Chương 3: Thoát đi

Edit by Náppu

*

Chương 3: Thoát đi

Cậu mở cửa đi ra ngoài, trong đầu nháy mắt hiện lên lời người kia nói: “Anh phải rời khỏi căn cứ?”

Tiêu Tầm dựa trên giường, ý cười ảm đạm trên khóe miệng vẫn chưa tiêu tan: “Hiện tại biết hỏi rồi?”

Lục An Hòa chửi thầm, trạng thái của cậu vừa rồi có thể hỏi sao.

Tiêu Tầm khẽ hừ một tiếng: “Tôi ngày kia xuất phát, dẫn người đến phụ cận thu thập vật tư, dự tính phải đi mười ngày.”

Tay đang đặt trên then cửa của Lục An Hòa dừng lại, trong lúc nhất thời nội tâm thay đổi rất nhanh.

—— mười ngày?

Cậu đại khái tính toán một chút vật tư trong căn cứ, cũng không thiếu, nhưng xác thật dư lại không nhiều lắm.

Nếu Tiêu Tầm không ở, có phải có nghĩa là xác suất chạy khỏi nơi này của cậu sẽ gia tăng rất nhiều?

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tầm nhìn thẳng cậu, tựa hồ nhìn thấu trong đầu cậu suy nghĩ cái gì: “Hai ngày trước thu được tin điện tử, cách hai kilomet bên ngoài có một bệnh viện đã hoàn toàn bị lây nhiễm, sóng thi triều dự tính mấy ngày nữa sẽ tới, mấy ngày tôi rời đi, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào căn cứ.”

Mấy chữ cuối cùng hắn cố tình nhấn mạnh.

Lục An Hòa vô thanh vô tức suy sụp.

Tốc độ cùng sức công kích đáng sợ của thi triều cậu đã thấy qua, hơn nữa không muốn gặp lần thứ hai.

Cái loại cảnh tượng này căn bản không phải một Beta tay không tấc sắt như cậu có khả năng ngăn cản, xem ra Tiêu Tầm đi ra ngoài trong khoảng thời gian này cậu chỉ có thể từ bỏ cơ hội tốt.

Hoặc là Tiêu Tầm căn bản chính là cố ý chọn lựa thời gian này đi ra ngoài thu thập vật tư.

Lục An Hòa cảm thấy cực kỳ vô lực, Alpha này mặc kệ là đầu óc hay là thể năng đều vượt xa cậu, cậu thật sự có thể thoát khỏi loại khốn cảnh này sao?

Mang theo nghi hoặc như vậy, Lục An Hòa kéo thân thể mỏi mệt, trở lại trên cái giường nhỏ của mình đi ngủ.

Lúc này đây không chỉ có ác mộng, hơn nữa trong mộng còn có một Alpha hơi thở trầm thấp, trên làn da cơ bắp màu đồng có một tầng mồ hôi tinh mịn đáng chết nào đó dẫn dắt. Thân hình kia nặng nề cùng cậu giao triền, thao cậu đến không nhịn được rên rỉ.

Cho nên buổi sáng Lục An Hòa tỉnh lại, giữa hai chân thế nhưng đều ướt át, nhịn không được tức giận mắng vài câu thô tục.

Ước chừng biết mình phải đi, buổi tối hôm đó Tiêu Tầm thao cậu thao đến phá lệ mãnh liệt, thế cho nên Lục An Hòa vẫn luôn hôn mê tới giữa trưa ngày hôm sau.

Chờ cậu ra khỏi cửa phòng, mới phát hiện căn cứ một mảnh yên tĩnh.

Tiêu Tầm mang đi mấy người tinh nhuệ, trong căn cứ còn một nửa số người ở lại phòng thủ.

Cơm tối Lục An Hòa chọn thịt bò đóng hộp cùng khoai tây, còn có nửa miếng pho mát. Tiểu đội của Tiêu Tầm sức chiến đấu rất mạnh, loại thời điểm cực đoan này, so sánh với các địa phương khác, điều kiện cuộc sống ở nơi này kỳ thật đã tốt hơn rất nhiều.

Cậu kinh ngạc phát hiện Vincent cũng ở lại căn cứ.

Đôi mắt lam của Alpha nhìn về phía cậu phá lệ tối tăm.

Cậu nghĩ lại, Tiêu Tầm bố trí như vậy cũng hoàn toàn không có gì lạ, bởi vì Vincent ở nơi này là Alpha chỉ đứng sau Tiêu Tầm, lưu lại căn cứ có thể trấn được số người còn lại, hơn nữa Vincent sắp đến kỳ động dục, mang ra ngoài mới dễ dàng đem đến các loại ngoài ý muốn khác nhau.

Bất quá cánh tay hắn hiện tại quấn băng vải, nhìn thấy cậu cũng không làm gì, ước chừng đã bị Tiêu Tầm cảnh cáo.

Lục An Hòa bình an không có việc gì vượt qua vài ngày, thậm chí cảm thấy những ngày như vậy cũng không tồi.

Ít nhất không cần ngày đêm thừa nhận dục vọng quá dư thừa của Tiêu Tầm, còn phải lo lắng kỳ động dục cách một đoạn thời gian sẽ đến.

Chờ đến ngày thứ mười cuối cùng, Lục An Hòa thậm chí không hy vọng cửa sắt nặng nề trong căn cứ lại lần nữa bị mở ra.

Dứt khoát để Tiêu Tầm ở bên ngoài bị tang thi ăn luôn đi.

Như vậy cũng khá tốt.

Nửa đêm hôm đó, Lục An Hòa bỗng nhiên cảm giác ván giường bị chấn động.

Cậu cảnh giác mở mắt ra.

Lục An Hòa luôn luôn ngủ không sâu giấc, hơn nữa có trực giác rất mạnh mẽ đối với nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân hàng đầu cậu có thể sống sót lúc tang thi bùng nổ.

Cậu lặng lẽ mở cửa phòng, phát hiện trong căn cứ một mảnh hỗn loạn.

Mọi người đều khiêng đồ vật trên người.

Vũ khí, thức ăn, nước uống.

Vật tư có thể mang đều vác trên người chạy.

Người trong tiểu đội lục tục rời khỏi nơi này.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lục An Hòa cố ý ngăn lại một Alpha biết tình hình trong đó, bị đụng lảo đảo một cái.

“Hah hah,” Cảm xúc của người nọ rất không ổn định, khàn khàn giọng nói, “Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Tiêu Tầm đã chết!”

Cái gì? Tiêu Tầm đã chết?

Đồng tử của Lục An Hòa bỗng nhiên co lại.

Người nọ căn bản không để ý tới cậu, vác súng chạy ra bên ngoài.

Mỗi một lần Tiêu Tầm vào kỳ động dục đem cậu lăn lộn đến chết đi sống lại, cậu đều hận không thể để Tiêu Tầm cút xa một chút, tốt nhất ở bên ngoài bị tang thi xé nát chia nhau ăn.

Nhưng mà lúc tin tức này đột ngột xông đến đỉnh đầu cậu, Lục An Hòa vẫn là khiếp sợ nhiều hơn hưng phấn.

Cậu bị một người đâm cho té ngã.

Một Alpha sắc mặt ôn hòa có ý tốt đỡ cậu một phen: “Cậu là tiểu Beta Tiêu Tầm nuôi đúng không? Tôi khuyên cậu vẫn là sớm một chút rời khỏi nơi này, căn cứ thu được tin điện tử, tiểu đội lính đánh thuê toàn diệt, Tiêu Tầm đã chết, sóng tang thi triều này vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta quá nhiều, lập tức sẽ tới căn cứ, súng ống đạn dược nơi này căn bản khiêng không hết.”

“Nhưng mà...” Lục An Hòa nói.

Xa xa bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng tông cửa cùng tiếng gào rống trầm thấp —— Mỗi một người từng trải qua tang thi triều đều vô cùng quen thuộc đối với loại gào rống này.

Alpha kia sắc mặt khẽ biến, cõng súng vội vã chạy tới hướng cửa.

Biến cố tới quá nhanh.

Lục An Hòa gian nan ngược dòng người trở lại phòng mình, đem toàn bộ đồ vật dưới đáy giường kéo ra, từng kiện từng kiện vác lên trên người, tim đập dồn dập giống như trống bị sét đánh.

Chờ cậu một lần nữa mở cửa, trong căn cứ một mảnh im ắng.

Lục An Hòa nghe hướng cửa vào truyền đến một tiếng kêu thảm thiết xuyên thẳng đến đỉnh đầu, tiếp theo chính là tiếng da thịt bị xé rách trầm đục, một trận da đầu tê dại —— tang thi triều đã đến căn cứ.

Lòng bàn tay cậu tràn đầy mồ hôi, ngừng thở, dán tường chậm rãi đi.

Bỗng nhiên phía sau một bàn tay to thô ráp bưng kín miệng cậu, kéo cậu vào phòng tạp vật phía sau.

Lục An Hòa giãy giụa.

Cậu nghe được thanh âm của Vincent, hắn thở hổn hển, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào: “... Tiểu kỹ nữ, chạy cái gì, cậu cho rằng bọn họ đang chạy trốn?”

Trong mắt lam của Vincent tràn đầy tơ máu, một đôi tay ở trên người cậu véo ra vết bầm.

“Tin tức tôi biết sớm hơn nhiều so với bọn họ, sóng tang thi triều này trực tiếp từ thành thị đánh đến căn cứ, trình độ biến dị không phải loại có thể tưởng tượng, đến phế vật Tiêu Tầm kia cũng phán đoán sai.”

Cửa lại truyền đến tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết.

Thân thể Lục An Hòa run lên.

“Nghe thấy không?” Vincent ngắn ngủi cười một tiếng, “Bọn họ chạy không được mấy kilomet, căn cứ này không một người nào có thể sống sót.”

Hắn xé mở cổ áo Lục An Hòa.

Hương vị tin tức tố tràn ngập phòng tạp vật, rất không ổn định, Vincent nóng nảy sờ giữa hai chân cậu.

“Tiểu kỹ nữ, đi theo tôi đi, dưới giường Tiêu Tầm có thông đạo... Tôi biết, đi theo tôi, cậu có thể được sống sót...”

Lục An Hòa “Ô ô” giãy giụa.

Bỗng nhiên toàn bộ động tác của Vincent đều ngừng lại, tròng mắt lam cuồng nhiệt như pha lê của hắn dừng chuyển động.

Lục An Hòa như là đoán trước được cái gì, chạy qua bên cạnh một bước.

Máu tươi từ trong miệng Vincent điên cuồng phun ra.

Có thứ gì đó lặng yên không một tiếng động lẻn vào căn cứ, móng tay xỏ xuyên qua sau lưng Vincent.

Lục An Hòa căn bản không muốn xem thứ đó là cái gì, cậu rõ ràng biết lòng hiếu kì dưới loại tình huống này không phải chuyện tốt, dùng tốc độ nhanh nhất nghiêng ngả lảo đảo chạy như bay trên hành lang, gấp gáp thở hổn hển.

Hành lang căn cứ một mảnh hỗn độn, cậu không rảnh đi nhặt vật tư rơi đầy đất, chạy thẳng đến phòng Tiêu Tầm.

Căn phòng kia vẫn mộc mạc đơn sơ như cũ, mười ngày qua đi bên trong còn lưu lại hơi thở tin tức tố làm tâm cậu kinh sợ, cậu lặng lẽ đẩy ra giường xếp to rộng. Trong vô số lần triền miên, cậu căn bản không nghĩ tới dưới đáy giường kẽo kẹt rung động còn có thể có thông đạo.

Lục An Hòa hít sâu một hơi lẻn vào thông đạo.

Thông đạo rất đơn sơ, mùi tanh của đất dày đặc, còn may đây là thông đạo cung cấp cho Alpha, muốn chứa một Beta như cậu vẫn là rất dễ dàng.

Cậu không biết bò bao lâu, lâu đến đầu gối cùng bàn tay đều mài ra máu.

Cậu rốt cuộc thấy được ánh sáng mơ hồ.

Nơi này thế nhưng là một đỉnh núi khác, xuyên thấu qua cây cối rậm rạp, xa xa có thể nhìn thấy phụ cận căn cứ du đãng tang thi tròng mắt đầy tơ máu.

Lục An Hòa kiểm kê một chút vật tư trên người.

Cậu đi quá gấp không mang bao nhiêu đồ vật, thế nhưng đánh rơi bản đồ quan trọng nhất.

Nhưng lúc này cũng không có cơ hội quay đầu lại tìm, Lục An Hòa cắn môi khô nứt, trong lòng biết nơi này không thể ở lâu.

Cậu mơ hồ nhớ phía bắc có một thị trấn, chỉ có thể tận lực đi đến phía trước.

Không biết là may mắn hay là bất hạnh, đêm đó khi cậu từ trong căn cứ bị luân hãm chạy ra trời liền bắt đầu mưa, mưa bụi mông lung cản trở tầm nhìn nghiêm trọng, nhưng cũng có thể tẩy đi mùi vị trên người, đại bộ phận tang thi đều là dựa vào mùi vị để nhận ra người sống.

Cậu cơ hồ không ngủ nghỉ bôn ba trên núi rừng.

Thị trấn trong trí nhớ cũng không xuất hiện.

Ba ngày sau.

Đồ ăn hao hết.

Nguồn nước cũng dần khô kiệt.

Trực tiếp uống nước bên ngoài dã ngoại giống như đánh bạc với Tử Thần.

Trên người Lục An Hòa tất cả đều là vết thương, mấy chỗ nghiêm trọng nhất bị nước mưa xối đến trắng bệch, vừa sưng vừa đau.

Lục An Hòa cắn răng tiếp tục đi đến phía trước.

Cậu biết mình đang bị sốt, nhiệt độ cơ thể rất cao, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ, mỗi một bước đi với cậu mà nói đều là tra tấn, nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt vẫn chống đỡ cậu đi tới phía trước.

Rốt cuộc tới ngày thứ chín, thể lực cậu hao hết.

Cậu mơ hồ cảm giác được đầu gối tê rần, trước mắt tối đen, đáy lòng Lục An Hòa một mảnh chua xót, sinh mệnh của cậu rốt cuộc vẫn là phải kết thúc ở chỗ này.

“Không...”

Cậu nỗ lực bò tới phía trước.

Dưới thân bỗng nhiên không còn trọng lực, sau một trận trời đất quay cuồng cậu rớt vào một cái hố to, ngất đi.

Chờ đến khi tỉnh lại, cậu mơ hồ cảm giác được trên cổ tay một mảnh lạnh băng.

Tầm mắt Lục An Hòa ở trên trần nhà lắc lư trong chốc lát.

Cảnh giác nguy hiểm từ sâu trong xương cốt làm cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lục An Hòa giãy giụa đứng dậy, bị người đè xuống.

“Đừng nhúc nhích.” Cậu nghe thấy một thanh âm lạnh nhạt truyền đến từ đỉnh đầu.

Lục An Hòa nằm trên một cái giường sắt, thân thể bị dây da trói buộc thật sự rất chặt.

Bên cạnh cậu đứng một Alpha thân hình thon dài, dung mạo nho nhã tuấn tú, mặc áo blouse dài tuyết trắng, mang mắt kính gọng vàng, bàn tay đeo găng tay cao su cầm một nhíp kim loại, kéo băng gạc trên tay Lục An Hòa ra một lần nữa bôi thuốc.

Cậu mơ hồ ngửi thấy hơi thở của Alpha.

Đau đớn làm cậu khẽ tránh đi.

“Thuốc tê có hạn, không thể cho cậu dùng, kiên nhẫn một chút.” Thanh âm Alpha không nặng, ngữ khí rất lạnh nhạt.

Lục An Hòa chịu đựng đau đớn nằm trở về.

Alpha rửa sạch miệng vết thương cho cậu xong, lập tức đến một nơi khác trong phòng vội vàng làm chuyện của mình, tựa hồ không muốn nhiều lời.

Lục An Hòa có chút mờ mịt.

Rất nhanh một thiếu niên tóc nâu mắt lục đẩy cửa vào.

Thiếu niên đặt một chén nước trên tủ đầu giường.

Hắn duỗi tay thật cẩn thận cởi bỏ trói buộc trên người Lục An Hòa, tràn ngập cảm giác có lỗi nói: “Xin lỗi, chúng tôi không xác định cậu có bị cảm nhiễm không, chỉ có thể trước cứ như vậy, bất quá hiện tại đã qua hai mươi bốn giờ, hẳn là không có việc gì.”

“Tôi...” Lục An Hòa mở miệng phát hiện giọng nói rất ám ách.

Một lát sau cậu mới có thể bình thường nói chuyện: “Các cậu là ai?”

Thiếu niên tựa hồ cũng là Alpha, tùy ý mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra cơ bắp cường tráng trên cánh tay, giải thích: “Cậu rớt vào bẫy rập của chúng tôi, tôi tên Giản Húc, bên kia là Bạch Sam, bác sĩ Bạch, là lão đại của căn cứ chúng tôi, trước đó đang nghiên cứu ——”

Lời hắn còn chưa dứt, Alpha mặc áo blouse trắng lạnh lùng nói: “Giản Húc.”

Thiếu niên lập tức im lặng.

Bạch Sam đi tới, đồng tử màu nâu vàng xẹt qua trên người cậu.

“Vết thương đã kết vảy, có chút mất nước, tiêm hai mũi kháng sinh, bị viêm nhẹ, nhưng tính mạng giữ được, rất nhanh sẽ tốt lên, sau khi thương thế lành xin lập tức rời đi.”

“Nhưng mà ——” Lục An Hòa muốn nói gì đó.

Nhưng bác sĩ mặc áo blouse trắng tựa hồ đến một ánh mắt cũng lười cho cậu, xoay người ra khỏi phòng.

-Hết chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro