72.
Giấc mộng hồi mộng hồi ức giữa đêm khuya.
Cố Tư Nhàn lại uống rượu.
Anh uống rượu gạo sẽ không say, rượu mạnh cũng sẽ không.
Chỉ là mùi cay nồng xộc thẳng vào cổ họng, hoà lẫn cùng hương an thần còn vương trong không khí, khiến anh sinh ra ảo giác dường như thiếu niên kia vẫn còn đứng ở nơi đó, vừa cười vừa nháo, lại không kiên nhẫn chau mày nhìn anh.
Không phải bộ dáng nằm im như chết, nghe lời một cách lặng lẽ như bây giờ.
Rượu mạnh cay xè chảy xuống, hoà vào huyết quản, phảng phất như có thể sinh ra một chút ấm áp xua đi cái lạnh cắt da cắt thịt của đêm đông.
Nam nhân cầm bầu rượu, nghiêng nhẹ, một ít rượu mạnh hắt lên thân Phi Đao.
Hàng mi hẹp dài của anh lộ ra một chút phẫn nộ. Nam nhân vốn luôn chú trọng phong nhã, lúc này vậy mà lại mang theo vài phần phóng túng bất kham, nâng Phi Đao đã dính mùi rượu, khẽ lướt một đường, xé nát một bông tuyết mỏng tang vừa rơi.
Anh mơ hồ lại có chút ghét bỏ nghĩ sao lại còn có tuyết rơi, đã là tháng hai mùa xuân rồi.
Anh quăng đao, mang theo vò rượu, tiếp tục rót cay đắng vào cổ họng, loạng choạng đi về phía tường cao.
Cay nồng xông thẳng lên óc, nhưng anh càng uống lại càng thanh tỉnh. Anh dựa vào tường cao lạnh băng, nhìn sang đỉnh núi bên kia, nơi vẫn còn phủ một lớp tuyết chưa tan.
Hoá ra, tuyết xuân cũng lạnh như vậy.
Lạnh như vậy.
Ve con sao có thể chịu đựng nổi.
......
Đêm khuya, phảng phất như có người đang khóc.
Cố Tư Nhàn gần như theo bản năng đứng dậy, từ sân bước tới cửa, muốn đi xem thiếu niên.
Rồi lại cảm thấy toàn thân mình lạnh băng, liền dừng lại, đứng thêm một lúc trong nhà, chờ hơi lạnh tan bớt, lại khoác thêm một chiếc kimono sơn nguyệt.
Không biết vì sao, Cố Tư Nhàn cảm thấy bộ y phục này dường như rộng hơn trước đôi chút.
Anh cũng không để tâm, chỉ mơ hồ nghĩ là em ấy đang khóc?
Nếu là em ấy tỉnh lại... thì sao?
Anh cũng không biết, rốt cuộc mình đang mong đợi điều gì.
Nhưng khi đến gần, anh phát hiện thiếu niên không có khóc. Cậu vẫn còn ngủ, chưa tỉnh lại.
An tĩnh như thể đã chết.
......
—— Thế nhưng Cố Tư Nhàn lại rõ ràng nghe thấy, có người đang khóc.
Tiếng khóc khe khẽ, không tính là gào thét, một tiếng một tiếng, đứt quãng, mang theo sự mệt mỏi và khổ sở.
Là anh say sao?
Cố Tư Nhàn cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn thiếu niên trên giường. Bỗng nhiên, dường như đã hiểu ra.
À... Thì ra là như vậy.
Loại cảm giác này, đã lâu lắm rồi anh không có.
Cho nên trong chốc lát đương nhiên không kịp phản ứng.
Anh tựa như lại trở về cái đêm đông bất lực năm ấy, cái đêm phụ thân qua đời.
Khi đó, anh cũng không khóc.
Thậm chí còn có thể bình tĩnh tham dự một hồi Hồng Môn Yến nhắm vào Cố gia.
Chỉ là đêm đó, anh luôn nghe thấy một tiếng khóc mơ hồ, non nớt mà cô độc, như một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, gào khóc tuyệt vọng.
Anh khi ấy kỳ thật cảm thấy có chút phiền, tiếng khóc kia kéo dài quá lâu, nghe đến mức anh cũng thấy mỏi mệt.
Anh nhớ em gái chạy lại đây, nói mấy câu thực đáng yêu.
Vậy là tiếng khóc kia dần dần ngừng lại, chỉ còn thút thít khe khẽ.
Như thể đã được an ủi rồi.
......
Bao nhiêu năm trôi qua, tiếng khóc đó cũng trưởng thành, rồi lặng lẽ biến mất.
Chỉ còn lại nước mắt nóng rực, rơi xuống một giọt, rồi lại một giọt, từng chút từng chút, đọng lại nơi lồng ngực, khổ sở, cứng ngắc.
Cố Tư Nhàn khép mắt.
Trong đêm dài tĩnh mịch, đuôi mắt nam nhân có chút ướt át.
Bộ kimono sơn nguyệt khoác trên người anh, chỉ mấy ngày không mặc, đai lưng đã rộng ra, trên người lộ ra vài phần gầy ốm mỏng manh.
Anh nắm lấy bàn tay tái nhợt, nhỏ bé yếu ớt của thiếu niên, cuối cùng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay lạnh lẽo ấy, khàn khàn nói: "Ve con..."
Thanh âm khẽ khàng run rẩy: "Anh... Có lẽ thật sự quá mức nhớ em."
Thì ra.
Không phải say.
Là anh đau khổ.
Là anh hối hận.
Là anh chua xót.
Là anh đã chìm vào quá sâu.
Cũng là anh, tự mình gieo gió gặt bão.
*
Nhật Bản.
Dinh thự nhà Fujiwara.
Vào ngày sinh nhật của Phu nhân Fujiwara, khách khứa từ khắp nơi tề tựu.
Fujiwara Mikako ngồi ở ghế chủ tọa, dáng vẻ thanh lịch, lần lượt cảm ơn các gia tộc đã đến tặng quà.
Sau đó, bà nhìn về phía Hạc Linh, giọng điệu ôn hòa:
"Nghe nói lần này cô trở về, mang theo chúc lễ từ Shiichi?"
Những người bà phái đi đều mất tích không một tiếng động, và gia thần đắc lực của bà, Sukawa Kiyoru cũng chưa trở về. Chẳng bao lâu, Hạc Linh, người từng được phái đi giám sát Shiichi, đã trở về, nói rằng đã vượt ngàn dặm xa xôi mang về quà sinh nhật cho mẫu thân.
Fujiwara Mikako trong lòng cười lạnh.
Cái thằng con trai tốt của bà, thật sự đã tốn hết tâm cơ để sát phạt, chỉ không biết trong bụng nó muốn làm gì.
Về phần hạ lễ, bà cũng không hiếm lạ gì. Fujiwara Shiichi vốn luôn lễ nghĩa chu toàn, cho dù mối quan hệ với mẫu tộc đã trở nên khó coi đến mức nào, hằng năm nó vẫn đều đặn gửi hạ lễ.
Hạc Linh hành lễ, dâng lên một chiếc hộp:
"...... Trước khi đi, tiên sinh có dặn dò, hy vọng ngài tự mình mở ra."
Fujiwara Mikako lạnh lùng cười khẽ, khẽ phất tay ra hiệu cho người đem hộp dâng lên.
Bà thản nhiên dùng ngón tay đã sơn móng tay chậm rãi mở hộp.
Khoảnh khắc ấy.
Đồng tử Fujiwara Mikako đột ngột co lại, ngón tay khẽ run, một cơn buồn nôn dâng thẳng lên cổ họng, nhưng bị bà mạnh mẽ đè nén xuống.
Sắc mặt bà thay đổi muôn hình vạn trạng, những người xung quanh đều nhìn thấy rõ, nhất thời cũng sinh lòng tò mò, không biết bên trong là lễ vật gì.
Một người phụ nữ có thể dẫm lên vô số hài cốt để bước lên quyền lực, tự nhiên cũng đã trải qua sóng to gió lớn.
Fujiwara Mikako dừng lại một chút, nhẹ nhàng đậy nắp hộp, ung dung đẩy hộp sang một bên, nhìn về phía Hạc Linh.
Hạc Linh không kiêu ngạo, không nịnh hót, bình tĩnh đối diện với bà.
"Hạc Linh, lại đây." Fujiwara Mikako nắm tay cô, thân mật hỏi, "Shiichi còn dặn dò gì khác không?"
Cô gái ngẩng đôi mắt đen như mực lên, "Tiên sinh nói."
"Phụ thân lúc lâm chung từng nói, lần đầu gặp gỡ muốn cùng kết mối thâm giao hai tộc, cho rằng gặp được lương duyên trăm năm, cuối cùng chỉ nguyện biển cách núi ngăn, vĩnh viễn không còn gặp lại."
Ngón tay Fujiwara Mikako đột nhiên siết chặt, trong khoảnh khắc, trái tim bà như bị bóp nát, nỗi hận bùng lên đau đớn đến tận cùng.
Cố Chiêu Vân......
Cố Chiêu Vân!!
Bà đột nhiên vung tay, tay áo thêu hoa thược dược hất bay nắp hộp.
Một chiếc đầu người đẫm máu lăn ra, lập tức khiến tất cả mọi người trong sảnh kinh hô thét chói tai!
Nữ nhân chợt ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt diễm lệ thoáng chốc như biến thành la sát từ địa ngục, "Câm miệng!"
Trong thoáng chốc, không khí căng thẳng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Không ai dám chống đối người cầm quyền tối cao của gia tộc Fujiwara.
Nhưng bà lại nhắm mắt.
Một lúc sau, bà dịu dàng mỉm cười:
"...... Shiichi thật là, lớn như vậy rồi vẫn còn bày ra tính khí trẻ con. Mau đem thứ dơ bẩn này thu dọn cho sạch, đừng dọa khách khứa."
Thuộc hạ lập tức thu chiếc đầu người kia —— dĩ nhiên có người nhận ra, đó chính là trợ thủ đắc lực của phu nhân Fujiwara.
Nhưng không ai dám bàn luận.
Fujiwara Mikako ung dung ngồi xuống, mỉm cười: "...... Tiếp tục đi."
Ba chữ ấy như mở ra một cái chốt.
Trong nháy mắt, đại sảnh lại ồn ào như cũ.
Fujiwara Mikako nhìn Hạc Linh, dịu dàng nói:
"Nói đến Shiichi này thật là thâm sâu khó lường, ngay cả phụ thân nó cũng theo không kịp."
Câu này bà nói bằng tiếng Trung, ba chữ "theo không kịp" vừa thốt ra, có lẽ bà cảm thấy như vậy rất hợp.
Như thể trở về mùa xuân năm ấy, chàng thiếu niên Trung Quốc gầy yếu, vượt ngàn dặm đến Nhật Bản, không ngại phiền phức mà dạy dỗ bà ——
"Thành ngữ này, không thể dùng như vậy."
Hoặc khi ấy, chàng trai mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng an ủi thiếu nữ đang thấp thỏm vì lần đầu tiên mặc xiêm y diễm lệ:
"Em mặc họa tiết hoa thược dược rất đẹp. Con gái, bất kể lúc nào cũng nên xinh đẹp, đừng rụt rè."
......
Chỉ là, với thân phận là trưởng nữ của gia tộc Fujiwara, một gia tộc gắn bó sâu sắc với Trung Quốc vì Thấu Cốt Hương, sao bà lại không biết cách dùng thành ngữ chứ?
Tất cả đều là mưu kế của bà. Bà đã lừa được chàng trai động lòng phàm, thành công liên hôn với Cố thị, đánh bại đám con cháu nhà Fujiwara, đoạt lấy vị trí gia chủ.
Sau đó, bà thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của Cố thị ở Nhật Bản, dẫm đạp lên cốt nhục và gia tộc của chàng trai, bước lên ngôi vị vinh quang này.
Từ đó, Cố thị dần suy tàn, còn nhà Fujiwara thì ngày càng phát triển.
......
Fujiwara Mikako nghĩ rằng, bà không hối hận.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Chỉ là đôi khi, bà vẫn nhớ tới cậu trai cả người tái nhợt ôn hoà ấy, từng dắt tay bà chạy giữa rừng hoa anh đào đầy trời khi xưa.
*"Sơn vô lăng, thiên địa hợp."
"Nãi dám cùng quân tuyệt."
(*Đây là câu kết của bài thơ "Thượng da" (上邪), một khúc nhạc phủ Trung Quốc thời Hán, tác giả không rõ. Nghĩa: Khi nào núi mòn, trời đất hợp lại thì ta mới dám rời xa chàng. Hàm ý: Tình yêu thủy chung, không bao giờ thay đổi.)
...... Vẫn sẽ có chút chua xót.
Vì thế, bà sinh cho hắn hai đứa con.
Vì thế, bà đem thanh danh đao tổ truyền "Phi" truyền cho trưởng tử, lại đặt tên con gái là "Tuyết". Dù bọn họ có tên Nhật Bản, nhưng bọn họ đều mang họ Cố.
Vì thế, sợ hắn sinh lòng buồn bã nơi đất khách, ngoài việc nói tiếng Nhật khi ra ngoài, mỗi khi trở về nhà, dù là với bất kỳ ai, cũng phải nói lưu loát tiếng Hán. Lâu dần thành thói quen, muốn sửa cũng khó, mà bà cũng chẳng muốn sửa.
Vì thế, bà không đành lòng nhìn hắn bệnh tật, yếu ớt, lại nhớ nhà và đoản mệnh, cuối cùng sau bao cân nhắc, bà đưa hắn cùng hai đứa nhỏ trở về quê hương nơi núi sông cách biệt.
......
Nhưng cuối cùng.
Hắn vẫn nói ra câu ấy.
"Nguyện biển cách núi ngăn, vĩnh viễn không gặp lại."
Fujiwara Mikako khép mắt lại, chợt cảm giác nơi đuôi mắt đã ươn ướt.
Sau này, bà gặp rất nhiều người, cũng có rất nhiều đứa trẻ.
Nhưng không ai còn là người thanh tú, ôn hoà, khiến bà kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên như Cố Chiêu Vân.
Cố Chiêu Vân.
Thì ra, đến chết chàng vẫn hận ta như vậy.
Fujiwara Mikako nhắm mắt rồi lại mở ra, liếc nhìn Hạc Linh, nhàn nhạt nói:
"...... Chuyện của Thấu Cốt Hương Chủ, tuỳ nó thôi."
Hắn đã nói rồi.
Biển cách núi ngăn.
Vĩnh viễn không gặp lại.
Vậy thì bà sẽ theo ý hắn, sẽ không bao giờ đặt chân đến bờ bên kia của núi biển nữa.
Là bà nợ hắn.
Cho nên bà vẫn luôn dùng nửa đời còn lại để thực hiện mong muốn của hắn.
Cả đời này bà ý chí sắt đá, nhưng lại mềm lòng vì hắn.
Fujiwara Shiichi...... không, là Cố Tư Nhàn sớm đã biết.
Cho nên mới muốn dâng tặng chiếc đầu người này, dùng mưu kế thâm độc ấy.
Nó đã thành công.
Fujiwara Mikako tự giễu mà nghĩ.
Dù là với Thấu Cốt Hương Chủ, hay với người mình yêu.
Người nhà Fujiwara si tình, luôn luôn đến chậm một bước.
Nhưng sự mềm lòng đến muộn.
Luôn nhợt nhạt như vậy.
_____________
【 Lời tác giả: 】
Từ hôm nay trở đi, làm người dương gian.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro