Chapter 132: Mặc dù ta không có tư cách tha thứ cho ngươi.

Ngụy Lập Sơn vẫn tiếp tục ngó ngó về phía sau. Do dự một lúc rồi hắn cũng quyết định cẩn trọng nhìn về phía Chưởng môn nhân rồi nói.

"Thưa... Chưởng môn nhân."

"Hửm?"

Huyền Tông nhìn Ngụy Lập Sơn rồi hỏi lại.

"Sao thế?"

"..Nếu muốn đi Hoa Ảnh Môn, thì có lẽ chúng ta phải rẽ qua con đường khác ở đây."

"Hơ hơ. Ðược rồi, thì ra là vậy."

Nghe lời đó Huyền Tông khẽ gật đầu.

"Nhưng mà, Ngụy Môn chủ."

"Vâng, Chưởng môn nhân!"

"Nhân cơ hội này cho các đệ tử được nhìn thấy uy thế của Hoa Sơn, cũng không tệ nhỉ?"

"Tất nhiên rồi ạ. Không chỉ tại hạ mà các đệ tử ở đây cũng rất mong đợi việc đó ạ. Nhưng nếu tất cả chúng ta cùng nhau theo đến đây thì chẳng phải bổn sơn sẽ chẳng còn lại ai sao..."

"Môn chủ đừng lo lắng về điều đó."

Huyền Tông vừa nở nụ cười hài lòng vừa định tiếp tục nói gì đó, nhưng ai đó từ phía sau đã đột ngột cắt ngang lời hắn.

"Nào, Ngụy Môn chủ lần này đã kiếm được biết bao nhiêu tiền ở Thiếu Lâm Tự chứ, sao lại nói mấy lời khách sáo như thế. Ðừng lo lắng gì cả."

"..."

Người vừa lên tiếng còn ai ngoài Huyền Linh nữa chứ. Mặt Huyền Tông trở nên méo mó.

Có thể nói dong dài cũng được, vòng vo cũng được, nhưng sao không thốt ra lời nào đẹp đẽ hơn chứ. Tại sao gần đây, cái tên đó cứ hễ mở miệng ra là lại bàn đến tiền bạc thế này.

Không, thực ra là từ trước đây hắn đã như vậy rồi. Ðiểm khác biệt duy nhất âu chỉ là trước đây thì toàn nổi cơn thịnh nộ vì không có tiền, còn dạo này thì vỗ tay vui mừng vì kiếm được tiền mà thôi.

"Nhưng mà..."

"Hửm?"

"Không biết Hoa Sơn Thần Long tiểu đạo trưởng đã đi đâu rồi ạ? Hình như từ sáng đã không thấy mặt mũi đâu rồi."

Huyền Tông nở nụ cười cay đắng trước câu hỏi của Ngụy Môn chủ.

"Thì chắc là đi làm việc phải làm rồi."

"..."

Nhìn thấy biểu cảm u ám đó nên Ngụy Lập Sơn cũng không cố hỏi thêm điều gì nữa.

"Hơn thế nữa..."

Huyền Tông liếc nhìn về phía sau.

"Con đường phía trước sẽ hiểm trở một chút, nên mọi người hãy giữ vững xe ngựa nhé. Ðợi đến khi tên tiểu tử đó quay lại mà có trục trặc hay mất tiền thì sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra đó."

Ngụy Lập Sơn đột ngột dừng lại, vừa lưỡng lự vừa rùng mình nổi hết cả da gà. Rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa.

"Chưởng môn nhân không phải lo. Tại hạ nhất định sẽ giữ thật cẩn thận để không rơi mất dù chỉ một cắc bạc."

"Nhờ cả vào Ngụy Môn chủ vậy."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ngụy Lập Sơn, Huyền Tông lại suy tư nhìn về phía bầu trời cao.

Ngay lúc đó, Huyền Thương ngồi bên cạnh, nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện, đột nhiên quay sang Huyền Tông hỏi.

"Chưởng môn nhân."

"...Ðệ muốn hỏi gì sao."

"Thật tốt khi sư huynh đã phái Tuyết nhi đi. Nhưng liệu có cần thiết phải phái mấy đứa trẻ đi cùng không chứ?"

Huyền Tông hạ giọng khi nghe câu hỏi đó.

"Cũng phải cho lũ trẻ được mở mang tầm mắt chứ."

"..."

"Ðể có thể hỗ trợ tốt nhất cho nhau, thì bọn trẻ cần thấu hiểu lẫn nhau trước đã. Một ngày nào đó, lũ trẻ sẽ trở thành người dẫn dắt Hoa Sơn, ta chỉ mong rằng bọn trẻ có thể hiểu được nỗi đau của Tuyết nhi mà thôi."

Huyền Thương lặng lẽ gật đầu.

'Tuyết nhi...'

Huyền Tông lặng lẽ nhắm mắt lại rồi khẽ gọi tên Lưu Lê Tuyết trong lòng.

***

'Muội định đi tới đâu chứ?'

Bạch Thiên vừa khẽ chau mày vừa nhìn Lưu Lê Tuyết đang chạy phía trước. Họ đã xuất phát từ tờ mờ sáng, và cứ di chuyển liên tục cho đến khi mặt trời đã dần lặn trên đỉnh núi.

Thế nhưng chân của Lưu Lê Tuyết vẫn không có ý định dừng lại.

'Núi kề núi.'

Tất cả những gì choáng lấy tầm nhìn họ hiện tại chỉ có núi và núi, trùng trùng điệp điệp, nên hắn vẫn không thể nào biết được ngọn núi mà Lưu Lê Tuyết nói ở đâu.

Bạch Thiên lúc này lại phải lắc đầu ngao ngán vì nhận ra sự thật bản thân cũng chẳng hiểu gì về Lưu Lê Tuyết cả.

Ðường Tiểu Tiểu là nữ nhi của môn chủ Ðường Môn, Chiêu Kiệt xuất thân trong gia đình thương gia ở Tứ Xuyên. Nhuận Tông thì ngay từ nhỏ đã là cô nhi nên được các trưởng lão thu nhận, còn Thanh Minh thì...

'Chỉ là tên ăn mày thôi. Tên tiểu tử Thảo Tam.'

Tuy nhiên hắn lại hầu như không biết gì về xuất thân của Lưu Lê Tuyết.

Vì Lưu Lê Tuyết vốn dĩ không phải là người hay kể lể, tâm sự về chuyện của bản thân. Chỉ từ khi Thanh Minh nhập môn, nàng ấy mới mở lòng nói chuyện nhiều hơn chút. Nếu là trước đây thì thậm chí có tháng còn không nói quá hai đến ba từ nữa.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ cùng là môn đồ Hoa Sơn với Lưu Lê Tuyết cũng đủ rồi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Lê Tuyết như thế này, Bạch Thiên lại không khỏi tò mò về quá khứ của nàng.

Và quá khứ của Thanh Minh nữa...

"...Sao mà xa quá vậy nè?"

"Xuống mau! Tên khốn này!"

"Biết sao đây, ta không hề có ý định đó haha."

"Sư thúc! Tên tiểu tử này không chịu xuống khỏi lưng con! Xin người hãy làm gì đó đi ạ!"

Không.

Hắn không muốn tò mò về quá khứ của tên tiểu tử đó. Nếu biết thì chắc hắn sẽ chỉ có phẫn nộ mà nổ tung đầu mất.

Chỉ đến khi mặt trời lặn hẳn sau đỉnh núi phía Tây thì Lưu Lê Tuyết mới ngừng chạy.

Nàng ấy đứng trước lối vào của ngọn núi lớn hiểm trở trước mặt rồi quay đầu nhìn mọi người.

"Ở đây."

"'...Chỉ cần leo lên đó là được hửm?"

Thay vì mở miệng trả lời câu hỏi đó, Lưu Lê Tuyết chỉ suy tư rồi gật đầu. Ngay lập tức Bạch Thiên đắc ý nói.

"Vậy thì phải leo lên chứ."

Vừa lúc đó, Thanh Minh hờ hững mở miệng.

"Nhưng sư thúc định làm gì mà bắt chúng ta cả ngày hết chạy rồi lại trèo lên núi chứ? Bây giờ cũng là hoàng hôn luôn rồi."

"Ngươi không chạy còn gì, tên khốn kiaa!"

Chiêu Kiệt vừa hét lên thì Thanh Minh đã dời tầm nhìn xuống dưới.

"Sư huynh, sư huynh."

"Hửm?"

"Ta đã cố tình làm như vậy vì nghĩ rằng hạ thể của sư huynh vẫn còn yếu nên muốn giúp sư huynh rèn luyện một chút. Nếu mà sư huynh cứ bất hợp tác như thế thì ta chỉ có thể đặt một tảng đá "vừa phải" lên đây vậy."

"...Ta sẽ tháp tùng đệ lên đến đỉnh núi thật êm ái và thoải mái."

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

Lưu Lê Tuyết liếc nhìn Thanh Minh rồi lại bắt đầu leo lên đỉnh núi.

Ngay lập tức, mọi người cũng đuổi theo bước chân của nàng ấy.

Ðường Tiểu Tiểu ở ngay phía sau tiến lại gần rồi hỏi.

"Sư thúc. Leo lâu không ạ?"

"Không phải lên tới đỉnh đâu."

Trước câu trả lời đó, Ðường Tiểu Tiểu cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu rồi nhìn Lưu Lê Tuyết.

Những người khác có thể khó nhận ra được sự khác biệt trong khuôn mặt vô cảm đó. Nhưng trong mắt Ðường Tiểu Tiểu chắc chắn rằng trong phút chốc sắc mặt của người đó đã trở nên cứng đờ.

'Cũng không giống như đang buồn bực.'

Cảm thấy cảm xúc đan xen rất phức tạp. Niềm vui. Nỗi nhớ. Mông lung. Nỗi buồn.

Ðây cũng là lần đầu tiên mà Ðường Tiểu Tiểu được chứng kiến cảm xúc đa dạng đến như vậy trên sắc mặt của sư thúc.

'Rốt cuộc ở phía trước có gì mà lại khiến sư thúc dao động nhiều đến vậy?'

Ðó là Lưu Lê Tuyết, người luôn giữ một tinh thần vững vàng. Ngay đến Thanh Minh cũng phải đánh giá cao tinh thần kiếm tu của Lưu Lê Tuyết xứng đáng là đệ nhất Hoa Sơn, không phải sao?

Sự tò mò về nữ nhân đầy bí ẩn đó lại càng ngày càng lớn hơn.

Như thể giải quyết nghi vấn của Ðường Tiểu Tiểu, bước chân Lưu Lê Tuyết dần chậm lại.

Giảm tốc độ thi triển khinh công, chạy chậm lại rồi bắt đầu đi bộ. Những người theo sau cũng ngay lập tức ăn ý mà đều bước với nàng ta.

Cây cối khuất dần, rồi khu rừng rậm rạp cũng bắt đầu biến mất từng chút một.

Ðến cuối cùng, thứ đập vào mắt các môn đồ Hoa Sơn là một khu đất trống, không có lấy một điểm gì đặc biệt.

"...Sư muội?"

Bất chấp tiếng gọi tỏ ý ngờ vực của Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết vẫn không nói một lời. Thay vào đó, nàng ta dán mắt vào một nơi rồi bước đi như kẻ vô hồn.

Như thể sợ Lưu Lê Tuyết không nghe thấy tiếng mình, Bạch Thiên lại lên tiếng.

"Sư muội, rốt cuộc nơi đây là..."

"Sư thúc, khoan đã."

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng Bạch Thiên.

"Ðằng đó..."

"Hửm?"

Nhuận Tông lên tiếng rồi lại nheo mắt nhìn. Và.

'A...'

Ngay lập tức Nhuận Tông ngậm miệng lại.

Nơi mà Lưu Lê Tuyết đang hướng đến, có thứ gì đó giống như gò đất đang nhô lên. Nhưng nếu không nhìn kĩ thì thật sự cái độ cao đó cũng thấp đến mức không thể nhìn rõ từ xa.

"..."

Cái đó là... ngôi mộ sao.

Một ngôi mộ được đắp ở lưng chừng núi.

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, mọi người dường như đã biết lý do vì sao nữ nhân ấy lại tìm đến tận nơi này.

Xào xạc.

Dưới mỗi bước chân của Lưu Lê Tuyết, âm thanh giẫm lên cỏ như thể xuyên vào tai tất cả mọi người.

Tiếng côn trùng kêu.

Tiếng gió lướt qua.

Và cả tiếng chân giẫm lên cỏ.

Dù là ai cũng không thể hồ đồ mở miệng được.

Sau khi đến trước ngôi mộ, Lưu lê Tuyết lặng lẽ đứng nhìn nấm mộ rồi hạ giọng nói.

"Con đã về rồi ạ."

Ðôi mắt nàng cũng từ từ nhắm lại.

"...Phụ thân."

Ðống lửa trại vẫn đang bùng cháy trước căn lều đổ nát.

Mọi người quyết định sửa chữa lại căn lều cách nấm mộ khá xa, rồi dỡ hành lý xuống để ở lại đây một ngày.

"Chao ôi, lạnh quáaa."

Thanh Minh vừa ôm vai run rẩy vừa nhảy phóc xuống ngồi bên đống lửa.

Rồi thoáng chốc hắn liếc nhìn qua căn lều sắp sụp đổ đó.

Bị bỏ mặc bao lâu rồi chứ?

Năm năm? Không, nó quá cũ so với cái mốc thời gia đó.

'Ít nhất chắc cũng được 10 năm rồi.'

Ở phía giữa chưa sụp đổ, vẫn nhìn thấy dấu vết bàn tay để lại, nhưng rõ ràng đã không có ai sống ở đây được tầm 10 năm rồi.

'Nói cách khác thì 10 năm trước đã có người sống ở đây.'

Thật kỳ lạ.

Việc sống ở lưng chừng núi như vậy vốn dĩ không dễ dàng gì. Ðặc biệt, nơi này lại không phải là vùng đất thích hợp để con người tồn tại. Ðây là nơi lý tưởng của những người muốn đẩy bản thân vào khổ hạnh hoặc là nơi ẩn náu hoàn hảo cho những tội nhân không muốn chạm mặt với nhân thế.

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết.

Có thể nữ nhân đó đã sống ở nơi này trong quá khứ.

Có lẽ là với chủ nhân của ngôi mộ đó.

Không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng lửa trại vẫn vô cảm mà bùng cháy. Không một ai dám mở lời đầu tiên.

Cảm thấy bầu không khí căng thẳng và gượng gạo đó, tất cả các môn đồ Hoa Sơn ngoại trừ Lưu Lê Tuyết, bắt đầu dồn ánh mắt về Bạch Thiên.

'...Gì?'

'Sư thúc mau hỏi gì đi ạ.'

'...'

Sau khi kết thúc màn đối đáp bằng mắt đó, Bạch Thiên thở dài một hơi rồi mở miệng với khuôn mặt khó xử.

"Sư muội."

"Vâng."

"Ngôi mộ lúc nãy là...?"

"...Phụ thân muội."

"A, Ra là vậy... hừm."

Bạch Thiên khẽ quay đầu nhìn mấy tên sư điệt như muốn hỏi

'Ðược chưa?'

Thì mọi người lại nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao rồi lắc đầu.

'Mấy tên tiểu tử chết tiệt này.'

Trong tình huống này mà vẫn mở miệng hỏi thêm gì đó thì có phải là con người không hả?!

Bạch Thiên thoáng do dự rồi lại mở miệng lần nữa.

"Vậy là trước đây sư muội đã sống cùng phụ thân ở đây sao?"

"Vâng."

Câu trả lời rất ngắn gọn. Bạch Thiên hơi ngập ngừng và nhắm nghiền hai mắt lại. Thành thật mà nói thì bây giờ hắn cũng tò mò đến mức không chịu được.

"Nhưng có vẻ nơi này không thích hợp để con người sống, làm thế nào mà sư muội lại sống ở chốn này?"

Lưu Lê Tuyết ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.

Ngay lúc đó, Bạch Thiên cảm thấy bối rối nên nhanh chóng nói thêm.

"À, không. Nếu muội không muốn trả lời thì thôi vậy. Vì bây giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa."

Ngay khi vừa dứt lời đó, Lưu Lê Tuyết đã bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Bạch Thiên cũng giật mình.

"Không. Sư muội, ý ta là..."

Ngay khi trở lại lều, nàng ấy đã bắt đầu đào ở một góc nền đất.

'Hửm?'

Cứ dùng tay đào bới như thế, trong nháy mắt đã moi lên một vật gì đó.

Một chiếc rương gỗ đã mục nát.

Lưu Lê Tuyết cũng không quan tâm đến quần áo đang tèm nhem bùn đất mà cẩn trọng ôm chiếc rương đặt xuống trước mặt các môn đồ Hoa Sơn.

"Cái này..."

Khi tất cả mọi người tò mò nhìn về nó, Lưu Lê Tuyết không ngần ngại mà với tay mở chiếc rương ra.

Trong đó chứa đầy sách.

'Sách sao?'

'Bí kíp võ công?'

Thế nhưng lại không có cuốn sách nào trong đó có đề mục cả.

Một lúc sau, Lưu Lê Tuyết lại với tay bắt đầu lấy hết sách trong rương ra.

Bàn tay nàng nhấc hàng chục cuốn sách ra khỏi rương gỗ, trong khoảnh khắc hơi chững lại. Nhưng sau đó lại tiếp tục với tay vào bên trong.

Lê Tuyết đang cầm hai cuốn sách trong tay.

Một cuốn đã nát bươm như thể bị ai đó xé nhỏ ra vậy.

Thanh Minh khẽ nheo mắt.

Hắn đã nhìn ra được vết ố đen ở giữa cuốn sách, đó chính là do máu khô để lại.

Và cuốn sách còn lại...

"Sư muội... cái này?"

Cuốn sách đã bị cháy xém một nửa.

Không, phần bị đốt cháy quá nhiều đến mức khó có thể gọi đó là một cuốn sách.

Ở bìa sách vẫn còn mập mờ vài kí tự dường như là đề mục.

"NHỊ THẬP TỨ", "MAI". Rồi "PHÁP".

Dù nó không được hoàn hảo, nhưng chỉ với mấy kí tự đó thôi thì hắn cũng đoán được chỉnh thể của cuốn sách là gì rồi.

"...Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp."

Tất cả mọi người đều không thể giấu được sự ngạc nhiên.

Ðây chính là bí kíp Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm pháp mà sư môn đã dày công tìm kiếm. Tất nhiên hơn một nửa đã bị thiêu rụi nên cũng không thể gọi là bí kíp nữa.

Nàng ta nhìn hai cuốn sách trên tay rồi lặng lẽ đặt nó xuống nền đất.

Sau đó quay lại chỗ ngồi, nhìn lại những cuốn sách lần nữa rồi mới mở lời.

"Phụ thân..."

Giọng nói của Lưu Lê Tuyết đã trầm hơn so với bình thường một chút.

"Phụ thân ta vốn là đệ tử của Hoa Sơn."

Nhuận Tông nuốt nước bọt.

Cảm thấy giọng nói không giống như thường ngày của Lưu Lê Tuyết như thể đang hấp dẫn hắn.

"Ðệ tử đã chạy trốn khỏi Hoa Sơn. Người không muốn sống với tư cách là một đệ tử của Hoa Sơn. Người đã bỏ lại môn phái của mình và chạy trốn."

"..."

"Và cũng là..."

Lưu Lê Tuyết khẽ nhắm hai mắt lại.

"Người không bao giờ quên đi Hoa Sơn. Người đã trốn chạy khỏi đó nhưng đến giây phút cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc nó. Vậy nên..."

Giống như một tên ngốc vậy...

Cứ nhắm mắt là cảnh tượng ấy lại hiện ra. Màn đêm u tối.

Và hình ảnh của người phụ thân không ngừng vung kiếm với gương mặt đau khổ đến mức không thể diễn tả thành lời.

Dù trời mưa dông hay có tuyết rơi, ông ấy lúc nào cũng luyện kiếm. Dù bàn tay đã kiệt sức, đôi môi nứt nẻ, còn sức khỏe cũng đã suy kiệt.

Lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng vậy.

Trong kí ức của nàng, phụ thân lúc nào cũng luyện kiếm.

Thế nhưng Lưu Lê Tuyết vẫn không thể biết tại sao phụ thân lại tự ép bản thân mình đến vậy.

Từ lúc nàng bắt đầu có nhận thức, nàng đã thấy ông ấy luyện kiếm rồi. Dù tuyết có rơi, dù nắng có rát, ông ấy vẫn ở đó không ngừng vung kiếm, đến khi kiệt sức ngã quỵ xuống, ông ấy ôm chặt lấy cuốn bí kíp mà khóc nức nở.

Ðôi lúc ông ấy khổ não, đôi lúc nổi giận, và cũng có lúc ông ấy gào lên như một con thú.

Ta sẽ quay lại.

Ông ấy nắm lấy tay Lưu Lê Tuyết rồi nói.

- Đến khi ta có thể khiến cho hoa mai nở một cách hoàn mỹ, thì khi ấy ta sẽ nắm tay con quay về Hoa Sơn. Và cầu xin sự tha thứ của các trưởng bối sư môn.

- Ta nhất định sẽ làm cho hoa mai nở.

Lưu Lê Tuyết chầm chậm mở mắt.

"Phụ thân ta muốn quay về Hoa Sơn."

"..."

"Có lẽ vì vậy nên ông ấy đã nghĩ mình phải có một danh phận. Bởi vì ông ấy đã quay lưng bỏ mặc sơn môn. Cho nên sẽ không ai tha thứ nếu ông ấy quay về tay trắng."

"...Vậy cuốn bí kíp đó..."

Lưu Lê Tuyết khẽ gật đầu.

"Phụ thân nghĩ mình phải khôi phục lại nó. Bởi vì nếu như hoa mai có thể nở lại ở Hoa Sơn nhờ cuốn bí kíp được ông ấy khôi phục, vậy thì ông ấy cũng có thể tự tha thứ cho bản thân mình."

Bạch Thiên bất giác thở dài trước câu nói ấy.

Khôi phục?

Bằng thứ đó ư?

'Ðúng là chuyện không thể tin được...'

Khôi phục chỉ có thể khi người thực hiện nhận biết được nguyên hình của nó. Vậy nên, việc tìm lại nguyên hình của cuốn bí kíp đã bị thiêu rụi mất một nửa chẳng khác nào đi tìm hạt cát giữa sa mạc.

"Hừmm."

Thanh Minh thở dài nhìn Lưu Lê Tuyết.

"Vì vậy nên?"

Lưu Lê Tuyết yên lặng nhìn đống sách bí kíp võ công.

Cuốn Thức Thập kia là kết quả từ công sức mà phụ thân đã miệt mài nghiên cứu Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp ngày đêm.

"Càng ngày ông ấy càng suy yếu. Bởi vì ông ấy cứ cố bám lấy những việc nằm ngoài khả năng của mình khiến cơ thể bị bào mòn."

"..."

Quan trọng hơn là thứ bị suy yếu không chỉ có cơ thể.

Trước khi qua đời, ông ấy không khác gì một người cuồng tín. Ông ấy vung kiếm bằng một cánh tay gầy guộc như cành cây xơ xác trong mùa đông, và điên cuồng đọc cuốn bí kíp bằng một đôi mắt lồi ra như sắp chết. Ông ấy cứ không ngừng viết ra những suy nghĩ của mình, rồi xác lập lại tất cả mọi thứ.

Thế nhưng.

Ðến cuối cùng, ông ấy vẫn không thể chạm tới kiếm pháp Hoa Sơn.

Vào một ngày tuyết rơi xuống không ngừng.

Ông ấy vẫn không ngừng điên cuồng vung kiếm mặc kệ bão tuyết đang hoành hành. Cuối cùng ông ấy thổ huyết mấy lần. Rồi xé nát cuốn bí kíp ông đã ấp ủ bấy lâu nay.

- Ta không thể với tới. Ta! Ta... ta không thể với tới...

Hình ảnh phụ thân khóc đến rợn người đã khắc sâu vào trí nhớ của Lưu Lê Tuyết.

Tuyết nhi...

Phụ thân hấp hối nắm chặt lấy bàn tay của Lưu Lê Tuyết nói.

- Con nhất định phải khiến cho hoa mai nở. À không, con tuyệt đối không được ám ảnh bởi hoa mai. Không được. Không được. Con... Không! Con không được. Con không được giống như ta.

Lưu Lê Tuyết khi ấy không thể hiểu được câu nói đó.

- Sư môn có tha thứ cho ta không... Liệu họ có tha thứ cho kẻ đã quay lưng rời đi không... Ta muốn nhìn thấy hoa mai của Hoa Sơn quá... Hoa mai...

Ðó là lời trăn trối của phụ thân.

Lưu Lê Tuyết đã sống trong túp lều ấy cùng với thi thể của phụ thân suốt mấy ngày liền. Nàng không ăn không uống, chỉ lặng lẽ ghép từng mảnh, từng mảnh bí kíp đã bị xé nát vung vãi bên cạnh thi thể đã lạnh ngắt của phụ thân.

Ðúng lúc ấy, có một người đã tìm đến túp lều. Huyền Tông đã chạy đến đây sau khi nhận được bức thư cuối cùng từ người phụ thân của nàng khi ông đã sớm linh cảm được chuyện này.

Ông ta đã bật khóc thống khổ ngay tại chỗ khi phát hiện ra Lưu Lê Tuyết đang nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết.

- Cái tên ngốc nghếch này...! Làm sao đây! Ngươi bảo ta phải làm sao đây!

Huyền Tông ghì chặt lấy hài tử nhỏ bé ấy nức nở khóc. Hơi ấm từ bàn tay Huyền Tông vương lại sau lưng Lưu Lê Tuyết.

Vẫn còn.

Lưu Lê Tuyết nói bằng một giọng vô cảm.

"Phụ thân là đồ ngốc."

"..."

"Tuy đã rời môn, nhưng thực lòng phụ thân chưa bao giờ bỏ rơi Hoa Sơn cả. Dường như phụ thân đã mong đợi một cuộc sống khác khi bỏ chạy khỏi Hoa Sơn, thế nhưng, phụ thân mới chính là người ám ảnh về Hoa Sơn hơn bất cứ ai. Vì vậy mà ông ấy đã sống dằn vặt, hối hận, đau khổ suốt đời."

Ánh mắt của nàng dán chặt vào đống lửa đang cháy bừng bừng.

Lưu Lê Tuyết vẫn chưa thể hiểu hết về phụ thân của mình.

Nếu Hoa Sơn đã quan trọng với phụ thân như vậy, vậy thì tại sao ông lại rời bỏ Hoa Sơn chứ? Mà nếu đã rời bỏ rồi thì phụ thân phải quên đi, tại sao vẫn không buông bỏ được sư môn chứ. Và nếu phụ thân đã nhớ Hoa Sơn đến thế, tại sao ông vẫn không thể quay đầu trở về?

Chuyện này thật sự rất khó hiểu với Lưu Lê Tuyết.

"...Sư thúc."

Ðường Tiểu Tiểu vừa mở miệng đã ngay lập tức mím chặt môi như thể không thể nói là lời này.

Nàng ta phải nói lời nào đây?

Ðường Tiểu Tiểu không thể tìm ra bất cứ một lời nói phù hợp nào với Lưu Lê Tuyết. Bởi vì nàng hiểu, trong giọng nói điềm tĩnh ấy chất chứa biết bao nhiêu điều tâm sự.

Ðúng lúc ấy, Chiêu Kiệt vẫn lặng yên lắng nghe từ nãy tới giờ lên tiếng.

"Nhưng mà..."

Ánh mắt của hắn hướng về phía bí kíp.

"Tại sao Chưởng môn nhân lại không lấy cuốn bí kíp đó về? Dù chỉ còn lại nửa cuốn, nhưng đó vẫn là Nhị Thập Tứ Thức..."

"Thứ đó không dùng được."

Thanh Minh nói bằng một giọng thờ ơ.

"Nếu Chưởng môn nhân đem nó về Hoa Sơn, chắc chắn sẽ có người đứng ra nhận trách nhiệm khôi phục nó. Nếu vậy thì Hoa Sơn tiêu thật rồi. Bởi vì tất cả mọi người sẽ chỉ nhận lấy đau khổ vì cứ mãi ám ảnh với việc bất khả thi này."

Niềm hy vọng không có căn cứ còn tàn khốc hơn cả nỗi tuyệt vọng.

Hoa Sơn khi đó không tồn tại người có thể khôi phục Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. À không, nói chính xác hơn thì đó chính là việc bất khả thi đối với bất kỳ ai trong thiên hạ.

Cho dù người đó có là Thanh Minh đi chăng nữa, nếu hắn không biết nguyên gốc của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà vẫn muốn khôi phục nguyên trạng cuốn bí kíp này, thì hắn sẽ chỉ có thể sáng tạo ra một kiếm pháp mới khác hoàn toàn với kiếm pháp ban đầu, chứ không thể chạm tới bản gốc của Mai Hoa Kiếm Pháp.

'Ðúng là ngu ngốc...'

Thanh Minh mím chặt môi. Quá ngu ngốc, và quá khờ dại. Thế nhưng...

'Chắc hắn tha thiết lắm.'

Bởi vì hắn đã không quay về và chết cùng Hoa Sơn. Hắn ta muốn tìm ra chìa khóa hồi sinh Hoa Sơn bằng mọi giá.

Dù cho đó cũng chỉ là một sự ám ảnh vô ích.

"Vì vậy nên sư thúc..."

"Không."

Lưu Lê Tuyết lắc đầu.

"Ta không ủng hộ phụ thân. Phụ thân đã bỏ rơi Hoa Sơn. Ta không thể tha thứ cho ông ấy với tư cách là đệ tử Hoa Sơn được."

"...Sư thúc."

"Mặc dù Chưởng môn nhân nói đã tha thứ cho ông ấy, nhưng đó không phải là chuyện có thể nhận được sự tha thứ là xong. Một người đã bỏ rơi sư môn sao có thể xứng đáng nhận được sự tha thứ chứ. Vì thế..."

Lưu Lê Tuyết ngừng lại, khẽ nhắm mắt khi nhắc tới chuyện cũ,

"Ðừng nói lời vô ích nữa..." Giọng Lưu Lê Tuyết trầm xuống.

Mọi người đều biết mấy lời an ủi bây giờ đều sẽ trở nên thật sáo rỗng, nên họ chỉ nhìn nhau rồi thở dài.

Ðúng lúc ấy, Thanh Minh khẽ nói.

"Ðược rồi, ngủ đi."

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn.

"Lời cần nói cũng đã nói cả rồi, đây cũng có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu. Mọi chuyện chỉ đơn giản là trên đường đi qua ghé ngang thăm mộ phần phụ thân thôi mà. Không phải sao?"

"Thanh Minh!"

Bạch Thiên đứng bật dậy với gương mặt cau có.

Thế nhưng Lưu Lê Tuyết lại gật đầu với một thái độ thản nhiên như không.

"Ðúng vậy."

Ðương sự đã nói như vậy rồi, Bạch Thiên cũng chẳng còn gì để nói nữa. Lưu Lê Tuyết nói bằng một giọng lãnh đạm.

"Ta chỉ muốn ghé qua thăm ông ấy một chút thôi. Chắc hẳn ông ấy sẽ vui lắm nếu biết Hoa Sơn đã tìm lại được dáng vẻ ngày xưa."

Thế nhưng Thanh Minh chỉ uể oải đứng dậy.

"Người đã chết thì cũng chỉ là cái xác mà thôi."

"...Ta biết."

"Thế mà ta cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm cơ. Ta ngủ đây. Nếu các ngươi muốn sáng mai lên đường sớm thì cũng mau ngủ đi. Chúng ta phải chạy nhanh hơn để bù lại việc đã lãng phí đi ngày hôm nay."

Rồi hắn lững thững bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Các môn đồ khác bất mãn nhìn theo sau bóng lưng của hắn.

Lưu Lê Tuyết nói.

"Sư huynh."

"Hửm?"

"Chúng ta cũng đi ngủ thôi."

"...Phải. Ði ngủ thôi."'

Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù hắn không buồn ngủ, nhưng Thanh Minh cũng đã nói vậy rồi, nếu cứ tiếp tục thức thế này cũng không phải là một chuyện hay đối với Lưu Lê Tuyết.

"...Cảm ơn vì muội đã nói ra nhé."

"Không đâu."

Lưu Lê Tuyết lại ngước mắt lên nhìn màn đêm u tối.

"Bởi vì muội chẳng còn gì cả."

Bây giờ.

Lưu Lê Tuyết mở mắt.

Nàng quay sang nhìn xung quanh với ánh mắt hoang mang. Nàng thấy các môn đồ Hoa Sơn đang nằm lăn lóc ngủ khắp nơi.

'...Từ bao giờ mà?'

Nàng tạm thời không thể nhớ ra.

Nàng chỉ nhớ đã cùng bọn họ vào lều và nằm cạnh nhau...

'Chắc họ mệt lắm nhỉ?'

Có vẻ là vậy. Bởi vì bọn họ đang ngủ say như chết.

Ðúng lúc ấy, một giọng nói vang lên bên tai Lưu Lê Tuyết.

"...Sư thúc."

Ðường Tiểu Tiểu đang nhắm mắt, lẩm nhẩm như muốn nói điều gì đó.

"...Sư thúc..."

Có vẻ như nàng ta đang ngủ mơ.

Lưu Lê Tuyết nhìn thấy cảnh ấy thì khẽ nhắm mắt lại. Thế nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy một nỗi bất an nhỏ nên đã ngẩng đầu dậy.

'Không có.'

Nàng không nhìn thấy Thanh Minh trong số những người đang ngủ trong lều.

'Ðâu rồi?'

Lưu Lê Tuyết khẽ đứng dậy.

Nàng nhẹ nhàng rời khỏi lều. Thế nhưng, nàng vẫn không thấy Thanh Minh bên cạnh đống lửa.

Sau một hồi ngó nghiêng xung quanh, Lưu Lê Tuyết bỗng đơ người. Và rồi nàng bắt đầu khẽ bước đi.

Róc rách.

Tiếng rượu rót xuống mộ.

Ngôi mộ lác đác cỏ dại bắt đầu thấm nước.

Sau khi dốc cạn một bình, Thanh Minh mở nắp bình mới. Rồi lại rót xuống mộ.

Cuối cùng, hắn ngậm bình rượu lên môi.

Thanh Minh không ngần ngại khừ một tiếng, liếm môi. Rồi hắn làu bàu.

"Ðúng là một tên ngốc."

Hắn hoàn toàn không thể hiểu được ông ta.

Mặc dù không muốn bỏ rơi Hoa Sơn, nhưng nếu đã bỏ môn phái đang lụi bại rồi thì ngươi cũng phải cố mà sống cho tử tế chứ. Hơn nữa, làm sao ta có thể ủng hộ ngươi khi ngươi còn có cả tiểu nữ nhi nữa mà vẫn ám ảnh những điều nằm ngoài khả năng của mình như vậy được.

Ðúng là một kẻ ngu ngốc, thần kinh, đáng thương. Thế nhưng...

"Nhưng ta rất thích mấy người thần kinh đấy." Thanh Minh bật cười.

Biểu cảm của hắn biến đổi sau một lúc tự cười. Hắn ngồi trước mộ, uống rượu rồi thở dài. Sau khi thở dài, hắn bộc bạch lòng mình.

"...Ta xin lỗi."

Thanh Minh biết. Ðó là lỗi của ta.

Làm sao hắn có thể trách tội những người đã rời bỏ môn phái đang lụi bại này? Làm sao hắn có thể yêu cầu người khác cố bám trụ để rồi cùng rơi xuống vực với môn phái đang lụi bại được?

Những người ở lại là những người vĩ đại, nhưng những người rời đi cũng không sai.

"Sao ngươi phải làm như vậy chứ. Cái tên ngốc này..." Nếu đã bỏ đi thì ngươi phải quên đi chứ.

Tại sao ngươi cứ ngu ngốc ôm nó trong lòng để rồi phải hối hận cả đời như vậy hả.

Cái tên ngốc này.

"Ta..."

Thanh Minh tựa lưng vào nấm mộ, ngước đầu nhìn trời cao.

"Rất muốn đến Bắc Hải."

Máu trong người hắn đã sôi sục từ lúc nghe tới Ma Giáo.

Nếu như không có Huyền Tông ở bên cạnh, thì hắn đã túm lấy cổ áo Pháp Chỉnh hỏi ở đâu rồi. Hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì có liên quan tới Ma Giáo trên thế gian này.

Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh các huynh đệ đã chết trên đỉnh Thập Vạn Ðại Sơn lại hiện ra.

Cứ mỗi lần như thế.

"Dù sao thì ta cũng không thể đi được. Dù sao thì..."

Nếu như hắn có mệnh hệ gì, thì Hoa Sơn sẽ lại lụi bại giống như trước. Bởi vì nếu không còn Thanh Minh, Hoa Sơn của bây giờ sẽ không thể chống đỡ nổi sự kiểm soát của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia.

Khi Hoa Sơn lụi bại, những người như phụ thân của Lưu Lê Tuyết lại xuất hiện.

Hắn không thể để chuyện đó xảy ra được. Không thể.

Bởi vì hắn không thể mắc một sai lầm tận hai lần.

Cho dù cơ thể hắn có mục rữa và chết đi, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy một lần nữa. Nếu như Hoa Sơn lại lụi bại, thì có chết, hắn cũng không thể nhắm mắt.

"Mặc dù ta không có tư cách tha thứ cho ngươi..." Thanh Minh khẽ vuốt ve nấm mộ.

"...Bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi đi. Bởi vì hoa mai sẽ lại nở trên Hoa Sơn."

Rồi hắn ngửa cổ tu rượu ừng ực. Rượu trôi đến đâu, nỗi buồn cũng theo đó cuốn xuống.

"Ðúng rồi."

Thanh Minh đặt bình rượu xuống, lảo đảo đứng dậy.

"Ngươi muốn thấy hoa mai lắm phải không?"

Xoẹtttttt.

Tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ vang lên trong rừng sâu tĩnh mịch.

"Nếu ngươi đã muốn thì phải xem chứ. Ngươi muốn xem hoa mai lâu như vậy rồi, ta phải cho ngươi xem chứ. Phải không?"

Thanh Minh vừa lảo đảo như say rượu vừa hạ kiếm xuống.

Hắn lặng lẽ nhắm mắt. Dường như hắn đã thấy.

Hình ảnh của một người không ngừng vung kiếm trong khu rừng sâu không một bóng người này.

Hình ảnh của một người đau khổ vì không thể buông bỏ, chỉ mãi đắm chìm vào sự ám ảnh về một thanh kiếm.

Giống như...

Xoẹttt.

Kiếm của Thanh Minh bắt đầu chuyển động.

Hắn bắt đầu bằng Mai Hoa Tiềm Khai, rồi thi triển Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Ðó là Mai Hoa Kiếm Pháp chân chân chính chính không thể hoàn hảo hơn.

Hoa mai của Hoa Sơn mà phụ thân của Lưu Lê Tuyết đã theo đuổi cả một đời đang được tái hiện trên đầu lưỡi kiếm của Thanh Minh.

Nhìn đi.

Tên ngốc này.

Ðây là hoa mai của Hoa Sơn mà ngươi luôn muốn thấy đấy.

Nó đã biến mất một lần.

Và đã phải trải qua rất nhiều năm để nở lại.

Hoa Mai của Hoa Sơn được vẽ bằng Mai Hoa Kiếm Pháp hoàn hảo đã biến vùng đất cằn cỗi này trở thành một khu rừng tràn ngập sắc mai đỏ.

Nơi nào có hoa mai của Hoa Sơn nở, nơi đó chính là Hoa Sơn.

Vậy nên nơi đây cũng là Hoa Sơn.

Một người đang múa kiếm giữa rừng mai.

Giống như đang cố cắt đứt những nỗi tiếc nuối không thể gửi gắm. Lưỡi kiếm của hắn tuy đẹp, dứt khoát, nhưng lại thấm đượm nỗi buồn không thể tả xiết.

Và...

Lưu Lê Tuyết khẽ nhắm mắt sau khi nhìn thấy một rừng mai nở.

'Phụ thân...'

Mi mắt nàng khẽ run rẩy. Và một giọt nước mắt tràn ra.

Con đã tìm thấy hoa mai của mình chưa?

Vẫn chưa.

Vẫn chưa đâu.

Nhưng...

Lưu Lê Tuyết mở mắt.

Cả rừng mai đang lan tỏa như trong giấc mộng.

'Ðến một lúc nào đó...'

Đóa hoa mai hoàn hảo nhất sẽ nở trên đầu lưỡi kiếm của nàng.

Khi đó, phụ thân nang cũng có thể thanh thản ra đi rồi.

Đến một lúc nào đó.

Đúng vậy. Một lúc nào đó.

***

"Chưởng môn nhân, lũ trẻ trở về rồi."

"Hừm. Tốt rồi."

Huyền Tông gật đầu với tâm trạng đầy phức tạp khi nhìn thấy nhóm Bạch Thiên ở phía xa.

'Mất nhiều thời gian hơn ta nghĩ.'

Thời gian càng lâu thì hắn càng lo lắng liệu có phải đã xảy ra chuyện gì đó chẳng lành? Nếu các môn đồ có thể hiểu được cho nhau thì tốt biết mấy. Lưu Lê Tuyết quá mẫn cảm với những chuyện liên quan đến phụ thân của mình. Và đứa trẻ ấy vẫn luôn đau đớn bởi những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Lý do Huyền Tông gửi những đứa trẻ kia đi cùng là ông mong rằng bọn họ có thể hiểu cho nỗi đau khổ trong lòng Lưu Lê Tuyết.

Không biết chừng khoảng trống trong tim mà sư môn không thể khỏa lấp cho nàng ấy, các môn đồ khác lại có thể làm được điều đó.

Nhưng, đôi khi việc chia sẻ niềm đau cũng vô cùng nguy hiểm.

Huyền Tông hướng khuôn mặt căng thẳng về phía Lưu Lê Tuyết và xem xét biểu cảm của nàng ta.

"A..."

Nhìn thấy hình ảnh Lưu Lê Tuyết dần đến gần, Huyền Tông khẽ cảm thán trong lòng. Nụ cười bình yên dần xuất hiện trên của khuôn mặt.

Từ lúc nào, Bạch Thiên dẫn đầu nhóm và đến trước mặt của Huyền Tông.

"Chưởng môn nhân, chúng con đã bình yên quay trở về."

"Ðược rồi. Các con đã vất vả nhiều rồi."

"Vâng!"

Huyền Tông hướng ánh mắt về phía Lưu Lê Tuyết.

"Mọi chuyện vẫn tốt đẹp cả chứ?"

"Vâng, Chưởng môn nhân."

Huyền Tông yên lặng xem xét khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết. Rõ ràng là so với lúc xuất phát đã khác rất nhiều.

"Sắc mặt của con tốt lắm."

Sự bất an được che giấu đằng sau biểu cảm vô cảm đã biến mất, bây giờ khuôn mặt của nàng đã khiến người nhìn vào cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tất nhiên đối với những người không hiểu Lưu Lê Tuyết thì sẽ chỉ thấy một biểu cảm duy nhất là vô cảm mà thôi.

"Con đã cảm thấy dễ chịu hơn chưa?"

"Rồi ạ."

"Vậy là được rồi."

Huyền Tông gật đầu hài lòng. Lưu Lê Tuyết cúi đầu im lặng, sau đó nàng xoay người hòa mình vào đoàn của Bạch Thiên một cách tự nhiên.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Lưu Lê Tuyết, Huyền Tông thầm mỉm cười.

'Tuyết nhi đã hòa nhập được với mọi người rồi.'

Lưu Lê Tuyết trong quá khứ không thể hòa nhập vào bất cứ đâu tại Hoa Sơn.

Từ khoảnh khắc nắm tay Huyền Tông trèo lên Hoa Sơn. Nàng ta đã trở thành môn đồ của Hoa Sơn và sống như thể đó chính là sứ mệnh của nàng. Vậy nhưng, nàng chưa bao giờ có thể thân thiết với các môn đồ Hoa Sơn khác.

Ðương nhiên đó không phải là lỗi của Lưu Lê Tuyết.

Ðó là một cách sống. Và Huyền Tông không muốn tranh luận đúng sai về cách sống của một người nào đó. Ngay cả khi đó không phải là hình ảnh mà hắn mong muốn thì cách sống của Lưu Lê Tuyết vẫn rất đáng được tôn trọng.

Vậy nhưng.

Huyền Tông mỉm cười hiền hòa.

Lưu Lê Tuyết khi đứng bên cạnh những đứa trẻ kia trông ổn hơn rất nhiều.

'Cuối cùng, đứa trẻ đó cũng đã thay đổi được Lưu Lê Tuyết.'

Huyền Tông hướng ánh mắt về phía Thanh Minh.

Thời điểm Lưu Lê Tuyết bắt đầu thay đổi cũng chính là thời gian Thanh Minh bái nhập Hoa Sơn. Huyền Tông không biết Thanh Minh đã dùng cách gì để thay đổi con bé, nhưng lý do cũng chẳng còn quan trọng nữa.

'Tên tiểu tử đó rốt cuộc sẽ thay đổi Hoa Sơn nhiều như thế nào đây?'

Cho đến thời điểm này, rất nhiều thứ đã thay đổi. Nhưng nhất định, Thanh Minh sẽ không chỉ dừng lại ở mức độ này.

Sau này sẽ còn rất nhiều, rất nhiều điều thay đổi nữa.

Huyền Tông nhìn Thanh Minh đấy tự hào và mãn nguyện.

Ngay khi những chiếc xe bò đến nơi, Thanh Minh đã vội vàng chạy lại kiểm tra đồ vật bên trong.

'Tiểu tử này cũng thật tỉ mỉ.'

Ðúng vậy. Ðúng vậy.

Một người dẫn dắt cả một môn phát thì cũng cần có đức tính như...

"Bạch Thương sư thúc."

Thanh Minh lập tức nghiêng đầu gặng hỏi.

"Hả?"

Ðột ngột bị chỉ mặt điểm tên, Bạch Thương khẽ quay qua nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt run rẩy. Thanh Minh nheo nheo mắt dò hỏi.

"Có một đồng xu đã biến mất."

"..."

Bạch Thương hoảng hốt trưng ra vẻ mặt đầy oan ức.

"Không lý nào lại như vậy được! Ngoài thời gian ngủ ra ta đã canh chừng không để bất kỳ ai lại gần cho dù là một con kiến."

"Cái gì? Sức thúc dám ngủ khi đang trông tiền ư? Cái lão già này, lão có còn tỉnh táo không đấy? Ở đâu ra cái kiểu người giữ tiền mà dám ngủ thế này chứ hả?!!"

"..."

Bạch Thương phụng phịu trả lời.

"Mà cũng có gì to tát đâu kia chứ? Mất có mỗi một đồng xu mà cũng."

"Cái gì? Mỗi một đồng xu áaaaa?"

Ðồng tử trong mắt Thanh Minh bắt đầu đảo lia lịa.

"Sư thúc nghĩ mà xem, nếu như ta bán sư thúc đi thì có thể thu về nổi một đồng xu không? Hả? Hoa Sơn từ khi nào đã trở thành phú hào giàu có đến mức coi thường một đồng xu chứ? Vậy mà sư thúc lại là đệ tử Tái Khuynh Các kia đấy? Ô hô hô hô?"

"Không, không phải."

Bạch Thương hoảng hốt quay đầu về phía Chưởng môn nhân. Vậy nhưng ông ấy lại cố tảng lờ nhìn về hướng khác.

'Ngài đừng có giả vờ như không biết gì như vậy chứ?'

"Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ" - người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm.

Ôi trời ơi.

Huyền Tông liên tục thúc giục mọi người lên đường.

Hắn làm như vậy vì rất nhiều lý do. Nhưng lý do lớn nhất đó là Hoa Sơn đã thiếu vắng Chưởng môn nhân quá lâu rồi.

Khác với các môn phái khác, khi Chưởng môn nhân hay các trưởng lão đi vắng thì sẽ có những người khác thay họ điều hành công việc thường ngày, Hoa Sơn khi vắng đi ba Huyền Tử bối thì không thể vận hành một cách trơn tru được.

Vì vậy mà bọn họ cần về Hoa Sơn càng nhanh càng tốt.

"Chưởng môn nhân! Ðằng kia?"

"Ô?"

Huyền Tông ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Nhờ di chuyển không ngừng nghỉ, bọn họ đã có thể nhìn thấy hình bóng của Hoa Sơn từ phía xa.

"Chúng ta về đến Hoa Sơn rồi."

Mặc dù họ mới rời khỏi nơi này chưa được một tháng, nhưng tâm trạng của tất cả lúc này chắc khác nào đã rời khỏi Hoa Sơn vài năm vậy.

Những bước chân kiệt sức của các môn đồ Hoa Sơn dường như đã được tiếp thêm sức mạnh.

Bạch Thiên nhìn thấy Hoa Sơn trước mặt, hắn không kìm lòng được mà nở một nụ cười hạnh phúc.

"Cuối cùng chúng ta cùng đã về đến nhà rồi."

"Sư thúc! Chúng ta đã rời khỏi đây một thời gian quá dài!"

"Ðúng vậy! Ðã lâu lắm rồi! Nhờ có ai đó mà dường như thời gian đó còn có vẻ còn dài hơn bình thường. Ta đã phải lao tâm khổ tứ như thế nào vì mỗi ngày đều lo lắng cái tên tiểu tử đó sẽ gây ra chuyện gì đó. Cảm giác như đã già đi mất tuổi vậy?!"

"Nói đến gây chuyện thì chẳng phải sư thúc mới là người... Dạ, dạ không có gì đâu ạ."

Nhuận Tông lén lút nhìn về chỗ khác để né tránh ánh mắt đang trợn ngược lên của Bạch Thiên.

Lão già này trước kia còn giả vờ ôn hòa, không biết từ khi nào lại đi uy hiếp người khác bằng sức mạnh như thế này chứ?

'Tất cả đều bị nhiễm cái tên tiểu tử đó hết rồi!'

Phải như thế này thì Hoa Sơn mới có thể đứng vững hay sao?

"Dù sao thì cũng nhanh lên! Trong hôm nay chúng ta phải về đến Hoa Sơn mới được!"

"Vâng! Sư thúc!"

Ngay khi Bạch Thiên định rảo bước hừng hực khí thế về phía trước thì.

"Nhưng mà, sư thúc ơi!"

"Hả?"

Bạch Thiên quay lại nhìn Chiêu Kiệt. Từ lúc nào khuôn mặt Chiêu Kiệt đã xám xịt đi tỏ vẻ lo lắng như sắp chết đến nơi.

"Con làm sao đấy?"

"Ðằng kia"

"Hả? Cái gì?"

"Ðằng kia kìa!"

Chiêu Kiệt hếch hếch hàm về một phía. Và nơi hắn hướng đến là một chiếc xe bò và Thanh Minh đang nằm trên đó.

"Lại có vấn đề gì với tên tiểu tử đó hả?"

"Không phải Thanh Minh. Ý con là mấy cái xe bò ấy."

"Xe bò? Xe bò làm sao?"

Chiêu Kiệt ngập ngừng đôi chút như không muốn nói thẳng ra.

"Chắc là chúng ta sẽ không phải kéo mấy cái xe kia lên Hoa Sơn đâu nhỉ?"

"..."

Không phải 1 cái, mà tận 4 cái xe bò.

Bạch Thiên cười méo mó khi nhìn thấy hình ảnh những chiếc xe bò oai vệ chất đầy tiền và hành lý.

Ầyyyy.

Lý nào lại vậy.

***

"Mọi người sắp về đến nơi rồi nhỉ?"

"Ta nghe nói hôm nay bọn họ sẽ về đến Hoa Sơn đấy."

Các môn đồ Hoa Sơn đứng trước sơn môn xoa xoa tay đầy mong chờ.

Tính theo ngày thì hôm nay bọn họ phải về đến nơi rồi.

"Hôm nay bọn họ vẫn chưa về sao? Nếu theo lịch trình thì họ phải về từ sáng sớm hôm nay rồi mới phải?"

"Chúng ta hãy đợi thêm một lát nữa đi."

Vân Nham nhìn về phía dưới núi với khuôn mặt đầy lo lắng.

'Rõ ràng trong thư có nói hôm nay bọn họ sẽ về đến nơi rồi mà nhỉ?'

Ðương nhiên lịch trình một chuyến đi dài cũng có thể thay đổi vì nhiều vấn đề phát sinh. Việc bị trì hoãn một hai ngày cũng hết sức là bình thường.

Biết là vậy, nhưng ở vị trí người chờ đợi hắn vẫn cứ thấp thỏm không yên.

"Ðã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Lần này là lần thứ bao nhiêu huynh hỏi câu này rồi hả? Ta đã nói là đã chuẩn bị xong xuôi hết ngay từ đầu rồi mà"

Vân Nham mỉm cười trước câu trả lời đầy cộc cằn đó.

'Bây giờ ta mới hiểu được vì sao Huyền Linh trưởng lão lại vất vả chuẩn bị đồ ăn như vậy.'

Trước kia hắn luôn nghĩ Huyền Linh cứ làm quá, nhưng khi đứng trên lập trường của một người chờ đợi, hắn dường như đã đồng cảm được với tâm trạng đó.

Họ là những người đã lập được công trạng trăm năm mới có. Trong lòng hắn lúc này thực sự muốn cõng từng người từng người một chạy quanh Hoa Sơn vài vòng. Nhưng lực bất tòng tâm nên hắn muốn chuẩn bị một bữa cơm thật sung túc và ấm áp.

"Ðường xá xa xôi, Chưởng môn nhân có lẽ cũng đã kiệt sức. Vì vậy mà hôm nay dù rất vui cũng chỉ nên hoan nghênh một cách vừa phải rồi để cho ngài ấy đi nghỉ sớm."

"Vâng, sư thúc!"

"Sư huynh, huynh đừng lo lắng quá!"

Các môn đồ Hoa Sơn đã xếp hàng ngay ngắn đợi chờ trước sơn môn. Khi nghe tin Hoa Sơn đã giành được danh hiệu á quân và là môn phái có thành tích tốt nhất trong đại hội tỉ võ, tất cả bọn họ đã sung sướng đến mức có thể bay lên tận mây xanh.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón các sư huynh đệ đã giành được vinh quang cho tông môn bằng niềm vui chưa từng có.

Phải. Họ chưa bao giờ vui như thế này cả.

Ngay lúc ấy, môn đồ đứng hàng đầu tiên chỉ tay xuống phía dưới và hét lên.

"Ðằng, đằng kia!"

"Á! Thật này! Ðằng kia! Ở đằng kia kìa! Sư thúc!"

"Ô?"

Vân Nham nhanh chóng chạy lên phía trước.

"Ô ô ô!!"

Hình ảnh bốn người đang leo núi tựa như bay hiện ra trước mắt hắn ta.

Huyền Tông, Huyền Linh, Huyền Thương và cả Vân Kiếm đang đi phía sau nữa.

"Chưởng môn nhân!"

"Các trưởng lão!"

"Quan chủ!"

Các môn đồ Hoa Sơn lập tức cúi đầu hành lễ.

"Tham kiến Chưởng môn nhân"

"Chưởng môn nhân, người đã vất vả nhiều rồi!"

Huyền Tông với khuôn mặt nóng bừng nở một nụ cười nhân từ.

"Là do ta chậm chạp nên đã khiến các con vất vả rồi. Các con sao lại ra sơn môn đứng hết thế này?"

"Việc chúng con nên làm thôi ạ. Chưởng môn nhân."

Vân Nham vui vẻ mỉm cười.

Chúng con đứng đây để hoan nghênh những người đã lập công lớn quay trở về kia mà. Cho dù có phải đứng cả ngày cũng có xá gì đâu kia chứ?

"Người đã vất vả nhiều rồi. Chưởng môn nhân. Tất cả bọn con đều rất vui và tự hào trước việc Chưởng môn nhân đã dẫn dắt lũ trẻ và gặt hái được."

"Hahaha."

Huyền Tông bật cười.

"Ta chẳng làm gì cả. Tất cả đều là công lao của bọn trẻ hết đấy."

"Lũ trẻ sao có thể đạt được thành tựu như thế này nếu không có sự dẫn dắt của người kia chứ?"

Huyền Tông lắc đầu.

"Không đâu. Ta thực sự chẳng làm gì hết. Nếu như con muốn khen, hãy dành những lời có cánh đó cho bọn trẻ."

"Haha."

Như thường lệ, Chưởng môn nhân vẫn đẩy tất cả công lao về phía các môn đồ. Có điều, các môn đồ đáng lẽ ra phải theo sau bọn họ lại không thấy ở đâu cả?

"Nhưng bọn trẻ đi đâu rồi ạ?"

Trước câu hỏi đó, Huyền Tông đánh ánh mắt về hướng khác rồi trả lời.

"Bọn chúng sẽ sớm về đến đây thôi. A! Mà ta có chút chuyện ở bên trong nên đi trước đây. Thế nhé!"

"Dạ?"

"Lát nữa gặp lại!"

Huyền Tông nhanh chóng rảo bước về phía điện các của mình. Các trưởng lão cũng vội vàng theo sau ông ta.

'Ơ?'

Thậm chí ngay cả Vân Kiếm cũng cúi đầu đi theo phía sau các trưởng lão.

"Sư đệ?"

"Ta buồn đi tè quá. Lát nữa gặp lại nhé. Sư huynh!"

"Hả?"

Nhìn thấy bộ dạng Vân Kiếm vội vội vàng vàng như vậy, Vân Nham không khỏi thắc mắc. Tại sao tất cả bọn họ đều có vẻ gấp gáp như vậy nhỉ.

Ngay lúc ấy.

"Ðến rồi!"

"Ô!"

Vân Nham quay đầu lại.

Mặc dù bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng đúng như Chưởng môn nhân nói thì họ là những Bạch Tử bối và Thanh Tử bối đã có những chiến thắng vẻ vang làm rạng danh tông môn. Vì vậy mà hắn phải chào đón bọn họ thật nồng hậu mới được. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ rồi dang hai tay ra.

"Các con mau... Ớ?"

Lời nói của hắn nhanh chóng đứt đoạn. Ðôi mắt hắn trợn tròn lên một cách kinh ngạc.

Các môn đồ Hoa Sơn đang leo lên vách đá. Và.

"Hự ư ư ư ư ư ư..."

"Hự ư ư ư! Chết tiệt! Tại sao núi lại dốc như thế này được chứ?"

"Suýt, suýt nữa là ta đã rơi xuống vách đá lần thứ ba rồi đấy!"

Các môn đồ Hoa Sơn hai mắt xung huyết đang quấn chặt một sợi dây quanh mình và leo lên vách đá một cách khó khăn.

'Cái sợi dây kia là gì vậy...'

Một chiếc xe bò lớn dần xuất hiện từ phía sau các môn đồ thân yêu của hắn.

Vân Nham há hốc miệng.

'Tại sao lại kéo cái đó lên đây vậy?'

Ðiên mất thôi.

Ðường đến Hoa Sơn là những vách đá thẳng đứng đầy hiểm trở. Người bình thường còn chẳng dám leo lên. Ngay cả những người học võ công cũng đã từng gặp tai nạn trên hiểm lộ Hoa Sơn này.

Vậy mà các trò ấy lại còn kéo xe bò trên cái con đường đó á?

Lại còn không phải chỉ một cái.

"Áaaaaa"

Chiêu Kiệt nắm lấy phần cuối vách đá lò mặt lên và không ngừng la hét.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Dù sao cũng chỉ là tiền mà thôi! Ðổi ra ngân phiếu hoặc giao cho tiền trang cho rồi! Cái tên tiểu tử chết tiệt! Tại sao phải mang cái đống này lên tận đây hả cái tên điên kia!!!"

"Nói lắm thế?"

Ể?

Sau khi Chiêu Kiệt lên đến nơi, các Thanh Tử bối khác cũng lần lượt leo được lên sơn môn. Phía sau các sợi dây thừng mà bọn họ quấn quanh người là những chiếc xe bò cũng dần đến đích.

Phía trên chiếc xe bò là Thanh Minh. Hắn đang nằm chỏng chơ trên đó cùng một bình rượu trên tay. Vân Nham há hốc miệng ra.

"..."

Hắn cuối cùng đã nhận ra một điều.

'Bọn trẻ vốn dĩ đã như thế này rồi.'

Và hắn cũng đã cảm nhận sâu sắc rằng tại Hoa Sơn sẽ chẳng có sự kiện chào đón nào là bình thường cả.

"Aaaa! Tiểu tử thối này!"

Chiêu Kiệt vừa la hét ỏm tỏi vừa nằm dài trên mặt đất, còn Thanh Minh thì mỉm cười nhàn nhã.

"Phải tu luyện như thế thì mới có hiệu quả được chứ! Mới thể hiện được chút kỹ năng ở cái đại hội tỉ võ ao làng đó mà đã nghĩ tới chuyện sống yên ổn nhàn hạ qua ngày rồi hả? Trừ khi đổ đất vào mắt, không thì ta nhất định không chịu đứng yên nhìn cảnh đó đâu."

"Ðất? Ðổ đất vào là được chứ gì?"

Bạch Thiên vừa gào thét vừa gắng sức trèo lên, hắn gom một nắm đất rồi lao về phía Thanh Minh.

Nhưng ngay khi vừa chạy tới hắn lại bị đá văng ngược xuống vách đá.

"AAAA!"

Nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại, tất cả mọi người đều lẳng lặng cúi đầu.

'Bọn con sẽ không quên sự dũng cảm đó của sư thúc.'

'Tên tiểu tử vô lại đó càng ngày càng hết thuốc chữa.'

'Sư thúc còn sống chứ?'

Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng đó thì không ngừng tặc lưỡi.

"Chậc chậc. Ðúng là lười biếng mà."

Thanh Minh nốc rượu ừng ực rồi nhảy khỏi xe kéo. Các môn đồ khác sau khi cùng nhau bò lên khỏi vách đá thì cũng hoàn toàn kiệt sức, bọn họ nằm sấp trên đất, đến đầu còn không ngẩng lên nổi.

Cuối cùng Vân Nham không nhịn được nữa mà hỏi.

"Thanh Minh à."

"Hửm?"

"Không còn cách nào nhẹ nhàng hơn hả?"

"Ầy. Như thế đâu gọi là tu luyện."

"..."

A.

Phải rồi. Chắc chắn tên tiểu tử này sẽ trả lời như thế.

Một Thanh Minh hoàn toàn mới đã quy hoàn Hoa Sơn, Vân Nham nhận ra điều đó có ý nghĩa biết chừng nào.

"Dù sao thì, quay về được là tốt rồi."

"Ðúng rồi đấy lão sư. Quay về."

Thanh Minh đang định nói gì đấy nhưng đột nhiên lại bỏ ngang, hắn cau mày, sau đó từ từ bước đến chỗ mà các Bạch Tử bối và Thanh Tử bối đang xếp hàng sau lưng Vân Nham.

Tất cả mọi người đều chẳng hiểu đầu đuôi gì, không ai dám thở mạnh. Thanh Minh vỗ bộp bộp lên bắp tay và bắp chân của các môn đồ, rồi bỗng nhiên hắn nhăn mặt.

"Ơ hay, trong lúc ta vắng mặt mọi người đã làm gì vậy? Cơ thể teo lại một nửa rồi này?"

"..."

Một nửa?

Vân Nham ngơ ngác.

Nhìn vào là thấy đứa nào cũng có đủ khả năng ăn tươi nuốt sống bọn sơn tặc mà nó bảo teo một nửa là sao.

Thế cái bắp tay và cơ ngực vạm vỡ như muốn xé rách cả áo kia là gì hả?

"Nếu luyện tập đúng như lời ta nói thì không lý nào lại như thế này được?"

"Ơ. Nhưng mà..."

Nét mặt của bọn họ tràn đầy vẻ uất ức. Nhưng đáng tiếc là Thanh Minh không cho bọn họ cơ hội biện minh dù chỉ một câu.

"Cũng đúng. Con người thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ."

"Ðúng, đúng nhỉ?"

"Nhưng chưa chắc những người phía sau kia cũng sẽ suy nghĩ như thế đâu."

"Hả?"

Vì những người vừa mới kéo xe bò lên khỏi vách đá đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ bằng ánh mắt vô cùng oán hận.

"Trong khi chúng ta phải chịu cái cảnh khốn cực này thì bọn chúng lại ăn chơi vui vẻ quá nhỉ?"

"Nhìn mấy cái bắp tay yếu đuối kia đi. Ðấm một phát là gãy luôn đấy!"

"Phải giết chúng! Ta phải giết chúng!"

Các môn đồ của Hoa Sơn không có tội tình gì nhưng đột nhiên lại trở thành tâm điểm của sự chỉ trích chỉ vì bọn họ được đứng thoải mái ở đây.

"Chuyện đó..."

Ðúng lúc đó có một người vừa cười tủm tỉm vừa bước ra phía trước.

"Sư thúc!"

"Bạch Thương sư thúc!"

Mọi người khẩn thiết nhìn Bạch Thương như thể hắn là đấng cứu thế vậy.

Bạch Thương mỉm cười thật hiền từ, đưa tay chỉ về đỉnh núi ở phía đối diện.

"Liên Hoa Phong, một người."

"Dạ?"

"Chạy đi."

"..."

Một vài người sau khi trao đổi ánh mắt với nhau thì bắt đầu chạy cắm mặt về phía Liên Hoa Phong. Những người còn lại bây giờ mới hiểu được tình hình, dốc toàn lực chạy đến Liên Hoa Phong.

"Tránh raaaa!"

"Lại trò con bò gì nữa vậy trời? Sự kiện chào mừng hả?"

"Sự kiện chào mừng cái con khỉ, tránh ra!"

Những người vừa mới leo lên khỏi vách đá nhìn thấy các môn đồ chen lấn ngã đè lên nhau nhưng vẫn cố cắm đầu chạy lên Liên Hoa Phong thì cũng chật vật nắm lấy xe kéo.

"Trước tiên cứ vào trong cái đã. Vào thôi."

Lọc cọc. Lọc cọc.

Tiếng bánh xe kéo quay tròn nghe thê lương đến khó tả.

"Chậc. Nói tóm lại là, mình không thể rời bỏ vị trí này được."

Thanh Minh bước đi phía trước, các môn đồ của Hoa Sơn bèo nhèo thảm thương như những chiếc giẻ lau kéo xe đi sau.

Vân Nham nhìn thấy cảnh đó thì không thể không quan ngại sâu sắc.

'Sao không có ai quan tâm đến Bạch Thiên ở dưới vách đá hết vậy?'

Dù sao thì.

Có vẻ như Hoa Sơn mà Vân Nham từng biết đã quay trở lại rồi, hắn bất giác lắc đầu.

***

"Ða tạ và chúc mừng Chưởng môn nhân!"

"Người đã vất vả nhiều rồi."

"Ừm."

Huyền Tông gật đầu, vẻ mặt không thể nào hiền từ hơn.

Sau khi tắm rửa, mọi mệt mỏi chồng chất trong suốt chuyến đi dài đều đã được rũ bỏ, hắn không ngăn được vẻ hài lòng xuất hiện trên gương mặt.

"Trông coi Hoa Sơn trong suốt thời gian ta vắng mặt, các con đã vất vả nhiều rồi. Không có vấn đề gì lớn chứ?"

"Có vất vả gì đâu ạ. Chưởng môn nhân đi đường xa như vậy, tụi con ở đây sao dám nói ra hai chữ "vất vả" chứ. Hơn nữa, tin đồn Hoa Sơn làm náo động Thiếu Lâm Tự đã lan truyền tới tận Thiểm Tây này, bọn con ở đây cũng không khỏi bồn chồn."

"Ô hô. Tin đồn lan nhanh vậy sao?"

"Vâng. Nhờ vậy mà bọn con ở đây đều đồng lòng động viên cho mọi người, không khí lại càng vui vẻ hơn nữa."

Vẻ mặt vốn dĩ luôn duy trì sự điềm tĩnh của Vân Nham hôm nay cũng trở nên ửng đỏ. Vì đang ở trước mặt Chưởng môn nhân nên hắn không thể cư xử lỗ mãng, nhưng chính hắn cũng không thể ngăn cản niềm hạnh phúc nữa rồi.

"Hahahaha."

Huyền Tông bật cười sảng khoái.

Tự mình đánh giá những thành tựu đã đạt được đúng là khác một trời một vực với nghe từ miệng của người khác.

Hơn nữa người khác ở đây cũng không phải ai xa lạ mà lại chính là Vân Nham, vậy nên cảm giác bọn họ vừa hoàn thành một việc gì đó vô cùng lớn lao rồi quay trở về lại càng thêm chân thật hơn nữa.

"Ðúng là chuyện tốt mà. Nếu tin tức đó đã lan truyền đến tận Thiểm Tây trước cả khi bọn ta quay về, thì chẳng bao lâu nữa cả thiên hạ này đều sẽ biết thôi."

Nghe Huyền Thương nói vậy, Vân Nham vui vẻ gật đầu.

"Tất nhiên rồi, trưởng lão. Chắc người cũng đã thấy rồi, ở Hoa Âm náo loạn hết cả lên! Hoa Sơn khôi phục lại được danh tiếng ngày xưa, mọi người đều vui mừng đến mức không biết phải làm gì."

"Phải. Ðúng là chuyện tốt."

Huyền Thương mỉm cười mãn nguyện. Ðúng lúc đó, Huyền Linh mở miệng bằng chất giọng sắc bén.

"Chà chà, màn tự khen đến đây là kết thúc."

Giờ mới đúng là dáng vẻ nghiêm nghị của một trưởng lão này.

"Trong thời gian bọn ta đi vắng không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?"

"Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ. Vì việc giao thương với Vân Nam nên có vài thứ phải điều chỉnh lại với Ân Hạ Thương Ðoàn, nhưng cũng không có thay đổi gì lớn nên trưởng lão chỉ cần xác nhận lại và ra chỉ thị thôi."

"Ta biết rồi. Còn gì nữa không."

"Ngoài ra thì con..."

"AAAAAAAAAAAA!"

"..."

Vân Nham đang nói thì giật mình quay đầu lại. Tiếng la hét khiếp đảm liên tục vọng đến từ ngoài cửa.

"E hèm. Ngoài ra thì..."

Hắn đã cố gắng phớt lờ để tiếp tục cuộc đối thoại nhưng có vẻ như hoàn cảnh lại không cho phép điều đó.

"AAAA!"

"Tại sao tên tiểu tử đó lại quay về? TẠI SAO?"

"Vừa về đến nơi đã làm cái trò gì vậy hả? Aaaa, chết tiệt!"

Cơ thể Vân Nham run run, cuối cùng hắn đứng dậy khỏi chỗ, mở toang cánh cửa ra. Hắn đang nói chuyện với Chưởng môn nhân mà bên ngoài lại náo loạn ầm ĩ như thế này, hỏi làm sao hắn có thể nhẫn nhịn không trách mắng được chứ.

"..."

Thế nhưng chính bản thân hắn cũng phải cạn lời.

Chỉ nhìn lướt qua một lần thôi cũng đủ để thấy các môn đồ Hoa Sơn mặt mũi đen sì đang lăn tròn trên mặt đất, nước dãi thì lòng thòng.

'Mới lăn từ mỏ than ra hả?'

Rõ ràng vừa mới lúc nãy thôi còn sạch sẽ sáng lạng mà.

Phía sau các môn đồ đang phải lăn lộn với bộ dạng còn thảm hại hơn cả ăn mày của Cái Bang là Thanh Minh đang vừa chắp tay sau lưng vừa ngúc ngoắc cái đầu.

"Mấy cái tên vô lại lười biếng này! Không có ai ở đây nên một tháng qua các người toàn ăn với chơi thôi hả?"

"Bọn, bọn ta luyện tập mà! Luyện tập chăm chỉ hết sức là đằng khác!"

"Hết sức? Hết sức áaaaa? Nếu bị bọn Ma Giáo lấy kiếm xiên vào người thì các người cũng sẽ nói là "ta đã cố hết sức để chặn lại rồi" hả? Cứ cho là một tháng có thể thành thạo được một chiêu kiếm thức đi, vậy thời gian còn lại thì sao, cứ để nó trôi qua vô ích vậy hả? HẢ? Ta sẽ giúp các sư huynh tìm lại quãng thời gian đãmất nhé."

"Cứu, cứu với. Hự!"

Vân Nham đang thất thần đứng nhìn khung cảnh thảm khốc trước mắt thì một giọng nói nhân từ chạy ngang qua tai hắn.

"Vân Nham à."

"À? Vâng! Chưởng môn nhân."

Vân Nham quay ngoắt lại nhìn Huyền Tông. Huyền Tông vừa dịu dàng mỉm cười vừa gật đầu.

Phải rồi, phải ra ngăn.

"Ðóng cửa lại đi."

"...Dạ."

Vân Nham lẳng lặng đóng cửa theo chỉ thị của Chưởng môn nhân, hắn quay về chỗ ngồi như thể không có chuyện gì xảy ra,

Ðiều đáng buồn hơn nữa là, các trưởng lão và Vân Kiếm cũng ngồi yên như thể thực sự chẳng có vấn đề gì.

'Hình như có gì đó hơi khác.'

Hắn không biết khác ở chỗ nào, nhưng theo hắn cảm nhận thì chắc chắn là có.

"Nói tóm lại là."

Trong lúc buổi nghị sự tiếp tục diễn ra, tiếng gào thét thất thanh của các môn đồ vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai bọn họ.

"Ðùa với ta đó hả?"

"..."

"Trong khi người khác phải đối mặt với thời khắc sinh tử, bị kiếm đâm, bị ăn đấm ở Thiếu Lâm Tự thì các người lại ở đây chơi đùa vui vẻ quá nhỉ?"

Ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn ngấn nước.

Tất nhiên, bọn họ hoàn toàn hiểu được việc bị mắng.

Mặc dù đã tu luyện chăm chỉ hết sức, nhưng họ cũng biết hai chữ "hết sức" đó quan trọng đến mức nào.

Dù bọn họ có nói rằng mình đã tu luyện chăm chỉ, nhưng có chết họ cũng không dám nói cường độ tu luyện của mình bằng với lúc luyện cùng Thanh Minh.

Thế nên có bị mắng cũng là chuyện dễ hiểu mà.

Nhưng điều khiến bọn họ thực sự cảm thấy buồn là hiện tại người đang đứng trước mặt bọn họ vừa long hai mắt lên sòng sọc vừa nổi trận lôi đình lại không phải là tên Thanh Minh đó mà lại chính là Bạch Thiên.

Từ địa ngục. À không, sau khi sống sót trở về từ dưới vách đá, Bạch Thiên với sát khí cuồn cuộn cứ liên tục la rầy đám môn đồ khiến tai của bọn họ muốn chảy máu tới nơi.

'Vách đá chưa đủ cao hả ta?'

'Cứ yên giấc ngàn thu ở dưới đó luôn đi chứ.'

Ngoài ra các môn đồ khác đi cùng hắn từ Thiếu Lâm Tự trở về cũng đồng lòng nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt giận dữ.

Lúc đi thì giống một đám sơn tặc, lúc từ Thiếu Lâm Tự quay về thì lại biến thành một đám ác quỷ.

'Rốt cuộc ở đại hội tỉ võ đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?'

Thực lực thì có thể phân định bằng tài năng, nhưng cũng có rất nhiều thứ được quyết định dựa trên mức độ tu luyện. Vì vậy nên sau khi từ Thiếu Lâm Tự trở về, đại đa số bọn họ đều trở thành những người có thứ hạng cao trong thế hệ của mình.

Vậy nên các môn đồ khác hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể đứng yên chịu trận.

"Tất cả nghe đây."

"Vâng! Sư huynh!"

Các Bạch Tử bối và Thanh Tử bối vừa mới bị chấn chỉnh lại kỷ cương, bọn họ ưỡn nửa thân trên ra sau, đến mức thắt lưng như muốn gãy tới nơi, sau đó trả lời thật lớn.

"Lần này ở Thiếu Lâm Tự bọn ta đã trải ra rất nhiều chuyện rồi mới quay trở về. Ðây là một trải nghiệm không hề đơn giản. Việc tiếp thu kiến thức mới bằng cách quan sát võ công của các môn phái khác thực sự đã giúp ích cho bọn ta rất nhiều."

"Vâng."

"Nhưng."

Bạch Thiên liếm môi.

"Nhưng với tư cách là đại sư huynh, ta không cảm thấy việc các đệ không có được những trải nghiệm tốt như thế là việc gì quá đáng tiếc."

"..."

"Nếu không có răng thì cũng phải dùng lợi mà thay thế. Chính ta! Ta! Ta chắc chắn chắn sẽ khiến các đệ phải ghi lòng tạc dạ những gì mà ta đã trải qua trong suốt một tháng vừa rồi! Kinh nghiệm này chắc chắn sẽ tạo ra sự khác biệt và tuyệt đối không làm cho các đệ đánh mất ý chí nên không cần phải lo lắng! Có rõ chưa?"

"..."

À thì.

Bọn đệ thì không vấn đề gì.

"Có rõ chưa?"

"Vâng!"

Bạch Thiên vừa nhìn các môn đồ trả lời với một chất giọng dõng dạc vang rền khắp Hoa Sơn, vừa bẻ cổ qua lại.

"Ta làm thế này không phải là vì thấy các đệ nhàn nhã trong khi bọn ta bị ai đó hành hạ khổ sở như chó. Tuyệt đối không phải thế."

'Ðúng là vậy mà.'

'Ai nhìn vào cũng thấy vậy cả.'

'Trước đây chỉ có tiểu tử Thanh Minh là hay nổi điên thôi. Giờ thì ai cũng điên cả! Ai cũng điên hết rồi!'

Bạch Thiên quay đầu lại nhìn đám môn đồ đang giật mình thon thót ở phía sau.

"Mấy đứa."

"Vâng!"

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đứng đầu, hai người mơ mơ hồ hồ chạy về phía trước. Cùng lúc đó, tất cả những người vừa mới quay về từ Thiếu Lâm Tự cũng bắt đầu chạy đến chỗ Bạch Thiên, ánh mắt độc địa như thể muốn giải quyết hết tất cả những thù hận lâu nay.

Ở một góc võ đường của Hoa Sơn, nơi khung cảnh hỗn loạn xảy ra, có một nhóm người đang túm tụm lại như thể bọn họ chẳng liên quan gì đến tình huống này.

Ðó chính là các môn đồ của Hoa Ảnh Môn, bọn họ miễn cưỡng bị ép đến Hoa Sơn thôi.

Bọn họ nhìn võ đường hỗn loạn bằng ánh mắt khó hiểu.

"Môn chủ."

"...Hả?"

"Ý con là, khí chất Ðạo Gia của Hoa Sơn. Thuần khiết..."

Ngụy Lập Sơn tránh né ánh nhìn của các môn đồ.

"...Rất lâu về trước khi ta vừa đến đây."

"Ai cũng nói đây là nơi biết giữ gìn bổn phận của một đạo sĩ."

"...Ðó là trước đây thôi."

"Vậy còn bây giờ thì sao?"

"Ồn ào quá."

Ngụy Lập Sơn ho vài tiếng rồi nói lớn.

"Ðấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi! Các con cũng thấy ở Thiếu Lâm Tự rồi còn gì? Các đạo trưởng của Hoa Sơn tuyệt vời như thế nào!"

"Biết là vậy nhưng mà..."

"Ðừng để bị huyễn hoặc bởi vẻ bề ngoài mà hãy nhìn vào chân ý ấy! Chân ý!"

"...Nhưng mà phụ thân à."

"Hửm?"

Ngụy Tiểu Hành đứng bên cạnh Ngụy Lập Sơn bối rối nói.

"Phụ thân bảo một vài môn đồ bao gồm cả con đều sẽ tu luyện tại nơi này phải không?"

"Ðúng vậy."

"Tu luyện như thế ấy ạ?"

Ngụy Lập Sơn chầm chậm quay đầu lại.

Các môn đồ của Hoa Sơn hừng hực khí thế chĩa kiếm lộn xộn về phía nhau.

Ngụy Lập Sơn ngẩng đầu lên nhìn thiên không.

"...Chắc phải suy nghĩ lại thôi."

Hắn bắt đầu suy nghĩ sâu sắc xem liệu lựa chọn của hắn có phải là sai lầm hay không.

Những trải nghiệm ở Thiếu Lâm Tự không chỉ cho các môn đồ Hoa Sơn kinh nghiệm thực chiến sâu rộng mà còn cả niềm tin vững chắc vào bản thân.

Như vậy hơn tất cả, lợi tức lớn nhất mà tất cả môn đồ Hoa Sơn nhận được không chỉ thu hẹp lại bởi cái danh Thiên Hạ Ðệ Nhất Môn Phái.

"Dù sao thì điều quan trọng vẫn là kết quả."

Thanh Minh đang nằm ngửa trên mái hiên, cười híp cả mắt.

Tiếng la hét của các môn đồ dưới sân tập vang lên, bây giờ lại "du dương" như tiếng đàn vậy.

"AAA! Sư thúcccccc!"

"Giết nó đi! Thà rằng cứ giết quách tên tiểu tử đó đi cho rồi!"

"Không! Làm sao mà sư thúc có thể đấu với cái tên quái vật đó chứ!"

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên, kẻ đang chật vật lăn lộn với các môn đồ khác, mà cười khoái chí.

'Ðúng rồi. Phải như vậy chứ. Làm tốt lắm, Ðồng Long của chúng ta.'

Nếu một mình Thanh Minh dẫn dắt tất cả mọi người thì dù tốt đến thế nào cũng sẽ có giới hạn của nó.

Uy thế của Hoa Sơn mà hắn mong đợi ngay từ đầu, giờ đây hầu như đã hoàn thiện. Hiện tại, không cần Thanh Minh phải trực tiếp ra mặt thúc giục thì bọn họ cũng sẽ tự lo lắng, chăm lo và phát triển Hoa Sơn này.

Tất nhiên trong suốt thời gian đó cũng có nhiều người phải cắn răng chịu đựng sự đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng như thế

'Vẫn tốt hơn gấp trăm lần việc đau khổ vì yếu đuối.'

Nếu thế giới này là chốn tuyệt mỹ dành cho những kẻ yếu, thì họ cũng không nhất thiết phải như vậy, thế nhưng tiếc thay thế giới mà Thanh Minh biết lại là nơi chỉ có cường giả mới có thể tồn tại.

Thử nghĩ mà xem.

Nếu Hoa Sơn không có sức mạnh như hiện tại, thì khi Pháp Chỉnh của Thiếu Lâm đòi hỏi vô lý, bọn bọ có thể cho ông ấy một đấm mà vẫn bình bình an an trở về không chứ?

Tuyệt đối không có khả năng đó.

Giá trị lớn nhất mà sức mạnh tạo ra chính là sự tự do. Chỉ những kẻ có sức mạnh mới có thể lựa chọn cuộc sống cho bản thân.

"Chắc là sẽ cần một khoảng thời gian dài nhỉ."

Uy thế của Hoa Sơn ngày xưa đã bắt đầu trở lại từng chút một. Lúc đó các môn đồ sẽ cùng nhau nỗ lực, cạnh tranh và cố gắng không ngừng để trở nên mạnh hơn nữa.

Tất cả sẽ cùng nhau cố gắng hết sức...

- A, không muốn tập với sư huynh đâu!

- Đừng có quấy rầy đệ! Đệ sẽ đi méc Chưởng môn sư huynh đó!

- Đã bảo không hợp rồi mà! Đệ không làm đâu! Ậc! Sao lại đánh đệ chứ! A!

- Cái tên nàyy! Ta đã bảo ngươi đừng có tới quấy rối các sư đệ rồi mà! Đừng có giả điếc nữa mà nghe lời điii! Nghe lời dùm ta cái!

A...

Hình như hồi đó cũng không xuất sắc như mình nghĩ nhỉ...?

Thanh Minh nhanh chóng lấy tay phủi đi những ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí hắn. Quá khứ thật vui vẻ, cũng thật tốt đẹp. Ðẹp đến đau lòng như vậy.

"Hừm."

Nhìn thấy cảnh tượng các môn đồ đang rèn luyện sống dở chết dở bên dưới, Thanh Minh bất giác bật cười.

'Có vậy chứ, bây giờ tất cả đều rất chăm chỉ, nhưng...'

Ðã đến thời điểm phải suy nghĩ về giai đoạn tiếp theo rồi.

Hiện tại Hoa Sơn có hai vấn đề lớn.

'Thiếu sức ảnh hưởng.'

Sở dĩ mấy cái tên chết tiệt Cửu Phái Nhất Bang đó có thể kiêu căng như vậy, không chỉ đơn thuần là có sức mạnh của bổn môn, mà vì bọn chúng có các môn đồ rải rác khắp toàn thiên hạ.

Nói cách khác thì ngay cả khi Hoa Sơn trở thành Thiên Hạ Ðệ Nhất Môn Phái mà chỉ hoạt động trong núi thì so với hiện tại nó sẽ chẳng thể thay đổi được bao nhiêu cả.

'Cứ mắc kẹt trong cái nơi thâm sơn cùng cốc như này rồi đâm đầu tu luyện thì thay đổi được cái gì chứ.'

Mỗi lần đi xuống núi để mua thực phẩm thì họ cũng kiêu ngạo và hãnh diện được đôi chút đó, như thế thì đã sao chứ. Chỉ có như thế thì làm nên trò trống gì chứ.

Ðể có thể vận dụng tối đa thực lực thì phải tăng cường hoạt động ra bên ngoài, và nâng cao sức ảnh hưởng trên toàn thiên hạ.

Và điều còn lại...

"Ha. Cái này thực sự sẽ tạo nên biến lớn mất."

Thanh Minh gãi gãi đầu. Ðến mức mái tóc cũng trở nên rối bời.

Thực tế thì vấn đề là hắn đã quên béng nó vì đến hiện tại chỉ chú tâm vào mỗi việc nâng cao thực lực của tất cả. Nhờ nhìn thấy Tử Hà Thần Kiếm, hắn mới nhớ bản thân đã bỏ lỡ một điều hết sức quan trọng.

"Chậc. Tử Hà Thần Công thi triển như thế nào ấy nhỉ?"

Tử Hà Thần Công.

Tâm pháp khó tham ngộ và cao cường nhất của Hoa Sơn.

Nếu Thiếu Lâm có Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh, hay Võ Ðang có Thái Cực Thần Công, thì bọn họ cũng có Tử Hà Thần Công, tâm pháp tối thượng của Hoa Sơn.

"Hừmmmm."

Nếu có thể truyền dạy mỗi tâm pháp này thôi thì Hoa Sơn cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Thế nhưng chỉ còn lại vấn đề duy nhất...

"Làm sao ta có thể truyền dạy thứ mà ta không biết chứ?"

Thanh Minh vừa bực bội vừa ngước nhìn lên bầu trời.

"Aaa, chết tiệt! Ðến Thiếu Lâm còn có Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh cho các đệ tử, Võ Ðang truyền dạy Thái Cực Thần Công cho đám đệ tử nốt. Còn mấy người lại một mình tham ngộ để giữ cái truyền thống quái quỷ đó chứ!"

Tiếc thay, Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn lại là võ công tâm pháp chỉ truyền lại cho Chưởng môn nhân các đời. Vậy nên đến cả Thanh Minh cũng không được phép tham ngộ tâm pháp đó.

Thay vào đó, Thanh Minh đã được lĩnh ngộ ở mức Tử Hà Cương Khí Nhiệt Hoa Phiến, nền tảng của Tử Hà Thần Công.

'Chỉ với Tử Hà Cương Khí thì có ý nghĩa gì đâu.'

Cái đó chẳng qua là mô phỏng mà thôi.

Và bây giờ, điều quan trọng hơn hết là nếu hắn không thể truyền lại Tử Hà Thần Công thì có nghĩa tâm pháp tối thượng của Hoa Sơn cũng bị thất truyền.

Tối thượng thần công của Hoa Sơn - Tử Hà Thần Công và Tối thượng kiếm pháp của Hoa Sơn - Mai Hoa Kiếm Kết.

Nếu có thể truyền dạy hai loại đó thôi, thì võ công của Hoa Sơn sẽ không thua kém bất kì môn phái nào trên thiên hạ này.

Như vậy có nghĩa là Hoa Sơn ở hiện tại chỉ mới đứng vững bằng một bên cánh mà thôi. Nếu muốn bay xa, bay nhanh hơn thì họ phải có được cánh còn lại.

"Hừmmm. Mai Hoa Kiếm Kết, thì mình cứ thế mà truyền dạy cũng được thôi, nhưng..."

Thanh Minh lại đưa tay gãi gãi đầu.

"Vậy mới nói, phải truyền lại cho mình sớm một chút rồi hãy chết chứ!"

- Vậy thì đệ nên lên mà làm Chưởng môn nhân đi cho rồi.

"Này!"

Thanh Minh vốn dĩ là kẻ tự do tự tại, không bị ràng buộc nhiều bởi truyền thống, nhưng như vậy thì hắn cũng không có lý do chính đáng gì để thay đổi quy định truyền từ đời này sang đời khác theo ý muốn của bản thân cả.

'Vào lúc đó thì không cần thiết phải như vậy.'

Dù không có Tử Hà Thần Công thì Thanh Minh cũng có thể giã vỡ đầu tất cả mấy tên kiếm tu dám láo nháo trước mặt hắn, thế lại càng không có lý do gì để phá vỡ truyền thống mà truyền thụ Tử Hà Thần Công cho hắn nữa.

Nhưng kể từ khi đám Ma Giáo chết tiệt đó tấn công, thì hắn đã thay đổi suy nghĩ, nhưng lúc đó lại không có thời gian để lĩnh ngộ võ công mới một cách thư thả được.

Dù sao đi nữa thì vì lý do đó mà chỉ có hai người lĩnh ngộ được tâm pháp Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn.

Một người là Ðại Hiền Kiếm Thanh Vấn. Và người còn lại Thanh Tân.

'Cái tên đó ấy à, vì nó quản lý tất cả võ công tâm pháp của Hoa Sơn còn gì.'

Lúc đó đáng nhẽ nên dần nó một trận rồi cướp lấy Tử Hà Thần Công là được rồi, không phải sao?

"Chẹp."

Thanh Minh thở dài.

Dù sao thì phải giải quyết hai vấn đề này như thế nào đây...

"Này!"

"Hửm?"

Ðang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh chói tai đó, Thanh Minh thò đầu ra ngoài.

Bên dưới, Bạch Thiên đang hét ầm ĩ vào vào mặt hắn.

"NÃY GIỜ CON LÀM QUÁI GÌ MÀ TA GỌI BIẾT BAO LẦN VẪN KHÔNG TRẢ LỜI HẢ?"

"A. Ta đang suy nghĩ mà."

"Xuống đây nhanh. Chưởng môn nhân cho gọi đó."

"Ta biết rồi."

Không một chút chần chừ, Thanh Minh nhảy phóc khỏi mái hiên.

***

"Người bảo đi đến đâu cơ?"

Nghe Thanh Minh hỏi lại, Huyền Tông cười rồi nói.

"Con hãy ghé qua Ân Hạ Thương đoàn đi."

"Con sao?"

"Ðúng vậy."

Thanh Minh làu bàu gật đầu.

Mặc dù hơi phiền phức nhưng điều đó cũng tốt. Ân Hạ Thương Ðoàn là đồng minh hợp tác với Hoa Sơn rất tích cực. Vậy nên cũng phải truyền đạt vừa phải những chuyện đã xảy ra ở Thiếu Lâm Tự với họ.

Nhưng nếu tùy tiện phái một người trong đám Thanh Tử bối hoặc Bạch Tử bối đến đó thì dù sao cũng không hợp tình hợp lý. Vậy nên cử Bạch Thiên hay là Thanh Minh đi vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Thiên thì hiện tại đang bận rộn với việc tập luyện cho các môn đồ, vẫn nên phái kẻ đang thảnh thơi như Thanh Minh đến đó thì tốt hơn.

'Nhận tiện đến đó rồi nhâm nhi vài bình mới được.'

Thanh Minh bật cười rồi gật đầu lia lịa.

"Bây giờ con đi luôn được không?"

"Ðúng vậy. Nhân tiện con hãy ghé qua xem xét công việc ở Vân Nam một lát đi."

"Buôn bán ấy ạ?"

"Ừm. Ðáng lý ra thì đây là việc của Tái Khuynh Các, nhưng hiện tại Tái khuynh Các đang bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian quản tới. Ta nghĩ nếu con trực tiếp để mắt đến, âu cũng là chuyện tốt."

"Vâng. Con sẽ làm như vậy."

Huyền Tông gật đầu.

"À, trên đường trở về thì ghé qua phân đà Cái Bang Hoa Âm để nắm bắt tình hình nữa nhé."

"Vâng."

Lần này Thanh Minh cũng chỉ gật đầu mà không nói hai lời.

"Nhớ cẩn trọng đó."

"Con sẽ như vậy mà."

Ngay từ đầu, lý do Thanh Minh gọi những tên ăn mày đến Hoa Âm chính là để chuẩn bị cho tình huống như thế này.

Hoa Sơn bây giờ đã vang danh toàn thiên hạ. Cái tên 'Hoa Sơn' chắc chắn sẽ khắc sâu trong tâm trí của mấy tên nhân sĩ võ lâm giang hồ.

Vậy nên bây giờ Hoa Sơn cũng phải theo dõi nhất cử nhất động ở bên ngoài.

"Nếu có thể giữ liên kết tốt với phân đà Hoa Âm thì Hoa Sơn như có thêm tai mắt ở khắp mọi nơi. Vậy nên vai trò của bọn họ cũng rất quan trọng."

"Ây ya. Người đừng lo lắng nữa. Vì con đang nắm bọn chúng trong lòng bàn tay mà."

Không chỉ Hồng Ðại Quang mà tất cả thành viên của phân đà Hoa Âm đều ở trong lòng bàn tay của Thanh Minh.

"Ðược rồi. Ta có rất nhiều điều muốn bàn với con về Hoa Sơn sau này, nhưng trước mắt cứ xử lý những việc này đã."

"Quyết định đúng đắn đấy ạ. Vậy thì giờ con đi được chưa?"

"Ðược rồi. Hãy gửi lời hỏi thăm của ta tới Thương đoàn chủ nữa."

"Vâng!"

"Cũng không cần phải vội trở về đâu. Cứ thoải mái trò chuyện rồi từ từ hẵng về."

"Con biết rồi ạ."

Khi Thanh Minh vừa thoải mái bước chân ra ngoài, Huyền Tông khẽ mỉm cười.

'Ðứa trẻ đó cũng phải nghỉ ngơi chứ.'

Sau khi trở lại từ Thiếu Lâm tự, bầu không khí của Hoa Sơn cũng thoải mái hơn trước đây, nhưng đối với Thanh Minh mà nói thì Hoa Sơn không thể xem là nơi để cởi bỏ những lo toan mà thư giãn được.

Với tính cách của đứa trẻ đó thì thế nào cũng sẽ lo toan đến từng thứ từng thứ một, không phải dù là các môn đồ đang tập luyện thì cũng luôn dõi mắt theo từ xa đó sao?

Tất nhiên những gì Huyền Tông đã ra lệnh đều là chuyện phải làm, nhưng nó cũng không gấp gáp đến mức phải di chuyển ngay lập tức. Lý do thật sự hắn muốn phái Thanh Minh đi là vì mong đứa trẻ đó có thể quên đi những lo lắng, và trân trọng thời gian quý giá đó mà nghỉ ngơi vài ngày.

"Mặc dù cảm thấy có lỗi với Ân Hạ Thương Ðoàn và phân đà Hoa Âm thật, nhưng biết sao bây giờ..."

Không thể làm khác được.

Hơ hơ.

"Ôi cha!"

Thanh Minh, rất dứt khoát, không chút chậm trễ, đã bước nhanh về hướng sơn môn.

"Con đi đâu đó?"

Bạch Thiên, đang huấn luyện tại võ đường, quay đầu về hướng Thanh Minh rồi hỏi.

"Ðến Ân Hạ Thương Ðoàn."

"Ðến thành đô sao?"

"Ừm."

"Hừm. Vậy thì chắc sẽ mất một đến hai ngày hửm."

Thanh Minh nhún vai.

"Chưởng môn nhân bảo không cần phải đi vội quá mà cứ thong thả đi thôi."

"Vậy sao?"

Bạch Thiên khẽ gật đầu rồi nói.

"Vậy thì đừng có làm phiền hay phá phách đâu đó, mà hãy về sớm sớm đi."

"Ta không phải trẻ con."

"...Vì không phải nên mới là vấn đề đó."

Trẻ con hay gây sự thì là chuyện đương nhiên chứ! Vì ngươi không phải là trẻ con mà vẫn gây rắc rối nên mới là vấn đề còn gì, tên ác quỷ này!

'..,Sao mình cứ thấy bất an thế nhỉ.' Bạch Thiên nheo mắt.

"Hay là ta đi theo nhá?"

"Sư thúc, tại sao chứ?"

"Dù sao thì có thêm một người đi..."

"Ðược rồi. Sư thúc định lười nhác chứ gì. Sư thúc hãy lo quản bọn trẻ con đi."

"Hừm."

Thanh Minh hất cằm về phía các môn đồ.

"Mấy tên ở lại thì chơi đùa cũng được, nhưng những người đã đi đến Thiếu Lâm tự vốn quan trọng hơn. Những gì đã chứng kiến và cảm nhận được nếu không tiêu hóa thì cuối cùng cũng biến mất mà thôi. Sư thúc cũng như vậy."

"Ðược rồi. Ta sẽ ghi nhớ."

Bạch Thiên vừa nghiêm túc gật đầu thì Thanh Minh cười khẩy rồi quay người lại.

"Dù sao thì ta đi rồi quay lại nhanh thôi, trong thời gian đó đừng có gây chuyện với Lưu sư thúc mà hãy "ngoan ngoãn" nhé, Ðồng Long."

"...AI. VỚI AI HẢ!"

"Khì Khì Khì."

Thanh Minh vừa ra khỏi sơn môn đã nhảy phắt xuống vách đá. Ðể lại Bạch Thiên chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

'Di chuyển đàng hoàng bằng đường hộ cái.'

Rồi mở cửa bằng tay giùm cái!

Ngay lúc đó, Nhuận Tông và mấy tên môn đồ khác lén lút bước đến hỏi.

"Tên tiểu tử đó đi đâu vậy ạ?"

"Có lẽ Chưởng môn nhân đã phái nó đến Ân Hạ Thương Ðoàn."

"...Sẽ không sao chứ ạ?"

"Không phải là chuyện thường như cơm bữa sao?"

"Không. Con thấy lúc nãy trông nó có vẻ khang khác."

"..."

Vừa nghe xong lời đó, lòng Bạch Thiên càng cảm thấy bất an hơn.

"...Chắc là sẽ không có chuyện gì đặc biệt đâu."

Cho đến lúc này, các môn đồ của Hoa Sơn vẫn không hay biết gì.

Sự thật rằng vấn đề thật sự không phải nảy sinh từ Thanh Minh, mà chính là bọn họ.

"...Tới Hoa Sơn rồi sao."

"Vâng. Là Hoa Sơn ạ."

Ở lối vào con đường núi lên Hoa Sơn.

Rất nhiều cụ già tóc hoa râm và tráng niên đang tụ tập lại rồi nhìn lên đỉnh núi với ánh mắt kì lạ.

"...Ðược bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

"Cũng đã hơn 30 năm rồi."

"Ðúng vậy. 30 năm rồi... thật sự rất dài."

Trong mắt của cụ già đứng đầu thoáng chút mơ hồ.

Mái tóc được búi lên gọn gàng, bên ngoài một thân phủ cẩm bào, lộ rõ thân phận không hề tầm thường.

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại leo Hoa Sơn một lần nào nữa trong đời."

"Chúng sư đệ cũng nghĩ như vậy. Nếu sư huynh không cho gọi thì thật sự chúng đệ cũng không dám nghĩ tới việc này."

"Ðúng vậy."

Ông lão gật đầu dứt khoát như thể đã quyết tâm gì đó.

"Ði thôi. Ði gặp Huyền Tông chứ. Phải gặp rồi nói chuyện thôi."

"Ðã lâu rồi không leo lên Hoa Sơn, ta vừa thấy hồi hộp vừa sợ hãi."

"Có lý do gì để sợ hãi chứ." Ông lão mỉm cười.

"Dù hàng chục năm trôi qua thì nhà vẫn là nhà. Có thể sẽ có tranh cãi nhưng không nhất thiết phải sợ hãi."

"Vâng. Sư huynh!"

"Ðược rồi. Lên thôi."

"Vâng!"

Nói rồi, nhóm người bắt đầu leo lên núi.

Ðám sương mù dày đặc trên đỉnh núi không báo trước mà trong phút chốc đổ dồn về một hướng. Giống như cục diện của Hoa Sơn vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro