Chương 27: Tiêu Tầm hỏa táng tràng, gặp được Giản Húc
Edit by Náppu
*
Chương 27: Tiêu Tầm hỏa táng tràng, gặp được Giản Húc
Lục An Hòa lôi kéo Tiêu Tầm tới rất nhiều lần, tránh sau bụi cây thở dốc.
Cậu chậm rãi cài lại cúc áo trước ngực.
Đại khái là bởi vì không có tin tức tố của Bạch Sam, cho dù thân thể được thỏa mãn thế nào, dục vọng trong cơ thể vẫn mãnh liệt như nước sông, cứ việc đã được áp xuống trong thời gian ngắn, cũng tùy thời có khả năng lan tràn ra cướp lấy tâm trí cậu.
Nhưng tốt xấu gì dục hỏa nóng cháy trong ruột gan đã xem như bình ổn hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn khó chịu, nhưng không phải trình độ Lục An Hòa hoàn toàn không thể nhẫn nhịn.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Tiêu Tầm hỏi cậu.
Chuyện tới nước này cậu cũng không lừa được Tiêu Tầm, ngắn gọn trình bày lại một chút tiền căn hậu quả của kỳ động dục giả, đương nhiên đã lược bớt đi rất nhiều chi tiết cậu lăn lộn cùng Bạch Sam.
Tiêu Tầm sau khi nghe xong, thần sắc thay đổi khôn lường.
“Đ** m*!” Hắn cắn hàm sau, một lúc lâu mới nói.
Nhìn biểu tình, đã không phải chỉ muốn bỏ thạch tín vào trong vắc-xin phòng bệnh, mà là muốn lập tức chạy về xử lý Bạch Sam ngay tại chỗ, sau đó quyết đấu với hắn.
Lục An Hòa nhanh chóng trấn an vỗ vỗ cánh tay hắn: “Có gì thì đến lúc đó lại tính.”
Việc cấp bách bây giờ là lấy được vắc-xin phòng bệnh.
Ở đỉnh núi có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn dầu của đội hạ trại ngoài căn cứ bỏ hoang.
Tiêu Tầm cho rằng vẫn phải chờ một chút đến thời cơ, vì thế hai người quyết định trước tiên nghỉ ngơi ở nơi này.
Khác với lúc trước khi làm cùng Bạch Sam, lần này khô nóng trong thân thể cậu làm thế nào cũng không áp xuống được, cả người đều là mồ hôi lạnh, mơ mơ màng màng không thể ngủ, cho nên lúc cậu ngửi được mùi hương đặc trưng cơ hồ là lập tức bừng tỉnh.
Bốn phía được đèn pin cùng đuốc chiếu đến một mảnh sáng như tuyết.
“Tiêu Tầm —— Tiêu ——” Cậu thử thấp giọng gọi, còn chưa gọi được mấy tiếng, sau cổ đã bị một đòn nặng nề.
Hai mắt Lục An Hòa biến thành màu đen, đau đến hô hấp cũng khó khăn, lảo đảo một cái ngã trên mặt đất.
“Tôi đã nói ở đấy có người, cô còn không tin.”
“Thực sự có người a.”
Giữa ánh sáng chói mắt cùng không thể cử động, cậu mơ hồ nghe được thanh âm đối thoại của nam nữ Alpha trước đó.
“M* nó!” Nam Alpha quát.
Tiêu Tầm nhấc chân cho một đá trước ngực, trở tay ấn một Alpha khác ngã xuống đất, quát Lục An Hòa: “Đi mau!”
Lục An Hòa gian nan bò dậy, lại bị một người khác dẫm cho ngã xuống.
Đáy lòng Lục An Hòa một mảnh lạnh lẽo —— quá nhiều người.
Vincent cùng Tiêu Tầm đều xuất thân từ bộ đội, có thể nhìn thấu thủ thuật che mắt cùng bẫy rập của bọn họ.
Bọn họ lập tức bị bao vây, chỗ này tất cả đều là người của Vincent.
Tiêu Tầm tuy rằng có thể một đấu năm, nhưng rốt cuộc vẫn không phải đối thủ, khoảng cách gần như vậy căn bản không kịp rút súng. Hắn bảo hộ Lục An Hòa dưới thân, tùy ý vũ khí nhắm thẳng lên người.
“Tiêu Tầm!” Tiếng xương sườn bị bẻ gãy trầm đục cùng tiếng máu thịt bị xé mở làm giọng Lục An Hòa đều thay đổi âm điệu.
Gậy gộc đập thật mạnh trên lưng Tiêu Tầm, cổ họng hắn căng chặt, phun ra một ngụm máu, bàn tay to rộng vẫn cứ chặt chẽ che chở sau gáy Lục An Hòa.
“Tao cũng không nghĩ tới là mày,” Vincent ngồi xổm trên mặt đất, trên khuôn mặt đáng sợ có một tia vui sướng cuồng nhiệt, liếm liếm máu trên khóe môi, “Mày còn ở cùng Beta này sao? Mạng thật lớn a.”
“Mày biết tại sao tao lại biến thành như vậy không, đều nhờ ơn Beta nhỏ của mày ban tặng.” Hắn chỉ chỉ mặt mình.
Tiêu Tầm bị người đá đến trước mặt hắn, phun máu lên mặt hắn, mặc dù bị khống chế, thần sắc kiêu ngạo vẫn như cũ không giảm, khinh miệt nói: “Mạng lớn? Mày lúc trước cố ý báo sai cường độ của thi triều, chính là muốn tao chết đúng không?”
“Xin lỗi a,” Tiêu Tầm lộ ra hàm răng tất cả đều là máu, cười nói, “Ông đây thông minh cơ trí!”
Sắc mặt Vincent âm trầm, từ trong ba lô của hắn đá ra rương vắc-xin phòng bệnh, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là... Có được lại chẳng phí công.”
Trên mặt của toàn bộ lính đánh thuê xung quanh lộ ra thần sắc tham lam.
Bọn họ trói hai người lại, ném tới phía trước đi dò đường trong căn cứ bỏ hoang, cũng may Tiêu Tầm tựa hồ thực sự được thiên thần phù hộ, mạng cứng đến tàn nhẫn, rất nhiều lần gặp phải bẫy rập cũng không chết, thuốc B ở trong kho đông lạnh sâu bên trong căn cứ.
Lục An Hòa nhìn một lính đánh thuê ra thủ thế với Vincent.
Cậu từng học qua ở căn cứ của Bạch Sam, có thể xem hiểu —— chôn sống, hay là bắn chết?
Vincent tự hỏi một lát, lạnh nhạt nói: “Đừng lãng phí thời gian cùng đạn dược, thời hạn nước S cho sắp hết rồi.”
Hắn nhìn kho lạnh, bỗng nhiên cười tàn nhẫn: “Ném vào đi, khóa cửa.”
Hai người bị trói lại với nhau, kéo vào kho lạnh.
Cửa bên ngoài “Xành xạch” khóa lại.
Kho đông lạnh chứa vắc-xin phòng bệnh nhiệt độ tương đối thấp, loại hệ thống điện của kho lạnh trong phòng nghiên cứu này là độc lập, dưới tình huống bên ngoài mất điện vẫn có thể độc lập vận hành hai ba mươi năm.
Trên tường biểu hiện nhiệt độ là âm hai mươi độ.
Lục An Hòa lập tức bị đông lạnh đến cả người phát run.
Thể chất hiện tại của cậu không tính là kém, nhưng bởi vì một đêm không chợp mắt, máu trên người vẫn luôn tuần toàn không ngừng, thân thể rất nhanh đã cứng ngắc, trước mắt một mảnh mơ hồ.
So sánh với Tiêu Tầm bị đánh gãy ít nhất ba cái xương sườn, đôi mắt sưng vù đến cơ hồ không mở ra nổi, thanh âm hô hấp khò khè giống như gió lùa qua cửa, kéo lê một cánh tay bị gãy xương, thoạt nhìn còn đầy sức sống hơn cậu nhiều.
Thân thể Lục An Hòa từ lạnh chuyển sang tê rần, đồng thời ý thức bắt đầu mơ hồ.
Hai hàm răng cậu canh cách đánh nhau, có thể cảm giác được Tiêu Tầm đang nỗ lực tháo dây thừng, nhưng không còn sức đáp lại lời hắn nói.
Khi tỉnh lại cậu phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.
Toàn thân đều bị quần áo quấn chặt, dây thừng trên tay chân đã được cởi.
“Tiêu... Tiêu Tầm...” Cậu hô hấp mỏng manh nói.
Cậu cố sức mở ra lông mi treo đầy sương, nhìn thấy Tiêu Tầm cơ hồ thân thể trần trụi, ngực cùng bụng bởi vì xương sườn bị gãy mà hõm xuống, Lục An Hòa ngẩn ra, phát hiện cơ hồ toàn bộ quần áo đều đắp trên người cậu, nhét đầy khe hở của cổ cùng ngực bụng cậu.
Bàn tay thô ráp lạnh băng sờ lên mặt cậu.
“Đừng sợ, chúng ta có thể ra ngoài.” Tiêu Tầm thấp giọng nói.
Cậu bỗng nhiên liếc thấy màu máu đỏ tươi.
“Tiêu Tầm...” Lục An Hòa nghẹn ngào khiếp sợ nói.
Tiêu Tầm cắt thật sâu vào cánh tay mình, sắc mặt Alpha bởi vì mất máu quá nhiều cùng nhiệt độ thấp mà vô cùng tái nhợt, một nửa dòng máu nóng bị đọng lại, một nửa theo khe cửa chảy xuôi ra ngoài.
Theo kiến thức y học của cậu, không một người nào sau khi chảy nhiều máu như vậy còn có thể sống sót.
Bên ngoài có thứ gì đó xé rách lá sắt, thanh âm móng tay sắc bén cào lên cửa làm lòng người sợ hãi, Lục An Hòa hiểu ra dụng ý của Tiêu Tầm, cả người phát run.
“Loảng xoảng!”
Tang thi trực tiếp phá nát cửa.
Tiêu Tầm nhảy lên trước, đá bay tang thi đầu tiên, bắt lấy Lục An Hòa thấp giọng nói: “Chạy!”
Tang thi truy tìm theo máu tươi của Tiêu Tầm.
Cả người Lục An Hòa run rẩy, kéo hai chân cứng đờ chạy ra bên ngoài.
Cậu cơ hồ chỉ treo một hơi thở cưỡng bách mình chạy đi, thường xuyên té ngã trên mặt đất, sau đó kiên cường bò dậy tiếp tục chạy
Tang thi đuổi tới gần trong gang tấc, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi căn cứ đổ nát.
Nhiệt độ thấp cùng sốt cao làm thân thể cậu suy yếu cực độ.
Lục An Hòa không dám nghĩ đến Tiêu Tầm cả người toàn là máu sẽ có kết cục như thế nào, chỉ có thể không ngừng chạy tới phía trước.
Con đường trong rừng cây tựa hồ không có điểm cuối.
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống theo khóe mắt cậu.
Rõ ràng cậu đã mạnh hơn, cũng học được rất nhiều thứ, nhưng tình hình lúc này, phảng phất đều bất lực như khi cậu mới chạy ra từ căn cứ của Tiêu Tầm.
Cậu không biết Tiêu Tầm vì sao lại phải đánh đổi cả mạng sống để cứu cậu.
Cũng như cậu không biết tại sao Bạch Sam lúc ấy lại che chở trước mặt cậu, bị tang thi lây nhiễm.
Lục An Hòa té lăn trên đất, muốn bò dậy nhưng thân thể lại không chịu nghe lời.
Giống như luôn là như thế.
Lục An Hòa mờ mịt nghĩ.
Cậu chỉ là muốn tự do sống sót, lại luôn phải có điều ràng buộc.
Muốn ích kỷ nhưng lương tâm không cho phép.
Ngực cậu đau muốn chết.
Cậu ngửa mặt nằm trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cậu giống như lâm vào cảnh trong mơ hỗn độn, Lục An Hòa nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều việc trước khi tang thi bùng nổ.
Lúc cậu còn rất nhỏ trong nhà đã một mảnh hỗn loạn.
Cha đánh bạc, bạo lực gia đình, mẹ vì thất vọng mà làm tiểu tam của người khác, cuối cùng ly hôn, sinh con cho gia đình của người giàu có kia, rất ít trở về thăm cậu. Chỉ còn lại cậu cùng người cha tính tình nóng nảy, cha Lục thường xuyên nghi thần nghi quỷ, hoài nghi Lục An Hòa không phải con ruột của mình, động một chút là đánh chửi.
Sau đó cha cậu đi ra ngoài lêu lổng, không bao lâu sau mang về một Alpha nhỏ.
Ông không để ý Lục An Hòa nữa, càng yêu thương đứa con Alpha của ông hơn, “Mẹ” mới của Lục An Hòa cũng thế.
Lục An Hòa học xong cấp ba liền rời khỏi nhà, chạy ra ngoài làm công.
Cậu chỉ là một Beta bình thường, rất nhiều nơi đều không coi trọng, hơn nữa vì thanh danh “Con trai của tiểu tam”, ở trên trường cũng thường xuyên bị bắt nạt, bởi vậy luôn luôn rất trầm mặc.
Rất nhiều thời điểm cậu rất ích kỷ, chỉ vì để có thể bảo vệ chính mình. Cậu một thân một mình bôn ba giữa thế gian cũng đã vô cùng gian nan, chỉ có thể giống một con nhím mọc ra một thân gai nhọn, gắt gao khóa lại bên trong mềm mại, không dám để lộ ra.
Cho nên lúc tang thi bùng nổ, nội tâm cậu cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
Cậu không giống những người khác bởi vì người nhà qua đời mà khóc rống.
Muốn sống sót cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thế cho nên rất nhiều thời điểm sau đó, cậu phát hiện chỉ cần có một người đối tốt với mình, cậu đều sẽ liều mạng giữ lấy, không muốn buông ra, chỉ là trước khi tang thi bùng nổ cậu chưa từng gặp được người tốt như vậy.
Lục An Hòa từ trong hồi ức chậm rãi mở hai mắt, nước mắt ở khóe mắt còn chưa tan.
—— cậu thế nhưng còn chưa có chết.
Mà người trước mắt làm cậu cảm thấy bản thân như đang gặp ảo giác.
Yết hầu của cậu đau đến phát không ra tiếng được, chỉ có thể dùng khẩu hình lẩm bẩm nói: “... Giản Húc?”
“Anh, thật tốt quá, anh không có việc gì.”
Giản Húc ôm lấy cậu, nhìn như sắp khóc tới nơi.
Hắn gắt gao nắm chặt bàn tay Lục An Hòa, đặt trước ngực chính mình.
Lục An Hòa mê man chớp chớp mắt.
Cậu nhớ rõ Giản Húc từ sau lần trước ra ngoài làm nhiệm vụ, thì chưa từng trở về.
Nhưng em ấy làm sao biết được……?
“Chip,” Giản Húc chỉ chỉ cánh tay nhỏ của cậu, giải thích, “Trong căn cứ mỗi người đều có, lúc em liên hệ với căn cứ phát hiện bỗng nhiên nhiều thêm một người, rảnh rỗi liền nhìn xem.”
“Trước đó em nhìn thấy chip của anh biến mất rất lâu, rồi đột nhiên di chuyển tới một nơi rất xa, cho nên tới tìm anh.”
Giản Húc vươn tay, triển lãm vòng tay của hắn: “Vị trí chip của mỗi người trong căn cứ đều có thể tra được.”
Lục An Hòa dùng giọng đau đớn vô cùng gian nan phun ra mấy chữ: “Bạch... Bạch Sam...”
“Anh muốn đi tìm bác sĩ Bạch?” Giản Húc lắc lắc đầu, “Em đã rất lâu chưa liên hệ với căn cứ, thiết bị không còn nhiều pin, nhiều nhất chỉ có thể định vị.”
Lục An Hòa ho ra một ngụm máu, giọng phát ra rốt cuộc thông thuận hơn nhiều, vội vàng nói: “Bạch Sam... Anh ấy có khỏe không?”
Trong mắt Giản Húc hiện lên một tia hoang mang: “Bác sĩ Bạch? Anh ấy rất khỏe a.”
Giản Húc mở định vị, chỉ chỉ điểm đỏ phía trên: “Chip của căn cứ có thể kiểm tra triệu chứng sinh mệnh của mỗi người, sinh mệnh biến mất thì sẽ tắt, cái đại biểu cho bác sĩ Bạch vẫn còn sáng rất tốt.”
Lục An Hòa nhìn hắn, khí tức dồn nén trước ngực rốt cuộc hạ xuống.
Giản Húc hoàn toàn ôm cậu vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Em đã rất lâu rất lâu không trở về, em rất nhớ anh a. Nhưng vì sao câu đầu tiên khi nhìn thấy em lại chỉ hỏi về bác sĩ Bạch cơ chứ, anh ấy đối với anh thật sự quan trọng như vậy sao?”
Lục An Hòa trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt tiều tụy cùng ria mép chưa xử lý của thiếu niên Alpha.
—— em ấy thế nhưng vẫn luôn không trở về, cũng không liên lạc với căn cứ, vẫn luôn một mình ở bên ngoài?
Lục An Hòa cho rằng Giản Húc đã nghĩ thông suốt, nhưng tựa hồ vẫn chưa được.
Hắn khóa chính mình ở bên ngoài, kỳ thật là căn bản không muốn trở lại căn cứ nhìn thấy cậu cùng Bạch Sam.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép cậu ở lại lắng nghe.
“Khụ, khụ khụ” Lục An Hòa gian nan ho khan vài tiếng, “Vắc-xin phòng bệnh... Tìm vắc-xin phòng bệnh sau đó đến chỗ Bạch Sam, còn có Tiêu Tầm...”
Giản Húc đưa nước cho cậu, Lục An Hòa ùng ục ùng ục uống mấy ngụm.
Lúc Giản Húc đi đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu một chốc không thể nói rõ, giọng đau đến phát không ra tiếng, chỉ có thể bắt lấy tay thiếu niên Alpha nói: “Em nghe anh... Nói, vắc-xin phòng bệnh...”
“Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.”
Giản Húc bỗng nhiên giơ tay bịt lại miệng cậu, cau mày nói.
-Hết chương 27-
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Tiêu Tầm, chó chăn cừu Đức trung thành nhạy bén, ở nhà trông giữ nhà
Hiện trạng: Hai lão công sống chết không rõ, một lão công không nghe cậu giải thích, Tiểu Lục vội muốn chết
Mặt khác cún con rốt cuộc lên sân khấu rồi!
Còn có: Trước đó có nhắc tới áng văn này sẽ không quá dài, nếu không sẽ dễ trở nên cứng nhắc, chờ part tiểu cẩu cầm tù kết thúc, giải quyết chuyện vắc-xin phòng bệnh, thì sẽ chuẩn bị đến hồi kết nha, cảm tạ các vị khách quan đã chờ đợi!
Sẽ có part ngày thường an bình sau khi giải quyết vấn đề tang thi, sinh hoạt hàng ngày cùng ba lão công
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro