Chương 11 - 15
Chương 11
Sau đó, mỗi ngày Hứa Trùy Nhi đều cùng chồng mình ở trong sân đi lại, kỳ thật mỗi ngày cậu đều phải dìu cậu Cả tập đi, sáng một lần tối một lần, chỉ mệt mỗi mình cậu. Nửa tháng tiếp theo, xương cốt của cậu Cả đã chắc khỏe hơn, cả người cũng có tinh thần, có thể dựa vào cậu tập tễnh đi hai bước, chẳng qua không thể tự đứng được.
Hôm này ngày 26 tháng 2, trời chạng vạng tối, Hứa Trùy Nhi đang ngồi trong viện xoa bóp cánh tay cho cậu Cả. Cậu nghe thấy ở nhà trước có tiếng chiêng trống, mắt cậu sáng lên: "Có gì mà náo nhiệt thế!"
Cậu Cả cũng nghe thấy, không nói gì.
"Là gánh hát tới biểu diễn thì phải", Hứa Trùy Nhi mặc một chiếc áo khoác nhỏ thêu hoa hồng, là Lão phu nhân thưởng cho, phía dưới mặc một chiếc váy đỏ, cả người đều rất xinh đẹp, "Chúng ta đi xem đi?"
Cậu Cả càng chuyển biến tốt, càng có dáng vẻ uy nghiêm, anh khẽ cau mày: "Đừng đi, rất ồn ào."
Hứa Trùy Nhi nhìn chăm chú về hướng đó: "Em...chưa từng được xem biểu diễn", trông cậu rất đáng thương, kéo kéo ống tay áo của anh, "Được không?"
Cậu Cả nhìn bàn tay trắng trẻo ấy, đưa bàn tay to của mình ra nắm chặt lấy: "Đều có mặt..."
Lão phu nhân, cậu Hai, cậu Ba, nữ quyến các phòng, đều ở đó. Hứa Trùy Nhi nghe thế, biết rằng bản thân đã làm khó anh rồi, lập tức xua tay: "Vậy em không đi nữa, đợi khi nào cậu khỏe rồi dẫn em đi rạp hát xem cũng được."
Cậu Cả nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn ấy, cả mũi cả miệng đều rất đáng yêu, càng nhìn càng mê người. Anh biết cậu muốn đi xem, nhưng vì anh mà không thể xem, anh gãi lòng bàn tay non mềm của cậu, nhẹ giọng nói: "Em đi lấy áo choàng cho tôi."
Hứa Trùy Nhi từ lớn đến bé chưa từng được người khác chiều chuộng, đột nhiên được cưng chiều liền không dám động đậy. Lòng cậu Cả bị chọc ngứa, cầm tay cậu đưa đến miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái. Hứa Trùy Nhi chợt rút bàn tay lại dấu về phía sau: "Cậu đợi em!"
Trong phòng cậu có quần áo đẹp, đều là Lão phu nhân đưa tới. Từ ngày cậu chống đối bà, Lão phu nhân trở nên bất thường, cứ vài ba hôm lại cho người tới tặng đồ. Cậu chọn cho cậu Cả một chiếc áo khoác dài màu đen, trước ngực có một chiếc đồng hồ quả quýt, giống như con mèo nhỏ lấy nước bọt vuốt cho thẳng, từng bước từng bước đi tới nhà lớn.
Phía trước là viện của cậu Hai, ầm ĩ náo nhiệt. Đằng xa có rất nhiều người nào là rót nước, nào là bưng hoa quả, người hầu đi tới đi lui, nhìn thấy Hứa Trùy Nhi và cậu Cả tới, đều sững sờ tại chỗ.
Bọn họ cứ thế tiến vào nơi náo nhiệt ầm ĩ này, một người bại liệt, một cô gái nhà quê, im lặng mà mang đến một màn kinh ngạc. Tất cả mọi người đều nhìn về phía này, trên sân khấu đang diễn vở "Mục Liên cứu mẹ", gánh hát ở tỉnh tới, đang hát đến đoạn tỉ thí, nhưng không ai chú ý đến nghe, toàn bộ trừng mắt châu đầu ghé tai: "Cậu Cả liệt một năm nay lại có thể đến xem!"
Lão phu nhân ngồi phía chính giữa, người phụ nữ cao ngạo này lúc này đang nắm chặt tay cậu Cả nói không ra câu, huhu khóc lên.
Ngồi xuống mới biết, hôm nay là tiệc đầy tháng của con gái cậu Hai, là chuyện vô cùng vui. Trong màn đêm, Hứa Trùy Nhi không nhìn rõ xung quanh, chỉ cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, cậu có chút sợ hãi kéo tay cậu Cả, vừa mới cầm lấy, đằng sau đã có người xoi mói: "Nhìn thấy không, tay, gan cũng không nhỏ..."
Cậu vội vàng rút tay về sau, nhưng lại bị cậu Cả vô cùng bá đạo mà nắm chặt lấy.
Cậu Hai, cậu Ba đều qua đây kính rượu, táo tàu, hạch đào không ngừng được bày lên bàn. Trên sân khấu biểu diễn, dưới sân khấu náo nhiệt như ngày tết. Hứa Trùy Nhi hơi đau đầu với nơi phồn hoa náo nhiệt này, khuôn mặt nóng bừng. Lúc này cậu Cả kéo cậu lại, nói nhỏ vào tai cậu: "Chúng ta ngồi một chút nữa rồi về."
Dưới ánh trăng sáng, Hứa Trùy Nhi ngắm nhìn con người này, anh từ nhỏ lớn lên trong nơi phồn hoa, anh không thèm để ý đến nơi phồn hoa này, bản thân mình ngày ngày ngủ cùng anh trên một chiếc giường, xoa bóp cho anh, kể chuyện cười cho anh, nhưng suy cho cùng, bọn họ không cùng một con đường.
"Sao thể?" Cậu Cả buông cậu ra, đưa ngón tay vén tóc mai cậu.
"Không..." Hứa Trùy Nhi hơi trốn tránh anh, "Nhà Cậu thật khí thế", cậu ngây ngô cười, "Em...để em tách hạch đào cho cậu nhé." Vừa nói cậu vừa cầm hạt lên, linh hoạt bẻ răng rắc, lấy nhân ra, đưa đến miệng anh, làm như anh vẫn là người liệt không thể cử động.
Cậu Cả dùng miệng nhận lấy, nhân cơ hội ngậm đầu ngón tay Hứa Trùy Nhi một cái, làm cho cậu không thể rút tay ra. Lúc này Lão phu nhân lên tiếng: "Đức Vĩnh, sao con có thể ăn đồ ăn trên tay vợ mình, thật kỳ cục."
"Mẹ." Cậu Cả không hề xấu hổ, thản nhiên nói, "Nhờ có đôi bàn tay này mà con mới có ngày hôm nay."
________
Chương 12
Anh nói rất thật lòng, từng người từng người ở đây đều là nhân chứng.
Còn chưa diễn xong, cậu Cả cầm tay Hứa Trùy Nhi đi về phòng. Anh uống chút rượu, cởi chiếc áo khoác trên cơ thể nóng hừng hực, anh tựa vào cửa, nhất định phải quấn lấy Hứa Trùy Nhi mới chịu lên giường.
"Cậu làm gì thế", Hứa Trùy Nhi đẩy anh tránh khỏi cái ôm, "Đừng chọc em!"
"Phía dưới tôi yếu ớt," cậu Cả đè nửa thân trên lên người cậu, ôm rất chặt, "Không đi được."
"Đừng học giọng của em nói chuyện!" Hứa Trùy Nhi trách móc anh, lại xấu hổ cúi thấp đầu, "Không dễ nghe chút nào..."
"Dễ nghe," cậu Cả phiền chán đặt cằm lên vai cậu, vuốt ve eo nhỏ của cậu, muốn không đứng đắn, nhưng lại không dám lộ liễu, "Tôi thích nghe."
Gần đây anh đều nói như thế, Hứa Trùy Nhi có thể cảm giác được chút bất thường từ anh, mặt đỏ lên, có chút sợ: "Cậu sao lại không biết xấu hổ như thế," cậu đẩy cánh tay càng ngày càng quá trớn của anh, "Không đứng đắn..."
"Tôi say rồi," anh nói dối, "Em có ngửi thấy mùi rượu trong miệng tôi không."
Hứa Trùy Nhi không tiếp lời, cũng không thèm quay đầu nhìn, bị anh ôm chặt lấy, làm thành một tư thế xấu hổ.
"Nút áo..." cậu Cả đặt đầu lên lưng Hứa Trùy Nhi, khàn khàn hỏi, "Có chặt không?" Vừa nói, anh vừa vươn tay cởi nút áo cậu, nhưng bị cậu nhanh tay đè lại.
"Lên, lên giường," tim Hứa Trùy Nhi đập như trống, "Em lấy nước lau người cho cậu."
Cậu biết, cậu Cả đang muốn coi cậu như con gái mà quyến rũ, cậu trách anh có suy nghĩ bậy bạ, cũng tự trách bản thân mình lừa anh thảm hại.
Cậu Cả đứng còn không vững nhưng vẫn cứng rắn lôi kéo cậu, ỷ vào việc Hứa Trùy Nhi không nỡ để anh ngã, anh nắm chặt tay cậu quấy rối: "Cho tôi xem...xem một chút thôi được không?"
Hứa Trùy Nhi sao dám để cho anh nhìn, nhìn thấy là xong đời.
"Tôi..." cậu Cả có chút xấu hổ, anh rất ít khi như thế này, Hứa Trùy Nhi còn tưởng rằng anh có lời gì muốn nói, kết quả là anh lại có thể nói ra một câu: "Tôi không chê em nhỏ."
Mặt Hứa Trùy Nhi từ tai đến cổ bỗng đỏ cả lên, chữ "nhỏ" mà anh nhắc tới, cậu biết là ám chỉ thứ gì, là thứ đó của con gái, ngực cậu bằng phẳng, làm gì có cái đó.
"Hay là em..." anh nhìn thấy cậu đỏ mặt, cho rằng bản thân đã đoán ra chín mười phần, "...còn chưa dậy thì?"
Hứa Trùy Nhi rụt cổ che ngực, đầu ngón tay để lên môi, không chịu nói lời nào. Sau đó, cậu Cả không còn mặt mũi nói chuyên nữa, nhưng lại sợ nếu không nói lại làm lỡ đêm xuân: "Đợi tôi khỏe rồi," giọng anh đột ngột trở nên nhỏ hơn, "cùng em thân mật một chút, em sẽ có thôi."
Hứa Trùy Nhi nhắm hai mắt không thể nghe tiếp, tức giận vung tay thoát khỏi bàn tay cậu Cả, mặc kệ anh trượt khỏi cánh cửa ngã xuống.
Cậu cả họ Ngụy ngã vô cùng chật vật, lại thấy Hứa Trùy Nhi ngồi xổm dưới đất, hai bàn tay che kín mặt xấu hổ chết đi được.
Đêm nay, Hứa Trùy Nhi nằm ngủ trên trường kỷ, nói là ngủ nhưng thực ra cậu cả đêm không thể nhắm mắt. Sáng sớm ngày hôm sau, hai người họ ăn cơm như thường lệ, ra sân tập đi, nhưng rất kỳ quái, ánh mắt hai người đều như lảng tránh, không dám nhìn thẳng nhau.
Trong lúc hai người đang lúng túng, bên ngoài có người đi vào. Đầu tiên là một vạt áo dài theo gió tung bay, sau đó là tay áo dài hoa văn màu xanh đậm, chiếc nhẫn ngọc bích trên tay dưới ánh nắng sáng lấp lánh, đó là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
"Anh Cả!" Cậu ta gọi cậu Cả, mang theo một nụ cười ấm áp. Nhìn thấy Hứa Trùy Nhi đang dìu cậu Cả, cậu ta dừng lại, dường như là xấu hổ, khẽ gọi một tiếng, "Chị dâu."
Đây là lần đầu tiên Hứa Trùy Nhi bị một người gọi như vậy, không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn người ta một cách tò mò, cậu Cả sau lưng cậu thản nhiên chào hỏi: "Đức Sênh tới rồi."
Ngụy Đức Sênh, là cậu Ba nhà họ Ngụy, được Hứa Trùy Nhi ngây ngô cười mời vào nhà, cùng cậu Cả ngồi ở ghế trên, một câu tiếp một cầu tán gẫu chuyện gia đình: "....đều vui quá, nếu không, sáng sớm em đã đến thăm anh."
Hứa Trùy Nhi không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu. Cậu Ba ngoái cổ ra bên ngoài nhìn, hồn nhiên hỏi: "Là cô ấy? Hôm qua không nhìn rõ, thì ra là một cô nhóc vô cùng ngoan ngoãn."
Từ ngữ cậu Ba dùng kỳ thực không có ý tứ gì, nhưng cậu Cả lại cảm thấy rất khó nghe: "Cô ấy lớn hơn chú hai tuổi."
________
Chương 13
Cậu Ba dường như rất kinh ngạc, chớp mắt: "Vậy thì xấp xỉ với người trong phòng em, "Nói xong, cậu ta giống như cô đơn, lại dường như ngưỡng mộ, cười khổ lắc đầu, "Nhưng thực sự không giống nhau."
Cậu Cả nghe ra ý tứ trong câu nói ấy, nghiêng người qua hỏi: "Hai người...quan hệ không tốt?"
"Cũng không phải không tốt," giọng nói của cậu Ba ngày càng nhỏ, tinh thần hắng hắi lúc mới vào đây đã biến mất rồi, "Cô ấy...bình thường rất lạnh nhạt, dường như làm thế nào cũng không thể khiến cô ấy nóng lên."
"Đó là do cô ấy với chú còn chưa thân thiết," cậu Cả cười cười đẩy cậu Ba một cái, "Mới có nửa năm, lâu dần sẽ tốt thôi."
Cậu Ba chăm chú nhìn bức tranh mỹ nữ trên tường, nặng nề thở một hơi: "Anh Cả, nếu không phải anh cứ mãi không khỏe lại...mẹ cũng không vội ép em thành thân" cậu mím môi, có ý nén giận, "Em mới có mười bảy..."
Cậu Cả nhất thời không biết nói gì, một lát sau, cậu Ba làm ra vẻ thoải mái mà cười cười, nháy mắt với anh: "Hôm qua thấy cô ấy vô cùng bám anh." Cậu đang nói tới chính là nha đầu Hứa Trùy Nhi, "Anh có phúc rồi."
"Thằng nhóc ngốc," cậu Cả vui vẻ, cưng chiều xoa đầu cậu Ba, "Nữ hơn ba tuổi, ôm gạch vàng, phúc của chú vẫn còn ở phía sau đó."
Lúc này Hứa Trùy Nhi đi vào, khuôn mặt đỏ bừng bừng, hai tay nắm chặt vạt áo, phía trên đựng một đống lớn hạch đào: "Hôm qua Lão phu nhân cho người mang đến đó". Trên người cậu mang dáng vẻ vui mừng tràn đầy sức sống, "Em đều mang đi phơi nắng ở Đông Viện."
Cậu Ba chỉ nhìn qua một cái, mặt đỏ bừng quay đi. Hứa Trùy Nhi chỉ lo nhìn đống hạch đào không để ý đến vạt áo phía trước bị kéo cao lên làm lộ ra đồ lót.
"Nha đầu!" Cậu Cả gấp gáp gọi Hứa Trùy nhi, bị cậu Ba nghe thấy, kinh ngạc mà nhìn qua. Anh Cả cậu, một kẻ lão làng chốn phong nguyệt, cùng kiêu binh xưng huynh gọi đệ, chưa từng gọi một người con gái nào như vậy. Nói giọng quê mùa, lại rất thân thiết, mềm mại, giống như đang gọi một phần thân thể mình vậy.
"Vâng," Hứa Trùy Nhi ngoan ngoãn đáp lời, cẩn thận để hạch đào lên bàn, đôi bàn tay nhỏ trắng nõn chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được một quả to nhất tách ra, gọi cậu Ba giống như gọi một đứa nhỏ: "Đưa tay ra đây."
Cậu Ba sững sờ nhìn theo Hứa Trùy Nhi, đưa tay ra trước mặt cậu, Hứa Trùy Nhi cẩn thận lấy nhân hạch đào, mang từng khối sạch sẽ đặt vào lòng bàn tay cậu Ba: "Hạch đào nhà cậu rất thơm," cậu vừa nói vừa cười với cậu Ba, đây là em trai ruột người đàn ông của cậu, cậu phải dốc lòng yêu thương, "Cậu ăn đi, ăn xong tôi lại tách nhân cho."
Cậu Ba không rõ là xấu hổ hay lúng túng, khẽ nhìn anh Cả một cái, cậu Cả rõ ràng là không vui, trưng ra khuôn mặt lạnh vốn có, cầm lấy cánh tay Hứa Trùy Nhi, kéo lại gần anh: "Làm chị dâu phải ra dáng chị dâu!"
Nói như vậy, bàn tay anh ôn nhu kéo lấy cái eo nhỏ, giống như mẹ già mà nhẹ phủi sạch bụi trên áo vợ mình.
Nhìn là biết Hứa Trùy Nhi thường xuyên được anh cưng chiều, ngượng ngùng nói chuyện với cậu Ba: "Tôi đã từng gặp vợ cậu, rất xinh đẹp."
Xinh đẹp hả? Cậu Ba không nói lên lời, chỉ cảm thấy cùng là "chị", một người lạnh lùng như mùa đông, một người lại ấm áp như xuân tháng ba: "Cô ấy..." cậu Ba không cẩn thận nói ra những lời trong lòng mình, "Không đẹp bằng chị."
"Nói bừa," Hứa Trùy Nhi cười cậu Ba, cho rằng cậu chỉ dẻo miệng, "Người ta toàn thân sáng chói, tôi sao có thể so sánh được."
Lúc này cậu Ba mới chú ý đến cánh tay Hứa Trùy Nhi cùng với vành tai, mấy chỗ da thịt lộ ra, trắng nõn, không phấn son, không biết làm sao, cậu Ba mặt bỗng dưng đỏ, hoang mang rỗi loạn không ngồi nổi nữa: "Anh Cả...em" cậu cúi thấp đầu trốn tránh Hứa Trùy Nhi, "...hôm khác em tới thăm anh."
Nói xong, vội vội vàng vàng chạy đi.
Cái "hôm khác" mà cậu ta nói, kỳ thực là ngày hôm sau. Sắp trưa rồi, Hứa Trùy Nhi đang đứng trong sân phơi quần áo, cậu mặc một bộ quần áo bằng vải dệt mới. Cậu Ba mặt đỏ tai hồng đi đến.
Hứa Trùy Nhi nhìn thấy cậu Ba, tự nhiên gọi một tiếng "Cậu Ba", vẫy vẫy cánh tay: "Mặt cậu sao lại đỏ như thế?"
Cậu Ba nhìn một vòng quan sân, không tự nhiên mà thấp giọng hỏi: "Anh tôi đâu?"
"Tập luyện mệt mỏi, đang nằm trên giường nghỉ ngơi rồi," Hứa Trùy Nhi vén tay áo đến tận khửu tay, hai cánh tay ướt đẫm, "Để tôi gọi ..."
"Đừng gọi," cậu Ba nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của cậu, ngại ngùng lấy ra một que trúc, trên đầu có một hình người nặn bằng đường đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như là Tôn Ngộ Không.
________
Chương 14
Hứa Trùy Nhi nhìn một cái, ánh mắt liền sáng lên, nhìn đường con khỉ đường, rồi lại nhìn cậu Ba, bộ dáng vô cùng thích thú: "Tôi biết rồi, cái này bán ở trên phố, rất đắt nha."
Cậu Ba đẩy khỉ đường về phía Hứa Trùy Nhi, bắt cậu cầm lấy. Đứa trẻ trên núi như Hứa Trùy Nhi, cầm lấy đồ của người khác tỏ ra rất ngại ngùng, không dám đưa tay ra.
Cậu Ba họ Ngụy chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy, lòng chợt mềm nhũn, muốn nắm lấy tay cậu, nhưng lại e ngại cậu là chị dâu mình, nhỏ giọng nói: "Cầm lấy đi, là mua cho chị đấy."
Hứa Trùy Nhi mở to mắt, dùng lời hoa mỹ mà nói thì là được chiều mà sợ hãi: "Mua cho tôi?" Cậu không mấy đoan trang bước về phía cậu Ba, đưa tay cầm lấy que trúc, ngón tay khẽ chạm ngón tay.
"Vốn định mua Hằng Nga cơ," cậu Ba cảm thấy đầu ngón tay mình nóng rần lên, tao nhã chà xát vào vạt áo, "Nhưng mà trên giá chỉ còn mỗi Tôn Ngộ Không."
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Trùy Nhi hồng hồng, lập tức nói: "Tôi thích Tôn Ngộ Không nhất."
Cậu Ba nghe thấy thể mở cờ trong bụng: "Chị dâu, chị...." cậu cười, "Sao lại giống như một bé trai."
Lời này không có ý tứ nào khác, đơn thuần là nói về Tôn Ngộ Không. Nhưng Hứa Trùy Nhi lại giật mình, né tránh cậu Ba, đến ngồi lên tảng đá lớn, giơ cao con khỉ đường, chăm chú nhìn như nhìn một món bảo vật.
Cậu Ba bám theo đi qua, không có chỗ ngồi, đành ngồi xổm xuống bên cạnh đó, quần áo đẹp đều quét xuống đất: "Chị ăn đi, ngọt lắm đấy."
Hứa Trùy Nhi từng được nghe qua rồi, nhưng lại có chút tiếc, cậu Ba nhìn thấy thế, trong lòng như có mèo con cào vậy, không phân rõ là đau lòng hay là thương yêu: "Ăn đi, tôi sẽ mua thêm cho chị."
Hứa Trùy Nhi nhìn cậu ta, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, chỉ cảm thấy hơi ươn ướt liền sợ hãi rụt lưỡi về, mềm mại cười rộ lên: "Ngọt thật."
Thoáng cái, cậu Ba không nói lên lời, đầu óc ong ong, trong đầu toàn là đầu lưỡi nhỏ bé của chị dâu: "Thêm...chị nếm thêm đi."
________
Chương 15
Hứa Trùy Nhi ngốc ngốc liếm, không chỉ liếm, còn cho đường nhân vào miệng ngậm một lúc: "Rất ngon," cậu lẩm bẩm, "Cậu đối tốt với tôi quá."
Cậu Ba ngồi xổm ở đó ngắm nhìn Hứa Trùy Nhi, ánh mắt cong cong. Cậu năm nay mười bảy tuổi, đã lấy vợ rồi nhưng chưa từng ngồi nói chuyện như thế này với một cô gái: "Chị dâu,..." Cậu thò tay vào ống tay áo, do dự, ngại ngùng sờ nắn một đồ vật tròn tròn, "Tôi thấy chị hình như không có món trang sức nào..."
Hứa Trùy Nhi vừa ăn vừa nhìn cậu ta, miệng nhỏ bóng loáng đang nhấm nháp: "Khi tôi gả vào đây có được cho một cây trâm bạc, nhưng tóc tôi ngắn nên không mang được."
Hứa Trùy Nhi nhắc đến cây trâm bạc, cứ như là món gia sản quý giá lắm vậy, cậu Ba trách hạ nhân lừa gạt cậu, mang đôi vòng tay ngọc bích lấp lánh từ trong áo ra: "Tôi chọn theo số nhỏ, chị thử xem có đeo vừa không?"
Hứa Trùy Nhi căn bản không biết ngọc bích là gì, cầm lấy, dường như giống mấy thứ cậu đã nhìn thấy trong phòng Lão phu nhân: "Cái này đắt lắm, tôi không cần," cậu có chút sợ hãi giấu bàn tay đi, "Nếu như muốn tôi sẽ bảo cậu Cả mua cho."
Cậu nói "cậu Cả", trong lòng cậu Ba chợt tỉnh, đây là vợ của anh Cả, ngày ngày đêm đêm ngủ trên giường anh Cả, ngủ cả tháng trời nhưng vẫn còn tấm thân khuê nữ, cậu không cam lòng thay Hứa Trùy Nhi, ngược lại bản thân cũng không cam lòng. Cầm chặt tay Hứa Trùy Nhi, kiên quyết đeo vòng tay lên.
"Này cậu làm cái gì thế, tôi không muốn!" Hứa Trùy Nhi kêu lên, đẩy cậu ta ra. Cậu Ba dùng lực kéo cậu muốn ôm, kéo lấy eo nhỏ của cậu, sờ nắn bàn tay nhỏ bé của cậu: "Chị dâu, chị cầm lấy!" Cậu Ba sợ cậu không nhận, nói một lời nói dối rất buồn cười, "Một đôi chỉ có một đồng bạc thôi!"
"Hả?" Hứa Trùy Nhi bị dọa rồi, "Một đồng bạc? Là đồng tròn tròn sao?"
Hứa Trùy Nhi cũng không muốn nhận, cậu Ba đổ đầy mổ hôi, hình ảnh Tôn Ngộ Không bị liếm sạch đầu, chị dâu nhỏ chưa biết sự đời, từng chút từng chút đều làm cho cậu rung động, câu run rẩy, có cảm giác xúc động không nói lên lời: "Chị dâu nghe tôi nói đã...chị dâu!"
Hứa Trùy Nhi vung tay thoát khỏi cậu Ba, tay còn đeo chiếc vòng ngọc, vội vàng chạy vào phòng, đóng cửa "Rầm" một tiếng.
Cách cánh cửa, cậu nơm nớp lo sợ lắng nghe bên ngoài, người em chồng đầy sức sống chưa từ bỏ ý định vẫn đi qua đi lại trước cửa, sau đó mới hậm hực rời đi.
Cậu thở dài một hơi, khẩn trương sờ chiếc vòng trên tay, ban nãy tranh chấp kịch liệt nhưng khỉ đường cũng không bị rơi. Đường đỏ chảy ra rơi xuống, trơn trượt từ cổ tay xuống bàn tay.
"Nha đầu." Cậu Cả nằm trên giường gọi.
"Dạ!" Cậu đáp một tiếng, vội dùng sức tháo chiếc vòng ra, càng gấp càng không tháo được, cậu Cả đợi mãi, lại gọi, "Nha đầu, em vào đây cho tôi."
Mặt Hứa Trùy Nhi rất đỏ, giống như đã làm việc xấu sợ người khác biết được, một tay cầm khỉ đường một tay giấu sau lưng, chầm chậm đi tới bên giường.
"Bên ngoài," trong bóng tối cậu Cả ngồi tựa vào khung giường hoa văn trạm trổ, vẫn mang chút dáng vẻ bệnh tật, "là Đức Sênh?"
"Hả?" Hứa Trùy Nhi hoảng loạn không dám ngẩng đầu, "Cậu ấy...đến thăm cậu, nói chuyện với em vài câu..."
Người trên giường im lặng, có tiếng chăn sột soạt, cậu Cả đưa tay vẫy Hứa Trùy Nhi: "Lên đây."
Hứa Trùy Nhi muốn lên, cũng muốn nắm lấy cánh tay kia, nhưng cậu lại không dám, cậu sợ anh chê tay mình dính toàn đường: "Cậu Ba..." Cậu sợ hãi đưa Tôn Ngộ Không đã biến hình lên, nhỏ giọng nói, "Mua cho em một con khỉ đường..."
Cậu Cả không nói gì.
"Em không nhịn được đã ăn mất rồi," Hứa Trùy Nhi nói, có ý nhận sai, ngoan ngoãn đưa cánh tay giấu sau lưng ra, "Em đã nói em không cần, nhưng cậu ấy vẫn một mực bắt đeo, em em..."
"Ngọt không?" Cậu Cả khẽ hỏi, dường như không muốn cậu nói tiếp, "Khỉ đường có ngọt không?"
Hứa Trùy Nhi nâng mặt, kinh ngạc chớp mắt: "Sao, cậu cũng chưa từng được ăn?" Toàn thân cậu thả lỏng, bỗng chốc đầy tinh thần trở lại, "Đợi em đi rửa tay!"
Hứa Trùy Nhi bỏ khỉ đường vào chén trà, đường đỏ chậm chậm tan ra dính vào chén sứ tinh khiết, giống như tất cả những chuyện bí mật, bẩn, nhưng lại làm người ta không nhịn được muốn nếm. Cậu Cả nằm im trên giường, nghe tiếng nước chảy tí tách cùng với tiếng vòng ngọc va đập vào thành chậu, mỗi lần đều như đập vào trong lòng anh.
Hứa Trùy Nhi xốc nách anh lên, không đỡ anh xuống giường mà giống như một đứa trẻ ngồi xuống dựa cùng anh vai kề vai tựa vào tường. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu qua cánh cửa đóng chặt, tạo thành một hình ảnh đẹp mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, Hứa Trùy Nhi đưa khỉ đường đã bị mình liếm qua đến bên miệng người đàn ông, không chút xấu hổ cho anh ăn.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng của cậu, bàn tay nắm lại, chầm chậm nghiêng đầu ngậm lấy khối đường có dính nước miếng của vợ mình.
Chẳng qua chỉ là vợ chồng hai người ăn đường thôi, nhưng cậu Cả lại vô cùng xúc động, không biết phải làm gì tiếp theo mới tốt, lặng im ngồi, không động đậy. Hứa Trùy Nhi nhìn anh ngốc ngốc, vừa trách anh "Không biết ăn đường," vừa cầm lấy que trúc trong tay, giúp anh gặm khối đường. Cậu không nhìn thấy anh suy nghĩ gì lung tung làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
"Ngọt không?" Đôi chân nhỏ của Hứa Trùy Nhi thân mật đá vào chân anh, anh chậm chậm ho ra đường khàn giọng nói: "Ngọt..."
Hứa Trùy Nhi vui vẻ, đúng như một đứa trẻ trên núi, cậu cũng nếm một miếng khỉ đường, vươn đầu lưỡi liếm một vòng: "Có mùi hoa quế đó," nói xong cậu nhai nhuyễn dường, đút cho cậu Cả, "Hai ngươi ăn ngon hơn một người ăn."
Cậu Cả cảm thấy máu trong người mình đều dâng lên, anh không nhịn được nữa, cẩn thận chỉ dám đưa ra một ngón tay, sờ lên má Hứa Trùy Nhi, trên đó có một nốt ruồi nhỏ vô cùng xinh đẹp. Xoa một chút rồi kéo mặt cậu nhìn về phía mình, hôn lên.
Hứa Trùy Nhi cầm khỉ đường, sững sờ nhìn anh, đợi khi rõ ràng anh đang làm gì, cậu cúi đầu kéo chặt quần áo, bất an khép chân lại.
"Sợ tôi?" Anh nói thầm bên tai cậu, Hứa Trùy Nhi vội vàng lắc đầu, anh vẫn dùng ngón tay ấy nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Sợ tôi sẽ làm...chuyện người lớn với em?"
Đường lại tan ra rồi, dính vào đầu ngón tay.
"Tôi không chạm vào quần áo em." Cậu Cả thở một hơi nói, "Nếu em không vui, tôi sẽ không chạm vào em." Anh lại xoa nắn nốt ruồi trên má Hứa Trùy Nhi. Lúc này, anh vô liêm sỉ mở miệng, cắn lấy đôi môi mềm mại của người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro