Chương 15: Tiếp tục Tu La tràng, thăm dò phát hiện bí mật của căn cứ

Edit by Náppu

*

Chương 15: Tiếp tục Tu La tràng, thăm dò phát hiện bí mật của căn cứ 【 cốt truyện quá nhiều chương, muốn nhảy 】

Thần sắc của thiếu niên Alpha không nhẹ nhàng tự tại như bình thường, giữa mày tuấn lãng nhíu lại bao phủ một tầng bóng râm.

“Xin cho qua một chút, anh có việc.” Lục An Hòa cúi đầu lễ phép nói.

Thanh âm cậu có chút run rẩy, căn bản không dám nâng mắt nhìn Giản Húc.

“Một hai phải như vậy sao?” Giản Húc thấp giọng nói.

“Còn muốn thế nào?” Trong hai tròng mắt bình tĩnh của Lục An Hòa là thống khổ đang được kìm nén, áp lực tới mức bàn tay đều đang hơi hơi phát run.

Đồng tử xanh biếc của Giản Húc tối tăm đến mức như muốn cuốn cậu rơi vào: “Em đều đã nghe được. Anh không phải tự nguyện đúng không? Em nghe thấy anh nói chuyện với bác sĩ Bạch.”

Bạch Sam đi tới từ sau lưng, duỗi tay chắn trước ngực cậu, như là trước đó xách cậu về phòng, cường ngạnh kéo người vào trong lòng ngực chính mình.

“Giản Húc.” Trong thanh âm lạnh nhạt của hắn khó được mang một tia ý vị cảnh cáo.

Hắn lần đầu chủ động tràn ra tin tức tố của mình.

Hắn tựa hồ cũng vừa dùng xong cơm, chỗ rẽ hành lang nhỏ hẹp không có những người khác, hai Alpha đứng đối diện, bộc lộ công kích. Hương vị tin tức tố ở chỗ rẽ hành lang không ngừng khuếch tán, Lục An Hòa bị kẹp giữa hai người, cả người cứng đờ, tiến lui không được, yên tĩnh giằng co trong bầu không khí tràn ngập khẩn trương.

Tin tức tố quá mức nồng đậm ẩn chứa địch ý, làm Lục An Hòa theo bản năng nổi da gà.

Giản Húc nhìn chằm chằm cậu, hô hấp dồn dập: “Bác sĩ Bạch! Anh cũng nghe rồi mà, Lục An Hòa không thích làm như vậy, sao còn cưỡng bách anh ấy?”

Bạch Sam không tỏ ý kiến: “Cậu ta thích hay không không nằm trong phạm vi suy xét của tôi.”

Hai người giằng co, Lục An Hòa chưa bao giờ thấy Giản Húc lộ ra một mặt khó thuần như thế. Trong mắt Bạch Sam dần dần lộ ra một tia không kiên nhẫn với trẻ con, hắn duỗi tay cuốn tay áo: “Giản Húc, anh đã từng nói với em, dưới tình huống không rõ ràng lắm thực lực bản thân, đừng thử dùng tin tức tố khiêu khích người khác.”

“Dừng lại!” Lục An Hòa rốt cuộc nhịn không được, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, đem người tách ra.

Giản Húc hơi thu lại tin tức tố, cực kì đáng thương nhìn cậu.

Lục An Hòa chịu không nổi nhất ánh mắt như vậy của hắn, nhanh chóng dời tầm mắt, hít thật sâu một hơi, mới nói: “... Giản Húc, em nghe lầm, anh là tự nguyện.”

“Nhưng mà anh rõ ràng ——” Giản Húc không nghĩ tới cậu sẽ đứng về phía Bạch Sam, trong thần sắc ngạc nhiên mang theo một tia ủy khuất.

“Nếu em nghe thấy anh nói chuyện, nên biết anh cùng Bạch Sam ở nơi đó làm cái gì.” Lục An Hòa nói, thần sắc tràn đầy chán ghét, cậu lui về phía sau một bước, cả người bị Bạch Sam ôm vào trong lòng ngực, phía sau lưng dán lên thân thể ấm áp của Alpha.

“Em...” Giản Húc nắm chặt nắm tay, trên thái dương chảy ra một giọt mồ hôi mỏng, tựa hồ cực kỳ không tình nguyện nhớ lại một ít hình ảnh, Beta bị ấn trên tủ phòng thay đồ, cánh mông tuyết trắng bị tách ra, dương vật đỏ bừng cực lớn đưa đẩy trong thân thể anh ấy, đánh thật sâu vào thị giác của hắn.

“Anh đã nói, anh không thích em, chuyện bên ngoài coi như là một lần ngoài ý muốn, anh ở cùng Bạch Sam, có thể đạt được thứ anh muốn, em không cho anh được.”

Tầm mắt trào phúng của Bạch Sam rơi xuống trên người Lục An Hòa, lại bồi thêm một câu: “Cậu cho rằng cậu ta là lần đầu tiên?”

Thân thể Lục An Hòa căng chặt, muốn nói xen vào.

Bàn tay lạnh băng của Bạch Sam áp lên cổ cậu, không biết đè lại địa phương nào, yết hầu một trận tê mỏi, nhất thời thế nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Sam, phát ra khí thanh mỏng manh, lại ngăn cản không được lời hắn nói.

Đồng tử Giản Húc hơi co lại.

Như là nhớ tới cái gì, hắn gian nan nói: “Mấy ngày nay, kỳ động dục của anh, anh Lục bị bệnh, các anh, các anh ——”

Bàn tay to rộng của Bạch Sam không chút để ý vuốt ve vòng eo cùng vai lưng cậu, như là đang vuốt ve một con thú cưng chỉ thuộc về hắn, như là mèo con hoặc là một động vật nhỏ nhu nhược nào khác, Lục An Hòa cứng đờ tại chỗ, cưỡng bách bản thân tiếp nhận hắn đụng vào.

Lục An Hòa bắt lấy cổ tay Bạch Sam, không khí một lần nữa dũng mãnh tràn vào trong cổ họng, lấy được quyền nói chuyện, lại không biết nói cái gì, vô lực rũ mắt, giống như có lưỡi dao vô hình cắt trái tim thành bãi máu, đau đến cơ hồ không thể hô hấp, dùng giọng khàn khàn nói: “Chính là như em nghĩ.”

“Anh sẽ không đi theo em, Giản Húc, em tỉnh táo lại một chút.”

Bả vai Giản Húc sụp xuống, cả người như là bị kéo từ ánh mặt trời chói chang vào dưới cơn mưa dầm, cặp mắt xanh lục xinh đẹp kia ướt dầm dề tẩm đầy nước, đến hương vị tin tức tố cũng trở nên chua xót.

Hắn thật sâu nhìn Lục An Hòa, sau một lúc lâu, mới gian nan nói: “Được rồi, như anh mong muốn, em sẽ không đến tìm anh nữa.”

Lần này bước chân hắn rất nặng nề, không còn hốt hoảng như lần trước, cũng không quay đầu lại nhìn.

Hương vị ánh nắng ấm áp cùng hương chanh dần dần rời khỏi hành lang.

Cả người Lục An Hòa đột nhiên bật ra khỏi lòng ngực Bạch Sam, lưng dựa vào vách tường, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.

Bạch Sam nhìn cậu, nói: “Cậu thích cậu ta như vậy?”

Lục An Hòa cắn môi lắc lắc đầu, cậu không thích ở trước mặt người khác lộ ra bộ dáng yếu ớt, nhưng Bạch Sam luôn thô bạo xâm phạm điểm mấu chốt của cậu, làm cậu căn bản khống chế không được cảm xúc của chính mình.

Cậu hiểu rõ bản thân cũng không thích Giản Húc.

Sở dĩ khó chịu như vậy, là vì không thích cảm giác bị Alpha lừa gạt đùa bỡn, khống chế trong tay lại hoàn toàn không có cách nào chạy thoát, đơn giản chỉ vì cậu là một Beta không có năng lực sinh tồn, nên mới bị chọc ghẹo như vậy sao?

Là cậu sai, còn ôm một tia hy vọng với Alpha bản tính ác liệt.

“Còn muốn đi huấn luyện?” Bạch Sam ở phía sau cậu nói.

Lục An Hòa hung hăng lau sạch nước mắt, kiên cường không muốn làm cho một chút nước mắt chảy ra, mang theo giọng mũi dày đặc nói: “Không liên quan tới anh.”

Sau ngày đó, Giản Húc lại xin ra ngoài.

Lần này là nhiệm vụ thời gian dài, không tới mười ngày nửa tháng hẳn là sẽ không trở về.

Lục An Hòa hiểu được để tự hắn đi ra ngoài suy nghĩ kỹ là chuyện tốt, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ hoài niệm những ngày Giản Húc vây quanh cậu, thiếu niên Alpha ấm áp mà lại vô ưu vô lo như vậy, là chính cậu làm ánh mặt trời tươi đẹp kia bị che kín bóng đen.

Nhưng ở mạt thế, cái loại ngây thơ quá mức này, một ngày nào đó sẽ biến mất, Lục An Hòa mơ hồ cảm thấy Bạch Sam đang mượn tay mình làm nhục Giản Húc, nhưng cậu hiện tại cũng không rảnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện này.

Trong căn cứ có đủ điều kiện học tập, có thể cho cậu đủ thời gian học hết toàn bộ.

Nếu nói ban đầu cậu chỉ nỗ lực tìm hết thảy cơ hội học tập, vậy hiện tại cơ hồ là điên cuồng, Lục An Hòa phi thường tàn nhẫn với bản thân, ban ngày tham gia toàn bộ chương trình học cùng huấn luyện thực tế, ban đêm mở đèn học hết thảy tri thức có thể tiếp thu, thậm chí cả thao tác dùng dụng cụ chữa bệnh cùng làm giải phẫu đơn giản, có đôi khi nhìn một hồi sẽ buồn ngủ, buổi sáng tỉnh lại đèn còn đang sáng, sách vở rơi trên mặt.

Trên người Lục An Hòa đều là vết thương, có đôi khi là do lúc đấu huấn luyện làm ra, có đôi khi là lúc nhảy dù bị nhánh cây cắt qua, một đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh dần dần che kín vết chai thô ráp.

Vai lưng cùng eo bụng cậu dần dần hiện ra đường cong cơ bắp mỏng.

Đối với việc này Bạch Sam cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lúc làm tình sẽ dùng đầu ngón tay chạm vào vết thương chưa lành trên người cậu, có đôi khi còn sẽ trực tiếp liếm láp, tóm lại có thể nghĩ ra các loại biện pháp làm cậu không dễ chịu, đau đớn kia sẽ làm thân thể Lục An Hòa co lại một chút, huyệt đạo co rút càng thêm lợi hại.

Dưới huấn luyện cường độ cao, thể lực của cậu có chút tăng lên, cùng Bạch Sam làm tình không còn quá thảm thiết nữa, tuy rằng vẫn sẽ sức cùng lực kiệt mà hôn mê như cũ, nhưng ít ra sẽ không vì kết thúc kỳ động dục mà bị sốt cao không lui mấy ngày.

Cơ năng thân thể cậu so ra kém hơn Alpha, nhưng thắng ở nhanh nhẹn, mấy tuần qua đi, trong môn đấu vật thậm chí có thể đánh bại một Alpha hình thể nhỏ.

Trong sân huấn luyện trống trải.

Bàn tay Lục An Hòa bọc băng vải, xoay người một cái quăng ngã Alpha ném trên mặt đất, người xung quanh bộc phát ra một trận hoan hô.

Tiếng hò hét một đường truyền tới chỗ sâu trong căn cứ.

Bạch Sam ở dưới cây cối cùng lưới sắt thấp thoáng nghỉ chân, ánh mắt dừng trên người Beta khó được đang vui mừng ở nơi xa.

“Bác sĩ Bạch,” Alpha mặc áo blouse trắng bên cạnh hắn cẩn thận nói, “Ngài thật sự muốn cho Beta này học được nhiều thứ như vậy sao?”

Bạch Sam lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Alpha kia lập tức im miệng.

“Kệ cậu ấy đi.” Bạch Sam ký tên vào văn kiện, bỏ bút vào túi trước ngực, dừng một chút, nói, “Tôi không muốn nuôi chim hoàng yến.”

Đồ vật hắn nuôi, cho dù chỉ là mèo con nhu nhược, đều được cho phép có được móng vuốt sắc bén, hắn không thích nuôi phế vật bên người.

Không chỉ Lục An Hòa, Giản Húc cũng vậy, với Giản Húc hắn đã nói rõ, nếu không thể điều chỉnh tốt cảm xúc, thì đừng lăn trở về căn cứ.

Kỳ thật từ khi hắn nhìn thấy Lục An Hòa, đã không cảm thấy Beta này đơn giản, trên thực tế muốn sống sót ở mạt thế, ngoại trừ kỹ năng sinh tồn, còn phải không màng tất cả chấp niệm cùng tín ngưỡng để sống sót. Mà Lục An Hòa vừa lúc phù hợp điểm này, hắn có thể từ trong ánh mắt Beta nhìn ra được.

Chẳng qua hắn mấy ngày nay phải xử lý quá nhiều việc, xác thật không có tâm tư để ý tới Beta này.

“Đúng rồi, bác sĩ Bạch, radar cảm ứng nhiệt biểu hiện trong phạm vi năm kilomet có dấu vết hoạt động của vật sống, nhưng lập tức đã biến mất, trước mắt còn đang tìm kiếm.” Alpha kia báo cáo.

Bạch Sam thu hồi suy nghĩ, nói: “Tăng mạnh cảnh giác, mặc kệ là thứ gì, phải tìm ra.”

Vẻ mặt Alpha nghiêm lại: “Vâng!”

Lục An Hòa tắm rửa xong, nằm sấp trên giường, một chút sức động đậy ngón tay cũng không có.

Cậu kiên cường chống đỡ thân thể, tiếp tục ôn tập sách phá giải mật mã buổi sáng.

Sau mạt thế, đại bộ phận thông tin đều bị cắt đứt, muốn bảo trì liên hệ, chỉ có thể dùng điện báo truyền thống nhất, mà trong đó đại bộ phận là bỏ thêm mật mã. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cậu học đại học ngành mã hóa, nhưng không tinh thông.

Sách này là cậu trộm mang ra từ thư viện.

Bởi vì tin điện báo cũng không phải đều là công khai, cậu không xác định đây có phải đã chạm đến cơ mật của căn cứ rồi không.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn có một loại cảm giác rất cổ quái, cậu nhìn như đã dung nhập với căn cứ, cùng người nơi này rất quen thuộc, nhưng vẫn giống như còn cách chân tướng thật sự của căn cứ một tầng vải mỏng, có vài người đang nói chuyện, thấy cậu tới gần sẽ bỗng nhiên ngừng lại. Mặt ngoài cậu không biểu hiện ra, kỳ thật cậu đã nghi hoặc rất lâu.

Lục An Hòa mân mê máy truyền tin, tiếp thu được một đoạn tin tức.

Cậu thử phá rất nhiều lần cũng chưa thể thành công, nhưng tin phát ra khoảng cách rất gần, cậu đã rất nhiều lần thu được đoạn kênh này, cậu định vị rất nhiều lần, phát hiện đoạn kênh này phát ra từ trong căn cứ.

Lục An Hòa theo thói quen chừa đường rút lui cho mình, cậu từ rất sớm đã thăm dò toàn bộ cánh cửa trong căn cứ, tọa độ này cách cánh cửa nào đó rất gần —— mỗi buổi tối căn cứ đều sẽ gửi đến nơi đó tọa độ tin tức này.

Lục An Hòa ngẩn ra.

Cậu đứng dậy, bọc áo ngủ, lặng yên không một tiếng động đi chân trần dẫm trên sàn nhà.

Về sau nhất định cần lợi thế để rời khỏi nơi này, cậu phải tận lực thu hoạch tin tức có thể lấy được.

Đêm khuya tĩnh lặng, cả căn cứ chìm trong giấc ngủ thâm trầm.

Cậu thật cẩn thận vòng qua người gác đêm, đi tới chỗ sâu trong căn cứ. Nơi tọa độ định vị rất kín đáo, lúc cậu đi qua nơi này toàn bộ cửa đều đóng chặt, nhưng mà hiện tại lại mở ra.

Cậu kề sát vách tường, nhìn về phía cửa vào lạnh lẽo, bên trong tràn ngập một cỗ hương vị nước sát trùng dày đặc.

Bỗng nhiên một chỗ phản quang hấp dẫn chú ý của cậu, Lục An Hòa nâng mắt, hít ngược một ngụm khí lạnh.

Nơi đó là một khoang con nhộng thật lớn, trong ánh đèn mỏng manh tựa hồ có thứ gì đó đang lơ lửng trong chất lỏng, Lục An Hòa cực kỳ cẩn thận bước ra một bước, phát hiện bên trong thế nhưng là một tiêu bản hình người.

Một nửa tiêu bản là hình người bình thường, một nửa đã biến dị thành bộ dáng tang thi, máu thịt hư thối phiêu đãng trong khoang, dữ tợn đáng sợ.

Lục An Hòa sợ tới mức run rẩy một cái.

Trong căn cứ sao lại có loại đồ vật này?

Liên hệ với việc căn cứ này xây dựng trước mạt thế, cùng với cách phòng hộ hoàn thiện, đạn dược đầy đủ, đủ loại manh mối kết hợp với nhau, đáy lòng Lục An Hòa vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Thân thể cậu đã phản ứng trước một bước với đại não, trốn ra phía sau khoang con nhộng thật lớn.

Cánh cửa khác trong chỗ sâu mở ra, lộ ra ánh đèn màu vàng ấm.

Cậu nghe được tiếng Bạch Sam!

Trong phòng tựa hồ đang có hội nghị, mọi người nối đuôi nhau đi ra, Bạch Sam thường thường nói chuyện vài câu với bọn họ.

Đám người đi gần hết, Lục An Hòa mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu vừa mới tính đi ra khỏi phía sau khoang con nhộng, bỗng nhiên sau cổ bị người hung hăng nhấc lên, thô bạo xách từ nơi ẩn thân ra ngoài.

Lục An Hòa đột nhiên không kịp phòng ngừa bại lộ dưới ánh đèn.

Cậu chưa tưng thấy thần giác Bạch Sam tức giận đến thế.

-Hết chương 15-

=•◆•==°◇°==¡◆¡==•◇•==.◆.==°◇°=

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Một chi tiết khác:  Lúc Tiểu Lục mới vừa trở lại căn cứ, trên người vẫn còn nhàn nhạt hương vị tin tức tố của Giản Húc, Bạch Sam lập tức đoán được rất không vui

Đếm ngược Tiêu Tầm lên sân, tích tích

Vốn dĩ muốn đăng hai chương cùng nhau, bản thảo nói nó đang khóc, vì thế ngày mai đăng

Hôm nay cũng có thể cầu phiếu duy trì không!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro