II.
Tiếng xầm xì từ trong lớp vang ra bên ngoài trộm nghe có vẻ là có biến, mấy con ngươi to tròn nhìn ra cửa sổ hóng chuyện, cứ như con dao đâm thẳng vào người đang đứng ngoài kia. Không có giáo viên vì giờ là giờ ra chơi. Ánh chiều tà dù đã áng lên mặt bàn vết khắc thời gian nhưng đồng hồ vẫn chỉ điểm ba giờ. Đôi lúc lại nghe tiếng lá xào xạc bên ngoài, chốc chốc lại nghe thấy tiếng thầm thì to nhỏ, chọc ngoáy vào lưng người khác.
Tiếng thở hổn hển rõ ràng nhất, cả dãy hành lang im lại im phăng phắc như thể đây là một giờ học, sự tò mò đan xen lên, đôi mắt màu hổ phách của Dogday có chút ngạc nhiên, nhìn xuống thiếu nữ đứng trước mặt e thẹn.
Đây không phải là hotgirl khối dưới sao?
"Em nói sao cơ?"- Với tư cách là đàn anh khối trên, Dogday giữ một thái độ thân thiện cùng cách nói tử tế, ánh mắt vô cùng dịu dàng làm thiếu nữ bên dưới đỏ mặt lên khe khẽ.
"Em... Em thích anh"- Thiếu nữ bẽn lẽn, tay vén mái tóc đang rũ xuống khuôn mặt ửng hồng, để lộ khuôn mặt xinh xắn mang dáng giống một con búp bê được đựng trong lồng kính.
Dogday nghe xong, chỉ đánh một tiếng cười trầm ấm, mái tóc tỏa nắng khẽ rung lên sau nụ cười ấy, cậu xoa xoa mái tóc của thiếu nữ, tay rút ra chiếc điện thoại trong túi quần. Nom có vẻ rất bình thản.
"Ôi, em nói vậy làm tôi thấy có chút đột ngột"
"Có thể cho tôi xin số điện thoại của em rồi cho tôi thời gian được chứ?"- Dogday giơ điện thoại ra trước mặt thiếu nữ, lắc lắc nó nhẹ nhàng để lấy lại sự chú ý. Cô giật mình khẽ, có chút buồn vì cảm giác như mới bị từ chối. Dogday véo má thiếu nữ, cúi xuống gần bên tai cô rồi thì thầm.
"Đừng buồn, ai nỡ từ chối người xinh xắn như em chứ? Anh chỉ cần chút thời gian thôi"
Cô gái mới nãy còn buồn nay luôn bặm môi mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt ấm áp nhìn xuống đôi bàn tay bé nhỏ của mình đang mân mê trong tà áo trăng. Dogday đứng thẳng người dậy, mở cửa sổ Zalo.
Người xung quanh có chút ngạc nhiên, cố gắng nghe họ thì thầm điều gì nhưng hoàn toàn vô vọng, chỉ có thể đoán già đoán non. Dù đây đúng là chuyện thường tình khi Dogday luôn được nhiều cô gái quý mến và trân trọng, nhưng hiếm lắm mới có người có đủ can đảm để làm điêu này.
Nếu Dogday đồng ý, họ sẽ trở thành cặp đôi nổi nhất trường, trai tài gái sắc, còn là hotgirl khối dưới- Arcangela.
"Bé ơi? Cho anh số được không?"
"Ah! Dạ được! Đã để anh chờ rồi"- Thiếu nữ cười hạnh phúc, cầm chiếc điện thoại xinh xắn rồi cẩn thận đưa cho Dogday một dãy số.
Trước mặt cô, cậu lưu tên là "Bé Hotgril khối dưới".
Rồi tiếng trông ra chơi cũng kết thúc, cô e thẹn cúi đầu cảm ơn rồi vội bước về phái lớp học, mái tóc nâu ấm áp bay nhẹ trong gió, để lại mùi hương ngọt ngào vị kẹo hạnh nhân ngọt ngào. Dogday xoay người, trước khi vào còn nhìn lên phía cửa đối diện- lớp bên.
Rồi vẫy tay ha ha với người bạn thân tóc tím, ánh mắt nhạt nhẽo lạnh băng, có chút không quan tâm.
"Chậc... Khó chịu thật..."- Catnap nhìn bước chân Dogday đảo mắt chán chưởng rồi bỏ vào lớp.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo.
.
Tiếng leng keng từ tiếng cửa phát ra, bóng dáng hai nam nhân cáo ráo bước vào, lập tức một mùi hương ngọt ngào chèn vào mũi.
Họ mặc áo sơ mi đơn giản, phong thái tựa như vừa rời khỏi một buổi chiều học, nhưng vẫn mang nét bối rối của tuổi mới lớn. Ánh mắt của họ, một chút lạ lẫm, một chút tò mò, nhìn ngắm không gian như một điều gì đó mới mẻ, thật khác so với thế giới ngoài kia. Họ đứng lặng lẽ, một chút ngập ngừng trước quầy kem, không nói lời nào, chỉ trao nhau những ánh mắt nhẹ nhàng, như thể đang cùng nhau chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng này.
Một trong hai người khẽ mỉm cười, nụ cười tươi sáng nhưng lại ẩn chứa chút gì đó trầm tư, như thể kem là một món quà giản dị, nhưng lại gợi ra những suy tư sâu lắng về những ngày tháng phía trước. Cả hai chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng lấp lánh chiếu qua những cánh cửa kính, chiếu lên những chiếc thìa nhỏ xinh trong tay họ.
Nữ nhân viên phục vụ bước tới, đặt chiếc menu lên bàn.
-"Mày muốn ăn gì?"- Dogday ngậm thìa trong miệng, nhìn Catnap ngồi thờ thẫn một chỗ nhìn vô cùng chán đời.
-"Catnap! Mày muốn ăn gì?"
Dogday nhìn vào menu chăm chú chọn món. Tranh thủ còn đợi Catnap lên tiếng, nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là muốn gọi, mặt thẫn ra nhìn xuống mặt bàn vô định, rất- chán-đời.
"CATNAP!"
"À ừ... Mày gọi trước đi"
Dogday nhìn chị nhân viên rồi cười trừ, lướt nhanh mắt trên menu rồi dừng mắt ở một vị trí khá đặc biệt.
-"Cho em một kem hạnh nhân nhé, và..."- Lần này cậu không hỏi nữa, đẩy menu về phía hắn. Chẳng buồn liếc lấy một cái, hắn nhìn ra bên ngoài.
-"Vanila"
Chị nhân viên gật đầu, cầm bảng menu rồi rời đi, để lại hai đứa nhóc ngồi đó. Dogday thầm thấy khó hiểu với thằng bạn thân, rõ ràng hồi sáng còn tươi cười như vớ được vàng, thế àm chiều mặt đã đần thối như mới bị cướp.
Catnap liếc Dogday, đánh thượt một cái đầy bình thản. Rồi ngồi thằng người, chốngc ằm như chuẩn bị chất vấn.
"Thế là mày thích con nhỏ hồi sáng?"
"Cũng hơi hơi, dù sao ẻm cũng xinh mà? Hiếm lắm mới có người tỏ tình, phải tranh thủ chứ"- Dogday híp mắt cười khúc khích, để lại thằng bạn thân cái nỗi bất an mơ hồ.
"Thế mày có thích nhỏ đó không"- Catnap như có hy vọng, nâng người dậy.
"Haha, phải xem xét đã chữ"- Doyday khoe ra chiếc điện thoại còn đang hiện tin nhắn với thiếu nữ ban nãy, mặt mày lên sắc trông rất tỏa sáng.
Nhưng đối với Catnap, đây chính là sét đánh ngang tai!
Hắn ta vội vã, nhanh như cơn gió, giật lấy chiếc điện thoại từ tay Dogday, ánh mắt đầy lo lắng và sự tò mò. Hắn biết rằng mình không nên làm vậy, nhưng cảm giác bất an cứ xâm chiếm, khiến tay Catnap không thể dừng lại.
"Để tôi xem thử," Catnap nói nhanh, giọng có chút gì đó khẩn trương, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong từng câu chữ.
Dogday chỉ kịp nhìn qua, không kịp phản ứng, vẻ mặt vẫn lơ đãng, như thể không nhận ra sự vội vã của Catnap. Màn hình điện thoại hiện lên những tin nhắn mới, ánh sáng từ nó phản chiếu lên đôi mắt của Catnap, khiến cậu cảm thấy như có một luồng sóng lướt qua trái tim, cuốn đi những cảm xúc hỗn độn.
Tin nhắn từ thiếu nữ sáng nay... "Em thích anh, Dogday, em muốn chúng ta bắt đầu một điều gì đó mới."
Vội vàng lướt qua từng dòng chữ, Catnap không kìm được cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Những từ ngữ ngọt ngào của cô gái kia như một con dao vô hình cứa vào trái tim hắn, làm cho mọi cảm xúc chồng chất lên nhau. Đôi tay cậu siết chặt điện thoại, đầu óc xoay cuồng với hàng ngàn câu hỏi không lời. "Liệu Dogday có thích cô ấy không? Họ có thể thành đôi không?" Cảm giác bất an này làm hắn không thể tập trung, dù chỉ một chút.
Catnap nhanh chóng lướt qua các tin nhắn khác, mắt cố gắng tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào có thể chỉ ra sự bất ổn. Hắn tìm kiếm những chi tiết nhỏ, những ngôn từ mà có thể khiến Dogday không thực sự quan tâm đến cô gái đó. Nhưng càng lướt, càng thấy bản thân đang làm một điều không nên.
Mọi thứ dường như xung quanh Catnap trở nên mờ mịt. Hắn muốn biết, muốn hiểu rõ hơn, nhưng càng mò mẫm trong những tin nhắn đó, hắn lại càng cảm thấy mình không thuộc về thế giới này, không có quyền gì để xen vào.
Một cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng, nhưng Catnap chỉ có thể giữ im lặng. Cậu trả lại điện thoại cho Dogday, đôi tay không giấu được sự run rẩy. "Không có gì đâu," Catnap nói, giọng hắn nhẹ đến mức khó nhận ra. "Chỉ là... Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi."
Dogday gật đầu, chẳng mảy may nhận ra nỗi lo lắng trong ánh mắt Catnap.
Kem đến, hai đứa trò chuyện với nhau, lân la quanh mấy vị kem ngọt ngào.
Catnap giữ thái độ bình tĩnh, nhìn Dogday mà chỉ biết cười trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro