Chương 1: Căn cứ lính đánh thuê
Edit by Náppu
*
Chương 1: Căn cứ lính đánh thuê
Màn đêm buông xuống.
Lục An Hòa hít sâu một hơi, che giấu chính mình dưới chỗ sâu trong đám phế tích.
Bên ngoài bức tường bị tàn phá truyền đến tiếng gào rống cùng mùi hư thối của tang thi.
Cậu đã không còn sức lực để chạy.
Lục An Hòa tận lực dựa trên vách tường, cánh tay bởi vì thoát lực mà hơi hơi phát run, trên người tất cả đều là tro bụi cùng mồ hôi, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, cậu lao ra, dùng dao găm chém dây leo trên trụ tường, tìm được một thông đạo ngầm.
Nơi đó có một cái cửa sắt đóng kín kẽ.
Sóng thi triều phía sau đang đến.
Cậu gầm rú lên: "Tiêu Tầm! Anh cho tôi vào đi! Anh không thể thấy chết không cứu!"
Lục An Hòa dùng dao găm đâm vào cửa sắt đóng kín, móng tay sắc bén ố vàng của tang thi xỏ xuyên sau lưng cậu, máu bắn ra đầy đất.
Đau đớn ở trên lưng lan tràn ra.
Lục An Hòa bỗng nhiên trợn lớn mắt.
Cả người cậu đầy mồ hôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, rốt cuộc nhận ra căn nguyên của cơn ác mộng.
Tiêu Tầm cắn sau gáy cậu, Lục An Hòa bị hung khí thô to sống sờ sờ cắm cho tỉnh lại.
"Tiêu... Tầm!" Cậu đau đớn nhíu mày, "Mới sáng sớm, anh... Đừng như vậy."
Thấy cậu tỉnh, Tiêu Tầm không nói lời nào, chỉ thô bạo kéo đùi cậu ra, ấn trên giường dùng sức cắm vào.
Lục An Hòa há miệng, tiếng thở dốc lập tức có ý vị khác.
Miệng huyệt nhỏ hẹp của Beta gian nan tiếp nhận dương vật quá lớn, một hồi lâu mới chậm rãi phân bố ra chất lỏng để bôi trơn, làm tiến vào trở nên dễ dàng hơn một chút, nhưng đối với Lục An Hòa mà nói, Alpha cùng Beta từ cấu tạo bẩm sinh đã không thể xứng đôi, làm tình như vậy rốt cuộc vẫn là đau đớn nhiều hơn khoái cảm.
Cả người cậu đều chảy ra mồ hôi tinh mịn, từ bả vai đến lưng đều ướt át, nháy mắt lúc răng nanh Alpha cắm vào kêu đau một tiếng.
Tiêu Tầm ở phía sau cậu thở hổn hển, thao vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, hạ thân Lục An Hòa vừa đau vừa nóng, còn chưa tỉnh từ trong mơ ngủ thân thể đã bị bắt thừa nhận hết thảy, cậu quỳ ghé vào thành giường sắt nhỏ hẹp, giường dưới động tác kịch liệt không ngừng kẽo kẹt rung động.
Cậu chưa thể hoàn toàn mở ra lối đi chặt chẽ, dương vật thô to trải đầy gân xanh không thể hoàn toàn đi vào, Tiêu Tầm chê đi vào chưa đủ sâu, ôm eo cậu, Lục An Hòa bị bắt ngồi dậy, cậu kinh hoảng thất thố bám lấy cánh tay cơ bắp cường kiện của Alpha, vẫn là dưới tác động của trọng lực trực tiếp nuốt vào, cơ hồ muốn phá mở khoang sinh sản.
Lục An Hòa há mồm thở phì phò, khóe mắt bị buộc chảy ra nước mắt.
Bàn tay to của Tiêu Tầm bóp chặt mông cậu, làm cho cơ thể càng sâu càng nặng hơn.
Một cái tay khác của hắn dễ như trở bàn tay khóa chặt cánh tay Lục An Hòa ra sau lưng, tư thế này làm cậu hoàn toàn không thể chạy thoát, chỉ có thể bị bắt ngồi trên người Tiêu Tầm, động thân lên xuống.
Lối đi nhỏ hẹp bị cắm đến vừa nóng vừa tê, nhịn không được thắt chặt, Tiêu Tầm vỗ vỗ mông cậu, bình luận một câu: "Dâm đãng."
Lục An Hòa cắn môi đến trắng bệch, không có sức lực mở miệng phản bác hắn.
Thân là Beta cậu không ngửi được mùi tin tức tố, nhưng cậu có thể cảm giác được Tiêu Tầm sáng sớm rời giường chỉ là muốn phát tiết một chút, chứ không phải tiến vào kỳ động dục, cậu đã lĩnh giáo qua kỳ động dục của Tiêu Tầm, làm tình mưa rền gió dữ liên tục suốt một tuần, mặc dù khóc thút thít cùng xin tha đều không thể được nghỉ ngơi nửa phần.
Mỗi lần Tiêu Tầm kết thúc kỳ động dục, Lục An Hòa đều phải run rẩy hai chân nghỉ ngơi vài ngày.
Cứ như vậy liên tục hơn mười phút, chất lỏng nóng bỏng rốt cuộc bắn vào hậu huyệt, trên mặt Lục An Hòa tràn đầy ửng hồng, vô lực cuộn tròn trên giường, hạ thân một mảnh hỗn độn.
Mà Tiêu Tầm giống như chỉ vừa làm một việc bình thường, nắm quần áo tùy ý vo thành một đoàn, ném lên trên người cậu, nói: "Mặc vào, đừng để bị người thấy."
Lục An Hòa vẫn không nhúc nhích cuộn tròn trên giường, chờ hắn sắp đóng cửa đi ra ngoài, mới ôm quần áo thấp giọng nói: "Biết rồi."
Đợi người đi rồi, cậu vò quần áo trên người thành một nắm, giống như muốn trả thù ném vào máy giặt cũ nát, kéo lê chân đã nhũn ra đi vào phòng tắm, liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn.
Cậu múc nước ấm trong thùng xối lên người, dùng sức tẩy rửa dấu vết màu đỏ trên đó.
Cậu là "Tự nguyện" trở thành đối tượng tiết dục cho Tiêu Tầm.
Lúc mạt thế tiến đến, ai cũng chưa kịp phản ứng, trong thành thị một người tiếp một người luân hãm, bị tang thi chiếm lĩnh, số lượng nhân loại giảm dần, có một bộ phận Alpha thân thể cường tráng sống sót, còn có số rất ít Omega được bảo hộ đến cực kỳ tốt, đại bộ phận thương vong đều là Beta bình dân không có năng lực tự bảo vệ bản thân như cậu.
Lục An Hòa có thể sống sót hoàn toàn dựa vào vận khí, cùng một chút thông minh tài trí.
Thời điểm tang thi bùng nổ cậu vừa vặn ở trong một cửa hàng tiện lợi, dựa vào vật tư cùng nguồn nước trong tiệm miễn cưỡng một đường bôn ba tới vùng ngoại thành, căng thẳng qua hơn mười ngày, mới gặp được tiểu đội lính đánh thuê của Tiêu Tầm.
Cậu thử xin Tiêu Tầm giúp đỡ, lại bị từ chối.
Lý do của hắn là, mạt thế đến hệ thống nguyên bản sụp đổ, Tiêu Tầm vừa không phải quân chính phủ, cũng không phải cơ quan từ thiện, không có nghĩa vụ cứu trợ quần chúng, kéo theo một Beta gầy yếu như cậu không có gì ngoài vướng bận.
Lục An Hòa tuy rằng khó có thể tin, lại không thể phản bác.
Nhưng còn có một lựa chọn, cậu đến nay vẫn nhớ rõ thần sắc giễu cợt khi Tiêu Tầm gọi cậu lại.
Sau khi tang thi bùng nổ các loại tài nguyên rất khan hiếm, trong đó cũng bao gồm thuốc ức chế.
Cũng có nghĩa Alpha vào kỳ phát tình phải tự mạnh mẽ nhẫn nhịn, hơn nữa rất dễ dàng lâm vào trạng thái cuồng bạo mất đi lý trí, chịu đựng kỳ phát tình thời gian dài sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể Alpha.
Tốt nhất là có người giải quyết.
Omega quý giá đương nhiên không thể đảm nhiệm công việc này, hơn nữa dễ dàng mang thai, thuận tiện nhất đương nhiên là tìm một Beta.
Trời mới biết lúc Lục An Hòa nghe thấy loại kiến nghị này là cái tâm tình gì, cậu lập tức đem đồ hộp ném đến trên mặt Tiêu Tầm -- đương nhiên không ném trúng, bị Alpha nhanh nhẹn tránh đi.
Nếu tang thi không bùng nổ, kế hoạch cuộc đời này của cậu vốn dĩ chính là tìm một nữ Beta ôn nhu hoặc là Omega chung sống cả đời, chứ tuyệt đối không phải đảm đương một công cụ tiết dục cho một tiểu đội lính đánh thuê Alpha.
Lúc ấy cậu căn bản không nghĩ đến, một Beta bình thường như cậu hoạt động ở vùng ngoại thành, đã sớm bị phát hiện.
Không phải cậu tìm được tiểu đội lính đánh thuê, mà là Tiêu Tầm chủ động để lại manh mối, tới tiếp xúc với cậu.
Lúc ấy ở phụ cận ngoại ô thành phố có ít nhất ba khu vực người dày đặc, đã bị cảm nhiễm bảy tám phần.
Lục An Hòa sau khi quăng đồ hộp liền rời khỏi tiểu đội lính đánh thuê, đi đến trấn trên thu thập vật tư, nghênh diện khai chiến là ba sóng tang thi triều.
Cậu một mình ở ngoại ô thành phố bôn ba hai ngày một đêm, như thế nào cũng không thể rời khỏi phạm vi này, rốt cuộc đạn tận lương tuyệt, tìm về căn cứ của Tiêu Tầm, sức cùng lực kiệt đấm cánh cửa sắt, đối mặt với kết cục bị tang thi xé thành mảnh nhỏ, cậu cuối cùng vẫn là từ bỏ tôn nghiêm.
Mà Tiêu Tầm thẳng đến một khắc cuối cùng mới ung dung mở cửa sắt ra, phảng phất đã sớm biết cậu sẽ đến.
Cậu cứ như vậy bị giữ lại.
Mà buổi tối ngày hôm đó vĩnh viễn trở thành ác mộng của cậu, vô số lần vào đêm khuya cậu đều sẽ bừng tỉnh trên giường, phía sau là bàn tay sắc nhọn hôi hám của tang thi, mà trước mặt là cửa sắt rỉ sét kiên cố làm thế nào cũng mở không ra.
Vô luận nơi nào với cậu mà nói đều là địa ngục.
Cậu lau khô dịch đục chảy xuống giữa hai chân, một bên lau một bên mắng Tiêu Tầm.
Lục An Hòa luôn luôn rất thích sạch sẽ, nhưng tài nguyên nước trong căn cứ có hạn, lượng nước mỗi người dùng hàng ngày đều là Tiêu Tầm định ra, có hạn mức, cậu tối hôm qua mới vừa tắm xong, vốn dĩ đã tính rành mạch vừa đủ dùng, sáng sớm bị hắn lăn lộn như vậy, cậu lại phải trích từ khoản khác chút nước để dùng.
Tóc dài ướt nhẹp của Lục An Hòa rối tung xõa trên vai, trước khi tang thi bùng nổ cậu kỳ thật là tóc ngắn, một đường đào vong không có cơ hội cắt, rồi sau đó lại bởi vì Tiêu Tầm -- người này cảm thấy cậu để tóc dài đẹp, không cho cắt.
Tiêu Tầm rất thích lúc làm tình nắm lấy đầu tóc mềm mại của cậu, thưởng thức biểu tình thống khổ lại ẩn nhẫn của cậu.
Lục An Hòa cũng không hiểu được loại yêu thích cổ quái cùng dục vọng chiếm hữu của Alpha.
Cậu mặc xong quần áo, mở cửa phòng.
Trong căn cứ cũng không có bao nhiêu người, tiểu đội lính đánh thuê của Tiêu Tầm ít nhưng đều tinh nhuệ, nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi người không hề nghi ngờ đều là Alpha cường tráng.
Cậu cơ hồ có chút thấy may mắn, cậu chỉ được cho phép một mình Tiêu Tầm "Sử dụng", Alpha còn lại vào kỳ phát tình đều sẽ một mình rời khỏi tiểu đội một đoạn thời gian. Tuy rằng cậu vô cảm với tin tức tố, nhưng có thể rõ ràng cảm thấy Tiêu Tầm là thủ lĩnh của tiểu đội, đối với những người khác có lực áp chế tuyệt đối, chưa bao giờ có bất luận kẻ nào dám phản kháng cùng nghi ngờ quyết định của hắn.
Người đi ngang qua bên cạnh không chào hỏi cậu, làm như không thấy cậu.
Lục An Hòa đối với loại lạnh nhạt cùng kỳ thị này đã sớm thành thói quen, bởi vì theo lý luận đều xem cậu như phế vật, trừ bỏ tiêu hao tài nguyên, cũng không có bất luận cống hiến gì với đoàn đội, mỗi ngày chỉ cần nằm yên trong căn cứ là được.
Nhưng cậu vẫn nắm bắt cơ hội tìm một ít việc để làm, hơn nữa có ý đồ mượn việc này thăm dò toàn bộ vị trí cùng bố cục trong căn cứ.
Tiêu Tầm cũng không ngăn cản cậu, dù sao cậu chỉ là một Beta nhu nhược rời khỏi nơi này sẽ sống không nổi.
Xuyên qua hành lang, là trường bắn xây dựng lâm thời.
Cậu mang theo thùng, nhặt đạn viên rơi đầy đất.
Lục An Hòa như suy tư gì đó nhìn chằm chằm những súng ống tùy ý bày biện, cậu không học bắn súng, nhưng trải qua mấy ngày đã đại khái thăm dò rõ ràng kích cỡ cùng cách dùng, muốn nhân lúc căn cứ không có ai trộm đi hai khẩu.
Trường bắn chỉ có một Alpha, Lục An Hòa biết hắn, tên Vincent, tựa hồ có một ít huyết thống ngoại quốc, đôi mắt là màu xanh lam.
Địa vị trong đội của Vincent chỉ sau Tiêu Tầm, ánh mắt nhìn về phía Lục An Hòa làm cậu thấy không quá thoải mái, Lục An Hòa gặp hắn trong căn cứ đều sẽ đi vòng qua hắn, chỉ là hôm nay không biết vì sao người này không tham gia hội nghị của Tiêu Tầm, mà xuất hiện ở trường bắn.
Quả nhiên Vincent nhìn thấy dấu vết trên cổ của cậu liền huýt sáo.
Lục An Hòa không để ý đến hắn, tiếp tục dọn sạch trường bắn.
Mới đầu cậu cũng nỗ lực muốn che khuất các loại dấu vết Tiêu Tầm lưu lại, còn nỗ lực rèn luyện thân thể, sau lại phát hiện Alpha căn bản sẽ không để ý cậu, mà cậu một Beta bình thường cũng không có khả năng phản kháng lại Tiêu Tầm.
"Tiểu kỹ nữ," Vincent nhìn cậu, lộ ra một nụ cười hạ lưu, "Muốn sờ súng hả?"
Lục An Hòa rốt cuộc mặt không biểu tình ngẩng đầu, cậu xác thật muốn "Súng" thật đặt trên đài, chứ không phải thứ gì khác, mới có chút hứng thú.
Vincent cười càng thêm làm càn, xoay người một cái nhảy qua đài, thân ảnh Alpha cao lớn từ phía sau bao phủ cậu.
Bàn tay thô ráp của hắn che lại bàn tay mảnh khảnh của Lục An Hòa, hướng dẫn từng bước nói: "Ngón cái đặt ở nơi này."
Lục An Hòa nhíu nhíu lông mày, nếu thật sự có thể học cách bắn súng, cậu thật ra cũng không để bụng bị người ăn đậu hũ, bởi vì việc Tiêu Tầm làm còn quá mức hơn thế này nhiều.
Một lát sau, tin tức tố của Alpha dần dần dày đặc lên, Lục An Hòa cho dù không mẫn cảm với tin tức tố, lúc này rốt cuộc cũng đã nhận ra điểm không đúng: "Vincent? Anh đến kỳ phát tình?"
Vincent đã nghe không rõ cậu đang nói cái gì, nắm lấy tay Lục An Hòa, dương vật gắng gượng chống lên đùi cậu, nóng nảy vừa chạm vừa liếm cổ cậu, râu ngắn thô ráp cọ lên làn da tinh tế của cậu.
Lục An Hòa thấy ghê tởm lại khó chịu, ném súng: "Buông tôi ra!"
"Tiểu kỹ nữ, giả bộ cái gì, bị Tiêu Tầm thao lại không thể bị tôi thao? Mỗi ngày bị Tiêu Tầm thao không phải đều kêu rất vui vẻ?" Vincent đỏ mắt nói, dương vật càng thêm bừng bừng phấn chấn.
Lục An Hòa bị hắn ôm, căn bản giãy giụa không ra, thét to: "Cút ngay!"
Mắt thấy Vincent sắp xé cổ áo cậu, cả người bỗng nhiên khựng lại, sau đó bị kéo nghiêng qua một bên.
Xuyên thấu qua ánh sáng tối tăm trong trường bắn, Lục An Hòa thấy được mặt Tiêu Tầm một mảnh khói mù.
-Hết chương 1-
=•◆•==°◇°==¡◆¡==•◇•==.◆.==°◇°=
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Ta xin thề, lần này không hố, thật sự không hố
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro