Chương 147

Cảnh Báo:
Bạo Lực. Ngược Đãi.

***

Shin Ho không gặp khó khăn gì trong việc hiểu những gì đã xảy ra vào đêm qua. Trái tim cậu chùng xuống. Cậu biết rằng đối với Tae Baek, đêm qua hẳn đã dài đằng đẵng, rằng dù có ở bên nhau, anh vẫn cảm thấy cô độc.

Shin Ho ôm Tae Baek chặt hơn một chút và kéo túi ngủ lên, đắp kín lưng anh. Cẩn thận di chuyển để không làm Tae Baek thức giấc, Shin Ho chợt nhận ra đôi mắt anh khẽ động đậy. Đôi mắt mệt mỏi, tơ máu vì thiếu ngủ.

"Ngủ thêm một chút nữa đi," Shin Ho thì thầm, đưa tay định che mắt Tae Baek lại. Nhưng rồi, Tae Baek bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, siết chặt đến mức khiến Shin Ho chỉ lặng im nhìn xuống anh.

"Anh thực sự là hyung của em à?" Tae Baek hỏi.

"Ừm, là anh đây." Shin Ho trả lời điềm tĩnh.

"Đây không phải là mơ, có đúng không?"

"Không, không phải đâu."

Câu hỏi lặp lại, như thể Tae Baek không thể tin vào lời của cậu. Anh nhìn chằm chằm vào Shin Ho, dường như đang vật lộn để tin tưởng. Bàn tay anh dò dẫm trên lưng cậu, rồi dừng lại nơi lồng ngực đang phập phồng theo từng nhịp thở. Cuối cùng, khi nhận ra Shin Ho thực sự đã tỉnh táo lại và vẫn ở đây, Tae Baek thở ra một hơi thật sâu, như thể trút bỏ được tất cả những lo lắng trong lòng.

Shin Ho nhẹ nhàng vỗ lưng Tae Baek. "Em đã sợ lắm à?"

Tae Baek, vẫn úp mặt vào ngực cậu, khẽ gật đầu. Rồi, ngẩng lên một chút, anh hỏi: "Tại sao anh lại làm như vậy ạ? Có phải... anh cũng mắc bệnh nan y rồi không?"

Shin Ho bật cười khan. Bệnh nan y ư? Nghe cũng không hẳn là sai. Đây không phải thứ có thể chữa lành bằng vết khâu hay thuốc mỡ. Cậu nuốt khan, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Sau một thoáng tĩnh lặng, Shin Ho quyết định bắt đầu từ những chuyện sâu xa nhất—nguồn gốc của "căn bệnh" mà cậu đang có.

"Đây là một câu chuyện dài... nhưng... ngay từ đầu, anh đã không có mẹ rồi."

"Từ đầu ạ?" Tae Baek lặp lại.

"Ừm. Ngay từ khi anh biết nói, biết đi, biết hiểu thế giới, bà ấy đã không còn ở đó. Ba anh chưa bao giờ nhắc đến bà ấy cả. Với anh, mẹ giống như là một người chưa từng tồn tại."

Sắc mặt Tae Baek trầm xuống trước giọng điệu bình thản của Shin Ho, như thể anh đang phản chiếu những cảm xúc bị kìm nén của cậu. Nhìn vẻ mặt đau lòng của Tae Baek, Shin Ho mím môi, bỗng dưng muốn thành thật về những cảm xúc mà cậu đã làm lơ cả đời.

"Thực ra...cái đó là nói dối. Đôi khi, anh cũng buồn mà. Anh đã từng thức nhiều đêm, tự hỏi cảm giác có mẹ là sẽ như thế nào. Anh thấy lạnh, thấy cô đơn, thấy buồn. Còn ba anh... ông ta là một người thực sự tệ hại."

"Tệ hại? Ông ta là tội phạm sao?"

"Thì...cũng không hẳn là tội phạm xấu xa. Ông ta hay gây gổ với người khác mỗi khi say rượu, đôi khi còn dẫn đến ẩu đả, nhưng chưa đến mức phải ngồi tù vì giết người hay lừa đảo."

"..."

"Chỉ là...quá tham lam. Và nếu mọi chuyện không diễn ra theo ý của ông ta, thì người phải chịu đòn sẽ là đứa con trai 8 tuổi của ông... Một người cha bình thường như bao người khác, có lẽ vậy."

Gương mặt Tae Baek nhăn lại vì đau xót và phẫn nộ. Đánh một đứa trẻ 8 tuổi sao? Nhất là khi đứa trẻ đó lại là Shin Ho? Anh hình dung ra một Shin Ho nhỏ bé, đáng yêu và vô tội. Vậy mà người ba của anh ấy lại có thể làm tổn thương một đứa trẻ quý giá như vậy sao?

Nắm tay của Tae Baek siết chặt hơn, anh tức giận. Đó là bạo hành. Một hành vi có thể bị pháp luật trừng trị. Vậy mà Shin Ho lại coi đó là chuyện "bình thường," khiến lồng ngực của Tae Baek nhói lên.

Không để ý đến phản ứng của Tae Baek, Shin Ho tiếp tục kể bằng giọng điệu bình thản thường ngày.

"Ba của anh không phải là người thông minh hay có năng lực gì đặc biệt. Ông ta tham lam, nhưng với đồng lương ít ỏi kiếm được từ công việc lao động chân tay, thì chẳng bao giờ là đủ. Thế nên, ông ta luôn tìm cách làm giàu nhanh chóng. Mỗi tuần đều mua vé số, dốc hết tiền tiết kiệm vào chứng khoán, và khi tất cả đều thất bại, ông ta lại lao vào cờ bạc online."

"..."

"Tae Baek, không biết em có biết rõ không, nhưng cờ bạc online thực sự rất đáng sợ. Chỉ cần ngồi đó, nhấp chuột liên tục, là có thể mất hàng triệu won chỉ trong một ngày. Có thể đối với em, số tiền đó không là gì, nhưng với người ba của anh và anh, sống trong một căn phòng chật hẹp, đó là một con số khổng lồ."

"Nó là một con số lớn đấy ạ." Tae Baek nhẹ nhàng đặt tay lên vai Shin Ho như một sự an ủi. Shin Ho khẽ cười khô khốc. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi Tae Baek có thể hiểu được góc nhìn của mình.

"Ông ta thắng, có lẽ chỉ một trong mười lần ông ta đã chơi cá cược. Chuyện đó có nghĩa là chín lần còn lại, ông ta đều thua. Về cơ bản, đó chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ cả."

"..."

"Khi ông ta thua liên tục, quản trị viên của trang web bắt đầu nhắn tin cho ông ta. Kiểu như, 'Ồ, một con mồi béo bở đây, hãy dụ hắn tiếp và vắt cạn túi tiền của hắn đi.' Nhưng những kẻ mắc kẹt trong cờ bạc lại không thể nhìn thấy điều đó."

"..."

"Họ nghĩ rằng, 'Mình đã đổ vào đây bao nhiêu tiền rồi, chắc chắn họ phải biết ơn mình mà cho mình một cơ hội đặc biệt.' Ba của anh chính là kiểu người như vậy. Cuối cùng, ông ta đã chấp nhận lời đề nghị của bọn họ."

"..."

"Họ gọi đó là một 'món quà.'"

Khi nghe đến từ đó, mặt Tae Baek lập tức sa sầm. Anh biết giao dịch hợp đồng tương lai là một hình thức đầu cơ vào giá trị tài sản trong tương lai, một thứ mà anh luôn tránh xa. Nghĩ đến việc một gã trung niên thất nghiệp, sống trong căn phòng trọ tồi tàn lại lao vào trò này, anh cảm thấy khó thở.

"Kỳ lạ thay, ban đầu, ông ta thực sự kiếm được tiền. Chỉ cần làm theo những gì quản trị viên hướng dẫn, con số trên màn hình lập tức tăng vọt."

"..."

"Ba anh vui mừng khôn xiết. Những trận đòn và những lời chửi rủa hằng ngày đều biến mất. Ông ta không còn uống rượu nữa. Hai cha con thậm chí còn đi ăn mì Ý ở một nhà hàng đẹp, và ông ta đã mua cho anh một đôi giày có hình robot."

"..."

"Hồi đó, anh nghĩ 'món quà' có nghĩa là như thế—rằng ông ta đang tặng quà cho mọi người, như robot, gấu bông và xe hơi. Thậm chí anh còn tự hỏi liệu ba mình có phải là ông già Noel hay không."

Shin Ho bật cười chua chát khi nhớ lại, nhưng nét mặt của cậu nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.

"Nhưng tất cả chỉ kéo dài được một tuần. Chỉ đúng một tuần, rồi mọi thứ đã sụp đổ. Ngay từ đầu, quản trị viên trang web cờ bạc đã giăng bẫy ba anh; kết cục tồi tệ là điều không thể tránh khỏi."

"..."

"Trong giao dịch hợp đồng tương lai, thua lỗ là một chuyện hoàn toàn khác. Không giống như cờ bạc thông thường, khi hết tiền là dừng, giao dịch hợp đồng tương lai có thể kéo xuống dưới mức không, thành nợ. Và số nợ ấy khổng lồ đến mức phải trúng xổ số mười lần mới trả hết được."

"..."

"Mấy gã to con bắt đầu xuất hiện hằng ngày, đấm thùm thụp vào cửa nhà."

"..."

"Sau đó, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Ba anh... ông ta đã phát điên."

"Hyung..."

Tae Baek khẽ gọi Shin Ho, cảm nhận được sức nặng trong từ "phát điên." Với một người lúc nào cũng bình thản và kiệm lời như Shin Ho, việc cậu sử dụng từ ngữ đó để mô tả người cha của mình thật sự đáng báo động.

Đúng như  điều mà anh lo lắng, chân mày của Shin Ho nhíu lại khi hồi tưởng về quá khứ, nỗi đau hiện rõ trên gương mặt cậu.

"Anh đến trường với những vết rạn ở ống chân và cánh tay; đôi khi bị đánh đến bất tỉnh, chỉ tỉnh dậy sau vài ngày. Đám chủ nợ không ngừng tìm đến, những tin đồn xấu xa lan ra khắp khu phố, và ngay cả những người từng quan tâm đến anh cũng dần quay lưng."

Tae Baek vùi mặt vào ngực Shin Ho. Anh cảm thấy khóe mắt cay cay. Nghĩ đến cảnh Shin Ho đã đi đến trường với một cái bụng đói, cơ thể đầy vết bầm tím, khiến anh thấy nghẹn đắng.

Shin Ho nhẹ nhàng vuốt tóc của Tae Baek. Đây là lần đầu tiên cậu kể về quá khứ của mình, và lạ thay, khi có ai đó ở bên để chia sẻ nỗi đau này, nó dường như trở nên dễ chịu hơn đôi chút.

"Một ngày nọ, anh đi học về và không còn ngửi thấy mùi rượu nữa. Thường thì cái mùi nồng nặc ấy luôn tràn ngập trong không khí, nhưng hôm đó thì không. Anh chỉ có một mình mà thôi."

"..."

"Anh đã ngây thơ nghĩ rằng, 'Ông ta đã đi ra ngoài rồi! Có khi biến mất mấy ngày cũng nên...' Anh chẳng buồn quan tâm ông ta đã đi đâu, đến sòng bạc hay đến đồn cảnh sát khóc lóc vì mất tiền cũng được."

"..."

"Thế là anh nằm dài ra sàn nhà và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ông ta vẫn chưa về. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi chuẩn bị đến trường."


***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro