1

Nếu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thì ánh nhìn của những kẻ đã trải qua cái chết rồi trở lại sẽ như thế nào?

Phải chăng chúng trống rỗng, vô hồn, như bề mặt một chiếc gương vỡ phản chiếu những gì không thuộc về thế giới này.

Hay chúng mang theo một sự tĩnh lặng ghê rợn, thứ chỉ có thể tìm thấy ở những linh hồn đã rời xa nhục thể nhưng vẫn bị buộc chặt vào cõi trần?

Nếu cái chết không còn là điểm kết thúc, vậy thế nào mới thực sự là con người?

Những kẻ vẫn còn giữ hơi thở nhưng tâm hồn đã hoang phế, hay những người đứng lên từ đống thịt nát xương tàn, cố gắng sống sót trong thứ thực tại khốc liệt ấy đây?

Naib Subedar đã kẹt trong dinh thự này hơn nửa năm. Gã lính đánh thuê vẫn còn nhớ rõ cái đêm khi mọi thứ sụp đổ, cái đêm gã tự tay giết chết những kẻ đáng thương dưới cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, lấy đi sinh mạng của những người còn sống như một cỗ máy vô tình.

Gã vẫn còn nhớ từng khoảnh khắc, từng xúc cảm thấm đẫm trong từng giọt máu nóng. Gã nhớ rõ cảm giác khi kéo lê xác họ, cố gắng không để dấu vết loang lổ trên nền đá lạnh. Nhớ cơn hoảng loạn khi chạy trốn khỏi sinh vật mang đầu hươu bất ngờ xuất hiện, nhớ lấy cảm giác từng vết thương trên cơ thể gã rách toạc khi lao mình vào khu rừng tối.

Vậy mà bây giờ, Naib Subedar lại đang ngồi cùng bàn ăn với họ.

Cùng những kẻ đáng nhẽ ra đã chết.

Không ai tỏ ra căm ghét. Không ai chất vấn hay lên án. Họ trò chuyện, cười đùa, nhấm nháp ly rượu như những quý tộc thanh lịch trong một bữa tiệc đêm. Nhưng chính sự bình thản đó mới là điều đáng sợ nhất. Cảnh tượng trước mắt Naib quỷ dị đến mức khiến gã lính cảm thấy như bản thân đang lạc trong một cơn ác mộng mà bản thân không tài nào tỉnh dậy.

Đôi mắt xanh lam của tay lính đánh thuê kì cựu cố gắng phân rõ thực tại và hoang tưởng, gã đánh đổ chai rượu trong tay, thu hút sự chú ý từ nhũng bóng ma quá khứ. Không một tiếng động, không một lời trách móc, bọn chúng nhìn gã Subedar mà không buồn chớp mắt, cảm giác quỷ dị ấy làm Naib cũng phải nổi da gà.

Naib nhìn chằm chằm vào Kurt - người đàn ông mà gã đã cắt cổ bằng chính con dao bên hông. Gã nhớ rõ lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua da thịt, nhớ dòng máu phun trào, nhớ hơi thở cuối cùng tắt lịm trong cổ họng. Nhưng bây giờ, Kurt đang ngồi đó, mắt xanh xám ánh lên trong ánh nến, trong vắt như chưa từng có cái chết chạm đến.

“Người chết không thể sống lại.”

Người chết không thể sống lại.

Naib siết chặt nắm tay, hơi thở trở nên gấp gáp. Gã đã nhìn thấy những cơ thể bị cắt rời, đã tận tay bẻ gãy từng khớp xương. Không ai có thể sống sau khi đã chịu đựng sự tàn phá như thế. Vậy mà họ vẫn ngồi đây, ngay trước mặt gã như một trò đùa.

Naib Subedar cảm nhận rõ thế giới quan của mình đang sụp đổ. Những thứ gã từng cười nhạo, ma thuật, quỷ thần, hay nghiệt quả - giờ đây đang vây lấy hắn, xiết chặt hắn trong một vòng trói vô hình. Như thể một thế lực nào đó đang vận hành trong dinh thự này, một thứ quyền năng vượt xa sự hiểu biết của loài người phàm tục.

Naib vô thức tìm đến chuôi dao bên hông, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lưỡi dao lạnh toát, nhưng cái lạnh đó lại giúp hắn trấn tĩnh. Gã phải rời khỏi nơi này, trước khi bản thân mình mất trí.

0.

Trăng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng xanh nhợt nhạt trải dài trên những hành lang vô tận của trang viên. Nó chiếu lên những bức tường gỗ chạm khắc hoa văn đã mờ nhạt theo thời gian, phản chiếu những bóng đen lặng lẽ bò trườn như những linh hồn bị cầm tù. Nơi từng là biểu tượng của quyền lực và giàu sang giờ chỉ còn là một bộ hài cốt khổng lồ, một nghĩa địa của những điều đã bị lãng quên.

Trang viên Otelus.

Naib đã sống ở đây hơn nửa năm.

Hoặc ít ra, gã nghĩ vậy.

Thời gian trong trang viên không tuân theo quy luật tự nhiên. Mặt trời mọc và lặn không theo bất kỳ nhịp điệu nào mà gã có thể đoán trước. Đồng hồ trong phòng luôn chỉ một giờ cố định mỗi khi gã lính tỉnh dậy. Naib đã thử đếm số ngày bằng cách khắc lên tường, nhưng những vết khắc biến mất vào sáng hôm sau. Gã cũng đã thử giữ cho mình tỉnh táo suốt một tuần, chỉ để thấy bản thân thức dậy mà không nhớ những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Những kẻ khác gọi đây là "trò chơi."

Nhưng Naib Subedar không thấy nó giống một trò chơi.

Mà là một lời nguyền, hay là chốn địa ngục dành cho những kẻ tội đồ như gã ta. Một địa ngục mà cái chết cứ liên tục lặp đi lặp lại như một trò tra tấn, cho tới khi lí trí vụn vỡ trong thứ thân xác vô hồn này.

Với gã lính thuê, gã đã quen với cái chết, cũng đã chết đi quá nhiều lần; tới mức lí trí gã không còn phân rõ giữa thực tại và ảo giác.

Lần đầu tiên Naib chết, bọn "giám thị" đã phanh thây gã như một con lợn trong lò mổ. Gã nhớ tiếng lưỡi dao xé toạc da thịt, lớp mỡ trắng nhầy nhụa lộ ra dưới ánh đèn lạnh lẽo. Tiếng xương bị tách khỏi khớp nghe như cành khô gãy răng rắc, và khi con dao cắm sâu hơn, gã cảm nhận được từng sợi cơ bắp đang bị lột ra khỏi người hắn. Naib Subedar còn có thể nghe thấy tiếng ruột gan mình bị moi ra, từng đoạn ruột trơn tuột kéo dài khỏi ổ bụng, dạ dày nôn nao vì thứ mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên từ chính thân xác mình.

Chất nôn tanh lợm trào ra khỏi khoé môi, gã không buồn hét, đôi mắt màu xanh đục dần như được tráng một lớp thủy tinh mờ. Gã vẫn còn nhớ những suy nghĩ cuối cùng khi bản thân chết lặng trước nỗi đau, Naib nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ về những ngày gã còn thơ bé. Gã nhớ những lần vấp ngã và được mẹ vỗ về, gã sẽ khóc nức nở, vùi đầu vào lòng mẹ để được âu yếm dỗ dành. Bà sẽ nấu món súp nóng hổi để an ủi người con thơ, và hơi ấm quen thuộc ấy sẽ lấp đầy trái tim và dạ dày trống rỗng, khiến Naib quên mất cơn đau mình từng trải.

Naib sợ đau, sợ khi máu của gã rỉ ra ướt đẫm vạt áo, sợ cái cảm giác khi bông băng thấm cồn quét qua vết thương há miệng, khiến cho gã run lên, cắn chặt tiếng kêu thảm thương nơi cổ họng. Nhưng cơ thể gã giờ đây lại chịu nhiều vết sẹo hơn bất cứ ai, trải qua nhiều tổn thương hơn bất kì ai, và gã đàn ông ấy cứ vậy vô cảm trước những điều từng khiến gã tách biệt khỏi "Naib Subedar".

Dẫu vậy, gã vẫn không hối hận trước lựa chọn của mình. Naib Subedar đã không còn cơ hội để nức nở trong lòng mẹ như một đứa trẻ nữa, dẫu cho nước mắt có rơi, tay lính đánh thuê cũng sẽ để cảm xúc của mình khô cạn. Bởi lẽ yếu đuối đồng nghĩa với cái chết, mà tới tận lúc chết đi, gã lính cũng không muốn để mình thảm hại tới thế.

Naib Subedar đã nghĩ rằng cái chết là sự giải thoát.

Nhưng khi mở mắt, gã vẫn còn sống. Nguyên vẹn, không một vết xước, nhưng nỗi kinh hoàng vẫn còn nguyên, khắc sâu vào trong bộ não vẫn còn căng thẳng bởi dopamine.

Lần thứ hai, gã bị nhấn chìm trong một bồn nước đầy băng. Cái lạnh không chỉ cắn vào da hắn mà như thấm vào từng tế bào, đóng băng cả máu trong huyết quản. Gã vùng vẫy, móng tay cào nát thành bồn, miệng há ra để hét nhưng chỉ toàn bong bóng khí tuôn ra.

Naib cảm thấy phổi mình co thắt, lồng ngực đau đớn đến mức tưởng như sắp vỡ tung. Dù cho cố gắng giãy giụa, bàn tay trên đầu vẫn nhấn chặt gã xuống, gần như vặn gãy cả xương cổ. Thứ sức mạnh và kinh nghiệm trên chiến trường của gã lính mạt hệt như trò đùa tại nơi đây. Gã chỉ có thể giãy dụa một cách vô vọng, nhưng dòng nước lạnh buốt cứ liên tục tràn vào mũi, vào miệng. Gã nấc lên, phổi co rút trong tuyệt vọng. Cơn đau buốt giá xuyên qua lồng ngực, rồi bóng tối nuốt chửng hắn.

Nhưng Naib Subedar lại tỉnh dậy, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lần thứ ba, gã lính bị treo ngược lên bằng dây thép gai. Thép cắt vào da thịt, từng vết thương rỉ máu không ngừng. Naib cố giãy giụa, nhưng càng động đậy, dây thép càng ăn sâu hơn, từng mảnh thịt bị kéo toạc ra, lộ ra những sợi gân đỏ tươi đầm đìa. Cơn đau không đến ngay lập tức, nhưng khi nó ập đến, nó như một ngọn lửa thiêu đốt từng thớ thịt của gã.

Đến khi Naib ngừng vùng vẫy, gã cảm nhận máu nóng chảy dọc theo cơ thể, nhỏ giọt xuống nền đất. Nhưng Naib không thể chết nhanh được. Gã lính phải cảm nhận từng giây phút đau đớn, từng mạch máu khô cạn, từng luồng hơi thở trở nên yếu ớt

Gã đã chết đi, và lại sống dậy.

Nhưng điều kinh khủng nhất không phải là chết.

Mà là việc gã lính luôn sống lại, hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng mỗi lần như thế, tâm trí gã lại vỡ ra một chút, như món đồ sứ rẻ tiền đầy vết nứt.

Mỗi lần chết, Naib Subedar đều nhớ tất cả.

Nhưng dù có chết bao nhiêu lần, có vùng vẫy bao nhiêu lần, có cầu xin hay nguyền rủa bao nhiêu lần, gã vẫn luôn tỉnh lại. Vẫn luôn sống. Và dần dần, cơn đau trở thành một phần của gã, như một người bạn cũ luôn ở đó, chờ đợi khoảnh khắc mà gã nghĩ mình có thể thoát khỏi nó. 

Naib Subedar không còn hét lên nữa. Không còn phản kháng nữa. 

Bởi vì gã biết rằng sẽ chẳng có gì thay đổi. 

Chết không còn đáng sợ nữa. 

Nhưng sống thì có. 

Trong kí ức của tay lính mạt, cảm giác được sống lại như thể đang tra tấn gã, mà cái chết lại như một sự an ủi tựa cái ôm của mẹ. Ký ức cuộc đời gã sẽ tua ngược, để Naib Subedar được gặm nhấm những ký ức lúc bé mà gã ngỡ mình đã quên đi. Mỗi lần như vậy, gã lính đánh thuê đều cuộn tròn trong chăn, ghi nhớ tất cả những hơi ấm nhỏ nhoi trong mỗi lần đối mặt với cái chết.

Dù vậy, cái chết đến với gã rất chậm. 

Không giống như ngoài đời, nơi chỉ cần một phát đạn là đủ chấm dứt tất cả, nơi này bắt gã lính phải cảm nhận từng giây phút bị hủy hoại, như một vở kịch tra tấn kéo dài vô tận. 

Và rồi, sau cùng, bóng tối ập xuống. 

Không phải sự giải thoát. 

Chỉ là tạm nghỉ trước khi cái chết khác ập đến.

Gã đã thử mọi cách để trốn thoát. Naib đã lang thang qua những khu rừng rậm xung quanh trang viên, lần theo dấu vết của những bức tường đá phủ đầy rêu, hy vọng tìm được một khe hở nào đó. Gã đã lần mò xuống những tầng hầm sâu nhất, lật tung từng viên gạch trên sàn. Nhưng dù đi bao xa, gã luôn bị đưa trở lại điểm xuất phát. 

Căn phòng của gã. 

Như thể có một bàn tay vô hình nắm lấy cổ áo gã và kéo gã trở về, mỗi lần gã cố rời khỏi nơi này. 

Và rồi một ngày, Naib Subedar gặp một người đàn ông khác. 

1.

Khi Naib nhìn thấy hắn lần đầu tiên, người đàn ông đang ngồi trên một băng ghế trong nhà kính của trang viên. Giữa một không gian đầy rẫy những thứ vô tri vô giác, những luống cây khô cằn, những bông hoa đã chết từ lâu, hắn là thứ duy nhất còn mang hơi thở của sự sống. 

Người đàn ông có một vẻ ngoài không thể nhầm lẫn. Dáng người cao lớn, nhưng lưng hơi còng như thể đã quen với việc sống trong không gian chật hẹp. Gương mặt hắn có một nửa bị hủy hoại bởi vết bỏng cũ, làn da co rút lại, để lộ những đường sẹo nhăn nhúm chạy dọc theo xương gò má. Bên mắt trái của hắn có một lớp màng mờ đục, không còn phản chiếu ánh sáng. 

Nhưng phần còn lại, phần chưa bị ngọn lửa tước đoạt, vẫn mang nét cứng cỏi của một kẻ không dễ dàng gục ngã. Mỗi khi hắn hít vào, lồng ngực khẽ rung lên trong một nhịp ho nặng nề, thứ âm thanh đặc quánh như thể từng hơi thở của hắn đều kéo theo tro bụi từ phổi.

"Một gã bệnh tật," gã lính thuê chợt nghĩ, ít ra sự hiện diện của một gương mặt mới cũng là điều gì đấy mới mẻ.

Naib không cần phải hỏi để biết hắn là ai. 

Hắn là một trong những "người mới." 

Những kẻ bị đưa đến đây luôn có cùng một dáng vẻ: cảnh giác, lặng lẽ, và luôn mang trong mình một tia hy vọng mong manh rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, chúng sẽ không bị mắc kẹt ở nơi này mãi mãi. 

Naib đã nhìn thấy quá nhiều kẻ như thế. Hầu hết bọn họ đều sớm nhận ra sự thật. Một số tuyệt vọng đến mức tự sát, chỉ để phát hiện ra rằng cái chết không phải là lối thoát. Một số khác bị nghiền nát trong những "trò chơi" vô nghĩa, những cuộc tàn sát không hồi kết. 

Nhưng hắn ta thì khác. 

Hắn không hoảng loạn. 

Hắn chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn xuống lòng bàn tay mình như thể đang cố ghi nhớ từng đường chỉ tay. 

Và điều đó thu hút sự chú ý của gã lính đánh thuê.

Naib không cần hỏi cũng biết.

Người này là một "người mới."

Hắn không biết rằng nơi này không có lối thoát.

Không ai có thể thoát khỏi đây.

Và sớm thôi, hắn cũng sẽ hiểu.

Sau một hồi im lặng, gã đàn ông ấy ngẩng lên và nhìn thẳng vào Naib. 

"Anh nhìn đủ chưa?"

Chất giọng của hắn khàn khàn, như thể đã từng hít thở quá nhiều bụi than. 

Naib nheo mắt. "Anh là ai?" 

"Campbell," người đàn ông đáp, giọng không chút cảm xúc. "Norton Campbell." 

Naib cân nhắc trong vài giây. Gã có thể thấy vết chai trên tay hắn - những vết sẹo của một người đã quen với lao động chân tay. Những vết bầm tím nhạt màu dọc theo cổ tay hắn cho thấy hắn đã bị trói trong một khoảng thời gian dài. Hắn không phải một tên quý tộc hay một kẻ vô dụng bị ném vào đây để làm trò tiêu khiển. 

"Anh đến đây bằng cách nào?" Naib hỏi. 

Norton Campbell nhếch môi. "Cũng như anh thôi. Được một kẻ nào đó hứa hẹn một khoản tiền lớn, và rồi thức dậy ở đây." 

Kẻ đào vàng im lặng một lúc, ánh mắt hắn ta như đang đánh giá gã đàn ông xa lạ phía đối diện. Hắn ngước mắt, ánh nhìn kiên định nhưng không hề vội vã. Hắn không sợ hãi, không hoảng loạn, và đó chính là điều khiến Naib phải đề phòng.

"Anh đã ở đây bao lâu rồi?" Norton Campbell cất tiếng, giọng hắn khô khốc, ngắt quãng bởi một cơn ho rũ rượi. Cổ họng hắn rung lên như thể có những mảnh bụi kim loại mắc kẹt bên trong.

Naib im lặng. Không phải vì gã không muốn trả lời, mà bởi vì chính tay Subedar ấy cũng không biết nữa. Gã đã mất khái niệm về thời gian từ lâu. Naib nhìn Norton một lúc, cân nhắc người đàn ông này. Một người mới, nhưng không giống những kẻ khác.

"Đủ lâu để biết rằng không ai thoát khỏi đây cả." Naib đáp, mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông ấy.

Norton nghiêng đầu, như thể đang đánh giá lời nói của Naib. Hắn hít vào một hơi chậm, giữ lại trong lồng ngực vài giây trước khi ho mạnh một lần nữa. "Anh có chắc không?"

Sự thản nhiên trong câu hỏi của người thợ mỏ khiến Naib cảm thấy khó chịu. Gã cười khẩy, một thứ âm thanh trống rỗng từ trí óc bị bóp nghẹt "Nếu có đường ra, tôi đã không còn ở đây để nói chuyện với anh."

Norton đưa tay lên, chạm nhẹ vào những vết sẹo trên mặt mình, như thể để xác nhận rằng chúng vẫn còn ở đó. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Naib, đôi mắt đục mờ như tro tàn của một ngọn lửa đã lụi tắt.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm ra một cách khác. Nhưng tôi cần một người biết nơi này rõ hơn tôi."

Naib không trả lời ngay lập tức. Nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài, gã cảm thấy một thứ gì đó khác ngoài sự tuyệt vọng.

Nó chẳng phải là hy vọng vào một lời hứa mong manh hay một kết cục tốt đẹp. Chỉ là một làn gió mới trước những cái chết cứ liên tục tái diễn nơi trò chơi "sinh tồn" này.

Gã lính nhếch môi. "Được thôi. Nhưng nếu anh sai... thì tốt nhất là anh nên sẵn sàng chết thêm vài lần nữa."

Tay Campbell khẽ nhướn mày, như thể đánh giá phản ứng của Naib. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi hắn, nhưng đôi mắt vẫn trầm tĩnh, sắc lạnh. "Anh nghĩ tôi chưa chết lần nào sao?"

Naib quan sát hắn, ánh mắt dò xét. Norton Campbell trông không giống như những kẻ mới đến khác, những kẻ thường run rẩy trong hoảng loạn, mắt mở to tuyệt vọng. Hắn không hỏi về quy tắc của trò chơi, không chất vấn sự tồn tại bất khả thi của trang viên này. Thay vào đó, hắn chỉ nhìn Naib như thể hai người đang ở một chiến trường quen thuộc, nơi sinh tử chỉ là những biến số có thể đoán trước.

Tên thợ mỏ lại ho, một cơn ho khô khốc, kéo dài. Hắn khẽ nghiêng đầu, để lộ một mảng da cổ đã cháy sạm. "Trước khi bị ném vào đây, tôi đã sống đủ lâu để hiểu rằng cái chết không phải lúc nào cũng là kết thúc. Ở dưới hầm mỏ, tôi đã học được một điều: không phải tất cả những gì bị chôn vùi đều có thể yên nghỉ."

"Anh từng làm trong mỏ than?" Naib hỏi, giọng hắn pha chút ngờ vực.

"Hơn mười năm. Và trong mười năm đó, tôi đã nhìn thấy nhiều thứ hơn những gì một người bình thường nên thấy." Campbell nheo mắt, bàn tay hắn siết chặt đầu gối. "Những cái chết không tìm được xác. Những đường hầm bị lấp kín, nhưng đôi khi vẫn có tiếng gõ vọng ra từ bên trong. Có kẻ bị vùi lấp, nhưng lại xuất hiện ở nơi khác, đôi mắt trống rỗng như chưa từng có linh hồn."

Naib im lặng. Gã không tin vào ma quỷ, nhưng những gì hắn trải qua ở đây khiến gã không thể gạt bỏ lời của Campbell một cách dễ dàng. "Và anh nghĩ nơi này cũng giống như vậy? Một ngôi mộ khổng lồ, chôn vùi những kẻ không thể chết?"

Norton bật cười, một tiếng cười ngắt quãng bởi cơn ho. "Anh cũng thấy rồi đấy. Chúng ta không chết, Naib. Chúng ta chỉ...mắc kẹt tại đây. Như thể ai đó đã đào lên những gì đáng lẽ phải nằm yên dưới lòng đất."

Naib cau mày. "Vậy anh muốn làm gì? Nếu không có đường ra, thì chúng ta còn có lựa chọn nào khác?"

Hắn chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng về phía trước. "Chúng ta tìm cách trốn thoát khỏi đây. Tôi không biết trang viên này hoạt động như thế nào, nhưng bất kỳ thứ gì cũng có một điểm yếu. Chúng ta chỉ cần tìm ra nó mà thôi."

Naib cười nhạt. "Anh nói cứ như thể chúng ta đang đứng trước một cỗ máy có thể tháo rời từng bộ phận vậy. Đây không phải là một hệ thống có logic, Campbell. Đây là một nơi mà mọi quy luật thông thường đều bị bóp méo."

Campbell lặng đi một lúc, rồi gật đầu chậm rãi. "Có lẽ anh đúng. Có lẽ chúng ta không thể thoát. Nhưng tôi không tin rằng không gì không thể thay đổi. Tôi không tin rằng chúng ta chỉ đơn giản là những con rối trong một trò chơi vô tận."

Naib nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy một tia nghi ngờ trong niềm tin cứng nhắc của chính mình. "Vậy bước đầu tiên của anh là gì?"

Campbell mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt nhưng kiên quyết. "Chúng ta cần tìm ra ai là kẻ đã đặt ra mớ tiền thưởng kết xù ấy. Kẻ đã giật dây mọi chuyện. Và nếu cần thiết... chúng ta sẽ kéo hắn xuống cùng chúng ta. "

Gã lính đánh thuê sững sờ, trước khi gã nhận ra, tiếng cười khô khốc chợt bật ra khỏi khoé môi mím chặt của gã. Naib Subedar không còn nhớ lần cuối gã ta cười như vậy là khi nào, đôi mắt gã hơi cong lại, ánh mắt xanh nhấn chìm gã đàn ông trước mặt như làn gió mới, thổi bùng lên cảm xúc con người trong tay lính mạt.

"Tôi chưa từng nghe thấy ai nói một điều ngu ngốc tới thế bao giờ, Campbell."

Naib lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, xoa dịu tình huống bằng khiếu hài hước dị thường của một gã đàn ông nằm ngoài vòng tròn xã hội. Gã vươn tay, lần đầu tiên thể hiện sự thiện chí của mình qua một cái bắt tay. Norton hơn sững lại, và rồi hắn cũng đưa tay lại, chấp nhận sự hợp tác tạm thời này.

"Tôi là Subedar. Naib Subedar."

Gã lính đánh thuê cảm nhận rõ hơi ấm của một kẻ còn sống khác thông qua cái bắt tay giữa họ, đã quá lâu rồi Naib mới cảm nhận được hơi ấm của một con người. Bàn tay gã thợ mỏ mang theo vết chai sạn đặc trưng, hơi ngứa ngáy mà cọ vào da gã lính thuê. Naib có hơi bất ngờ trước việc bàn tay gã nhỏ bé thế nào so với Norton, và tên đàn ông cao lớn ấy đang từ phía trên nhìn xuống với chiều cao áp đảo. Ngón tay của Naib hơi siết lại, khiến những đốt ngón tay giữa họ chợt ma sát với nhau, giữa những hơi thở ngắt quãng, đôi tay họ siết lại vào nhau mà không nói thành lời.

Một cảm giác kì quái, nhưng cả hai bọn họ vẫn duy trì cái bắt tay "hữu nghị" ấy, đơn giản là vì nó khiến cho bọn họ cảm thấy chân thật trước thực tại mơ hồ này. Thật lạ, nhưng nó không cảm thấy khó chịu. Gã lính đánh thuê không từ chối một chút xúc tác thân thể giữa người với người, và tên thợ mỏ trông cũng không phiền về điều đó. Bọn họ cứ thế nhìn nhau, duy trì bầu không khí thản nhiên ấy trước khi rời tay, lau đi hơi nóng mơ hồ vào gấu quần trước xúc cảm da thịt mài vào nhau.

"Rất vui được hợp tác, Campbell."

"Tôi cũng thế, Subedar."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro