Chương 74

Mình vẫn đang vuốt ve súng trong túi.

Mình rất thích túi quần, túi áo có nhiều ngăn, lại càng thích nhét đủ thứ vào đó. Có những thứ nhìn như rác rưởi, nhưng biết đâu lại cứu mạng trong thời khắc sinh tử.

Lúc này trong túi mình có khẩu súng Giang Sâm đưa, dao ăn, thuốc ức chế tin tức tố dạng xịt, dây truyền dữ liệu, khăn giấy trộm được từ nhà ăn, bật lửa quảng cáo của phòng khám nhỏ, hộp thuốc méo mó...

Mình cay đắng nhận ra—rác rưởi thì vẫn là rác rưởi, không phải lúc nào cũng có ích. Như lúc này đây, mình chẳng tìm được cái gì làm vũ khí.

Mình chỉ có thể nắm lấy khẩu súng không còn đạn ấy. Nhưng ngay khi sờ đến giây thứ 3, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, rõ ràng... là đầy cảnh giác.

Bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Mình đành phải giả vờ như không có gì, rút khăn giấy ra lau mồ hôi.

Ashley không để ý đến những chi tiết ấy. Cậu đương nhiên không thể để ý được—giờ phút này trong lòng cậu chỉ có Joshua—người bố—và cuộc giằng co giữa tình yêu, vận mệnh và quyền lực.

"So với nói con khiến bố thất vọng, chẳng bằng nói bố khiến con thất vọng hơn!" Ashley giận dữ, dù chúng mình bị bao vây, cậu vẫn bước tới che chắn cho mình, "Giờ bố định làm gì? Giết người diệt khẩu? Khiến con tuyệt vọng hoàn toàn? Hay muốn dùng chuyện này để ép con kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ?!"

Mình không nhìn thấy gương mặt của Ashley, chỉ cảm nhận được cánh tay cậu đặt trên eo mình đang run lên. Rung động ấy nhanh chóng lan sang cả người cậu, khiến giọng nói cũng vỡ ra, "Bố là Đại Pháp quan! Là một người như vậy mà lại có thể làm chuyện như thế sao?!"

Khi Ashley nói ra câu đó, mình thấy Joshua cười—một nụ cười thật khó diễn tả.

Giống như trong phim, khi đứa trẻ hỏi một câu ngốc nghếch, bố mẹ chỉ có thể cười khinh khỉnh pha chút bất đắc dĩ... và xen lẫn một chút cưng chiều.

Joshua không nhìn Ashley, ông chỉ nhìn mình: "Cô muốn sống không?"

Ông ta bắt đầu thông thái hơn rồi. Có lẽ trước đây, ông nghĩ sự tồn tại của mình không đáng bận tâm. Cho rằng mình chỉ là món đồ chơi mới mẻ Ashley tạm thời yêu thích. Cho rằng... mình không đủ giá trị để khiến ông phải ra tay.

Joshua nói: "Nếu bây giờ cô muốn sống, tôi có thể thả cô đi. Chỉ cần cô hứa với tôi—chuyện đính hôn này, vĩnh viễn giữ kín trong lòng, và đừng bao giờ gặp lại Ashley nữa."

Ashley siết chặt tay mình. Tay cậu lạnh băng, lại ẩm ướt mồ hôi. Cậu nhìn mình, ánh mắt đầy đau đớn, rồi quay sang nhìn bố, "Bố! Chính miệng bố đã nói với con—con có thể tự quyết định hôn nhân của mình!"

Joshua chẳng mấy quan tâm đến phản ứng của Ashley. Ông chỉ nhìn mình, tiếp tục nói: "Trần Chi Vi, muốn sống không phải là chuyện đáng xấu hổ. Nói cho tôi biết, cô muốn chết để giữ chuyện tư bôn này với Ashley, hay muốn sống—đổi lại bằng việc không bao giờ gặp lại cậu ta nữa?"

Mình biết rõ—dù chọn phương án nào, kết cục cũng là... chết.

Nếu chọn trước, mình sẽ chết trong một dáng vẻ bi tráng, vì tình mà ngã xuống, tự nguyện.

Nếu chọn sau, mình sẽ chết với cái danh "người không thật lòng yêu cậu ấy", hợp tình hợp lý.

Ashley cũng nhận ra điều đó. Cậu quay lại nhìn mình, nước mắt từng giọt lăn dài, "Đừng... đừng trả lời ông ấy. Mình sẽ bảo vệ cậu. Cậu không cần ra mặt, để mình thay cậu, mình sẽ trao đổi với ông ấy."

Cậu cắn môi, giọng run run, gần như nghẹn ngào: "Đừng giết cô ấy, con đồng ý với bố... con sẽ kết hôn theo ý bố. Thả cô ấy đi, con sẽ không trốn nữa. bố muốn giam giữ con như trước cũng được, sao cũng được cả."

Quá quen thuộc.

Mình đã từng thấy cảnh này rồi.

Và rất nhanh, mình nhớ ra—đó chính là cảnh giữa Giang Sâm và Allen .

Khi mình còn đang cân nhắc có nên xài tiếp chiêu cũ kia không, giọng nói châm biếm của Joshua lại vang lên:
"Ashley, ta đã cho con cơ hội, chỉ là con không biết trân trọng. Con nghĩ rằng bây giờ mình còn đủ tư cách đàm phán với ta sao? Chuyện này, dù con có muốn hay không, con và cô ta vốn dĩ đã không thể nào có kết quả. Con không có quyền lên tiếng."

Ánh mắt ông ta chuyển sang mình, màu xanh lục nơi đáy mắt tràn đầy mất kiên nhẫn:
"Cô là một Alpha, nhưng bây giờ—chuyện gì cũng muốn để Ashley thay cô gánh vác sao? Lên tiếng đi!"

Sắc mặt Joshua trầm hẳn xuống, giọng điệu trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Mình rụt vai lại, hỏi nhỏ: "Ashley, thật sự phải liên hôn sao?"

Joshua lập tức ngắt lời, "Cần gì phải giả vờ giả vịt ở đây? Nó là con trai ta, dù ta không hiểu tại sao một kẻ vô dụng như cô lại khiến nó si mê đến vậy, nhưng chẳng lẽ ta sẽ để người thừa kế của mình biến thành một quân cờ liên hôn sao? Điều khiến ta thấy ghê tởm nhất chính là—nó đề nghị bỏ trốn với cô, mà cô dám đồng ý?! Cô không hiểu sao? Nếu chuyện này bị phanh phui, nó sẽ rơi vào hoàn cảnh gì, gia tộc chúng ta sẽ phải chịu đựng nhục nhã cỡ nào?!"

Ý ông là... tất cả chỉ là do tôi lừa cậu ta chắc?

Mình nhìn thấy lưng Ashley vẫn giữ thẳng tắp, vẫn nỗ lực che chở cho mình.

Joshua nhìn sang Ashley, lắc đầu: "Ngu ngốc! Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Cô ta không dám trả lời vì cô ta sợ chết, chỉ đang cố kéo dài thời gian."

"Dẫn Ashley đi." Ông ta khoát tay, lạnh lùng ra lệnh. "Còn cô ta—đánh gục tại chỗ."

Vừa dứt lời, Ashley lập tức lao đến ôm chặt lấy mình, gần như nghẹn ngào hét lên: "Các người nằm mơ! Nếu cô ấy chết, tôi cũng không sống một mình!"

Đôi mắt lục của cậu ngập tràn tăm tối, gắt gao nhìn chằm chằm Joshua:
"Tôi từng rất kính trọng ông. Nhưng vào ngày thẩm vấn ở tòa, khi ông nói rằng sự thật không quan trọng, chỉ có lập trường là quan trọng, tôi đã vô cùng thất vọng. Sau đó, ông làm nhục Trần Chi Vi—bắt cô ấy đi làm bảo vệ—tôi bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ trong mắt ông, chỉ vì nghề nghiệp mà phân chia con người rạch ròi đến thế sao?"

"Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhớ lại thành kiến của mình với người ở các thành thị xa xôi, nhớ lại những tuyên truyền giả tạo của ông về 'mọi người đều bình đẳng'. Đến cuối cùng tôi mới nhận ra—ông căn bản không xứng làm Đại pháp quan!"

"Ông nghĩ tôi chống lại ông vì yêu cô ấy sao? Không sai, tình yêu rất quan trọng. Nhưng điều quan trọng hơn là—tôi căm ghét ông!"

Hơi thở của Ashley ngày càng gấp, thân thể cậu cũng lạnh dần đi:
"Lúc ông chọn tôi làm người thừa kế, ông còn nói sẽ để tôi tự do yêu đương. Vậy mà chỉ cần cần thiết phải liên hôn, ha! Ông lập tức lộ mặt thật! Trong mắt ông, tôi chỉ là con rối để điều khiển! Ghê tởm nhất là—ông biết rõ tôi yêu cô ấy, vậy mà còn bắt tôi phải đứng trước mặt mọi người xử tử cô ấy! Ông muốn phá nát tôi từ trong ra ngoài sao?! Là một Đại pháp quan, ông có thể tuỳ tiện giết người thế này à?! Ông làm tôi muốn nôn! Ông không xứng làm bố! Cũng không xứng làm Đại pháp quan!"

"Nếu ông muốn giết cô ấy, được thôi! Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để ông điều khiển! Cô ấy chết, tôi cũng sẽ chết theo! Mà nếu chưa chết, tôi sẽ dùng tất cả sức lực để chống lại ông, chống lại toàn bộ gia tộc!"

Đến cuối cùng, gương mặt Ashley đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, mắt cậu sưng lên, ầng ậc nước.

Mình vốn dĩ tham sống sợ chết, nhưng trong tiết mục cha con phản nhau kịch tính thế này, lòng mình lại bình tĩnh lạ thường.

Người sống thì phải chết. Chỉ là, hôm nay hay ngày mai.

Mình thở dài thật sâu, cảm nhận rõ ràng tai họa đang cận kề.

Bởi theo những gì mình hiểu về Joshua, ông ta giờ chắc chắn đang giận dữ cực điểm. Và sau đó... súng ngắm sẽ khai hoả nhắm vào mình.

Quả nhiên, sắc mặt ông ta âm trầm đến mức có thể chắt ra nước, môi cười như gằn lên:
"Cậu nghĩ tim ta làm bằng sắt sao? Nghĩ ta muốn đập tan uyên ương, để con mình oán hận cả đời sao? Nghĩ ta cam tâm để người thừa kế của ta chỉ là một lợi thế, không có tự do, không có hạnh phúc sao?"

Ashley trừng mắt nhìn ông ta không chớp.

Giọng Joshua khàn khàn:
"Ta nhìn thời thế mà hành động, tất cả đều là vì bảo vệ chúng ta. Trong mắt cậu, chuyện đó lại thành tội sao? Người đâu—ra tay!"

Vừa dứt câu, Ashley lập tức cảnh giác hơn, siết chặt lấy mình, ghé sát mặt vào má mình, như đang an ủi cả hai:
"Không sao, không sao... Chúng ta sẽ ở bên nhau... Mình sẽ không... mình sẽ không..."

Câu nói chưa dứt, trước mắt mình chớp lóe một chấm đỏ—ngay giữa trán.

Ngay khoảnh khắc đó, mình bỗng ý thức được—sảnh khách sạn quanh mình... hầu như đều bằng kính pha lê.

Nực cười. Nơi này được thiết kế... để mình không có đường thoát sao?

Ashley cũng nhận ra điểm đỏ ấy. Mắt cậu mở to, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên mặt.

Joshua lạnh lùng:
"Ngắm bắn đã vào vị trí từ lâu rồi. Ashley, cậu nghĩ mình có thể chống nổi sao?"

Ngay sau đó, Ashley bị vài người từ sau đánh bất ngờ, còn mình thì bị tách ra khỏi cậu một cách thô bạo.

Ashley vùng vẫy, hét lớn: "Trần Chi Vi!"

Mình thì thật ra... không quá xúc động. Vì đến nước này rồi, đường sống đã bị chặt đứt. Joshua thực sự muốn đẩy mình vào chỗ chết, giờ dù có lôi ai ra cầu cứu cũng vô ích.

Joshua thương hại nhìn mình , hỏi:
"Cô còn gì trăn trối không?"

Ngón tay mình lạnh buốt. Giọng nghẹn như đá đè ngực, cuối cùng cũng chỉ biết im lặng.

Ashley bị đè chặt xuống sàn, vẫn cố giãy giụa. Mái tóc đen che lấp đôi mắt lục như đang vỡ vụn. Quần áo lộn xộn, cậu nghẹn ngào khóc:
"Bố! Không được! Con cầu xin đó! Đừng mà —— con sai rồi!"

Mình nhắm mắt, chờ tiếng súng khai hoả.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, mình lại nghe thấy tiếng xôn xao xung quanh.

"Ngài Joshua!"

"Cẩn thận!"

Mình mở choàng mắt—cảnh tượng trước mắt khiến mình chết lặng.

Chấm đỏ vốn nhắm vào trán mình... giờ lại vững vàng nằm giữa trán của Joshua.

Đám người mai phục chung quanh lập tức bao vây lấy ông ta, ai nấy căng thẳng cảnh giác, hình thành một bức tường người chắn trước Joshua.

Nhưng rồi—nhiều chấm đỏ rải rác hiện ra khắp nơi, dày đặc như đàn muỗi!

Lúc này, mình nhận ra hai điều:

Thứ nhất—người bố trí tay súng bắn tỉa lúc này, e rằng đã không còn là người do Joshua sắp xếp ban đầu nữa.

Thứ hai—việc bị ngắm bắn hiện tại, chỉ là cố tình nhằm dọa mình.

Nói cách khác, đám chấm đỏ ấy sẽ không bắn trúng mục tiêu... trừ khi có người cố tình kích hoạt súng ngắm. Mình cứ tưởng đó là chiêu của Joshua để ép mình, nhưng giờ thì... mình bắt đầu nghi ngờ đây là trò đùa độc ác của ai đó.

Chết tiệt! Ditcu ai đang chơi trò điên này vậy?!

Làm mình sợ muốn chết!

Joshua giữa vòng vây, bị những điểm đỏ chĩa thẳng, hét lớn:
"Rốt cuộc là ai?! Ra đây ngay!"

Ashley cũng được bảo vệ lại, nhưng vẫn không ngừng gọi mình:
"Trần Chi Vi! Mau qua đây!"

Đại ca, chúng ta bị giam mà.

Hai phút trôi qua, sau bức màn người vẫn không ai xuất hiện. Trong không khí chỉ còn tiếng thở dồn dập.

Chờ thêm nữa... hay là...

Một suy đoán chợt loé lên trong đầu mình, mình đảo mắt một cái rồi cất giọng:
"Là người của tôi."

Kệ mẹ nó ai thật ai giả, giờ phải trưng ra bộ mặt kẻ điên sau màn kia!

Joshua lập tức hoảng hốt nhìn mình. Đám người canh giữ mình cũng thoáng do dự, quay sang nhìn Joshua. Ông ta rõ ràng đang bối rối, nhưng vẫn gặng hỏi:
"Cô có chứng cứ gì?"

Mình đáp:
"Ông không tin tôi, tôi cũng chẳng tin ông. Nhưng tôi đảm bảo—ít nhất nếu bây giờ ông thả tôi ra, ông sẽ không chết."

Như thể phối hợp với lời mình, ngay khoảnh khắc đó, tất cả chấm đỏ từ các điểm ngắm bắn đồng loạt biến mất.

Mình lập tức được thả ra, chỉ còn Joshua vẫn dùng ánh mắt nặng nề nhìn mình. Nhưng lúc này, ông ta lại nhìn sang Ashley, nói:
"Ash, đến giờ này, con còn nghĩ cô ta là một người vô tội, cần được bảo vệ, ngây thơ không hiểu chuyện sao?"

Ashley hoàn toàn không nghe ông nói gì, cậu chỉ dùng tay ôm ngực, run rẩy thở dốc, nước mắt ràn rụa vì vui sướng.

Joshua nói:
"Cô không định giải thích sao?"

Mặc kệ, xạo tí đã!

Chỉ cần còn sống đến giờ phút này, thì tâm trạng mình đã bắt đầu phiêu phiêu rồi.

"Kỳ thực ông hoàn toàn không cần lo, cũng không cần phiền não về chuyện phải giết tôi sau này." Mình đã quyết định từ sớm rằng chuyện sau này phải có đường thoát, nên mới lên tiếng: "Ông từng sắp xếp để tôi vào trang viên Detroy, biến tôi thành một nhân viên bảo an. Nhờ làm việc nghiêm túc, tôi được chủ nhân của một trang viên chú ý và giao cho nhiệm vụ bảo vệ cháu trai của ông ta—Allen Anderson. Vì yêu cầu có người bảo vệ bên cạnh nên tôi cần xin nghỉ tạm thời, mà tôi nghĩ, có lẽ chính vì họ sợ tôi tiết lộ điều gì riêng tư, mới cử người đến vừa bảo hộ vừa giám thị tôi."

Joshua nhìn mình, ánh mắt có chút thay đổi: "Cô cứ vậy mà mang quân át chủ bài ra trước mặt ta?"

Bởi vì ông nhất định sẽ điều tra, nên mình không thể giấu giếm. Bằng không, sau này chỉ càng khó tránh khỏi cái chết. Quan trọng nhất là... mình và Ashley hiện tại bắt buộc phải hủy bỏ hôn ước, còn phải lấy lại chiếc nhẫn. Về bản chất, mình và Joshua không mâu thuẫn sâu sắc, chỉ cần qua được hôm nay, những ngày sau sẽ dễ thở hơn.

Mình tỏ vẻ mỏi mệt, nói:"Vì tôi hiểu rõ bản thân không thông minh, nên bất kể làm gì cũng nguyện ý thành thật trước, chỉ mong có thể đổi lấy một chút cơ hội giao tiếp bình đẳng."

"Cô nghĩ bây giờ cô đang nắm thế chủ động?" Joshua cười khẩy, mắt nheo lại, "Cô dám ra lệnh cho đám người kia bắn chết ta sao? Nếu ta chết, cô và Ashley còn có thể ở bên nhau sao? Hay là cô nghĩ gia tộc ta sẽ không điều tra?"

Ông không phải người giỏi đàm phán, bất kể với Ashley hay mình, ông luôn thích nhấn mạnh ưu thế của bản thân trước.

Mình lắc đầu, đáp: "Điều tôi muốn nói là—tôi nguyện ý hủy bỏ hôn ước với Ashley. Nhưng cầu xin ông, đừng bắt cậu ấy liên hôn với bất kỳ ai."

"Cô đang nói cái quái gì vậy?" Joshua trợn mắt, "Cô nghĩ cô có thể quyết định tất cả chuyện này sao?"

Ashley che miệng, đôi mắt tràn đầy ngỡ ngàng, nước mắt không ngừng rơi: "Tại sao không mang tớ đi? Cậu bây giờ chẳng phải có thể dẫn tớ đi rồi sao?"

Mình nhìn về phía Ashley, nói: "Mình từng nghĩ như vậy. Nhưng khi hai đứa đứng trước cửa đại sảnh, mình nhìn thấy mưa... trong lòng chợt nghĩ, có phải mình đang đòi hỏi quá nhiều. Ashley, mình nói rồi không biết bao nhiêu lần, mình rất ngưỡng mộ trí tuệ và tài hoa của cậu, càng thích đôi mắt xanh ấy. Nhưng từ sau khi chúng ta bên nhau, mình chỉ khiến cậu rơi lệ. Nếu không có chuyện liên hôn, có lẽ mình còn sẽ nghĩ mình phải cố gắng gấp đôi. Nhưng giờ mình nhận ra, giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn."

"Mình đương nhiên có thể bỏ qua tất cả để mang cậu đi. Nhưng mình không thể bắt cậu từ bỏ tất cả. Ước mơ của cậu là trở thành một vị thẩm phán xứng đáng. Cậu thích đọc sách, thích học thuật, có một tương lai sáng lạn. Nhưng nếu chúng ta ở bên nhau, cậu bắt buộc phải mai danh ẩn tích, chỉ có thể làm những công việc tầm thường. Lúc cậu cãi nhau với bố, cậu từng hỏi: 'Chẳng lẽ công việc cũng phân cao thấp à?' Ash, câu trả lời là, đúng, bọn họ có chia."

"Cậu lẽ ra có thể rực rỡ tỏa sáng, khiến người khác tôn trọng công việc của mình, chứ không phải sống một cách tầm thường."

Mình nói rất nhiều, nhưng từng câu từng chữ đều khiến Ashley khóc dữ dội hơn.

Mình lờ mờ nghe thấy cậu ấy không ngừng lặp đi lặp lại câu: "Không sao, không sao, không sao..."

Nhưng có sao đấy.

Cơn mưa từng rơi vì hai đứa, lúc đó có lẽ nó vẫn còn đẹp. Nhưng bây giờ tôi không cần nó nữa, nên nó trở nên nặng nề. Ash thân mến, hãy trở nên hữu dụng thêm một chút, biết đâu khi đó, cơn mưa ấy sẽ lại rơi lần nữa.

Joshua im lặng, không lên tiếng châm chọc. Mình không rõ ông là đang xem biểu diễn, hay là đang thực sự suy nghĩ điều gì.

Dù sao thì... mình vẫn tiếp tục vai diễn của mình.

Mình quay sang Ashley: "Nếu thật sự như cậu nói, Phỉ Thụy chỉ tung tin liên hôn để ép chúng ta hủy hôn ước, thì hãy giải trừ hôn ước đi."

Mình mỉm cười, cố nhớ lại chuyện buồn để bản thân có thể rơi nước mắt: "Biết đâu như vậy Phỉ Thụy sẽ từ bỏ ý định liên hôn, cậu cũng có thể giành lại tự do. So với bị buộc phải kết hôn, như thế chẳng phải tốt hơn nhiều sao?"

Ashley gần như đã kiệt sức, không nói nên lời, chỉ có nước mắt vẫn lặng lẽ chảy.

Mình quay sang Joshua, nhẹ giọng nói: "Lý do tôi cầu xin ông đừng bắt Ashley kết hôn với người khác, chính là vì điều này. Có thể ông rất ghét tôi, nghĩ rằng tôi lừa dối Ashley, nghĩ rằng tôi chỉ muốn trèo cao. Nhưng không phải vậy. Tôi thật sự đã rất cố gắng để vươn lên, chỉ là dù có cố đến đâu, cũng không thể leo lên được. Dù ông không đến đây, thì vừa rồi tôi cũng đã chuẩn bị sẵn..."

Joshua cau mày: "Chuẩn bị gì?"

Mình nói: "Xin thứ cho tôi thất lễ."

Mình bước về phía đám người đang giữ Ashley. Vừa đến gần, cậu ấy lập tức nhào vào lòng mình, gào lên: "Tại sao lại như vậy... Cậu tại sao lại ngốc thế này... Cho dù mình không phải kết hôn, làm sao có thể quên cậu được?"

"Chiếc nhẫn, trả lại cho mình." Mình cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ashley, trả lại nhẫn cho mình."

Ashley gần như sụp đổ, níu lấy cổ áo mình: "Đồ khốn nạn! Chẳng lẽ đến một chút lưu luyến cũng không cho mình sao? Chỉ là một cái nhẫn thôi, sao cậu cứ nhất định phải lấy lại? Vì sao?"

Mình rút ra một cây súng điện từ trong túi, chỉ thẳng vào cậu ấy.

Joshua trừng mắt: "Cô làm gì vậy?!"

Ông còn chưa nói hết, mình đã bóp cò.

Tiếng điện vang lên, Ashley lập tức tê liệt, ngã vào lòng mình. Cậu nhìn chằm chằm vào mình, thở gấp, nhưng không thể nói được lời nào.

Mình đỡ cậu giao cho vệ sĩ, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay cậu xuống.

"Ash, đừng nuôi bất kỳ hy vọng nào nữa. Hãy nhìn về phía trước." Mình cười, "Cậu xem, mưa đã tạnh từ lâu rồi."

Đôi mắt xanh của Ashley vẫn ướt đẫm nước. Cậu đã khóc quá nhiều, giọng khản đặc, không nói được gì.

Chỉ vài giây sau, cậu dần mất đi ý thức, như chiếc lông vũ rơi xuống, ngất đi trong tay vệ sĩ.

Mình bỏ nhẫn vào túi, quay sang Joshua, nói: "Chuyện này vốn là trách nhiệm của tôi. Ông có thể đưa cậu ấy đi. Nếu ông muốn, có thể xử tử tôi tại chỗ, hoặc nói dối rằng tôi đã mai danh ẩn tích rời khỏi nơi này."

Mình giơ tay chỉ ra ngoài: "Dù bọn họ đang bảo vệ tôi, nhưng chỉ cần tôi nói không cần nữa, họ sẽ không can thiệp. Dù sao thì... tôi cũng chỉ là vệ sĩ của thiếu gia họ mà thôi. Họ hay chủ trang viên, chỉ cần ông ra mặt, sẽ không ai dám ý kiến."

Joshua nhìn mình, ánh mắt ngày càng phức tạp, nheo mắt lại: "Cô chắc chắn như vậy rằng ta sẽ không giết cô? Cô không nghĩ đến chuyện, nhiều người dám bao vây ta thế kia, chắc chắn cô không thể thật sự chẳng còn chút giá trị nào?"

Mình bình tĩnh: "Tôi không biết. Chỉ là... nếu có thể khiến Ashley nhẹ lòng hơn, vậy là đủ."

Joshua im lặng thật lâu, rồi thở dài: "Trần Chi Vi, dù hiện tại cô đang đóng kịch hay thật lòng, ta đều nghĩ... có lẽ ta không nên ngăn cản cô và Ashley ngay từ đầu. Chuyện giữa cô và Phỉ Thụy, ta từng nghe loáng thoáng, nhưng vẫn cho rằng là lời đồn nhảm. Giờ thì ta không dám chắc nữa."

Ông lại phất tay. Ngay lập tức, toàn bộ vệ sĩ đều rút lui.

Cả đại sảnh rộng lớn giờ chỉ còn mình và Joshua—hoặc cũng có thể là còn cả thiết bị nghe lén trong túi mình.

Joshua nói: "Cô quả thật rất biết cách ăn nói, làm việc cũng khiến người khác thấy dễ chịu. Dù cô bảo mình vụng về, ta lại thấy cô hoặc là đang giấu nghề, hoặc là cao minh đến mức giả ngu. Bây giờ chỉ có hai ta, ta sẽ nói thẳng—chỉ cần Carlo từ bỏ liên hợp giám sát quan đối kháng lại trật tự khu 5, ta sẽ không ép Ashley phải liên hôn nữa."

Mình cũng đáp thẳng: "Và tôi cũng sẽ không bao giờ đến gần Ashley thêm một bước nào nữa."

Mình bắt đầu cam kết.

"Ta biết cô đang bảo vệ một người quan trọng. Nghe nói cô còn nhờ thế mà được vào học đại học ở thành 3. Nhưng ta không ngờ rằng, dù là một vệ sĩ, cô lại có thể tiếp cận được người nhà Anderson, thậm chí còn được bảo vệ nhiều như vậy." Ánh mắt Joshua hiện rõ sự dò xét. "Có lẽ... ta đã đánh giá thấp năng lực của cô."

Ông ta đột nhiên tỏ ra thẳng thắn, thành khẩn, nhưng thực chất chỉ là lời xã giao.

Còn ông ta có thật sự sắc sảo hay không, thì mình vẫn cứ tiếp tục giả ngu: "Có lẽ ông hiểu lầm rồi. Tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng quả thực... tôi đã rất nỗ lực. Tôi biết, dù tôi có cố thế nào, trong mắt ông tôi vẫn không xứng với Ashley. Nhưng tôi vẫn muốn cố thêm một chút nữa."

"Trần Chi Vi, ta cho cô một cơ hội." Joshua nheo mắt lại, nói chậm rãi, "Chỉ cần cô thật sự có thể đứng vững ở Thành 3, giành được quyền cư trú, ta sẽ để cô trực tiếp tiến vào hệ thống thẩm phán của Liên Bang Thành 3 làm trợ lý thực tập. Điều kiện là—nếu Carlo kết hôn với giám sát quan, và Ashley bắt buộc phải tham gia vào cuộc liên hôn đó, thì cô không được phép đến gần nó dù chỉ một bước. Ngược lại, nếu không cần đến liên hôn, có lẽ hai người vẫn còn một chút cơ hội. Dĩ nhiên, tất cả phụ thuộc vào bước tiếp theo của cô."

Tiến vào hệ thống thẩm phán Liên Bang... chẳng phải là đối đầu trực tiếp với giám sát quan sao?

Chờ chút—thế có tính trùm biên chế không?

Ơ? Giữa nghị viên của hội đồng và trợ lý thực tập thì bên nào lợi hại hơn nhỉ?

Mình nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định hỏi thẳng.

Joshua khẽ bật cười khinh miệt, "Chuyện còn chưa làm được mà đã lo đến mấy thứ vặt vãnh rồi? Cô biết không, bất kể là thân phận nào, đều cần có quyền cư trú ở Thành 3, bằng cấp đại học, và điểm vinh dự công dân. Dĩ nhiên, thật ra cô có thể đi hai đường cùng lúc—người trong hệ thống, phần lớn đều xuất thân từ hội nghị."

Mình suy nghĩ thêm rồi hỏi: "Nếu là thân phận trợ giảng đại học ở Thành 3, thì được bao nhiêu điểm vinh dự công dân?"

Ánh mắt Joshua trở nên sắc bén: "Chỉ cần trong thông tin công dân của cô có lý lịch như thế, hai người các cô là đủ điều kiện rồi."

Mình sững người. Má nó, ván cược này giá trị tới mức đó à?

Thế chẳng phải, chỉ cần giải quyết được  Allen, mình có thể vào thẳng? Dù gì Lý Mặc từng nói—bằng cấp và hộ khẩu đều có thể xử lý mà! Còn không cần Lý Mặc cử đi học hay tranh cử vào hội nghị? Không không không, không đúng, để vào đó còn phải tranh cử, có khi vẫn phải làm đủ quy trình ấy chứ? Mình thật sự chưa nghiên cứu kỹ, ai mà nghĩ được là con đường này lại tạt thẳng lên đầu mình chứ!

Mình nuốt nước bọt, nói: "Tuy không hiểu kỹ lắm, nhưng hiện tại tôi đúng là đang làm trợ giảng đại học. Sau khi kết thúc nhiệm vụ bảo vệ, chủ trang viên đã đồng ý cấp quyền cư trú và bằng cấp cho tôi tại Thành 3."

Joshua gật đầu, vẻ mặt càng thêm phức tạp, cuối cùng chỉ cười khẽ: "Trần Chi Vi, cô thật đúng là có bản lĩnh. Xem ra... ta đã nhìn nhầm người rồi."

Ông nói tiếp: "Vậy đi, tuần sau ta sẽ cử người cấp cho cô quyền hạn trước, cô có thể làm quen dần. Nhưng nhớ rõ—chỉ khi nào thông tin hộ khẩu và bằng cấp của cô chính thức cập nhật, cô mới được xem là trợ lý thực tập hợp pháp. Trước đó, tất cả đều sẽ không xuất hiện trong hồ sơ lý lịch. Hiểu chưa?"

Làm tạm đúng không? Mình hiểu.

Mình siêu hiểu luôn ấy chứ!

Khi mình tiễn mắt theo Joshua rời đi, rốt cuộc không chịu nổi nữa, liền ngã phịch xuống ghế sofa, tê liệt toàn thân.

Lúc này mình nhìn ra phía xa—những bóng người trên nóc tòa nhà cao tầng... đã biến mất.

Họ rõ ràng không định tiết lộ thân phận, cũng hoàn toàn không định cho mình biết họ là ai—chỉ im lặng rút lui.

Mình lại đen mặt ngồi dậy, bắt đầu sạc đầu cuối, đồng thời lôi từ trong áo ra thiết bị nghe lén mà người nọ gắn lên người mình. Rõ ràng nó không phải do người của Joshua gài vào, vậy thì chỉ có thể là... mấy kẻ đó làm.

Nếu không thì sao họ lại phối hợp ăn ý như vậy, giúp mình gỡ dấu cảnh báo đỏ kia xuống?

Mình nhấc thiết bị nghe lén lên xem, đó là một miếng dán màu đen trơn nhẵn, nhưng rất nhanh, mình phát hiện có một kíp nổ trắng cực nhỏ gắn ở mặt trong.

Mình gỡ nó ra, ngay lập tức miếng dán biến thành bụi lấp lánh rồi tan biến trong không khí, chỉ để lại một ký hiệu kỳ lạ—rồi cũng mờ đi.

【 : ( 】

Mình: "......"

Một cơn ớn lạnh lan khắp người, trán toát mồ hôi lạnh từng đợt.

Ký hiệu này... trong trí nhớ của mình, chỉ có một người thích dùng thôi.

Vừa nhớ lại, mình lập tức sụp đổ, gần như phát điên.

Ghê tởm.

Thật ghê tởm.

Thật sự rất ghê tởm.

Mình ném thiết bị sang một bên, giẫm lên mấy cái, tức muốn bốc hỏa, rồi quay người bỏ chạy như điên.

Chạy được vài bước, mình lại vòng ngược về, vớ lấy cái đầu cuối đang sạc.

Ghê tởm! Đi chết đi! Dumamay!

Mình kiệt sức, và rồi bỗng nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng.

Khoan đã... má nó... chẳng lẽ mình phải tự lái xe về Thành 3?!

Chết tiệt! Đó là một số tiền khổng lồ! Mình tuyệt đối không muốn tự bỏ tiền!

Mình đứng trước khách sạn Makanso, mở đầu cuối, bắt đầu suy nghĩ xem nên liên hệ ai có tiền nhiều đến mức không coi ra gì để tới đón mình.

Giang Sâm...? Không được, không muốn bị kéo cò...

Quý Thời Xuyên... Cũng hơi ghê tởm.

Phỉ Thụy thì khỏi nói—quá dính người.

Hứa Lưu Hồi? Thôi... chắc chẳng cần thiết gọi luôn.

Mình cân nhắc danh sách hồi lâu, thì xa xa có một giọng nam lạnh lùng vang lên, gọi mình.

"Trần Chi Vi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo