Chương 9: Điện thoại play, yếu ớt khóc thút thít

Edit by Náppu

*

Chương 9: Điện thoại play, yếu ớt khóc thút thít

Bỗng nhiên cậu nghe được một tiếng “Đinh” rất nhỏ, thanh âm Giản Húc từ bên trong truyền đến: “Bác sĩ Bạch?”

Bạch Sam một lần nữa kéo lên Beta trong lòng ngực đang trượt xuống, đổi thành tư thế mặt đối mặt.

Miếng vải đen trên mắt Lục An Hòa dưới động tác kịch liệt rơi xuống mặt đất, lộ ra đồng tử đã kề cận tan rã, chỉ có huyệt đạo bỗng nhiên co rút lại biểu hiện cậu vẫn nghe thấy.

Đồng tử nhạt màu của Bạch Sam nhìn chằm chằm cậu, trừ bỏ lây dính vài phần sắc dục, vẫn lạnh nhạt như thường.

Lục An Hòa biết vòng đeo tay trí năng của Bạch Sam có công năng liên lạc, chẳng qua tín hiệu chỉ quanh phụ cận căn cứ, ngẫu nhiên lúc đi ra ngoài sẽ dùng đến, mà cậu không được cho phép mở chức năng này.

“Giản Húc?” Thanh âm Bạch Sam ngoại trừ có chút khàn khàn, thì không khác gì ngày thường.

“Bác sĩ Bạch, anh có đó hả.” Giản Húc nhẹ nhàng thở ra, nôn nóng nói, “Anh có biết Lục An Hòa ở đâu không, không phải nói bị bệnh sao, cậu ấy có ở cùng anh không?”

“Ừ.” Bạch Sam nhẹ nhàng thở ra một hơi, động tác dưới thân hoàn toàn không ngừng lại, ôm lấy Lục An Hòa, “Ở chỗ tôi.”

Giản Húc nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Sam bỗng nhiên nói: “Cậu muốn nói chuyện với cậu ta không?”

Lục An Hòa đột nhiên không kịp phòng ngừa, mở to hai mắt nhịn không được lắc đầu.

“A?” Giản Húc trố mắt một chút, “Được a, Lục An Hòa? Cậu có khỏe không, tôi lo lắng muốn chết!”

Trên mặt Lục An Hòa tất cả đều là mồ hôi, Alpha đang liên lạc với Giản Húc, để sát vòng tay trí năng bên môi cậu.

“Tôi ——” Lục An Hòa gắt gao mím môi, bị thao làm một chữ cũng không nói nên lời, cố tình Alpha lúc này còn không muốn dừng lại, mỗi lần đều nguyên cây đi vào lại nguyên cây rút ra, nặng nề tiến vào khoang sinh sản, mang ra nước sốt đầm đìa. Khoái cảm không ngừng trườn lên, chiếm cứ đại não cậu, hạ thân Lục An Hòa run rẩy co rút, hoàn toàn bị nuốt vào sóng triều dục vọng.

Cậu dùng hết toàn lực mới không làm bản thân phát ra thở dốc cùng rên rỉ.

“Tôi... ổn.” Giọng Lục An Hòa rất ám ách, Bạch Sam đè nặng cổ tay cậu, không cho cậu bất luận có hội nào che miệng, mặc dù khoái cảm mãnh liệt cậu cũng chỉ có thể chịu đựng không phát ra bất luận thanh âm nào. Mà Giản Húc bên kia, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể nghe ra đối diện đang là trường hợp nóng rực dâm loạn đến mức nào.

Thanh âm Giản Húc dần dần thấp xuống: “Được rồi, nếu có bác sĩ Bạch ở bên cạnh cậu thì tôi an tâm rồi, cậu không thoải mái cũng đừng trốn tránh, chúng tôi sẽ không đuổi cậu đi ——”

Dương vật thô to ở trong cơ thể nhanh chóng ra vào, hai cánh tay Lục An Hòa đều đang phát run, run rẩy muốn duỗi tay ngắt điện thoại, nhưng tay lại bị ấn thật sự rất chặt, trong lúc nhất thời đại não đã không thể phân biệt Giản Húc đang nói cái gì.

Cậu nhẫn nhịn đến khớp xương trắng bệch.

Bạch Sam bỗng nhiên duỗi tay, cầm lấy dương vật phía trước của cậu, đầu ngón tay mang vết chai thô ráp không ngừng ma sát dương vật của nam Beta, người phía dưới bị đâm cho rên rỉ rung động, khoái cảm mãnh liệt làm phía sau Lục An Hòa lấy một tần suất khó có thể tưởng tượng không ngừng co rút lại, trước mắt trống rỗng.

Cậu cứ như vậy bị thao đến cao trào.

Lúc dương vật cực lớn của Bạch Sam rút ra khỏi thân thể, mang ra một mảnh dịch nhầy đầm đìa.

Lục An Hòa dựa vào vách tường, trượt xuống, hai chân bởi vì quá mức đau nhức khép lại không được, thất thần vô lực thở phì phò, chờ cậu phục hồi lại tinh thần cuộc trò chuyện đã ngắt.

Một lát sau cậu mới có vài phần sức lực, giãy giụa bò dậy, lấy vòng tay trí năng trong tay Bạch Sam, hung hăng ném ra ngoài, dùng hết sức lực quát: “Khốn kiếp!”

Lục An Hòa chôn mặt trong cánh tay, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Tay Bạch Sam dán lên sườn mặt cậu, lau đi nước mắt, bị Lục An Hòa đánh một cái hất ra.

“Anh tránh ra!” Lục An Hòa vốn định phản kháng có khí thế một chút, nhưng giọng nói căn bản khống chế không được khàn khàn đến cực điểm cùng mang theo khóc nức nở, cao trào qua đi làm thân thể phá lệ suy yếu, cảm xúc tựa hồ cũng chịu ảnh hưởng, trở nên giống như Omega bị dao động sau kỳ động dục, cậu rất ít khi khóc như vậy.

Omega sau kỳ động dục cũng sẽ như thế, cảm xúc ở tuyến thể dưới tác động của tin tức tố kích thích dao động rất lớn, lúc này đều cần Alpha tới đánh dấu trấn an, nhưng cậu là một Beta căn bản không thể bị đánh dấu.

Lục An Hòa cắn môi, khóc đến thở hổn hển.

Cậu cúi đầu, cần cổ bị cắn đến thảm không nỡ nhìn bại lộ trong không khí.

Mặc kệ là ở nơi nào, cậu chưa từng bị người khinh nhục như vậy, giờ phút này ủy khuất tới đỉnh điểm.

Lúc Lục An Hòa khóc không la to, chỉ nhỏ giọng khóc nức nở cùng nước mắt mãnh liệt chảy không ngừng, có thể nhìn ra được cậu thật sự rất khổ sở.

Tay Bạch Sam muốn giúp cậu lau nước mắt dừng một chút, hiểu ra việc này ước chừng có chút quan hệ với thuốc, tác dụng của thuốc còn chưa hoàn toàn tiêu tan trong thân thể cậu, vẫn bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của hắn.

“Đừng khóc.” Bạch Sam nhẹ giọng nói.

Hắn luôn luôn cùng giọng lạnh băng như kim loại để giao tiếp, chưa từng biết phải làm sao để an ủi người khác, Lục An Hòa tránh hắn, nước mắt càng rơi càng nhiều.

Bạch Sam thở dài một tiếng thật nhẹ: “Sẽ không làm như vậy với cậu nữa.”

“Tôi... Không tin.” Lục An Hòa khóc nức nở, lời nói của Alpha đáng chết này cậu một câu cũng không tin, cậu mang theo giọng mũi dày đặc nói, “... Anh thề đi! Anh thề sẽ không làm như vậy với tôi nữa!”

“Được.” Bạch Sam khó có được lúc nhẫn nại như thế, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Beta trấn an, “Tôi thề.”

Rốt cuộc được hồi đáp làm Beta dần bình tĩnh, sau khi phát tiết đủ rồi, dựa vào cạnh cửa kim loại.

Chờ Bạch Sam muốn đến xem xét tình huống thân thể cậu, phát hiện Lục An Hòa đã dựa vào đầu gối, an tĩnh ngủ rồi.

Kỳ động dục của Bạch Sam giằng co suốt bốn ngày rưỡi, trong thời gian đó Lục An Hòa cơ hồ đều không gián đoạn thỏa mãn dục vọng dư thừa của Alpha, sau đó chính là thành kết cùng bắn vào bên trong. Lục An Hòa chỉ có thể thừa dịp lúc kỳ động dục hòa hoãn một lát, nắm chặt thời gian uống chút dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực, sau đó lại ngủ một chút, rất nhiều lần đều là trực tiếp bị cắm tỉnh.

Có rất nhiều lần cậu trong lúc làm tình hoảng hốt, cảm thấy bản thân sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Cũng may những ngày không thấy ánh mặt trời rốt cuộc kết thúc.

Lục An Hòa quét vòng tay trí năng của Bạch Sam, cửa kim loại chậm rãi mở ra, hai mắt bị ánh mặt trời sáng ngời chiếu cho choáng váng.

Quần áo to rộng treo trên người cậu —— đây là phòng bình tĩnh của Alpha, không có quần cáo kích cỡ thích hợp cho cậu, mới mấy ngày, Lục An Hòa đã gầy ốm hơn trước.

Cậu thở dài, nghĩ thầm sống như vầy căn bản không phải con người.

Lục An Hòa vẫn còn nhớ rõ ký ức mất khống chế cảm xúc, hơn nữa cảm thấy xấu hổ vạn phần. Cậu luôn luôn cho rằng trước mặt người ngoài lộ ra mặt yếu ớt không phải chuyện tốt, bọn họ chỉ biết nhạo báng cậu khổ sở cùng yếu đuối, hơn nữa ở bất luận thời điểm nào cũng có khả năng bỏ đá xuống giếng, đạo lý này cậu từ rất sớm đã hiểu rõ.

Cũng may Bạch Sam sau khi làm xong cũng không đề cập qua chuyện này.

Từ sau khi Lục An Hòa khóc lóc thảm thiết, hắn lại biến trở về bộ dáng ít nói, chỉ ngẫu nhiên lúc Lục An Hòa xin tha đè nặng cậu thấp giọng nói: “Cậu cần rèn luyện thêm.”

Rèn luyện cái rắm.

Lục An Hòa đứng cạnh cửa cắn răng nghĩ, thân thể Beta cho dù thiên phú dị bẩm cũng không thể không đau đớn thỏa mãn được dục vọng tràn đầy của Alpha đúng không?!

Chân cậu hoàn toàn mềm nhũn, mỗi một bước đều không nhịn được run lên.

Lục An Hòa đỡ vách tường chậm rãi đi một đoạn, nghiêm túc suy nghĩ có nên xin căn cứ một cái xe lăn không.

Một cánh tay cường tráng từ sau lưng duỗi tới, nhẹ nhàng ôm cả người cậu lên, không chờ cậu phản ứng lại, từng trận tiếng gió lướt qua bên người, cậu đã tới trong phòng của mình.

Bạch Sam ném xuống một câu: “Nghỉ ngơi.”

Kỳ động dục của hắn kết thúc, trong căn cứ còn có rất nhiều việc bị dồn nén chờ hắn đi xử lý.

Lục An Hòa nhìn bóng dáng hắn, tặc lưỡi với thể lực cường hãn của Alpha.

Có lẽ do lần này sức lực tiêu hao quá lớn, cậu thật sự bị bệnh, buổi tối ngày Bạch Sam kết thúc kỳ động dục sốt cao không lùi, cả người nóng đến mơ mơ màng màng.

Giản Húc cho rằng cậu chỉ đơn thuần bệnh chưa khỏi, gấp đến độ xoay quanh.

Lục An Hòa sợ hắn nhìn thấy dấu vết trên người, kiên quyết từ chối cho hắn vào thăm.

Giản Húc cả ngày canh giữ ở cửa, qua vài ngày cũng được cho phép tiến vào phòng, lau mồ hôi đút nước cho cậu.

Số lần Bạch Sam tới ít hơn hắn, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra thuốc hắn dùng đều là tốt nhất. Ngẫu nhiên Lục An Hòa nửa đêm tỉnh lại, còn có thể kinh ngạc phát hiện người bên cạnh là bác sĩ Bạch, sau đó thiếu chút nữa nói mớ “Tiêu ——” nháy mắt sửa lại thành “Bạch Sam?”, Nhưng chỉ cần mỗi lần cậu vừa tỉnh, Bạch Sam đều sẽ lạnh nhạt rời đi, để lại một mình cậu nằm đó.

Với một Beta, thể chất của Lục An Hòa cũng không tính là kém, chẳng qua ở trong một đám Alpha cường tráng rất ít đau ốm có vẻ hơi nhu nhược, cho nên rất được chiếu cố, cậu nghỉ ngơi gần nửa tháng.

Lúc Lục An Hòa được Giản Húc tới thăm, hắn nói: “Em còn chưa từng thấy bác sĩ Bạch để tâm tới người bị bệnh như vậy đâu, thật sự.”

“Vậy anh ta đối xử với các cậu thế nào?” Lục An Hòa thuận miệng hỏi.

“Em vào một lần bị sốt đầu tiên hai năm trước,” Giản Húc dựa theo hồi ức nói, biểu tình thảm không nỡ nhìn, “—— anh ấy nói với em, uống thuốc xong tiếp tục dầm mưa đi ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập.”

Lục An Hòa “Phì” một tiếng bật cười.

Đương nhiên, mặc dù là mắc mưa, bệnh của Alpha cũng sẽ khỏi hẳn trong giây lát, hắn cơ hồ không có ấn tượng, không giống Lục An Hòa, đến bây giờ vẫn còn ho khụ khụ.

Mấy ngày này Giản Húc luôn dính chặt cậu.

So về tuổi tác, Giản Húc nhỏ hơn cậu vài tuổi, thiếu niên kiên trì sửa lại xưng hô gọi cậu là anh, nhưng vóc dáng Alpha quá cao, có thể một tay kéo cậu vào trong lòng ngực, từ hình thể mà nói, cậu mới là người càng nhỏ yếu hơn. Hai người ở chung rất tốt, sau khi cậu khỏi bệnh luôn cùng nhau ra ngoài nhiệm vụ, đối với Lục An Hòa mà nói Giản Húc càng như là em trai. Trước mạt thế, tình huống gia đình cậu không tốt lắm, rất ít cùng người khác thân mật khăng khít như thế, cho nên vô cùng quý trọng.

Giản Húc như là một chú chó golden ôn nhu, có thể mang đến cho cậu rất nhiều ấm áp ngoài ý muốn.

“Anh!” Giản Húc khoa trương từ một đầu hành lang khác bay tới, đầu đụng vào trong lòng ngực cậu, thiếu chút nữa đâm cậu ngã bay ra ngoài, liên tục xin lỗi, “Hai ngày nữa có một nhiệm vụ thu thập, anh muốn đi cùng em không?”

Người đi ngang qua đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Đối với chân thành cùng thẳng thắn của Giản Húc, rất khó có người nào tâm sinh ác cảm, người trong căn cứ luôn rất bao dung với hắn.

Hắn chôn mặt vào trong lòng ngực Lục An Hòa, cọ tới cọ lui cổ cậu.

Lục An Hòa bị hắn cọ thật sự ngứa ngáy, áo thun rộng thùng thình bị cọ trượt xuống, lộ ra xương quai xanh cùng ngực trắng nõn, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà ——”

Lời cậu còn chưa nói xong, mí mắt Giản Húc liền rũ xuống.

Lông mi của thiếu niên Alpha vừa cong vừa dài, một đôi mắt xanh biếc trong suốt như hồ ở dưới lông mi, mái tóc mềm mại nhạt màu bồng bềnh, Lục An Hòa không thể không thừa nhận, gen Alpha thật sự là quá tốt, nếu cậu có một em trai như vậy, nhất định sẽ sủng nó trong lòng bàn tay.

Thế cho nên hiện tại Giản Húc đưa ra bất luận ý kiến gì cậu đều không đành lòng từ chối.

“Được rồi.” Lục An Hòa thỏa hiệp.

Ánh mắt Giản Húc sáng lên, nếu có đuôi đã sớm dựng cao lên trời.

Lục An Hòa không nhịn được, xoa xoa đầu Giản Húc.

Giản Húc hưởng thụ híp lại đôi mắt.

Một lát sau hắn chôn mặt vào ngực Lục An Hòa, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Anh, anh thơm quá a.”

Lục An Hòa dở khóc dở cười.

Trên người cậu không có tin tức tố, sao có thể nói một Beta thơm, đành phải nói: “Có thể là mùi sữa tắm trong căn cứ.”

“Chính là rất thơm...” Giản Húc nằm trong lòng ngực cậu lẩm bẩm.

Bờ môi của hắn nhẹ nhàng cọ qua bả vai Lục An Hòa, Lục An Hòa ngẩn ra, sợ hãi nào đó bị chôn sau dưới đáy lòng nổi dậy, theo bản năng bỗng nhiên đẩy người trong lòng ngực ra.

“Anh Lục? Anh?” Giản Húc nghĩ động tác của mình mạo phạm đến cậu, buông ra, vụng về xin lỗi, “Thực sự xin lỗi, là em quá đường đột. Anh, anh đừng nóng giận.”

Đầu ngón tay Lục An Hòa nắm chặt đến trắng bệch, hít một hơi thật sâu, mới bình phục lại: “Không có việc gì, không phải vấn đề của em.”

Cậu hơi thở dài trong lòng một tiếng. Lúc kỳ động dục của Bạch Sam kết thúc, trên người cậu tất cả đều là dấu hôn cùng vết bầm tím, còn tràn đầy hương vị tin tức tố. Bạch Sam thật ra không thèm để ý, nhưng cậu không muốn để Giản Húc nhìn thấy trên người cậu đầy dấu vết, kiên quyết để thiếu niên đợi ngoài cửa vài ngày.

Giản Húc ấm áp như ánh mặt trời, mà cậu lại lừa gạt cùng giấu giếm, dùng loại thủ đoạn thấp kém nghĩ mọi cách lưu lại căn cứ, nếu để em ấy biết... Lục An Hòa nghĩ cũng không dám nghĩ.

-Hết chương 9-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro