5.

📰. . .

Xin chào tất cả mọi người.

Đây là Lee Jeno, Tổng thống. Tôi chân thành viết lời nhắn này để đề cập đến một vấn đề cá nhân đã khơi dậy sự tò mò của nhiều người. Gần đây, có rất nhiều hình ảnh được lan truyền lên mạng, tạo ra nhiều tin đồn liên quan đến tôi và thần tượng Huang Renjun. Chúng tôi gặp nhau cách đây vài tháng và hiện tại chúng tôi đang tìm hiểu nhau với tư cách những người từng quen biết. Dù tin đồn là sai sự thật nhưng tôi muốn làm rõ rằng đây là vấn đề cá nhân, riêng tư và không liên quan đến người dân. Vì lý do này, tôi sẽ rất cảm kích nếu bạn có thể tôn trọng ranh giới của chúng ta. Đời sống tình cảm không can thiệp vào trách nhiệm của tôi vì ưu tiên hiện tại của tôi là đảm bảo sự thịnh vượng cho đất nước. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ vì sự phát triển của đất nước thân yêu của chúng ta và trở thành một chính phủ mà mọi người trên đất nước có thể tin tưởng. Chúng tôi sẽ lắng nghe những mối quan tâm của bạn và cố gắng làm cho đất nước phát triển thịnh vượng.

Cảm ơn vì sự thấu hiểu của .

Trân trọng,

Lee Jeno.

📰. . .

Thông báo này đương nhiên thu hút sự quan tâm của mọi người. Vì không ai mong đợi chính tổng thống sẽ giải quyết những tin đồn này nên nó đã gây ra một sự náo động lớn ngay cả với những người không biết tới chủ đề này. Bây giờ mọi người đều biết Lee Jeno và Huang Renjun chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.

Jeno quá ngây thơ khi cho rằng một thông báo rõ ràng sẽ làm dịu đi những đồn đoán đang lan truyền. Dù sao đi nữa, gợi ý này về mối quan hệ của họ chỉ làm tăng thêm sự khao khát và thôi thúc người dân muốn biết thêm chi tiết. Đó có thực sự là một ý hay? Jeno thở dài khi xem tin tức trên laptop.

Đáng lẽ hôm nay là một ngày quan trọng. Sau cuộc gặp thứ hai với Kim Jiwoo, chính phủ và Liên đoàn Sinh viên Quốc gia đã đạt được một số thỏa thuận ban đầu và đang chuẩn bị tổ chức nhiều cuộc thảo luận hơn cũng như hợp tác cùng nhau để đạt được điều gì đó có thể làm hài lòng cả hai bên. Hôm qua, Jeno đã xuất hiện trong một cuộc phỏng vấn với một chương trình tin tức và nhân cơ hội này đưa ra những thông tin mới nhất xung quanh chủ đề này để cập nhật cho dân chúng. Hôm nay, Chenle và bộ trưởng Bộ Giáo Dục đáng lẽ phải tổ chức một cuộc họp báo. Mục đích là để thông báo cho các nhà báo về các thỏa thuận và làm rõ mọi nghi ngờ về các bước tiếp theo liên quan đến các cuộc đàm phán do Liên đoàn Sinh viên Quốc gia và chính phủ tổ chức.

Nhìn vào tin tức, Jeno tin rằng mục tiêu của buổi họp báo chỉ đạt được một phần mà thôi.

Anh đọc tiêu đề rồi nhìn vào bức ảnh. Trong khi đó, Chenle tỏ ra khá khó chịu trước báo giới. Có một đoạn clip được đính kèm trên trang web, bạn của anh đang cau mày và giận dữ, rõ ràng là rất thất vọng. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào các nhà báo trong giây lát và hỏi, "Có câu hỏi nào khác liên quan đến quyết định của bộ trưởng hay tổng thống không?"

Một nhà báo cầm mic có logo của đài truyền hình nổi tiếng phát biểu. "Vâng, Bộ trưởng Zhong. Bạn có nghĩ rằng sự phát triển của cuộc đàm phán đã bị ảnh hưởng bởi vụ bê bối hẹn hò gần đây của Lee Jeno không?

Chenle cau mày sâu hơn khi cậu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Jeno biết cậu ấy muốn bảo họ biến đi, nhưng Chenle luôn tỏ ra chuyên nghiệp. Dù sao thì có lẽ cậu ấy đã chửi rủa họ khi ở trong xe. Người phát ngôn của chính phủ hắng giọng trước khi cầm mic bằng những ngón tay nhẹ nhàng.

"Tôi không nghĩ đây là chủ đề chúng ta nên thảo luận. Chủ tịch Lee đã đưa ra thông báo về vấn đề đó. Điều này không liên quan bây giờ. Cuộc họp báo này nhằm giải quyết cuộc xung đột gần đây giữa chính phủ và Liên đoàn Sinh viên Quốc gia. Nếu không còn câu hỏi nào nữa, chúng ta nên kết thúc cuộc hội thảo. Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi liên quan đến đời sống tình cảm của tổng thống vì nó hoàn toàn không liên quan."

Thế là clip kết thúc. Jeno ôm trán bằng cả hai tay. Một khoảnh khắc để thở mà không cần lo lắng, đó là tất cả những gì Jeno yêu cầu lúc này. Âm thanh đột ngột mở cửa văn phòng đẩy anh trở về thực tại, và Jeno ngay lập tức bỏ tay ra khỏi mặt, giả vờ như mọi thứ đều ổn và anh đang làm mọi việc hoàn toàn ổn. Đúng lúc đó, người mới đến lên tiếng, thu hút sự chú ý của anh ta.

"Em tưởng chúng ta thực sự có thứ gì đó."

"Renjun?"

Jeno nhìn chằm chằm vào chàng trai đang đi về phía mình với vẻ mặt khó hiểu. Anh có cảm giác như đang nhìn thấy ảo ảnh. Tình huống này căng thẳng đến mức bây giờ anh ấy cuối cùng đã rơi vào trạng thái điên loạn. Không thể nào Renjun lại đứng trước mặt anh, xinh đẹp như ngày nào, giống như hình ảnh đầy ám ảnh mà Jeno đã tạo ra trong đầu. Renjun tiến lại gần hơn và Jeno đứng dậy khỏi chỗ ngồi để tiếp cậu. Anh rất bối rối. Nhưng sau đó, Renjun đã bật cười khúc khích để nói với anh rằng cậu đương nhiên tới đây để gặp anh.

"Em chỉ đùa thôi," cậu lẩm bẩm. "Em muốn nói chuyện trực tiếp với ngài."

"Em đến đây bằng cách nào?" Jeno hỏi, vẫn đang cố gắng hiểu tình hình. Anh không ngờ sẽ được nhìn thấy cậu idol trong văn phòng của chính mình.

"Em đã hỏi thư ký của ngài xem ngài có rảnh không. Chắc hẳn cô ấy đã cảm nhận được tình thế cấp bách nên đã cho em vào trong chớp mắt ". Renjun đi quanh văn phòng với đôi mắt đầy hiếu kì, quét qua mọi ngóc ngách của căn phòng. Đôi mắt cậu đảo quanh, đầy tò mò, cho đến khi cậu đứng ngay cạnh cửa sổ. Renjun nhìn ra ngoài một lúc trong khi đôi mắt của Jeno vẫn dán chặt vào bóng dáng cậu trước khi quay lại lần nữa. "Em chưa bao giờ đến dinh tổng thống trước đây. Họ có thường dễ dàng như thế này không? Mọi người nhìn thấy em đều để em đi theo con đường của mình mà không thắc mắc tại sao em lại ở đây. Em lo lắng vì em đã không hẹn gặp tổng thống."

Mặc dù Renjun trông rất ấn tượng trước sự chào đón khác thường từ các nhân viên của cung điện nhưng Jeno không  khỏi cười nhẹ. Mặc dù chuyến thăm bất ngờ của Renjun khiến anh lo lắng nhưng anh nghĩ sự dễ quên của chàng idol này khá đáng yêu. Mọi người đều biết Renjun và Jeno đang có chuyện gì đó. Anh đã đưa ra một thông báo công khai khiến báo chí càng bàn tán nhiều hơn. Rõ ràng là các nhân viên đã đưa ra kết luận của riêng mình và hiểu tại sao Renjun lại ở đó. Cậu ấy không phải là người xa lạ như cậu nghĩ.

Jeno vòng qua bàn đến đứng cạnh cậu quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Em muốn nói về chuyện gì?"

Khi nghe câu hỏi của anh, Renjun ngay lập tức thở dài.

"Tại sao ngài không liên hệ với em trước khi đưa ra tuyên bố đó?"

"Ý em là gì?"

"Ngài cũng có thể tham khảo ý kiến ​​của em."

"Em có buồn không?" Lông mày Jeno nhíu lại khi anh chạm vào tay Renjun nhằm thể hiện sự lo lắng của mình. Nhưng Renjun chỉ nhăn nhó và ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Jeno.

"Không, nhưng..." Cậu dừng lại, cố gắng tìm từ thích hợp. "Ngài làm như thể chúng ta không có gì nghiêm túc vậy."

Cảm giác tội lỗi dâng trào ngay lập tức lan tỏa trong Jeno. Anh quá bận rộn để cố gắng không mất trí nên điều duy nhất trong tầm nhìn của anh là tìm cách khắc phục tình trạng lộn xộn này. Đoạn video về buổi fansign của Renjun khiến trái tim anh tan nát và anh không thể chịu đựng được cách người hâm mộ đối xử với cậu. Vì lý do đó, Jeno cảm thấy việc chấm dứt những đồn đoán và quấy rối hàng loạt là trách nhiệm cá nhân của anh. Renjun có liên quan đến vụ lộn xộn này và đó là lỗi của chính anh.

Tuy nhiên, Jeno chưa bao giờ dừng lại để dành một chút thời gian và suy nghĩ về việc Renjun đang làm như thế nào. Anh quá bận rộn đóng vai anh hùng đến nỗi quên mất người mà anh ấy đang cố gắng bảo vệ. Anh cứ lặp đi lặp lại rằng anh làm điều này vì Renjun, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi điện để hỏi thăm cảm xúc của cậu. Thay vào đó, anh ấy tự mình đưa ra mọi quyết định, coi đời sống tình cảm của mình như một vấn đề khác của tổng thống.

Thật là một tên khốn.

"Tôi... tôi không chắc em cảm thấy thế nào về những lời cáo buộc. Lẽ ra em nên hỏi, em xin lỗi."

Renjun lắc đầu, dựa người vào mép bàn của Jeno. Họ vẫn nắm tay nhau và Renjun tận dụng cơ hội đó để kéo và đẩy Jeno lại gần mình hơn. Như thế này, họ chỉ đứng cách nhau vài centimet, và cơ thể của Renjun bị mắc kẹt giữa Jeno và bàn làm việc. Miệng Jeno hé mở một chút để phát ra một tiếng thở hổn hển.

"Em thấy tổn thương vì nghĩ đó là điều hiển nhiên," Renjun nói, nhìn thẳng vào mắt Jeno. Jeno không thể rời mắt—cường độ ánh nhìn của anh ấy mạnh đến mức Jeno có cảm giác như bị nam châm hút về phía mình, bị mê hoặc bởi bùa phép của cậu. "Em thực sự thích anh, Jeno. Em rất thích anh, nhưng toàn bộ câu nói này khiến em phải suy nghĩ lại mọi thứ. Em tự hỏi liệu anh có cảm thấy như vậy đối với em không, hay có lẽ em đã hiểu sai mọi thứ."

"Tôi xin lỗi..."

"Ngưng xin lỗi đi."

"Tôi không muốn làm em khó chịu bằng cách nói điều gì đó trong trường hợp em không cảm thấy như vậy. Tôi không muốn khiến em trở thành tâm điểm chú ý." Jeno nhìn xuống, cuối cùng cũng phá vỡ ánh mắt căng thẳng đó. Anh mất một giây để đặt ánh mắt lên môi Renjun, chỉ cách vài cm. Sau đó, anh ấy nuốt nước bọt - đây không phải lúc để bị phân tâm. "Tôi sợ rằng em có thể chạy trốn."

"Em không bận tâm đâu, Jeno. Em đã nói với anh rồi." Một bàn tay dịu dàng đưa lên đầu Jeno, cẩn thận vuốt ve mái tóc đen của anh. "Em đã quen với việc được chú ý. Em sẽ không bận tâm đến sự chú ý nếu anh là người ở bên cạnh em.

Đôi mắt của Renjun tràn ngập sự chân thật. Trong giây lát, Jeno tự hỏi liệu Renjun có thật hay không. Không thể nào một người hoàn hảo như em ấy lại quyết định để mắt tới một người như Jeno. Anh im lặng vì tin rằng không lời nào có thể sánh bằng lời tâm tình của Renjun. Jeno vẫn cảm thấy tội lỗi—ở bên anh nghe có vẻ như là một sự hy sinh to lớn nếu xét đến vị trí của Jeno, nhưng Renjun có vẻ không nghĩ như vậy. Và Jeno tin cậu.

Anh đã làm mọi cách để bảo vệ hình ảnh của Renjun và giữ an toàn cho cậu ấy mà không thừa nhận rằng Renjun đã được huấn luyện để kiểm soát công chúng. Suy cho cùng thì cậu ấy cũng là một thần tượng và là một tiền bối. Nếu anh ấy nói rằng mình không ngại sự chú ý thì Jeno sẽ tin cậu. Trớ trêu thay, bây giờ Jeno lại cảm thấy như mình mới là người được bảo vệ. Ánh mắt trấn an của Renjun bao bọc lấy anh như tấm chăn bông giữa cơn bão, giữ cho anh được an toàn và ấm áp. Jeno cuối cùng cũng cảm thấy như mình có thể nhắm mắt và nghỉ ngơi, bỏ lại đằng sau mọi căng thẳng đang khiến ruột gan anh quặn lên khó chịu.

Cứ như thế, Jeno cảm thấy bình tĩnh và nhắm mắt lại, tựa trán mình vào trán Renjun. Cuối cùng anh ấy cũng có thể thở được. Đáng tiếc, cử chỉ ngọt ngào đó lại khiến Jeno bỏ lỡ nụ cười nhạt hiện rõ trên gương mặt Renjun Đột nhiên, có một đôi môi mềm mại áp vào môi anh, dịu dàng hôn anh.

Jeno mở mắt ra khi họ tách ra, không thể giấu nổi nụ cười của mình. Đôi mắt hình lưỡi liềm của anh ấy đã tiết lộ điều đó.

"Thật ra," Renjun chọn thời điểm đó để nói. "Có một điều về những tin đồn khiến em không thoải mái."

"Điều gì cơ?" Jeno gần như ngay lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm, khiến Renjun bật cười. Nhưng Renjun nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và giữ nguyên trạng thái

"Mọi người nói rằng chúng ta đã làm tình, nhưng chúng ta gần như chưa hôn nhau..."

Giọng điệu của Renjun trầm và gợi tình, cùng với vẻ mặt vờ như bận tâm, và ánh mắt của cậu ấy hoàn toàn mang tính gợi ý. Miệng Jeno khô khốc. Anh đã nghe đúng phải không? Cả thế giới của anh như dừng lại trong giây lát trong khi Jeno vẫn không nói nên lời, cố gắng giải mã thông điệp ẩn giấu trong lời nói của Renjun. Có những lời chưa nói ra nhưng Jeno không cần. Cách Renjun nhẹ nhàng đẩy gáy anh để áp miệng họ thêm một lần nữa là đủ hiểu.

Nụ hôn của họ bắt đầu chậm rãi, giống như một cái vuốt ve nhẹ nhàng truyền cho Jeno tất cả sự yên tâm trên đời. Thông qua chuyển động của môi, Renjun nói với anh rằng cậu sẽ ở bên cạnh Jeno, chăm sóc trái tim anh thật cẩn thận. Cùng với cậu, Jeno sẽ tìm được một nơi mà anh có thể đơn giản nghỉ ngơi và bỏ lại những lo lắng phía sau vì anh không cần gánh mọi trách nhiệm trên vai. Tuy nhiên, khi nụ hôn trở nên cuồng nhiệt và tham lam nhiều hơn, sự lướt lưỡi đầy ham muốn của họ cũng cho Jeno thấy rằng Renjun đã thật lòng trong từng từ cậu nói. Renjun muốn ở bên anh bất chấp bao nhiêu ống kính chĩa vào họ.

Renjun muốn Jeno và cậu chắc chắn sẽ cho anh ấy thấy điều đó. Người hâm mộ của cậu thường khen ngợi sự quyết tâm của cậu, trong khi các thành viên Dream thường gọi cậu là kẻ cứng đầu. Anh ấy là một người đàn ông có ý chí mạnh mẽ và không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình, thậm chí là sở hữu chúng. Cậu giữ chặt gáy Jeno và sự ma sát tinh tế của hông họ với nhau là bức chân dung hoàn hảo về tính cách này của cậu. Cậu sẽ không để Jeno đi. Cậu có thể khiến tổng thống nằm hoàn toàn trong tay mình nếu cậu muốn.

Vấn đề ở Jeno là, về mặt khách quan, anh ấy là một người đàn ông logic và siêng năng. Kể từ khi còn là sinh viên đại học, mọi người xung quanh thường khen ngợi trí thông minh và đạo đức làm việc của anh - một trong những lý do đưa anh đến như ngày hôm nay. Nếu các đồng nghiệp của anh ấy phải mô tả anh ấy bằng những từ ngữ đơn giản, chắc chắn họ sẽ nói rằng anh ấy ưu tiên đối thoại, anh ấy có khả năng giải quyết vấn đề đáng kinh ngạc và không bao giờ mất bình tĩnh. Jeno là một nhà lãnh đạo bẩm sinh.

Tuy nhiên, khi ở bên Renjun, não của anh dường như gặp trục trặc. Vì lý do nào đó, thứ duy nhất mà anh ấy tập trung vào là cậu idol này, khiến anh ấy có chút trở nên ngu ngốc. Tay Jeno ôm lấy eo Renjun, kéo cậu lại gần hơn. Nụ hôn của họ trở nên ướt át và lộn xộn đến mức gần như dâm dục, và khi anh theo bản năng đẩy hông mình vào phía dưới Renjun, cả hai không khỏi thở dài vào miệng nhau. Lực ma sát do chuyển động tạo ra thật tuyệt vời—cảm giác thật dễ chịu, gần giống như một cú điện giật khiến Jeno tỉnh giấc, nhớ lại họ đang ở đâu.

Renjun rên rỉ khi họ tách ra, tiếp tục hôn lên môi anh, mắt Jeno mở to. Hơi thở của chính anh không còn đều nữa. Cảm giác giống như đến từ dưới nước sau khi chìm xuống đáy biển, thở hổn hển trong khi ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt anh—một lời nhắc nhở rằng anh vẫn còn sống. Không thể rời tay khỏi người Renjun, ánh mắt Jeno nhanh chóng quét qua văn phòng. Hông Renjun ép vào mép bàn. Trong đó, máy tính xách tay của anh ấy vẫn mở, mặc dù màn hình đã chuyển sang màu đen từ lâu. Bên cạnh chiếc máy có một chồng tài liệu, giấy tờ đại hội gửi cho ông. Họ đang chờ chữ ký phê duyệt của anh ấy.

"Tại sao anh lại dừng lại?"

Một giọng nói vang lên khiến Jeno phải chú ý, và Jeno cuối cùng cũng nhìn chàng trai trước mặt. Renjun đang nhìn chằm chằm vào anh từ dưới hàng mi, nhướng mày tò mò. Biểu cảm bối rối trên khuôn mặt khiến cậu ấy trông đáng yêu nhưng cũng vô cùng hấp dẫn. Đôi môi sưng đỏ của cậu giống như quả anh đào. Jeno nuốt nước bọt, không thể quay mặt đi.

"Tôi nghĩ chúng ta không nên làm điều này vào lúc này," anh nói, nhưng giọng điệu của anh dao động với vẻ không chắc chắn. "Ừm, có thể có người sẽ vào," Jeno khăng khăng như vậy, nhưng có vẻ như anh cũng đang cố thuyết phục chính mình.

Chưa một lần anh cố gắng thoát khỏi Renjun. Cơ thể họ vẫn áp sát vào nhau, tay Jeno đặt trên eo Renjun và cánh tay Renjun quàng qua cổ Jeno. Giữa họ không có một centimet không gian nào và Jeno cũng không di chuyển một milimet nào để thay đổi vị trí của họ. Nó mâu thuẫn với thông điệp của Jeno và Renjun không thể không nhận ra điều đó.

"Hm, nhưng tại sao? Em không nghĩ sẽ có ai đó bước vào." Trong khi cậu ấy nói, một tay của Renjun nghịch nghịch cà vạt của Jeno, kéo mảnh vải ra một cách trêu chọc.

"Tôi không chắc lắm..."

"Anh biết em đã nói chuyện với thư ký của bạn, phải không?" Renjun nói. Họ gần nhau đến mức Jeno gần như không thể tập trung được. "Em nói với cô ấy rằng chúng ta sẽ bận có một cuộc thảo luận quan trọng. Sẽ không ai làm phiền chúng ta nếu họ biết anh không có mặt."

"Nhưng..."

Jeno muốn nói rằng việc đó hoàn toàn không chuyên nghiệp. Đây không phải là nơi dành cho hành vi như vậy. Văn phòng tổng thống là nơi đưa ra các quyết định về tương lai của đất nước – mọi người sẽ nói gì nếu họ biết về những việc Lee Jeno và Huang Renjun đang làm ở đó? Điều đó sẽ gây ra một vụ bê bối thậm chí còn lớn hơn. Anh đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và lý trí, nhưng đôi mắt cầu xin của Renjun đang bị thôi miên.

"Đi mà, chúng ta có thể giữ im lặng." Renjun bĩu môi và Jeno không thể rời mắt khỏi môi anh. Renjun đang cầu xin anh, và Jeno không nghĩ mình có thể kiểm soát được ngay cả khi anh đang cố gắng. Đúng lúc đó, Renjun lao về phía trước và Jeno không thể che giấu được tiếng rên rỉ phát ra từ miệng mình. "Em biết anh cũng muốn mà, Jeno—em có thể cảm nhận được điều đó."

Nói xong Jeno ngừng chống cự. Anh lao về phía trước và tự mình nắm lấy môi Renjun bằng một tay trên quai hàm của cậu idol, ấn cậu sâu hơn vào bàn. Cả hai đều muốn điều đó và họ không thể phủ nhận điều đó. Cơ thể của họ tự nói lên điều đó, tự điều chỉnh như một câu đố. Giống như chàng tiên cá, Renjun lại thành công kéo anh xuống nước.

Jeno biết giọng của Renjun quyến rũ như tiếng còi báo động—mê hoặc như giọng của một thiên thần. Khi cậu nói, giọng cậu trầm tĩnh và êm dịu như làn gió mùa hè. Khi cậu hát, giai điệu đẹp đẽ của cậu mê hoặc đến nỗi khán giả không thể rời mắt khỏi cậu. Jeno tự hỏi liệu Renjun có nghe giống như một thực thể thần thánh khi cậu ấy chìm đắm trong khoái cảm hay không. Anh cá rằng những tiếng rên rỉ của cậu giống như một bài hát gây nghiện—loại bài hát mà Jeno không thể ngừng nghe và phát lại nó bất cứ khi nào có thể. Thật không may, Renjun đã giữ lời hứa và kìm nén những tiếng rên rỉ của mình mỗi khi môi Jeno mơn trớn da cổ cậu, và đùi cậu cố tình cọ sát vào cậu em đang trong quần của anh, khiến anh cảm thấy rùng mình dọc sống lưng.

Mọi chuyện càng trở nên cuống quýt hơn sau đó, khi Jeno quỳ xuống trước mặt cậu . Jeno để lại một vệt nụ hôn trên làn da mông mịn màng của Renjun. Dù cảm thấy tự hào vì đã khiến Renjun rùng mình chỉ bằng cử chỉ đơn giản như vậy nhưng Jeno vẫn muốn nhiều hơn thế. Với một cái nắm chắc, Jeno đã chạm vào má của cậu. Đâu đó có tiếng thở hổn hển chỉ càng làm tăng thêm sự ham muốn của Jeno. Anh muốn chìm đắm trong từng tiếng thở của Renjun.

Những phản ứng nhỏ của cậu ấy giống như một phần thưởng—như một ngôi sao màu vàng được cẩn thận đặt trên trán, thúc đẩy Jeno làm việc chăm chỉ hơn để có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Anh đặt môi mình lên trên nếp nhăn của Renjun, mút nó với ham muốn mãnh liệt. Dưới âm thanh ướt át phát ra từ miệng cậu, Jeno có thể nghe thấy tiếng thở của Renjun ngày càng run rẩy hơn. Hai tay cậu nắm lấy mép bàn, cố gắng chống đỡ, các đốt ngón tay càng ngày càng trắng hơn. Khi anh bắt đầu dùng lưỡi liếm lên vành của cậu, Jeno nhìn thấy Renjun đưa tay lên cậu em bị bỏ rơi của mình để xoa bóp nó một cách nhẹ nhàng.

"Ôi, làm ơn—" Một tiếng thút thít thoát ra từ cổ họng cậu, nhưng Renjun nhanh chóng đưa tay còn lại lên miệng, im lặng với ánh mắt hoảng loạn.

Jeno tiếp tục mút và cử động lưỡi, cố gắng tìm cách tốt nhất để khiến Renjun tan chảy trước anh. Khi anh mút, đầu gối của cậu chỉ khuỵu xuống một chút nhưng Jeno đã giữ chặt cậu ấy tại chỗ. Gần như thể Jeno đang ôm lấy cậu bằng tất cả sức lực vậy—cái siết chặt trên đùi cậu có thể để lại dấu vết khi anh siết chặt làn da mềm mại này.

Jeno muốn thấy cậu. Anh muốn xem phản ứng của Renjun và ngắm nhìn đôi má hồng hào cùng mi mắt khép hờ ấy. Cậu idol đã tựa người lên bàn, ngay cạnh chồng tài liệu gọn gàng mà Jeno đáng lẽ phải đang xem lại. Mặc dù Renjun đang cắn ngón tay để che giấu tiếng rên rỉ, thấm đẫm nước bọt của mình, Jeno vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cậu đang thì thầm chửi rủa. Và, Chúa ơi, cậu ấy nghe rất tuyệt vời phải không. Jeno mong muốn có một cơ hội khác để khi anh không phải không được lắng nghe bản giao hưởng của Renjun.

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt." Giọng cậu đầy tuyệt vọng, hệt như mái tóc đen của Jeno bị kéo bất ngờ. Nó nhức nhối, nhưng Jeno không bận tâm—sự cuồng nhiệt thật thú vị, giống như cảm giác bức tường nóng bỏng của Renjun quanh lưỡi anh. "Cứ tiếp tục đi ahh."

Và Jeno là ai mà có thể phớt lờ lời cầu xin đầy nhục dục của Renjun? Bằng chiếc lưỡi của mình, Jeno tiếp tục chơi cậu không ngừng nghỉ. Nước dãi chảy ra từ cằm, làm ướt đẫm khuôn mặt Jeno. Quai hàm anh chỉ hơi nhức một chút, và những ngón tay của Renjun vẫn còn vướng vào mái tóc đen của cậu. Jeno biết hiện tại trông anh có vẻ như một mớ hỗn độn, nhưng anh sẽ không dừng lại cho đến khi Renjun bắn. Jeno sẽ nuốt chửng toàn bộ và thưởng thức hương vị của cậu trên đầu lưỡi như thể đây là bữa ăn cuối cùng của anh.

Đột nhiên, sợi tóc Jeno bị kéo chặt hơn, như thể Renjun đang cố đưa mặt Jeno lại gần mình hơn. Hông cậu bắt đầu chuyển động quanh lưỡi, cố gắng cưỡi nó, và gần như Renjun thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang làm điều đó. Hơi thở của Renjun trở nên nhanh hơn, và những lời thì thầm thì thầm của cậu trở nên khó hiểu dưới âm thanh nhếch mép của Jeno với cậu, đưa cậu đến cực khoái. Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng, nhưng Renjun nhanh chóng dùng tay chặn mình lại—tay cậu siết chặt vào quai hàm của chính mình.

Sau đó, giống như trong một chuyến tàu lượn siêu tốc, họ tìm thấy nhau ở vạch đích của chuyến đi. Hơi thở rời rạc của họ lấp đầy sự im lặng trong phòng. Nửa trên của cơ thể Renjun vẫn được đặt cạnh đống tài liệu, Jeno đang quỳ gối trên sàn gỗ của văn phòng, và tinh dịch của Renjun chảy ra từ một bên bàn.

Họ không biết mình cứ như vậy trong bao lâu, chỉ đơn giản là đang hồi phục sau những gì vừa xảy ra. Jeno là người di chuyển đầu tiên, nhanh chóng tìm khăn lau. Anh ấy thậm chí còn không dừng lại để chỉnh sửa ngoại hình của mình, quá bận rộn lau chùi bụi bẩn trên bàn trong khi Renjun tự sắp xếp quần áo của mình. Cho đến khi cả hai cuối cùng cũng đối mặt nhau, và một nụ cười ranh mãnh dần dần hiện lên trên khuôn mặt Renjun.

Đôi mắt của Renjun quét qua Jeno từ đầu đến chân. "Trông anh như một mớ hỗn độn vậy." Rõ ràng là cậu ấy đang cố gắng nhịn cười. "Trông em như vừa bị chơi xong vậy."

Jeno nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác. Tóc anh không còn gọn gàng như lúc Renjun bước vào văn phòng. Thay vào đó, nó hoàn toàn lộn xộn, chỉa về mọi hướng. Đôi mắt của anh đờ đẫn và hơi rũ xuống, khiến anh trông giống như một chú chó con ngốc nghếch. Má anh đỏ bừng, như đôi môi cũng đang sưng tấy vậy. Nhưng cằm của anh có lẽ là tệ nhất vì nó vẫn còn lấp lánh nước bọt—Jeno hơi định lau nó bằng mu bàn tay; nó khiến Renjun cười khúc khích. Mặc dù quần áo của anh ấy không đến nỗi tệ, nhưng không thể không nhận thấy cà vạt của anh lỏng lẻo đến mức nào.

"Hãy tưởng tượng vẻ mặt của những kẻ hợm hĩnh trong đảng đối lập nếu họ biết những việc anh làm trong văn phòng của mình, Jeno à."

Renjun lắc đầu và tiến lại gần anh với nụ cười dịu dàng trên môi. Rốt cuộc thì chính cậu là người đã gây ra mớ hỗn độn này. Lẽ ra cậu phải là người sửa chữa nó, phải không? Mặc dù Renjun vừa bị hút hết sinh lực ra khỏi cơ thể nhưng Jeno mới là người hiện đang được chăm sóc—anh ấy đã làm tất cả những công việc khó khăn; anh xứng đáng với nó. Những ngón tay dịu dàng chải tóc cho đến khi Jeno đẹp trai và chỉnh tề trở lại. Có vẻ tập trung trên khuôn mặt Renjun khi cậu cố gắng thắt nút cà vạt cho Jeno; Jeno nghĩ nó khiến cậu ấy trông xinh đẹp hơn. Khi anh nói xong, Renjun nhìn chằm chằm vào Jeno như thể anh ấy nghĩ thiếu thứ gì đó.

"Ah!" Một cái nhìn chợt nhận ra tràn ngập trong anh. Sau đó, một đôi tay nắm lấy má Jeno và đặt một nụ hôn lên môi anh. Renjun mỉm cười hài lòng. "Anh đã làm rất tuyệt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro