Sau khi ra lệnh cho Yamti theo dõi hành động của cảnh sát trưởng, cuộc gọi kết thúc.
Để rút ngắn thời gian ban hành luật, rất cần sự hợp tác của cảnh sát trưởng.
'Nhưng không phải là anh ta sẽ dễ dàng đồng ý chỉ vì mình nói vậy.'
Vậy nên biện pháp là điều khiển anh ta.
Một vấn đề đơn giản. Chỉ là gánh nặng lương tâm.
Việc lợi dụng thường dân vô tội là bất đắc dĩ. Nhưng phải thành lập lực lượng người chơi sớm nhất có thể. Ngay bây giờ có người chơi điên rồ đang phạm tội ở đâu đó.
Để giảm bớt sự lo lắng của người dân, cần thành lập một đơn vị càng sớm càng tốt. Việc này cũng đồng thời giúp xây dựng danh tiếng của anh trong lòng dân thường.
Điều Ryu Min cần cảnh sát trưởng chỉ có vậy. Sau khi bị thao túng, anh ta sẽ đưa ra những mệnh lệnh này và tiếp tục sống bình thường.
Như chủ tịch của Player's Heaven.
Sự thao túng không có nghĩa là biến anh ta thành một con rối mất khả năng tự quyết định. Chỉ là thực hiện đúng mệnh lệnh được đưa ra.
'Ô thứ hai của Yamti giờ sẽ là Cảnh sát trưởng.'
Ô đầu tiên là Song Jae-gyeom, con trai cả của Tập đoàn LC. Vì là chủ tịch của Player Haven nên không thể hủy thao túng anh ta.
Như vậy là còn 3 chỗ trống. Số đối tượng có thể bị mê hoặc cùng lúc rất ít. Tốt hơn là nên sử dụng tiết kiệm, phòng khi cần.
Đó là lý do anh không thao túng những người xung quanh
Ma Kyung-rok, An Sang-cheol, Heo Taeseok, Russell, Jo Yong-ho, v.v
Không thể thao túng tất cả và cũng không cần thiết phải thao túng họ. Vì họ đã là người của anh rồi.
'Có việc mình cần nhờ nghị sĩ Lee Seong-hyeon làm, nhưng không cần phải thao túng ông ấy. Mình đã tạo được ấn tượng tốt với ông ấy rồi.'
Còn ấn tượng nào mạnh mẽ và sâu sắc như ơn cứu mạng không?
Ryu Min sắp xếp suy nghĩ rồi choàng áo khoác lên. Vì tình hình chuyển biến, anh cần gặp trực tiếp nghị sĩ Lee Seong Hyeon. Sẽ cần sự hợp tác của ông trong việc thành lập đơn vị.
Ryu Min ra ngoài.
***
Lee Seong-hyeon lên xe đi làm về muộn từ tòa nhà quốc hội.
"Ngài nghị sĩ, ngài muốn đi đâu."
"Hãy đưa tôi về nhà."
Vệ sĩ gật đầu và khởi động xe.
Thông thường sau khi trải qua việc kinh hoàng như bị bắt cóc sẽ để lại di chứng.
Dù ông gặp tình huống như vậy, Lee Seong-hyeon vẫn thuê vệ sĩ như trước. Tất nhiên đó là một công ty vệ sĩ khác, nhưng họ vẫn là người chơi.
Mọi người quanh ông nói những lời lo lắng.
- Anh đã bị vệ sĩ phản bội, và bây giờ anh lại thuê người khác?"
- Thuê người chơi anh không sợ sao?"
Và lần nào Lee Seong-hyeon cũng giải thích.
- Không phải tất cả người chơi đều xấu. Chỉ những kẻ đang nổi loạn ngoài kia mới có lỗi.
Những người thân thiết với Lee Seong Hyeon đều ngạc nhiên khi ông nói vậy. Họ tự hỏi đây có phải là Lee Seong Hyeon mà họ biết không.
Tất nhiên là vậy.
'Dù sao thì mình đã thay đổi một chút sau vụ bắt cóc.'
Không chỉ một chút.
Nhận thức của ông đã thay đổi đáng kể so với ban đầu gọi tất cả người chơi là rác rưởi.
'Hắc Liêm sao?'
Anh ta đã khai sáng. Làm cho Lee Seong-hyeon thoát khỏi định kiến và đối mặt với thực tế
'Không phải tất cả người chơi đều xấu. Có những người chơi chính nghĩa như Hắc Liêm.'
Chúng ta không thể đánh đồng tất cả mọi người có vũ khí sẽ trở thành tội phạm. Tùy theo cách sử dụng, mà phân thành thiện ác.
'Mình đã quá phiến diện suốt thời gian qua. Giờ là lúc thay đổi.'
Trong nỗi đau mất con, ông đã nhìn người chơi chỉ bằng góc độ tiêu cực.
'Mình phải đối diện với thực tế và làm thế giới tốt hơn.'
Bước đầu tiên là luật kiểm soát người chơi. May mắn là dự luật đã được thông qua và một đơn vị mới sẽ được thành lập để trấn áp người chơi.
Dù là phải mất chút thời gian.
'Mình đã làm những gì có thể. Thời gian sẽ giải quyết vấn đề.'
Lee Seong-hyeon nghĩ đến Hắc Liêm. Anh ta yêu cầu tiến hành dự luật như kế hoạch.
Liệu điều này có đền đáp được chút gì cho anh không?
Lee Seong-hyeon lắc đầu. Không gì có thể đền đáp được ơn cứu mạng.
Ông sẽ còn biết ơn anh cả đời còn lại.
'Tiếc rằng mình không thể đền đáp anh t trước khi rời đi.'
Với cảm giác tiếc nuối, Lee Seong-hyeon đã tìm hiểu cái tên Hắc Liêm. Dù không được công chúng biết đến nhưng rất nổi tiếng trong những người chơi.
Người chơi hàng đầu chưa bao giờ để mất vị trí của mình và là người duy nhất đạt cấp độ 80.
Nghe nói rằng anh ta cũng đạt hạng nhất ở vòng 8 vừa qua.
Nghĩa là anh ta vẫn còn sống.
'Giá mà tôi có thể gặp lại...'
Khi cảnh sát và phóng viên hỏi về ngoại hình của Hắc Liêm, Lee Seong-hyeon đã nói dối rằng ông chỉ nghe thấy giọng nói của anh.
Dù biết diện mạo của anh, Lee Seong Hyeon không tiết lộ với bất kì ai. Bởi vì có lẽ đó là điều tốt cho Hắc Liêm.
"Thưa nghị sĩ, chúng ta đến nơi rồi."
Lee Seong-hyeon bước ra khỏi xe và lên thang máy cùng các vệ sĩ. Lee Seong Hyeon bất ngờ khi đến trước cửa nhà.
'Người đó...!'
Một người đàn ông cao lớn với nước da ngăm. Hắc Liêm đang đợi trước cửa nhà ông.
Thấy Lee Seong-hyeon bất ngờ, người vệ sĩ cảnh giác.
"Ngài biết anh ta sao?"
"À, vâng. Anh ấy là bạn tôi. Đừng lo, các anh tan làm đi."
"Ngài chắc chứ?"
"Vâng. Chắc chắn."
"Đừng lo." Người đàn ông da ngăm nói sau khi ông cho người vệ sĩ ra về.
"Xin ngài thứ lỗi. Tôi đến đột ngột như vậy làm ngài bất ngờ phải không?"
"À, không, không sao, chỉ một chút."
Dù rõ ràng ông rất ngạc nhiên, Ryu Min không nói gì thêm.
"Có chút việc tôi cần bí mật bàn với ngài. Chúng ta vào trong nhà nhé?"
"Vâng. Mời anh vào."
Lee Seong-hyeon mở cửa bằng thẻ từ và mời Ryu Min vào nhà.
Đó là một ngôi nhà bình thường, giống như bao ngôi nhà thường thấy trong một hộ gia đình bình thường, nơi một nghị sĩ quốc hội sinh sống, nhưng Ryu Min biết.
Đó là ngôi nhà chứa đầy những kỷ niệm quý giá của một người đàn ông đã mất gia đình.
"Mời anh ngồi."
Ryu Min ngồi xuống ghế sofa, Lee Seong-hyeon ngồi đối diện anh.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại ân nhân cứu mạng mình như vậy. Anh rời đi như rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."
"Tôi có việc cần ngài nghị sĩ giúp."
"Giúp sao?"
Lee Seong-hyeon tròn mắt ngạc nhiên và nói với một nụ cười.
"Đây là cơ hội để tôi trả ơn cứu mạng. Anh có thể yêu cầu tôi bất cứ việc gì."
"Tôi xin phép nói thẳng. Có phải ngài đang lên kế hoạch thành lập một lực lượng chống lại người chơi từ cảnh sát phải không?"
"Phải."
"Xin hãy đề cử tôi làm chỉ huy của lực lượng đó."
"Cái gì?"
Lee Seong-hyeon ngạc nhiên.
Khi ông nghe đến giúp đỡ, ông nghĩ đó là một điều đơn giản như tiền bạc, nhưng đây là ngoài dự kiến. Điều này làm ông tò mò.
"Lý do là gì?"
Lý do gì làm anh muốn ngồi vào vị trí chỉ huy.
"Anh muốn có quyền lực sao?"
Lee Seong-hyeon hỏi không ngần ngại. Đây là một phép thử.
'Nếu có ý định xấu, anh ta sẽ bối rối.'
Tuy nhiên, Hắc Liêm thậm chí không chớp mắt.
Có nghĩa rằng có lý do chính đáng và hoàn toàn khác.
'Nó là niềm tin chứ không phải lòng tham sao?'
Khi ông còn đang phân vân, Ryu Min lên tiếng.
"Quyền lực sao? Cũng không tệ."
"Hả?"
Lee Seong-hyeon ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ, nhưng Ryu Min nói tiếp.
"Nhưng hơn thế nữa, có thể nói rằng tôi muốn vị trí đó vì mong muốn cá nhân."
"Mong muốn cá nhân?"
Ryu Min ngập ngừng để tạo bầu không khí.
"Có khi là cùng lý do với việc ngài nghị sĩ đề xuất dự luật này."
"..."
"Tôi ghét những người chơi phạm tội giống như ngài. Tôi sẽ không nói chi tiết. Nói ra chỉ làm bầu không khí thêm nặng nề."
Anh gục đầu xuống như là có chuyện buồn, Lee Seong-hyeon nhận ra.
Lý do thật sự làm Hắc Liêm cứu ông.
'Dù lý do là gì đi nữa, anh ta ghét những người chơi tội phạm như mình. Đó là lý do tại sao anh ta không nhận bất kì sự đền đáp nào. Anh ấy hài lòng chỉ với việc đối phó với những tên tội phạm đó."
Bây giờ anh đã hiểu phần nào hành động của Hắc Liêm.
“Ngài có thể cân nhắc được không?”
“Hmm… Tôi có thể giới thiệu anh nhưng đừng hy vọng quá. Quyền lựa chọn thành viên đơn vị nằm trong tay Cảnh sát trưởng, nên…”
“Vấn đề là ở ông ấy à?”
"Phải, nhưng tôi sẽ cố gắng đề xuất hết mức có thể. Anh đã cứu sống tôi và anh nổi tiếng trong những người chơi, nên anh hoàn toàn đủ tư cách làm chỉ huy. Nhưng không có gì đảm bảo. Nếu cảnh sát trưởng khăng khăng thành lập đơn vị chỉ toàn cảnh sát, không quan tâm đến kỹ năng của người chơi, tôi không thể làm gì nhiều…”
“Với tôi thế là đủ rồi. Nếu ngài nghị sĩ chính thức đề cử tôi, và cảnh sát trưởng tiếp nhận đề cử,bổ nhiệm tôi làm chỉ huy. Nếu mọi việc diễn ra như vậy, là đủ cho tôi."
"Nhưng nếu cảnh sát trưởng từ chối thì sao?"
"Vậy thì không còn cách nào. Nhưng ngài nhất định hãy đề cử tôi."
Ryu Min đã hoàn thành xong việc và đứng dậy.
"Anh cứ vậy mà đi sao? Ít nhất cũng uống tách trà..."
"Không. Ở nhà người khác lâu quá thì không đúng chút nào. Vậy hẹn gặp lại ngài.À..."
Khi định rời đi, Ryu Min quay lại như là anh nhớ ra gì đó.
"Xin hãy cho tôi biết một việc."
"Việc gì?"
"Cảnh sát trưởng là nam hay nữ?"
***
Cảnh sát trưởng, chức vụ cao nhất trong lực lượng cảnh sát.
Có 2 Cảnh sát trưởng ở Nam Hàn Quốc.
Cảnh sát trưởng lực lượng cảnh sát quốc gia và Cảnh sát trưởng lực lượng cảnh sát biển.
Trong hai người đó, Cảnh sát trưởng lực lượng cảnh sát quốc gia Lee Cheong Ryong vứt tập hồ sơ lên bàn làm việc và thở dài.
"Hơ, lũ nghị sĩ khốn nạn. Đặt ra mấy cái dự luật vớ vẩn để làm phiền người khác. Chậc."
Tập hồ sơ ông đập lên bàn là dự luật thành lập lực lượng người chơi mà nghị sĩ Lee Seong-hyeon đề xuất.
Lực lượng này được lựa chọn từ những cảnh sát dưới 29 tuổi, đã được tổng thống và cảnh sát trưởng lực lượng cảnh sát quốc gia chấp thuận.
Nhưng nó được chấp thuận dưới áp lực của quần chúng. Thật ra bản thân Lee Cheong Ryong mang đầy những ý nghĩ tiêu cực.
'Một luật cho phép hành quyết tại chỗ vào thế kỉ 21 này ở Đại Hàn Dân Quốc ư?Không phải là quá vô lý rồi sao?'
Dự luật cho phép hành quyết người chơi phạm tội ngay lập tức trong trường hợp khẩn cấp liên quan đến tính mạng hay cái chết của thường dân.
Điều này có nghĩa rằng không có hình phạt nào đối với việc giết người chơi phạm tội, một luật vô lý ở một đất nước đã bãi bỏ án tử hình.
'Ông ta nghĩ rằng pháp luật là rác rưởi sao? Giết người trong khi lờ đi những thủ tục tư pháp chính là giết người!'
Đó không phải điều vô lý duy nhất.
'Lựa chọn những cảnh sát dưới 29 tuổi để tạo ra một lực lượng người chơi? Hầu như những người dưới 29 tuổi vẫn chỉ là cảnh sát tập sự. Họ định bắt những tên tội phạm người chơi mà thậm chí những thám tử lão luyện vẫn phải vất vả đối phó, bằng cách tập hợp những lính mới còn chưa có kinh nghiệm sao?"
Có thể đây sẽ thành trò cười cho những thám tử. Cũng có khả năng sẽ bị phàn nàn rằng những cấp dưới lại được thăng chức.
'Theo quan điểm của mình đây đúng là thảm họa. Không khác gì đang làm trò cười cho dân chúng.'
Quan trọng là, ai sẽ là chỉ huy của lực lượng như vậy? Họ gần như chỉ là lính mới và chưa từng bắt một tội phạm nào.
Ông thở dài.
"Chọn tôi này."
Lee Seong-hyeon suýt đứng tim khi bất ngờ nghe giọng nói phát ra từ không khí.
"Cái Đ! Này, Chuyện..."
Xoay người về phía bức tường, một người xuất hiện. Một người đàn ông da ngăm đang nhìn ông.
"Người chơi!"
Chỉ có người chơi mới làm được những điều bất khả thi như vậy. Lee Cheong Ryong vội với lấy khẩu súng ông trang bị cho trường hợp khẩn cấp.
Ông cố bắn hạ ngay nhưng anh ta đã áp sát trong chớp mắt và tước vũ khí.
"Đừng làm quá. Đừng nói tội đột nhập vào phòng cảnh sát trưởng là tội tử hình đó?"
"Đồ quái vật. Đây không phải..."
"Quái vật. Ông quá khắt khe với những công dân gương mẫu rồi."
"Anh là thứ gì? Anh muốn gì?"
"Thét lên tìm trợ giúp không giúp ích gì đâu. Chúng tôi đã hạ gục tất cả mọi người bên ngoài."
"Cái gì?"
Cách-
Cửa phòng cảnh sát trưởng mở ra và một người phụ nữ bước vào.
"Yamti. Đã xử tất cả chưa?"
"Vâng. Những việc diễn ra ở đây được xử lý như chưa từng xảy ra."
"Anh...anh muốn làm gì? Chẳng lẽ..."
"Cảnh sát trưởng. Ngài đang nghĩ đến việc tra tấn. Liệu chúng tôi sẽ làm một việc phi nhân đạo như vậy sao?"
"Vậy thì..."
"Chỉ cần làm theo vài mệnh lệnh. Yamti."
Khi Yamti bước lên, con ngươi của cảnh sát trưởng biến thành màu hồng.
Chỉ cần chạm mắt nhau là kết thúc. Chưa mất đến một giây để bị mê hoặc.
"Yamti, nói với Cảnh sát trưởng chính xác những gì tôi nói."
"Vâng. Chủ nhân."
"Hãy cố hết sức để thành lập đơn vị người chơi nhanh nhất có thể. Và..."
Ryu Min nói với một nụ cười.
"Bổ nhiệm Hắc Liêm làm chỉ huy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro