Chương 50: Ngay Lúc Này

"Ừm."

Halo đang uống espresso và nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện. Người đàn ông đeo kính mắt đen vẫy tay một cách vô hại. Trong cái lạnh mùa đông, anh ta đang run rẩy trong chiếc áo khoác nâu nhạt và quàng khăn, nhìn không giống một nhà sản xuất nổi tiếng mà có vẻ như đang rất đáng thương.

"Không lạnh sao?"

"Lạnh lắm. Nhưng chắc sắp ấm lên thôi."

Người đàn ông đến cùng với cái tên P-R Label, ngày đầu tiên tự giới thiệu là "Nhà sản xuất Nokjin," chỉ đưa một chiếc danh thiếp có địa chỉ portfolio của mình rồi rời đi.

Ít nhất, cách anh ta chỉ đưa danh thiếp đã tốt hơn so với những công ty khác chỉ đưa danh thiếp không rõ ràng.

Anh ta đã khiến Halo nghĩ rằng anh ta đang muốn sản xuất cho mình, và khiến Halo phải tìm hiểu về người này.

Dù không phải là tìm kiếm với ý định tích cực, nhưng nếu mục đích của anh ta là khiến Halo tìm hiểu về portfolio, thì anh ta đã thành công.

Nhờ vậy, Halo đã nghe những bài hát do Nokjin sản xuất và sáng tác, và nhận ra rằng anh ta là một người rất có tài năng.

Tuy nhiên, việc chấp nhận anh ta sản xuất cho mình vẫn là điều không thể.

"Tôi đã nói rõ ý định của mình rồi mà."

"Thật khó để tìm được người hợp với mình, đúng không? Cũng như việc tìm được công ty phù hợp vậy."

Qua cách nói chuyện của anh ta, có vẻ như anh ta đã nhận được báo cáo rồi. Cậu rất kén chọn người quản lý của mình hoặc cậu không thích làm việc dưới sự quản lý của công ty.

Dù vậy, anh ta vẫn đến, có vẻ như đang muốn thuyết phục cậu.

Đặc biệt là, một nhà sản xuất nổi tiếng lại trực tiếp mang danh thiếp với portfolio của mình đến.

So với email hay điện thoại, thì đây là một cách thể hiện sự nghiêm túc hoàn toàn.

Vì vậy, Halo càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Cậu không biết về 'Halo', nhưng "Roh Hae-il" vẫn chưa thể hiện được gì đáng kể. Cậu mới chỉ bắt đầu thôi.

Dù gì đi nữa, ý định không gia nhập một công ty vẫn không thay đổi.

Halo không muốn tiếp tục vòng vo nữa và hỏi thẳng.

"Vậy anh có đề nghị gì?"

"Ngày đầu chúng ta gặp ở nhà riêng, ngày thứ hai gặp ở quán cà phê, vậy lần sau chúng ta gặp gần trụ sở của P-R đi. Chắc cậu không biết, nhưng trụ sở của chúng tôi ở Seongsu Station, ở đó có nhiều quán cà phê khá hay."

Nokjin cười nhẹ nhàng.

Nếu anh ta đã nói gì đó giống như đề nghị ký hợp đồng, Halo sẽ từ chối ngay lập tức. Nhưng rõ ràng Nokjin là một người không dễ bị qua mặt.

"Thế nào? Có phải một đề nghị khá không?"

"Vì anh nói có nhiều quán cà phê tốt, tôi có chút hứng thú, nhưng tiếc là dạo này tôi có rất nhiều việc phải làm."

"Ồ. Hẳn là công việc OST của cậu đã xong rồi đúng không? Hay là cậu đang làm một bài hát mới?"

"Ừ."

Không có lý do gì để giấu diếm, Halo trả lời thẳng thắn, và Nokjin giơ hai tay ra như một nhân viên bán hàng.

"Trụ sở của P-R chúng tôi có một phòng thu rất tốt. Đặc biệt nếu cậu đến phòng thu của tôi, cậu sẽ rất bất ngờ. Đó là một trong những niềm tự hào của tôi."

Từ lúc đầu, Halo đã cảm thấy rằng Nokjin không trực tiếp mời mình đến, nhưng lại cố gắng quảng bá hết những thứ cần thiết. Halo mỉm cười từ chối với câu "Không sao đâu", và lần gặp mặt thứ hai kết thúc như vậy.

#

Lần trở về thứ hai!

Teaser và trailer của [Từ hôm nay, chúng ta], câu chuyện về một học sinh hư từng bị phạt vì hút thuốc, mặc đồng phục sai quy định, nay quay về trường cũ với tư cách là giáo viên, đã được tung ra.

Nhạc teaser do Shin Joo-hyuk, một trong "bốn giọng ca nam hàng đầu", đảm nhận, và bản nhạc đã được phát hành trên các nền tảng streaming cùng với trailer.

Ngoài ra, các bài báo đồng loạt đưa tin rằng OST có sự tham gia của nhiều ca sĩ mới. Trong đó có đề cập đến Gil Raon, người đã thể hiện giọng hát đầy đẳng cấp trong 'Soyou' và một NuTuber cũng góp mặt.

Mặc dù bộ phim [Từ hôm nay, chúng ta], chuyển thể từ webtoon và do dàn diễn viên mới thủ vai không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng ít nhất những ai yêu thích OST cũng rất quan tâm đến ca khúc chủ đề.

[Wow, dàn line-up OST xịn quá trời]

[Chúc mừng! Gil Raon lần đầu tham gia OST!]

[NuTuber tên W là ai mà chưa từng nghe?]

Ban đầu, người ta chỉ bàn tán về ca khúc chủ đề, nhưng sau đó fan nguyên tác bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận.

Họ nhắc đến nhân vật mình yêu thích nhất, rồi như thể đang tự casting, họ tìm ca sĩ hát OST phù hợp với từng nhân vật.

[Tò mò không biết ai sẽ hát ca khúc chủ đề của Yoo-jin nhà mình nữa~]

Thực chất, chẳng khác gì một cuộc bình chọn nhân vật được yêu thích nhất.

Lúc đó, có ai đó hỏi [Có bài chủ đề của Hee-tae không?], cộng đồng bỗng trở nên im lặng như đang ở trại huấn luyện vậy.

Không, chính xác hơn là họ giả vờ như không thấy bài đăng đó, rồi tiếp tục rôm rả nói về ca khúc của những nhân vật khác.

Khoảng mười phút sau, ai đó để lại bình luận:

└ Cậu ta thì có chủ đề gì chứ

└ Nhân vật chán òm

Đó là tất cả sự quan tâm dành cho Hee-tae.

Thật ra, như vậy vẫn còn nhẹ nhàng. Có không ít fan ghét cậu ta. Dù được nhân vật chính trao cho bao nhiêu cơ hội, Hee-tae vẫn không thể nắm lấy, cuối cùng còn gây ra lỗi lầm và phải nghỉ học, khiến người ta cảm thấy bực bội, ngột ngạt. Có người còn mỉa mai rằng "Không chừng tác giả viết dựa trên chính bản thân mình đấy."

Biên kịch của bản drama cũng hiểu rõ rằng, nếu làm nổi bật nhân vật Hee-tae, fan nguyên tác sẽ không thích. Fan nguyên tác vốn cực kỳ dị ứng với việc thay đổi cốt truyện, nên thể nào cũng sẽ có người chửi.

Thế nên, theo đề xuất từ tác giả webtoon – dù không phải điều khoản trong hợp đồng – biên kịch định khắc họa Hee-tae rõ ràng hơn với tư cách là phản diện. Cô cũng đã nói điều đó với đạo diễn, rằng nhân vật này sẽ đóng vai trò quan trọng.

Nhưng rồi, đêm hôm trước, biên kịch đã thay đổi quyết định.

Tối qua.

Sau khi nghe bản biến tấu của chủ đề Hee-tae mà đạo diễn gửi đến.

Sau khi được dặn phải cẩn thận không để lộ nhạc ra ngoài, cô đã nghe đi nghe lại bản nhạc suốt đêm và xóa sạch những gì ban đầu định viết về vai phản diện của Hee-tae.

Càng xóa nhiều chữ, lòng cô càng đau. Nhưng vì đã nhìn thấy một con đường tốt hơn, cô đành phải chấp nhận.

Và rồi, như thể vừa bơm caffeine vào người, cô hối hả viết lại câu chuyện mới.

Không biết khán giả và độc giả sẽ đón nhận sự thay đổi này thế nào. Cô đã trái với cả mong muốn của tác giả nguyên tác. Dù sao thì đây cũng là tập cuối, và còn lâu nữa mới đến lúc phát sóng, nên phản ứng có ra sao thì cũng đành chịu.

"Dù sao thì bức tranh này đẹp hơn nhiều, biết sao được."

Tạch.

Cuối cùng, biên kịch nhấn phím Enter.

#

'Anh ta nói tòa nhà văn phòng ở Seongsu-dong phải không?'

Halo liếc nhìn gương mặt vô hại, giờ đã trở nên quá quen thuộc, rồi đảo mắt quanh. Cậu lo lắng liệu có paparazzi hay ai tương tự gần đây không. Nhưng chẳng thấy gì cả. Dù sao thì, danh tính của cậu vẫn chưa bị lộ ra với thế giới.

Nếu không phải nghe nói trụ sở P-R ở Seongsu-dong, cậu đã nghĩ đây là fan cuồng rồi.

"Hừm."

"Sao thế, có người quen à?"

Trước câu hỏi của mẹ, Halo lắc đầu.

Cậu từng nghe nói có nhiều công ty giải trí và hãng thu âm gần ga Seongsu, giờ mới ngẫm lại thì đúng là khu vực này. Mấy nơi có nhiều phòng thu cho thuê thì thường luôn có lý do chính đáng.

Lần gặp thứ ba được hẹn ở một quán cà phê tại Seongsu, và việc người kia thực sự chiều theo ý mình khiến cậu cảm thấy bất an. Người này vốn không phải kiểu sẽ nghe theo lời người khác.

Ngay lúc đó, một người đàn ông với kiểu tóc hai mái bước lại, đứng bên cạnh người quen mặt kia, nhìn Halo chằm chằm rồi tiến đến.

"Xin chào."

Anh ta dừng lại ngay trước mặt họ.

"Tôi là Samjang, đại diện công ty P-R. Rất hân hạnh được gặp cậu lần đầu."

"P-R...?"

"Vâng. Tôi nghe nói trước đây producer của chúng tôi từng đến tận nhà cậu. Chắc cậu đã bị bất ngờ, chúng tôi thật lòng xin lỗi."

"Không sao cả. Anh ấy cũng đâu vào nhà, chỉ để lại danh thiếp trước cửa rồi đi."

Mẹ cậu luôn rộng lượng trong những việc liên quan đến con trai. Cô đã chuẩn bị tinh thần rằng một ngày nào đó trước nhà sẽ đầy phóng viên, và con mình sẽ không thể ra khỏi nhà như bình thường nữa.

"Cảm ơn vì đã tha thứ cho chúng tôi."

Nói rồi, Samjang quay sang nhìn Halo.

Ánh mắt ấy như nói: 'Cậu chính là người đó à.'

Rồi anh ta lại hướng về mẹ cậu.

"Nếu cô không phiền, trụ sở công ty chúng tôi ở gần đây. Xin hỏi cô có thể dành chút thời gian không ạ?"

"Trụ sở công ty?"

"Vâng. Trụ sở của P-R ở Seongsu. Chúng tôi thật sự muốn giới thiệu về công ty với con trai cô. Nếu sau khi đến xem rồi mà cậu ấy vẫn không thích, chúng tôi cam đoan sẽ không làm phiền nữa."

Giọng điệu rất lịch sự.

Theo một cách nào đó, dường như họ rất tự tin vào công ty của mình.

Halo vẫn khoanh tay, gật đầu.

Cậu cảm thấy bản thân đã để chuyện này kéo dài quá lâu.

Nếu định từ chối, thì nên từ chối sớm để cả hai bên đều không mất thời gian.

"Mẹ sẽ ở hiệu sách Konkuk, con có muốn ghé qua nói chuyện một lát không? Mẹ vừa nghĩ là cần ghé hiệu sách, nên giờ tranh thủ đi luôn. Tất nhiên, con biết là chuyện hợp đồng vẫn phải bàn với mẹ và ba chứ?"

Trước khi kịp nói gì, cậu đã thấy biết ơn vì mẹ hiểu được ý mình. Khi Halo gật đầu, mẹ cậu xoa đầu cậu một cái, rồi như muốn nhờ vả, cô trao ánh mắt cho Samjang, như thể gửi gắm đứa con trai của mình.

"Khi nào xong thì gọi cho mẹ nhé."

"Vâng ạ."

Cậu nhanh chóng nhận ra vì sao họ lại có thể tình cờ gặp nhau như thế.

Tòa nhà trụ sở của P-R Label thực sự ở rất gần đây.

Tên P-Rosper được viết lớn trước tòa nhà.

Vừa bước vào, cậu đã chạm mặt vài người có vẻ là nhân viên văn phòng và nghệ sĩ. Không khí ở đây hoàn toàn khác với Veil, công ty từng như một nơi vô hồn.

P-R xuất phát là hãng hip-hop, nhưng hiện đã mở rộng nhiều thể loại hơn. Sự đa dạng đó mang đến một sắc thái rất riêng, đầy sức sống.

Với sự xuất hiện của CEO Samjang và nhà sản xuất Nokjin, mọi người vẫn làm việc của mình, gọi họ là "anh" rồi chào hỏi như một nhóm crew hơn là công ty thông thường.

"Gì đấy, Hae-il? Chào nhé! Cậu định vào label bọn này à?"

"Bọn anh đang làm việc nghiêm túc đó, Raon."

"Chúc anh thành công rực rỡ, sếp ơi!"

Gil Raon là người cậu gặp trước phòng tập.

Ban đầu tỏ vẻ vui mừng, rồi sau đó cậu ấy giơ tay lên như thể đang rất quyết tâm.

Và rồi studio mà Nokjin luôn tự hào khoe.

Đây là lần đầu tiên Halo cảm thấy hứng thú thực sự.

Nói ra thì ngại, nhưng studio của anh Kang Young-min hay mấy phòng thu cậu từng đến khi thu OST đều không thể so sánh.

"Tôi thường tự làm cả khâu mixing và mastering. Nên có sẵn khá nhiều thiết bị."

"Anh tự làm hết ạ?"

"Tôi không thích kiểu người khác làm. Không hợp tai mình. Nên tự làm luôn."

"!"

Nokjin liếc nhìn cậu, như thể hỏi: "Cậu cũng thế mà, đúng không?"

Và đúng là câu nói ấy đánh trúng vào tim Halo.

Fan vẫn bảo nhạc của cậu là cổ điển, là retro để bênh vực, nhưng từ khi đến thế giới này, tất cả bản nhạc cậu tạo ra đều khiến cậu cảm thấy thiếu sót.

Chính xác thì, đó là cảm giác tiếc nuối khi biết rằng "hóa ra mình cũng có thể tự làm được những thứ này".

Cũng vì vậy mà sau khi có studio, cậu từng muốn học cả mixing và mastering. Những người ở đây, ít nhất đã chạm đúng một điểm.

Sau khi tham quan tòa nhà, họ ngồi trong văn phòng đại diện.

Tiếp theo là phần giới thiệu các dịch vụ dành cho nghệ sĩ thuộc P-R Label.

Sản xuất album, phân phối, quảng bá là cơ bản. Ngoài ra còn có quản lý lịch trình, booking truyền hình, hỗ trợ nhân sự,..nói chung là dịch vụ quản lý đầy đủ.

Trong số đó, có nhiều thứ rõ ràng sẽ hữu ích cho Halo.

Cậu bị thu hút bởi những thứ như sản xuất video ca nhạc, phòng làm việc và nhân lực mà người ta cho là không thể có được trong các phòng thu thông thường.

Nhưng cuối cùng, câu trả lời vẫn không thay đổi.

"Rất cảm ơn lời đề nghị, nhưng tôi xin phép từ chối."

Trước khi Samjang kịp hỏi tại sao, Halo đã trả lời luôn.

"Lý do thì có nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là tôi định tự lập một label cho riêng mình."

Đây là ý định cậu đã có từ đầu.

Một label độc lập chỉ dành cho riêng cậu.

Cậu muốn xây dựng một công ty, không vì ai khác ngoài chính mình.

Cho dù mất thời gian hơn cũng không sao.

"Vậy, em xin phép về được chứ ạ?"

Halo đứng bật dậy, thể hiện rõ ràng là mình không có ý định thỏa hiệp. Samjang có vẻ bất ngờ trước sự dứt khoát ấy hoặc là do sốc khi nghe tới ý tưởng lập label riêng.

Vào lúc đó, Nokjin cười khúc khích và tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Này Samjang, tôi nói rồi mà? Hae-il không hợp làm nghệ sĩ thuộc quản lý của ai cả. Ngay từ đầu đã phải nói theo hướng khác mới đúng."

Nokjin nháy mắt với Halo.

"Chúng ta hãy nói chuyện một lát, chỉ hai chúng ta thôi. Sẽ là một cuộc trò chuyện mang tính xây dựng hơn."

Vậy thì, nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Nokjin nhanh chóng tập trung những gì mình muốn nói và mở miệng.

"Tôi hiểu rất rõ người như cậu, Hae-il."

Nokjin bắt đầu kể câu chuyện của chính mình.

"Từ xưa tôi đã rất ghét bị xen vào hay kiểm soát. Cứ như ai đó đang phá vỡ thế giới mà tôi đã tự tạo ra vậy. Mà thật ra nghĩ như thế cũng không sai. Đó là lý do tôi đang ở đây. Mô hình độc lập mà Hae-il đang nghĩ đến cũng ít bị can thiệp hơn nhiều đấy. Dù vậy, với nghệ sĩ thuộc công ty, chắc tôi vẫn sẽ đưa ra vài lời khuyên."

Nokjin thẳng thắn thừa nhận.

Rồi liếc nhìn Samjang một cái.

Có vẻ Samjang vẫn đang cố gắng lôi kéo Hae-il về làm nghệ sĩ trực thuộc, nhưng từ lần đầu gặp mặt, Nokjin đã từ bỏ ý định ấy.

"Tôi đã đoán được cậu đang nghĩ tới chuyện lập công ty một người. Vì Hae-il có đủ năng lực mà. Dù cậu có xin vào đâu cũng sẽ được nhận. Nếu có con mắt tinh tường, chẳng nơi nào từ chối cả."

Khi Hae-il khẽ gật đầu, Nokjin cũng gật theo như thể đó là điều hiển nhiên. Cậu thiếu niên trước mặt đủ giỏi để tự tin như vậy.

"Chuyện đó ấy mà."

Nokjin chuyển sang vấn đề chính.

Mặc dù Samjang không nói gì cho đến phút cuối, nhưng đây là kế hoạch thứ hai mà anh đã vạch ra trong trường hợp Roh Hae-il từ chối lời mời ban đầu.

"Label độc lập. P-R sẽ hỗ trợ. Có thể tên sẽ gắn kèm là sub-label, nhưng về thực chất thì vẫn là độc lập. Chỗ này vốn là label độc lập, vậy thì label độc lập của label độc lập à."

Một câu đùa tâm đắc, nhưng cậu thiếu niên chẳng buồn cười.

"Vị trí sẽ tương tự như nghệ sĩ hợp tác thôi. À, nhưng cái này cũng là chính sách hỗ trợ chung dành cho nghệ sĩ hợp tác rồi, đừng nghĩ là đãi ngộ đặc biệt gì."

Người ta có thể nghĩ là đang được ưu ái, nhưng thực tế thì chẳng có gì là miễn phí cả. Vốn dĩ P-R vẫn luôn duy trì liên lạc tốt kể cả với những nghệ sĩ không trực thuộc, cũng sẵn sàng nhận lời hợp tác hay yêu cầu sản xuất. Các khâu sản xuất nhạc, phân phối, quảng bá đều chia lợi nhuận, nên không thể gọi là miễn phí được.

Tất nhiên, việc hỗ trợ label một người thường chỉ áp dụng cho nghệ sĩ cũ muốn tách ra làm độc lập, nhưng nếu có thể hợp tác sản xuất thì với Nokjin, đó vẫn là một vụ trao đổi tốt.

"Tôi nghĩ cậu là người có tham vọng. Cậu muốn âm nhạc của mình chạm tới nhiều người hơn, muốn đứng ở vị trí cao nhất. Giờ phải tìm studio, tìm người hợp tác, chẳng thấy tiếc thời gian sao? Chuyện đó để bọn tôi lo."

Halo từ từ nhếch khóe môi.

"Tôi nghĩ, không chỉ mình tôi là người nhiều tham vọng đâu."

Ánh mắt của người đang cố níu kéo cậu đến tận cùng không thể nào là của kẻ không có tham vọng. Nokjin bật cười, đáp lại:

"Tôi cũng từng như vậy."

Cuộc nói chuyện với P-R kết thúc tại đó.

Hợp đồng không phải là thứ có thể thực hiện trong nháy mắt và với tư cách là người vị thành niên, cậu bé không thể tiến hành hợp đồng mà không có sự đồng ý của người giám hộ.

Hơn nữa, các vấn đề về phân phối cũng có thể dẫn tới hợp đồng trùng lặp, nên vẫn cần phải bàn kỹ. Dù vậy, đây là hợp đồng theo album chứ không phải cho nghệ sĩ, nên chắc cũng không quá rắc rối.

:

Halo ngồi trên ghế ở ban công, nhìn ra hồ Seokchon trắng xóa vì tuyết.

Chẳng mất bao lâu để thế giới từng xa lạ này trở nên quen thuộc.

Cốc chocolate nóng trước mặt, mẹ đang ngồi trong phòng khách chờ đợi bài hát của cậu vang lên trên TV.

Cả người cha bị mẹ kéo ra khỏi phòng, đều đang ở đó.

Những điều từng khiến cậu mệt mỏi, phiền lòng, cuối cùng cũng tan biến. Nhưng cùng lúc, vẫn còn rất nhiều điều phải làm, chất chồng như tuyết ngoài kia.

'Thật tuyệt.'

Có nhiều việc phải làm là một điều hạnh phúc.

Những điều cậu muốn làm tiếp tục hiện lên trong đầu.

Nếu lúc mới đến đây, cậu còn thấy mọi thứ vô nghĩa.

thì giờ đây, cậu thấy mình thật may mắn vì đã đến được thế giới này.

Một ngày nào đó, ngày như thế sẽ lại đến.

Ngày mà cậu đã đạt được mọi thứ, không còn gì để theo đuổi.

Trước khi ngày đó đến, Halo muốn tận hưởng hiện tại nhiều hơn một chút.

[Một ngày tuyết rơi]

Ca khúc gần như đã hoàn thành.

Cậu từng nghĩ viết lời tiếng Hàn khó hơn tiếng Anh, nhưng bài Bay lên của Hwang Ryong-pil mà cậu nghe khi mới đến thế giới này, đã để lại ấn tượng mạnh, khiến cậu muốn sáng tác bằng tiếng Hàn.

Việc mẹ nói nhạc của cậu khó hiểu, cũng là điều khiến cậu bận tâm.

[Thế giới trắng phía sau ô cửa

Từng khiến tôi thấy lạ lẫm]

Tiếng hát vang lên, người mẹ đang chờ ca khúc OST quay đầu nhìn lại. Còn cha thì nhắm mắt lại.

Như thể đang nói: "Hãy làm theo điều con muốn."

[Những bông hoa nở ra từ hơi thở

Trở thành cánh hoa nhỏ

Mang theo lời an ủi vụng về

Bay theo làn gió lạc hướng]

[Quay đầu lại, theo thế giới mà tôi vẽ nên

Thì đã thấy—]

Halo cũng quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro