Chương 17: Khoảng nghỉ
Khi Shane khò khè đi vào giấc ngủ sâu, con cừu con kéo tấm chăn lên đến cổ cậu và nhẹ nhàng dụi đầu vào má cậu.
Thật không dễ để đọc được cảm xúc từ đôi mắt đỏ rực, vô hồn như khoáng vật đó. Nhưng qua cách nó lơ lửng một cách chậm rãi trên không, người ta có thể cảm nhận được sự thư thái và thảnh thơi, cho thấy ít nhất là con cừu con đang có tâm trạng khá tốt.
Sau khi rời khỏi Shane, con cừu con quay đầu nhìn xung quanh, bẻ một vài cành cây gần đó và bắt đầu chất đống gần tảng đá. Dường như nó đang chuẩn bị nhóm lửa trại.
Tuy nhiên, dù đã thu thập cành cây, nó lại không biết cách nhóm lửa. Khi con cừu con dùng sừng chọc vào một cành cây, cành cây bốc khói, nhưng khói cay chỉ lan tỏa khắp nơi chứ không bốc cháy.
Đúng lúc đó, một tiếng cười nhỏ vang lên. Một dấu chấm than lớn hiện lên trên đầu con cừu con, và giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông cất lên như để an ủi nó.
"Cậu phải châm lửa vào bùi nhùi trước chứ. Tôi đánh giá cao nỗ lực của Mesartim, nhưng cành cây tươi sẽ rất khó cháy."
ㅡAnh không phải đang ở trạng thái ngừng hoạt động sao, anh Meltier?!
"Shane-nim chưa ra lệnh cho tôi ngừng hoạt động ngay lập tức. Tôi chỉ định ngừng hoạt động sau khi đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình thôi."
Mặc cho con cừu con đang trố mắt nhìn mình, Meltier đặt đầu của Shane tựa vào tảng đá và đứng dậy. Anh lấy con dao nhỏ từ trong túi ra, cắt một miếng ở cuối tấm chăn của Shane. Sau khi vo miếng vải dài và mỏng lại, anh ta đưa nó đến gần sừng của con cừu con và nó nhanh chóng bắt lửa.
Meltier cầm bùi nhùi đã bắt lửa, thổi nhẹ để ngọn lửa lớn hơn. Anh đặt lên đó những chiếc lá khô, rồi đến cành cây. Ngay sau đó, một lửa trại ra trò đã được tạo ra.
Con cừu con nhảy nhót xung quanh Meltier như thể anh vừa làm được một kỳ tích vĩ đại.
ㅡCảm ơn anh! Anh Meltier thật tuyệt vời. Dù không có ký ức nhưng kinh nghiệm của anh có vẻ rất phong phú!
"Tôi rất vui vì đã giúp được cậu. Thật tốt nếu tôi có những ký ức rõ ràng hơn."
Trong lúc con cừu con lăn lộn trước đống lửa để sưởi ấm, Meltier lại ngồi xuống cạnh Shane và lặng lẽ nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên đang say ngủ. Khóe miệng Meltier khẽ cong lên, biểu cảm của anh trông rất thoải mái. Nhưng không hiểu sao, đôi mắt anh lại có vẻ lạnh lùng.
Tuy nhiên, giọng nói của anh lại rất nhẹ nhàng và bình thản, nên con cừu con không thể nào đoán được cảm xúc thực sự của Meltier.
"Cậu ấy ngủ rất ngon. Thật ghen tị khi có thể chìm vào giấc ngủ ngay khi nhắm mắt."
ㅡCó lẽ vì anh ấy mệt mỏi thôi. Kể từ khi được triệu hồi đến thế giới này, anh ấy chỉ toàn gặp chuyện khó khăn.
"Đúng vậy. Nghe câu chuyện thì có vẻ cậu ấy bị ép buộc triệu hồi tôi mà không phải do ý muốn của bản thân. Tôi còn nghe nói là cậu ấy đã bị cậu Mesartim lừa...?"
ㅡCái đó, có những chuyện này chuyện kia... Nhưng từ bây giờ tôi sẽ chăm chỉ hỗ trợ hai người! Tôi mới sinh ra nên còn thiếu kinh nghiệm, nhưng tôi sẽ cố gắng! Mặc dù khởi đầu không tốt, nhưng vẫn có câu nói rằng nếu kết thúc tốt thì tất cả đều tốt đẹp!
Con cừu con có vẻ giật mình khi nghe từ "lừa gạt", nó lúng túng biện minh, nhưng Meltier lại nheo mắt, tập trung vào câu nói "mới sinh ra nên còn thiếu kinh nghiệm". Đến khi con cừu con nói xong, anh ta đã quay lại với biểu cảm dịu dàng như ban đầu.
ㅡCả anh Meltier và anh Shane đều là những người tốt, chắc chắn chúng ta sẽ làm tốt thôi. Đúng không? Chắc chắn là như vậy mà?
"Tôi cũng mong là vậy. Shane-nim thực sự là một người thú vị. Có vẻ như cậu ấy rất thích thử nghiệm."
Meltier lẩm bẩm và vuốt tóc của Shane. Giọng nói có vẻ không mấy nhiệt tình, nhưng con cừu con không biết gì, chỉ gật đầu một cách phấn khích.
ㅡTôi nghĩ anh ấy là một người rất chăm chỉ. Dù thích thử nghiệm, nhưng trên hết anh ấy rất trung thực và cố gắng hết mình trong mọi hoàn cảnh. Có lẽ đó là lý do vì sao ngài ấy đã chọn anh Shane... À không, cái này không được nói ra. Xin hãy coi như tôi chưa nói gì cả!
"Vâng, tôi sẽ coi như không thấy gì cả, dù tôi không biết đó là gì. Cậu đúng là còn thiếu kinh nghiệm thật."
Khi con cừu con vội vàng dùng thân mình để xóa những dòng chữ đi, Meltier gật đầu như thể anh thực sự không thấy gì. Mặc dù anh vẫn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ cho đến giây phút cuối cùng chúng biến mất.
Sau khi xóa hết những dòng chữ, con cừu con như không có chuyện gì xảy ra, rũ mình và dụi đầu vào má Meltier. Ý đồ đánh lạc hướng của nó rất rõ ràng, nhưng Meltier không hề chỉ trích.
ㅡÀ, anh Meltier, có lẽ anh nên chuyển sang trạng thái ngừng hoạt động. Vì ma lực của anh Shane cần được hồi phục.
"Cậu nói đúng. Tôi phải ngủ thì ma lực của Shane-nim mới được hồi phục. Nhưng tôi có thể xác nhận một điều không?"
ㅡXác nhận điều gì ạ?
"Như Mesartim biết, tôi là một người đã chết. Vậy nếu cơ thể tôi bị tổn thương tương đương với cái chết thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Con cừu con tròn mắt và nghiêng đầu, nhưng ngay sau đó nó thở phào nhẹ nhõm và hiển thị những dòng chữ trên đầu.
ㅡAnh lo lắng về chuyện đó đến mức không ngủ được sao? Đừng lo quá. Ngay cả khi anh Meltier bị thương, ma lực của anh Shane cũng đủ để anh hồi phục!
"Ngay cả khi bị thương nặng sao?"
ㅡNgay cả khi bị thương nặng đến mức một người bình thường sẽ chết, nếu ma lực của anh Shane đủ, anh vẫn có thể hồi phục. Chỉ cần chú ý đừng để ma lực của anh Shane cạn kiệt, vì khi đó cả hai người sẽ không thể hoạt động được nữa!
Con cừu con có vẻ nghĩ rằng Meltier đang sợ hãi, nên nó giải thích rất tận tình. Nhưng trên khuôn mặt Meltier không hề có một chút sợ hãi nào, anh bắt đầu nghịch con dao nhỏ.
"Vậy, nói cách khác... dù tôi có bị thương nặng thế nào thì cuối cùng cũng sẽ được phục hồi hoàn toàn. Bị thương nhiều lần cũng được, tiện lợi thật."
ㅡỪm, đó có phải là điều tiện lợi không ạ?
"Tất nhiên là tiện lợi. Cơ thể của người sống quá yếu ớt, một khi bị tổn thương thì rất khó hồi phục. Xét cho cùng, loài người là một sinh vật rất dễ thất bại."
ㅡThất bại...?
"Shane-nim đã cho tôi xem dòng chữ đó. 'Ta, Meltier đã thất bại.' Tôi không thể nhớ mình đã thất bại cái gì, và tại sao tôi lại thất bại. Nhưng... nếu tôi có thể đứng dậy ngay cả khi bị thương và gục ngã nhiều lần."
Con cừu con nghiêng đầu qua lại và nhìn Meltier. Meltier có vẻ đang chìm vào suy nghĩ, nhìn về một nơi xa xăm. Anh ấn nhẹ đầu con dao đang cầm trên tay phải vào lòng bàn tay trái.
"Vậy thì, tôi có cảm giác là mình có thể bù đắp lại những thất bại trong quá khứ."
ㅡVậy có nghĩa là anh có thể đạt được kết quả tốt hơn trong quá khứ sao? Tôi nghĩ đó là một điều tốt... Nhưng mà, anh Meltier? Anh nghịch dao như vậy không sợ bị thương sao?
Đúng lúc đó. Meltier, người vẫn đang nghịch dao như đùa, bỗng nhiên không đổi sắc mặt, đâm thẳng con dao vào lòng bàn tay mình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức con cừu con không kịp ngăn lại.
ㅡÁ á á?!
Anh kéo con dao xuống theo hướng cổ tay, khiến máu từ tĩnh mạch bắn ra tứ tung. Con cừu con giật mình lùi lại, nhưng Meltier, người đang bị thương, lại bình thản, không hề nhíu mày.
ㅡAnh Meltier? Tôi, tôi có làm gì sai không? Tại sao anh lại tự làm mình bị thương thế này?!
"Đây là một dạng thử nghiệm. Giống như Người dẫn dắt của tôi đã làm lúc nãy. Mesartim, nếu có thể triệu hồi lại tấm kính kỳ lạ đó, cậu có biết hành động vừa rồi đã tiêu hao bao nhiêu ma lực của Shane-nim không?"
ㅡGần 10%... Nhưng mà, dù sao đi nữa... anh không sao chứ?!
"Một phần mười à, không phải vết thương lớn mà ma lực tiêu hao lại nhiều vậy. Lẽ ra tôi nên gây ra một vết thương nhẹ hơn để không làm phiền Shane-nim."
Trong khi con cừu con đang hoảng loạn bay vòng vòng trên không, Meltier vẫn mỉm cười. Cứ như thể anh không hề biết cách thể hiện một biểu cảm nào khác ngoài nụ cười.
ㅡNhưng, à, anh không đau sao? Dù anh Meltier đã chết rồi, anh vẫn sẽ cảm thấy đau mà?
"Tất nhiên tôi vẫn cảm thấy đau, nhưng một cơ thể đã chết thì cảm giác đau đớn có ý nghĩa gì nữa đâu?"
Trong lúc con cừu con run rẩy nhìn Meltier, anh rút con dao ra khỏi tay mình và lặng lẽ nhìn bàn tay. Giống như tua lại thời gian, máu đã văng ra khắp nơi lại chảy ngược về vết thương. Toàn bộ máu dính trên tấm chăn, dưới đất và thậm chí cả trên con dao đều được hút vào vết thương trên cổ tay. Vết thương khép lại giống như một chiếc khóa kéo.
Meltier không có chút cảm xúc nào khi nhìn vết thương trên cổ tay và lòng bàn tay. Anh quay sang con cừu con và cười nhẹ nhàng như để trấn an nó.
"Vết thương lành lại có cảm giác như thế này. Tôi đã hiểu rồi."
ㅡDù sao thì đừng tự làm mình bị thương nữa! Tôi đã rất sợ hãi đấy!
"Vâng, tôi biết câu đã rất sợ hãi. Tôi sẽ không làm như vậy nữa. Thử nghiệm này không hiệu quả lắm. Nhân tiện, Mesartim, xin đừng nói chuyện này với Shane-nim. Câu ấy... rất dễ giật mình, đúng không?"
Nói rồi, Meltier cất con dao và kéo tấm chăn lên cổ. Dường như không phải để giữ ấm cho bản thân mà là cho Shane. Mặc cho con cừu con đang bối rối không biết phải phản ứng thế nào, anh bình tĩnh nhắm mắt và tựa đầu vào tảng đá.
"Vậy giờ tôi sẽ ngừng hoạt động. Xin nhờ câu trông chừng tôi khi tôi ngủ, Mesartim."
Nói xong, Meltier thả lỏng cơ thể. Anh đã quay trở lại trạng thái ngừng hoạt động, nên sẽ không tỉnh dậy cho đến khi Shane thức dậy và ra lệnh. Con cừu con nghiêng đầu, nhìn luân phiên giữa Shane và Meltier, rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc và lăn lộn trước đống lửa.
ㅡAnh ấy là một người kỳ lạ sao? Không, có lẽ anh ấy chỉ muốn thử nghiệm để chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ. Anh ấy luôn mỉm cười, nên chắc là một người tốt. Có lẽ vì mất ký ức nên anh ấy bối rối và hành động như vậy. Không nên có định kiến... Nhưng, ừm, ừm...?
Trong lúc những dòng chữ vàng lấp lánh trên đầu con cừu con như những đốm lửa, Shane không hề hay biết gì, chỉ khò khè ngủ. Trên tấm kính đặt dưới đất, chỉ số ma lực của Shane đang dần tăng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro