Phần 2 - Chương 23: Bị Trùng tộc tìm thấy và mang về


Năm 2025, Trái Đất đột nhiên bị Trùng tộc xâm chiếm. Mọi người gọi đây là thời kỳ mạt thế.

"Hừ, không biết anh Thích mang theo tên phế vật này làm cái gì, vướng chân vướng tay bỏ mẹ."

Hứa Kiều rúc ở trong góc, vùi đầu vào khuỷu tay, cả người vẫn đang run bần bật vì chuyện vừa rồi.

Cậu không hiểu tại sao những Trùng tộc kia lại bắt cậu, vừa bắt vừa lẩm bẩm trong miệng: "Mẹ...mẹ" và những lời linh tinh khác.

Cậu là đàn ông và là nhân loại, sao có thể là mẹ của những loài biến dị kia được.

Hứa Kiều sắp bị thế giới này làm điên rồi. Mới chỉ vài ngày trước, cậu vẫn là một người bình thường vừa thi đậu đại học.

Nhưng chỉ sau một đêm, Trái Đất không biết bị loài vật kỳ quái nào chiếm lĩnh, xuất hiện rất nhiều loài biến dị không giống người cũng không giống sâu.

Mà cậu lại chẳng hay biết gì, hơn nữa cậu lại có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Để tránh né những người có ý đồ xấu, cậu đành phải làm cho mặt mình thật bẩn, mặc quần áo vừa bẩn lại vừa rộng thùng thình.

Thế nhưng không ngờ, tránh được đồng loại lại không tránh được loài biến dị kia.

"Hay là nhân lúc đại ca không chú ý, ném người này đi."

"Đừng đuổi tôi đi, cái gì tôi cũng làm." Hứa Kiều nghe thấy mấy người này muốn đuổi cậu đi, lập tức ngẩng đầu nôn nóng nói.

Trên khuôn mặt lem luốc của cậu tràn ngập hoảng sợ, cặp mắt đen xinh đẹp kia đang dao động đầy bất an.

Dù cậu có chết cũng không muốn trở lại chỗ những loài biến dị kia. Gớm ghiếc như vậy, nơi chúng dẫn cậu đi còn nhão nhão dính dính, nghĩ đến đã thấy kinh khủng.

Cho dù cả người lem luốc, nhưng vẫn có thể nhìn ra diện mạo ưa nhìn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, môi đầy đặn, đôi mắt rất to, phần da thịt lộ ra thì lại rất trắng.

Thích Từ nghiêng mắt nhìn về phía Hứa Kiều.

Trùng mẫu mà bọn họ cực khổ tìm kiếm lại là một người đáng yêu như vậy. Khuôn mặt kia còn chưa lớn bằng bàn tay hắn, thân thể càng nhỏ bé đáng thương, đứng trước mặt hắn cũng chỉ đến ngực hắn.

Chính là người nhỏ bé đáng yêu như vậy, sẽ sinh cho hắn hết đứa bé này đến đứa bé khác, cho đến khi cái bụng bị căng đến phình lên, hoàn toàn không thể xẹp xuống được nữa.

Thích Từ đứng dậy đi về phía Hứa Kiều. Lại gần, mùi hương độc quyền của Trùng mẫu trên người đối phương tỏa ra, câu hắn ngứa ngáy cả người. Thích Từ hận không thể ngay lập tức ấn người xuống dưới thân, cắm dương vật vào dâm huyệt của đối phương.

Mẹ nhỏ bé như vậy, dâm huyệt chắc chắn cũng rất nhỏ, sẽ hút chặt lấy cơ quan sinh sản của hắn, cầu hắn nhanh lên.

Trùng mẫu nên nằm dang rộng chân, không ngừng sinh con cho hắn.

Nghĩ đến đây, Thích Từ có chút hưng phấn. Lưng hắn có chút ngứa ngáy, hắn suýt chút nữa đã biến trở lại hình thái vốn có vì tiếp cận Trùng mẫu.

"Cái gì cũng sẽ làm?" Hắn dịu dàng hỏi.

Thích Từ có diện mạo rất đẹp, mang hình tượng công tử dịu dàng, cho nên khi hắn khom lưng cùng Hứa Kiều nói chuyện, người sau lập tức bị bề ngoài hắn đánh lừa, ngây ngốc gật đầu, nghiêm túc nói: "Cái gì cũng sẽ làm."

Thích Từ nắm cằm Hứa Kiều, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ác liệt: "Vậy tốt, sinh con cho tôi đi."

"Tôi là nam sao có thể..." Hứa Kiều chưa nói hết câu, liền kinh hãi phát hiện trên trán Thích Từ lộ ra hai cái râu, sau lưng thế mà còn mọc ra hai cánh.

Đó là thứ chỉ Trùng tộc mới có, người này không phải nhân loại.

"A!! Loài biến dị!!"

Người trong phòng sợ hãi gào thét kêu to. Trong căn phòng nghỉ ngơi tạm thời này, tất cả mọi người ngay lập tức bị tứ chi giống chân con sâu nhô ra từ người Thích Từ giết chết.

Có người bị chặt đứt đầu, có người thân thể bị tách làm đôi.

Cảnh tượng quá máu me, máu văng khắp nơi, bức tường trắng bị nhuốm thành màu đỏ.

Hứa Kiều lúc này mới nhận ra, người trước mắt cậu không phải nhân loại, cùng những Trùng tộc bắt cậu là một loại...

Cậu sợ hãi rụt về phía sau, nước mắt ào ạt rơi xuống, khuôn mặt lem luốc càng trở nên dơ bẩn hơn.

Nhưng Thích Từ lại trở nên hưng phấn vì phản ứng của Hứa Kiều. Đôi cánh phía sau bắt đầu kích động, vảy màu sắc rực rỡ bay xuống từng cái, đẹp đẽ như ngôi sao rơi rụng.

Mẹ quá đáng yêu, hắn hiện tại liền muốn cắm vào trong cơ thể đối phương, nhưng nơi này không thích hợp, sẽ làm mẹ sợ hãi.

"Loài biến dị đi chết đi!!!"

Lúc này, gã đàn ông vẫn luôn ghét bỏ Hứa Kiều đột nhiên cầm dao xông tới Thích Từ. Hắn liền ngoái đầu ngăn cản công kích.

Hứa Kiều nhân cơ hội này đứng lên chạy ra bên ngoài. Vừa chạy đến cửa phòng, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau đã vang lên giọng Thích Từ: "Người không ngoan, không được chạy loạn, những Trùng tộc cấp thấp bên ngoài không dễ nói chuyện như tôi đâu."

Thích Từ khom eo, miệng áp vào tai Hứa Kiều, thưởng thức khuôn mặt hoàn toàn sợ hãi của đối phương rồi tiếp tục nói: "Bọn chúng sẽ dùng cơ quan sinh sản chưa tiến hóa hoàn toàn, mang theo gai nhọn cắm vào trong bụng người. Tinh trùng của Trùng tộc cấp thấp có tỉ lệ sống sót thấp, cho nên bọn chúng sẽ làm cho đến khi người mang thai mới dừng lại."

Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng va chạm vào cửa phòng. "Rầm rầm rầm" tiếng sau to hơn tiếng trước. Cánh cửa bị đâm rung chuyển kịch liệt, dường như sắp vỡ tung. Thậm chí còn có các loại âm thanh cơ thể đè ép vào nhau.

Thích Từ vuốt ve cánh tay Hứa Kiều đang muốn mở cửa, thì thầm nói: "Người xem, bọn chúng đã ở ngoài cửa rồi."

Hứa Kiều sau khi nghe những lời này càng thêm hoảng sợ. Nghĩ đến hình ảnh bị cơ quan sinh sản của những Trùng tộc kia cắm vào trong cơ thể, cậu liền run rẩy cả người.

So với những thứ gớm ghiếc bên ngoài, cậu thà lựa chọn người bên cạnh này, trông vẫn còn giống nhân loại hơn.

Cậu không muốn bị thứ này xâm nhập vào trong cơ thể. Hứa Kiều siết chặt quần áo Thích Từ: "Không cần, không cần."

Hứa Kiều rúc vào trong lòng ngực Thích Từ, sợ hãi khóc thành tiếng. Cậu càng sợ hãi, mùi hương độc quyền của Trùng mẫu lại càng thêm nồng đậm.

Đôi mắt hưng phấn của Thích Từ biến thành mắt kép chỉ côn trùng mới có. Ở đuôi mắt xuất hiện màu sắc giống hệt màu của đôi cánh.

Hiện tại thật sự rất muốn ăn luôn mẹ nha, nhưng Thích Từ nhịn xuống. Hắn cúi thân mình ôm Hứa Kiều còn đang phát run vào trong ngực, nhỏ nhẹ dịu dàng nói: "Mẹ ngoan."

Hứa Kiều nghe thấy chữ "mẹ" quen thuộc đó, có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao anh lại gọi tôi như vậy."

"Bởi vì người là Trùng mẫu, mà Trùng mẫu là mẹ của chúng tôi."

Hứa Kiều theo bản năng muốn phản bác cậu là nhân loại, nhưng lại nhịn xuống. Lúc này sống sót được là tốt rồi.

Chờ đối phương biết cậu là đàn ông, lại còn là nhân loại không thể sinh con, chắc chắn sẽ thả cậu đi.

Trùng mẫu đơn thuần nghĩ như vậy.

Vô luận là Trùng tộc cấp thấp hay cấp cao, đều sẽ xem Trùng mẫu là mẹ. Đây là thói hư tật xấu yêu mẹ trong cơ thể bọn chúng.

Bọn chúng sẽ gieo tinh trùng trong cơ thể mẹ, sinh hạ con của bọn chúng. Con của bọn chúng lại sẽ gieo tinh trùng trong cơ thể mẹ, lặp lại theo thứ tự.

Trùng tộc đã mấy trăm năm không có Trùng mẫu.

Trùng tộc cấp cao ngày càng ít, khi sắp tuyệt chủng, bọn chúng đã tìm được tin tức về Trùng mẫu trên hành tinh này.

Mà hiện tại, Trùng mẫu mà bọn chúng tốn công tìm kiếm, đang được Thích Từ ôm vào trong ngực, bay về phía hang ổ của hắn.

Hứa Kiều bị đặt trên giường. Chiếc giường rất mềm, đã lâu lắm rồi cậu không được ngồi trên chiếc giường thoải mái như vậy.

Cậu mới vừa ngồi xuống không được bao lâu, liền lại bị người bế lên, đi về phía một căn phòng khác: "Để tôi tắm rửa cho mẹ nha."

Đối mặt với người không phải nhân loại, Hứa Kiều không dám từ chối bất cứ lời nào của đối phương, bởi vì cậu muốn sống, chỉ cần tồn tại thì làm gì cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro