Phần 2 - Chương 26: Bụng Hứa Kiều biến lớn

Đó là chuyện xảy ra vào ngày thứ mười lăm cậu bị nhốt trong căn phòng này. Lúc đầu cậu còn tưởng mình ăn béo, nhưng mỗi lần tỉnh dậy bụng lại lớn thêm một chút.

Tốc độ phát triển của trứng Trùng quá nhanh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bụng cậu đã phồng to như một quả bóng cao su.

Đến lúc ấy, Hứa Kiều như bừng tỉnh, nhớ lại lời đám Trùng tộc kia từng nói với cậu: "Trứng trong bụng mẹ đã bắt đầu thành hình."

Vậy là... trong bụng cậu thật sự đang chứa trứng của Trùng tộc đó sao?

Hứa Kiều vừa hoảng vừa sợ. Cậu cúi đầu nhìn cái bụng căng tròn như quả bóng cao su, cảm giác chỉ cần chạm mạnh vào là sẽ nứt toạc ngay.

Cậu sợ mình sẽ bị những quả trứng này làm cho chết. Nhớ đến người bị trứng phá vỡ bụng mà cậu từng thấy ngoài ven đường, Hứa Kiều cảm giác bản thân rồi cũng sẽ trở thành như vậy.

Vì thế, khi Yến Cửu dẫn theo Tây Tiêu bước vào phòng, họ nhìn thấy Hứa Kiều đang ngồi trên giường khóc thút thít.

Cậu ôm bụng, đôi mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Dáng vẻ đáng thương ấy khiến cảm xúc của Trùng mẫu lan sang cả hai người.

Điều đó làm bọn họ tưởng rằng Hứa Kiều bị đau bụng. Cả hai vội vàng nhào lại, lo lắng hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"

"Bụng... hu hu..." Cậu nghẹn ngào, không nói nổi thành câu.

Dáng vẻ đó khiến hai vị Trùng tộc càng tin rằng trứng trong bụng Trùng mẫu đang bất an quấy rầy vì không nhận được tinh dịch của cha an ủi.

"Là trứng đang quấy rầy đến mẹ sao?" Tây Tiêu hỏi.

Câu nói này khiến Hứa Kiều ngừng khóc. Cậu mở to đôi mắt ngấn nước, mơ màng nhìn Tây Tiêu.

Trùng tộc này cậu chưa từng thấy qua.

Đối phương tóc đen mắt đen, trông rất giống nhân loại, lại còn sở hữu khuôn mặt thanh lãnh, đây là kiểu lạnh lùng như băng được vô số cô gái yêu thích trước mạt thế.

Không hiểu sao, từ lần đầu gặp mặt, Hứa Kiều đã có thiện cảm rất lớn với Trùng tộc này.

"Không... không phải..." Cậu lắp bắp trả lời, nhưng lại không dám nói tiếp. Dù bề ngoài chúng trông có vẻ rất bình thường, nhưng đều tàn nhẫn và vui giận thất thường.

Hai người không biết vì sao Trùng mẫu lại khóc, liền định vén quần áo Hứa Kiều lên để xem bụng cậu rốt cuộc bị gì.

Dù sao Tây Tiêu cũng là bác sĩ, kiểm tra một lượt là biết ngay vấn đề.

"Mẹ cho phép tôi vén quần áo lên chứ?" Tây Tiêu hỏi.

Hứa Kiều còn chưa phản ứng kịp, nhưng nhìn gương mặt kia, cậu mơ màng gật đầu đồng ý.

Vừa vén áo lên, cửa phòng liền bị đẩy ra. Giọng Thích Từ vang lên: "Tôi hỏi, các cậu định làm gì con của tôi?"

Thích Từ đứng ở cửa, nhướng mày nói ra câu đó, khóe môi nhếch lên trông vô cùng đáng đánh.

Vừa nhìn thấy Thích Từ, toàn bộ sợ hãi trong lòng Hứa Kiều lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác vui mừng như được tìm lại thứ đã mất.

Ánh mắt Thích Từ dừng trên bụng Hứa Kiều. Hắn nhếch môi cười, sự hưng phấn trong mắt không che giấu được.

Thấy Thích Từ đến, Yến Cửu và Tây Tiêu không cam lòng nhưng vẫn rời khỏi phòng. Trước khi trứng Trùng trong bụng nở, không Trùng tộc nào được chạm vào Trùng mẫu.

Trong phòng chỉ còn lại Hứa Kiều và Thích Từ. Cái bụng trắng bóng của Hứa Kiều vẫn còn lộ ra bên ngoài.

Nhìn dáng vẻ ấy, là có thể tiến vào hậu huyệt để mở đường sinh.

Thích Từ bước tới cởi quần của Hứa Kiều, do trứng trong bụng và hormone của Trùng đực ảnh hưởng đến Trùng mẫu, tiểu huyệt trở lên ướt đẫm khiến quần lót ướt nhẹp, cởi ra thì quần dính đầy dâm dịch, nhỏ giọt xuống khăn trải giường.

"Mẹ ướt rồi."

Lời nói trần trụi này làm Hứa Kiều ngượng ngùng đến mức không biết nên nhìn về đâu. Điều càng làm cậu cảm thấy ngượng hơn là hậu huyệt đang chờ mong người trước mặt tiến vào.

Hậu huyệt ướt dầm dề và ngứa ngáy, chờ mong dương vật Trùng tộc cắm vào cơ thể cậu để giảm cơn ngứa.

Vì bụng Hứa Kiều quá lớn nên Thích Từ dùng gối đầu lót ở sau lưng đối phương, làm cho hắn tiến vào một cách thoải mái hơn.

Làm xong những điều này, hắn tách hai chân người kia ra. Hậu huyệt khát khao căng thẳng co rút, phun ra chất lỏng màu trong suốt.

"Mẹ thật sự mang thai con của tôi, tôi rất vui."
Thích Từ vừa nói những lời này, vừa cắm dương vật vào hậu huyệt Hứa Kiều.

"Ưm..." Dương vật vừa mới cắm xuống, Hứa Kiều ngẩng cổ, phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng ngắn ngủi.

Hậu huyệt mấy ngày không được dùng trở nên hơi khít. Có lẽ là vì mang trứng Trùng nên vừa mới cắm xuống, hậu huyệt ướt dầm dề liền tham lam cắn lấy dương vật Thích Từ.

Trứng trùng trong bụng sau khi cảm nhận được hơi thở của cha chúng liền trở nên hơi nóng nảy và hoạt bát. Chúng chen chúc nhau trong bụng Hứa Kiều, muốn cho cha cách xa mẹ một chút, nhưng lại buồn bã phát hiện mình hiện tại vẫn chưa thể rời đi bụng mẹ.

"A!!!" Hứa Kiều cau mày, khó chịu ôm bụng.

Những quả trứng này cựa quậy quá nhanh. Trên bụng đều có thể thấy rõ hình dáng chúng vận động, như là thai máy của trẻ con trong bụng vậy. Cậu thấy rõ những quả trứng này cử động trong bụng cậu như thế nào.

Cảm giác quỷ dị này làm Hứa Kiều sợ hãi.

Mà động tác Thích Từ vừa hung mãnh lại còn nhanh, làm Hứa Kiều sinh ra ảo giác bụng mình sẽ hỏng.

"Hu hu...chậm một chút...... Bụng... Bụng sẽ hỏng mất..." Trùng mẫu khóc lóc thút thít, nước mắt ướt đẫm trên má.

Cậu suy nghĩ động tác đối phương nhanh như vậy, khẳng định sẽ làm hỏng trứng trong bụng. Đến lúc đó người đau chính là cậu.

Nhưng Hứa Kiều không biết, tử cung của Trùng mẫu khi mang trứng sẽ không mở ra đối với Trùng đực, để đảm bảo chất lượng trứng Trùng. Cho nên căn bản sẽ không làm tổn thương đến bọn chúng.

Thích Từ ngước mắt nhìn Hứa Kiều một cái. Thấy người khóc quá đáng thương, hắn cúi người hôn đi nước mắt nơi khóe mắt đối phương: "Sao mẹ lại nói lời đáng yêu như vậy."

Mẹ hắn đáng yêu quá.

Cái gì cũng không hiểu, lại vì hắn mở ra thân thể.

Hậu huyệt chật hẹp há to cố gắng nuốt lấy dương vật hắn. Hậu huyệt bị căng rất lớn, hầu như không thấy nếp nhăn. Lúc rút ra vẫn sẽ gắt gao giữ chặt hắn.

Hứa Kiều khóc lợi hại hơn.

Tuy thở hổn hển nhưng cơ thể lại thành thật nuốt lấy dương vật. Đôi chân run rẩy bắn ra tinh dịch.

Trùng mẫu sau khi bắn tinh còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ cao trào, Trùng tộc liền bắn ra tinh dịch vừa nóng vừa nhiều trong cơ thể cậu.

Hứa Kiều chỉ cảm thấy bụng cậu vừa căng vừa khó chịu. Trong hoảng hốt, cậu cảm giác bụng sẽ bị tinh dịch nứt vỡ.

Trùng tộc xấu quá, bụng cậu đã lớn như vậy, còn bắn tinh vào trong cơ thể cậu.

"Xấu... Đồ xấu xa..."

"Khó chịu quá...Hu hu... Căng quá... Sẽ chết..."

Hứa Kiều vừa khóc, vừa lẩm bẩm nói ra những lời này. Tinh dịch trong hậu huyệt theo động tác khụt khịt của cậu, trào ra khỏi hậu huyệt.

Hậu huyệt hồng hào mở cái miệng tròn vo, phun ra nuốt vào tinh dịch màu trắng Trùng tộc bắn vào.

Bộ dạng đáng yêu này của cậu làm Thích Từ vừa mới bắn tinh xong lại lần nữa cương cứng.

Hắn đỡ bụng đáng thương của Trùng mẫu, cắm dương vật vào lại. Tinh dịch chưa kịp chảy ra cứ như vậy bị chặn lại trong bụng Hứa Kiều.

"Sao anh lại vào nữa..."

"Mẹ đáng yêu quá, làm tôi nhịn không được." Thích Từ nói, tăng nhanh động tác trên người.

Hắn vừa thọc vào rút ra mạnh mẽ, vừa nhéo đầu vú phấn hồng của Hứa Kiều. Đầu vú nhỏ phía trước bị cắn sưng lên, hiện tại lại bị dùng sức nhéo, kích thích Hứa Kiều xoắn chặt hậu huyệt.

"Mẹ đừng cắn chặt như vậy." Thích Từ cắn răng nói.

Sau đó tăng thêm lực trong tay, vừa đùa bỡn vừa xấu xa nói: "Chỗ này của mẹ chẳng bao lâu sẽ ra sữa."

"Không, sẽ không... Ra sữa..." Cậu là con trai, làm sao mà có sữa được?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro