3.




📰. . .

Jeno tỉnh dậy và hơi mất phương hướng. Đôi mắt anh từ từ mở ra, cố gắng thích ứng với ánh nắng chiếu vào căn phòng. Những tấm rèm không tối như những tấm rèm trong phòng ngủ của anh ấy. Anh lê bước tại chỗ và quay lại, chỉ để nhìn thấy tấm lưng mặc quần áo của Renjun. Ký ức tối qua bắt đầu ùa về, nhắc nhở anh rằng anh đã không về nhà ngủ sau bữa tiệc sinh nhật của ông Kim.

Chờ đợi. Một ý nghĩ lướt qua tâm trí anh. Mấy giờ rồi? Chết tiệt, chết tiệt.

Jeno mở mắt cảnh giác, và anh đột ngột ngồi xuống giường, kéo chăn về mình và  lỡ đánh thức Renjun trong lúc đó. Anh bắt đầu tìm điện thoại của mình nhưng không thấy nó ở đâu cả, và bây giờ Jeno đang hoảng sợ vì lẽ ra anh phải ở chỗ làm, và—Jeno không coi thường công việc của mình—anh là tổng thống chết tiệt của cả một đất nước, vì Chúa. .

May mắn thay, anh vẫn mặc quần tây và cài cúc màu trắng. Làm thế nào mà anh có thể ngủ thoải mái trong bộ trang phục như vậy? Jeno biết Renjun và anh không làm gì tối qua cả. Họ chìm đắm trong vài phút nhưng nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Những nụ hôn nhanh chóng trở nên lười biếng và ngọng nghịu, và khi việc mở mắt có vẻ như đang dần trở thành một thử thách, cả hai quyết định đã đến lúc chui vào chăn và đi ngủ.

Renjun ở bên cạnh duỗi tay ra và nhìn theo Jeno với ánh mắt dò hỏi, nhưng Jeno không để ý đến cậu mà còn bận hoảng sợ. Anh ngày càng tuyệt vọng theo từng giây trôi qua. Jeno ghét đi làm muộn. Anh không phải là người vô trách nhiệm, và—điện thoại của anh ấy đâu rồi?

"Ngài để áo khoác ngoài trên giá cạnh cửa," Renjun lầm bầm.

Jeno ngay lập tức quay lại, cuối cùng cũng để ý tới cậu. Anh ấy trông buồn cười. Anh thậm chí còn chưa chải tóc hay cài cúc áo sơ mi. Hơi thở của Jeno không đều; ngực anh phập phồng và trông anh có vẻ lo lắng. Jeno gần như không kịp lẩm bẩm một câu cảm ơn trước khi đi ra hành lang. Renjun thấy mình mỉm cười trước cảnh tượng đó trước khi quyết định đứng dậy theo sau Jeno, người hiện đang vội vàng kiểm tra túi áo khoác của mình.

Điều đầu tiên Jeno nhận thấy khi màn hình sáng lên là pin của cậu không còn nhiều nữa. Sau đó, anh ta nhìn vào thời gian và miệng mở ra một tiếng hét thầm lặng. Những con số nhìn chằm chằm vào anh, và Jeno chết lặng khi nhận ra đã gần 11 giờ.

Ôi không. Anh ấy đã ngủ quên. Đã siêu muộn rồi.

Một bàn tay đỡ lên lưng anh, Jeno tựa đầu vào vai Renjun, cố gắng lấy lại nhịp thở. Sau đó, anh ấy bắt đầu lẩm bẩm một mình.

"Tôi phải làm gì đây?" Jeno vẫn đang chăm chú vào điện thoại. Anh có hàng chục cuộc gọi nhỡ. "Tôi cần phải đi," anh nói, cuối cùng cũng nhìn Renjun.

"Em nghĩ chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau..." Và mặc dù Renjun trông hơi chán nản nhưng cậu ấy vẫn hiểu. Jeno thậm chí còn không để ý tới bộ dạng của mình nên Renjun quyết định sẽ giúp anh ấy việc đó.

Trong khi Jeno nói tiếp thì Renjun đang cài cúc áo sơ mi của anh.

"Tôi thực sự muốn làm vậy." Jeno đưa tay ôm lấy má Renjun, buộc cậu phải nhìn mình. "Nhưng tôi không thể. Tôi xin lỗi. Tôi thật lòng đấy."

"Không sao đâu," Renjun gượng cười, Jeno vào phòng tắm rửa miệng và chải tóc.

Vài phút sau, một chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài tòa nhà, đến đón Jeno. Họ tạm biệt nhau bằng một nụ hôn nhẹ nhàng và hứa sẽ liên lạc lại với nhau.

📰. . .

Mọi người trên Internet thích buôn chuyện, bất kể chủ đề hay nguồn gốc. Chuyện phiếm là chuyện tầm phào, và mọi người đều thích thưởng thức nó và thỏa mãn sự tò mò của mình, giống như kền kền ăn xác.

Dấy lên một tin đồn là một công việc dễ dàng đến nỗi thậm chí không cần ai phải hướng dẫn. Ai đó có thể chụp ảnh và đăng lên mạng với chú thích sau: "Này mọi người! Nhìn này. Quan điểm của bạn là gì?". Cứ như vậy, đầu óc mọi người bắt đầu quay cuồng.

Hình ảnh camera an ninh thang máy vào ban đêm. Hình ảnh ô tô đậu bên ngoài một tòa nhà vào buổi sáng. Tên và khuôn mặt của một nhân vật quan trọng của quốc gia.

Thế là đủ để khiến mọi người bàn tán.

Tổng thống đến thăm ai? Anh ấy có qua đêm ở đó không? Anh ta có lén lút đến thăm người tình bí mật không? Đó là người mới hay anh ta đang khơi lại ngọn lửa cũ? Chắc hẳn đó là một người cũ. Nếu anh ta lừa dối bạn gái cũ thì sao? Lee Jeno và bạn gái chia tay vì Tổng thống ngoại tình? Chờ chút. Lee Jeno có phải là kẻ trăng hoa? Nó chắc chắn trông như vậy, hãy nhìn vào bức ảnh đó.

📰. . .

Jeno đã không rời khỏi văn phòng của mình kể từ ngày hôm qua. Mặc dù anh chỉ đi vắng có vài giờ nhưng điều đó cũng đủ khiến cả tá việc đang đợi anh. Jeno luôn là người khá kỷ luật và chăm chỉ; Đối với anh, việc tích lũy giấy tờ giống như một cơn ác mộng. Hôm nay Jeno hoàn toàn tập trung vào vô số báo cáo và kiến ​​nghị đang chờ chữ ký của anh cũng như nhiều cuộc họp mà anh ấy dự kiến ​​​​sẽ tham dự trong tuần này. Jeno không có thời gian để nhìn vào điện thoại của mình hay thậm chí nghĩ những gì đã xảy ra với Renjun tại căn hộ của anh ấy.

Jeno hoàn toàn không biết những gì diễn ra bên ngoài vị trí của mình là tổng thống đất nước, ngay cả khi nó liên quan đến cuộc sống cá nhân của anh.

Chính vì lý do đó mà anh rất ngạc nhiên khi Chenle bất ngờ bước vào văn phòng mà không gõ cửa. Cậu nhăn mặt, trông có vẻ hơi khó chịu. Jeno lập tức nhìn đồng hồ, tự hỏi liệu mình đã dành quá nhiều thời gian để kiểm tra các báo cáo do Bộ Năng lượng gửi đến, nơi đang làm việc trên một kế hoạch để tăng cường các biện pháp bền vững trên khắp lãnh thổ. Một cái liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn làm việc cho thấy vẫn còn thời gian cho cuộc họp tiếp theo. Jeno nhìn người bạn và đồng nghiệp của mình với vẻ mặt bối rối, trong khi Chenle khoanh tay trước ngực.

"Này, hôm nay anh đã lên mạng chưa?"

Câu hỏi làm Jeno bất ngờ. Vẻ mặt của Chenle khiến anh nghĩ rằng có vấn đề gì đó, nhưng thay vào đó anh lại gặp một điều hoàn toàn khác với những gì mình đang mong đợi.

Jeno lắc đầu. "Anh thực sự rất bận, và anh cần bắt kịp công việc. Thành thật mà nói, anh thậm chí chưa rời khỏi văn phòng."

Chenle cau mày ngay lập tức. Mặc dù là bạn thân, Jeno biết Chenle rất nghiêm túc với công việc của mình. Anh có thể biết được khi nào Chenle đến thăm mình vì cần một sự phân tâm và khi nào cậu làm vậy vì thực sự có việc cần giải quyết chỉ qua thái độ của cậu. Tuy nhiên, bây giờ, Jeno đang khó phân biệt được hai điều đó. Anh không có nhiều thời gian, vì vậy anh không thể tiếp đãi cậu nếu việc đó không hoàn toàn cấp bách.

"Anh có thời gian không? Em cần nói chuyện với cậu về một việc. Anh có thể muốn biết điều này." Chenle cẩn thận với lời của mình. Điều đó khiến Jeno nhăn mặt.

Điều đó không cho anh biết điều gì, nhưng biểu hiện của Chenle cho thấy bất cứ điều gì đang diễn ra có thể là nghiêm trọng. Thật không may, chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến cuộc họp tiếp theo của anh. Sinh viên đại học trên toàn quốc đang đe dọa sẽ đình công, và bộ trưởng giáo dục cùng chủ tịch Liên đoàn Sinh viên Quốc gia sẽ thảo luận về nhiều vấn đề và cố gắng đạt được thỏa thuận trước khi tình hình leo thang. Anh nên đón Kim Jiwoo và đưa cô ấy đến salon nơi họ sẽ có cuộc họp để tạo ấn tượng tốt. Anh chưa gặp cô ấy, nhưng đã thấy cô ấy trên tin tức—một cuộc gặp gỡ là điều không thể tránh khỏi, và Jeno muốn mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Chenle có thể đợi, phải không?

Chenle đang chờ câu trả lời.

"Thực ra," anh bắt đầu. "Sau cuộc họp của anh có được không?"

Chenle thở dài, nhưng cậu ấy hiểu. Họ cùng nhau rời văn phòng.

"Được thôi, tốt. Em không muốn anh chậm trễ nữa. Không như ngày hôm qua, điều đó nhắc em —anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao Lee Jeno lại bị bắt quả tang đang lơ đãng." Chenle cười khúc khích, và Jeno vỗ nhẹ vào cánh cậu một cách đùa cợt trước khi chia tay với người bạn của mình. Lúc này, tâm trí của Jeno đang tập trung vào những việc cấp bách hơn.

Kim Jiwoo không giống như Jeno tưởng tượng. Mặc dù cô ấy là một nhà báo trẻ, cô ấy cũng là một nhà hoạt động. Cô ấy không chỉ là một nhân vật nổi tiếng trong trường đại học của mình, mà còn là khuôn mặt và giọng nói hàng đầu của một phong trào đã lan rộng khắp cả nước. Cô ấy liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, trò chuyện với báo chí về ý tưởng của mình và động lực đằng sau phong trào sinh viên mới này. Trên truyền hình, cô ấy trông mãnh liệt và đầy đam mê—hơi đáng sợ một chút. Tuy nhiên, khi gặp mặt, cô ấy chào đón Jeno bằng một nụ cười ấm áp và ánh mắt tò mò. Đây là lần đầu tiên cô ấy đến thăm dinh thự tổng thống trong 22 năm qua, dù sao đi nữa. Jeno chắc chắn rằng đây không phải là lần cuối.

Thật ngạc nhiên, Jiwoo rất dễ nói chuyện. Mặc dù cô ấy rất rõ ràng khi truyền đạt các yêu sách của liên đoàn, cô ấy cũng sẵn sàng lắng nghe những gì bộ trưởng giáo dục và tổng thống có thể đề nghị. Ngoài ra, cô ấy có một tính cách sôi nổi chắc chắn làm giảm bớt căng thẳng trong phòng. Tuy nhiên, các yêu sách của Liên đoàn Sinh viên Quốc gia là rất nhiều. Mặc dù ba người họ đang cố gắng tiến hành cuộc họp một cách bình tĩnh nhất có thể, cuộc họp kéo dài hàng giờ. Họ có rất nhiều điều để thảo luận, và họ đi vào chi tiết, đặc biệt là khi họ gặp phải sự bất đồng quan điểm. Khi cuộc họp kết thúc với lời hứa sẽ tái hợp vào tuần sau, Jeno đã hoàn toàn kiệt sức.

Anh mệt đến mức muốn về nhà. Hôm nay Jeno thậm chí còn không ăn trưa vì bận và bụng đang cồn cào.

Jeno thở dài và nhìn vào điện thoại của mình. Anh nên nói chuyện với Chenle trước khi rời đi. Bạn của anh có vẻ lo lắng về điều gì đó cách đây vài giờ.

Một tin nhắn khiến anh chú ý. Đó là Renjun. Jeno vội vàng mở thông báo—chắc hẳn cậu ấy đã gửi nó khi anh vẫn đang bận họp.

Tin nhắn có nội dung:

" Ngài Tổng thống, em chỉ là bồ nhí của ngài hay sao vậy? :( Em thực sự rất buồn...

Em nghĩ ngài nên đến gặp em kkkk"

Jeno bối rối. Renjun đang nói về cái gì vậy? Anh đọc lại tin nhắn nhưng vẫn không hiểu được ý nghĩa đằng sau nó.

Anh ấy vẫn còn cầm điện thoại trên tay khi Chenle tìm thấy anh và đưa anh đến văn phòng cùng mình. Tuy nhiên, trông cậu không còn khó chịu như vài giờ trước. Văn phòng của Chenle nhỏ hơn Jeno nhưng vẫn rất thoải mái. Có hai chiếc ghế dài cạnh tủ sách, nơi họ quyết định ngồi xuống để trò chuyện thoải mái hơn.

Ban đầu, Jeno không chỉ chọn Chenle làm người phát ngôn của chính phủ vì sự gần gũi của họ. Chenle có tay nghề cao. Cậu ấy hóm hỉnh và quyết đoán, Jeno tin tưởng vào khả năng giao tiếp của cậu ấy. Chắc chắn, các quyết định của chính phủ luôn quan trọng, nhưng họ phải biết cách làm cho chúng có vẻ phù hợp với người dân và Chenle rất giỏi về điều đó. Chenle thực sự giỏi ăn nói và khiến bản thân được thấu hiểu.

Nhưng Jeno đang lo lắng. Chenle thường là kiểu người đi thẳng vào vấn đề bất cứ khi nào cần thảo luận. Tuy nhiên, câu hỏi khó hiểu cách đây vài giờ chỉ tạo thêm nhiều câu hỏi trong đầu Jeno. Điều gì đó bất ngờ đã xảy ra, đó là điều chắc chắn.

"Anh bạn à, hiện tại mọi người đang nói về anh trên internet. Nó là một mớ hỗn độn."

Jeno nuốt nước bọt. Đó là lý do tại sao Chenle hỏi anh ấy liệu anh có online hay không.

"Nó có tồi không?"

Chenle nhăn mặt.

"Họ đang gọi anh là kẻ ngoại tình." Đôi mắt của Jeno ngay lập tức bật ra khỏi hộp sọ. Anh đang mong đợi một điều gì đó hoàn toàn khác, nhưng không phải điều này. Cái quái gì đang diễn ra vậy? "Ai đó đã đăng một số bức ảnh của anh từ hai ngày trước và mọi người bắt đầu kết nối các liên kết hay thứ gì đó."

"Nhưng— Làm sao họ có thể đi đến kết luận đó?"

"Có vẻ như anh đang rời khỏi căn hộ của ai đó và cuộc phỏng vấn ngu ngốc với người yêu cũ của anh đã được tung ra vào đầu tuần." Cậu ấy đề cập đến vấn đề thực tế trước khi thở dài. "Em không biết nữa, Jeno, loài người thật kỳ lạ!"

Chenle lại trông vô cùng thất vọng. Cậu ấy bắt đầu xoa xoa thái dương. Trước mặt cậu, Jeno đang ngơ ngác.

Anh sẽ không bao giờ lừa dối ai đó. Những tuyên bố này thậm chí không có nền tảng cụ thể. Thật là một đống điều vô nghĩa! Nhân tiện, điều vô nghĩa đó đã làm tổn hại đến danh tiếng trong sạch của anh .

Đột nhiên, tin nhắn của Renjun bắt đầu có ý nghĩa. Jeno thở hổn hển. Chenle nhìn anh từ khóe mắt.

"Vậy ra đó là lý do tại sao Renjun tự gọi mình là bồ nhí? Anh mày xong đời rồi." Jeno lẩm bẩm mà không nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung. Đôi mắt của Chenle vẫn dán chặt vào anh.

"Huang Renjun? Anh ấy thì liên quan gì đến—" Chenle tự dừng lại. Biểu hiện của cậu ấy chuyển sang ngạc nhiên. "Không được đâu, Lee Jeno. Đồ khốn nạn, có điều gì đó anh chưa nói với em."

Chenle đổi tư thế trên ghế và nhìn Jeno với ánh mắt tò mò. Nó khiến Jeno có cảm giác bị dồn vào chân tường, giống như một con nai bị đèn pha chiếu vào. Anh vẫn chưa đề cập đến cuộc gặp gỡ với Renjun với bạn mình. Jeno là người kín đáo nên anh ấy không thường xuyên khoe khoang về đời sống tình cảm của mình – Jeno quá ngại ngùng khi làm điều đó. Tai anh đột nhiên nóng bừng, và nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt Chenle chỉ khiến anh thêm lo lắng.

"Nó, ừm, thực sự không có gì đâu," anh lắp bắp.

"Trả lời câu hỏi của em. Bạn đang nhắn tin cho Huang Renjun thì chúng ta tình cờ gặp nhau. Có hay không?"

Jeno im lặng một lúc, tránh ánh mắt tò mò của Chenle. Nhưng cuối cùng anh ấy lại bỏ cuộc. Anh ấy yếu đuối trước Chenle, được thôi! Jeno không thể nói không với anh ấy.

"Đúng. Bọn anh gặp lại nhau tại bữa tiệc của ông Kim và tôi đã ở lại qua đêm với cậu ấy. Đó là lý do tại sao hôm qua anh đến muộn. Anh không có ở nhà. Bọn anh đã ngủ quên."

Chenle nhướn mày.

"Và sau đó?"

"Hôm nay cậu ấy đã nhắn tin cho anh về tin đồn ngoại tình và yêu cầu anh đến thăm cậu ấy lần nữa. Có vậy thôi."

"Ôi chúa ơi, Jeno. Anh bị bắt quả tang đang cặp kè với thần tượng giỏi nhất đất nước này, bị gọi là kẻ lừa dối và giờ anh lại chuẩn bị đến căn hộ của cậu ấy? Em không biết anh là một người chơi bời như vậy. Chenle sau đó nhướng mày trêu chọc. Nụ cười toe toét hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy, và nó khiến Jeno càng hoảng sợ hơn. Anh rất muốn đưa tay lên miệng để bịt miệng cậu ấy lại, nhưng điều đó có lẽ sẽ vô ích.

"Anh không! Và anh không phải là kẻ lừa dối. Và thực tế là bọn anh đã không làm gì cả vào ngày hôm đó. Nó không giống như những gì nó có vẻ sẽ như vậy"

"Nhưng anh sẽ quay lại với cậu ấy, phải không?"

"Anh không biết..." Jeno thở dài. "Mọi người đang bàn tán. Anh không muốn làm chuyện này tệ hơn." Rồi anh dừng lại, dán mắt vào đùi mình một cách trầm ngâm. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh. "Cậu ấy cũng là người của công chúng. Điều này cũng có thể gây bất lợi cho cậu ấy."

"Anh nên đi đi, Jeno. Mọi người thì lúc nào chẳng muốn bàn tán Cuối cùng họ sẽ quên điều này thôi. Đừng để họ phá hỏng điều này của anh.

Khi Jeno nhìn Chenle, anh không thấy người phát ngôn của chính phủ. Người ngồi trước mặt anh là người bạn thân nhất của anh, luôn nở nụ cười khích lệ nhất trên đời. Và, Jeno chưa bao giờ giỏi nói không với Chenle.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro