Chương 10 (H)
24.
Khi tỉnh dậy trên giường của Hắc kỵ sĩ, Ác ma chỉ cảm thấy cuộc đời thật u ám. Hắn lại thực sự mở miệng cầu xin Serit làm chuyện đó, như thể bị một thế lực tà ác nào đó khống chế...
Rõ ràng hắn mới là kẻ đảm đương thế lực tà ác trong toàn bộ cốt truyện mà. Sau khi làm xong chuyện đó vào ngày hôm qua, Serit đã giúp hắn bôi thuốc, rồi đi tìm kiếm thư tịch để gỡ bỏ lời nguyền áp chế ma lực cho hắn. Hắn chỉ có thể nằm trên giường tạo ra những quả cầu ánh sáng bằng lòng bàn tay để tự tiêu khiển.
Cái lông chim đó...
Hắn thực sự muốn đi tìm Desiri sao? Ác ma bóp nát quả cầu ánh sáng, nhìn những mảnh nhỏ lấp lánh ánh vàng bay trong không trung, lại không kìm được mà tức giận.
Công việc chính của Ác ma là tìm phiền phức cho nhóm nhân vật chính, nhưng với tình trạng hiện tại, hắn không thể đối đầu với kiếm sĩ... Nếu lơ là công việc quá lâu, hắn có thể sẽ gặp xui xẻo hơn vì vi phạm Thiên Đạo.
Serit biết hắn không thể quay lại nội điện nơi có hoàng nữ, nên đã nhường phòng ngủ của mình cho hắn nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, Serit cũng không làm gì khác với hắn, mà tận tâm tận lực tìm một đống sách về ma lực biến mất cho Ác ma xem.
Ác ma đọc sách mấy ngày, cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung vì đủ loại phù văn. Hắn vốn không thích học lý thuyết, càng không có hứng thú với chữ nghĩa trong sách. Việc tìm ra phương pháp giải quyết trong đống sách đó quả thực là chuyện viển vông.
May mắn là mấy ngày nay hắn không còn phát ra những tiếng rên rỉ kỳ quặc nữa.
Serit thấy sắc mặt hắn u ám, liền đặt tay mình lên mu bàn tay hắn, an ủi: "Loại phong ấn này có ghi chép lại. Ta sẽ tìm đủ dược thảo cần thiết, có lẽ ngày mai ngài sẽ hồi phục."
Ác ma ủ rũ gật đầu, không kỳ vọng nhiều vào lời Serit, nhưng vẫn bày tỏ lòng biết ơn với Hắc kỵ sĩ: "Serit, may mà còn có ngươi."
Hắc kỵ sĩ luôn ở bên cạnh Ác ma, không chỉ là thuộc hạ duy nhất của hắn, mà còn là người bạn duy nhất của hắn hiện tại. Ác ma tưởng rằng sau chuyện mấy ngày trước, hắn sẽ xa cách Serit, nhưng thái độ của Serit vẫn như trước, nên hắn cũng không tiện để ý quá nhiều.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Serit thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Hắn thân hình cao lớn, ngũ quan sắc bén, nhưng khi ngồi bên cạnh Ác ma, hắn giống như một con chó lông đen khổng lồ thuần phục, cẩn thận an ủi chủ nhân.
25.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa với thịt thăn và nước nho đỏ cho Ác ma, Serit vào rừng tìm dược thảo. Ác ma ăn no bụng, không quên dặn quản gia xương khô đưa một phần cho hoàng tử.
Bộ xương khô được điều khiển bởi ma lực lần trước của hắn, sẽ không vì ma lực của hắn biến mất mà ngừng hoạt động. Ác ma ngửa đầu nằm trên sofa, lắc lư chân, rồi lại cúi đầu nhìn đôi ủng đen gắn một chuỗi kim loại của mình, lẩm bẩm: "Đi... hay là không đi?"
Hắn không thể không làm gì, giao hết cho Hắc kỵ sĩ xử lý. Nhóm năm người đó không phải lúc nào cũng ở cùng nhau, chỉ cần hắn tìm được lúc Desiri lẻ loi, dùng phù trói buộc để giữ đối phương lại là được.
Sau khi quyết định xong, Ác ma khoác áo choàng đen, quyết tâm tự mình đi tìm Desiri hỏi chuyện.
Khi đến đường phố Saro, hắn mới nhớ ra thủ phạm khiến ma lực của hắn biến mất không phải Học giả, mà là Pháp sư bạch ma Samia.
Hắn nên đi tìm Samia.
Nhưng hiện tại hắn không thể đánh lại Samia, nếu đi có khi lại bị đối phương giam cầm... Ác ma rối rắm, ngồi xuống một quán nhỏ bên đường, gọi một ly đá bào dưa hấu, muốn trấn tĩnh lại để suy nghĩ.
Hắn vừa ngồi chưa được bao lâu, chiếc ghế đối diện đã bị ai đó kéo mạnh ra, một bóng hình quen thuộc ngồi phịch xuống trước mặt hắn.
"Vu nữ phương Đông tiểu thư, lâu rồi không gặp." Tên đạo tặc tóc nâu mắt xanh chống tay lên bàn, cười rạng rỡ với hắn, nói: "Ta còn tưởng rằng sau lần trước cô rời đi, sẽ không quay lại nữa."
Hôm nay Ác ma hoàn toàn không có tâm trạng trêu đùa đối phương, hắn nhìn thấy đạo tặc là nghĩ đến Samia, nghĩ đến nhóm năm người nhân vật chính, vô cùng phiền não.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể giả giọng nữ Vu nữ, tránh để tên nhóc ồn ào này gọi Samia và kiếm sĩ đến.
Đạo tặc không nhận ra hắn không vui, vẫn cười nói: "Ta xin lỗi cô vì sự mạo phạm lần trước, ta không biết ở Vu nữ phương Đông các cô có loại ràng buộc đó..."
Ác ma cắt ngang lời hắn: "Thực ra chuyện này..."
Chỉ là bịa đặt giả thiết thôi, không phải sự thật.
Nhưng đạo tặc nói nhanh hơn hắn.
Đạo tặc gãi mái tóc xoăn nâu, như thể đã hạ quyết tâm, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Ác ma: "Ta nguyện ý cưới cô làm vợ ta."
Ác ma: "..."
Ác ma nói: "Thật ngại quá, ta không muốn."
Đạo tặc như bị đả kích lớn, mở to đôi mắt xanh như mắt mèo, hỏi Ác ma: "Tại sao không muốn? Không phải có ràng buộc đó sao?" Hắn lại gãi mái tóc xoăn hỗn độn, lấy ra một bó hoa hồng đưa cho Ác ma, nói: "Có phải vì ta cầu hôn không có hoa... Hay là cần nhẫn mới được?"
Ác ma nói: "..."
Tại sao lại động lòng với một người phụ nữ mới gặp mặt một lần chứ? Thật không thể hiểu nổi.
Hơn nữa khuôn mặt của đạo tặc quá trẻ con, hắn luôn có ảo giác đang bắt nạt trẻ con. Dù xét theo góc độ nào... việc một thành viên trong nhóm nhân vật chính cầu hôn Ác ma, đều là hành vi phá hỏng thế giới tuyến.
Ác ma còn đang nghĩ cách từ chối lời cầu hôn, thì đột nhiên cảm thấy lưng mình bị ai đó dán cái gì đó, ngay sau đó là tiếng tinh linh kêu "Truyền tống" vang lên bên tai hắn. Sau một trận trời đất quay cuồng, hắn đã bị truyền tống đến một phòng khách sạn nhỏ, trên tay vẫn cầm ly đá bào chưa uống xong.
Tinh linh truyền tống theo sau.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, chống tay lên eo nói với Ác ma: "Ác ma tiên sinh, quả nhiên là ngài."
Ác ma: "..."
Tinh linh nói: "Camus về nói có một cô nương Vu nữ phương Đông mặc áo choàng đen, ta đã đoán là ngài. Hắn đúng là đồ ngốc."
Camus là tên của đạo tặc.
Ác ma khó khăn suy nghĩ tình hình trước mắt, không khỏi nói với tinh linh: "Cô ở một mình với ta, rất nguy hiểm."
Tinh linh lắc đầu: "Tuy là vậy, nhưng tình huống vừa rồi, ta thấy Camus chắc chắn sẽ làm ngài khó xử, nên tự ý đưa ngài đi."
Giải thích xong, tinh linh chớp mắt, cười với hắn: "Ta tên là Yiya."
Ác ma nói: "Ta biết."
Trong những lần đối đầu trước đây, hắn đã nhớ rõ tên họ của từng nhân vật chính, có thể nói là rõ như lòng bàn tay về mọi người trong nhóm... à không, chỉ là rõ như lòng bàn tay về bề ngoài thôi.
Tinh linh nghe hắn nói vậy, đôi tai nhọn hơi đỏ lên, nở nụ cười rất vui vẻ. Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, nàng rất tâm lý nói: "Ngài cứ đi làm việc của mình đi, rất vui được trò chuyện với ngài, hẹn gặp lại lần sau."
Khó trách thế giới tuyến nói Ác ma sẽ bị thánh mẫu trong nhóm nhân vật chính cảm hóa.
Ác ma suýt chút nữa bị lòng tốt của tinh linh làm cảm động, nếu không phải hắn là Ác ma, có lẽ hắn đã kết bạn với tinh linh rồi.
Tinh linh cũng có việc phải làm, nàng nói xong liền rời đi, còn rất thân thiện đồng ý cho Ác ma nghỉ ngơi trong phòng của nàng một lát rồi đi.
Ác ma uống xong đá bào, chuẩn bị đi thăm dò tình hình, vừa mở cửa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt bình tĩnh của Samia.
Hắn đột nhiên muốn đóng cửa lại, nhưng đối phương nhanh hơn, kéo hắn ra khỏi cửa. Khi hắn ra khỏi cửa, mới phát hiện không chỉ có Samia, mà còn có học giả Desiri đang cong mắt cười với hắn.
Tuyệt vọng x2.
26.
Vẫn là căn nhà gỗ tối tăm đó.
Nhưng lần này Samia không khóa hắn trên tường, mà ấn hắn xuống đất.
May mà trên đất có trải một lớp thảm lông giống như cỏ, hắn ngã xuống cũng không đau lắm. Ác ma kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía học giả, thấy đối phương đang bưng tách trà, mỉm cười nhìn hắn, không có ý định ngăn cản Samia.
"Ngươi có thể đi rồi." Samia như mới nhớ ra sự tồn tại của học giả. Hắn quay đầu, lạnh lùng nói với học giả: "Ở đây không cần ngươi."
Học giả nhấp một ngụm trà, cười hiền hòa: "Tìm được hắn... không phải công lao của ta sao? Ta hoàn toàn có thể không nói cho ngươi biết."
sắc mặt pháp sư hoàn toàn trầm xuống, hắn ấn chặt vai ác, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào học giả đang ngồi trên sofa, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi ở lại đây làm gì?"
Desiri không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của hắn, lại nhấp một ngụm trà, nói: "À, ta chỉ tò mò mấy thứ ngươi giấu trong nhẫn là gì thôi. Cho ta xem một chút, được không?"
Hắn rũ mắt xuống, ngón tay không cầm tách trà đột nhiên búng nhẹ trong không trung. Cơ thể Ác ma run lên, cảm giác đáng sợ đó lại quét qua toàn thân trong chớp mắt, hạ thân lại đột nhiên ngứa ngáy, hắn miễn cưỡng động đậy hai chân, cầu xin mình đừng phát ra dục vọng trái lương tâm nữa.
Samia đương nhiên nhận ra sự thay đổi của người dưới thân, hắn nhìn học giả với ánh mắt lạnh lẽo như băng, nếu không phải không đúng lúc, hắn đã dùng ma pháp biến khuôn mặt tươi cười đó thành đầu heo rồi.
Desiri vô tội nhún vai, ý bảo hắn cứ mặc kệ mình, bắt đầu kế hoạch của mình.
Lần này ý thức của Ác ma tỉnh táo hơn bất kỳ lần nào, nhưng cơ thể hắn lại không nghe lời. Hắn trơ mắt nhìn Samia cởi quần mình, vén áo sơ mi lên cắn hai điểm trước ngực mình, rõ ràng trong lòng tức giận và nhục nhã, nhưng cơ thể lại như những đứa trẻ được quý tộc mua vui, chủ động tách hai chân ra.
Samia hôn môi hắn, dùng lưỡi liếm qua khớp hàm hắn, dây dưa đến khi hắn khó thở, cả người càng thêm vô lực.
Chất lỏng màu hồng như lần trước lấp đầy miệng nhỏ, Samia không dùng ngón tay giúp hắn giãn rộng, cảm giác trống rỗng càng thêm mãnh liệt, Ác ma nghiến chặt răng, không cho mình nói ra một lời cầu xin.
Samia ấn vai hắn, từ từ đè cơ thể xuống, dùng cây trượng ma pháp mang đến khoái cảm và đau khổ đâm vào cơ thể hắn. Hai chân hắn bị Samia mạnh mẽ nâng lên, cự vật hoàn toàn tiến vào sâu hơn, điểm mẫn cảm sâu nhất đã ướt át không chịu nổi. Hắn vô thức ôm lấy cổ Samia đang hôn môi mình, Samia quỳ xuống dán người lên hắn, thường xuyên rút cự vật ra, một lúc sau lại hung hăng đâm vào.
Môi Ác ma đã cắn đến chảy máu, Samia nhận ra điều đó, liền đặt ngón tay vào giữa môi hắn, cúi xuống cắn hầu kết hắn, thấp giọng hỏi: "Tại sao ngươi không yêu ta?"
Ác ma cắn mạnh ngón tay pháp sư, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, nhưng không trả lời.
"Dù là lúc này, ngươi cũng không yêu ta sao?" Samia ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen kịt như chứa đầy ngân hà, nhưng ngay lập tức ảm đạm, "Ta... muốn cướp đoạt tự do của ngươi..."
Hắn muốn thiếu niên dưới thân trở thành cá chậu chim lồng của mình, trở thành con mèo kiêu ngạo chỉ thuộc về mình hắn...
Ác ma sợ hãi trước ánh mắt của Samia, hắn thả lỏng hàm răng, phát ra tiếng khóc vụn vặt. Hắn đẩy cơ thể Samia đang đè lên mình, khép hai chân lại, cố gắng dùng cánh tay đẩy mình ra xa Samia, đuổi cự vật đang xâm nhập cơ thể mình.
Nhưng hắn thực sự không còn sức lực, mỗi lần hắn dịch chuyển được một chút, nhìn thấy cự vật của Samia lộ ra một đoạn, Samia lại kéo hắn trở lại, rồi đè cơ thể xuống. Ngón chân hắn cuộn tròn, run rẩy vì nỗi đau không thấy điểm dừng.
Cuối cùng hắn không chịu được mà cầu xin Samia: "Đừng... đừng tiếp tục nữa... Ta sắp chết rồi, ta thực sự sắp chết rồi... Samia, cầu xin ngươi..."
Samia dừng lại, hôn lên khóe mắt hắn.
Ngay khi hắn tưởng rằng tất cả đã kết thúc, Samia ôm hắn ngồi dậy, hắn bị ép ngồi đối diện với Samia, cự vật vẫn ở trong cơ thể hắn, đã bắn hai lần, nhưng vẫn thô to như ban đầu.
Lúc này, bàn tay ấm áp của Desiri xoa lên tấm lưng trần của hắn, hắn run rẩy toàn thân, không biết Desiri muốn làm gì.
"Ở chỗ này."
Hắn nghe Samia nói với học giả.
Giọng Desiri nghe rất bối rối: "Ngươi muốn hắn dùng tư thế này để chịu đựng sao? Samia, ngươi quá không thân thiện với mèo con của ngươi."
Nói là vậy, nhưng hắn nhận lấy vật kia (cái ma vật sẽ toy ấy), rồi dùng ngón tay tách mông Ác ma ra, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn đẩy dị vật tròn vào trong.
Tay Ác ma bị Samia giữ chặt, chỉ có thể bất lực kháng cự: "Ta đau quá... phía sau không được..."
Desiri hôn lên cổ hắn, nói: "Mở rộng ra chút nữa, ngài sẽ làm được mà. A, thiếu chút nữa thôi, dùng cơ thể ngài để tiếp nhận nó đi..."
Trước sau đều bị dị vật xâm nhập hoàn toàn, hắn hoàn toàn mất sức đứng thẳng, lúc này Samia mới như trêu cợt đủ rồi, bắn lần cuối, rồi rút cự vật ra.
Hắn xụi lơ xuống, nằm trên thảm khi Samia đứng dậy. Tinh dịch của Samia bắn ra quá nhiều trong cơ thể hắn, một phần chảy xuống đùi trong.
Dị vật phía sau lại rung động theo nhịp thở của hắn, hắn không còn sức để rút nó ra.
Desiri còn cố ý xoa nhẹ hai lần vào cái đuôi xù xù đó, khiến nó lại kích thích điểm nhạy cảm của hắn. Ác ma muốn nói gì đó, nhưng giọng khàn đặc không nói được gì, chỉ có thể rên rỉ.
"Ngài thật đáng yêu." Desiri lúc này mới đỡ hắn dậy, còn tiện tay xoa bóp hai điểm đỏ ửng trước ngực hắn. Hắn thở hổn hển, muốn bò đến lấy quần áo rơi bên cạnh, thì bị Desiri giữ tay lại.
Học giả hôn lên mu bàn tay hắn, nói: "Ta đã chuẩn bị quần áo mới cho ngài."
Desiri đương nhiên không có lòng tốt, hắn chuẩn bị một chiếc váy ngắn chưa đến đầu gối và một chiếc quần lót ren dành cho nữ.
Ác ma lúc này mới nhận ra học giả đứng đắn sau lưng nhóm nhân vật chính mới là kẻ biến thái nhất.
Lời lảm nhảm của W:
Quấy rầy, kẻ biến thái nhất là tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro