4
Mặc dù không đứng giữa sân khấu, nhưng âm nhạc vẫn như cũ chạm đến tiếng lòng.
Jungkook đi đến nơi có ít người hơn, rồi buông tôi ra.
"Muốn xem sân khấu không?"
Cậu ấy nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi gật đầu: "Muốn."
"Lên đây."
Jungkook ngồi xổm xuống, quay lưng về phía tôi, vẫy tay với tôi.
"Tôi nặng lắm..."
Tôi theo thói quen mà vô thức từ chối.
Hồi học cấp ba, bạn cùng bàn của tôi - Kang Jisuk đặt biệt danh cho tôi là lợn béo.
Trong tiết thể dục, thầy giáo xếp một nam một nữ thành một nhóm, bạn nam sẽ cõng bạn nữ thi chạy.
Kang Jisuk cõng tôi, đứng chôn chân tại chỗ, sau khi ngã xuống, mới hét lên: "Không thèm chạy nữa, cõng con lợn béo này thì ai mà thắng được chứ!"
Tôi cũng không béo lắm nhưng biệt danh lợn béo đã theo tôi rất lâu.
Khi đó, chính Taehyung đề nghị đổi bạn đồng hành, mới khiến tôi bớt xấu hổ.
Nhìn thấy trán Taehyung hơi hơi đổ mồ hôi, tôi mới quyết định cố gắng giảm cân.
Kang Jisuk là người tôi ghét nhất.
Cậu ta luôn gọi biệt danh của tôi, kéo tóc của tôi, giấu sách vở của tôi...
Mỗi một lời trêu chọc tựa như đều đang tra tấn thần kinh của tôi.
Sau này, cậu ta cũng là người liên tục bàn tán về chuyện của tôi với Taehyung, mới khiến Taehyung dần dần xa lánh, thậm chí còn ghét bỏ tôi.
So với tiêu chuẩn cân nặng thì bây giờ tôi đã gầy đi rất nhiều, nhưng bóng ma tâm lý thì vẫn còn đó.
Thấy tôi mãi không phản ứng, Jungkook ngoảnh lại cười rạng rỡ: "Chỉ có chó gầy yếu mới không cõng được con gái, rồi đổ cho người ta nặng thôi."
"Chị yên tâm đi, em khỏe lắm!"
Đúng vậy, luôn có người không muốn thừa nhận mình không được, nên mới tìm lý do ở trên người người khác.
Vốn tưởng Jungkook chỉ muốn cõng tôi, không ngờ cậu ấy lại để cho tôi cưỡi lên cổ!
Cao quá! Thấy rõ quá!
Để giữ thăng bằng, Jungkook lịch sự nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không biết là của cậu ấy hay là của tôi.
Lúc thả tôi xuống, Jungkook cười đùa nói: "Chị nhẹ quá, làm em cứ ngỡ em đang cõng cái gối cơ!"
Giọng điệu Jungkook có phần trêu chọc, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
Lời an ủi tựa như vượt qua thời không, nói cho tôi ở thời cấp ba nghe.
Kẽ hở trong tim được lấp đầy một phần.
Tôi mỉm cười, khẽ nói: "Nếu hồi đó là cậu thì tốt rồi."
Dù là một câu không đầu không đuôi, nhưng Jungkook lại khắc sâu vào lòng.
Cậu ấy cưng chiều xoa đầu tôi: "Từ nay về sau sẽ luôn là em, em muốn lấp đầu toàn bộ ký ức của chị."
Như là đang thề thốt, sau khi nói xong, cậu ấy hơi dừng lại.
"Dùng những điều tốt đẹp để lấp đầy."
Xung quanh ồn ào, cậu ấy cúi xuống thì thầm vào tai tôi.
Hơi thở, giọng nói, độ ấm, trộn lẫn vào nhau.
Tôi bối rối sững sờ tại chỗ.
Màn hình lớn vừa lúc chiếu về phía khán giả, trên màn hình, hai người đang chuẩn bị hôn nhau.
Cặp đôi đầu tiên xuất hiện trên màn hình lớn là Taehyung cùng với một cô gái.
Khi tôi nhìn thấy những lá cờ sặc sỡ ở sau lưng Taehyung, mới biết hắn đứng cách tôi không xa.
Cô gái đi cùng Taehyung cười ngượng ngùng, nép mình vào trong lòng hắn.
Người chung quanh nhìn thấy bọn họ đều hoan hô: "Hôn một cái! Hôn một cái!"
Tôi cũng nhìn về phía Taehyung, nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của hắn.
Trong ánh mắt ấy còn điều gì đó mà tôi không thể hiểu được.
Ngày xưa hắn cũng rất thích dùng ánh mắt này nhìn tôi.
Mà chỉ vì một ánh mắt, lại khiến tôi suy nghĩ rất lâu.
Khi giúp tôi giải vây, là ánh mắt này.
Khi tôi đưa quà sinh nhật, hắn nhận lấy rồi ném vào thùng rác, cũng là ánh mắt này...
Tôi từng tưởng đó là thích, nhưng sau này tôi dần nhận ra, đó chỉ là sự chán ghét mà hắn không muốn bày tỏ ra ngoài vì phép lịch sự.
Ánh mắt của Taehyung lướt qua tôi, dừng lại trên người Jungkook đang đứng cạnh tôi.
Thật lâu sau, hắn mới nghiêng mặt hôn cô gái đứng cạnh.
Trai xinh xứng gái đẹp, vậy nên bầu không khí nháy mắt nổ tung.
"Ồ~ồ~"
Xung quanh người người đều đang xem náo nhiệt nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát.
Tôi nhìn hai người hôn nhau say đắm trên màn hình lớn, không thể nói trong lòng không có gợn sóng.
Nhưng lần này, tim tôi cũng không còn đau như tôi nghĩ nữa.
Sau khi nụ hôn say đắm kết thúc, Taehyung thở dốc nhìn tôi.
Lần này tôi không trốn tránh, mỉm cười, vẫy tay với hắn.
Kim Taehyung, tôi buông cậu.
Cũng chính là buông tha cho chính mình.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của tôi, Taehyung chết lặng tại chỗ.
Không muốn nghiên cứu kỹ hắn đang nghĩ cái gì nữa, nên ngoảnh lại giờ vờ nhìn lên sân khấu.
Đột nhiên lòng bàn tay tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Jungkook cúi người, thì thầm vào tai tôi: "Chị~ em... em có thể hôn chị được không?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, giống như bị điện giật, nhưng cũng không chán ghét.
Tự dưng tôi muốn trêu cậu ấy, nên nghiêng mặt sang nhìn cậu ấy: "Hả? Lấy thân phận gì?"
Hô hấp Jungkook ngưng trệ, sắc hồng trên gò má dần dần lan rộng, giọng nói run run, ngập ngừng hỏi: "Chị, chị đồng ý làm bạn gái em nhé?"
Có thể thấy, Jungkook cực kỳ khẩn trương, nên không ngừng nuốt nước miếng.
Gân xanh trên cổ Jungkook giật giật, cụp mắt nói: "Nếu không thể cũng không sao... "
Thay vào đó, tôi nắm tay cậu ấy, nhón chân, rồi thì thầm vào tai cậu ấy, "Có thể."
Hai mắt Jungkook sáng lên, ôm chặt tôi, xúc động đến nỗi như muốn cho cả thế giới biết.
Tôi bịt miệng cậu ấy lại, thì thầm vào tai cậu ấy: "Tôi đang trả lời câu hỏi đầu tiên đó."
Nháy mắt, Jungkook bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào môi tôi.
Tựa như con sói xé bỏ lớp ngụy trang, cực kỳ hoang dã.
Mắt đối mắt, tôi vô thức lùi lại một bước, nhưng lại bị bàn tay to lớn giữ lại.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị hôn môi.
Môi Jungkook rời khỏi môi tôi, khàn khàn nói: "Chị ơi, nhắm mắt lại nào."
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, cậu ấy nhìn xung quanh, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Em không để cho người khác xem đâu."
Nói xong, hai tay cậu ấy lướt qua đầu tôi, rồi đội mũ áo hoodie lên cho tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã dùng sức kéo tôi ôm vào lòng.
Trước mắt tối đen, chung quanh ồn ào, chúng tôi đội mũ hôn môi.
Tôi không biết chúng tôi đã hôn nhau bao lâu.
Khi tôi đang cầm tay Jungkook rồi thở hổn hển, tôi mới biết chúng tôi cũng bị màn hình lớn chiếu lên!
Ngoài ra còn có bảng xếp hạng thời lượng hôn ở góc trên bên trái màn hình.
Đứng đầu bảng là ảnh chụp tôi và Jungkook đang hôn nhau trong chiếc áo hoodie.
Mặt tôi càng đỏ hơn, xấu hổ quá...
Nhưng Jungkook lại nhéo mặt tôi, cười đắc ý: "Chị ơi, em có năng khiếu lắm đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro