Chương 6.2

'Chắc là do mình quá mệt mỏi.'

Anh quyết tâm trở lại giấc ngủ và nghĩ.

"Mình nên đến gặp y sĩ ngay khi thức dậy vào ngày mai."

Nhưng Suleiman không thể ngủ được vì...

Chiếc lưỡi cáu kỉnh của một con mèo bắt đầu cọ vào môi anh.

'... Nhột thật.'

Thật khó để có được một giấc ngủ ngon vì cảm giác châm chích và mềm mại đến lạ lùng.

Anh đang cố gắng xoay người, nhưng đột nhiên một chiếc lưỡi nhỏ chạm vào đầu lưỡi anh.

"Ừm..."

Ngay lúc đó, một cảm giác kỳ lạ ập đến toàn thân anh.

Cảm giác như thể anh đã nếm trải điều ngọt ngào nhất trên thế giới này.

Lúc này, sức nặng của lời nguyền trên người anh nhẹ như mây.

Cảm giác bóng tối bao trùm cơ thể anh bấy lâu nay đang dần dần biến mất, và anh cảm thấy ngây ngất không thể nói thành lời.

Đã hơn mười năm kể từ khi Suleiman chịu một lời nguyền chết tiệt mà ngay cả những pháp sư nổi tiếng trên khắp lục địa cũng không thể chữa lành.

Sự thoải mái và ấm áp mà lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được như đang tan chảy.

Suleiman từ từ mở mắt, nâng người trên khỏi giường, đặt tay lên trán.

Ngay sau đó anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang bò dưới đất, và khẽ rên lên một tiếng.

'Có ai đó đã gửi cô ta đến đây à?'

Mẹ hoặc một nhà quý tộc nào đó.

Cô ta hơi kỳ lạ khi bò lên như thể một con mèo vừa cố gắng thoát khỏi mặt nước.

Một phụ nữ khỏa thân ở đây vào thời điểm như thế này, có lẽ suy đoán của anh đã đúng.

Suleiman thở dài, rút ​​một thanh kiếm ra khỏi gối và từ từ tiến lại gần cô.

Anh muốn biết cô có phải là sát thủ hay không nên không có gì sai khi anh kiểm tra cô.

Suleiman đến gần tấm gương và chĩa mũi kiếm của mình vào cô.

"Ngươi là ai?"

Ngạc nhiên trước câu nói của anh, người phụ nữ từ từ quay đầu lại.

"...... !!"

Anh không khỏi ngạc nhiên khi mắt anh bắt gặp khuôn mặt thiếu nữ không hợp với thân hình trưởng thành này.

Mái tóc mảnh bạc lấp lánh dưới ánh trăng.

Hai con ngươi có màu sắc khác biệt.

Làn da trong suốt của cô như đang sáng lên một cách mờ ảo, má và môi nhuộm đỏ trông rất quyến rũ. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

'Cô ấy thật xinh đẹp.'

Một chốc, anh vờ bình thản và nói thầm những đó trong trái tim mình.

"Ta hỏi ngươi là ai? Ngươi không thể nói chuyện à? "

"Ư..."

Có vẻ như cô ấy không cố ý.

Lẽ ra với một người bình thường là không thể, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy tiếc vì sự xuất hiện của cô.

"Ta chưa bao giờ gặp ngươi trước đây. Làm thế nào ngươi vào được đây?"

Nhưng, cô ấy không thể trả lời.

Nhìn đôi môi ửng đỏ, ngay cả sự cảnh giác trước đó cũng dần tan biến.

'Này...Không giống mình một chút nào.'

Đó là cơ hội ngàn vàng cho một người vì sắc đẹp của mình mà đột nhập vào phòng của hoàng tử mà không có sự cho phép.

Suleiman, người nhớ lại vụ việc có ba người phụ nữ ở trong phòng anh xuất hiện một cách kinh hoàng nên anh đã hạ quyết tâm và bắt đầu tra hỏi cô.

Nếu cô là một người bình thường, chỉ cần gọi bảo vệ và đưa cô vào ngục là đủ.

Nhưng lạ thay, anh muốn tiếp tục nói.

Anh biết dù như thế nào thì cô cũng không thể trả lời.

Khi anh nhìn thấy cô khóc như một con mèo con, anh muốn trêu chọc cô.

Loại cảm giác này thật kỳ lạ.

Cảm giác khó tả đối với một người phụ nữ lạ mặt không giống anh một chút nào.

Vào lúc đó, anh có thể nhìn thấy một chiếc vòng có gắn một cái chuông màu xanh lam lấp lánh đang được buộc quanh cổ cô.

"Đây là...."

Anh hạ thấp người để xác nhận danh tính của chiếc chuông.

Anh cau mày.

Chiếc chuông xanh là dấu hiệu của một con mèo đặc biệt thuộc về quý tộc.

'Cô ấy có thể vào đây bởi vì cô ấy đeo chiếc chuông này ư?'

Mẹ của anh dường như có một sở thích kỳ lạ khi gửi cô ấy đến đây như thế này.

'Nếu cô ấy được gửi bởi mẹ ... Chúng ta có thể gặp lại nhau không?'

Khi những mong đợi kỳ lạ trong anh tăng lên, anh lại rơi vào tâm trạng bối rối.

Kết quả là những lời nói cay nghiệt tuôn ra từ miệng trái với lòng anh.

Câu nói 'Sẽ rất khó coi nếu chết ở đây' thực sự được thốt ra bởi vì anh đang lo lắng cho cô, người trông ốm yếu thế nào đó.

Nhưng tại sao?

Anh không ghét khi mình nhìn chằm chằm vào cô một cách dữ dội, trong khi cô đang run rẩy như một con mèo sợ hãi.

Không, đối mặt với cô, tuy là một người phụ nữ lạ mặt, nhưng thành thật mà nói thì rất vui.

'.....Mình không nên nghĩ đến điều đó.'

Không có vấn đề gì nếu có dấu hiệu mẹ anh đã gửi cô ấy đến đây, và cô ấy là một người nguy hiểm hoàn toàn là không có khả năng kể từ khi cô ấy lẻn vào phòng.

Anh không thể hiểu hành vi của mình.

Anh luôn nghĩ rằng mẹ anh là một hoàng hậu và đã có rất nhiều việc làm biến thái, nhưng không hiểu sao, dường như bởi vì huyết thống nên khiến anh không thể ghét bỏ. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

Sự phấn khích của anh đã kết thúc ngay khi cô biến mất theo làn khói thuốc bay ra khỏi phòng.

"... Cô ấy đi rồi à?"

Anh đã từng ở một mình trong căn phòng này một thời gian rất dài, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy cô đơn?

Chỉ còn lại một chiếc chăn trên mặt đất nơi cô đã biến mất.

'Nếu mình có thể gặp lại cô ấy... ..'

Anh nhặt chiếc chăn quấn quanh người cô trước đó và cất vào tủ.

Tất cả những gì xảy ra đêm đó giống như một ảo ảnh ngọt ngào đối với anh.

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro