Chương 8: Mông bị tiêm thuốc, đè trên ván cửa làm
Edit by Náppu
*
Chương 8: Mông bị tiêm thuốc, đè trên ván cửa làm
Lục An Hòa cảm giác lối đi bị sống sờ sờ căng ra, chỗ giao hợp bị tắc nghẽn, cảm giác đau nhức quá mức rõ ràng làm cậu nhịn không được phát run, một ngụm cắn lên cánh tay Bạch Sam, như trả thù mà hung hăng cắn xuống, cho dù chút lực đạo này đối với Alpha mà nói căn bản không đau không ngứa. Hai chân cậu không ngừng lộn xộn, nước mắt khống chế không được chảy xuống, giữa hai chân tất cả đều là vệt nước, một đường chảy đến mắt cá chân, ở trong cao trào quá mức kịch liệt lại liên tục dài lâu thoát lực ngất đi.
Chờ lần nữa tỉnh lại, thân thể cậu đã được rửa sạch sẽ, cả người bủn rủn đến nửa điểm sức lực cũng sử dụng không được, quả thực so với lần trước được cứu trở về còn muốn thảm thiết hơn, đau đớn sau gáy dần dần tập kích, lúc này cậu mới phát hiện trên người mình không mặc quần áo, được một cái chăn mềm mại cuốn lấy, tùy ý ném ở trên giường.
Alpha trong kỳ động dục xuống tay không nhẹ không nặng, hơn nữa ban đầu cậu không muốn phối hợp, trên người bị đè ép đều là khối xanh khối tím, dấu vết khắp mọi nơi, khóe miệng còn bị đối phương cắn ra một vết rách, rất là thê thảm.
Lục An Hòa khép lại mắt, co giật trong chăn, ôm đầu gối đem bản thân cuộn tròn lại.
Ấn tượng thân thể lưu lại quá mức rõ ràng, dương vật cực lớn thành kết phảng phất như vẫn đang kẹt ở nơi đó, làm cậu run bần bật.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm Bạch Sam từ bên cạnh truyền đến.
Cả người Lục An Hòa chấn động, bọc chăn rúc sang một bên, trái tim cấp tốc nhảy lên, thanh âm lúc mở miệng khàn đến không thành bộ dáng: “... Đừng tới đây! Tôi... Tôi thật sự không được.”
Bạch Sam liếc mắt nhìn cậu, đưa một ly chất lỏng tới bên cạnh cậu: “Lại đây, không động vào cậu.”
Lục An Hòa vẫn cứ túm góc chăn, lảo đảo trốn ra phía sau, thẳng đến khi dựa tới trên tường, mới hơi có cảm giác an toàn.
Cậu rúc ở góc giường một hồi lâu, xác nhận Bạch Sam tạm thời sẽ không làm gì cậu, mới cẩn thận dịch đến mép giường, cái miệng nhỏ nuốt xuống ly chất lỏng cùng loại với nước đường, chất lỏng ấm áp làm cổ họng khàn khàn đau đớn của cậu tốt hơn một chút, nhưng đôi mắt vẫn bởi vì khóc lâu mà khô khốc.
Trong phòng bình tĩnh không có đồng hồ, vòng đeo tay trí năng trên cổ tay bị Alpha kéo đứt, lúc này đặt trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thời gian hiển thị bên trên thế nhưng đã qua một ngày rưỡi!
Cậu hẳn là không ngủ lâu lắm, nói cách khác Alpha đáng chết này ít nhất đã đè nặng cậu làm một ngày một đêm, mà cậu không ăn không uống. Cứ việc đã có chuẩn bị, Lục An Hòa vẫn cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, thân thể sắp ăn không tiêu.
“Ăn chút đi.” Bạch Sam đặt đồ ăn bên cạnh cái ly.
Đồ ăn được nấu lỏng, tuy rằng vị không ngon, nhưng có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng. Lúc Lục An Hòa nhận đồ ăn chạm vào đầu ngón tay Bạch Sam, nhận thấy Alpha tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn không gợn sóng, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn cao hơn tiêu chuẩn bình thường. Cậu nhớ tới thời gian kéo dài kỳ động dục của Alpha không phải đều giống nhau, ngắn thì hai ngày, dài có thể liên tục suốt một tuần.
Nói cách khác hết thảy còn lâu mới kết thúc.
Lục An Hòa nhịn không được có chút co rúm lại, bắt đầu sinh ra tâm lý muốn lui bước.
Cậu muốn dùng loại phương pháp này lưu lại là bởi vì Bạch Sam thoạt nhìn bình tĩnh hơn Tiêu Tầm rất nhiều, ít nhất sẽ không lăn lộn chết cậu, không nghĩ tới Alpha đều giống nhau!
Không biết có phải bởi vì gọi sai tên, đêm qua mặc kệ cậu ăn nói khép nép khóc thút thít khẩn cầu thế nào, Bạch Sam đều không có chút ý muốn buông tha cậu. Lấy tác phong hành sự của hắn, Lục An Hòa ước chừng có thể đoán ra suy nghĩ của hắn —— Vật phẩm không thể dùng chung.
Có một Beta đưa tới cửa, có thể trợ giúp hắn giảm bớt kỳ động dục, còn muốn lưu lại, vậy phải trả một cái giá lớn tương đương.
Hắn không có bất luận thương hương tiếc ngọc tất yếu nào.
Huống hồ Lục An Hòa chỉ là một nam Beta bình thường, mặc dù động tác của hắn hơi kịch liệt một chút, cũng không dễ dàng bị thương cùng xé rách.
Sớm biết vậy cậu đã trực tiếp rời đi!
Lục An Hòa rất ủy khuất.
Tâm tình cậu không tốt, không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn một chút đã ăn không vô nữa.
“Ăn nhiều một chút.” Bạch Sam nói, đồng tử màu hổ phách dừng trên đoạn cẳng chân trắng nõn lộ ra bên ngoài của cậu.
Lục An Hòa lắc lắc đầu, đẩy ra đồ ăn cùng sữa bò.
Hơi thở nóng rực của Alpha đến gần cậu, Lục An Hòa cả kinh run lên một cái, nhanh chóng bọc chăn trốn vào góc, khẽ cắn môi nói: “Hiện tại không được... Cho tôi nghỉ ngơi một lát.”
Từ đáy chậu đến chung quanh huyệt khẩu của cậu, toàn bộ bởi vì ma sát quá độ mà sưng đỏ đau rát, động chân một chút đã làm cả người cậu khó chịu, cứ tiếp tục như vậy thật sự sẽ chảy máu.
“Hai tiếng rưỡi.” Bạch Sam ngồi bên kia giường, hắn dừng một chút nói, “Lâu hơn nữa sẽ làm cậu bị thương.”
Hắn nói không sai, nếu hắn thật sự một lần nữa tiến vào trạng thái động dục thần trí mơ hồ, đến lúc đó sẽ làm gì với Beta ở chung một phòng thì rất khó nói, hơn nữa đối với Alpha mà nói nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này sẽ rất khó chịu.
“Có thể lại thêm một lát không.” Mắt Lục An Hòa trông mong nhìn hắn.
Bạch Sam nói chen vào: “Hai giờ, ngủ đi.”
“...” Lục An Hòa hờn dỗi, bọc bản thân vào trong chăn, cách người này càng xa càng tốt.
Cậu thật sự quá mệt mỏi, cơ hồ nhắm mắt một cái liền lâm vào sâu trong hắc ám.
Chờ lại lần nữa tỉnh lại, cậu mở mắt ra, trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh. Lục An Hòa không khoẻ lắc lắc đầu, rốt cuộc phát hiện trên mắt cậu có một miếng vải đen.
Khủng hoảng do nhìn không thấy gì lập tức tăng lên, ngực cậu phập phồng, sau đó phát hiện tứ chi đều không thể động đậy.
Tay chân cậu đều bị mảnh vải mềm mại trói chặt, hai chân bị trói bắt phải rộng mở.
“Bác sĩ Bạch?” Lục An Hòa có chút sợ hãi kêu lên.
Miếng vải đen trước mắt không dày, ánh sáng chiếu vào, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy Bạch Sam ở trước người cậu, trong tay không biết cầm thứ gì.
“Đừng nhúc nhích.” Bạch Sam lạnh nhạt nói, thanh tuyến này với lúc cứu Lục An Hòa về, nói rằng không có thuốc tê, không hề khác nhau.
Lục An Hòa thử giật giật chân, không cách nào khép lại.
Có chất lỏng lạnh băng được bôi lên miệng huyệt sưng đỏ.
Kim tiêm bén nhọn đâm vào làn da mềm mại xung quanh miệng huyệt, Lục An Hòa ngắn ngủi kêu lên một tiếng sợ hãi, giọng nói có chút phát run: “Đây là cái gì?”
Chất lỏng lạnh băng chậm rãi theo kim tiêm tiến vào.
Cậu biết ước chừng là tiêm vào tĩnh mạch, nhưng mà, sao lại tiêm ở chỗ này?
Bạch Sam nói tên một loại thuốc cậu nghe không hiểu, nói: “Thân thể cậu ăn không tiêu, như vậy có thể tốt hơn một chút.”
“Vậy sao phải trói tôi lại?” Lục An Hòa hỏi.
Đổi lại ngày thường Bạch Sam hẳn là lười trả lời cậu, nhưng tựa hồ vì Lục An Hòa thoạt nhìn quá mức bất an, hắn vẫn mở miệng: “Điều kiện có hạn, thuốc không thể tinh luyện, sẽ có chút tác dụng phụ.”
Công dụng của thuốc phát tác thật sự rất nhanh, Lục An Hòa nhanh chóng cảm nhận được “Tác dụng phụ”.
Cậu cảm giác được một cỗ nhiệt nóng từ nhỏ bụng nhảy lên, dần dần trải rộng toàn thân, lập tức nhiệt độ kia như là lửa cháy lan ra toàn bộ đồng cỏ, mỗi một tấc làn da đều nóng đến dọa người, Lục An Hòa vô thức há mồm thở dốc, máu cả người tuần hoàn nhanh hơn, nóng đến làm cả người cậu đều là mồ hôi, đến hô hấp cũng dồn dập.
Cùng với trận nhiệt độ kia, cả người Lục An Hòa ngứa ngáy.
Thứ này không giống tình dược, lại giống như vượt qua cả tình dược.
Cậu từng nghe nói kẻ có tiền lúc đùa bỡn Omega sẽ hạ thuốc, Omega bị thuốc ảnh hưởng sẽ lâm vào kỳ động dục giả ngắn ngủi, phía dưới khô ráo cũng sẽ trở nên vừa ướt vừa nóng không ngừng chảy nước.
Tình huống hiện tại của cậu rất giống như thế, nhưng lại không quá giống nhau.
Bên trong cơ thể nóng đến thấu xương cùng ngứa ngáy nhanh chóng truyền khắp toàn thân, đồng thời thân thể mỏi mệt như là bị dồn nén, lập tức làm cậu chịu không nổi, không nhịn được run rẩy giãy giụa, nhưng tay chân đã bị gắt gao trói lại.
Bạch Sam trói cậu như là đã dự kiến trước.
Lục An Hòa cơ hồ không thể khống chế thân thể của mình, đang không ngừng run rẩy giãy giụa.
“Bác sĩ Bạch...”
“Bạch... Bạch Sam...”
Mồ hôi cơ hồ làm ướt sũng miếng vải đen trước mắt, cậu hốt hoảng thấp giọng gọi tên Bạch Sam, tràn ngập khẩn cầu cùng với cái một ít ý vị bất đồng.
Rốt cuộc Bạch Sam cũng tháo ra dây thừng trên cổ tay cùng trên đùi cậu, Lục An Hòa cảm nhận được ngón tay hắn thăm dò vào phía dưới, thịt non ướt mềm gấp không chờ nổi đón ý hùa theo ngón tay hắn, cậu khắc chế không được kẹp chặt bàn tay Bạch Sam, trên mặt tràn đầy đỏ ửng.
Lục An Hòa chưa bao giờ biết mình có thể phát ra rên rỉ cùng thở dốc ngọt nị như vậy, quả thực không khác gì những Omega lâm vào kỳ động dục không thể tự khống chế. Cậu cắn môi, dùng khuỷu tay chống đỡ vách tường không cho bản thân ngã xuống.
“Ưm... A! Ha a...” Cả người cậu mồ hôi đầm đìa, gương mặt dán trên cửa.
Thẳng đến khi nghe được ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, thần trí mơ hồ của cậu mới thanh tỉnh một lát, lý trí cùng thân thể của cậu như là bị đao chém làm hai nửa, một nửa bám trên người Bạch Sam, cọ hắn muốn được càng nhiều hơn, một nửa kia đối với sự thật có người đến cảm thấy thập phần khủng hoảng.
Lục An Hòa dựa vào nghị lực kinh người thoát ra khỏi dục vọng khó nhịn, bắt lấy cánh tay Bạch Sam, cố hết sức nói: “Có, có người tới.”
“Ừ.” Bạch Sam hôn sau cổ cậu, không chút nào để ý.
“Thật sự có người... Sẽ bị nghe thấy.” Lục An Hòa nhỏ giọng thở hổn hển nói.
Bạch Sam vươn ngón tay ra, vuốt ve cằm cậu, nếu Lục An Hòa còn sức quay đầu lại, có thể nhìn thấy bên môi hắn không biết sao lại có chút ý cười: “Là người quen.”
Tiếng bước chân bên ngoài dần tới gần, có người la lớn: “Lục An Hòa? Cậu có ở chỗ này không, Lục An Hòa?”
Lục An Hòa kịch liệt chấn động, muốn tránh thoát khỏi tay Bạch Sam, trong hai mắt che kín nước mắt là một mảnh hoảng sợ —— đây là giọng của Giản Húc.
Tiếng bước chân của Giản Húc dần dần tới gần, Lục An Hòa càng nôn nóng bất an, lại bị động tác không hề cố kỵ của Bạch Sam một lần nữa mang về trong sóng triều dục vọng.
Lục An Hòa nhớ tới một vấn đề khó có thể bỏ qua, trước kia cậu tinh thần mỏi mệt, đại não trì độn căn bản không chú ý, cậu ở trong phòng bình tĩnh đã hai ngày hai đêm, người trong căn cứ làm sao biết cậu ở đây?
Hoặc là, biết cậu ở cùng Bạch Sam không?
Nhưng mà hiện tại cậu không rảnh nghĩ vấn đề này, bởi vì động tác ra vào của Alpha quá lớn, đâm cho cậu cơ hồ khóc ra tiếng.
“Tôi đã phát tin tức ra bên ngoài, nói cậu bị bệnh.” Bạch Sam thấy trạng thái của cậu thật sự không tốt, nhiều lời nói một câu.
Lục An Hòa hơi thả lỏng chút.
Giản Húc chỉ ở ngoài cánh cửa, thiếu niên ngoài cửa nghi hoặc nhìn vòng đeo tay trí năng, mà Lục An Hòa đang bị ấn trên cửa lạnh băng, phía sau cùng Alpha kịch liệt giao hợp, rất nhiều lần đều bị đỉnh đến đụng vào trên cửa kim loại lạnh băng, trong mắt tràn đầy nước mắt, liều mạng cắn môi mới không phát ra rên rỉ cùng thở dốc khó nhịn.
“Kỳ lạ thật.” Giản Húc nghi hoặc nói, “Sao người nào cũng không có a.”
Cách một vách tường bên trong.
“Đã quên nói cho cậu,” Bạch Sam vuốt ve cần cổ yếu ớt của Lục An Hòa nói, “Cậu ta có quyền hạn vào nơi này.”
Đúng vậy, hắn là Alpha thành niên trong căn cứ, đương nhiên quyền hạn ở nơi này, có thể ra vào.
Đại não Lục An Hòa trống rỗng, cơ hồ không thể suy nghĩ.
Hoảng loạn vỡ òa làm Lục An Hòa phát run.
Bạch Sam không để bụng việc bị phát hiện sao?
Cũng đúng, hắn là người lãnh đạo có một không hai trong căn cứ, mặc dù bị bắt gặp, mọi người cũng sẽ không nói được cái gì.
Mà cậu một Beta không biết liêm sỉ, lập tức sẽ bị ghét bỏ, thậm chí bị trục xuất khỏi căn cứ.
Trong lòng Lục An Hòa chua xót cùng sợ hãi.
Bạch Sam cảm giác Beta dưới thân run đến lợi hại, lúc này Giản Húc đang bồi hồi ngừng lại, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Lục An Hòa, mấy cái phòng bình tĩnh này tuy rằng Giản Húc có thể mở ra, nhưng cửa đã khóa trái, hắn không có khả năng tiến vào.
Mắt Lục An Hòa bị che, cảm giác chợt hư không làm cả người cậu khó chịu, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, sắp đâm đến chảy máu, cố nén không phát ra một chút thanh âm.
Rốt cuộc thanh âm của Giản Húc đã rời đi khỏi phòng bình tĩnh.
Lục An Hòa như trút được gánh nặng dần thả lỏng, cậu thật sự thừa nhận không được lối đi tê ngứa, chủ động đón ý hùa theo Alpha, vặn vẹo phần eo mảnh khảnh.
-Hết chương 8-
=•◆•==°◇°==¡◆¡==•◇•==.◆.==°◇°=
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Bạch Sam không có gì suy nghĩ gì khác, hắn chỉ muốn bắt nạt Beta mà thôi, Bạch Sam cậu là đồ tồi
Bác sĩ ăn có phải lâu lắm rồi không【 trầm tư 】, đừng nóng vội, cún con lập tức có thể ăn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro