Chương 16: Tiêu Tầm trở về, trước đêm 3P
Edit by Náppu
*
Chương 16: Tiêu Tầm trở về, trước đêm 3P 【 vẫn là cốt truyện 】
“Cậu đã đến nơi không nên đến.”
Bạch Sam lôi sau cổ cậu trực tiếp xách người lên, cổ áo thít chặt cổ Lục An Hòa, cậu căn bản thở không được, sắc mặt nghẹn đến xanh tím, hai chân đá đạp lung tung.
Cậu bị kéo dài trên hành lang, ném xuống mặt đất.
Lục An Hòa quỳ trên mặt đất, ho đến thở hổn hển.
Cậu chưa từng tới nơi này.
Nơi này lộ thiên, trên mặt đất đều là bùn đất, bốn phương tám hướng xung quanh là tường xi măng lạnh băng cùng lưới sắt.
Trong bóng đêm, trên mặt đất tản ra vị rỉ sắt của vết máu đọng lại.
Bản năng sợ hãi trong xương cốt bóp chặt trái tim cậu
Lục An Hòa ý thức được, đây là một pháp trường.
Nhiều ngày như vậy, cậu chưa từng nhìn thấy một mặt hắc ám này của căn cứ.
Nòng súng lạnh băng dùng sức kề sau cổ cậu.
Lục An Hòa giơ hai tay lên, cả người phát run, nòng súng kia vẫn không nhúc nhích, cũng không rời đi, Bạch Sam đang do dự.
“Bác sĩ Bạch, đừng... Cầu xin anh, cầu xin anh...”
Trên cổ trắng nõn của Lục An Hòa là vết siết nhìn mà ghê người, cậu cơ hồ theo bản năng xin tha.
Bỗng nhiên tiếng cảnh báo trong căn cứ vang lên, ánh đèn chiếu sáng.
Lục An Hòa nhận thấy súng để trên cổ nới lỏng.
Lưới sắt trong pháp trường bị nổ tung thành một cái động, một bóng hình ngược sáng đứng ở nơi đó, Lục An Hòa trong ánh sáng mạnh híp mắt nhìn lại, phát hiện thân ảnh ấy thế nhưng có chút quen mắt.
Súng trong tay Bạch Sam đổi hướng, chỉ tới hướng người nọ.
Vóc người Alpha nọ rất cao, dáng người rắn chắc giống như con báo, mặc áo chống đạn, thoạt nhìn rất mỏi mệt, đối mặt với họng súng của Bạch Sam lại không chút nào sợ gãi, ngược lại cười một tiếng.
“Bác sĩ các anh cũng sẽ làm người khác bị thương à?” Hắn sải bước đi vào pháp trường, lười nhác nói.
Ánh đèn chiếu sáng rõ ràng hình dáng sườn mặt của hắn.
Đôi mắt Lục An Hòa đột nhiên không kịp phòng ngừa trợn to, gương mặt này cậu rất quen thuộc, hơn nữa cả đời đều không quên được.
—— là Tiêu Tầm.
Hắn không phải đã chết rồi sao?!
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Cảm giác hít thở không thông xưa nay chưa từng có bao phủ cậu, ký ức bị khống chế không cách nào chạy thoát dũng mãnh tràn vào trong đầu, xuất phát từ bản năng nào đó muốn chạy trốn, nhưng chân Lục An Hòa vừa mới bị dọa mềm nhũn, căn bản đứng dậy không nổi, chỉ có thể ngồi dưới đất, hai tay chống mặt đất nhịn không được lui về phía sau.
Cậu rất sợ hãi, đụng vào đùi Bạch Sam.
Họng súng lạnh băng căn bản không đáng sợ bằng Tiêu Tầm, Lục An Hòa dựa vào cạnh chân Bạch Sam, muốn dựa vào việc như vậy tìm kiếm một tia cảm giác an toàn mỏng manh, duỗi tay ra bắt lấy một góc áo blouse trắng của hắn, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt, sợ tới mức đồng tử đều co lại.
Dưới ánh đèn, Tiêu Tầm rốt cuộc chú ý tới Beta giống như thỏ trắng nhỏ, dơ hề hề còn run bần bật.
Mà Beta này tựa hồ có chút quen mắt.
Mặc dù là kiểu tóc cùng dáng người đều có thay đổi rất nhỏ, nhưng gương mặt Beta đã từng ở dưới thân hắn ngày đêm yêu kiều rên rỉ cũng đã khắc sâu vào trong đầu, hắn tuyệt đối không thể không nhận ra.
Tựa hồ là đụng phải chuyện ngoài dự liệu, một lát sau, Tiêu Tầm trầm giọng nói: “Sao lại là cậu?”
Thân thể Lục An Hòa hơi hơi phát run, căn bản nói không nên lời, cậu duỗi tay che mặt: “Tôi... Không quen anh, anh nhận lầm người.”
Tiêu Tầm khịt mũi coi thường với việc cậu tái nhợt vô lực cãi lại.
Ánh mắt Bạch Sam nhìn Beta bị dọa đến cơ hồ không dám nhúc nhích cùng Alpha tự tiện xông vào băn khoăn một lát, nhìn Alpha dáng người rắn chắc, nói: “Tiêu Tầm?”
Lục An Hòa giương mắt nhìn về phía Bạch Sam, cậu cho rằng Bạch Sam đã sớm quên cái tên cậu trước đó thuận miệng nói ra, không nghĩ tới hắn có thể nhanh như vậy đã nhận ra.
“Uy,” Tiêu Tầm huýt sáo, “Danh tiếng của tôi còn rất lớn a, gọi họ Bạch phụ trách căn cứ của các người ra gặp tôi.”
Hắn tùy ý đi đến phía trước vài bước.
“Đứng lại.” Bạch Sam lạnh lùng nói, “Trong căn cứ vẫn có pháp luật, tôi có quyền nổ súng với anh.”
Vẻ mặt Tiêu Tầm không sao cả.
Bạch Sam nâng tay lên, vô số điểm đỏ trong căn cứ nhắm ngay mặt Tiêu Tầm, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể bắn hắn thành cái sàng.
“Người phụ trách căn cứ số bốn phương nam, Bạch Sam.” Hắn lạnh lùng nói.
Thần sắc nghiền ngẫm của Tiêu Tầm rốt cuộc thu liễm vài phần, báo ra số hiệu của mình: “S2037, lính đánh thuê Tiêu Tầm, danh hiệu hành động Bò cạp đen, chính phủ nước S thu được tọa độ của anh, trong tay tôi có thứ anh muốn.”
Hai người không tiếng động giằng co vài giây, tựa hồ đạt thành nhận thức chung nào đó.
Tiêu Tầm ném vũ khí trên áo chống đạn xuống mặt đất, nói: “Đủ rồi, trước cho lão tử đi vào, tôi vì tìm căn cứ này thế nhưng tốn không ít công phu.”
Bạch Sam phất phất tay, điểm đỏ trên người hắn biến mất.
Lục An Hòa trên mặt đất rốt cuộc từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, bị gián đoạn như vậy, Bạch Sam tựa hồ tạm hoãn ý niệm dùng một phát súng bắn chết cậu.
So với hắn, Lục An Hòa càng không dám tới gần Tiêu Tầm “Chết mà sống lại” một chút nào. Chuyện của Giản Húc qua đi, cậu ngày thường cũng không vui vẻ tới quá gần Bạch Sam, lúc này lại rũ mắt, cơ hồ dán bên cạnh áo blouse trắng của hắn, thật cẩn thận túm một mảnh góc áo, không dám túm quá mạnh.
Cậu không rõ ràng lắm mình vì sao lại sợ hãi Tiêu Tầm như vậy, có lẽ lúc ở căn cứ của Tiêu Tầm là những ngày cậu mềm yếu vô lực nhất, tựa như chim non bị dọa sợ về sau sẽ lưu lại bóng ma cả đời, cho dù ngày sau có cánh chim rộng lướt gió cũng sẽ sợ hãi mèo hoang trên mặt đất, ác mộng vô số lần đều là hồi ức cách cửa sắt không một lần nào mở ra.
Cậu nương tựa Bạch Sam, đáng tiếc người thì có thể cách xa, nhưng tin tức tố của Alpha lại không thể tránh được, vẫn luôn quanh quẩn ở chóp mũi.
Bạch Sam có chút ngoài ý muốn nhướng mày nhìn cậu, nhưng cũng không ngăn cản.
Động tĩnh ở pháp trường đã kinh động hơn phân nửa căn cứ, Alpha Tiêu Tầm đột nhập vào như sấm, thu hoạch không ít ánh mắt khác thường, nhưng lấy tính cách hắn, sẽ chẳng hề để ý đi theo bọn họ.
Bạch Sam một lần nữa tiến vào phòng họp kia, nói với Lục An Hòa: “Chờ.”
Cửa lớn khép lại, Lục An Hòa đã tự tiện xông vào một lần, lúc này không dám tự tiện nhúc nhích.
Cửa lớn phòng họp chậm chạp không có dấu hiệu mở ra, Lục An Hòa ngồi trên thảm mềm mại, cậu chỉ mặc áo ngủ, ban đêm càng ngày càng lạnh, nhịn không được hắt xì một cái, cuối cùng vẫn là quyết định về phòng trước, dù sao Bạch Sam thật sự muốn một phát súng bắn chết cậu, bằng thực lực của cậu cũng trốn không thoát được mấy kilomet.
Cậu ban ngày quá mệt mỏi, rất nhanh đã nặng nề ngủ.
Giữa lúc mông lung cậu mở hai mắt, nhìn góc giường có một bóng người cao lớn, đột nhiên bừng tỉnh.
“Tiêu Tầm?!” Lục An Hòa mở choàng mắt, trạng thái mới vừa tỉnh ngủ làm cậu không cón sức lực, thân thể vẫn theo bản năng phản ứng dùng chăn quấn lấy hai chân trần lộ ra bên ngoài.
Huyết áp thấp làm trước mắt cậu biến thành màu đen, giường trong căn cứ lại không lớn, vô ý một cái lăn xuống mặt đất.
Tiêu Tầm phì cười một tiếng: “Sợ hãi như vậy làm gì?”
Hắn từ tốn lấy khăn lau súng trong tay, ánh mắt cố ý vô tình dừng trên cần cổ cùng cánh tay lộ ra của Lục An Hòa.
Lục An Hòa một phen kéo áo ngủ che lại cổ, dùng thanh âm hơi khàn cảnh giác nói: “Anh tới làm gì? Anh... Anh sao lại còn sống?”
Vừa dứt lời, cậu liền nhận thấy không ổn, Tiêu Tầm hừ nhẹ một tiếng: “Lão tử sao có thể dễ dàng chết như vậy.”
Giày da của Tiêu Tầm từng bước một tới gần, phát ra tiếng tháp tháp trên mặt đất.
Thanh âm này đối với Lục An Hòa mà nói tựa như đang tuyên án tử hình.
Hai tay Tiêu Tầm đặt trên mép giường, áp chế cậu không thể động đậy, nhướng mày nói: “Tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ nuôi cậu đến da thịt non mịn, sao còn gầy như thế.”
Lục An Hòa giãy giụa, muốn thoát ra khỏi khuỷu tay rắn chắc của hắn: “—— anh đừng tới đây, tôi gọi người!”
Tiêu Tầm nắm cổ tay cậu, ấn sang hai bên, nói: “Thứ trong tay tôi rất quan trọng, cậu cho rằng bọn họ sẽ vì bảo vệ một Beta mà chống lại tôi?”
Lục An Hòa kiệt lực áp chế sợ hãi dưới đáy lòng, cơ hồ cắn chặt răng.
Đột nhiên một đầu gối đỉnh lên dưới háng Tiêu Tầm, cánh tay trượt ra ngoài, muốn cho đầu hắn một quyền.
Nhưng năng lực phản ứng của Alpha nhanh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.
Lục An Hòa còn chưa thành công làm khó dễ, Tiêu Tầm lui về sau một chút, né tránh nắm tay cậu, ngoài ý muốn nói: “Cậu còn học mấy cái này?”
Giờ khắc này Lục An Hòa khắc sâu cảm nhận chênh lệch của Beta cùng Alpha đỉnh cấp, mặc dù cậu đã rất quen thuộc kỹ xảo chiến đấu, nhưng dưới lực lượng áp chế tuyệt đối vẫn không thể chống đỡ vài giây, những Alpha trong căn cứ những vẫn luôn thủ hạ lưu tình với cậu.
Những chiêu thức đó với Tiêu Tầm căn bản không đau không ngứa, với hắn mà nói, hết thảy phản kháng của Lục An Hòa chẳng qua là mèo con lấy móng vuốt cào loạn, nhiều nhất chỉ bị thương ngoài da thịt.
Cổ tay cậu bị chặt chẽ nắm lấy, đè phía sau, mặt dán trên tủ đầu giường lạnh băng.
Lục An Hòa dùng sức giãy giụa vài lần, căn bản không thể động đậy.
Cậu nỗ lực quay đầu đi, quát: “Anh buông tôi ra! Có người không —— có người không? Tôi ——”
Tiêu Tầm cúi đầu, thô bạo cắn lên môi cậu.
“Ô ô ô ô ô ô!”
Lục An Hòa giãy giụa, cổ tay mảnh khảnh bị siết ra vệt đỏ, bị hôn đến không thở nổi.
Khủng hoảng to lớn bao phủ cậu, Tiêu Tầm nói không sai, cậu hiện tại cũng không có bao nhiêu giá trị, nếu Tiêu Tầm một hai phải làm, những người trong căn cứ có lẽ thật sự sẽ không ngăn hắn. Còn thái độ của Bạch Sam, càng khó nắm bắt.
Hơi thở tin tức tố dày đặc đang bao phủ cậu, lúc môi lưỡi giao triền cậu rốt cuộc ngửi thấy được hơi thở gần trong gang tấc, tin tức tố của Tiêu Tâm đang hỗn loạn —— đây là hậu quả của đã rất lâu không được giải quyết, trạng thái của hắn lúc này rất nguy hiểm.
Tiêu Tầm ngang ngược liếm láp trong miệng cậu, đầu lưỡi đảo qua hàm trên mẫn cảm cùng thịt lưỡi mềm mại, dính sát cọ trên mặt cậu
Trong miệng Lục An Hòa tràn ngập hương vị gỗ rừng bị cháy cùng tro tàn.
Hơi thở kia tràn ngập ý vị xâm lược mãnh liệt.
Chăn từ trên người rớt xuống, Lục An Hòa nỗ lực lật thân, áo ngủ mềm mại bị Alpha dễ như trở bàn tay xé rách, lộ ra cái mông tròn trịa phía dưới giống quả vải vừa trắng vừa mềm.
Bàn tay to của Tiêu Tầm xoa nắn phía trên, lập tức lưu lại vết đỏ.
Ngón tay đầy vết chai thô ráp của hắn cố ý vô tình cọ qua nơi mềm mại phồng lên giữa hai chân Lục An Hòa.
Lục An Hòa bị hôn đến thân thể nhũn ra.
Càng làm cậu tuyệt vọng chính là, thân thể này đã bị Bạch Sam lăn lộn đến quá nhạy cảm, miệng huyệt mềm mại bị cọ như vậy, bại lộ trong không khí lạnh lẽo, khống chế không được chảy ra chất lỏng.
Tiêu Tầm cười nói: “Vẫn là dâm đãng giống như trước kia.”
Môi Lục An Hòa bị nụ hôn kiểu Pháp thô bạo cắn đến đỏ tươi, thật vất vả được buông tha, lại bị chặt chẽ bắt lấy tàn phá, Tiêu Tầm thở hổn hển tới gần bên tai cậu, nói: “Giả bộ cái gì?”
“Một Beta như cậu, làm sao được lưu lại ở loại địa phương này, nghĩ người khác nhìn không ra? Bị bao nhiêu người nơi này đâm rồi, hửm?”
Lục An Hòa bị lời nói thô tục hạ lưu của hắn kích thích, tay chân càng thêm dùng sức chống đẩy.
Tiêu Tầm xé rách mảnh vải cuối cùng trên eo cậu, cắn lên cổ cậu.
“Đừng cho là tôi không ngửi thấy, thuốc tin tức tố che đậy cũng không lấn át được hương vị của họ Bạch đáng chết kia, anh ta đã sớm thao nát cậu rồi đi?”
“Xành xạch.”
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Lục An Hòa dùng sức ngẩng cổ, bất chấp giờ phút này bị nhìn thấy đang chật vật, theo bản năng cầu cứu người tới: “Bác sĩ Bạch... Cứu tôi, bác sĩ Bạch!”
“Ưm!”
Tiêu Tầm không có ý trốn tránh, làm trò trước mặt Bạch Sam che kín miệng Lục An Hòa, cho Beta trong lòng ngực một cái hôn sâu, rồi lại khiêu khích ngẩng đầu lên, bên môi còn lưu một tia chỉ bạc.
Bạch Sam không có biểu tình gì, ánh mắt lại sâu thêm vài phần.
“Beta này hương vị thật đúng là không tồi.” Hắn tấm tắc hai tiếng, cười nhẹ nói, “Bác sĩ Bạch từng ăn qua có thấy vậy không?”
Bạch Sam đóng cửa lại, trầm giọng nói: “Buông cậu ấy ra.”
Tiêu Tầm vẫn chưa buông tay, nói: “Bất quá là một Beta từng bị người chơi mà thôi, thế nào, bác sĩ Bạch rất thích?”
“Thích?” Bạch Sam nhìn hắn một cái, tựa hồ cảm thấy lời hắn nói rất buồn cười.
“Cũng đúng,” Tiêu Tầm nhướng chân mày, đứng dậy, vẫn có thể khống chế được cổ tay Lục An Hòa, “Bác sĩ Bạch sẽ không vì Beta mà đối nghịch với tôi chứ?”
Lục An Hòa ở dưới thân hắn nhịn không được run rẩy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tin tức tố nồng đậm dày đặc được phóng thích ra.
Hai cỗ tin tức tố giao phong trong phòng kín, giữa hai người không có một chút tình cảm đáng nói, so với lần đó của Bạch Sam với Giản Húc kịch liệt hơn rất nhiều.
Lục An Hòa không phải Omega, cậu chỉ có thể ngửi được hơi thở nhàn nhạt, nhưng hormone ẩn chưa trong đó lại có thể trực tiếp tác dụng đến trung ương thần kinh, cho dù cậu nín thở cũng vô dụng, cậu phản kháng không được áp chế cấp bậc đến từ gen, cảm giác bị áp bách đến hít thở không thông làm trong đầu cậu cơ hồ xuất hiện uy hiếp vật chất.
Bên người như là có hai con dã thú đang nhe răng nanh gầm nhẹ, nhìn chằm chằm không buông, làm cậu sởn tóc gáy.
Thân thể cậu vô thanh vô tức nằm bẹp trên mép giường, cứng đờ như là chuột nhỏ bị rắn độc theo dõi, biết rõ nguy hiểm ở phía sau, lại căn bản trốn không thoát.
Mắt thấy sắc mặt Lục An Hòa xanh trắng, sắp ngất xỉu, giao phong ngắn ngủi kết thúc.
“Anh hiểu lầm, tôi cũng không để ý cậu ta.” Bạch Sam nói.
Tuy hắn nói như vậy, lại không có chút ý nào muốn rời đi.
Tiêu Tầm nheo lại đôi mắt như mãnh thú, tựa hồ đang suy tính hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Bỗng nhiên, hắn ý vị thâm trường nở nụ cười, nói: “Cùng nhau?”
-Hết chương 16-
=•◆•==°◇°==¡◆¡==•◇•==.◆.==°◇°=
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Ta như thế nào còn đang viết cốt truyện, ta rất cấp bách
Lúc trầm mê trong cốt truyện cần một người tát tỉnh ta trở về hầm thịt
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro