Bài hát của Celia

Soft was the Snow, Soft was You

Under falling silver mornings, when the world was soft and pale,
I would follow silent footpaths where my quiet hopes set sail.
Every shadow felt like music, every breath a fragile glow,
As if winter held my heartbeat in the gentle hush of snow.

I didn't mean to fall this far,
Didn't mean to lose my way
But the silence in your darkness
Drew me softly, bade me stay.

And the snowfall stayed when you walked by,
Melted fears I used to hide.
You were night and I was trembling light,
Yet we found warmth in the coldest night.
Oh, the snowfall stayed, and I found home
In the echo of your soul.

There were days the wind grew bitter, yet your eyes were colder still,
And I wished to thaw the winter that your heart refused to feel.
You were shadows carved in silver, I was whispers on the breeze,
Still the universe grew quiet, turning all our scars to peace.

You walked alone through quiet halls,
Cold footsteps echoing off the walls.
You wore the night like armor thin,
Afraid that someone might look in.

I caught your gaze, you turned away
A fragile storm that feared the day.
But I have seen the soft beneath,
The trembling heart behind your teeth.

I didn't reach to heal your wounds,
Didn't ask you to believe
But the truth is, in your silence,
I found more than words could weave.

And the snowfall stayed when you looked up,
Soft as hands that learned to trust.
You were storms and I was fragile truth,
Yet love bloomed warm in the heart of youth.
Oh, the snowfall stayed, and something new
Found its way from me to you.

If the nights grow long and hollow,
Let me be your silver flame.
If the world turns cold tomorrow,
Call my voice, I'll say your name.

And if the night grows darker than your past,
I'll be the star that promises to last.
If snow keeps falling on your fragile frame,
I'll whisper warmth until you breathe my name.

If you push me away, I'll still stay near,
I'll be the whisper you didn't know you'd hear.
If you close your door, I'll wait outside
A quiet song that winter can't divide.
You can run from light, but you can't outpace
The warmth that blooms when our shadows embrace.

You stitched your wounds with bitter thread,
Said hope was something better left unsaid.
You vowed that nothing sweet could last,
Because your nights were carved from past.

But even darkness needs a spark,
A silver flame inside the dark.
So let me stand beside your cold
The softest stories must be told.

You said the world was safer if you stood alone,
But love grows even in the cracks of stone.

If you push me away, I'll still stay near,
I'll be the hand that wipes away your fear.
If you break your voice, I'll hum for two
A winter hymn that leads you back to you.
You can hide your heart, but I'll still trace
The gentleness you try so hard to erase.

If you push me away, I won't let go
Love isn't scared of storms or snow.
Though the world may bruise, and shadows bend,
I'll stay, until your nights can call me friend.
And when winter breaks, when the frost turns blue,
You'll find the dawn
was waiting
inside you.

___________________________________

Theo dấu anh dịu dàng

Dưới sớm mai phủ bạc, khi thế gian nhạt trong veo,
Em lần theo dấu chân nhỏ, nơi hy vọng thầm cất tiếng gieo.
Mỗi bóng mờ như tiếng hát, mỗi hơi thở sắc lung linh,
Như đông ôm tim em nhẹ, trong làn tuyết rơi thanh bình.

Em chẳng định yêu sâu thế,
Chẳng định lạc bước đâu...
Nhưng trong miền im lặng ấy,
Anh dịu dàng giữ em lại lâu.

Và tuyết ở lại khi anh ngang qua,
Tan hết những nỗi sợ em từng giấu xa.
Anh là đêm, em là ánh sáng dịu mềm
Mà hai tâm hồn lại ấm lên trong gió bấc của những ngày ấy.
Tuyết ở lại, và em tìm thấy nhà
Trong tiếng vọng dịu dàng anh ngân xa.

Có những ngày gió lạnh buốt, ánh mắt anh còn băng thêm,
Em chỉ mong tan mùa giá rét mà trái tim anh khôn tìm xem.
Anh là bóng đêm đổ bạc, em là gió thì thầm bay xa
Mà vũ trụ bỗng lặng lại, hoá mọi vết thương thành hoa.

Anh bước một mình qua hành lang vắng,
Tiếng bước chân nghe lạnh như mùa băng.
Anh khoác màn đêm đen như áo giáp,
Sợ ai đó nhìn thấy tim mình mênh mang.

Em chạm mắt, anh quay đi,
Như cơn bão chẳng muốn ai bước tới gần.
Nhưng em đã thấy bóng dịu ẩn sâu trong anh,
Một trái tim run rẩy, giấu mình sau từng lời cắn chặt.

Em không chạm vào nỗi đau anh giấu,
Cũng chẳng cần anh tin em ngay đâu.
Nhưng giữa muôn điều anh chưa nói ra,
Em nghe được nhịp dịu dàng như lời hát của đêm xa.

Và tuyết ở lại khi anh nhìn lên,
Nhẹ như đôi tay tập tin một lần.
Anh là giông, em là lời thật mong manh,
Mà tình ấm lên trong tình yêu tuổi trẻ
Tuyết ở lại, và điều rất mới
Khẽ nảy mầm trong tim đôi người.

Nếu đêm dài hun hút quá,
Em sẽ là ngọn lửa bạc mong manh.
Nếu mai đời thêm băng giá,
Chỉ cần gọi tên, em sẽ đến thật nhanh.

Nếu đêm lại tối hơn quá khứ anh từng mang,
Em sẽ làm ngôi sao bền bỉ chẳng tàn.
Nếu tuyết phủ lên đôi vai dễ vỡ,
Em sẽ thì thầm ấm áp đến khi anh gọi tên em.

Nếu anh đẩy em ra, em vẫn ở đây,
Như tiếng thì thầm anh chưa từng nghe thấy.
Nếu anh đóng cửa, em ngồi ngoài hiên,
Một khúc ca mùa đông chẳng thể chia đôi đôi miền.
Anh có thể chạy khỏi ánh sáng, nhưng chẳng thể xa
Sự ấm áp nở ra khi hai bóng tối dựa vào nhau.

Anh tự khâu vết thương bằng chỉ đắng,
Nói hy vọng chỉ khiến lòng thêm nặng.
Anh thề chẳng điều ngọt nào lâu,
Vì đêm của anh khắc toàn những nỗi đau.

Nhưng bóng tối nào chẳng cần một tia sáng
Một đốm lửa nhỏ cũng đủ làm đông tan.
Hãy để em đứng bên mùa giá rét của anh,
Những câu chuyện mềm nhất cần được nói bằng lòng chân thành.

Anh nói gần gũi rồi cũng hoá nỗi đau,
Nhưng chữa lành bắt đầu khi có người gọi tên nhau.

Nếu anh đẩy em ra, em vẫn ở đây,
Là bàn tay lau hết những cơn run mỏng nhẹ.
Nếu giọng anh vỡ, em hát thay anh,
Khúc ca mùa đông dẫn anh tìm lại chính mình.
Anh có thể giấu tim, nhưng em vẫn thấy
Sự dịu dàng anh cố xóa đi từng ngày.

Nếu đêm lại tối hơn quá khứ anh từng mang,
Em sẽ làm ngôi sao bền bỉ chẳng tàn.
Nếu tuyết phủ lên đôi vai dễ vỡ,
Em sẽ thì thầm ấm áp đến khi anh gọi tên em.

Dù anh cố đẩy, em vẫn chẳng rời xa,
Tình yêu không sợ gió tuyết hay phong ba.
Dẫu đời có xước da, bóng đêm nghiêng ngả,
Em vẫn ở đây... cho đến khi anh coi em là ánh sáng.
Và khi đông tan, khi sắc băng hóa biếc,
Anh sẽ thấy bình minh
từ lâu rồi
đã nằm trong chính trái tim anh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro