Chương 24: Thành công chạy thoát, đánh tơi bời Bạch Sam

Edit by Náppu

*

Chương 24: Thành công chạy thoát, đánh tơi bời Bạch Sam

Tiêu Tầm nhận nhiệm vụ ra khỏi căn cứ.

Hắn tốn thời gian mấy ngày, tưới máu động vật tươi mới trên con đường thi triều nhất định sẽ đi qua, dẫn tới căn cứ.

Bạch Sam nhìn hướng thi triều chuyển động để phán đoán, thần sắc rất nghiêm túc.

Lục An Hòa biết thời cơ đã tới.

Hôm nay vừa lúc là ngày thuốc phát tác.

Trong bóng đêm, Lục An Hòa tiêm chất lỏng trong ống tiêm vào tĩnh mạch, nhiệt nóng quen thuộc vẫn chưa đến.

Cậu đi tìm Bạch Sam.

Lục An Hòa quấn chặt quần áo trên người, đi tới vẫn như bình thường, thần sắc bình tĩnh rót ly nước ấm cho hắn.

Bạch Sam không quá yêu cầu mấy loại phục vụ này, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước kia, nếu là Lục An Hòa cho hắn, ít nhiều cũng sẽ uống một chút. Hắn liếc nhìn ly nước ấm một cái, sau khi hoàn thành công việc trước mắt, mới nhấp một ngụm.

Lục An Hòa thuận theo hôn lên tay hắn.

Bỗng nhiên ánh đèn chớp lóe, toàn bộ căn cứ tối sầm xuống, đồng thời tiếng cảnh báo bất chợt vang lên.

Thần sắc Bạch Sam ngưng trọng, đang định đứng dậy.

Thân thể hắn bỗng nhiên kịch liệt lảo đảo một cái, hai mắt mở lớn, xoay người nhìn về phía Lục An Hòa: “Cậu...”

Bạch Sam còn chưa nói hết câu, ngã xuống mặt đất.

Phía sau hắn, Lục An Hòa rốt cuộc buông lỏng ra bàn tay đang nắm chặt đến ẩm ướt, thở ra một hơi. Cậu nhanh chóng lấy ra còng tay, khóa hai tay của Bạch Sam đang hôn mê bất tỉnh lên ống nước bên cạnh. Mẫu gen của Bạch Sam cậu đã lấy được, Lục An Hòa nắm bàn tay Alpha, rà quét vân tay cùng mã mắt của hắn, gửi số liệu cho Tiêu Tầm.

Bên ngoài căn cứ mơ hồ truyền đến tiếng tang thi gào rống.

Alpha đều đi ra bên ngoài, bên trong ngược lại rất im ắng, Lục An Hòa đứng yên tại chỗ, trái tim nhảy bang bang đến lợi hại.

Thời gian đang dần trôi đi.

Mí mắt Alpha trên mặt đất khẽ động, có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Lục An Hòa âm thầm kinh hãi, cậu biết tố chất thân thể của Alpha kinh người, nhưng lượng thuốc cậu cho vào trong nước cũng không ít, cư nhiên nhanh như vậy đã tỉnh rồi.

Của phòng thí nghiệm của bác sĩ “Phanh” một tiếng bị mở ra.

Tiêu Tầm ném trang bị cho cậu.

“Lấy được rồi?” Lục An Hòa thấp giọng hỏi.

Tiêu Tầm nhướn lông mày, quơ quơ một cái rương trong tay, bên trong là ống nghiệm được bảo quản bằng nitơ lỏng.

Lục An Hòa nhẹ nhàng thở ra, mới vừa đứng dậy, nghe được tiếng người dưới chân.

“Là anh?” Bạch Sam không biết khi nào đã hoàn toàn tỉnh dậy, híp mắt nhìn về phía Tiêu Tầm.

“Là tôi, vẫn luôn là tôi a.” Tiêu Tầm cà lơ phất phơ dựa trên khung cửa, tâm tình rất tốt cười cười, “Còn có Beta nhỏ anh yêu thích, lập tức sẽ chạy trốn.”

Trong mắt Bạch Sam một mảnh đen nhánh, lộ ra hơi thở nguy hiểm, giật hai lần, không thể thoát khỏi còng tay.

Gân xanh trên cánh tay hắn nổi lên, ống nước mơ hồ có dấu hiệu đứt gãy.

Lục An Hòa khẩn trương, trách mắng tới hướng Tiêu Tầm: “Anh đi ra ngoài!”

Đừng nói Bạch Sam, cậu nhìn loại sắc mặt này của Tiêu Tầm cũng hận không thể cho hắn một đấm.

Nếu là ngày thường, còng tay này căn bản khóa không được Alpha cường tráng, đằng này còn là Bạch Sam bị kích thích. Cũng may hiện tại tác dụng của thuốc mê còn chưa có hoàn toàn biến mất.

Tiêu Tầm nhún vai, ý bảo cậu tự nhiên: “Mặc trang bị vào, muốn nói cái gì thì hiện tại nói luôn, còn mười phút.”

Hắn xoay người rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có đèn cảnh cáo màu đỏ chớp lóe.

Lục An Hòa nhanh chóng sửa sang lại balo Tiêu Tầm ném tới, đeo bao tay chiến thuật cùng kính bảo vệ mắt.

Bạch Sam cố sức ngồi dậy, ánh đèn đỏ chiếu sáng rõ ràng hình dáng khuôn mặt hắn, nói: “Hệ thống an ninh của căn cứ một khi không nhạy, thứ bên ngoài sẽ tiến vào, trong căn cứ sẽ có thương vong.”

Động tác Lục An Hòa dừng một chút, cúi đầu lắp ráp xong súng: “Tôi biết, tôi không quan tâm.”

Cậu có nghĩ tới vấn đề này, nhưng căn cứ này vốn dĩ chính là nghiên cứu virus tang thi, vô luận lúc ấy virus có bị lây lan từ nơi này hay không, những người này đều là tội nhân.

Hơn nữa ở mạt thế, cậu muốn sống sót cùng tự do, rất nhiều thời điểm đều phải bất chấp sống chết của những người khác.

“Tôi trước nay đều rất ích kỷ, anh không nhìn ra sao?” Cậu thấp giọng nói.

“Lục An Hòa, hiện tại dừng tay còn kịp,” Bạch Sam lẳng lặng nhìn cậu, trầm giọng nói, “Cậu cho rằng tự do mà cậu muốn, Tiêu Tầm có thể cho cậu được sao, hắn ta không phải người tốt lành gì, trong mắt lính đánh thuê chỉ có tiền, nếu lấy được vắc-xin phòng bệnh hắn tùy thời sẽ vứt bỏ cậu. Nước S sẽ mượn vắc-xin phòng bệnh khống chế người còn sống ——”

“Câm miệng.” Lục An Hòa bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Cậu khóa ngồi trên đùi Bạch Sam, tháo xuống một bên bao tay chiến thuật.

“Tôi ——”

Lời Bạch Sam còn chưa dứt, một cái tát của Lục An Hòa hung hăng đánh xuống trên mặt hắn.

“Bang!”

Cái tát này đánh rất dùng sức, thân thể Bạch Sam đổ sang một bên, trên mặt để lại rõ ràng năm dấu ngón tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Không chờ hắn phản ứng lại, Lục An Hòa trở tay “Loảng xoảng” một cái, một quyền lại giáng xuống.

Hai tay Bạch Sam bị còng tay khóa lại, trái phải trên mặt đều là vết sưng, gương mặt lập tức nổi lên một mảnh tím đỏ, ngơ ngẩn nhìn cậu.

Lục An Hòa xoa nắn bàn tay nóng bỏng, cậu vừa rồi đánh quá dùng sức, làm khớp tay đều tê dại.

Cậu túm cổ áo Bạch Sam, thở hồng hộc nói: “Muốn bàn lý lẽ mọi chuyện, hai cái bạt tai này con lâu mới đủ, nhưng không có thời gian tính sổ từng chút với anh.”

“Anh mẹ nó nghe tôi nói cho rõ ràng, tôi trước nay, đều không phải món đồ chơi của các anh!”

“Anh cũng vậy, Tiêu Tầm cũng vậy, mấy tên Alpha ngu ngốc các anh căn bản không biết tôi muốn cái gì, vắc-xin phòng bệnh cùng virus không có bất luận quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ là...” Lồng ngực Lục An Hòa nảy lên một trận ủy khuất cùng chua xót không thể tả, quát, “Tôi chỉ là một Beta bình thường, tôi chỉ muốn sống sót thôi!”

Bạch Sam rũ mắt, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, không biết nói với cậu hay là nói với chính mình: “Mấy năm trước chính phủ nước A chiêu mộ các nhà sinh vật học, tôi vì lý tưởng nghiên cứu khoa học tài chính cùng... Một lòng nhiệt huyết yêu nước, tôi đi tới nơi này, đa phần người trong căn cứ đều trốn ra từ đó, còn có một phần đi theo tôi đến. Chúng tôi đã từng cuồng nhiệt trầm mê phát minh thuốc tăng cường tiềm năng của cơ thể con người, cũng tin tưởng việc này sẽ mang đến hy vọng cho toàn bộ nhân loại.”

Đương nhiên sau này hắn mới biết, hắn sai rồi, thuốc này hoàn toàn không khác gì vũ khí sinh hóa. Chỉ là khi đó muốn rời khỏi đã quá muộn.

“Sau khi tang thi bùng nổ tôi mang theo bọn họ thoát khỏi chính phủ nước A, thủ cứng ở căn cứ này, hơn nữa vẫn luôn nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, hy vọng giảm bớt tội lỗi của chúng tôi.”

“Nhưng mà chuyện này... Chuyện này đều không liên quan tới tôi.” Lục An Hòa lẩm bẩm nói.

Cậu học được rất nhiều thứ trong căn cứ, lại cũng càng rõ ràng, trong thế giới đã bị tàn phá rối loạn này, cậu không thể trở lại những ngày an bình như quá khứ được nữa.

Cậu đã làm sai cái gì?

Những người vô tội đó lại làm sai cái gì?

“Bạch Sam, chúng ta đã thanh toán xong, không hẹn ngày gặp lại.” Cậu đứng lên, giọng nghẹn ngào nói.

Lục An Hòa xoay người, không quay đầu lại.

Tiêu Tầm chờ cậu ngoài cửa, ngạc nhiên nói: “Uy, chào nhau trào cả nước mắt luôn rồi?”

“Không liên quan tới anh.” Lục An Hòa mang theo giọng mũi nhíu mày nói.

Chóp mũi bỗng nhiên truyền đến mùi hôi cùng mùi máu tươi dày đặc, Lục An Hòa cảnh giác ngẩng đầu. Tiêu Tầm lôi kéo cậu sang bên cạnh, hai người đồng thời ngã vào trong cửa, Tiêu Tầm buột miệng thốt ra: “Đệt!”

“Anh mở cửa trước ra?!” Lục An Hòa cả kinh nói.

Dự tính trước đó của Lục An Hòa, phòng thí nghiệm của Bạch Sam cách xa cửa lớn cùng đám đông, chỉ cần khóa chặt cửa phía trước, nơi này sẽ không bị tang thi bên ngoài ảnh hưởng đến.

Sắc mặt Tiêu Tầm ủ dột, hắn vốn định mở cửa phía trước, dù sao Bạch Sam bị khóa ở chỗ này, muốn cho hắn thêm chút phiền toái, lại không nghĩ rằng sóng thi triều cường độ không cao này có mấy thể biến dị trình độ rất cao, thế nhưng có thể đột nhập vào nhanh như vậy.

Trong mắt tang thi chảy xuống thịt thối cùng mủ vàng, nửa cái đầu đã không còn, gào rống sắc bén.

Nó cách Lục An Hòa rất gần, Tiêu Tầm sau khi bị ném tới ván cửa nhất thời đứng dậy không kịp, đại não Lục An Hòa trống rỗng, dưới tình thế cấp bách hết thảy mọi thứ trong tầm mắt đều biến thành động tác chậm.

Một thân thể chắn trước mặt cậu.

Trên cổ tay Bạch Sam còn bị nửa cái còng tay bạc khóa chặt, dây xích giữa còng tay trực tiếp bị Alpha kéo đứt.

Hắn kêu lên một tiếng, ngã xuống, móng tay sắc bén của tang thi xỏ xuyên qua bờ vai hắn.

—— lần này Bạch Sam chắn thay cậu.

Trong anh mắt hoảng sợ của Lục An Hòa, máu tươi phun lên mặt cậu.

“Phanh!” Tiêu Tầm giơ tay một cái bắn nổ đầu tang thi.

Cậu đỡ lấy Bạch Sam, thân thể ấm áp chậm rãi ngã xuống lòng bàn tay, có chút không biết làm sao.

Cả người Lục An Hòa run rẩy nói: “Bạch Sam... Bạch Sam!”

Mặc dù dưới tình huống toàn thân đau nhức, Bạch Sam vẫn cứ không có biểu tình gì, dao động cảm xúc tựa hồ còn chẳng lớn bằng lúc bị Lục An Hòa tát hai cái, hô hấp dồn dập, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn cậu.

“Lui ra phía sau!” Tiêu Tầm nghiêm túc kéo Lục An Hòa đến phía sau một cái, “Virus đã lây nhiễm vào máu của anh ta.”

Mủ máu trên người tang thi chỉ cần tiếp xúc đến mô mềm, máu, vết thương bại lộ ra bên ngoài, chưa đến vài giây sẽ lập tức khuếch tán bệnh truyền nhiễm, càng đừng nói đến vết thương bị xuyên qua nghiêm trọng như thế.

Lục An Hòa ngơ ngác nhìn Bạch Sam.

Tiêu Tầm kéo cậu một cái: “Hệ thống điện sẽ lập tức khôi phục, đi!”

Tiếng cảnh báo còn đang vang vọng, hai người đối diện trong bóng đêm, một lát sau Alpha ngã vào vũng máu dùng khẩu hình nói: “Đi đi.”

Bạch Sam ấn bả vai máu chảy không ngừng, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn về phía trần nhà trong căn cứ.

Căn cứ quân sự này đã từng là ước mơ cùng tâm huyết của hắn—— ở lại nơi này cũng không tồi.

Lục An Hòa từng bước một lui về phía sau, một khắc lúc sắp xoay người rời đi, bỗng nhiên trở tay đoạt lấy cái rương trong tay Tiêu Tầm, lấy ra vắc-xin phòng bệnh được nitơ lỏng bao quanh, rút ra một ống, không tránh đi máu tươi bị bắn ra, chen vào cổ Bạch Sam, đẩy hết một ống.

Đồng tử Alpha sâu thẳm.

“Em điên rồi hả?” Trong mắt Tiêu Tầm hiện lên một tia khiếp sợ.

“Quyết định là của tôi, không liên quan tới anh.” Lục An Hòa gắt gao cắn môi nói.

Cùng với bước chân rời đi của cậu, ống tiêm trống rỗng rơi trên mặt đất vỡ vụn.

Ngụy trang của căn cứ được làm rất tốt, đi chưa bao lâu đã chẳng còn thấy ánh đỏ mỏng manh ở nơi xa.

Hai người đi một ngày một đêm, rời khỏi phạm vi thi triều, mới tìm được một địa phương thích hợp nghỉ ngơi hạ trại.

Cậu vốn dĩ vừa ra khỏi căn cứ là có thể tự do, nhưng thiết bị che chắn tín hiệu đang ở trong tay Tiêu Tầm, cậu chỉ có thể đi theo. Tiêu Tầm liên tiếp quay đầu lại nhìn cậu, lấy trạng thái mất hồn mất vía hiện tại của cậu, đi một mình chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Lục An Hòa suốt đường đi đều ngơ ngẩn.

Tiêu Tầm dựng giá trên lửa nấu đồ hộp, Lục An Hòa ôm đầu gối, trong mắt ánh vẫn còn mầm lửa, tựa hồ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Anh... Có phải cố ý mở cửa bên ngoài ra không.” Lục An Hòa nhỏ giọng nói.

Tiêu Tầm khó có được lúc bảo trì im lặng không nói, xem như một loại cam chịu.

Hắn thật ra cũng không muốn mạng của Bạch Sam, chẳng qua Alpha bị còng tay khóa lại, chờ sau khi bọn họ đi rồi, đụng phải tang thi cũng sẽ gặp phiền toái tương tự, chỉ là xuất phát từ tâm lý tình địch nào đó —— đương nhiên hắn chưa từng thừa nhận, rằng hắn chỉ muốn chọc tức Bạch Sam mà thôi.

Mà con tang thi cao cấp đột nhập vào kia, chỉ là ngoài ý muốn.

“Sống chết có số, mạt thế vốn dĩ là như vậy,” Tiêu Tầm cho vào hai khúc gỗ, “Em không phải không thích hắn ta sao?”

“Tôi không biết.” Lục An Hòa mờ mịt cuộn tròn trong túi ngủ, kéo ra khóa kéo, nhìn hai bàn tay tái nhợt của mình, phía trên tựa hồ còn dính dòng máu ấm áp.

Cậu không thích Bạch Sam.

Nhưng cũng không muốn để anh ta chết.

Trừ khi là tang thi thần trí không rõ, cậu còn chưa bao giờ làm bị thương bất luận người nào, hành vi trả thù xấu xa nhất có thể nghĩ ra được, cũng chỉ là khóa Bạch Sam lại cho hai cái tát mà thôi. Sau khi cậu đánh xong rời khỏi căn cứ, cũng đã kết thúc trả thù, hai người thanh toán xong, nhưng mà...

Lục An Hòa nghĩ không ra Bạch Sam vì sao lại thay cậu chặn một kích kia.

Alpha bình thường sẽ vì một đối tượng phát tiết, một công cụ tình dục mà trả giá bằng sinh mệnh sao?

Lục An Hòa chà xát mặt: “Anh ta sẽ chết sao?”

Động tác Tiêu Tầm dừng một chút, nói: “Anh không rõ lắm. Từ khi virus tang thi ra đời, sau khi bị nhiễm bệnh biến dị xác suất cơ hồ là trăm phần trăm, nhưng em tiêm cho hắn một ống kia, khó mà nói.”

“Thuốc A bảo trì tế bào hoạt tính, thuốc B chống lại virus, hai cái kết hợp lại mới là vắc-xin phòng bệnh hoàn chỉnh, trên lý luận là như thế, chẳng qua chưa có ai từng thử qua.”

Lục An Hòa tâm sự nặng nề, nhưng thân thể quá mức mỏi mệt, vẫn là ngủ rồi.

Ngày hôm sau, cậu đón tia nắng sớm trong rừng, mở mắt ra.

Beta ló đầu ra khỏi túi ngủ, nói với Tiêu Tầm: “—— anh biết thuốc B ở nơi nào, đúng không?”

Tiêu Tầm đứng một bên nói: “Làm gì?”

Lục An Hòa thấp giọng nói: “Anh có thể... Anh có thể cứu anh ấy không?”

-Hết chương 24-

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Các bạn cho rằng Bạch Sam ngày hôm sau: Bi thảm biến dị thành tang thi

Trên thực tế Bạch Sam ngày hôm sau: Mặt sưng phù thành đầu heo, hai con mắt đều bị đánh đến bầm tím

Nửa đêm Lục An Hòa nổi dậy: Không phải anh ta có bệnh chứ, chắn cho tôi làm gì

Nửa đêm Tiêu Tầm nổi dậy: Không phải hắn ta có bệnh chứ, chắn cho bà xã của tôi làm gì

Ta lại giục ngựa không ngừng vó viết cốt truyện a a, chịu không nổi

Ngày mai tới một chương thế giới song song chạy trốn bị bắt lại, cho mọi người xem Dom Bạch hoàn toàn hắc hóa, biến thái level max luôn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro