Phần 216: Lực lượng đặc nhiệm người chơi
Ai cũng có ước mơ.
Sẽ có lúc con người dồn hết tâm huyết, làm việc vất vả, thức trắng đêm ngày, nỗ lực kiên trì để đạt được giấc mơ của mình.
Sĩ quan Gang Si Hyuk của đồn cảnh sát Gangnam là một người như vậy.
Từ khi còn trẻ, anh đã nỗ lực để thi vào ngành cảnh sát, thậm chí còn bỏ ăn để ôn thi. Sự quyết tâm không lay chuyển, bất chấp nhiều lần thất bại bắt nguồn từ ước mơ thời thơ ấu của anh là trở thành thám tử.
Giấc mơ của anh là trở thành một cảnh sát chính trực, giống như những thám tử trên phim, đi bắt những tên tội phạm.
Cuối cùng anh cũng đỗ kì thi sau 2 lần trượt và đạt được vị trí hiện tại. Nhưng điều chờ đợi anh không phải vị trí thám tử mà anh mong muốn mà là cảnh sát giao thông, điều tiết giao thông hay xử lý tài xế say rượu.
Một điều hiển nhiên.
Với một sĩ quan cảnh sát chỉ tập trung vào việc học.
'Nhưng cơ hội của mình đã đến.'
Ngày 1 tháng 1, anh bị ép buộc phải tham gia trò chơi của thiên thần, sự kiện được biết đến như thảm họa hay đại biến động, làm anh tuyệt vọng.
'Mình đã cố gắng để trở trở thành cảnh sát, và nghĩ rằng vậy là hết.'
Nhưng tài năng thường tỏa sáng vào những lúc không ngờ. Kang Si Hyuk có tài năng trong việc săn quái vật, với kĩ năng và những cổ ngữ để lập chiến lược, anh đã sống sót đến vòng 9.
Giờ đây anh được chọn là một thành viên của đội đặc nhiệm người chơi mới thành lập dưới sự lãnh đạo của chính phủ.
Từ một cảnh sát giao thông, chỉ có thể đưa máy đo nồng độ cồn cho lái xe.
'Người ta nói nếu bạn không từ bỏ, một cơ hội sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó, hóa ra thảm họa này lại là một phước lành cho mình.'
Không biết những người khác nghĩ thế nào, nhưng ít nhất với Kang Si Hyuk, đây là thời kì đỉnh cao của anh ta. Cơ hội chỉ có một trong đời để hiện thực hóa ước mơ của anh.
Ping-
Kang Si Hyuk mở cửa tiến vào khu vực tập trung tạm thời của đội đặc nhiệm người chơi và nhìn thấy 5 người khác đang ngồi ở đó nhìn điện thoại.
"Tôi là Kang Si Hyuk, 28 tuổi, được luân chuyển từ đồn cảnh sát Gangnam!”
“Không cần phải quá trang trọng, chúng ta đều là cảnh sát.”
"Ồ vậy ư?"
Kang Si-hyuk gãi đầu xấu hổ.
“Tôi là Min Tae-su, thuộc Đồn cảnh sát trung tâm Daegu. Tôi 29 tuổi.”
“Tôi tên là Hwang Man-gi, đồn cảnh sát quận Guri Inchang. Tôi 28 tuổi.”
“Tôi là Ko Nam-cheol, đến từ Đồn cảnh sát phía Nam Busan. Tôi 29 tuổi. Chúng ta có cần phải nói ra chức nghiệp và cấp độ của mình không?"
"Ồ, Busan à?"
Từ lời giới thiệu có thể thấy mọi người đến những tỉnh khác nhau. Vài người được lệnh luân chuyển quá gấp, họ không có chỗ ở và đang ở khách sạn.
Tất nhiên, mệnh lệnh của cấp trên là không thể kháng cự. Bên cạnh đó, họ cũng không hài lòng với vị trí một sĩ quan cảnh sát nhỏ bé.
“Đây là cơ hội cho chúng ta. Đến bao giở chúng ta mới được làm việc trong một đơn vị đặc biệt như vậy?”
“Chính xác. Tôi đã chán nản khi biết phải mất 5 năm tôi mới có thể làm công việc cảnh sát chính thức, và rồi cơ hội này đến một cách bất ngờ.”
“Thật trớ trêu khi trở thành một người chơi lại là điều may mắn, phải không?”
Dù thăng tiến đột ngột, mọi người đều biết đội đặc nhiệm người chơi là đơn vị như thế nào.
"Một đơn vị tiêu diệt người chơi tội phạm, thật là ngầu phải không?"
"Tôi lại nghe nói rằng chúng ta chỉ giết trong trường hợp nguy hiểm chứ không phải lúc nào cũng giết."
"Phải, nhưng cũng không khác nhau đâu."
"Thế giới thực sự đã thay đổi. Đến mức các quan chức chính phủ bảo thủ lại cho phép hành quyết công khai."
"Chứng tỏ rằng thế giới đã trở nên nguy hiểm."
"Nhưng dù sao thì số lượng người chơi sẽ giảm đi một nửa sau mỗi vòng chơi thôi. Họ sẽ biến mất cho dù không làm gì, vậy thành lập một đơn vị để làm gì?"
"Dù số lượng người chơi giảm dần, nhưng họ vẫn là một mối nguy hiểm."
"Anh nói anh tên Kang Si-hyuk đúng không? Chúng ta đều cùng một hạng nên cứ nói chuyện thoải mái thôi. Thành thật mà nói thì ai cũng là sĩ quan cảnh sát cả. Với lại đều ở tầm tuổi 20, nên tuổi tác chúng ta cũng không cách biệt lắm."
"Ồ vậy "
6 sĩ quan cảnh sát nhanh chóng kết bạn. Họ có nhiều điểm chung và cùng đam mê bắt tội phạm nên rất hợp nhau.
"Cho hỏi đây có phải là nơi tập trung tạm thời của đội đặc nhiệm người chơi không?"
Những thành viên còn lại tiếp tục đến.Họ cũng nằm trong số ít những người chơi cảnh sát còn lại trên toàn quốc, có cùng mục đích và đam mê.
“Có vẻ như chúng ta đều cùng chung quan điểm? Mong muốn hạ gục tội phạm.”
“Là một sĩ quan cảnh sát, tôi không nên nói điều này, nhưng khi chứng kiến những hành động vô nhân đạo đó, phải nói rằng, tôi lại trào dâng một luồng ý nghĩ giết chóc.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy sao? Khi thấy nạn nhân than khóc ở đồn cảnh sát, máu tôi thực sự sôi lên.”
“Với những người chơi khốn nạn đó hành động như quái vật, chẳng có gì lạ khi đơn vị này được thành lập.”
“Nói đến đó, ai sẽ là chỉ huy của chúng ta?”
“Có ai nghe nói gì không?”
"Không."
“Chúng ta có chỉ huy không?”
“Ồ, phải có chứ, vì chúng ta là một đơn vị mà.”
“Tôi nghĩ là sẽ bầu ra một người trong số chúng ta?”
“Bằng cách nào? Bằng cách chơi oẳn tù tì à? Hehehe.”
“Có lẽ là một sĩ quan cấp bậc cao từ học viện cảnh sát.”
“Vậy thì phải là người có cấp bậc thanh tra. Nhưng trong số những người chơi có sĩ quan nào còn sống sót không?”
Các thành viên tò mò về người sẽ lãnh đạo họ.
Họ chỉ được yêu cầu tập trung ở đây trước 8 giờ tối mà không có thông tin chi tiết nào thêm.
"Tôi hy vọng đó không phải là một ông già nào đó."
“Sẽ không. Nếu là người chơi, thì sẽ dưới 29 tuổi, giống như chúng ta vậy.”
“À, đúng rồi.”
“Sao mấy người lại cho rằng chỉ huy là người chơi? Có thể là thường dân.”
“Không, điều đó không hợp lý. Các thành viên là người chơi, nhưng chỉ huy là thường dân à?”
“Vậy thì họ sẽ kiểm soát chúng ta bằng cách nào?”
Mặc dù họ cho rằng người chỉ huy của họ sẽ là một người chơi, nhưng họ không biết gì thêm ngoài điều đó.
“Có bao nhiêu cảnh sát còn sống sót trên toàn quốc?”
“Chắc chắn không thể là tất cả chúng ta chứ?”
“Không, chắc chắn phải có thêm nữa.”
Khi 10 người suy ngẫm về điều này,
“Chỉ còn các bạn thôi.”
Mọi người quay lại khi nghe thấy giọng nói của người mới đến.
Xoẹt-
Một người đàn ông xuất hiện từ hư không, đeo mặt nạ trắng và nhìn họ.
"Hả? Cái gì? Tàng hình?"
"Tôi không hề cảm nhận được."
"Chuyện gì đây? Anh là ai?"
"Anh đã ở đây từ khi nào?"
"Tôi đã ở đây từ đầu. Tôi đã cẩn thận quan sát các bạn vì mục đích quản lý."
Ryu Min trả lời khi tiến lại gần với những bước chân vững chải. Những sĩ quan không rời mắt khỏi Ryu Min, vừa mới đột ngột xuất hiện. Vài người còn đứng dậy và sẵn sàng vũ trang.
Đó là phản ứng bình thường.
Anh là một kẻ đáng ngờ với mặt nạ trắng. Ryu Min nhìn những thành viên và nói.
"Mọi người không cần cảnh giác như vậy, tôi là đội trưởng mà các bạn đang thắc mắc."
- Đội trưởng???
- Người này à?
Dù nói sự thật nhưng không sĩ quan cảnh sát nào tin.
Đầu tiên, anh quá đáng ngờ.
Thể loại chỉ huy nào lại đeo mặt nạ che mặt? Trừ khi mất trí.
"Mọi người có về không thoải mái. Cũng hợp lý vì tôi xuất hiện mà đeo mặt nạ."
"Anh thật sự là chỉ huy sao?"
"Tại sao anh lại đeo mặt nạ?"
"Tôi không muốn tiết lộ danh tính của mình. Với lại, tôi đã được Cục trưởng cảnh sát cho phép, nên đừng nghĩ đến việc khiếu nại tôi."
Những thành viên thầm thở dài. Vài người còn than thở trong suy nghĩ rằng họ đã có một chỉ huy kì quặc.
- Anh ta nghĩ mình nổi tiếng đến mức nào mà phải che mặt vậy?
- Vậy tiết lộ danh tính của chúng ta thì được à?
- Chuyện này thật kì quặc.
Việc này tạo một ấn tượng xấu từ lần đầu gặp gỡ. Mà, điều đó không quan trọng.
'Những người này nghĩ gì về mình không quan trọng. Điều quan trọng là họ có thể chiến đấu với tội phạm như thế nào.'
Ryu Min lên kế hoạch đến đây là để chào hỏi làm quen và huấn luyện cho họ. Anh không định ngồi chờ cả ngày chỉ để gặp mặt 5 phút.
'Những người không tuân theo sẽ được dạy dỗ, thậm chí có nghĩa rằng là sẽ chiến đấu với họ.'
Anh có quyền chỉ huy tuyệt đối ở đây, nên dù anh có làm gi cũng không thành vấn đề. Thậm chí còn có cục trưởng cảnh sát chống lưng. Hơn thế nữa, Ryu Min còn nhìn thấy trước tương lai 7 giây.
Không cần phải lo lắng quá nhiều vì anh biết những người này sẽ hành xử ra sao khi anh tiết lộ biệt danh.
"Xin tự giới thiệu. Biệt danh của tôi ở thế giới khác là Hắc Liêm. Chức nghiệp của tôi là Tử Thần, cấp độ 89. Như đã nói, tôi không thể tiết lộ danh tính của mình trong thế giới thực. Mong các bạn thông cảm."
"Hắc Liêm???"
"Anh ta thật sự là Hắc Liêm sao?"
Tất cả ngỡ ngàng và bối rối cùng một lúc khi nghe đến biệt danh không ngờ tới. Người luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng mỗi vòng chơi là Hắc Liêm. Cấp độ thì cao đến mức được gọi là quái vật trong số người chơi.
Làm sao có thể bình tĩnh khi người nổi tiếng như vậy xác nhận danh tính của mình? Cho nên cũng có người nghi ngờ.
Đó là trường hợp của Ko Nam-cheol, người đến từ Busan.
"Tôi xin lỗi vì đây là việc thô lỗ khi vừa mới gặp mặt, nhưng anh có thể chứng minh không? Đây là một việc rất khó tin."
“Tôi nghĩ ann cần bắt đầu từ cách sửa phương ngữ của mình. Vì đang ở Seoul, anh nên học cách nói tiếng Hàn chuẩn.”
“Xin đừng né tránh câu hỏi.”
“Anh muốn chứng minh à?”
Có vẻ mọi người đều có chung cảm nghĩ, nghi ngờ rằng anh giả danh Hắc Liêm.
"Chứng minh...như vậy đủ chưa?"
Một lưỡi hái xuất hiện trong tay Ryu Min. Một lưỡi hái cao hơn một người là biểu tượng của Hắc Liêm. Nhưng mọi người vẫn còn nghi ngờ.
"Bất kì ai cũng có thể mua lưỡi hái trong cửa hàng mà?"
"Hả? Có lưỡi hái trong cửa hàng à?"
"Vậy sao? Tôi không để ý."
"Nó vốn không hiển thị, nhưng lưỡi hái xuất hiện khi tôi đạt hạng Chuyên gia."
"Ồ, vậy sao?"
"Nghĩa là cầm lưỡi hái không chứng minh được gì hết."
Mọi người thì thầm với nhau, tiếp tục nhìn Ryu Min bằng ánh mắt nghi ngờ.
'Vậy là một vũ khí là không đủ chứng minh sao?'
Việc này sẽ dễ dàng xử lý nếu đưa vũ khí cho anh ta để xem thông tin chi tiết vũ khí. Bởi vì anh đang cầm một vũ khí mà chỉ có người ở hạng Bậc thầy mới có thể sử dụng.
'Ít nhất điều này sẽ chứng minh mình là một người mạnh mẽ đã đạt cấp 60.'
Nhưng Ryu Min không định đưa cây lưỡi hái. Không phải là anh lo vũ khí bị đánh cắp, nhưng nó không phù hợp.
Những người này là cấp dưới của anh, việc đưa vũ khí cho người khác để chứng minh bản thân là không cần thiết. Với tư cách chỉ huy, anh phải thể hiện ra sức hút mạnh mẽ. Để được mọi người tôn trọng, ấn tượng ban đầu rất quan trọng.
'Cần phải chứng minh mình là Hắc Liêm và để lại ấn tượng mạnh mẽ.'
Làm sao để một mũi tên trúng hai đích? Có một cách đơn giản.
"Nếu anh không tin, vậy hãy đấu tay đôi.
"Đấu à?"
"Khi đạt cấp 60 và lên hạng Bậc thầy, khi đó sẽ mở khóa chức năng thách đấu. Đây là chức năng cho phép mọi người thách đấu người khác khi đặt cược gì đó, nhưng như tôi nói, chỉ có tôi, cấp độ 89 là có thể sử dụng chức năng này.
"Điều đó cũng có chứng minh được anh là Hắc Liêm đâu?"
"Tôi có thể chứng minh được. Nếu bạn đã thấy mấy bảng xếp hạng, bạn đã biết. Có khoảng cách lớn về cấp độ giữa hạng 1 và 2 ở mỗi khu vực. Hiện tại chỉ có tôi ở hạng Bậc thầy trên toàn thế giới. Cho nên nếu có người có thể sử dụng chức năng thách đấu, chỉ có tôi Hắc Liêm là sử dụng được.
"Dù vậy, không có gì chứng minh rằng chức năng thách đấu sẽ mở khi đạt cấp 60 nhỉ?"
"À, anh sẽ biết khi đạt cấp độ đó. Nhưng nếu anh còn nghi ngờ, thì đi thôi. Thẳng thắn mà nói, anh không chỉ thắc mắc tôi có phải là Hắc Liêm hay không. Mà muốn biết tôi có xứng đáng làm chỉ huy hay không, khi mà không biết tôi mạnh hay yếu hơn anh?"
"..."
Dù bên ngoài im lặng nhưng trong lòng họ rất kinh ngạc. Không phải là vì anh nói thẳng thắn như vậy, mà vì suy nghĩ của họ đã bị nhìn thấu.
"Vậy ai sẽ là người đầu tiên?"
"..."
"Không ai à? Đừng lo lắng. Nếu đồng ý với các điều kiện, sẽ không chết khi thách đấu. Đó là quy tắc của chức năng thách đấu. Tất nhiên đó chỉ áp dụng khi đấu tay đôi, bạn vẫn sẽ tử vong với đòn tấn công của người khác."
"..."
"Vậy không có ai sao? Có ai tình nguyện không?"
Những cảnh sát nhìn nhau.
"Nếu không có ai, tôi sẽ cho rằng các bạn chấp nhận tôi là Hắc Liêm..."
Rôi người đầu tiên giơ tay.
"Tôi sẽ thử."
Người dám thách đấu Ryu Min là Ko Nam-cheol đến từ Busan.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro