Tự khi nào, tuyết đã hóa thành mưa.

Từng đợt tuyết phủ một lớp trắng xóa dưới nền trời, tuyết rơi từng ngõ ngách, làm tắc phố xá, đông nghẹt, đâu đó vang vọng bài ca Giáng Sinh cùng những chị gái dễ mến kể cho đám trẻ nghe về Bà Chúa Tuyết, chúng cười, rộ tia ấm áp trong cái buốt lạnh mùa đông.

Anh ta thẫn thờ trôi nổi trên dòng sông mơ hồ, cảm nhận dư vị hạnh phúc tồn đọng trong quán ăn gia đình mà anh vừa đi qua, rồi cũng ráng mà vào gọi một phần đồ ăn hai người, nhưng sau cùng cũng là mình anh phải xử lý hết. Anh vào đây chắc cũng chỉ muốn hòa vào đám đông một chút, nói đỡ tủi thân thì không phải, nhưng phiền phức cũng chẳng đúng chút nào.

"Mùa đông năm nay lạnh lắm, em có biết không?"

Anh bâng quơ buông một câu nói, chúng trôi tuột vào khoảng không, chẳng ai đáp lại, cũng không ai ngó ngàng gì. Chỉ là một câu hỏi nhỏ tương ứng với một vấn đề nhỏ nao núng trong lòng anh bao lâu nay, họa chăng là khúc mắc nào đó chôn trong tim bộc phát vì khung cảnh đầy nên thơ buổi buồn rầu.

Nghe đâu đây có tiếng cô nhân viên bàn tán cùng đồng bọn, về một anh đẹp trai nào đó đến quán ăn gia đình gọi phần ăn hai người nhưng chỉ có một mình, lại còn bạn gái cho leo cây, chắc các cô này cũng không đi xa đến ý nghĩ chia tay đâu. Anh bực mình, lia chiếc điện thoại về phía người ta nháy một phát, may là ai kia cũng không ngu muội đến mức không trở lại làm việc mà vẫn còn đứng ở đó tám nhảm.

Mùa đông năm nay là một quãng trời xám nhạt màu. Đã bao nhiêu lần chàng trai ngồi trước gương, lẳng lặng ghé vào chúng một hơi thở ấm áp để hằn hơi nước lên mặt gương, hòng xóa nhòa dáng vẻ dại khờ của anh ấy, hay phải chăng, anh chỉ rầu rĩ không muốn đôi mắt mình lạc trong những mộng ảo đơn thuần?

Dõi bước theo con đường thẳng tiến đến cửa hàng tạp hóa trên đường về nhà, Norton dùng số tiền mang theo còn lại mua vài gói mì cho những ngày tiếp theo, đồng thời cũng muốn tận hưởng dư vị ấm áp so với thời tiết ở bên ngoài. Chỉ buồn rằng, tự khi nào tuyết đã hóa thành mưa, trôi tuột vào khoảng không gian đã lạnh lại càng lạnh hơn.

"Mưa sao? Thế giới quả là không thương mình, giờ chẳng còn tiền để mua dù nữa. Thật muốn về nhà sớm quá đi."

Anh cằn nhằn dưới mái hiên tiệm tạp hóa, mưa rơi xuống nền đất từng giọt, hầu như chẳng còn nghe được tiếng nhộn nhịp của dòng người qua lại nữa. Mỗi người một vẻ, cầm chiếc dù trên tay, có thể là với người thân, bạn bè, có thể là cô người yêu hay anh chàng đẹp trai mới quen nào đó, từng người từng người rơi vào mắt anh chỉ để lòng ai càng nặng nề hơn.

"Anh gì ơi."

Norton không thích những âm thanh tự tạo ra văng vẳng trong đầu mỗi khi lơ đễnh với mọi thứ, như lúc này vậy. Trời thật lạnh biết nhường nào, gió không ngừng thổi dồn vào từng ngọn cây nhành cỏ, ước chi anh có thể trở thành một chú mèo, chẳng cần lo gì nữa, chỉ cần cuộn tròn thành một cục tìm chiếc hộp nào đó mà nằm vào thôi.

"Anh gì ơi, anh gì ơi!"

Một bóng hình nhỏ bé lay lay tay áo anh, dáng vẻ một cô gái tóc vàng ngắn xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, làm Norton một giây bất ngờ, hai giây mất bình tĩnh, đến giây thứ ba mới hoàn hồn tỉnh táo trở lại để nhận ra rằng âm thanh kia không phải là do anh tưởng tượng mà thành.

"Cô gọi gì tôi à?"

Anh đáp lời, nuốt một ngụm nước bọt vào cổ họng, câu nói của anh có hơi run lên, chẳng biết là do tiết trời buốt lạnh hay vì cô gái trước mặt khiến hồn anh treo ngược cành cây nữa đây.

"Anh không có dù à? Em có hai cái, cho anh một cái nè."

Norton hơi ngạc nhiên, hoặc chí ít khuôn mặt anh hiện rõ điều đó. Cô gái nọ nở một nụ cười tươi cứ như mang theo nắng ấm làm anh hiện một chút ánh đỏ trên đôi má. Cô gái đặt chiếc dù vào tay anh, chưa kịp nghe anh nói lời cảm ơn đã đi mất, anh gãi đầu, cùng với suy nghĩ thế giới cũng không quá đau khổ mà trở về nhà.

⋆ ⋆ ⋆

Vốn chẳng hề hiểu một điều gì, người khẽ nói, "Không sao đâu, nên là...". Khoảnh khắc mà em đã quên ấy, nếu biết được là gì liệu có thật sự mang lại hạnh phúc đến cho em không? Hay em sẽ lại lạc trong nỗi buồn vô tận mà đơn côi một mình?

Tracy không biết, và cũng không muốn biết. Chỉ nhớ rằng ngày ấy cũng là một đêm tuyết, tuyết chuyển thành mưa, dập tắt ngọn lửa thổi bừng gần như vô tận. Người cứ thế mà tan biến trong màn mưa ấy.

Đó là tại sao khi em thấy anh ta đứng trước mái hiên cửa hiệu tạp hóa, ánh sáng xuyên qua khe cửa tô lên một sắc cam ngả vàng, anh vẫn ở đó, hiu quạnh trông theo dòng người đi qua lại chẳng buồn ngẫm nghĩ. Trông anh lạnh lắm, mưa không ngừng đổ, ngày một lớn, anh trông như sắp biến mất, mưa hắt lên tấm kính trong suốt, hình bóng anh dần nhòe hơn, sắc cam nhạt màu như chuyển thành ngọn lửa, rực cháy trong đêm tuyết, em đưa tay chạm tới, không kịp mất, em phải làm gì đó, không thể để anh tan biến được, không phải trong cái giá rét đêm muộn này.

"Anh không có dù à? Em có hai cái, cho anh một cái nè."

Có lẽ em đã làm được điều gì đó rồi. Em đã tiếp động lực cho một ai đó nghĩ rằng thế giới thật ra không tàn bạo như họ nghĩ. Không tàn bạo như những gì em đã trải qua.

⋆ ⋆ ⋆

"Thế quái nào trời luôn mưa khi mình đến cửa tiệm tạp hóa này vậy?"

Norton thầm nhủ trong lòng những lời trách móc, rằng tuy đây là tiệm tạp hóa gần nhà nhất cũng sẽ bỏ mà đi mua ở nơi khác, rằng sau này đi đâu cũng nhất quyết đem dù theo, rằng dự báo thời tiết thật đúng là đồ bỏ.

Gió nổi lên từng hồi, cơn mưa rạng sáng thực chất mát mẻ hơn thay vì lạnh băng như đêm ngày hôm trước, anh chọn ở lại trong cửa tiệm mua phần ăn sáng nhỏ, quyết định không về nhà vội để tận hưởng đợt khoái cảm tốt lành buổi mặt trời vừa mọc.

Loáng thoáng bên ngoài hàng hiên là mái tóc ngắn màu vàng lấp ló nép mình một góc, bóng dáng nhỏ bé ấy đang nhìn vào cơn mưa xa xa vang tiếng rì rào vui nhộn. Thấy đâu cành cây thủy tùng bên cạnh đang nghiêng người rơi từng giọt nước vào vị trí em đang đứng làm em giật nảy mình, lùi về một bước tương đối xa, nào ngờ anh chàng nào đó lại ngóng theo mà bật cười thành tiếng, khiến mấy nhân viên làm việc ở đây nhìn vào anh với ánh mắt rõ hiếu kì.

Có lẽ cô ấy cũng giống mình hôm trước chăng, anh nghĩ. Thứ cảm giác bực bội dâng trong lòng khi cả thế giới như quay lưng lại với mình chính là cảm giác tồi tệ nhất. Chính là cảm giác xấu xa nhất trong thâm tâm của mỗi con người. Rằng tại sao lại luôn là mình, tại sao không phải người khác, Norton biết rõ điều đó, phải chăng người đã mang anh khỏi suy nghĩ tiêu cực ấy lại đang gặp tình cảnh như vậy, hoặc anh muốn lần này, anh sẽ là người cứu cô, là anh, chứ không ai khác.

Norton tự khi nào đã bước ra hàng hiên, chủ động đứng bên phía mưa dội để che chắn cho cô nàng, "Cùng nghe nhạc nhé?", anh nói, đưa một đầu tai nghe cho cô.

Tracy vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, gật đầu với lời mời cùng một nụ cười khi đắm chìm trong giai điệu âm nhạc hòa với tiếng mưa rơi dịu êm.

Tiếng nhạc không lời vang lên thầm lặng, không quá lớn tiếng, không quá êm đềm, không hề chờ sự xin phép của ai để cất lên âm thanh, bên tai còn lại là tiếng mưa rơi nhẹ nhàng. Mưa không lớn, dịu nhẹ, như rắc lên cái oi bức ban sáng một chút ân huệ nhỏ, là một tầng mây mát lạnh phủ trên không trung, chắc rằng khi một lần nữa ánh nắng chiếm lấy bầu trời xanh, cả dòng sông xuân cũng chỉ mang một nỗi ấm áp da diết mà cười giữa ngàn mây.

Norton bối rối chẳng biết nói gì khi mưa đã ngừng rơi, cũng không còn lý do để níu người ta ở lại nữa, gió đã ngừng thổi, mây dần trôi, chỉ có tim anh là đang đập mạnh hơn bao giờ hết.

"Em tên là Tracy, Tracy Reznik. Cảm ơn anh vì đã trú mưa cùng em hôm nay nha."

"Ừm, anh là Norton Campbell, cảm ơn em về cây dù hôm trước."

Lại là một khoảng im lặng đáng sợ mà anh không muốn có, thật là một cuộc nói chuyện gượng gạo làm sao. Suy cho cùng, anh cũng phải lên tiếng nói gì đó thôi.

"Mà... Cũng không sao đâu, nên là..."

Con người luôn sợ những gì mà họ không biết đến, Tracy cũng vậy. Khi câu nói của Norton vừa ngắt quãng, nỗi sợ về việc không thể biết nội dung còn lại là gì dần lấn chiếm nỗi lòng em. "Xin đừng ích kỉ mà bảo không sao đâu nữa, chẳng phải ai trong chúng ta đều ít nhất có một vết thương lòng hay sao?", là những câu nói mà em không thể thốt ra thành lời.

"Nên là khi nào đó, chúng ta hãy cùng gặp ở một ngày nắng đẹp nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro