Chương 119: Thứ đã bị giấu đi, thứ đã được tìm lại (5)

Có phải cậu đã nghe nhầm không? Meltier vừa giết ai cơ? Shane ngẩn người, hết nhìn Meltier lại nhìn Pharzhan, nhưng Pharzhan không hề chớp mắt, tiếp tục câu chuyện.

"Tất nhiên, trong số những Anh hùng đó có cả ta. Khoảnh khắc tên đó dùng vũ khí của mình đâm vào cổ ta... rất đau đớn và khó chịu. Đến mức ta phải tự hỏi tại sao đến bây giờ mới nhớ lại."

Pharzhan run rẩy, đưa tay vuốt cổ. Meltier không phủ nhận hay đồng ý lời nào của Pharzhan, chỉ im lặng. Không, tại sao anh ấy lại giết đồng đội của mình? Tại sao lại làm một chuyện kinh khủng như vậy chứ?

"Và nữa... ta không hiểu rõ mình đã thấy gì, nhưng những gì tên đó phá hủy không chỉ là các Anh hùng. Ta không biết chính xác đó là cái gì, nhưng ta nhớ là hắn đã phá hủy và chôn vùi một thứ gì đó rất quan trọng đối với thế giới."

"Một thứ gì đó quan trọng đối với thế giới? Đó là gì, tại sao lại nói mập mờ như thế?"

"Vì ta không biết nó là gì nên mới phải giải thích như vậy. Rõ ràng ta cũng đã nhìn thấy nó, nhưng ta không thể hiểu được mình đã thấy cái gì. Tuy nhiên, việc hắn phá hủy nó chắc chắn có liên quan đến 'phong bế' mà Alicia hay Hiberin đã nói. Theo lời Meltier lúc đó, hắn đã lên kế hoạch cho việc đó ngay từ đầu. Tất nhiên, ta không biết đó có phải là thật lòng không."

Thậm chí còn là việc anh ấy tự lên kế hoạch sao? Càng nghe, Shane càng khó hiểu tình hình, cậu chỉ có thể nhìn luân phiên giữa Pharzhan và Meltier.

Nếu anh phủ nhận dù chỉ một lời thì tốt biết mấy, nhưng Meltier vẫn im lặng, chỉ nhìn Shane. Có vẻ như anh đang dò xét ánh mắt của cậu, như thể lo lắng rằng Shane sẽ coi anh là một kẻ xấu.

"Ta vẫn không hiểu tại sao Meltier lại đưa ra lựa chọn đó. Ta nghĩ hắn không phải là người sẽ làm như vậy mà không có lý do, và ta đã quyết định tin hắn vì chắc chắn phải có một nguyên nhân nào đó... nhưng việc hắn phản bội đồng đội và gây hại cho thế giới là điều chắc chắn. Điều đó không thể phủ nhận. Tình hình đã đến nước này rồi, giấu giếm cũng chẳng có ý nghĩa gì nên ta mới nói ra ngay."

Pharzhan nói đến đó thì thở phào, như thể đã nói hết những gì mình cần nói. Meltier nghe xong cũng chìm vào suy nghĩ, không hề nhúc nhích, còn con cừu con thì bối rối, chỉ biết dò xét tình hình. Một khoảng im lặng bao trùm, Shane không tài nào tìm được lời nào để lấp đầy nó.

'Chỉ những gì vừa nghe thôi cũng đã là một chuyện lớn rồi. Khó mà có lý do nào để che đậy nó...!'

Đến lúc này, cậu mới hiểu tại sao Pharzhan lại ngần ngừ. Một cách khách quan, hành động của Meltier mà Pharzhan vừa kể thực sự là có vấn đề.

Nếu có một sự hiểu lầm nào đó ở giữa khiến Meltier làm điều không nên, thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn hơn, nhưng đó chỉ là mong muốn của Shane. Khả năng luôn có thể mở ra theo hướng tốt, nhưng cũng có thể mở ra theo hướng xấu.

Tất nhiên, cậu không nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Cậu nghĩ đó chỉ là một sự lo lắng vô cớ. Nhưng nếu Meltier thực sự đã làm một việc không thể tha thứ thì sao? Nếu anh ấy làm một việc kinh khủng với ý đồ tồi tệ đến mức không thể bào chữa được, thì cậu phải làm gì đây?

Shane bối rối nhìn chằm chằm vào Meltier. Meltier không giấu được vẻ phức tạp trên khuôn mặt, từ từ mở lời.

"Cậu chấp nhận nó như thế nào cũng được."

"Meltier."

"Những ký ức tôi nhớ lại khi nghe lời của Pharzhan chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng ngay cả khi dựa vào những ký ức ít ỏi đó, lời của Pharzhan là không sai. Trong tình huống này, cậu ấy cũng không có lý do gì để nói dối. Hơn nữa, nội dung trên tấm pha lê cũng phần nào củng cố câu chuyện đó."

"Chuyện đó thì đúng là..."

"Có lẽ tôi, từng là người đã phản bội đồng đội và đẩy thế giới vào nguy hiểm. Tôi không nhớ tại sao và vì cái gì tôi lại làm điều đó, và có thể sẽ chẳng bao giờ nhớ ra được..."

"...Tôi cũng không biết phải nói gì nữa."

Tại sao anh lại nói rằng cậu chấp nhận nó như thế nào cũng được, nhưng lại nhìn cậu như đang chờ đợi câu trả lời của Shane? Anh nói không biết phải nói gì, nhưng thực ra có điều gì muốn nói phải không?

Trong lúc Shane đang suy nghĩ phải nói gì, phải hỏi Meltier điều gì, thì Pharzhan và Meltier đột nhiên quay đầu về phía cửa. Shane bối rối nhìn luân phiên giữa hai người và cánh cửa thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Có vẻ như có khách. Hay nói chính xác hơn, khách là Shane và những người khác, còn những người ở bên ngoài mới là chủ nhà.

"Này, Shane-ssi? Cậu dậy rồi à? Nghe thấy tiếng nói chuyện nên..."

"Nếu cậu dậy rồi thì nói chuyện với chúng ta một lát đi. Tình hình đang khá căng thẳng."

Đó là giọng của Chelet và Luziel. Dù không phải là thời điểm thích hợp, nhưng Shane cũng đoán được mục đích của họ nên nhẹ nhàng gật đầu với các Anh hùng. Meltier ngay lập tức xóa bỏ mọi cảm xúc trên khuôn mặt, đứng dậy mở cửa.

"Mời vào."

Luziel và Chelet bước vào, sắc mặt không được tốt lắm. Hai người có vẻ mệt mỏi theo những cách khác nhau. Nếu Luziel trông mệt mỏi vì công việc quá tải thì Chelet có vẻ mệt mỏi vì tinh thần căng thẳng. Chắc hẳn cậu ta rất đau khổ khi bị Alicia cướp mất Anh hùng của mình.

Shane cố gắng bình tĩnh lại như Meltier. Dù cậu đoán được mục đích của họ, nhưng bây giờ không phải là lúc để thể hiện sự bất an. Cậu chao đảo đứng dậy từ giường, ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng. Luziel và Chelet cũng được Meltier hướng dẫn và ngồi xuống ghế sofa đối diện.

"Dùng tinh thể vĩnh cửu lâu như vậy mà cậu vẫn ổn. Cậu đã khỏe hơn chưa?"

"Vâng, tôi đã hồi phục tốt. Các Anh hùng nói đã cho tôi thuốc giúp hồi phục thể lực và ma lực... Cảm ơn ngài."

"Không, đối với thành viên của Hiệp hội thì đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, nhờ có Anh hùng và Thánh Thú của cậu mà chúng tôi cũng được cứu mạng, nên chúng tôi mới là người phải cảm ơn. Nhân tiện, Anh hùng của cậu... có phải tôi cảm thấy anh ấy mạnh hơn trước không? Tôi nhầm sao?"

"Dạ? À, có lẽ vì anh ấy đã chiến đấu nhiều trong hầm ngục nên đã tích lũy được kinh nghiệm chăng?"

"Có vẻ không chỉ là vậy... Chà, có lẽ tôi đã nhầm. Có thể là do đã chứng kiến cảnh tượng đó trong hầm ngục nên tôi vô thức đánh giá cao anh ấy."

Khi Meltier không thay đổi biểu cảm và chỉ nghiêng đầu, Luziel cho rằng không có gì đặc biệt nên chỉ nhún vai. Shane cảm thấy rợn người vì trực giác tốt của người này, nhưng cậu cũng quyết định không thể hiện ra.

Bây giờ không phải là lúc để nói rằng Meltier đã thăng cấp từ 2 sao lên 3 sao. Cậu không muốn thu hút thêm sự chú ý khi đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ rồi.

Đang phân vân không biết phải giải thích chuyện trong hầm ngục thế nào thì Shane chợt cảm nhận được ánh mắt của Chelet. Chelet nhìn con cừu con với vẻ mặt có chút cay đắng. Có lẽ nhìn con cừu con, cậu ta lại nghĩ đến Alicia. Con cừu con có vẻ không thoải mái với ánh mắt của Chelet nên lén chui vào lòng Shane.

"Này, Chelet-ssi, cậu ổn chứ? Nghe nói Hiberin-ssi..."

"Vâng, Hiberin đã bỏ đi rồi... cùng với lũ cá. Tôi đã thử ra lệnh ngừng hoạt động hay quay về tổng bộ nhưng không biết cậu ta có nghe không. Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho Shane-ssi và mọi người."

"Vì chuyện đó mà Chelet đang bị kỷ luật. Dù việc mất Hiberin là điều không thể tránh khỏi, nhưng cậu ta đã giấu thông tin về một thực thể gây hại lớn như vậy cho Hiệp hội. Tất nhiên, bản thân cậu ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, và xét đến việc đối thủ là một Thánh Thú, hình phạt cũng không quá nặng. Chống lại một Thánh Thú có khả năng thao túng tinh thần không phải là điều dễ dàng."

Ánh mắt của Luziel cũng hướng về phía con cừu con. Đó là ánh mắt đang đánh giá xem liệu sinh vật nhỏ bé này có khả năng thao túng tinh thần hay sức mạnh nào khác không. Shane căng thẳng chuẩn bị cho một câu hỏi, nhưng Luziel quyết định giải thích thay vì hỏi.

"Tôi không biết các Anh hùng của cậu đã kể cho cậu nghe những gì, nhưng tung tích của Thánh Thú đó vẫn còn là một bí ẩn. Lũ Bóng tối cá đó đã tàn phá mọi thành phố khi di chuyển, nhưng không thấy mặt mũi nó đâu cả."

"Có phải vì thiếu ma lực nên nó đã rút lui không? Hay là nó đang thử một chiến lược khác..."

"Hiện tại thì không ai biết được. Dù là trường hợp nào, nó cũng sẽ xuất hiện trở lại khi đã chuẩn bị xong, nên chúng ta phải chuẩn bị trước. Hiệp hội chúng ta đang tìm cách khắc phục thiệt hại từ trận chiến trước, và đang tìm mọi cách để ngăn chặn hoặc giải trừ việc bị Thánh Thú tẩy não. Khi chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lập tức lên đường để đánh bại lũ Bóng tối cá. Chúng tôi cũng sẽ hợp tác với các Hiệp hội khác..."

À, vậy đó là kế hoạch sắp tới. Shane gật đầu ngơ ngẩn, nhưng lại cảm thấy như đó là chuyện của người khác. Có thể là do tác dụng của tinh thể vĩnh cửu vẫn còn, nhưng không phải chỉ vì lý do đó.

Có lẽ lý do lớn nhất là do cách nói chuyện của Luziel. Ông ấy nói chuyện như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến Shane.

Ngay từ đầu, cách chắc chắn nhất để ngăn chặn hoặc giải trừ việc bị Thánh Thú tẩy não chẳng phải là Meltier và con cừu con sao? Dùng sức mạnh của con cừu con để đè bẹp Alicia, hoặc dùng kỹ năng của Meltier để xóa bỏ ảnh hưởng của nó.

Nhưng Luziel lại nói như thể những lựa chọn đó không hề tồn tại. Tất nhiên, sức mạnh của con cừu con có nhiều mặt chưa hoàn hảo, và kỹ năng của Meltier có thể vô hiệu hóa cả những Anh hùng mạnh mẽ nếu dùng sai cách, nên đúng là có những yếu tố rủi ro. Nhưng việc coi Meltier và con cừu con như thể không phải là một lựa chọn...

"...Vậy tôi có phải đi cùng không?"

"Chúng tôi đang xem xét. Đây cũng là lý do chúng tôi đến đây."

Quả nhiên. Shane lặng lẽ nhìn mặt Luziel. Trong ánh mắt của Luziel khi nhìn con cừu con, không chỉ có sự tò mò mà còn có cả sự đề phòng. Dù không quá rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro