Phần 1 - Chương 21: Quá đáng

Cậu như là con cá mắc cạn trên bờ, mất đi hơi nước, nằm há mồm thở dốc.

Cả người Tô Thanh bủn rủn, nằm liệt trong lòng ngực Tống Triều.

Đuôi mắt cậu ửng hồng, môi cũng bị hôn sưng lên, toàn thân như là bị chơi đùa đến hỏng mất.

Đồ vật trong cơ thể tiến vào đến chiều sâu chưa từng có, mắc kẹt ở cửa tử cung. Mỗi lần kéo ra rồi cắm vào, đều tựa hồ muốn chui vào chỗ sâu hơn.

Mỗi lần tiến vào đến tận cùng, Tô Thanh luôn có một loại ảo giác ruột bị thủng mất.

Tống Nguyên thấy Tô Thanh hoàn toàn đắm chìm trong trận làm tình này, trong lòng có chút ghen tị.

"Anh trai, anh xem cái này của em còn cương cứng đây, anh giúp em sờ sờ được không."

Tô Thanh nghe Tống Nguyên nói, nhấc mí mắt mềm nhũn lên, nâng bàn tay không còn chút sức lực nào, nắm dương vật Tống Nguyên vào trong tay. Dương vật nóng rực làm trong lòng cậu run rẩy.

Cậu bên này chơi đùa dương vật Tống Nguyên, lại làm Tống Triều có chút không vui, hơi ghen.

Tô Thanh đang nỗ lực tuốt dương vật của Tống Nguyên, thân thể vốn đang mệt mỏi thì đột nhiên Tống Triều tăng nhanh tốc độ, hung hăng cắm vào rồi rút ra.

"A....!!!!"

Trận làm tình quá kịch liệt, không cho cậu thời gian nghỉ ngơi lấy sức. Điểm mẫn cảm bị dương vật đâm thọc dã man.

Dương vật đã bắn tinh lại một lần nữa cương cứng lên, dựng thẳng giữa hai chân.

Tô Thanh bị địt khóc thành tiếng, tiếng rên rỉ đứt quãng mang theo vui thích, mỗi tiếng so với tiếng trước càng thêm dồn dập.

"Đau...... Đau... Hu hu buông tha..." Có lẽ vì quá thoải mái, ngay cả tiếng nức nở cũng mang theo chút mị hoặc.

Tống Triều nghe xong, không những không giảm tốc độ, ngược lại còn trở nên càng thêm nhanh.

Eo hắn đóng cọc không ngừng, ghé vào tai Tô Thanh nói: "Thanh Thanh một chút cũng không thành thật, eo anh rõ ràng lắc lư rất hăng."

"Lỗ đằng sau cũng rất tham ăn."

Lúc nói chuyện, hơi nóng phun ra làm tai Tô Thanh tê dại. Cậu muốn né tránh nhưng lại bị Tống Nguyên nắm cằm.

Vẻ mặt đối phương đầy uất ức, dường như sắp khóc đến nơi: "Anh trai không quan tâm đến em sao?"

Tô Thanh luôn phải lặp đi lặp lại cái trải nghiệm gọi là
kẻ ác kiện cáo trước khi đối mặt với hai người này.

Trí nhớ của cậu luôn không tốt, chỉ cần đối phương mềm mỏng hay làm nũng một chút thì cậu liền mềm lòng, điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.

Tống Nguyên đặt dương vật ở môi Tô Thanh, mang theo ngữ khí dụ dỗ nói: "Anh trai cũng giúp em ngậm một cái được không?"

Lông mi ướt dầm dề của Tô Thanh run rẩy, môi nhẹ mím lại. Cậu có chút muốn từ chối, nhưng...

Cuối cùng cậu vẫn nghe lời mở miệng, nuốt dương vật của Tống Nguyên vào trong miệng.

Hai người sinh đôi này, không chỉ lớn lên tương tự, ngay cả thứ thô dài này cũng giống nhau.

Quy đầu vừa chạm vào yết hầu, Tô Thanh đã khó chịu nhăn mày lại. Nước mắt sinh lý làm cho khóe mắt cậu nhòa đi, không nhìn rõ gì.

Cậu còn định nuốt sâu hơn một chút, nhưng quy đầu cắm vào lại kích thích cậu buồn nôn theo thói quen. Yết hầu vừa mới thắt chặt, cậu liền nghe Tống Nguyên thở dốc một tiếng, ngay sau đó đè lại gáy cậu, bắt đầu thọc vào rút ra kịch liệt.

Yết hầu thắt chặt làm Tống Nguyên hưng phấn mất đi lý trí. Anh ta không màng phản ứng của Tô Thanh, mỗi một lần đều cắm đến chỗ sâu, mang theo nước miếng tiết ra vì buồn nôn, sau đó làm lem luốc khắp khuôn mặt cậu.

Ngón tay Tô Thanh dùng sức ôm lấy lưng người phía sau, véo vào da thịt đối phương để lại từng vệt đỏ.
Cơn đau trên lưng làm Tống Triều càng thêm hưng phấn.

Hắn véo vào vòng eo Tô Thanh, hung hăng thọc vào rút ra mấy chục lần, sau đó ghì chặt ở chỗ sâu nhất chuẩn bị bắn ở bên trong.

Lần này hắn không có kết nút.

Mà Tống Nguyên cũng sắp bắn tinh. Anh ta không muốn bắn ở bên ngoài, tính xấu trong người muốn nhìn Tô Thanh ăn hết tinh dịch của anh ta.

Nghĩ như vậy, Tống Nguyên cũng làm đúng như vậy.

"Anh trai nuốt vào được không."

Tô Thanh nâng đôi mắt ướt át đáng thương ngước nhìn Tống Nguyên. Còn chưa kịp hiểu lời đối phương là có ý gì, Tống Nguyên đã hung hăng cắm vào sâu trong yết hầu, bắn ra tinh dịch đặc sệt.

Cậu theo bản năng nuốt, nuốt trọn tinh dịch hơi tanh kia xuống.

Bắn tinh xong, Tống Nguyên mới rút dương vật ra. Đồ vật thô dài chậm rãi rút khỏi miệng đỏ thắm, nối liền theo đó là sợi chất nhờn và tinh dịch chưa kịp nuốt xuống hết.

"Khụ khụ khụ......"

Tô Thanh còn có chút sững sờ, rốt cuộc cậu chưa bao giờ nuốt qua thứ này.

Tống Triều nhếch miệng, nhìn vẻ mặt giật mình của Tô Thanh, ngữ khí ác liệt nói: "Anh còn hư hơn cả em."

Cuối cùng, Tô Thanh mệt đến sắp hôn mê mới được hai người buông tha.

Trải qua lần bị nhốt trên giường trêu đùa này, Tô Thanh hạ quyết tâm, muốn kiên trì tập luyện phục hồi chức năng.

Đã nhiều ngày tập luyện phục hồi chức năng, hai người này đều ngoan ngoãn lạ thường.

Tô Thanh không biết rằng lúc cậu chẳng hay biết gì, Tống Căng đã đi cảnh cáo hai anh em sinh đôi kia.

Những chuyện này Tô Thanh đều không hay biết, nhưng cậu vẫn thấy nhẹ nhõm vì được yên ổn đôi chút.

Đã nhiều ngày không biết có phải tập luyện phục hồi chức năng làm quá mệt mỏi hay không, cậu cảm thấy eo rất mỏi, cũng trở nên rất đói bụng, không có chút tinh thần nào, và cũng không muốn đi làm những chuyện đó.

Nhưng chỉ mới nghỉ ngơi được một tuần thì đã có người nhịn không được.

Ngày này Tô Thanh vừa mới kết thúc vận động, Tống Nguyên không biết đã xuất hiện trong phòng tập thể thao từ lúc nào, trong tay cầm một chai nước bù điện giải.

"Anh trai khát không?"

Ánh mắt Tống Nguyên dừng ở đôi môi ẩm ướt của Tô Thanh sau khi uống nước. Nếu hôn lên, chắc chắn sẽ rất ngon.

Anh ta đã một tuần không chạm vào đối phương.
Đã nhiều ngày Tô Thanh tập luyện phục hồi chức năng, bọn họ bị lệnh cưỡng chế của anh cả cấm làm chuyện quá đáng với Tô Thanh trong khoảng thời gian này.

Nhưng mà anh ta thật sự sắp nhịn không nổi nữa rồi. Lúc anh trai tập thể dục, trên người tỏa ra mùi hương dễ ngửi, câu trái tim anh ta đến ngứa ngáy khó nhịn.

Đột nhiên Tống Nguyên nảy ra ý tưởng, nghĩ đến, anh cả chỉ là không cho bọn họ làm chuyện quá đáng, nhưng cũng không có nói không được hôn đối phương mà!

"Cảm ơn."

Trên mặt Tống Nguyên lộ ra nụ cười gian xảo: "Anh trai chỉ nói cảm ơn còn chưa đủ, hôn hôn em một cái được không?"

Đối diện với cặp mắt rõ ràng có chút cầu xin kia, Tô Thanh không thể nảy sinh ý nghĩ từ chối.

Cậu buông ly nước, ngây thơ hỏi: "Chỉ hôn thôi à?"

Anh trai quả nhiên rất dễ lừa.

Tô Thanh do dự một lúc, vẫn là quyết định hôn Tống Nguyên.

Dù sao chỉ là hôn một chút, hẳn là sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

Cậu thật cẩn thận lại gần đối phương, đặt một nụ hôn lên môi Tống Nguyên.

Nhưng cậu lại bị người kia nắm cằm, bị buộc mở miệng, mặc cho đầu lưỡi đối phương thò vào trong miệng, tùy ý quấy rối.

Đầu lưỡi bị buộc phải quấn quýt với đầu lưỡi đối phương, trong miệng phát ra tiếng nước dâm mỹ.

Mặc dù đã làm loại chuyện này với bọn họ rất nhiều lần, nhưng Tô Thanh vẫn không học được cách hôn môi. Mỗi lần đều sẽ làm nước miếng lem ra khắp nơi.

Lần này cũng không ngoại lệ, nước miếng không nuốt xuống được chảy theo khóe miệng, nhỏ giọt xuống xương quai xanh.

Bởi vì không biết lấy hơi, cậu bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng bắt đầu ứa nước.

Tống Nguyên hôn một lúc lâu mới đại phát từ bi buông tha đối phương. Lúc này Tô Thanh đã bị hôn đến thất hồn điên đảo, hoàn hồn rất lâu sau mới tỉnh táo lại.

Đuôi mắt Tô Thanh đỏ bừng, trên lông mi treo nước mắt. Muốn mắng người nhưng ngặt nỗi cậu chưa mắng chửi ai bao giờ, suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ:

"Quá đáng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro