàng Nhân Tuấn lên search những việc mà con người nhất thiết nên làm trong cuộc đời, có rất nhiều và cũng rất kích thích, ví dụ như chinh phục đỉnh Everest, nhưng Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, có lẽ cậu leo không được bao nhiêu thì đã bị xuống suối vàng luôn rồi. Mặc dù cậu thật sự sắp phải rời khỏi thế giới này, nhưng cậu cũng không thể gấp rút tự tìm cái chết cho bản thân như vậy được.
"Lý Đế Nỗ, tôi còn muốn có thảm bay."
Lý Đế Nỗ:...
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa kịp nhận thức được chuyện gì thì đã thấy bản thân mình bay trên không trung. Cậu đột nhiên phát hiện bản thân mình không còn điểm chống đỡ, càng ngày càng bay xa ra khỏi nóc nhà.
"Lý Đế Nỗ! Tôi có thể bay rồi."
Lý Đế Nỗ: Không có thảm bay tôi cũng có thể làm cho cậu bay được.
Hoàng Nhân Tuấn cuối cùng cũng phát hiện ra được điểm tốt của Lý Đế Nỗ.
Lý Đế Nỗ hầu như đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, trừ những nguyện vọng không được bình thường ra. Tại khu vui chơi, Lý Đế Nỗ nhìn chằm chằm vào cái máy để nhảy từ trên cao xuống, lại nhìn xuống ánh mắt mong đợi được chơi thử của Hoàng Nhân Tuấn, một giây không tìm ra được lý do nào để từ chối cậu.
Đúng vậy, Lý Đế Nỗ, một chàng thiên sứ lương thiện, khi nhìn thứ đồ chơi nhảy từ trên cao xuống của loài người, chân anh mềm nhũn.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa cứu mạng! Cứu mạngggggggg!"
Hai người con trai cùng nhau xuất hiện ở công viên giải trí vốn dĩ đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, đặc biệt là hai người con trai với tướng mạo vô cùng xuất chúng, đương nhiên, nếu như một người trong cả hai liều mạng ôm lấy thùng rác để ói lấy ói để, thì bất luận là cô gái nào muốn tiến lên làm quen đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ nhẹ nhàng xin rút lui.
"Đại ca, tôi cũng không ngờ là anh lại sợ cái này, là tôi sai, tôi đi mua kem cho anh ăn nhé." Hoàng Nhân Tuấn đứng sau vỗ lưng cho Lý Đế Nỗ.
Sau đó bất luận là trò chơi có nhẹ nhàng đến thế nào thì Hoàng Nhân Tuấn cũng không cho Lý Đế Nỗ bước chân lên, Lý Đế Nỗ cũng chỉ đành trở thành một ông bố, trên cổ đeo một bình nước xinh đẹp mà Hoàng Nhân Tuấn vừa mua, trên đầu thì đeo một tai mèo màu hồng, trong tay thì cầm điện thoại chụp hình cho cậu, chỉ thiếu một câu "Bảo bối à con nhìn sang đây nào." mà thôi.
Nhờ vào đặc quyền của Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn cứ thế hưởng thụ việc không cần xếp hàng mà có thể trực tiếp chơi hết tất cả trò chơi trong khu vui chơi này.
[05]
Cơ hội không đợi người. Từ trước đến giờ Hoàng Nhân Tuấn luôn có một ước mơ, đó chính là đi Iceland ngắm cực quang, khi được biết bây giờ chính là thời khắc ngắm cực quang đẹp nhất, thế là ngay lập tức mua vé máy bay.
Chỉ là, đối với việc đi Iceland, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bản thân mình khá lỗ vốn, vì cậu còn phải mua một vé cho Lý Đế Nỗ nữa, tại sao một người với thân phận là thiên sứ, lại không thể bay nhanh như máy bay được cơ chứ? Với lại, có thể thanh toán lại cho cậu không?
Thôi bỏ đi, bỏ đi, đến cả nhảy bungee mà anh còn sợ xanh mặt, thì tốt nhất vẫn là không nên làm khó anh ta vậy.
Có rất nhiều nguyện vọng là do Hoàng Nhân Tuấn tìm thấy được trên mạng, chỉ độc nhất lần đi Iceland ngắm cực quang này, nó vẫn luôn ở trong danh sách nguyện vọng cả đời của cậu. Không ngờ rằng, cậu thật sự có cơ hội được nhìn ngắm nó, ở một nơi gần với thiên đường nhất.
Người được tận mắt ngắm nhìn cực quang, sẽ trở thành những người hạnh phúc nhất.
"Lý Đế Nỗ, tôi hiện tại vô cùng hạnh phúc." Hoàng Nhân Tuấn mặc một bộ đồ dày cộm, gương mặt đỏ hồng vì khí lạnh, nhưng khóe miệng vẫn luôn cong lên.
"Thật ra, tôi cũng không biết tại sao tôi lại kiên trì với nơi này đến vậy, nếu như là ngày trước, tôi có thể sẽ không ra quyết định được dễ dàng như vậy." Hoàng Nhân Tuấn vừa nói vừa thở ra lớp khói trắng, "Có lẽ là nhân họa đắc phúc* nhỉ, tôi mới có thể vì vậy mà buông bỏ tất cả, chỉ để đến đây xem những dải cực quang này.
Lý Đế Nỗ biết, điều này theo như ngôn ngữ con người thì được gọi là lãng mạn. Anh vốn dĩ không hiểu nổi tại sao Hoàng Nhân Tuấn lại có thể chịu đựng được 14 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay chỉ để đặt chân lên đất nước lạnh lẽo như thế này, nhưng khoảnh khắc mà anh nhìn thấy miền cực quang trôi trên không trung, Lý Đế Nỗ đã hiểu, thứ mà đang xuất hiện trước mắt anh, chính là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này.
Bao gồm cả Hoàng Nhân Tuấn.
Lý Đế Nỗ nhớ lại những lời mà Hoàng Nhân Tuấn đã nói với anh, anh vỗ vỗ lên vai của mình.
Hoàng Nhân Tuấn bật cười, không dựa thì kể cũng phí, thiên sứ ngốc này xem ra cũng hiểu được thế nào là lãng mạn.
Hai người họ một người thì tựa đầu vào vai người kia, một người thì vững chãi làm điểm tựa, cứ thế ngồi nói chuyện với nhau.
"Tại sao anh lại giúp tôi hoàn thành tất cả nguyện vọng vậy, có phải là do tôi cực kỳ ngoan, Thượng đế nhìn thấy đã cảm thấy tôi là một đứa trẻ tốt bụng." Hoàng Nhân Tuấn nói với Lý Đế Nỗ.
Ngay từ lúc bắt đầu Lý Đế Nỗ đã nói với Hoàng Nhân Tuấn rồi, bản thân anh giúp cậu là vì để hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, như thế Lý Đế Nỗ mới có thể trở thành một đại thiên sứ, mặc dù Hoàng Nhân Tuấn không hiểu rõ lắm đại thiên sứ sẽ làm những gì, nhưng nghe có vẻ còn lợi hại hơn gấp mấy lần thiên sứ.
"Đúng, cậu rất ngoan, vì vậy nên Thượng đế đã phái tôi xuống hoàn thành nguyện vọng của cậu."
"Tôi biết ngay mà, người tốt như tôi thế này, ai cũng sẽ thích tôi thôi."
Nhưng tại sao lại không cho cậu sống thêm vài năm nữa?
Hoàng Nhân Tuấn không hề nói với Lý Đế Nỗ, những ngày gần đây, cơ thể cậu có chút không thoải mái, cậu đã thử search trên mạng triệu chứng bệnh của mình, đều là những lời phán bệnh cố ý thổi phồng lên, thời điểm này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng cậu lại không muốn bản thân mình tốn thời gian đi khám bệnh, bởi vì cậu là một người chắc chắn sẽ chết.
Cậu không phải xem nhẹ cái chết, mà là cậu đã bất lực.
Nhưng mà, trong thời gian cuối cùng của cuộc đời, có một người... có một vị thiên sứ ở bên cạnh cậu, Hoàng Nhân Tuấn không hề cảm thấy cô đơn, tất cả mọi nguyện vọng của cậu, đều có Lý Đế Nỗ ở bên.
Không dễ dàng gì mới ra nước ngoài được một lần, đương nhiên là phải chơi thật đã mới được, tất cả những phong cảnh nổi tiếng cậu đều muốn đến thăm thử, đồng thời vắt cạn giá trị của Lý Đế Nỗ. Cậu một chữ tiếng anh cũng không biết, dựa vào tướng mạo đẹp trai của mình mà có được khả năng ngôn ngữ từ Lý Đế Nỗ, thành công làm không ít cô gái đẹp nước ngoài phải trêu ghẹo. Lý Đế Nỗ cảm thấy bản thân anh không giúp ngăn lại, thì có lẽ giây tiếp theo Hoàng Nhân Tuấn sẽ bị một phú bà nào đó hốt đi mất.
"Này, tôi cũng có chừng mực nhé, người ta chủ động trêu chọc tôi, tôi làm sao có thể bất lịch sự từ chối được." Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy có chút áy náy: "Tôi không thể gây tai họa cho người ta được, nhưng bọn họ đều khen tôi đẹp trai, ngược lại là anh, anh vừa xuất hiện thì bọn họ đều bỏ đi hết."
Lần đầu tiên gặp Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn đã cảm thấy Lý Đế Nỗ không khác gì một bức tượng được điêu khắc vào thời Phục Hưng. Đứng trong đại sảnh viện bảo tàng, Hoàng Nhân Tuấn nhỏ tiếng nói với Lý Đế Nỗ: "Anh nói xem, nếu như vào lúc này anh đột nhiên biến lại thành thiên sứ, thì liệu có được hàng vạn người tôn sùng hay không?"
Không biết có tôn sùng hay không nhưng chắc chắn sẽ lên tin tức.
Lý Đế Nỗ thật sự lo lắng rằng Hoàng Nhân Tuấn sẽ ước nguyện bắt ép anh biến thành thiên sứ, vì thế nhanh chóng dùng ngón tay đặt lên môi cậu: "Cậu tỉnh táo một chút hộ tôi!"
Hoàng Nhân Tuấn thừa nhận, cậu thật sự rất vui khi trêu chọc Lý Đế Nỗ.
[06]
Sau khi trở về nước, Hoàng Nhân Tuấn bán nhà rồi đi khắp mọi thành phố du lịch, cậu muốn toàn tâm toàn ý hưởng thụ cuộc sống này. Cậu lần đầu tiên được thử nghiệm cảm giác hớn hở khi mua tất cả mọi thứ trong điên cuồng, cả một trung tâm thương mại, chỉ cần là món cậu thích, thì không cần nghĩ ngợi nhiều liền quẹt thẻ, Lý Đế Nỗ phụ trách việc đi đằng sau cậu xách hộ những túi hàng. Hoàng Nhân Tuấn còn mua được tấm vé đi xem nhóm nhạc mà cậu thích, và đương nhiên cũng không quên mua cho Lý Đế Nỗ một vé. Hoàng Nhân Tuấn cầm trên tay một chiếc lightstick cùng một chiếc slogan ngồi dưới khán đài mặc sức la hét, cổ họng cậu khàn đặc như muốn nổ tung, nhưng vẫn cứ vô cùng hạnh phúc.
"Tôi thích họ lắm! Mỗi một bài hát của họ tôi đều có thể hát theo được."
Mãi cho tới khi về lại khách sạn, Hoàng Nhân Tuấn vẫn không ngừng kể cho Lý Đế Nỗ nghe rất nhiều thứ trên đời, chẳng màng đến chiếc cổ họng đáng thương của mình.
"Được rồi được rồi, cậu mau đi tắm đi, người ra toàn là mồ hôi, hôi chết được."
"Vậy thì anh cũng hôi xỉu!"
Lý Đế Nỗ xuống lầu, đến nhà thuốc gần đó mua thuốc đau cổ họng, đợi khi anh về tới nơi thì Hoàng Nhân Tuấn cũng đã lên giường ngủ thiếp đi.
Hôm nay cậu chắc hẳn là rất mệt rồi, nếu không cũng sẽ không để quả tóc ướt như vậy đi ngủ. Nhưng để đầu ướt mà ngủ thì rất dễ bị đau đầu, anh chỉ có thể gọi Hoàng Nhân Tuấn dậy, tính khí khi mới thức dậy của Hoàng Nhân Tuấn anh đã thấy qua rồi, vẫn ổn, không đáng sợ lắm.
"Dậy nào, uống thuốc đi rồi tôi sấy tóc cho cậu."
Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Lý Đế Nỗ đã đưa thuốc cảm cho cậu, cậu trực tiếp đưa miệng đến nhận, thiếu chút nữa đã cắn nhầm vào tay Lý Đế Nỗ.
"Cậu cầm tinh con chó hay gì, cắn gì mà dã man."
Lý Đế Nỗ hậm hực nói, nhưng động tác sấy tóc thì vẫn vô cùng dịu dàng, Hoàng Nhân Tuấn thoải mái suýt chút nữa lại ngủ ngang.
"Nhắc đến chó, tôi vẫn luôn rất muốn nuôi một con, Lý Đế Nỗ, hay là anh biến thành chó cho tôi nuôi thử nhé!"
Lý Đế Nỗ nắm chặt phần gáy của Hoàng Nhân Tuấn, đứa trẻ này quả nhiên không nên được nuông chiều quá độ.
Lời của Hoàng Nhân Tuấn nói hoàn toàn là sự thật, cậu rất thích chó, mấy năm gần đây cuộc sống cậu chỉ có duy nhất một mình, không có bạn bè cũng chẳng có gia đình, cậu đã dự định công việc ổn định được vài năm rồi sau đó sẽ nuôi một chú chó.
Cậu bây giờ thì chắc chắn không thể nuôi được nữa rồi, chó là một loài động vật trọng tình nghĩa, cậu không thể vì chút ham muốn của bản thân mà nuôi chó được, sau này ai sẽ chăm sóc nó, cậu thật không thể tùy hứng như thế được.
Lý Đế Nỗ có một dự cảm chẳng lành.
Ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn long lanh nhìn anh: "Chỉ một lần thôi!"
"....."
"Xin anh đó."
"Hoàng Nhân Tuấn..."
"Lý Đế Nỗ anh là tốt nhất luôn, một phút thôi! Chỉ một phút thôi!"
Cái làm nũng này, chính là một nhát chí mạng.
Lý Đế Nỗ: Tôi chính là có trái tim yếu mềm, tôi quá là dễ dãi rồi đi!
Có thể vốn dĩ bản chất của thiên sứ là một màu trắng, thế nên Lý Đế Nỗ khi biến thành chó cũng mang theo một màu trắng muốt như vậy.
"Trời ạ, anh là là một chú Samoyed sao, đáng yêu quá đi mất." Hoàng Nhân Tuấn cả người ôm chặt lấy chú chó Samoyed (thật ra là Lý Đế Nỗ), chôn mặt vào người nó rồi hít lấy hít để.
"Đây chính là thiên đường!"
Rõ ràng, Hoàng Nhân Tuấn đã quên mất, chú chó đáng yêu trước mặt cậu thật ra là Lý Đế Nỗ, hết ôm chỗ này rồi lại hôn chỗ kia. Thế là một phút trôi qua, cậu đang nằm trong lòng Lý Đế Nỗ, suýt chút nữa thì hôn lên cổ anh.
Mặt của Hoàng Nhân Tuấn đỏ lên trông thấy.
"Hmmm... Cậu đang tính đợi tôi tiếp tục một phút nữa sao?
Tiếp tục thì chắc chắn là không được rồi, nhưng quán cafe thú cưng thì có thể tiếp tục vô thời hạn, chỉ cần đưa tiền là được.
Vì thế Hoàng Nhân Tuấn đã đến quán cafe thú cưng, tất cả chó tại nơi đây đều là của cậu.
"Này Lý Đế Nỗ, cái mông con Corgi này đáng yêu quá, nhưng không đáng yêu bằng anh!"
Lý Đế Nỗ: Đừng có nhắc nữa, cầu xin cậu đấy.
Trong quán còn có những người khách khác, có người khi nhìn thấy hai người bọn họ, một người thì đang nô đùa với những chú chó, người còn lại thì đang ngắm nhìn cậu thỏa sức vui chơi. Có người bước đến hỏi: "Xin hỏi, hai người là người yêu nhau sao?"
Khi ở Iceland, cũng có một người bản địa từng nói với họ rằng "trông hai người vô cùng xứng đôi.", chúc bọn họ hạnh phúc. Chị gái đang đến bắt chuyện cũng vậy, khi nhìn thấy Lý Đế Nỗ như vậy thì lén nhoẻn miệng cười, Hoàng Nhân Tuấn sau đó mới hiểu được đó là ý gì.
Bọn họ đều cho rằng cậu và Lý Đế Nỗ đang yêu nhau.
*Nhân họa đắc phúc: Trong cái họa lại gặp được điều may mắn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro