Chương 78
"Thiếu gia, từ giờ trở đi, cậu không được phép ra ngoài cho đến khi làm xong bài tập."
Phu nhân Carryl đe doạ Enrique bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Do bà ta biết cậu không thể làm xong bài tập về nhà của mình.
Những giáo viên được thuê theo sở thích của phu nhân Carryl đã hành động theo chỉ thị của bà ta.
Gia sư nổi tiếng mà Công tước Seymour mời cho Enrique chỉ là lời nói dối của Carryl để kiểm soát cậu ngay từ đầu.
"Đều vì cậu thôi, thiếu gia à."
Bà ta luôn nói những điều như thế.
"..."
Với gương mặt hoảng sợ, Enrique nhìn chằm chằm vào cơn mưa lớn đang đập mạnh vào cửa sổ, bất lực làm rơi cây bút lông đang cầm trên tay.
Có lẽ vì lơ đãng nên cậu không thể hoàn thành bài tập về nhà.
Enrique đã kéo đồ nhiều lần, khi cái nóng ẩm ướt bám lấy cậu.
Enrique thực sự ghét việc sinh nhật của cậu đang đến gần. Cậu liên tục gặp ác mộng và trở nên bồn chồn.
Dù biết mọi chuyện sẽ sớm kết thúc nhưng lúc này đây, cậu cảm thấy ngột ngạt như đang ở trong một đầm lầy mà cậu không thể thoát ra.
"Từ khi phu nhân qua đời, ngài Công tước chỉ chăm chăm vào công việc. Ngài ấy sẽ không bao giờ quên được bà ấy nên ngài ấy sẽ có tâm trạng xấu mỗi khi gặp thiếu gia."
Dường như tất cả đều do cậu.
Còn hơn thế nữa khi ngày giỗ của mẹ đang đến gần.
'Ngột ngạt quá.'
Enrique, người đang nằm trên bàn học trong khi rùng mình, nhìn chằm chằm tấm thảm trên sàn một lúc lâu, nơi có một con rắn độc đang khoe hàm răng sắc nhọn của nó.
"Chờ đã, bà nói ai làm phiền ta? Không biết gì thì đừng có nói. Cẩn thận những gì bà phát ngôn."
Cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc khi chị gái lạnh lùng quát vú nuôi.
Một số người có thể nói chị ấy giống một con rắn độc, nhưng khi đó, không hiểu sao, cậu cảm giác chị ấy như một chiến binh vậy.
Enrique cắn chặt môi đến mức bật máu, rồi đứng dậy khỏi chỗ và bước ra ngoài.
Cậu sợ nếu cứ yên lặng ở đây, cậu sẽ rơi xuống vực thẳm trong tâm trí mất.
"Thiếu gia, cậu đang đi đâu vậy?"
Khi Enrique cố gắng chạy về phía lối vào của toà biệt viện, vú nuôi đã vội vàng đuổi theo cậu.
Khi bị vú nuôi giật lấy cánh tay, Enrique ngước nhìn bà ta với gương mặt tái mét và hoảng sợ.
"Trời mưa thế này mà cậu định đi đâu? Tôi biết cậu vẫn chưa làm xong bài tập về nhà."
"Hôm nay là ngày ta có hẹn với chị. Ta phải đi!"
"Công nương Deborah sẽ gặp cậu vào một ngày như vậy ư? Đừng lố bịch nữa. Về thôi. Cậu sẽ bị cảm lạnh trước ngày sinh nhật đấy! Cậu muốn làm mọi người lo lắng sao?"
Vú nuôi kéo tay cậu một cách thô bạo.
Enrique cố hất tay bà ta ra vì nó quá giống những con rắn đã trói tay chân cậu trong giấc mơ.
Tuy nhiên, lạ thay, cậu không cảm thấy chút sức lực nào từ cơ thể của mình.
Đứa trẻ khó khăn mở miệng.
"Ta không hề lố bịch. Ta sẽ học. Chị đã nhận ta làm học trò. Bọn ta đã hứa sẽ gặp nhau hàng tuần."
Enrique, người gần như không nói được với đôi môi run rẩy, thở hổn hển.
Đôi mắt của phu nhân Carryl tàn bạo nheo lại khi đứa trẻ ngoan ngoãn đã cãi lại bà ta, điều không giống cậu.
Bà ta tưởng cậu đến thư viện để đọc sách, nhưng hoá ra, cậu lại gặp Công nương Deborah ở đó.
'Cậu đã giấu việc này như một con chuột ư? Sao cậu dám.'
Bà ta nghiến răng khi đứa trẻ mà bà ta nâng niu và chăm sóc không hành động như bà ta đã dự.
Bà ta càng không thể chịu đựng được khi nhớ đến đôi mắt đỏ của Công nương, sáng lên như một chiếc giùi của thợ giày.
Deborah Seymour, kẻ gây rối có tiếng đó hẳn đã ảnh hưởng tiêu cực đến vị thiếu gia hoàn hảo.
"Thiếu gia. Cậu hãy tỉnh lại đi!"
Phu nhân Carryl lay đôi vai nhỏ của Enrique.
"Tôi hiểu cậu đang thấy khó khăn vì có quá nhiều bài tập. Thế mà cậu lại muốn ở cùng một chỗ với Công nương sao. Nhưng cô ấy chỉ đang chơi đùa với cậu thôi."
Thấy Enrique lắc đầu, vú nuôi trừng mắt.
"Đừng nói với tôi... Cậu nghĩ Công nương Deborah thực sự quan tâm đến cậu? Cậu có biết điều đó rất vô lý không?"
Bà ta cười nhạo cậu.
"Cậu được sinh ra bằng mạng sống của mẹ mình. Vậy thì sao Công nương Deborah, con gái bà ấy, có thể thích cậu chứ?"
Đôi mi dài đầy nước mắt của Enrique cụp xuống.
"Không có ai nghĩ cho thiếu gia và lo cho tương lai của cậu nhiều như tôi đâu. Cậu biết điều đó mà."
Bà ta khuỵu gối xuống để giao tiếp bằng mắt và ân cần thì thầm.
"Tôi muốn cậu được ngưỡng mộ và tốt hơn bất cứ ai."
Đôi mắt bạc của Enrique mở to.
"Sắp tới ngày giỗ của phu nhân rồi nên đại nhân sẽ rất buồn. Nếu như cậu không muốn ngài ấy ghét mình, cậu phải lịch sự và học hành chăm chỉ hơn... Aaaa!"
Enrique không thể không mở to mắt hơn khi thấy chị gái cậu, người đã xuất hiện như một bóng ma, không chút do dự giật đầu bà ta ra sau.
"C-Chị gái?!"
"Khi đó ta chưa cảnh cáo rõ à? Cẩn thận những gì bà phát ngôn."
Chị ấy lạnh lùng bĩu môi.
"Ách!!!"
"Chắc ai cũng nghĩ lời nói của một Công nương thật nực cười nhỉ."
Mái tóc búi gọn của phu nhân Carryl rối tung ngay lập tức; nhưng Deborah, người đang nắm tóc bà ta, trừng đôi mắt đỏ rực, bỗng nghiến răng nghiến lợi.
"Càng nghĩ ta càng thấy tức! Mụ đàn bà tâm thần này toàn phun ra mấy thứ không đâu bằng cái miệng thối của mình!"
"C-Công nương, hành động khiếm nhã gì t– aaaaa!!"
"Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả? Sao lại dám nói những điều tàn nhẫn như vậy với em trai ta?"
"Xin hãy buông tôi ra!"
"Không có đứa trẻ nào đáng yêu được như Enrique đâu!"
Enrique chớp mắt về phía người chị đang tức giận của mình.
'Chị ấy nói đáng yêu.'
Mưa dần tạnh, nhưng không hiểu sao tầm nhìn của cậu vẫn mờ ảo, như đang ở giữa cơn mưa nặng hạt.
***
Lý do tôi ranh mãnh với vú nuôi và mua chuộc người hầu là vì những lời của Enrique cứ làm tôi khó chịu.
"Thế mà em lại đến muộn, ngủ quên và làm chị thất vọng."
'Thất vọng?'
Trẻ con thường sợ bị la mắng khi chúng làm sai điều gì đó, chứ không phải sợ làm người khác thất vọng.
Một đứa trẻ chín chắn sẽ nghĩ cho cảm xúc của người khác trước cảm xúc của chính bản thân.
"Con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn. Con sẽ không để mẹ thất vọng nữa đâu ạ."
Đó là điều tôi đã làm ở kiếp trước.
Có lẽ... vẻ ngoài chín chắn của Enrique đã trùng lặp với thời thơ ấu của tôi.
Tôi buộc phải đặt câu hỏi về bản chất của người giám hộ đứa trẻ ngay khi Enrique nói điều đó, vì tôi đã thấy những vết thương mà mình có trong em ấy.
"Nếu Do-hee nhường cho chị thì mẹ sẽ rất vui."
Ba mẹ tôi thường nói họ sẽ thất vọng nếu tôi không hành xử tốt.
Giờ nhìn lại, tôi không nghĩ mình đã thành thật với cảm xúc của bản thân vì tôi bận quan tâm tới cảm xúc của ba mẹ.
'Thực ra mình không muốn nhường. Mình cũng muốn có đồ chơi mới mà.'
Vì tôi không quan tâm đến bản thân nên lòng tự trọng của tôi đã giảm sút, và tôi ngày càng bực dọc hơn.
'Thật tệ khi ép cảm giác của người chăm sóc lên một đứa trẻ như thế, nhưng nhìn chung, họ không nhận ra đó là điều xấu.'
Có những người bí mật dùng sự đồng cảm của người khác để lợi dụng người ta theo cách họ muốn.
Nó được gọi là thao túng tâm lý.
Và vú nuôi tên Carryl này là một trong những kẻ ác độc nhất.
Bà ta đã kiểm soát Enrique một cách tinh vi bằng cách kích động trái tim của đứa trẻ muốn được cha yêu thương và đồng thời khơi dậy cảm giác tội lỗi trong nó.
Có lẽ do phu nhân Carryl liên tục nhắc nhở đứa trẻ về ngày giỗ của Công phi nên Enrique mới thấy không được khoẻ vào khoảng thời gian này.
Sự hai mặt của bà ta khi vờ là người duy nhất chăm sóc vết thương sau khi để lại sẹo trong lòng đứa trẻ khiến tôi nổi da gà.
"Aaaaaa!"
Mặc kệ tiếng la hét của mụ đàn bà tâm thần ác độc này, tôi đã giật tóc bà ta một cách thô bạo.
Tôi không thể chịu được những thứ đang sôi sục bên trong tôi.
"C-Công nương, xin người hãy bình tĩnh!"
Những hầu nữ của biệt viện chạy về phía tôi hoá đá, rồi mới bắt đầu ngăn tôi lại.
Vì không có ai đủ can đảm để chủ động chạm vào tôi nên tôi đã buông tay kéo tóc của vú nuôi.
"Đi thôi."
Tôi ném tóc của bà ta xuống sàn trong khi nghiến răng, sau đó cẩn thận siết bàn tay nhỏ của Enrique.
"Hôm nay có buổi học mà."
Enrique, người đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước, giật mình và ngọ nguậy bàn tay nhỏ bé.
Tôi lạnh lùng nói với người hầu của Enrique.
"Đừng để mụ vú nuôi này lọt vào mắt ta một lần nào nữa. Nếu ta thấy dù chỉ vạt váy của mụ ta, ta sẽ buộc tất cả các ngươi phải chịu trách nhiệm."
"T-Thưa Công nương."
Bỏ lại sự hỗn loạn đó, tôi đã đưa Enrique, người đang cẩn thận nắm tay tôi, đến nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro