Chương 16 - 20
Chương 16
Hứa Trùy Nhi chậm chạp mở to mắt, gần như vậy, có thể nhìn rõ từng cọng lông mi trên mắt cậu Cả, lông mi dài từng chút từng chút theo hô hấp mà khẽ động.
"Ưm..." Cậu bắm chặt vào bả vai anh, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, thứ gì đó ẩm ướt lại đi vào trong miệng, giống như con rắn lướt qua răng cậu, "Ưm ưm!"
Cậu lui về đằng sau, miệng như bị bỏng vậy, vừa nóng vừa rát. Cậu Cả phía đối diện dường như còn nóng hơn, thở hổn hển. Anh dùng cái trán nóng hầm hập của mình cọ sát vào lông mày cậu.
Hai người họ không phải là hôn sao? Hứa Trùy Nhi hoảng sợ nghĩ, bàn tay nắm chặt khỉ đường run rẩy, anh từng chút từng chút nhấm nháp môi cậu. Hôn môi là như thế này sao? Nước miếng trộn lẫn vào nhau, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lười, cậu lạnh cả sống lưng, quá xấu hổ rồi!
Cậu đẩy anh ra, dùng lực không lớn, từ cổ tay đến đầu ngón tay không chút sức lực. Đúng như anh nói, không chạm vào quần áo cậu, chẳng qua chỉ cố chấp cuốn lấy đầu lưỡi cậu, ra sức liếm cắn.
Làm sao bây giờ, Hứa Trùy Nhi lo lắng, cậu với anh đã làm những chuyện chỉ có nam nữ với nhau có thể làm, rõ ràng là trái với lẽ thường, nhưng tại sao, tại sao toàn thân lại run rẩy, thoải mái như muốn lên tiên?"
"Nha đầu..." cậu Cả say mê gọi Hứa Trùy Nhi, từng chút từng chút buông lỏng cậu, anh buông tay rồi vẫn nhìn cậu không chớp mặt, "Miệng em...rất ngọt."
Hứa Trùy Nhi cũng nhìn anh, ánh mắt ấy giống như đang nhìn một người thông đồng làm chuyện xấu cũng giống như nhìn một người tình nhân không nỡ ra rời. Sau đó, cậu ngượng ngùng che miệng lại, cúi đầu thật thấp.
Anh từ từ vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cậu, vừa vuốt, vừa thân mật hôn lên thái dương cậu. Một lát sau lại nâng khuôn mặt cậu, hôn xuống một lần nữa.
Lần này Hứa Trùy Nhi không trốn tránh, cậu cảm thấy bản thân mình rất hèn hạ, lại có thể có chút chờ mong ngẩng đầu, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn mở miệng ra.
Tiếng nước bọt, tiếng hô hấp hỗn loạn, khỉ đường tan rồi, nước đường từng giọt, từng giọt rơi xuống chân cậu. Đầu ngón chân cong cong, mơ hồ cọ sát vào đệm giường.
Cậu Cả nắm chặt lấy tay Hứa Trùy Nhi, nhỏ như thế, nóng như thế, anh xoa nắn, đầu ngón tay xen vào giữa các kẽ tay của cậu, rất chậm, rất chậm rồi sau đó hung hăng nắm chặt.
"Lão, lão đại..." Hứa Trùy Nhi ẩm ướt gọi, có thể là do bị anh nắm đau rồi, cũng có thể là bị anh trêu chọc đến mơ hồ, không kìm lòng nổi.
"Hửm?" Cậu Cả dừng lại, dùng giọng mũi lười biếng hỏi, cằm Hứa Trùy Nhi ẩm ướt, đáng thương mím môi, nhắm hai mắt lại: "Em học xấu rồi," cậu ngập ngừng, "Em không có mặt mũi nhìn người khác nữa."
Cậu Cả trêu đùa bàn tay vô lực của Hứa Trùy Nhi, chiếc vòng trên cổ tay còn chưa tháo xuống, lành lạnh chạm vào cánh tay anh: "Đức Sênh nó...cũng tầm tuổi em."
Hứa Trùy Nhi bỗng chốc mở to mắt, nhìn anh đang đăm chiêu dùng bàn tay cầm lấy chiếc vòn tay xanh biếc của cậu Ba.
"Em đã nói với cậu ấy rồi..." Cậu chột dạ rút tay về, "Em không cần."
Lúc này cậu Cả quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chú ấy có ý gì, em có hiểu không?"
Đôi mắt ấy vừa trong vừa sáng, đến nỗi mà Hứa Trùy Nhi không dám nhình: "Em..." Cậu lo sợ, không tự chủ đỏ mặt, "Biết...một chút..."
Cậu biết, sao cậu lại không biết chứ, chính vì biết nên mới vội vàng chạy đi. Anh cầm lấy chiếc vòng ngọc, từng chút từng chút giúp cậu tháo ra: "Đó là em trai ruột của tôi."
Hứa Trùy Nhi cảm thấy anh giận rồi, trong lòng lo lắng, giành lấy chiếc vòng định ném xuống đất nhưng bị anh ngăn lại: "Đi trả lại nó," nghĩ một lúc lại lắc đầu, "Không, đưa cho Lão phu nhân."
Hứa Trùy Nhi không biết tại sao phải đưa cho Lão phu nhân, nhưng mà anh đã nói vậy, cậu đành gật đầu, cúi lưng muốn xuống giường lại bị anh giữ lại. Anh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm môi cậu.
Hứa Trùy Nhi đã được mở mang đầu óc, bị anh nhìn như vậy bỗng thẹn đỏ mặt, xấu hổ né tránh, sau đó lại chậm chạp quay lại, cùng anh dựa vào một chỗ, không phát ra một tiếng động nghiêng đầu về phía anh.
Cả một buổi chiều, bọn họ lén lút trốn trên giường, miệng đối miệng hôn nhau.
_______
Chương 17
Lúc Hứa Trùy Nhi tới, Lão phu nhân đang ở trong phòng ăn chè, thấy cậu đến, bà không nghiêm mặt như với những người khác mà chỉ tùy tiện vẫy tay, bảo người mang cho cậu một bát.
Trong chè có hạt sen, táo tàu và nấm tuyết, trong lòng Hứa Trùy Nhi có chuyện, cậu không động một thìa. Đang định lấy vòng tay ra ngoài, Lão phu nhân nhìn cậu một cái, nâng cằm cậu lên như mẹ ruột vậy: "Miệng làm sao thể, sưng thành thế này?"
Nhắc tới miệng, Hứa Trùy Nhi đỏ mặt. Buổi trưa cậu và cậu Cả nói chuyện với nhau mấy câu lại hôn môi, dính lấy nhau rất lâu.
Lão phu nhân là người từng trải, vừa nhìn đã hiểu rồi, không trách cậu không biết chừng mực, ngược lại lại có chút buồn cười: "Người xưa có câu, người trước trồng cây người sau hóng mát, con thật giỏi, tự mình trồng cây tự mình hưởng thụ."
Hứa Trùy Nhi bị nàng nói cho xấu hổ, cúi đầu lấy vòng ngọc trong tay ra, cả đoạn đường vòng ngọc này dán vào người cậu, bây giờ có chút nóng: "Cậu Ba...rơi thứ này trong phòng con, con đi trả không tiện," cậu ngại ngùng nói, có chút làm nũng "Mẹ, người mang trả lại cho con nhé."
Kiểu con gái như này ai mà không thích chứ, Lão phu nhân nhận lấy chiếc vòng, vẻ mặt tràn đầy phiền toái, nhưng giọng điệu lại rất sủng nịch: "Được, ta trả lại thay con, Ôi, cánh tay, đôi chân già này còn không được nhàn rỗi."
Hứa Trùy Nhi thở phào một hơi, cười ngu ngơ: "Vậy mẹ," cậu bê một cái ghế nhỏ đến, ngồi xuống dưới chân bà, "Để con xoa bóp chân cho người."
Lão phu nhân rất thích được cậu xoa bóp chân, cậu dùng lực rất nhẹ, vừa xa bóp hai người câu được câu mất trò chuyện. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, là người nữ quyến trong phòng cậu Hai, cậu Ba, được nhóm nha đầu dìu, chậm rãi bước vào.
"Ồ, mợ Cả cũng ở đây sao." Mợ Hai nhìn thấy Hứa Trùy Nhi, quay đầu nháy mắt với mợ Ba, "Thật trùng hợp!"
Hứa Trùy Nhi thấy bọn họ tới, đứng lên muốn đi về nhưng lại bị Lão phu nhân giữ lại: "Về cái gì mà về," bà động viên cậu, "Đều là con dâu của ta, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi."
Hứa Trùy Nhi không mấy thoải mái ngồi xuống. Lúc này mợ Ba nhìn thấy chiếc vòng ngọc đặt trên giường sưởi của Lão phu nhân, ánh mắt sáng lên: "Mẹ ơi, chiếc vòng kia giống y hệt chiếc mà cậu Ba đeo ở thắt lưng." Khuôn mặt cô lộ chút tười cười, cô ngẩng đầu vênh mặt, có bộ dáng kiêu kỳ của một cô gái nhà giàu có: "Là cậu Ba tặng cho mẹ phải không?"
Lão phu nhân sửng sốt, lập tức nhìn Hứa Trùy Nhi. Hứa Trùy Nhi sẽ không giả vờ, đỏ mặt nhìn lại bà, bộ dạng vô cùng đáng thương. Lão thái thái tính toán trong lòng, giật mình một cái, nói với mợ Ba: "Minh Nhi, con bảo nó đến đây, ta có lời muốn nói với nó."
Ban đầu, Hứa Trùy Nhi có chút ngây ngốc, cậu vùi đầu xoa bóp chân cho Lão phu nhân, nghe hai mợ mỗi người một câu buôn chuyện: "...rất hung ác, mấy thôn quanh đây đều đã bị cướp rồi!"
"Sẽ không cướp đến chỗ chúng ta chứ," mợ Ba tỏ ra vô cùng lo lắng, "Cậu của tôi bảo người mang thư tới đây nói rằng thủ lĩnh của bọn họ sử dụng súng, bách phát bách trúng, còn có biệt danh là Song thương."
"Ôi, tôi còn nghe nói, thủ lĩnh của bọn thổ phỉ này..." mợ Hai xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, lấy khăn hoa che miệng, "Không làm phụ nữ mà chuyên đi chà đạp đàn ông!"
Hứa Trùy Nhi dừng bàn tay đang xoa bóp lại, từ băng ghế nhỏ đứng thẳng dậy, ngạc nhiên nhìn mợ Hai.
"Thật không biết xấu hổ," mợ Ba nói tiếp, giống như vô cùng chán ghét, lại giống như có chút hưng phấn, "Đúng là tạo nghiệp!"
Trong đầu Hứa Trùy Nhi như có ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đến nỗi làm cho cậu miệng khô, lưỡi khô: "Vậy..." cậu mím môi, "Đàn ông với đàn ông...làm thế nào?"
Nữ quyến cả phòng đều nhìn về phía cậu, tĩnh lặng trong một giây rồi cười phá lên, Lão phu nhân nhíu mày, dường như đây là một sự việc vô cùng bẩn thỉu: "Con không hiểu, đừng hỏi bậy!"
Hứa Trùy Nhi bị bà dọa, không dám nói, lo sợ bám chặt vạt áo. Mợ Hai tính tình thẳng thắng, dám nói, không mặn không nhạt chạy đến nói nhỏ bên tai cậu: "Hai người đàn ông cởi quần ra, một người nằm sấp, một người cưỡi lên, đem cái kia bỏ vào trong mông..."
Những lời phía sau cô nói quá nhỏ, Hứa Trùy Nhi không nghe rõ, Lão phu nhân dùng sức đập lên bàn, không cho nói, mọi người hi hi ha ha cười một trận.
Hứa Trùy Nhi quay về phòng, đứng đốt đèn, một tay cậu cầm giá nến, một tay là mồi lửa đang cháy, miên man suy nghĩ. Cậu trèo lên giường, bò đến chỗ cậu Cả. Cậu Cả hỏi ngay: "Trả lại rồi?"
Hứa Trùy Nhi gật đầu, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghĩ ngợi, cuối cùng không nói ra miệng. Anh còn tưởng là vì chuyện cái vòng ngọc, cầm lấy tay cậu hỏi: "Em có chuyện gì, không được giấu tôi."
_______
Chương 18
"Cái đó..."Hứa Trùy Nhi vừa thắp nến vừa nhìn anh, ánh nến chiếu thẳng lên nửa khuôn mặt cậu, có một loại cảm giác đẹp đẽ uyển chuyển, "Hai người đàn ông với nhau ngủ thế nào?"
Anh sững sờ, không hiểu lắm nhìn cậu.
"Chính là..." Hứa Trùy Nhi cho rằng bản thân mình không nói rõ ràng, chớp mắt, cầm ngọn nến ra xa, "Hai người đàn ông...làm chuyện đó kiểu gì?"
Làm chuyện đó? Chuyện mông trần điên loan đảo phượng, cậu Cả trừng mắt lên nhìn, nắm chặt bàn tay Hứa Trùy Nhi: "Ai nói linh tinh gì với em vậy?"
Thấy anh như thế này, cậu có chút sợ, hơi chột dạ, chỉ biết cúi đầu trốn anh. Đột nhiên, cậu Cả như muốn thanh minh, lại dường như muốn chối bỏ, "Chuyện trước đây...tôi đến rạp hát, chưa từng qua đêm ở đó!"
Hứa Trùy Nhi xoay người giương mắt nhìn, câu nói này của anh nghĩa là..., dường như đã từng cùng đàn ông xảy ra chuyện gì đó. Không biết được tại sao, tim cậu nhói đau, giống như đang có một bàn tay bóp chặt lấy nó vậy.
"Đàn ông cùng đàn ông," cậu Cả nhẹ giọng, cầm ngọn nến trong tay cậu, để lên giá, "Là chuyện không sạch sẽ, em đừng hỏi."
Chuyện không sạch sẽ? Lòng Hứa Trùy Nhi lặng xuống, không sạch sẽ thế nào? Cậu hoài nghi chạm vào đôi môi sưng đỏ của mình, tỉnh tỉnh mê mê, cậu sợ chính mình đã làm cái chuyện không sạch sẽ kia rồi: "Em...em lau người cho cậu nhé."
Cậu đi múc nước đến, làm ướt khăn mặt, chuẩn bị như mỗi tối đều làm, tháo đai quần cậu Cả ra, kéo quần anh xuống, "Cậu tự cởi áo đi."
Cậu Cả ngoan ngoãn nghe lời, tự mình cởi áo ra, làm lộ ra dưới lớp áo bộ ngực ngày càng dễ nhìn, cái gì gọi là dễ nhìn, chính là đã có nhiều thịt rồi, không thể nói là cường tráng nhưng cũng có chút rắn chắc, ra dáng đàn ông.
Hứa Trùy Nhi cởi váy, đến gần cậu Cả ra sức chà sát, người rung, giường cũng theo đó rung động. Cậu Cả không dấu nổi thâm tình nhìn cậu: "Em đợi tôi khỏe lại rồi..."
Hứa Trùy Nhi liếc mắt nhìn hắn, nghe ra ý tứ không đứng đắn trong câu nói đó. Cậu gạt tóc mai về sau tai, cúi đầu lau xuống dưới, lưng, chân, còn cả cái vật kia nữa, chỉ mới lau qua một lượt còn chưa kịp lau kĩ liền thấy thứ gì đó run rẩy ngóc đầu lên.
"A?" Tay Hứa Trùy Nhi run lên, ném chiếc khăn ướt lên giường.
Cậu Cả cúi xuống nhìn, thấy vật mềm mại kia của mình giờ đang cứng lên, hoảng loạn vội lấy tay che rồi ấn nó xuống, nhưng càng ấn, nó càng vểnh cao lên.
Hứa Trùy Nhi nhìn cậu bạn càng ngày càng to kia, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Cậu cũng đã từng lên rồi, năm mười lăm mười sáu tuổi, lần đầu tiên còn bị dọa cho không biết phải làm gì, cũng không dám hỏi cha, chỉ biết trốn ở một góc ngồi khóc, sau đó dần dần mới biết có thể đến chỗ không người có thể xoa nắn cho vật kia mềm xuống, cảm giác ấy, nóng bỏng khiến cho người ta sợ hãi.
Cậu Cả không ép được xuống, muốn tự mình xoa, nhưng lại e ngại Hứa Trùy Nhi, đành phải che lại rồi xoa nhẹ nhẹ. Hứa Trùy Nhi sao có thể không nhìn thấy, còn cho rằng anh cũng giống như mình lần đầu tiên bị thế, không biết làm, liền ngốc ngốc cầm lấy.
Cậu Cả rên lên một tiếng, lật bàn tay cầm lấy tay Hứa Trùy Nhi, cậu xấu hổ đến phát run, kéo tay anh ra, hung hăng nói: "Nhắm mắt lại, không cho nhìn!"
Cậu Cả giả vờ nhắm mắt, qua hàng mi rậm có thể nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc của Hứa Trùy Nhi. Cậu quỳ gối, hai tay vất vả cầm thứa kia vuốt lên trên, rồi lại vuốt xuống, đơn điệu lặp lại, "Sao lại to như vậy," cậu nhỏ giọng nói thầm, còn tưởng rằng anh không nghe thấy.
Anh thấy cậu nói như vậy, ngay lập tức cảm thấy có một dòng chất lỏng nóng dồn xuống phía dưới, làm cho mông, đùi cũng run rẩy theo: "Chỗ này cũng..." anh cầm lấy tay Hứa Trùy Nhi, bàn tay đã ướt đẫm rồi, cho vào giữa hai chân, ấn vào hai viên tròn, "Chỗ này cũng muốn được sờ sờ."
Hứa Trùy Nhi vung tay ra: "Lớn như vậy, em không cầm được," giọng cậu khó chịu, như là đang tức giận, kỳ thực là xấu hổ, "Đồ ăn tốt đều nuôi cái chỗ này rồi...giống như là gia súc vậy."
Dù sao cậu vẫn là một thằng nhóc, vẫn muốn so sánh chỗ đó, so sánh rồi, lại thấy trong quần mình vừa ngắn lại vừa nhỏ: "Lần sau không cho phép lên," cậu cố sức vung cổ tay run rẩy, "Có lên em cũng mặc kệ cậu!"
_______
Chương 19
Tuy Hứa Trùy Nhi nói vậy nhưng lần sau cậu Cả lên, cậu vẫn giúp anh xoa, có thể là do thói quen chăm sóc anh, bộ dáng kia của anh cũng thật đáng thương, cậu nén giận dạy dỗ anh nhưng lại một lần rồi một lần nuông chiều anh.
Cậu Cả họ Ngụy chưa từng hài lòng như vậy, cứ mỗi tối tắt đèn lại vô cùng có tinh thần, anh nắm lấy cổ chân Hứa Trùy Nhi, kéo cậu lên người mình không ngừng gọi "nha đầu", "nha đầu".
"Làm cái gì!" Hứa Trùy Nhi vẫn luôn hung dữ với anh, vừa xoa tay vừa trừng mắt nhìn anh, "Cậu càng ngày càng lâu ra, tay em đều mỏi cả rồi."
Theo như cậu Cả nghe được là Hứa Trùy Nhi đang khen anh, muốn cười nhưng lại ngại ngùng, vô cùng không biết xấu hổ mà nói: "Đợi tôi khỏe lại tôi cũng chăm sóc em."
Hứa Trùy Nhi sợ nhất những lời này, cậu lo lắng, lại có chút buồn bã, cảm thấy người này thật sự sắp khỏe lại, nếu như anh khỏe rồi, bản thân mình sẽ không thể ở lại đây nữa.
Qua Thanh Minh, cậu Cả rất cố gắng hoạt động chân. Mỗi buổi sáng đều tự mình chống gậy đi lại trong sân, không đi đến mức đầu đầy mồ hôi thì không chịu quay về phòng. Có lúc Hứa Trùy Nhi nhìn thấy anh qua song cửa sổ, thấy anh chăm chỉ như thế, phấn đấu như thế trong lòng mơ hồ không rõ, vừa ngọt, vừa đắng, lòng xót xa muốn khóc.
Cậu Cả chảy mồ hôi ròng ròng quay về, câu đầu tiên là gọi: "Nha đầu."
Hứa Trùy Nhi thản nhiên cười với anh, nhẹ nhàng đáo một câu: "Vâng." Sau đó đi qua đỡ anh, giúp anh lau mồ hôi trên mặt, lau một lúc, anh liền cúi đầu xuống, giữa ban ngày ban mặt hôn lấy cậu.
Hứa Trùy Nhi ban đầu trốn tránh nhưng sau đó coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, vụng về đáp lại anh, mềm mại rúc vào lồng ngực anh, hai người không biết ngượng, thường xuyên trốn trong phòng dây dưa.
Cậu Cả vẫn làm đúng như những lời anh đã nói, không chạm vào quần áo cậu. Hứa Trùy Nhi có đôi khi hi vọng anh chạm vào, phát hiện mình là một thằng nhóc, mắng cậu, ghét cậu, như vậy trong lòng cậu có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
"Cậu Cả," Hứa Trùy Nhi mở đôi môi ướt át, ngẩng đầu nhìn anh, "Nếu như cậu khỏe lại rồi, những lời cậu nói lần trước...khi nào thì cậu viết thư thôi vợ cho em?"
Anh nhíu mày, nắm chặt cánh tay cậu: "Thư thôi vợ gì."
"Chính là..." Hứa Trùy Nhi bị anh nắm đau, hơi trốn về phía sau, "Trước đây cậu nói sẽ cho em thư thôi vợ, để em...em gả cho người khác."
Cậu Cả có vẻ rất giận dữ, dùng sức nắm chặt bả vai cậu, đang định nói gì đó, bên ngoài có người gọi: "Cậu Cả, mợ Cả, mau mở cửa ra, Lão phu nhân tới rồi!"
Cậu Cả dùng ánh mắt bi thương, đau lòng nhìn Hứa Trùy Nhi, lặng lẽ quay đầu, dò dẫm từng bước ra mở cửa. Bên ngoài, mẹ anh đang đứng đó, dường như biết trong phòng đang làm gì nên không trực tiếp đi vào, mà nghiêng đầu nhìn qua khe cửa: "Nha đầu, mẹ muốn ăn hạch đào con phơi, đi lấy một ít về đây."
Hứa Trùy Nhi lập tức đi, là hiếu thuận bà, cũng muốn trốn tránh cậu Cả. Đông Viện vốn có cả đống hạch đào rất lớn, nhưng mà ngày qua ngày, chỉ còn lại vài quả, dường như giống những ngày tháng tốt đẹp của Hứa Trùy Nhi, chẳng còn lại bao nhiêu.
Cậu đứng ngây người một lúc, ôm váy ngồi xuống, chọn tới chọn lui, khó khăn lấy được bốn quả, cầm trong tay mang về, đi đến trước cửa đang định đẩy ra, cậu nghe thấy tiếng cậu Cả trách móc: "... cô ấy là tay chân, là linh hồn của con!"
Hứa Trùy Nhi sững sờ, dừng lại ở đó, nghe Lão phu nhân như thở dài một hơi: "Nha đầu ấy suy cho cùng cũng không phải xuất thân từ một gia đình tử tế," bà dường như cũng rất đau lòng, cũng bất đắc dĩ "Con coi như nó là vợ bé, cả năm ở phòng nó cũng được, nhưng mà...không thể lập thành vợ cả."
Hứa Trùy Nhi cảm thấy ngực vô cùng đau, đau đến mức lồng ngực muốn vỡ ra, trong phòng, Lão phu nhân lại nói: "Còn nữa, Đức Vĩnh, hạ nhân trong nhà nói thân thể nó..." Bà dừng lại một chút mới nói, "Hình như vẫn chưa tới kỳ, con cần phải có một đứa con nối dõi."
Tay Hứa Trùy Nhi run rẩy, hạch đào lạch cạch rơi xuống, lăn xung quanh cậu rồi lăn ra ngoài. Trong phòng im lặng, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, cậu Cả chống gậy đứng đó nhìn, há miệng thở dốc.
Hứa Trùy Nhi tỏ ra kiên cường, nở một nụ cười: "Cái đó," môi cậu run run, "Không cầm chắc..."
Nhà trước đột nhiên có tiếng động lớn, dường nhưng là tiếng pháo hỉ, Hứa Trùy Nhi run rẩy, đằng xa có người hô hoán: "Nhanh! Chạy nhanh! Thổ phỉ tới rồi!"
_______
Chương 20
Là tiếng súng!
Cậu Cả nắm chặt bả vai Hứa Trùy Nhi, kéo vào trong phòng, bên ngoài tiếng súng vang khắp chốn, xung quanh tai đầy tiếng phụ nữ gào khóc. Cậu Cả ôm Hứa Trùy Nhi, còn muốn kéo mẹ anh lại, cây gậy rơi ra làm anh ngã thật mạnh xuống đất.
"Lão đại!" Hứa Trùy Nhi sừng sỡ, muốn tiến lại đỡ anh dậy. Nhưng cậu Cả như phát điên, con mắt đỏ ngầu, hét to với Lão phu nhân: "Đưa cô ấy trốn đi!" Anh chỉ vào cái tủ lớn trong phòng, "Lấy vải rách che lên!"
Lão phu nhân phản ứng lại, kéo Hứa Trùy Nhi đẩy vào trong. Cậu Cả lảo đảo bò dậy, ngã nhào lên giường, kéo một ngăn kéo nhỏ ở khung giường, bên trong có một khẩu súng lục, bên cạnh còn có mấy viên đạn.
"Mẹ người làm gì vậy," Hứa Trùy Nhi gấp phát khóc, "Mẹ cứ lo cho cậu cả trước đi, chân anh ấy không hoạt động được!"
Cậu Cả vừa lắp đạn vừa quay đầu lại nhìn Hứa Trùy Nhi, nha đầu vẫn còn sạch, là người vợ ngốc còn chưa viên phòng. Cửa bị kéo mạnh từ bên ngoài, hai người đàn ông dáng vẻ cao to bước vào, tuổi tác không quá lớn, tóc không dài không ngắn, hơi rối loạn, trên người mặc một bộ giáp da dê, lộ ra cánh tay thô tô, vừa nhìn liền thấy khẩu súng trên tay cậu Cả cùng với đôi chân tàn phế.
Viên đạn chưa kịp lắp rơi xuống, Hứa Trùy Nhi và Lão phu nhân cùng bị lôi cổ áo kéo ra ngoài. Nhị Viện có vô số người đang ngồi, nam một bên, nữ một bên, có thổ phỉ cầm súng canh giữ đi qua đi lại. Hứa Trùy Nhi bị vứt vào đám phụ nữ, mợ Hai, mợ Ba đang cúi đầu cách đó không xa.
Cậu Cả ngồi đối diện bọn họ, cùng với nô bộc, đầy tớ, cây gậy đã rơi đâu rồi. Anh thấp thỏm nhìn về phía các cô, Hứa Trùy Nhi không nỡ nhìn anh chịu khổ, muốn đứng dậy, lập tức từ hai bên có họng súng tối đen hướng vào người cậu.
"Ngồi xuống," mợ Hai không biết lúc nào đã lại gần sau lưng cậu, ra sức túm lấy tay áo cậu, "Đây toàn là thổ phỉ, con gái đừng nên lộ mặt!"
Hứa Trùy Nhi ngồi xuống, dáo dác nhìn về phía đối diện như con chim nhỏ không ổ, cậu mím môi, vô cùng đau lòng.
"Tôi nói này," mợ Ba cũng tiến đến, nói thầm, lấy trong tay áo ra một khối than, bôi lung tung lên mặt, "Cái tên Song Thương kia, thật sự không làm phụ nữ?"
"Ai mà biết được," mợ Hai cũng vươn tay ra bôi măt, không yên lòng mà túm lấy Hứa Trùy Nhi, "Cúi đầu!"
Nhóm thổ phỉ bắt đầu cướp đoạt đồ vật trong nhà, hòm đồ, tủ quần áo, hộp trang sức, toàn bộ đều bị lật tung, từng bao từng bao bị ném ra sân. Thừa dịp hỗn loạn, Hứa Trùy Nhi lén nhìn cậu Cả bên kia, vừa nhìn thấy bóng người, một đôi chân dài đi đến, từng bước vội vàng, ngăn chặn tầm nhìn của cậu.
Lách cách, là tiếng xâu đạn dưới áo khoác người nọ, mỗi xâu chừng mấy chục viên, mỗi viên đều thu hút ánh mắt người khác, vừa cổ quái, vừa lộng lẫy.
Chỉ vì một phút ngạc nhiên, Hứa Trùy Nhi nhìn lên trên đôi chân kia, thắt lưng người nọ đeo một tấm ra trâu ba đến năm tấc, hai bên trái phải thắt lưng đều giắt một khẩu súng, bên trên nữa, nút áo không cài tùy tiện phơi bày lồng ngực vạm vỡ, trên cổ có một vết sẹo rất dài, sau đó là mặt, khuôn mặt có sức hút đậm nét phong trần.
Hứa Trùy Nhi nhìn hắn ta, hắn cũng trùng hợp mà nhìn Hứa Trùy Nhi, chỉ nhìn qua một cái, tên thủ lĩnh thổ phỉ lỗ mãng lại có thể si ngốc trừng lớn mắt, có chút tản ra vẻ hung tàn, nhìn chằm chằm cậu.
Hứa Trùy Nhi vội vàng cúi đầu, bởi vì sợ, không tự chủ mà ôm chặt đầu gối, dáng vẻ vô cùng quê mùa. Tên thủ lĩnh vẫn đứng đó, dường như đang do dự, quay người rời khỏi.
Lúc này mợ Hai túm góc áo Hứa Trùy Nhi, muốn cậu đổi về phía sau, Hứa Trùy Nhi đang muốn di chuyển, tên Song Thương nhăn mặt, lại quay lại, bước vài bước đã đứng trước mặt Hứa Trùy Nhi, lấy giày da nhẹ nhàng đá giày thêu của cậu: "Cô vợ nhỏ này, sao chân lại to thế?"
Hứa Trùy Nhi không lên tiếng, tên kia liền ngồi xổm xuống, dùng bàn tay to dày bóp mặt cậu, không nhìn chỗ khác, mà chỉ nhìn má trái của cậu, trên gò má trắng trẻo có một nốt ruồi nhỏ.
Đột nhiên hắn ta khiêng Hứa Trùy Nhi lên, cúi người xuống, đầu như muốn chạm vào đầu gối Hứa Trùy Nhi, như chú rể khiêng cô dâu vậy. Cậu Cả ở phía đối diện gào thét: "Nha đầu!"
Đám phụ nữ kêu gào sợ hãi, một tên thổ phỉ khiêng một cô gái lên để làm gì, các cô đều biết, nhao nhao vươn tay túm lấy váy Hứa Trùy Nhi, nhưng đều không có tác dụng, nghĩ thôi cũng biết, sao có thể làm gì được.
"Hả?" Những chuyện phụ nữ sợ nhất này, Hứa Trùy Nhi lại không hiểu, đầu bị nâng lên trên vai tên thổ phỉ, cậu vươn tay ra sức đấm vào lưng hắn, "Anh bắt tôi làm gì, thả tôi xuống!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro