Chapter 124: Nhà ngươi có thể trở thành một mồi lửa ư? (4)
Ánh mắt đó.
Ánh mắt lạnh lùng của Thanh Minh như thể đè ép lên cơ thể Lý Tống Bạch.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt đó, Lý Tống Bạch đã rùng mình trước cảm giác mà hắn chưa từng được cảm nhận trong đời.
Cảm giác như thể có một thanh kiếm sắc bén đang đâm vào trái tim vậy.
'Rốt cuộc...'
Hắn nghĩ rằng hắn đã thấu hiểu được con người đó.
Người mà hắn đang phải cật lực đối phó ở hiện tại là người như thế nào.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy một đòn đó cùng với đôi mắt lạnh lùng như phủ một lớp băng mỏng của Thanh Minh thì suy nghĩ của hắn dường như bị đảo lộn cả lên.
'Có lẽ ta sẽ không bao giờ nhìn thấu được con người này?'
Bộp!
"Khục."
Thanh Minh vừa đánh xuống một kiếm thì từ thắt lưng của Lý Tông Bạch cũng truyền lên một cơn đau khủng khiếp.
"Ngươi nói muốn theo đuổi cái gì cơ?"
Thanh Minh lạnh lùng nói.
"Chỉ oang oang bằng cái mồm như thế thì ai chẳng làm được. Thực hiện được mới là vấn đề. Ngươi nói ngươi sẽ làm gì cơ?"
Keng!
Cổ tay của Thanh Minh vừa khẽ động, dùng lực ấn thanh kiếm nãy giờ vẫn được đặt trên người Lý Tống Bạch. Hắn bất lực không thể nào thoát khỏi thanh kiếm đó, giống như một chiếc lá bị cuốn vào vòng xoáy của bão tố vậy.
Ầm!
Cả cơ thể hắn bị đập mạnh xuống sàn, nhưng ngay lập tức lại cắn răng chịu đựng mà bật dậy.
Cả người hắn run lên như cây non trước gió.
Khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy cảnh tượng Thanh Minh vừa vác kiếm vừa đủng đỉnh đi về phía hắn.
Lý Tống Bạch bất giác cắn chặt môi.
'Liệu có kẻ nào khác trên đời này hợp với cái bộ dạng đó không nhỉ?'
Thanh Minh nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng rồi mở lời.
"Mỗi ngày vung kiếm 10 nghìn lần. Việc đó cũng không khó lắm."
Thanh Minh bước chậm rãi.
"Nhưng vốn dĩ thế gian này không có ngày nào giống ngày nào. Ðôi khi sẽ có giông bão, đôi khi lại có tuyết rơi, và sẽ có lúc ngươi đụng trúng một kẻ như ta. Nếu vậy thì liệu ngươi có tiếp tục vung kiếm không?"
"..."
Lý Tống Bạch chĩa kiếm về phía Thanh Minh.
"Nói ra thì..."
Thanh kiếm của Thanh Minh lại giáng mạnh xuống thêm lần nữa.
Khục!
Lý Tống Bạch sau khi đỡ một đòn đó của Thanh Minh thì cũng khó khăn mở miệng nói ra những tâm tư đang đè nén trong lòng.
"Không có gì là không thể cả."
Bang!
Thanh kiếm trong tay Thanh Minh lại đánh về phía Lý Tống Bạch.
Cánh tay đỡ lấy thanh kiếm bị rách ra, máu chảy không ngừng, đôi môi bị cắn chặt đến mức trong miệng thoang thoảng có mùi tanh của máu. Các tia máu trong mắt cũng bị rách toạc, bây giờ chỉ còn lại một màu đỏ của máu.
Thanh Minh cúi xuống, nhìn chằm chằm vào hắn.
Một khuôn mặt thờ ơ.
Gương mặt vô cảm không giống như bình thường của Thanh Minh, khiến thâm tâm Lý Tống Bạch như bị đóng băng.
Ngay lúc đó, Thanh Minh rút thanh kiếm trước mặt rồi từ từ bước lùi về phía sau. Sau đó, lại đâm kiếm về phía Lý Tống Bạch.
Ðộng tác chuẩn xác, không một điểm thừa.
Thanh kiếm được vung lên như lúc tu luyện.
Tuy nhiên cảm giác của Lý Tống Bạch khi đối diện với đường kiếm đó lại hoàn toàn khác.
'Gì vậy!'
Lý Tống Bạch liều mạng xoay người.
Tách.
Thanh kiếm trong tay Thanh Minh sượt qua cổ hắn trong đường tơ kẽ tóc. Mặc dù chỉ là đường kiếm được thi triển bởi một thanh kiếm còn trong vỏ, nhưng chỉ với phong áp mà nó tạo ra cũng đủ để phần da ở cổ rách ra, rồi máu tươi từng giọt từng giọt bắn ra ngoài.
'Thế quái nào mà?'
Cảnh tượng cuối cùng mà Lý Tống Bạch thấy là Thanh Minh đang bước lùi về phía sau. Và sau đó hắn đã nhìn thấy thanh kiếm kề ngay trước cổ rồi.
Không có đoạn giữa.
Không. Không phải như vậy!
Mà là đường kiếm đó đã được thi triển với động tác hoàn hảo đến mức một loạt chuyển động đó như xảy ra ngay lập tức vậy.
Hoàn hảo.
Thứ mà hắn luôn theo đuổi.
'Chênh lệch lớn đến vậy sao?'
Cả cơ thể Lý Tống Bạch bắt đầu run rẩy không ngừng.
Việc đặt ra mục tiêu vốn dĩ không có gì khó cả. Và việc nỗ lực đến mức cơ thể vỡ vụn để hướng về mục tiêu cũng không phải chuyện khó.
Mà điều thực sự khó là dù nhận ra khoảng cách đến mục tiêu rất xa xăm nhưng vẫn không bị áp lực đó làm dao động.
Lý Tống Bạch được tận mắt chứng kiến mục tiêu mà bản thân phải theo đuổi, mặt biến sắc, không thể nói nên lời về con đường vô tận phía trước.
"Chấp niệm."
Bụp!
Ngay lúc đó, thanh kiếm của Thanh Minh đâm vào một bên hông của Lý Tống Bạch. Giống như thể tất cả xương sườn đều bị gãy, cơn đau nhói lan ra toàn bộ cơ thể hắn, Lý Tống Bạch thổ huyết. Giống như hòn đá mà mấy đứa trẻ hay ném, cơ thể của hắn bị đập mạnh xuống sàn rồi lại dội ngược lên.
"Khực"
Bụp!
Lý Tống Bạch thảm bại nằm dài trên sàn tỉ võ. Máu từ miệng và mũi không ngừng tuôn ra.
Cả cơ thể hắn run bần bật.
Nhưng dù vậy, Lý Tống Bạch vẫn đứng dậy.
"Không phải là dù có khó khăn đến đâu thì cũng phải ráng chịu đựng với tất cả ý chí sao?"
Thanh Minh lạnh lùng chế nhạo.
"Nếu nó dễ dàng như vậy thì cả thiên hạ này cao thủ có mà nhiều như mây. Tỉnh táo đi. Hãy thử chứng minh đi nào. Rằng ngươi có đủ tư cách để bình phẩm về sự hoàn hảo đi."
Lý Tống Bạch nâng kiếm lên.
Ðầu gối bị đánh gãy đến mức lảo đảo, tay cầm kiếm thì run rẩy như thể không kiểm soát được. Nhưng bằng cách nào đó Lý Tống Bạch đã thành công đứng được Thượng Đoạn Thế.
"YA... YA!"
Hắn vừa hét lên vừa cố lao về phía Thanh Minh. Ðồng thời từ thanh kiếm của hắn phóng ra 10 đạo kiếm khí nhắm vào toàn thân Thanh Minh.
Trái với cái cơ thể đang không ngừng run rẩy, kiếm khí màu lam lại sống động và sắc bén vô cùng.
Tuy nhiên.
"Vụng về."
Thanh Minh vẫn giữ nguyên tư thế rồi đánh bật từng đạo kiếm khí đang lao đến.
Chân trên sàn không nhúc nhích dù chỉ một bước, lưng cũng thẳng tắp không một chút dao động. Thứ duy nhất chuyển động là bờ vai được thả lỏng, và thanh kiếm được vung ra và thu lại có chừng mực.
Bang!
Kiếm khí của Lý Tống Bạch bị đánh bật ra.
Thanh kiếm trong tay Thanh Minh tiếp tục vung lên không thương tiếc mà đâm vào vai và ngực của hắn.
Khực!
Lý Tống Bạch lại lần nữa vừa thổ huyết vừa bị ném lên không trung.
Ðến lúc này, trên khuôn mặt của các quan khách chỉ còn lại sự ngơ ngác, bần thần.
"Không, không phải nên cản lại sao?"
"Ðối thủ như vậy... là không cản được chứ sao nữa..."
"Nhưng, nhưng mà trận đấu đã sớm kết thúc rồi sao vị đại sư kia vẫn không nói gì vậy? Nếu cứ tiếp tục hắn sẽ chết mất!"
"Rốt cuộc cái tên đó làm thế nào mà trụ đến tận bây giờ chứ?"
Ðến mức này rồi thì sự chênh lệch thực lực đã không còn là vấn đề nữa. Ngay từ lúc đầu Lý Tống Bạch vốn dĩ đã không xứng trở thành đối thủ của tên ác quỷ kia rồi. Nếu tỉ võ mang ý nghĩa là trận đấu để các võ giả tranh tài cao thấp với nhau, thì không phải ý nghĩ của trận này quá mờ nhạt hay sao.
"Lại, lại bật dậy sao."
"Tên đó hóa điên rồi sao? Rốt cuộc tại sao cứ phải cố gượng dậy mới chịu hả?"
"...Cái tên đó."
Tất cả các quan khách đều nhìn Lý Tống Bạch, kẻ đang cố dựng người dậy, mà hồn vía thất tán, kinh ngạc không thôi.
Cổ tay thì sưng tấy đến mức người ta không thấy rõ đâu là ranh giới giữa bàn tay và cánh tay nữa. Máu không ngừng tuôn ra từ miệng, nhuộm đỏ thẫm cả ngực.
Cái dáng vẻ phong độ và nhã nhặn chỉn chu ban đầu của hắn... Bây giờ đã biến thành bộ dạng tóc tai bù xù, sống dở chết dở.
Dù ai nhìn vào cũng thấy hắn không có mảy may một cơ hội chiến thắng nào.
Dù vậy Lý Tống Bạch vẫn vực cơ thể dậy rồi tạo Thượng Đoạn Thế.
Và lúc đó.
Xoẹt.
Thanh kiếm của Lý Tống Bạch di chuyển nhẹ nhàng và tự nhiên như dòng nước rồi vẽ một đường chéo vào không trung.
Xoẹt!
Kiếm khí màu lam phát ra từ thanh kiếm của hắn lao nhanh lướt qua bên cạnh Thanh Minh rồi xuyên ngang qua một góc đài tỉ võ.
Rắc!
Một góc của đài tỉ võ được làm từ thạch anh chắc chắn đã bị chém đứt một cách nhẹ nhàng như dùng dao cắt củ cải.
Woa!
Kiếm khí của Lý Tống Bạch không hề mất đi uy lực mà vẫn tiếp tục lao về phía trước nơi quan khách đang đứng, để lại một vết cắt dài trên mặt đất.
Rầm!
Phần đá bị cắt ngang to hơn con người cũng bay lên không trung rồi rơi ầm xuống mặt đất.
"..."
Tất cả các quan khách đồng loạt không nói nên lời.
Cho đến hiện tại, ở đây đã có hàng trăm trận tỉ võ diễn ra, nhưng chưa từng có chuyện tương tự như vậy xảy ra.
Có rất nhiều kỳ tài tự tin giành chiến thắng rồi phô trương toàn bộ võ công của bản thân, nhưng chắc chắn đến giờ vẫn chưa có ai có thể chém ngang cả đài tỷ võ như vậy.
"Cái tên đó...."
Có ai đó mở miệng rồi im lặng ngay lập tức.
Tất cả bọn họ đều biết điều đó.
Tên Lý Tống Bạch đó không hề yếu.
Không, phải nói là cho đến tận bây giờ, trong số những kẻ đã bước lên đài tỉ võ thì hắn phải được xem là một cường giả mới đúng.
Vậy thì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt họ là gì chứ?
Tuy nhiên, bất chấp sự náo động đó, Thanh Minh vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lý Tống Bạch với ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.
"Ta không hiểu hết kiếm pháp của Tông Nam."
Phải nói chính xác thì hắn chỉ hiểu ở mức độ như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Thanh Minh cũng không phải là kẻ tự tin thái quá. Hắn rất rạch ròi giữa những gì mà bản thân có thể làm được và không thể làm được.
Cũng giống như Tông Nam, dù dốc hết tâm huyết đế bắt chước kiếm pháp Hoa Sơn thì cũng không lĩnh ngộ được cái hồn trong đó. Ngay cả khi Thanh Minh có phân tích Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm một cách tỉ mỉ và điềm tĩnh thì cũng không thể nào lĩnh ngộ được hết cái đạo chứa đựng trong đó.
Ðó là những gì mà Lý Tống Bạch phải tự lĩnh ngộ.
Ðiều mà Thanh Minh có thể giúp hắn cũng chỉ có một.
Ðó là đặt câu hỏi rồi giúp hắn xác nhận.
'Ngươi có thể bước tiếp chứ?'
Dù sao thì so với con đường mà Thanh Minh đã đi thì con đường mà Lý Tống Bạch lựa chọn còn nhiều chông gai hơn.
Quả nhiên, Lý Tống Bạch là nhân tài có thể bước đi trên con đường gian khổ đó, và...
Soạt.
Thanh Minh thi triển bộ pháp.
Hiện tại Mai Hoa Kiếm Pháp không cần thiết. Kiếm pháp hào nhoáng và cái hồn của kiếm pháp Hoa Sơn cũng không có ý nghĩa gì cả.
Bây giờ hắn đã thực sự tái sinh và chỉ đơn thuần là Lý Tống Bạch mà thôi.
Bang!
Lý Tống Bạch mạnh mẽ chặn đường kiếm của Thanh Minh.
Ðến hiện tại thanh kiếm trong tay Lý Tống Bạch không còn bị áp đảo như trước nữa. Mà kiếm pháp đó trong cương có nhu ngăn kiếm chiêu của Thanh Minh một cách dứt khoát.
'Không đủ.'
Nhưng cũng không có gì sai.
Keng! Keng!
Những đòn tấn công miên miên bất tuyệt như nước chảy mây trôi.
Ngay khi thu thanh kiếm đánh vào đầu thì hắn lại tấn công vào hông. Khi nó bị đánh văng ra thì nhẹ nhàng biến hóa rồi nhắm vào cổ chân.
Rồi thanh kiếm đang hướng về cổ chân lại ngay lập tức đổi hướng đâm vào phần hông. Bị kiếm của Thanh Minh chặn lại thì chệch hướng đi ngang qua ngực.
Ðúng vậy, cứ thế.
Ðến cuối cùng hắn cũng hiểu điều cơ bản của kiếm pháp chính là đâm, chặn và chém.
Thời điểm mà hắn có thể thi triển hoàn hảo và kết hợp tự nhiên các chiêu thức đâm, chặn và chém cũng là lúc hắn lĩnh ngộ được tinh hoa của kiếm pháp.
Ðó mới là kiếm pháp thật sự.
Kiếm pháp xuất phát từ những thứ đơn thuần, mang hình thái nhất định, rồi được biến hóa thành các chiêu thức.
Ðiều đó cũng giống như quá trình trưởng thành của kiếm pháp vậy.
Tuy nhiên, nó lại không hề đơn giản.
Rồi liên hoàn kích giống như cơn bão tố lao về phía Lý Tống Bạch. Dư ảnh của thanh kiếm không ngừng xuất hiện bao phủ toàn thân hắn.
Trong cơn bão tố đó, Lý Tống Bạch đã thả lỏng.
'Ta là...'
Hắn nhìn thanh kiếm đang bay về phía mình với ánh mắt mơ màng.
'Vì sao ta lại đứng đây.'
Cơ thể đã sớm vượt qua giới hạn chịu đựng. Hắn thậm chí không còn cảm giác được sự đau đớn từ các vết thương. Cũng không đủ sức để cầm kiếm đứng dậy.
Chiến thắng!
Hắn biết ngay cả mơ hắn cũng không dám mơ tới.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại đứng ở đây? Không phải ngồi xuống sẽ thoải mái hơn sao?
Nhưng khác với sự hỗn loạn trong đầu, thanh kiếm trong tay bắt đầu tự di chuyển bất chấp ý chí của hắn.
Hàng nghìn lần một ngày. À không, phải là hàng vạn lần chứ.
Không quản nắng, mưa, hay tuyết rơi, hắn đang chuyển động mà không có chủ ý, cứ vung kiếm đâm chặn lại rồi chém.
Như thể những thanh kiếm bao trùm cả thế gian rồi lao tới tấp về phía hắn vậy.
Tại sao phải sợ hãi chứ?
Dù sao thì thế gian này cũng được chí thành 36 hướng. Nếu như hắn có thể ngăn được tất cả thì sẽ không có thanh kiếm nào chạm được vào hắn cả.
Thanh kiếm của Lý Tống Bạch phòng thủ theo 36 hướng khác nhau. Không nhanh, cũng không chậm.
Chính đạo.
Lý Tống Bạch dường như đã lĩnh hội được điều đó, thanh kiếm trong tay hắn bắt đầu hạ xuống thanh thoát.
Keng!
Chặn lại.
Keng! Keng!
Phải chặn được nó.
Thế gian này đầy rẫy những hiểm nguy và những điều đáng sợ.
Vậy nên những kẻ muốn thăng tiến phải tự bảo vệ bản thân chu toàn. Thanh kiếm của hắn sẽ chặn hết tất cả. Ðó sẽ là thanh kiếm không bị dao động mà luôn giữ vững bản thân.
Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm.
Tinh hoa hàng trăm năm của kiếm pháp Tông Nam đang được thi triển hoàn hảo trong tay của Lý Tống Bạch.
Tất cả mọi người bên dưới chỉ biết há hốc miệng.
Thanh kiếm được Lý Tống Bạch điều khiển cứ liên hồi tấn công rồi phòng thủ không ngừng, nhưng hắn vẫn giữ được trọng tâm của bản thân.
Bạch Thiên nắm chặt tay.
Vết thương ở cổ tay càng ngày càng được nới rộng ra, máu cũng âm ỉ chảy ra không ngừng. Nhưng bây giờ hắn không còn cảm nhận được sự đau đớn đó nữa.
'Ðó là trận chiến không hồi kết sao?'
Cảnh tượng này không phải đang tái hiện lại cuộc chiến không ngừng nghỉ của Hoa Sơn và Tông Nam trong quá khứ đấy chứ. Tuy nhiên cảnh tượng đó lại không kéo dài được bao lâu thì...
Phụt!
Giữa kẻ tấn công như vũ bão và kẻ chỉ có thể phòng thủ.
Thì thủ lâu tất bại.
Thanh kiếm của Thanh Minh đâm xuyên qua lớp phòng thủ của Lý Tống Bạch rồi bắt đầu tấn công cơ thể hắn.
Lý Tống Bạch không thể hét lên dù chỉ một tiếng đã thổ huyết rồi bị đánh văng ra ngoài.
Huỵch!
Cả cơ thể hắn tơi tả rơi xuống cuối đài tỉ võ.
"A..."
Những kẻ bên dưới chỉ biết cắn chặt môi rồi nhìn hắn.
Thất bại rồi.
Ðó là một thất bại thảm khốc vô cùng.
Nhưng có kẻ nào đứng ở nơi này dám chỉ trích hay chế giễu Lý Tống Bạch chứ?
Ai cũng nghĩ rằng trận giao đấu ác liệt cuối cùng cũng kết thúc. Và tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn tràng pháo tay như sấm cho kẻ thua cuộc, Lý Tống Bạch.
Duy chỉ có một người.
Thanh Minh không hạ kiếm mà vẫn nhắm kiếm vào Lý Tống Bạch đã gục ngã trên sàn.
Tiếng ồn ào từ khắp nơi vang lên.
"Lẽ nào... hắn tính đánh thêm sao?"
"Không phải là tàn nhẫn quá sao? Tên mất trí..."
Ngay lúc đó.
Cử động.
Kẻ như sống dở chết dở trên sàn khẽ động ngón tay. Sau đó lại vừa run rẩy vừa bám vào sàn.
"..."
Mọi người đều nín thở nhìn về phía đài tỉ võ.
Lý Tống Bạch cứ chống tay lên sàn, nâng cơ thể lên rồi lại ngã xuống trong bất lực. Cánh tay bị gãy của hắn đã không còn đủ sức để nâng đỡ cơ thể nữa.
Có những người không kìm lòng được mà nhắm chặt mắt trước cảnh tượng hãi hùng đó.
'Ðủ, đủ rồi. Dừng lại đi.'
'Làm ơn, ai đó hãy bảo hắn dừng lại đi.'
Tuy nhiên Lý Tống Bạch vẫn không ngừng cử động.
Hắn dùng cánh tay còn lại vịn xuống sàn, rồi kéo cái chân khập khiễng của mình từ từ đứng dậy. Không biết đã lảo đảo biết bao nhiêu lần.
Không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng động của một chiếc kim rơi.
Tí. Tách.
Những giọt máu trong người Lý Tống Bạch nhỏ lên sàn khiến quan khách bên dưới rùng mình, cảm thấy như cơ thể mình cũng đang nhói lên, đau đớn vô cùng.
Lý Tống Bạch vừa nâng được cơ thể lên, đã nhìn Thanh Minh với đôi mắt mông lung.
Sau đó lại nhấc bàn tay đang bị thương lên nắm chặt lấy thanh kiếm, hai chân dang rộng ngang vai rồi chĩa mũi kiếm về phía trước.
Thượng Ðoạn Thế.
Chính là thế khởi thủ thức của kiếm pháp Hoa Sơn, đồng thời cũng là thế khởi thủ thức của kiếm pháp Tông Nam.
Tất cả mọi thứ cứ quay vòng rồi quay trở lại như ban đầu.
Cứ như một cái xác không hồn. Lý Tống Bạch cuối cùng đã đứng dậy. Với tư cách là một kiếm đồ, đã chọn bước trên con đường khó khăn vô tận, hắn không cho phép bản thân mình gục ngã.
Thanh Minh lặng lẽ quan sát Lý Tống Bạch rồi gật đầu.
Và Thanh Minh mở miệng nói với Lý Tống Bạch bằng tất cả sự tôn trọng.
"Thanh Minh của Hoa Sơn xin được yêu cầu tỉ võ với Lý Tống Bạch của Tông Nam."
"..."
Không có câu trả lời.
Nhưng dù vậy thì đã sao.
Thanh Minh hạ kiếm xuống. Hướng xuống sàn, rồi quay một vòng hoàn hảo hướng lên trời.
Thượng Ðoạn Thế.
Giống như tư thế của Lý Tống Bạch, Thanh Minh đưa kiếm lên cao.
Nhất Kiếm Trảm.
Rồi thanh kiếm của Thanh Minh hướng về phía đầu Lý Tống Bạch mà hạ xuống.
Keng!
Cùng với âm thanh chói tai của cú va chạm, không khí trên đài tỉ võ trở thành trận cuồng phong rồi bị đẩy ra tứ hướng.
"..."
Nó dừng lại ngay trước trán của Lý Tống Bạch.
Thanh Minh thu lại thanh kiếm, giắt vào hông rồi nhìn Lý Tống Bạch.
Ðôi mắt mông lung như thất thần của Lý Tống Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
'Ta không biết liệu ngươi sẽ phải bước trên con đường gian nan hơn ta hay không.'
Tuy nhiên...
Thanh Minh hướng về phía Lý Tống Bạch tạo thế bao quyền rồi nói.
"Ta đã được lĩnh giáo."
Dù không còn ý thức nhưng dường như Lý Tống Bạch vẫn nghe được những lời đó.
Ðến lúc đó cả cơ thể hắn mới bắt đầu khụy xuống.
Thanh Minh vươn tay đỡ lấy cơ thể đó.
"Ngươi đã rất xuất sắc."
Tay Thanh Minh vỗ nhẹ vào lưng Lý Tống Bạch.
Ở đây.
Linh hồn của Tông Nam vẫn vẹn nguyên như xưa.
Vẫn vẹn nguyên như xưa.
***
Đám môn đồ Tông Nam nhìn lên võ đài bằng ánh mắt run rẩy.
'Mạnh đến vậy sao?'
Bọn họ nghĩ rằng đã biết rõ sức mạnh của Thanh Minh. Bởi vì ngay cả Tần Kim Long cũng không thể để lại một vết xước nhỏ trên người hắn thì không thể nào đánh bại hắn được.
Thế nhưng những gì Thanh Minh thể hiện trên võ đài bây giờ lại khác xa những gì mà họ được biết.
Một vách đá dựng đứng mà bọn họ thậm chí không dám leo lên. Một vách đá cao đến mức không nhìn thấy đỉnh vì bị mây mù che khuất.
Đó là Thanh Minh trong mắt các môn đồ Tông Nam lúc này.
Tuy nhiên...
"Sư đệ..."
"Sư, sư huynh."
Đằng kia.
Có một kẻ cố gắng leo rồi lại leo lên vách đá mà hắn đã từng không dám leo lên
Đám môn đồ Tông Nam không thể rời mắt khỏi Lý Tống Bạch.
'Ta đã từng xem thường hắn đến mức nào.' Tôn Thứ Hàn cắn môi.
Tôn Thứ Hàn đã từng cười nhạo hắn không chấp nhận cái mới mà chỉ mãi bám víu cái cũ.
Có quãng thời gian, một Tông Nam kỳ tài được mọi người công nhận gần như mất hết vị thế, bị mọi người tặc lưỡi xem thường chỉ vì hắn truy cầu bình yên.
Nhưng thật sự không phải thế.
Lý Tống Bạch vẫn lặng lẽ đi trên con đường của riêng mình, dù cho có bị mọi người xung quanh xem thường.
"Chiến thắng thuộc về Hoa Sơn Thanh Minh!"
Tuyên bố cuối cùng cũng vang lên. Giọng nói ngập tràn sự bối rối nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Tông Nam, Hoa Sơn và tất cả những người ở đây đều chỉ biết im lặng nhìn hai người trên võ đài.
"Hây."
Thanh Minh nhấc Lý Tống Bạch đang bất tỉnh lên vai rồi sải bước về phía chỗ ngồi của Tông Nam.
Bộp. Bộp. Bộp.
Nhìn hắn càng ngày càng tiếng lại gần, ánh mắt của đám môn đồ Tông Nam trở nên phức tạp.
Thanh Minh cuối cùng cũng dừng bước, mở miệng nói.
"Làm gì đấy?"
"..."
"Còn không đỡ hắn xuống?"
Lúc đó đám môn đồ Tông Nam mới chạy về phía trước đỡ lấy Lý Tống Bạch.
Tất cả đều nhăn mặt khi thấy vết thương nghiêm trọng hơn họ nghĩ.
"Sư đệ..."
Tôn Thứ Hàn siết chặt ống tay áo.
Nếu như bình thường hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ với Thanh Minh, trách sao hắn có thể ra tay một cách tàn độc như vậy.
Nhưng Tôn Thứ Hàn bây giờ không thể làm như thế.
Bởi vì đó sẽ là sự sỉ nhục đối với Lý Tống Bạch.
"Đưa sư đệ vào trong! Nhanh lên!"
"Vâng, sư huynh!"
Các sư huynh, sư đệ cẩn thận đỡ Lý Tống Bạch vào bên trong. Tôn Thứ Hàn lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Thanh Minh.
Tần Kim Long đã bất tỉnh. Dù có thế nào thì đây cũng không phải là tình huống để các trưởng lão ra mặt. Vậy thì ở đây chỉ có Tôn Thứ Hàn là người phù hợp đứng ra đối mặt với Thanh Minh mà thôi. Nhưng rốt cuộc phải nói gì đây?
Tôn Thứ Hàn có chút do dự vì hắn không thể sắp xếp lại những rối rắm trong lòng, nhưng lúc này, Thanh Minh mở lời trước.
"Hãy chăm sóc, dạy dỗ hắn thật tốt."
"..."
"Vậy nhé."
Lời nói chỉ đến đó là kết thúc. Thanh Minh xoay người lại như thể không còn gì muốn nói.
Tôn Thứ Hàn cắn chặt môi, hét to theo bóng lưng hắn.
"Tại sao?"
"Hả?"
Thanh Minh không quay hẳn người lại mà chỉ hơi ngoảnh đầu nhìn Tôn Thứ Hàn.
"...Dù ta có nông cạn đến đâu cũng có thể thấy được là ngươi đã chỉ dạy cho sư đệ. Tại sao ngươi lại làm vậy?"
Trước câu hỏi của hắn, Thanh Minh chỉ nhún vai.
"Để xem..."
Sau một lúc im lặng, hắn chỉ thở nhẹ một hơi, nói.
"Cứ nghĩ đơn giản là do tâm tính ta thất thường chút thôi."
Sau đó, hắn tung tăng đi về phía Hoa Sơn.
Ánh mắt của đám môn đồ Tông Nam nhìn theo bóng lưng hắn chứa đựng vô vàn cảm xúc.
Căm ghét, phẫn nộ, thù hận, và cả sự khao khát.
Hơn thế nữa...
'Là sợ hãi sao?'
Tôn Thứ Hàn nhìn thấy được sự sợ hãi và tôn sùng Thanh Minh trong mắt đám đám sư đệ của mình. Hắn nhắm chặt mắt lại.
Có lẽ một khi người đó còn sống, Tông Nam có thể sẽ không bao giờ có thể vượt qua Hoa Sơn được nữa. Mùa đông dài đằng đẵng mà Hoa Sơn đã phải chịu đựng, giờ đây đã đến với Tông Nam rồi.
Tôn Thứ Hàn ngơ ngác quay đầu lại.
Các sư đệ và các trưởng lão đang chạy đến trị thương cho Lý Tống Bạch.
Tuy nhiên, thứ đập vào mắt Tôn Thứ Hàn không phải là Lý Tống Bạch mà là Tần Kim Long đang nằm bên cạnh hắn.
Tần Kim Long cứ nằm bất động như vậy.
Nhưng Tôn Thứ Hàn đã kịp nhìn thấy nắm tay của Tần Kim Long run lên nhè nhẹ.
'Đại sư huynh...'
Tôn Thứ Hàn cũng siết chặt nắm tay.
"A di đà Phật. Xuất chúng." Pháp Chỉnh im lặng chắp tay.
"Bần tăng vô cùng ấn tượng với đứa nhỏ tên Lý Tống Bạch kia của Tông Nam."
"Mong rằng những lứa trẻ của các môn phái hãy ghi nhớ thật kỹ hình ảnh ngày hôm nay. Đã bao lâu rồi mới có thể nhìn thấy hình ảnh của một võ giả thực thụ chứ."
Hư Đạo Chân Nhân nhìn Chung Ly Cốc nở nụ cười. "Tông Nam có một nhân tài xuất chúng đến vậy, không thể không nói rằng tương lai sau này sẽ rất tươi sáng."
Tới hiện tại vẫn là một bầu không khí vô cùng ấm áp.
"Tương lai sao?"
Tuy nhiên, khoảnh khắc Chung Ly Cốc mở mời, bầu không khí bỗng nhiên chùng xuống.
Một giọng nói lạnh lùng. Một giọng nói mà chỉ cần nghe thôi cũng đủ rùng mình, phát ra từ miệng hắn.
"Các ngươi nói kẻ bại trận thì có tương lai gì đây?"
"...Chưởng môn nhân?"
Chung Ly Cốc nhìn mọi người với khuôn mặt lạnh băng.
"Sở dĩ nhiều vị chưởng môn nhân có thể nói những lời tốt đẹp như vậy là bởi vì đứa trẻ đó quá yếu mà thôi. Nếu đứa trẻ đó thật sự mạnh mẽ như các vị nói, quá nửa những lời tốt đẹp chắc cũng sẽ không hề có đâu."
Pháp Chỉnh chắp tay.
"A di đà Phật. Tông Nam chưởng môn nhân xin hãy bình tĩnh, đừng kích động như thế. Ta hiểu được cảm giác của..."
"Phương trượng nói người hiểu cảm giác của ta sao?" Tuy nhiên, Chung Ly Cốc cắt ngang lời của hắn, cười khẩy.
"Chà, không biết Phương trượng Thiếu Lâm có hiểu được cảm giác của ta hay không. Nói cách khác thì tất cả mọi người ở đây trong thâm tâm đều đang đánh giá năng lực của Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh mà thôi."
"Chưởng môn nhân. Nơi này sao chỉ có so tài thực lực thôi được. Cái gọi là nghĩa khí đơn giản..."
"Nghĩa khí?"
Một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên khóe môi Chung Ly Cốc.
"Nghĩa khí đã biến mất khỏi giang hồ gần cả trăm năm nay rồi. Có ai ở đây lại không biết chuyện gì đã xảy ra với những kẻ luôn tin vào nghĩa khí, hiệp nghĩa mà không ngần ngại hi sinh bản thân mình không?"
"..."
Các chưởng môn nhân đều đồng loạt ngậm miệng. Một sự im lặng nặng nề phủ xuống.
Câu chuyện mà họ e ngại nhất lại xuất hiện từ miệng của Tông Nam chưởng môn nhân.
"Cái quan trọng là thực lực chứ không phải nghĩa khí. Con chó khi thất bại biết ngậm miệng cụp đuôi âu cũng là lễ nghĩa kia mà."
Chung Ly Cốc lạnh lùng phun ra những lời đó, quay đầu lại nhìn Huyền Tông.
Đôi mắt hắn chứa đầy sát khí và thù hận.
"Xin chúc mừng Hoa Sơn chưởng môn nhân. Hoa Sơn sẽ sớm tìm lại được hào quang trước đây thôi. Với tư cách là một môn phái mang nhiều duyên nợ, một ác hữu đã từng cùng trải qua vô số chuyện cùng nhau, ta thật sự vô cùng chân thành chúc mừng sự tiến bộ vượt bậc của Hoa Sơn."
"Chưởng môn nhân...."
Chung Ly Cốc liếc nhìn tất cả mọi người ở đây rồi làm thế bao quyền thật mạnh.
"Ta xin cáo lỗi, đã khiến các chưởng môn nhân ở đây nhọc lòng vì sự nông cạn của mình. Tuy nhiên, với tư cách là một chưởng môn nhân đứng đầu môn phái nhưng lại không có bất kì đệ tử nào còn lại trong đại hội tỉ võ, ta khó có thể tiếp tục ngang nhiên ngồi lại ở đây. Ta thành tâm hi vọng đại hội tỉ võ sẽ thành công tốt đẹp."
Sau đó, hắn ta không hề do dự, quay người rời đi.
"Chưởng, chưởng môn nhân!"
"Thật là..."
Chưởng môn nhân của các môn phái khác bối rối nhìn hắn.
Chung Ly Cốc rời khỏi thượng đài, khi đi ngang qua Huyền Tông thì để lại một câu nói lạnh lùng.
"Đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc."
"Tất nhiên rồi."
Hắn nhìn Huyền Tông với đôi mắt thù hận, rời khỏi thượng đài với khuôn mặt vô cảm.
"Không phải chúng ta nên ngăn hắn lại sao?"
"Mặc kệ hắn đi. Có ai ở đây lại không hiểu cảm giác của hắn đâu chứ?"
Trước lời nói của Hư Đạo Chân Nhân, các chưởng môn nhân khác cũng ngậm miệng lại.
Nếu họ ở vị trí đó thì cũng sẽ khó mà chịu đựng được. Trong hoàn cảnh mà tất cả môn đồ của mình đều đã bị loại thì ngươi có thể ngồi đây vỗ tay tiếp tục xem môn đồ Hoa Sơn tung hoành được nữa hay không?
Việc này chẳng khác nào một sự tra tấn đối với Chung Ly Cốc cả.
Sau đó, cặp mắt của những chưởng môn nhân khác cũng từ từ hướng về Huyền Tông. Huyền Tông nở một nụ cười gượng gạo.
'Hừ. Làm mọi thứ rối beng như vậy rồi bỏ đi à.' Dù sao đám chưởng môn nhân này vẫn đang âm thầm quan sát Hoa Sơn. Nhưng sau khi Chung Ly Cốc nói những lời khó nghe rồi bỏ đi thì những ánh mắt hướng về phía Huyền Tông cũng công khai hơn hẳn.
"E hèm."
"Ừm ừm."
Có một sự khó chịu phảng phất trong ánh nhìn của mọi người.
Thế nhưng Huyền Tông chỉ trưng ra vẻ mặt bình thản chấp nhận nó.
'Thế này là trở thành cảnh giác ta luôn rồi.' Nghĩa là, ngay cả những danh môn giang hồ giờ đây cũng bắt buộc phải có sự đề phòng với Hoa Sơn bởi vì những gì mà Thanh Minh đã thể hiện.
Huyền Tông nhìn thấy bóng lưng Thanh Minh đã trở về chỗ ngồi của mình.
"Dù sao tiểu tử này cũng không lường trước được."
Thông thường chỉ cần nhìn tới hắn thôi là dạ dày đã quặn lên, tim đập nhanh, tuổi thọ như muốn rút ngắn lại ngay lập tức. Đúng là một tên chuyên gây rối. Nhưng tiểu tử này... cứ lâu lâu lại thể hiện một màn như thế.
Huyền Tông nhắm mắt lại, suy nghĩ về chữ "Đạo" mà Thanh Minh đã cho mọi người thấy.
'Cứ làm những gì mà con muốn.'
Việc mà Huyền Tông nên làm là hỗ trợ con đường đó của hắn. Không chỉ một mình Thanh Minh mà tất cả những môn đồ Hoa Sơn ở đằng kia, Huyền Tông sẽ dọn đường sạch sẽ và ở đằng sau hậu thuẫn bọn chúng.
"Vô lượng Thiên Tôn."
Huyền Tông lẩm nhẩm niệm Đạo kinh, nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt ấm áp.
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh ngồi xuống chỗ của mình với ánh mắt tò mò. Thanh Minh thẳng thắn hỏi.
"Có chuyện gì?"
"À không..."
Bạch Thiên khựng lại một chút nhìn chằm chằm Thanh Minh, sau đó mở miệng.
"Ta cảm thấy bản thân không hề biết một chút gì về con cả."
"Sao cơ?"
Khi Bạch Thiên vẫn còn đang do dự, Chiêu Kiệt đã tiếp lời.
"Không phải đệ rất ghét Tông Nam hay sao?"
"Ờ, ghét chứ. Nghĩ thì, ta muốn chạy ngay tới chỗ của Tông Nam, đổ dầu châm lửa đốt luôn. Tiện đó thì ta muốn tìm mấy tên chuyên ghi chép lại lịch sử võ lâm, dùng kiếm uy hiếp xóa luôn cái tên Tông Nam ra khỏi lịch sử."
"...Đệ có phải là người không vậy?"
"Gì? Làm sao?"
"À không... không có gì hết."
Chiêu Kiệt vừa mở miệng đã giật mình vì khiếp sợ.
"Vậy tại sao đệ lại làm thế với Lý Tống Bạch?"
"Hở?"
Thanh Minh nhếch môi nhìn xung quanh. Có lẽ vì đã quá quen với những gì Thanh Minh làm nên Chiêu Kiệt nhận ra sự thật rằng hắn đã chỉ dạy cho Lý Tống Bạch một cách tỉ mỉ và tường tận.
Cũng đúng.
Nghĩ lại thì trong suốt thời gian đến Vân Nam, hắn cũng bị đánh như thế nên không thể không biết được.
"Nếu con muốn Tông Nam bị hủy hoại thì không nên dạy dỗ tên Lý Tống Bạch đó."
"Hừm... nghe cũng đúng ha."
Khuôn mặt Bạch Thiên thoáng nghiêm trọng, nói. "Nếu con dạy dỗ đại ca của ta thì ta đã không nói điều này. Nhưng cái tên Lý Tống Bạch đó..." Hắn lần nữa im lặng.
Tính khả thi quá nhỏ.
Nhưng trong lòng vẫn cứ không yên. Cứ nghĩ tới một ngày nào đó Tông Nam lụi bại thì sẽ được tên Lý Tống Bạch đó vực dậy.
Tuy có hơi buồn cười khi mới giờ phút này đã nói rằng Tông Nam suy yếu.
"Ừm."
Thanh Minh đang yên lặng lắng nghe bỗng nhiên gãi má.
"Nghe có vẻ không giống phong cách của ta cho lắm."
"Đúng vậy, không phải con."
"Ta đã nghĩ ta sẽ bẻ gãy tứ chi của đám đệ tử Tông Nam khiến chúng tàn tật suốt đời."
"Ta cũng nghĩ đệ sẽ một phát gõ đầu là đi chầu trời luôn."
"..."
Thanh Minh mở to mắt. Nhưng phản ứng của mọi người xung quanh nhìn có vẻ... rất chân thật.
"Ta phải làm tới mức đó luôn á?"
"Nếu mà vậy thì đã tốt hơn nhiều rồi."
"Ta đoán chắc con sẽ chỉ làm đến thế thôi vì ở đây có quá nhiều người chú ý. Nếu không có mọi người ở đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ... Phù, kinh khủng."
"..."
Thanh Minh nhìn lên bầu trời với đôi mắt thoáng buồn. 'Nuôi dạy đám trẻ này cũng chả có tác dụng gì.' Chưởng môn sư huynh, huynh xem đám tiểu tử này như vậy đó!
- Biết rồi biết rồi.
"Hầy chết tiệt thật chứ!"
Thanh Minh đột ngột đứng dậy hét lên, rồi lại ngồi phịch xuống tỏ vẻ không hài lòng.
Tuy nhiên Chiêu Kiệt không quan tâm đến phản ứng đó của hắn, lại hỏi. "Thế sao đệ lại làm vậy?"
"Các người bảo ta đập bể đầu bọn chúng đi mà."
"Đệ đừng có đùa chứ."
"Thật mà."
"Hả...?"
Bạch Thiên liếc nhìn vẻ mặt Thanh Minh. 'Hửm?'
Vẻ mặt này là đang nói thật nhưng lại cứ như đang đùa.
"...Đang nói gì đó?"
"Tông Nam sẽ sụp đổ thôi." Thanh Minh lãnh đạm nói.
"Cảm giác thất bại sẽ không dễ gì biến mất đâu. Thái độ của nhân sĩ võ lâm giang hồ cũng thật lạnh lùng. Trên đời này vốn dĩ chẳng có gì đáng sợ khi leo lên cao cả. Nhưng khi rơi xuống rồi thì đến mặt phẳng để tiếp đất cũng không có. Tông Nam sẽ hoàn toàn sụp đổ thôi."
"Ừm." Bạch Thiên khẽ gật đầu.
Thật khó để tưởng tượng được rằng một Tông Nam vô cùng hùng mạnh sẽ có lúc sụp đổ. Nhưng mọi chuyện từ trước đến nay vẫn luôn diễn ra như lời Thanh Minh nói.
"Môn đồ Tông Nam bây giờ không giống với trước kia."
Những kẻ tự tin và phóng khoáng giờ đây lại hành động một cách thiếu kiên nhẫn như có thứ gì đó vô hình đuổi theo sau lưng. Khôi phục lại sự tự tin đã mất có lẽ là việc không dễ dàng gì.
"Và Hoa Sơn sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Giống như quả cầu tuyết đã được thả lăn đi rồi, nó sẽ càng trở nên lớn mạnh hơn. Có khi sau này sẽ còn hoành tráng hơn không nhỉ?"
"...Hình như ta vừa nghe mấy lời kì lạ?"
"Ý nó là quãng thời gian tu luyện như địa ngục suốt thời gian qua sẽ lại tiếp tục á hả?"
Cái gì mà lăn cầu lăn bóng, nghe hoành tráng thế nhờ? Những môn đồ Hoa Sơn đã nhận ra rằng niềm vui sẽ không tồn tại nếu không có Thanh Minh.
Thanh Minh đang mỉm cười thì bỗng nhiên đanh mặt.
"Nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu?"
"Hả...?"
"Thì ta đã nói rồi đó, có thịnh ắt sẽ có suy, có suy thì một lúc nào đó sẽ thịnh. Sức mạnh của Hoa Sơn không phải là thứ vĩnh hằng."
"Chúng ta cố gắng hết sức mình là được mà?"
"Rồi đến khi chúng ta chết hết rồi sao? Ai sẽ là người dẫn dắt Hoa Sơn đây?"
"..."
Thanh Minh lắc đầu.
"Nếu có một thanh kiếm chĩa sau lưng ngươi thì ngươi không còn cách nào khác mà buộc phải nỗ lực hết mình. Nhưng những người luôn nhàn nhã trong một thời gian dài không bị ai thúc ép đằng sau thì sẽ trở nên lười biếng. Theo một khía cạnh nào đó mà nói, chính Võ Đang đã làm nên một Thiếu Lâm như ngày nay."
"Ừm."
Bạch Thiên hiểu những gì Thanh Minh nói.
"Ý con là, Tông Nam phải là một thanh kiếm nhắm sau lưng Hoa Sơn sao?"
"Đúng vậy."
"...Và điều gì sẽ xảy ra nếu Hoa Sơn sụp đổ dưới tay Tông Nam?"
"Nếu vậy thì không còn cách nào khác."
Bạch Thiên giật giật khóe mắt.
Không còn cách nào khác à?
Lúc đó, Thanh Minh nói với vẻ mặt lạnh lùng không hề giống hắn thường ngày.
"Nếu đó là một Hoa Sơn lười biếng và không có ý chí tiến lên thì thà trở thành một đống tro tàn còn hơn. Một võ giả nhưng lại không có ý thức đối diện sự thật thì cuối cùng cũng sẽ mắc kẹt trong thế giới riêng của hắn mà thôi. Tức là, việc Tông Nam hoàn toàn sụp đổ cũng không hẳn là điều tốt cho Hoa Sơn."
"Ừm."
"Và..."
"Hả?"
Thanh Minh cười khúc khích.
"Thay vì sụp đổ một cách nhanh chóng thì việc vẫn cứ thoi thóp hy vọng và dần dần sụp đổ sẽ khổ sở hơn gấp trăm lần."
"..."
"Bọn chúng cũng phải trải qua những gì mà Hoa Sơn đã từng trải qua chứ! Làm gì có chuyện chỉ khổ sở vài năm mà được, muốn chết à! Cứ như vậy một trăm năm nữa rồi hãy sụp đổ. Từ giờ tới lúc đó tuyệt đối không thể sụp đổ liền được. Ta không cho phép bọn chúng sụp đổ nhanh như vậy!"
Bạch Thiên bật cười khi nhìn thấy Thanh Minh vừa trợn mắt vừa cười nguy hiểm.
'Tất nhiên rồi.'
Bây giờ hắn mới mang dáng vẻ Thanh Minh mà mọi người biết, trong lòng Bạch Thiên cũng vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro